Sách Na mới vừa hồi cung không bao lâu liền được phân phó tới Vệ Quốc Công phủ gặp Trưởng Công chúa và Thế tử phu nhân. Trưởng Công chúa hiền lành hơn nhiều so với Thanh Dương Công chúa, thấy ai cũng cười tủm tỉm, cho dù Sách Na chỉ là một nữ quan nhưng vẫn đối đãi rất khách khí, không giống Thanh Dương Công chúa thấy các nữ quan liền cảm thấy các nàng là nô tài, ngày thường đừng nói là cho vẻ mặt ôn hoà, không bắt các nàng quỳ liếm cũng đã phá lệ khai ân.
“Làm phiền nữ quan đi một chuyến. Kế tiếp ngươi cứ đi theo Thế tử phu nhân trụ tại Thương Lan uyển, nàng có thai đã năm tháng. Nếu trong cung có vị nương nương nào truyền ra có hỉ, ngươi lại hồi cung cũng không muộn.”
Trưởng Công chúa trước sau như một đối xử với người hiền lành, cứ nghe bà nói những lời này thì đã thấy rõ bà là người "thiện giải nhân ý" hơn Thanh Dương Công chúa nhiều. Lúc trước Sách Na đang ở trong cung hầu hạ Viên Tần, không đợi Viên Tần ở cữ xong thì Thanh Dương Công chúa liền mang người tới trong cung Viên Tần đưa Sách Na về Công chúa phủ. Hoàng Hậu tới tìm Thanh Dương Công chúa hỏi chuyện thì lại đem trách nhiệm đẩy lên người Sách Na, nói là Sách Na đã sớm đáp ứng lúc này đi hầu hạ tức phụ của Công chúa. Sách Na oan uổng muốn chết, bất quá Hoàng Hậu thấy bà là lão nhân trong cung, mà Viên Tần cũng thuận lợi sinh hạ hài tử nên không xử lý bà, chỉ là khẳng định sẽ ghi nhớ tội danh "tự mình ứng thừa" rất oan ức của bà.
“Vâng, Trưởng Công chúa cứ yên tâm, nô tỳ ở trong phủ một ngày thì sẽ tận tâm tận lực hầu hạ các chủ tử một ngày.”
Sách Na nói làm Trưởng Công chúa phải bật cười: “Những người khác trong phủ không cần ngươi phải hầu hạ, ngươi chỉ lo chăm sóc tốt cho Thế tử phu nhân là được. Nghe nói ngươi chỉ dẫn theo một đồ đệ, ta sẽ cấp cho ngươi mấy nha hoàn hầu hạ. Quốc Công phủ khá lớn, ta sẽ sắp xếp cho ngươi một tiểu viện đơn độc gần chỗ của Thiếu phu nhân, tốt không?”
Chu đáo đến mức như vậy thì làm sao mà không tốt cho được? Sách Na thật là thỏa mãn.
Edited by Bà CòmTiết Thần tự mình đưa Sách Na đến Thương Lan uyển, bởi vì Lâu Khánh Vân đã sớm thông báo cho nàng chuyện này nên nàng đã sai người an bài một tiểu viện. Chờ Sách Na dàn xếp ổn thỏa xong cũng không ngừng nghỉ, liền tới chủ viện của Tiết Thần thỉnh an rồi khám thai.
Đối với nữ nhân Tiết Thần cũng không có gì ngượng ngùng, thấy Sách Na khám rất cẩn thận bèn tò mò hỏi: “Công việc của nữ quan ở trong cung là làm những chuyện này sao?”
Sách Na ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thế tử phu nhân mỹ mạo động lòng người, lắc đầu giải thích: “Hồi phu nhân, nô tỳ lúc trước là dạy vũ đạo trong cung, kỹ thuật khám thai là học được từ dưỡng mẫu, dưỡng mẫu là sản ma ma trong cung, tay nghề thật sự rất giỏi. Sau này cũng do dưỡng mẫu nói với ta nhu thuật có lẽ sẽ giúp ích cho thai phụ bèn kêu ta thử giáo thụ, không nghĩ tới hiệu quả xác thật không tệ. Từ đó dưỡng mẫu mới dọn đường cho ta, tiến cử ta với quý nhân trong cung, dẫn tiến cho Hoàng Hậu nương nương. Đến khi đó Hoàng Hậu nương nương mới giao cho ta nhiệm vụ chuyên môn giáo thụ nhu thuật cho các phi tần.”
