Người đàn ông anh tuấn ngồi xổm trước mặt cô, mặt không biểu cảm vươn tay bấm bấm mặt của cô, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"
Đôi mắt Tiêu Hòa Nhã đẫm lệ hoa mắt gật đầu một cái, rất là uất ức nói: "Đau! Rất đau! Đau vô cùng!"
Thượng Quan Ngưng gật đầu, cảm thấy cái hiệu quả này cũng không tệ lắm, lúc này mới đứng dậy kéo cô đứng lên, "Vậy thì tốt, biết đau thì em không có nằm mơ rồi!"
Tiêu Hòa Nhã cũng gật đầu theo, nước mắt còn vương vài giọt, thật ai oán nhìn anh: "Dầu gì anh cũng nên nhẹ tay một chút chứ! Nhìn dáng vẻ anh thật không có lương tâm, nói thế nào em cũng là người vừa khỏi bệnh!"
Thượng Quan Ngưng lôi kéo cô đi vào trong nhà, nghe lời nói ai oán của cô, không thể không lên tiếng giải thích, nói thế nào thì anh cũng là người tốt bụng: "Nếu anh không mạnh tay một chút sao khiến cho em có cảm giác được? Cũng như khi nãy em vừa mới véo Đại Tứ, cậu ấy đâu cảm thấy đau!”
Vừa nghe anh nói thế, Tiêu Hòa Nhã liền kịp phản ứng là mình bị Đại Tứ đùa bỡn, bằng không sự thật rõ ràng như vậy, tại sao mình lại nghĩ là ảo giác hoặc là nằm mơ giữa ban ngày, hiển nhiên là do cô quá tin tưởng Đại Tứ! Quay đầu lại hung hăng trừng anh ta một cái để bày tỏ nỗi tức giận bất bình trong lòng mình. . . .
Đại Tứ khẽ mỉm cười không để trong lòng, cũng không thấy có tội gì lớn, dù sao chỗ cô vừa nhéo cũng hơi đau, cậu có thể nhịn xuống đã coi như là công đức lắm rồi.
Người ta thì thản nhiên, cô có véo mấy đi nữa cũng vô dụng,Tiêu Hòa Nhã đúng là vẫn thua trận trước, rốt cuộc dời lực chú ý đặt lên người Thượng Quan Ngưng mới vừa trở về, "Hiệu trưởng. . . . . . Hiệu trưởng, anh trở về lúc nào? Chuyện này điều tra đến đâu rồi? Có tìm được hung thủ hay không? Khi nào thì em có thể đi học lại? Em. . . . . ."
"Ngừng!" Thượng Quan Ngưng cắt đứt giọng nói liến thoắng không ngừng của cô, "Tiểu thư làm ơn đi, cùng một lúc em hỏi anh nhiều vấn đề như vậy, em muốn anh trả lời cái nào?"
"Trả lời từng cái một!" Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu, nhìn gương mặt của anh hình như hơi gầy gò, vốn là lẽ thẳng khí hùng cuối cùng lại trở nên chột dạ, "À. . . . . . Hiệu trưởng, anh không cần trả lời ngay, trước tiên nghỉ ngơi thật tốt, đợi nghỉ ngơi tốt rồi nói cho em nghe được không?”
Thượng Quan Ngưng liếc nhìn cô, nhưng cũng không làm trái ý cô, như cô mong muốn tạm thời mượn giường bệnh của cô, tiện thể mượn cô làm gối ôm, nghỉ ngơi cho khỏe.
"Ai ai. . . . . . Em đâu có nói phải cùng nhau nghỉ ngơi, em. . . . . ." Nhìn anh nhắm mắt đi vào giấc ngủ, giọng nói cuối cùng càng ngày càng nhỏ, rồi ngoan ngoãn im miệng. Được rồi được rồi, thì cùng ngủ với anh! Thật ra thì mấy ngày nay cô đã ngủ rất nhiều, hiện tại không mệt nhọc chút nào, nhưng khi nhìn gương mặt mệt mỏi của anh cô lại không nỡ. Cái gì gọi là tình yêu, cô không hiểu, chỉ là từ lúc nhìn thấy anh, cô liền đặt anh ở trong lòng, ngọt bùi cay đắng tư vị gì cũng đều có. Lại vẫn luyến tiếc không buông được. Nhưng. . . . . .
"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ."
Tiêu Hòa Nhã nghe có tiếng nói, vội vàng vẫy vẫy tay, sau đó chỉ chỉ vào người đang ngủ ở bên cạnh mình, ý muốn Tiểu Bảo nói nhỏ thôi.
