Ngồi trong xe Chu Dụ có thể nghe được loáng thoáng người kia nói tới chuyện cải chế xưởng thép, tuy không nghe được rõ ràng. Nhưng thái độ cáu giận sau đó của Thẩm Hoài, liền biết chắc sự tình đã vướng phải trở lực nào đó.
Tuy Chu Dụ bị động tác của Thẩm Hoài dọa không nhẹ, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại. Nếu Thẩm Hoài gặp phải lực cản càng lớn, tính trọng yếu của Chu gia mới càng thể hiện rõ ràng.
“Chu khu trưởng, ở Đông Hoa có chỗ nào yên tĩnh mà cô thích không?” Thẩm Hoài không quản điện thoại đã bị ném thành một đống sắt vụn, quay đầu hỏi Chu Dụ.
“Trước đây ba tôi công tác trong Trúc Xã, thường thường tôi hay ngồi sau xe ba bánh của ba đi khắp hàng cùng ngõ hẻm thu mua phế liệu…” Nhớ lại chuyện cũ, Chu Dụ hơi cảm khái: “Tuy Trúc Xã thuộc quyền quản hạt của Đường Ấp, nhưng đã lâu tôi cũng chưa về lại đó…”
Thẩm Hoài khởi động, quay đầu xe, men theo công lộ Nam Giao, đi về phía thị trấn Trúc Xã.
Trúc Xã và Hạc Đường cách nhau bởi sông Mai Khê, là một trong những địa khu liền kề bờ sông của Đường Ấp.
Đường Ấp có kế hoạch xây dựng một khu công nghiệp cao ở Trúc Xã, gần kề với khu công nghiệp ở mặt tây Đông Hoa. Nhưng ý kiến của thị ủy lại bất đồng, cho rằng với hai khối đất gần nhau, không cần thiết phải tạo riêng hai khu công nghiệp cùng cấp bậc làm gì, không bằng vạch sang để quy hoạch cùng với khu công nghiệp thành phố.
Chẳng qua đằng sau sự tình này ẩn giấu rất nhiều loại lợi ích và mâu thuẫn, lại không ai chịu đứng ra nhượng bộ cho đối phương, thành thử kế hoạch đã kéo tận mấy năm nhưng chưa có được bước phát triển nào mang tính thực chất.
Thị trấn Trúc Xã là vùng ven nội thành, cơ sở hạ tầng như đường sá, cầu cống hoàn thiện hơn Mai Khê nhiều, men sông cũng có đường nhựa. Thẩm Hoài dừng xe ngay trước khối đất mà Bằng Duyệt định quy hoạch làm cầu cảng bến bãi.
Chu Tri Bạch hạ thủ với mảnh đất này khá sớm, có điều không nghĩ đến dự án sẽ bị kẹt lại khi Ngô Hải Phong lui về tuyến hai, đã hoang phế hơn tận nửa năm. Giờ đang là tháng năm, khí trời ấm áp, cỏ dại được dịp mọc lan tràn…
“Chu khu trưởng, cô biết vì sao lúc nãy tôi ném điện thoại không?” Thẩm Hoài mở cửa xe, lấy thuốc ra hút.
“Tôi không phải con sâu trong bụng anh, sao đoán ra được?” Chu Dụ cười nói, biết Thẩm Hoài chuẩn bị bàn điền kiện.
“Phan Thạch Hoa đưa ra điều kiện với tôi…” Thẩm Hoài nói: “Bốn trăm vạn tiền cổ phần đổi lấy sự ủng hộ của hắn với phương án cải chế; nói cổ phần cũng không chính xác, phải nói là tôi giúp hắn vay từ ngân hàng 400 vạn làm tiền góp vốn, tương lai lấy cổ tức trả về…”
“Nghe cũng có vẻ hợp lý.” Chu Dụ nói: “Nếu xưởng thép cần tiền mặt, Bằng Duyệt có thể lấy 400 vạn ra góp cùng…”
Thẩm Hoài quay đầu lại, nhìn thẳng vào Chu Dụ. Dưới cự ly gần thế này, khuôn mặt nàng hiện ra trong mắt hắn vẫn không có nửa điểm tỳ vết. Ánh nắng từ ngoài khe cửa chiếu lên mặt nàng, càng như đắp lên một tầng hào quang, mang đầy vẻ kiều diễm….