Nghe xong, Tiết Thần gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “À, thì ra là thế.”
Lúc này Sách Na đã khám thai xong, nói với Tiết Thần: “Thai vị của phu nhân thật chỉnh, không có vấn đề gì, không cần đặc biệt điều dưỡng, ngày mai liền có thể học rồi. Xin hỏi câu mạo muội, phu nhân từ trước có học qua vũ đạo hay chưa?”
Tiết Thần lắc đầu: “Không có học qua, chỉ xem thường xuyên mà thôi.”
Tiết gia là dòng dõi thư hương, đặt nặng vấn đề nữ tử phải đoan trang, vũ đạo dưới mắt Tiết gia trưởng bối đều là không trang trọng, là dùng để lấy lòng nam nhân. Cho nên, Tiết Thần cũng không cơ hội tiếp xúc, hơn nữa Lư thị lại chết sớm, càng thêm không có ai dạy nàng cái này.
“Không học qua cũng không sao, ngày mai chúng ta có thể từ kiến thức cơ bản nhất bắt đầu luyện tập. Lúc mới đầu khớp xương gân cốt sẽ có cảm giác nhức mỏi, nhưng chỉ cần kiên trì vài ngày là có thể thích ứng. Qua một thời gian thân thể sẽ dẻo dai hơn, khi sinh hài tử liền có thể bớt chịu khổ, hơn nữa đối với vấn đề khôi phục hậu sản cũng rất có ích lợi.”
Tiết Thần gật đầu: “Được, như thế liền đa tạ nữ quan. Không nói gạt nữ quan, ta đây rất dễ dàng bị đói, cũng không biết bị làm sao mà thấy cái gì cũng muốn ăn, khẩu vị cũng thay đổi không ít. Ngày thường ta cũng không dám ăn quá no, sau khi cùng nữ quan luyện nhu thuật này, mỗi ngày có thể ăn nhiều hơn chút hay không?”
Nữ quan Sách Na mỉm cười nói: “Nữ nhân mang thai đương nhiên là thèm ăn, phu nhân không cần lo lắng. Đây là phản ứng từ bản năng yêu thương tiểu Thế tử của phu nhân, không muốn cho tiểu Thế tử bị đói. Phu nhân cứ luyện với ta vài ngày trước, sau đó ta sẽ xem xét tình huống của phu nhân rồi mới bàn sau được không?”
Tiết Thần cảm thấy Sách Na nói rất có lý. Bởi vì đời trước nàng bị sẩy thai hai lần, đời này thì lại ba năm không hoài thai, cho nên đặc biệt quý trọng hài tử trong bụng, luôn sợ hắn bị đói. Trong mấy tháng đầu tiên, cho dù nàng nôn nghén khó chịu cỡ nào cũng sẽ ráng nuốt tất cả đồ ăn, mặc dù ăn xong là nôn nhưng nàng cứ nghĩ phải ép mình ăn vào để lưu lại chút gì trong bụng cho thai nhi tiêu hóa. Có lẽ chính từ lúc ấy mà Tiết Thần dưỡng thành thói quen ăn nhiều hơn so với thai phụ khác. Nàng vẫn luôn không hiểu vì sao lại như vậy nên có lén hỏi qua bà đỡ, nghe bà đỡ nói có vài người mang song thai mà sức ăn cũng không mạnh như nàng. Hiện giờ nghe xong nữ quan Sách Na giải thích, Tiết Thần đã minh bạch rồi.
“Tốt, vậy... hôm nay nữ quan cứ về trước nghỉ ngơi, ngày mai sáng sớm ta chờ nữ quan lại đây.”
Hai người hẹn định xong, nữ quan Sách Na liền rời chủ viện trở lại tiểu viện của mình để chuẩn bị chương trình học. Tuy bà chỉ là tới giáo thụ các quý nhân nhu thuật, nhưng cũng không phải không cần chuẩn bị bất cứ cái gì, ít nhất mỗi ngày bà đều viết ký lục về kết quả kiểm tra sức khỏe của các quý nhân rồi sau đó so sánh sự khác biệt của ký lục mỗi ngày. Nhờ vậy mới có thể càng chuẩn bị tốt để điều chỉnh phương án huấn luyện cho các chủ tử, đạt tới hiệu quả tốt nhất.