Mới vừa vào cửa Tiêu Tiểu Bảo thấy tình cảnh trước mắt, lập tức ngậm miệng lại ."Con đi tìm cậu, một lát nữa mới lên!" Tiêu Tiểu Bảo hướng về phía Tiêu Hòa Nhã mấp máy môi nói. Thấy cô gật đầu lúc này cậu bé mới rón rén lui ra ngoài, nhân tiện đóng cửa lại. Lúc này trong phòng bệnh thật yên tĩnh.
Bên kia, Mộ Linh Dược vừa rời khỏi khu nhà của Thượng Quan Ngưng, thất hồn lạc phách trở lại nhà họ Mộ. Trong đầu chỉ toàn là câu nói vô tình kia của Thượng Quan Ngưng, phá hủy đi thanh cao kiêu ngạo của cô, nếu như anh ta hài lòng sẽ suy tính lại tha cho nhà họ Mộ. Bẩm sinh cô đã thanh cao kiêu ngạo, anh ta lại muốn chính cô phá hủy. Cô làm thế nào phá hủy đây? Khi cô đi cầu xin anh ta không phải đã phá hủy rồi sao? Khi đó cô làm gì còn một chút thanh cao nào nữa?
"Tiểu thư, cô không sao chứ? Cô không thể sụp đổ được, dù thế nào đi nữa cô cũng phải suy nghĩ cho ông cụ một chút!" Chú Trung đứng ngoài cửa vừa gõ cửa vừa khuyên lơn. Hiện tại lão gia không còn gì cả, chỉ còn lại mỗi mình cô, cô cũng không thể có chuyện!
Mộ Linh Dược dựa lưng vào cửa, chậm rãi trượt ngồi trên mặt đất, hai cánh tay ôm đầu gối thật chặt, nước mắt rơi đầy trên mặt. Cô sai lầm rồi, cô nên làm gì bây giờ? Tiếng gõ cửa phía ngoài không ngừng, cô không dám để cho mình khóc thành tiếng, cái nhà này chỉ có thể dựa vào mỗi mình cô, nếu như cô cũng vô dụng như vậy, cái nhà này còn có thể cứu vãn sao?
"Chú Trung, tôi không sao! Chú hãy yên tâm đi, tôi có biện pháp giải quyết!” Dằn xuống một bụng uất ức, Mộ Linh Dược cố nén khóc ra vẻ không có chuyện gì, cô nói.
Chú Trung là hạng người gì, ở bên cạnh ông cụ Mộ thấy biết bao sóng to gió lớn, tâm tình hiện nay của cô sao ông không hiểu? Nhưng mà thế giới này chính là như vậy, một ngày nào đó vì mình phạm sai lầm mà phải trả giá thật đắt.
Mộ Linh Dược đứng dậy, gần như là đã quyết định chuyện trọng đại, ánh mắt quyết tuyệt đi vào phòng tắm, Thượng Quan Ngưng, tôi hi vọng anh có thể nói lời giữ lời!
Trong bệnh viện, Thượng Quan Ngưng vẫn ngủ từ xế chiều thẳng tới trời tối, vốn là Tiêu Hòa Nhã nói không buồn ngủ cuối cùng cô ngủ so với Thượng Quan Ngưng còn sâu hơn. Khi Tiêu Hòa Nhã tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong một gian phòng xa lạ, không phải phòng bệnh trong bệnh viện cũng không phải phòng của mình.
Mắt kính không biết vứt ở đâu, chung quanh tối đen thật sự không nhìn thấy được thứ gì, cô thận trọng bò xuống giường, không biết giầy để chổ nào, trong lòng hơi sợ hãi, chuyện tình mấy ngày trước vẫn còn ám ảnh trong đầu cô, chẳng lẽ lại bị người nào bắt cóc nữa? Suy nghĩ một chút lại lắc đầu, ai có thể lợi hại như vậy từ trong ngực Hiệu trưởng trói cô đi được, chuyện này hầu như là không thể nào xảy ra. Vậy nơi này là nơi nào đây! Đưa hai tay ra dò dẫm đường đi, cô không hy vọng mình sẽ đụng vào tường!
"Ui da!" Đột nhiên, đầu gối đụng phải góc bàn hay gì đó, Tiêu Hòa Nhã đau kêu thành tiếng, cảm giác một chân cũng tê rần. Vừa lúc đó, cửa phòng bị mở ra, kế tiếp chính là âm thanh bật đèn.
Tiêu Hòa Nhã quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt rất là kỳ quái của Thượng Quan Ngưng đang đứng ở cửa, "Sao không nằm trên giường cho khỏe em ngồi trên đất làm gì?" Thượng Quan Ngưng rất là không hiểu hỏi.