Chu Dụ cảm nhận được ánh mắt khác lạ của Thẩm Hoài, hơi ngại khi hai bên đụng chạm ánh mắt vào nhau, nghiêng mặt nhìn ra bờ sông bên đường. Ngoài kia, dưới ánh chiều tà, mặt nước hắt lên từng tia bàng bạc, côi lễ tráng mỹ, khiến nàng như mê say, quên cả chuyện đàm phán giữa hai bên.
“Tôi không muốn bàn điều kiện với Chu gia, tôi muốn hợp tác…”
Nghe Thẩm Hoài nói vậy, Chu Dụ hiếu kỳ quay đầu lại, hai người đứng nhìn nhau chỉ cách chưa quá 30 cm.
Cự ly này còn xa mới đạt tới giới hạn an toàn trong tâm lý, nhưng Chu Dụ lại không có cảm giác bài xích gì quá mãnh liệt.
“Điều kiện mà Phan Thạch Hoa đưa ra cũng không tính là thái quá.” Thẩm Hoài nói: “Nhưng tôi sẽ không chấp nhận, tôi làm việc có nguyên tắc và giới hạn của mình. Đương nhiên nguyên tắc của tôi không phải cao đến mức không thể chạm. Cùng hưởng lợi ích là động lực căn bản để mọi người cùng tham dự. Nhưng tiền đề là, người tham dự vào phải khiến miếng bánh càng lúc càng lớn, chứ không phải không chịu cống hiến gì, ngồi không hưởng bát vàng… Sau khi tôi tiếp nhận xưởng thép Mai Khê, lập tức ngừng ngay hợp tác với công ty Vạn Hổ, song vẫn giữ nghiệp vụ với bên Bằng Duyệt chính là vì thế….”
“À, nói như thế, trong mắt anh Chu gia làm việc vẫn có giới tuyến và nguyên tắc?” Chu Dụ cười hỏi.
“Tôi không quen thuộc lắm với Chu gia, chỉ cảm thấy, hợp tác với Bằng Duyệt, chí ít là với tình hình trước mắt, không có hại gì đối với xưởng thép Mai Khê.” Thẩm Hoài cười nói: “Xưởng thép Mai Khê tiến hành cải chế, tôi không muốn để Bằng Duyệt tham dự vào ngay từ đầu. Nhưng có lẽ Chu gia cũng cần tôi bảo đảm một số điều. Trước mắt tôi có thể khẳng định với Chu gia ba điểm: Một, trong ba năm xưởng thép Mai Khê thực sự có thể mở rộng quy mô bằng xưởng thép thành phố chứ không hề nói ngoa. Nếu cải chế được thông qua thuận lợi, năm nay sản lượng có thể vươn lên đột phá 18 vạn tấn; năm sau mục tiêu chí ít cũng phải 20 vạn tấn trở lên. Hai, xưởng thép Mai Khê sẽ không trực tiếp tự cung nguồn phế thép, những công tác này sẽ để công ty chuyên nghiệp khác làm. Xưởng thép mà vơ hết việc vào mình thì chỉ có nước tìm khổ ăn, điểm này tôi rất rõ ràng. Trong cùng điều kiện, Mai Khê có thể ưu tiện chọn phế thép mà Bằng Duyệt cung cấp, nhưng tỷ lệ sẽ không vượt quá 70%. Ba, chỉ có xây cầu cảng bến bãi ở Hạc Đường mới có thể ép chi phí vận tải đến mức thấp nhất cho xưởng. Nếu Chu gia có thể dụng tâm làm nhà cung cấp cho chúng tôi, hẳn nên cùng tham dự kiến thiết cầu cảng ở Hạc Đường. Như thế mới hợp với lợi ích của các cô. Nếu Chu gia bận tâm tôi lật lọng, hạng mục này tôi sẽ vạch riêng một khối ra, cho Bằng Duyệt tự xây kho bãi của riêng mình; nhưng chí ít phải lưu ra 30% quỹ đất, để xưởng thép Mai Khê thuê lại…”
Chu Dụ nghiêng đầu nhìn Thẩm Hoài, nàng vẫn hơi nghi hoặc: Phương án cải chế đã được nàng xem qua rất kỹ, trong đó Thẩm Hoài không hề kiếm chác được chút lợi ích cá nhân nào, có lẽ hắn còn hy vọng phát triển thêm trên đường sĩ đồ. Nhưng dù kinh doanh xưởng thép tốt đến mấy, thì trợ lực cho con đường hoạn lộ đều không bằng sự nâng đỡ của thượng vị giả như Đàm Khải Bình.