Mà những việc này nói ra nghe có vẻ đơn giản, nhưng khi thực hiện lại tương đối phiền toái. Bà nói lưu loát tiếng Hán nhưng khổ nỗi lại không biết viết chữ Hán. Lúc trước có Tang Hoa bên cạnh, chữ Hán của Tang Hoa viết vô cùng xinh đẹp, chỉ là người thì lại không an phận, hiện giờ lưu lại ở phủ Thanh Dương Công chúa chỉ sợ cũng không có bao nhiêu đường sống. Sách Na không phải không tội nghiệp Tang Hoa, nhưng cũng hận nàng ta không biết tự ái, làm cho Thanh Dương Công chúa bắt gian trên giường, cho dù Sách Na có tâm bao che cũng chỉ vô dụng.
Nhưng Ni Thải chỉ biết phối dược, đối với vụ viết chữ Hán cũng không quá quen thuộc. Sách Na nghĩ ngợi một chút, quyết định đi một chuyến Kình Thương viện tìm Trưởng Công chúa thuật lại tình huống này, hy vọng Trưởng Công chúa phân phối cho bà một nha hoàn có thể hiểu biết chữ nghĩa. Chuyện nhỏ này đương nhiên là Trưởng Công chúa đáp ứng, lập tức sai Thiền Oánh đi an bài.
Sự phối hợp và săn sóc như vậy làm Sách Na không khỏi nhớ lại đãi ngộ mình gặp ở phủ Thanh Dương Công chúa -- đồng dạng là làm việc cho người, đồng dạng là làm nô tài, ai lại không mong có được một chủ tử vừa thiện lương lại săn sóc? Sách Na không khỏi suy nghĩ cho tương lai của mình, hiện giờ bà đã hơn bốn mươi, đã ở trong cung hơn phân nửa đời; nếu tới năm mươi tuổi có thể ra cung dưỡng lão, không biết tới cầu xin Trưởng Công chúa thu nhận được không? Chỉ cần Trưởng Công chúa thu bà lại bên người hầu hạ, tương lai bà ở Vệ Quốc Công phủ dưỡng lão cũng không tệ.
Có phần tâm tư này, Sách Na càng lên tinh thần chiếu cố Tiết Thần thật tốt, nửa điểm cũng không dám qua loa, cẩn thận từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ làm Tiết Thần phải lau mắt mà nhìn.
Tiết Thần không có bản lĩnh về vũ đạo nhưng thân mình cũng không đến nỗi cứng đờ, rất nhiều động tác tuy rằng làm chưa được hoàn hảo, nhưng cũng có thể đủ để đạt được tới điểm mấu chốt.
Bởi vì luyện tập nhu thuật, đừng thấy chỉ làm mấy động tác uốn người, nhưng thật sự tập xong là mồ hôi ra ướt đẫm, Tiết Thần dứt khoát sai người ở hành lang dẫn tới nhà thuỷ tạ lót thảm thật dày để cùng Sách Na ở bên ngoài học, vừa thông gió giảm nhiệt đồng thời còn có thể thưởng thức phong cảnh mặt hồ, tâm tình cũng theo đó mà thoải mái lên.
Sau khi học với Sách Na hơn mười ngày, Tiết Thần rốt cuộc cảm nhận được chỗ tốt của nhu thuật, cảm thấy khớp xương trong thân thể dường như đều được đả thông, thân người thoải mái nhanh nhẹn hẳn lên. Ngay cả Lâu Khánh Vân cũng nhận thấy được biến hóa của thê tử, bởi vì không cần dẫn chứng gì khác, chỉ là sau một hồi "giao phong" ngẫu nhiên của hai người vào buổi tối, Lâu Khánh Vân liền rõ ràng cảm giác tinh lực của thê tử dồi dào hơn trước rất nhiều, không còn lười biếng, đôi khi còn chủ động phối hợp dâng lên. Sự thay đổi này thật làm cho hắn mừng rỡ vô cùng, cứ tấm tắc khen nhu thuật này thật tốt, thật kỳ diệu.
Ngay từ đầu Tiết Thần chưa phản ứng kịp, còn hùa theo Lâu Khánh Vân khen ngợi: “Đúng là khá tốt, hiện tại ta cảm giác thân mình dễ chịu hơn nhiều.”