"Đây là đâu vậy?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, trong bụng đầy lửa giận.
"Sướng viên! Phòng của anh!" Thượng Quan nói một cách tự nhiên.
"Không phải anh ngủ cũng mở đèn sao?" Tiêu Hòa Nhã rống lên, lại còn mang cô dời đến phòng của anh làm gì? Dù là ở Sướng viên, cô cũng có phòng của mình, nếu không thì mang cô đặt ở phòng của Tiểu Bảo cũng được mà.
"Anh chưa ngủ mà!" Thượng Quan Ngưng vô tội nói tiếp, lại nhìn Tiêu Hòa Nhã đang nổi giận đùng đùng, dường như hận không được xông lên phía trước xé nát bản mặt muốn cười mà không được cười của anh ra. Ôi chao, không lẽ đứng nhìn dáng vẻ cô đau đến thế mà anh còn không tới dìu cô ngay lập tức sao?
"Cút!" Cuối cùng không xé được bộ mặt thấy ghét kia lại không muốn nhìn thấy anh, Tiêu Hòa Nhã không thể làm gì khác hơn là đuổi anh đi, thật đúng là nhắm mắt làm ngơ.
"Đây là phòng của anh!" Đáng tiếc, Thượng Quan Ngưng tuyệt không hiểu khổ tâm của cô, vẫn dáng vẻ bình chân như vại tựa vào khung cửa.
Tiêu Hòa Nhã liền nổi đóa, cô bò dậy, nhanh chóng vọt tới, thật may là cô ngồi nảy giờ, chỗ bị đụng đau hình như cũng không còn nghiêm trọng. Mượn tức giận làm can đảm, liền đưa tay lôi cà vạt của anh lại gần làm cho anh phải cúi đầu, cô nhón chân lên giận dữ cắn vào cái cằm của anh, trong lòng thật thỏa mãn. Hừ, anh đẹp trai phải không, cắn cho sứt cằm ra luôn xem anh còn đẹp nữa hay không !
Ánh mắt Thượng Quan Ngưng chợt lóe, tùy ý để cái miệng nhỏ nhắn gặm trên cằm mình, ấm áp hơi đau một tý, nhìn bóng dáng trân quý luôn ở trong lòng mình thật gần, giống như có vật gì đó len lỏi vào quấy nhiễu trong tim anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn thật gần, trong lòng anh càng mềm mại. Không khỏi vươn tay ôm cô vào trong ngực, đổi thủ làm công. Kèm theo một tiếng thở dài dịu dàng, một tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên áp nhẹ môi mình xuống.
Không phải cái loại lây dính kia..., đó chỉ là nụ hôn nhàn nhạt dịu dàng, bình thường giống như nước chảy, Tiêu Hòa Nhã hơi mê mẩn, nụ hôn ngọt ngào này khiến cho cô có một loại cảm giác đau lòng, giống như cô đã mong đợi thật lâu thật lâu rốt cuộc cũng đã đến, hàng mi thật dài giống cánh bướm đang sãi, vụt sáng vụt sáng mang theo giọt lệ trong suốt, lại luyến tiếc buông anh ra, đành tùy anh cùng với mình môi lưỡi quấn quít, dịu dàng đến tận xương tủy .
"Cô bé, em có yêu thích anh không?" Nụ hôn ngọt ngào rơi xuống vành tai của cô, mang theo âm thanh như muốn đầu độc người ta nhẹ nhàng vang lên. Tiêu Hòa Nhã buông cà vạt anh ra, đưa tay lên ôm chặt lấy cổ anh, vùi đầu mình vào cần cổ anh, nước mắt càng tuôn dữ dội, uất ức thiếu chút nữa nói không nên lời.
"Không thích sao?" Giọng nói mềm nhũn vương chút uất ức, tuyệt không giống như Thượng Quan Ngưng thường ngày.
"Thích!" Tiêu Hòa Nhã quýnh lên vội vàng nói, "Thích!" Rất ưa thích, rất rất ưa thích, thích đến tận xương. Lần đầu tiên khi nhìn thấy, anh đã để lại ấn tượng trong lòng cô, mấy năm nay cô giống như người bị trúng độc, bệnh thời kỳ cuối không phương thuốc nào cứu được.... Thật ra thì cô cũng nghĩ thích loại tình yêu xứng đôi vừa lứa giống mọi người, như những người trẻ tuổi yêu nhau đi dạo trên đường phố, nắm tay nhau cùng đi xem phim rồi hôn nhau. Người thích cô không phải không có, nhưng không có người nào có thể thay thế anh. Có lúc cũng nghi ngờ, có phải do dáng vẻ anh quá đẹp, cho nên cô mới không buông tay, có lẽ là vậy, ít nhất cho đến bây giờ cô cũng chưa từng thấy ai so với anh có dáng dấp xinh đẹp hơn.