Cho dù nghi hoặc, nhưng thấy thần thái tự tin khi trình bày quy hoạch phát triển của xưởng thép Mai Khê, Chu Dụ khó mà cưỡng nỗi sức cuốn hút từ ý chí và khí phách của hắn, thầm nghĩ: Người đàn ông như thế, dù “đụng tường” đến toàn thân là máu chắc cũng sẽ không dễ dàng khuất phục? Chẳng qua, nàng vốn đại biểu cho Chu gia đến bàn điều kiện với Thẩm Hoài, không thể để tình cảm cá nhân xen vào được.
“Chu khu trưởng còn phải về khu chính phủ không?” Thẩm Hoài hỏi.
“Không, anh đưa tôi đến trụ sở Bằng Duyệt trên đường Nam Giao được rồi…”
Thẩm Hoài khởi động xe, xoay vô lăng chạy thẳng lên công lộ.
Sân golf Bằng Duyệt nằm ở đầu đông đường Nam Giao, cách sông Mai Khê bốn năm trăm mét, từ đó nhìn sang hướng đông có thể thấy ống khói lò cao của xưởng thép Mai Khê và hai khu căn hộ mới xây.
Sang sông là đầu tây đường Xưởng Thép, hơi khúc khuỷa một chút, nhưng đại thể vẫn là một đường thẳng. Có điều giữa hai con đường không có cầu nối, cách nhau bởi con sông rộng phải chừng trăm mét.
Xe dừng trước bãi đỗ xe Bằng Duyệt, Chu Dụ hỏi: “Ở ngoài nước Thẩm bí thư có hay đánh Golf không, nếu hứng thú thì đến đây chơi thử...”
“Hôm nay thì thôi…” Thẩm Hoài lắc lắc đầu, khẽ cười, từ chối lời mời của nàng.
Nếu nghiệp vụ cung ứng phế thép của Bằng Duyệt mà không giảm mạnh, Chu Tri Bạch xây sân Golf này cũng không sao. Dù chưa đem lại lợi nhuận, nhưng xây trước có lợi thế là giá đất rẻ, coi như là bước bố cục trước để kinh doanh đa ngành sau này.
Nhưng với tình hình bây giờ, qua nhiều kênh tin tức khác nhau, Thẩm Hoài biết sân Golf này mang lại áp lực không nhỏ cho công ty Bằng Duyệt.
Dù Thẩm Hoài rất muốn được đứng trên một bậc thềm bàn chuyện với Ngô Hải Phong, nhưng không thể không lo lắng kỹ, đôi khi phong mang phải thu lại một chút; Giao dịch với Chu gia Thẩm Hoài cũng không cầu đối thoại trực tiếp với Ngô Hải Phong hoặc cha ruột Chu Dụ, Chu Viêm Bân, có thể để Chu Dụ đứng giữa làm cầu nối là ổn rồi.
******************************************
Hai người chia ra, Thẩm Hoài trực tiếp lái xe về lại Mai Khê.
Giờ trời đã nhá nhem, khi Thẩm Hoài đến Mai Khê, màn đêm đã dần buông xuống.
Đèn trong nhà hàng Chử Cốc vẫn sáng, Trần Đan phải trông coi công việc ở đó, tiểu Lê thì chắc đang học thêm trong trường. Thẩm Hoài không muốn đi trấn chính phủ, cũng không muốn tới xưởng thép, bèn lái xe về nhà cũ…
Ngày trước Chu Lập gọi điện thông báo nói công trình cải tạo nhà cũ đã gần xong, muốn hắn qua đó xem xét, nếu có gì không hợp ý, bọn hắn có thể sửa ngay.