Sau lại thấy Lâu Khánh Vân trưng ra vẻ ranh mãnh nhìn nàng, Tiết Thần mới đỏ bừng mặt, ngầm ra tay tàn nhẫn, ở phần thịt non trên vòng eo chàng ta hung hăng nhéo một chút. Lâu Khánh Vân không sợ nắm đấm trắng nõn của nàng, nhược điểm duy nhất chính là ở trên eo, chàng ta không sợ đau nhưng sợ nhột. Tiết Thần cũng là sau này mới biết được, cho nên lúc trước nàng bị ủy khuất sẽ đấm vào ngực chàng ta, nhưng hiện tại học được kỹ năng véo eo. Lâu Khánh Vân lại không dám giãy giụa quá mạnh làm bị thương Tiết Thần, mỗi lần đều bị Tiết Thần ngồi ở dưới thân khi dễ cho tới khi nghe xin tha thì Tiết Thần mới chịu buông ra.
Thanh Dương Công chúa nghe xong thủ hạ bẩm báo, tức giận đến mức ném vỡ toang cái chén trong tay, nắm đấm đập xuống bàn một cái: “Hừ, nàng ta thật canh rất đúng lúc, ta mới vừa đem người tống cổ ra ngoài thì nàng ta nhặt về trong phủ ngay, còn đưa ra lý do tức phụ của nàng ta mang thai muốn người trong cung chăm sóc, tức phụ của ta không phải cũng mang thai sao?”
Bẩm báo là ma ma trong cung, nghe Thanh Dương Công chúa nói vậy cũng hùa theo vuốt đuôi nịnh bợ: “Đúng thế, Trưởng Công chúa cũng thật sự không chờ nổi, hoá ra đã sớm nhìn chằm chằm, bằng không, làm sao Công chúa ngài mới vừa tống cổ nữ quan Sách Na hồi cung thì Trưởng Công chúa bèn đoạt người vào tay ngay?”
Ma ma này thu bạc của Thanh Dương Công chúa, đương nhiên hùa theo nói lời trái lương tâm, chứ đâu thể nào không nhìn ra đạo lý -- nữ quan Sách Na là bị đích thân Thanh Dương Công chúa trục xuất về cung, Công chúa còn đến gặp Hoàng Hậu cáo trạng nữ quan Sách Na, nói nữ quan không chịu hầu hạ, vân vân... Trưởng Công chúa là sau khi nữ quan Sách Na hồi cung mới đến mời, không hề công nhiên đoạt người của Thanh Dương Công chúa. Cho nên, dựa theo tư duy của người bình thường thì sự tức giận của Thanh Dương Công chúa cũng thật là vớ vẩn, nhưng ma ma này thuộc loại "cắn người miệng mềm, tóm người tay ngắn", đã thu bạc thì phải xem xét thời thế, biết cách nói như thế nào mới có thể tỏ ra là mình cùng đứng chung chiến tuyến với kim chủ, làm cho kim chủ cảm động vì sự trung thành của mình.
Quả nhiên Thanh Dương Công chúa vừa nghe ma ma nói xong, lập tức giận dữ đứng bật dậy: “Không sai, Tuy Dương luôn quen thói đùa bỡn tính tình, cả ngày khóc sướt mướt trông cậy vào khắp thiên hạ đều phải sủng nàng ta. Dựa vào cái gì tất cả chuyện tốt phải cho nàng ta chiếm hết? Người tới, chuẩn bị xe ngựa! Theo ta đi Vệ Quốc Công phủ lôi đứa "ăn cây táo, rào cây sung" kia về!”
Người hầu hạ bên ngoài Lâm Mễ mới vừa đi, chỉ chốc lát sau liền chuẩn bị xong xe ngựa, tới thỉnh Công chúa lên xe. Thanh Dương Công chúa trong lòng tức nghẹn, tự cho là mình có lý bèn muốn tới cửa tìm Trưởng Công chúa lý luận, cho dù hôm nay phải quậy tới trời rung đất lở cũng phải cướp cho bằng được Sách Na trở về. Sau khi cướp về thì sẽ tính sổ với đứa nô tỳ "ăn cây táo, rào cây sung" kia, phải cẩn thận dạy dỗ một phen cái gì gọi là trung thành như một!