"Chúng ta kết hôn nhé, có được không em?" Thượng Quan Ngưng tiếp tục hấp dẫn, ôm cô thật chặt, hận không được khảm cô vào trong thân thể mình.
"Ừm!" Tiêu Hòa Nhã mơ mơ màng màng không rõ ràng lắm, chỉ ôm anh nghẹn ngào không dứt. Hình như thích anh cũng là một chuyện rất uất ức.
"Được, anh sẽ lo chuẩn bị thật nhanh!" Thượng Quan Ngưng buông cô ra, rất là thoải mái nói.
“Chuẩn bị cái gì?" Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu lên, kỳ quái nhìn anh hỏi.
Thượng Quan Ngưng nhìn cô chằm chằm, "Thế nào? Em muốn đổi ý? Em mới vừa đồng ý với anh!"
Tiêu Hòa Nhã ngơ ngẩn, cô mới vừa đồng ý cái gì kia, cô. . . . . . Sau đó suy nghĩ một chút, Tiêu Hòa Nhã ngẩn ngơ, hình như cô vừa vặn nói thích anh thì phải? Thận trọng ngước mắt liếc anh một cái, phát hiện anh đang nhìn mình chăm chú, Tiêu Hòa Nhã hơi hơi chột dạ, sao mình có thể nói thích anh chứ? Vậy sẽ tạo thành rắc rối cho anh? "Hiệu trưởng, à. . . . . . À, đó là em nói lung tung, anh cũng đừng để ở trong lòng! Em. . . . . ."
"Em. . . . . ." Thượng Quan Ngưng nhìn cô chằm chằm, cặp mắt cơ hồ có thể phun ra lửa, nói lung tung? "Em nói lung tung? Lời như thế cũng có thể nói lung tung? Vậy em mới vừa nhìn thấy anh vào phòng liền nhào lại ôm ấp, vừa ôm vừa hôn, em coi anh là cái gì? Chẳng lẽ em không tính toán phải phụ trách?"
"Ách. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã muốn ngây ngốc, mới vừa rồi cắn cằm của anh chính là muốn báo thù anh, chọc giận anh thôi, còn nói vừa ôm vừa hôn thì khi nãy là anh mới vừa ôm vừa hôn mình chứ? Còn. . . . . . Còn muốn cô phụ trách?
"Mặc kệ, dù sao lúc nãy em đã đồng ý kết hôn với anh! Kết hôn là chuyện quan trọng nhất, những chuyện khác sau này hãy nói!" Thượng Quan Ngưng nói xong, cũng không cho cô thời gian phản ứng, kéo cô đi thẳng xuống lầu.
"Đợi chút. . . . . . Em. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã còn muốn nói tiếp nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của anh liền dừng lại, chỉ là. . . . . ."Hiệu trưởng, em chưa mang giầy!" Tiêu Hòa Nhã rống lên.
Thượng Quan Ngưng phục hồi tinh thần lại, nhưng cũng không cho là mình có lỗi, không mang thì không mang! Thượng Quan Ngưng ngừng lại, làm Tiêu Hòa Nhã cho là anh sẽ thả tay mình ra, ai ngờ anh xoay người lại bế cô lên.
Tiêu Hòa Nhã cả kinh, vội vàng ôm chặt cổ anh, "Này, này. . . . . . Anh muốn làm gì vậy, Hiệu trưởng?"
"Đi xuống ăn cơm!" Thượng Quan Ngưng chân bước không ngừng, tiếp tục đi thẳng xuống lầu.
Tiêu Hòa Nhã suy nghĩ một chút, quả thật cũng cảm thấy mình đói bụng nên không ý kiến gì. Trong phòng ăn, Nhất, Nhị, Tam, Tứ và Tiểu Bảo đã ngồi vào chỗ của mình, chỉ chờ hai người bọn họ đến là có thể ăn cơm.
"Mẹ xấu hổ, lớn như vậy vẫn còn muốn ba ôm!" Tiêu Tiểu Bảo ngồi kế bên vị trí thứ nhất, hướng về phía Tiêu Hòa Nhã đang nằm trong ngực Thượng Quan Ngưng nói.
Mặt Tiêu Hòa Nhã đỏ lên, buông một tay ra phát Thượng Quan Ngưng một cái, đều là lỗi của anh, làm cô bị Tiểu Bảo cười nhạo.