Nếu nói có gì không hợp ý, thì đa phần trong số đó đều xuất phát từ ý tưởng của Tôn Á Lâm.
Hai cơ sở của ngân hàng thương nghiệp, Chu Lập chỉ dùng hơn một tháng là cải tạo xong. Nhưng phía nhà cũ, Tôn Á Lâm mấy lần đưa ra đề xuất, khiến việc thi công kéo dài tận hơn 2 tháng, tiền đầu tư cũng trội lên thành 40 vạn.
Từ nhỏ Tôn Á Lâm lớn lên trong lầu son gác tía, đối với nhu cầu sinh hoạt có yêu cầu rất cao. Dù sao cũng là tiền của nàng, Thẩm Hoài liền mặc kệ. Để nàng “trông nom” thế này cũng có thể nâng cao trình độ của kiến thiết Cồn Giang.
Đã lâu Thẩm Hoài chưa về thăm lại nhà cũ rồi, không biết nơi đó đã bị Tôn Á Lâm dày vò thành dạng gì. Xe đi vào đường đất liền thấy chiếc Masareti của Tôn Á Lâm dừng ngay bên đường. Thẩm Hoài đi vào, Tôn Á Lâm, Chu Lập và hai người trông như kỹ sư thi công đang đứng bên ngoài chỉ chỉ vào công trình.
“Cái công trình nhỏ như muỗi này mà cô còn bắt lão Chu phái đến một giám đốc thi công, một kỹ sư trông coi hằng ngày, cách năm ba ngày lại kéo cả lão Chu sang. Làm thế cô không sợ phiền à?” Thẩm Hoài mở miệng trêu.
“Không phiền hà, không phiền hà, ánh mắt Tôn tiểu thư rất cao, chúng tôi học hỏi được rất nhiều.” Chu Lập quay người, thấy Thẩm Hoài đang tiến tới, nói: “Thẩm bí thư cũng lại xem xem, có ý kiến gì bọn tôi sẽ ghi xuống, ngày mai sửa luôn…”
“Tôi thì có ý kiến gì, chỉ qua đây xem thế nào thôi.” Thẩm Hoài cười nói.
Tôn Á Lâm cải tạo nơi này như thể trang viên nhà mình, chọc đến bà con láng giềng bàn tán không thôi. Hắn còn phải bận tâm, lỡ ở trong này sẽ có ảnh hưởng gì không tốt.
Tuy Chu Dụ bị động tác của Thẩm Hoài dọa không nhẹ, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại. Nếu Thẩm Hoài gặp phải lực cản càng lớn, tính trọng yếu của Chu gia mới càng thể hiện rõ ràng.
“Chu khu trưởng, ở Đông Hoa có chỗ nào yên tĩnh mà cô thích không?” Thẩm Hoài không quản điện thoại đã bị ném thành một đống sắt vụn, quay đầu hỏi Chu Dụ.
“Trước đây ba tôi công tác trong Trúc Xã, thường thường tôi hay ngồi sau xe ba bánh của ba đi khắp hàng cùng ngõ hẻm thu mua phế liệu…” Nhớ lại chuyện cũ, Chu Dụ hơi cảm khái: “Tuy Trúc Xã thuộc quyền quản hạt của Đường Ấp, nhưng đã lâu tôi cũng chưa về lại đó…”
Thẩm Hoài khởi động, quay đầu xe, men theo công lộ Nam Giao, đi về phía thị trấn Trúc Xã.
Trúc Xã và Hạc Đường cách nhau bởi sông Mai Khê, là một trong những địa khu liền kề bờ sông của Đường Ấp.
Đường Ấp có kế hoạch xây dựng một khu công nghiệp cao ở Trúc Xã, gần kề với khu công nghiệp ở mặt tây Đông Hoa. Nhưng ý kiến của thị ủy lại bất đồng, cho rằng với hai khối đất gần nhau, không cần thiết phải tạo riêng hai khu công nghiệp cùng cấp bậc làm gì, không bằng vạch sang để quy hoạch cùng với khu công nghiệp thành phố.
Chẳng qua đằng sau sự tình này ẩn giấu rất nhiều loại lợi ích và mâu thuẫn, lại không ai chịu đứng ra nhượng bộ cho đối phương, thành thử kế hoạch đã kéo tận mấy năm nhưng chưa có được bước phát triển nào mang tính thực chất.
Thị trấn Trúc Xã là vùng ven nội thành, cơ sở hạ tầng như đường sá, cầu cống hoàn thiện hơn Mai Khê nhiều, men sông cũng có đường nhựa. Thẩm Hoài dừng xe ngay trước khối đất mà Bằng Duyệt định quy hoạch làm cầu cảng bến bãi.
Chu Tri Bạch hạ thủ với mảnh đất này khá sớm, có điều không nghĩ đến dự án sẽ bị kẹt lại khi Ngô Hải Phong lui về tuyến hai, đã hoang phế hơn tận nửa năm. Giờ đang là tháng năm, khí trời ấm áp, cỏ dại được dịp mọc lan tràn…
“Chu khu trưởng, cô biết vì sao lúc nãy tôi ném điện thoại không?” Thẩm Hoài mở cửa xe, lấy thuốc ra hút.
“Tôi không phải con sâu trong bụng anh, sao đoán ra được?” Chu Dụ cười nói, biết Thẩm Hoài chuẩn bị bàn điền kiện.
“Phan Thạch Hoa đưa ra điều kiện với tôi…” Thẩm Hoài nói: “Bốn trăm vạn tiền cổ phần đổi lấy sự ủng hộ của hắn với phương án cải chế; nói cổ phần cũng không chính xác, phải nói là tôi giúp hắn vay từ ngân hàng 400 vạn làm tiền góp vốn, tương lai lấy cổ tức trả về…”
“Nghe cũng có vẻ hợp lý.” Chu Dụ nói: “Nếu xưởng thép cần tiền mặt, Bằng Duyệt có thể lấy 400 vạn ra góp cùng…”
Thẩm Hoài quay đầu lại, nhìn thẳng vào Chu Dụ. Dưới cự ly gần thế này, khuôn mặt nàng hiện ra trong mắt hắn vẫn không có nửa điểm tỳ vết. Ánh nắng từ ngoài khe cửa chiếu lên mặt nàng, càng như đắp lên một tầng hào quang, mang đầy vẻ kiều diễm….
Chu Dụ cảm nhận được ánh mắt khác lạ của Thẩm Hoài, hơi ngại khi hai bên đụng chạm ánh mắt vào nhau, nghiêng mặt nhìn ra bờ sông bên đường. Ngoài kia, dưới ánh chiều tà, mặt nước hắt lên từng tia bàng bạc, côi lễ tráng mỹ, khiến nàng như mê say, quên cả chuyện đàm phán giữa hai bên.
“Tôi không muốn bàn điều kiện với Chu gia, tôi muốn hợp tác…”
Nghe Thẩm Hoài nói vậy, Chu Dụ hiếu kỳ quay đầu lại, hai người đứng nhìn nhau chỉ cách chưa quá 30 cm.
Cự ly này còn xa mới đạt tới giới hạn an toàn trong tâm lý, nhưng Chu Dụ lại không có cảm giác bài xích gì quá mãnh liệt.
“Điều kiện mà Phan Thạch Hoa đưa ra cũng không tính là thái quá.” Thẩm Hoài nói: “Nhưng tôi sẽ không chấp nhận, tôi làm việc có nguyên tắc và giới hạn của mình. Đương nhiên nguyên tắc của tôi không phải cao đến mức không thể chạm. Cùng hưởng lợi ích là động lực căn bản để mọi người cùng tham dự. Nhưng tiền đề là, người tham dự vào phải khiến miếng bánh càng lúc càng lớn, chứ không phải không chịu cống hiến gì, ngồi không hưởng bát vàng… Sau khi tôi tiếp nhận xưởng thép Mai Khê, lập tức ngừng ngay hợp tác với công ty Vạn Hổ, song vẫn giữ nghiệp vụ với bên Bằng Duyệt chính là vì thế….”
“À, nói như thế, trong mắt anh Chu gia làm việc vẫn có giới tuyến và nguyên tắc?” Chu Dụ cười hỏi.