Thượng Quan Ngưng liếc nhìn, thấy mặt cô thật sự đỏ hồng anh hơi ngạc nhiên, rõ ràng cô là người có làm ra chuyện gì cũng đều không xấu hổ, nhưng bây giờ bởi vì một câu nói của Tiểu Bảo lại đỏ mặt, thật đúng là. . . . . . Đặt cô xuống đối diện với Tiểu Bảo, lúc này anh mới ngồi xuống giữa hai người, "Được rồi, bắt đầu ăn cơm!"
Sau bữa cơm, bốn người Nhất, Nhị, Tam, Tứ bị gọi lên thư phòng, Tiêu Hòa Nhã vốn định nhờ phụ tá Dương Liễu lấy dép lê giúp cô, nhưng bị Thượng Quan Ngưng ngăn lại, tới bằng cách nào thì trở về bằng cách ấy, thế là cô lại bị anh ôm trở về phòng.
Tiêu Tiểu Bảo đi theo phía sau cười nham nhở, khi đi đến phòng mình, cậu bé hướng về phía Tiêu Hòa Nhã phất phất tay, "Mẹ, ngủ ngon!"
"Này, này. . . . . . Tiểu Bảo, mẹ muốn ngủ với con ngủ!" Tiêu Hòa Nhã hét to, không khó phát hiện nguy cơ càng ngày càng đến gần mình.
Tiêu Tiểu Bảo chỉ cười không nói, nếu là trước kia, mẹ cậu cùng ai ở chung một chỗ cậu đều không có ý kiến, chỉ cần đối xử tốt với mẹ cậu là được, nhưng bây giờ, cậu hy vọng mẹ sẽ ở chung một chỗ với ba, chỉ có Thượng Quan Ngưng mới có thể lúc nào cũng lo lắng chăm sóc cho mẹ cậu được tốt nhất, có lẽ cũng sẽ có người đối xử tốt với mẹ cậu, tuy nhiên cậu không chắc chắn người đó có nhất định cả đời đối xử tốt với mẹ cậu hay không.
Cậu xem trên ti vi, có vợ chồng bởi vì người phụ nữ không thể sanh con, bất luận hai người có thương yêu nhau nhiều như thế nào cũng có khả năng bị bà nội chia rẽ. Mà cậu thì không hy vọng mẹ cậu cũng gặp phải tình huống như vậy.
Cũng không chờ Tiêu Tiểu Bảo trả lời, Thượng Quan Ngưng liền ôm cô đi thẳng vào phòng của mình. Không nói hai lời trực tiếp ném cô lên giường, “Em đi tắm sau đó hãy ngủ trước, anh làm xong việc sẽ trở lại!"
"Ha ha ha. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã cười gượng, tận tâm vẫy tay: "Em biết rồi, anh lo làm việc của anh đi, em có thể tự chăm sóc cho mình! Không cần lo lắng cho em đâu, thật đấy!" Khuôn mặt Tiêu Hòa Nhã tươi cười, ý vị mười phần lấy lòng.
Thượng Quan Ngưng liếc nhìn cô một tí, rồi xoay người đi ra, ngay khi Tiêu Hòa Nhã yên lòng, Thượng Quan Ngưng đi tới cửa đột nhiên ngừng lại, "Đúng rồi, em không cần phải đi về phòng ngủ lúc trước của em, phòng đó anh đã khóa lại rồi, đồ đạc của em anh đã cho người mang tất cả sang phòng anh rồi, cũng không được sang phòng của Tiểu Bảo, Tiểu Bảo phải học sẽ phân tâm, em đừng làm ảnh hưởng đến con! Sau khi anh làm xong công việc sẽ trở lại, nếu không thấy em ở đây thì em xong rồi!" Nói xong không đợi đáp lại, anh xoay người đi thẳng ra cửa.
Tiêu Hòa Nhã nhìn cánh cửa đã khép thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, cái người này. . . . . . Tiêu Hòa Nhã giận dữ, đốm lửa giận trong lòng giống như bị đốt lại, dựa vào cái gì chứ? Ai bảo anh đem toàn bộ đồ đạc của cô dời đến phòng này? Người đàn ông này lại có thể suy nghĩ chặn tất cả đường lui của cô, thật là một người xấu xa.
Trong thư phòng, Thượng Quan Ngưng phân phó công việc cho bốn người chuẩn bị hôn lễ, công việc đơn giản như là ảnh cưới, đãi tiệc linh tinh .... Nhất, Nhị, Tam, Tứ nghe tin vui này cười thật to, rốt cuộc cũng đã qua những ngày buồn bực.