“Tôi không quen thuộc lắm với Chu gia, chỉ cảm thấy, hợp tác với Bằng Duyệt, chí ít là với tình hình trước mắt, không có hại gì đối với xưởng thép Mai Khê.” Thẩm Hoài cười nói: “Xưởng thép Mai Khê tiến hành cải chế, tôi không muốn để Bằng Duyệt tham dự vào ngay từ đầu. Nhưng có lẽ Chu gia cũng cần tôi bảo đảm một số điều. Trước mắt tôi có thể khẳng định với Chu gia ba điểm: Một, trong ba năm xưởng thép Mai Khê thực sự có thể mở rộng quy mô bằng xưởng thép thành phố chứ không hề nói ngoa. Nếu cải chế được thông qua thuận lợi, năm nay sản lượng có thể vươn lên đột phá 18 vạn tấn; năm sau mục tiêu chí ít cũng phải 20 vạn tấn trở lên. Hai, xưởng thép Mai Khê sẽ không trực tiếp tự cung nguồn phế thép, những công tác này sẽ để công ty chuyên nghiệp khác làm. Xưởng thép mà vơ hết việc vào mình thì chỉ có nước tìm khổ ăn, điểm này tôi rất rõ ràng. Trong cùng điều kiện, Mai Khê có thể ưu tiện chọn phế thép mà Bằng Duyệt cung cấp, nhưng tỷ lệ sẽ không vượt quá 70%. Ba, chỉ có xây cầu cảng bến bãi ở Hạc Đường mới có thể ép chi phí vận tải đến mức thấp nhất cho xưởng. Nếu Chu gia có thể dụng tâm làm nhà cung cấp cho chúng tôi, hẳn nên cùng tham dự kiến thiết cầu cảng ở Hạc Đường. Như thế mới hợp với lợi ích của các cô. Nếu Chu gia bận tâm tôi lật lọng, hạng mục này tôi sẽ vạch riêng một khối ra, cho Bằng Duyệt tự xây kho bãi của riêng mình; nhưng chí ít phải lưu ra 30% quỹ đất, để xưởng thép Mai Khê thuê lại…”
Chu Dụ nghiêng đầu nhìn Thẩm Hoài, nàng vẫn hơi nghi hoặc: Phương án cải chế đã được nàng xem qua rất kỹ, trong đó Thẩm Hoài không hề kiếm chác được chút lợi ích cá nhân nào, có lẽ hắn còn hy vọng phát triển thêm trên đường sĩ đồ. Nhưng dù kinh doanh xưởng thép tốt đến mấy, thì trợ lực cho con đường hoạn lộ đều không bằng sự nâng đỡ của thượng vị giả như Đàm Khải Bình.
Cho dù nghi hoặc, nhưng thấy thần thái tự tin khi trình bày quy hoạch phát triển của xưởng thép Mai Khê, Chu Dụ khó mà cưỡng nỗi sức cuốn hút từ ý chí và khí phách của hắn, thầm nghĩ: Người đàn ông như thế, dù “đụng tường” đến toàn thân là máu chắc cũng sẽ không dễ dàng khuất phục? Chẳng qua, nàng vốn đại biểu cho Chu gia đến bàn điều kiện với Thẩm Hoài, không thể để tình cảm cá nhân xen vào được.
“Chu khu trưởng còn phải về khu chính phủ không?” Thẩm Hoài hỏi.
“Không, anh đưa tôi đến trụ sở Bằng Duyệt trên đường Nam Giao được rồi…”
Thẩm Hoài khởi động xe, xoay vô lăng chạy thẳng lên công lộ.
Sân golf Bằng Duyệt nằm ở đầu đông đường Nam Giao, cách sông Mai Khê bốn năm trăm mét, từ đó nhìn sang hướng đông có thể thấy ống khói lò cao của xưởng thép Mai Khê và hai khu căn hộ mới xây.
Sang sông là đầu tây đường Xưởng Thép, hơi khúc khuỷa một chút, nhưng đại thể vẫn là một đường thẳng. Có điều giữa hai con đường không có cầu nối, cách nhau bởi con sông rộng phải chừng trăm mét.
Xe dừng trước bãi đỗ xe Bằng Duyệt, Chu Dụ hỏi: “Ở ngoài nước Thẩm bí thư có hay đánh Golf không, nếu hứng thú thì đến đây chơi thử...”
“Hôm nay thì thôi…” Thẩm Hoài lắc lắc đầu, khẽ cười, từ chối lời mời của nàng.
Nếu nghiệp vụ cung ứng phế thép của Bằng Duyệt mà không giảm mạnh, Chu Tri Bạch xây sân Golf này cũng không sao. Dù chưa đem lại lợi nhuận, nhưng xây trước có lợi thế là giá đất rẻ, coi như là bước bố cục trước để kinh doanh đa ngành sau này.
Nhưng với tình hình bây giờ, qua nhiều kênh tin tức khác nhau, Thẩm Hoài biết sân Golf này mang lại áp lực không nhỏ cho công ty Bằng Duyệt.
Dù Thẩm Hoài rất muốn được đứng trên một bậc thềm bàn chuyện với Ngô Hải Phong, nhưng không thể không lo lắng kỹ, đôi khi phong mang phải thu lại một chút; Giao dịch với Chu gia Thẩm Hoài cũng không cầu đối thoại trực tiếp với Ngô Hải Phong hoặc cha ruột Chu Dụ, Chu Viêm Bân, có thể để Chu Dụ đứng giữa làm cầu nối là ổn rồi.
******************************************
Hai người chia ra, Thẩm Hoài trực tiếp lái xe về lại Mai Khê.
Giờ trời đã nhá nhem, khi Thẩm Hoài đến Mai Khê, màn đêm đã dần buông xuống.
Đèn trong nhà hàng Chử Cốc vẫn sáng, Trần Đan phải trông coi công việc ở đó, tiểu Lê thì chắc đang học thêm trong trường. Thẩm Hoài không muốn đi trấn chính phủ, cũng không muốn tới xưởng thép, bèn lái xe về nhà cũ…
Ngày trước Chu Lập gọi điện thông báo nói công trình cải tạo nhà cũ đã gần xong, muốn hắn qua đó xem xét, nếu có gì không hợp ý, bọn hắn có thể sửa ngay.
Nếu nói có gì không hợp ý, thì đa phần trong số đó đều xuất phát từ ý tưởng của Tôn Á Lâm.
Hai cơ sở của ngân hàng thương nghiệp, Chu Lập chỉ dùng hơn một tháng là cải tạo xong. Nhưng phía nhà cũ, Tôn Á Lâm mấy lần đưa ra đề xuất, khiến việc thi công kéo dài tận hơn 2 tháng, tiền đầu tư cũng trội lên thành 40 vạn.
Từ nhỏ Tôn Á Lâm lớn lên trong lầu son gác tía, đối với nhu cầu sinh hoạt có yêu cầu rất cao. Dù sao cũng là tiền của nàng, Thẩm Hoài liền mặc kệ. Để nàng “trông nom” thế này cũng có thể nâng cao trình độ của kiến thiết Cồn Giang.
Đã lâu Thẩm Hoài chưa về thăm lại nhà cũ rồi, không biết nơi đó đã bị Tôn Á Lâm dày vò thành dạng gì. Xe đi vào đường đất liền thấy chiếc Masareti của Tôn Á Lâm dừng ngay bên đường. Thẩm Hoài đi vào, Tôn Á Lâm, Chu Lập và hai người trông như kỹ sư thi công đang đứng bên ngoài chỉ chỉ vào công trình.
“Cái công trình nhỏ như muỗi này mà cô còn bắt lão Chu phái đến một giám đốc thi công, một kỹ sư trông coi hằng ngày, cách năm ba ngày lại kéo cả lão Chu sang. Làm thế cô không sợ phiền à?” Thẩm Hoài mở miệng trêu.
“Không phiền hà, không phiền hà, ánh mắt Tôn tiểu thư rất cao, chúng tôi học hỏi được rất nhiều.” Chu Lập quay người, thấy Thẩm Hoài đang tiến tới, nói: “Thẩm bí thư cũng lại xem xem, có ý kiến gì bọn tôi sẽ ghi xuống, ngày mai sửa luôn…”
“Tôi thì có ý kiến gì, chỉ qua đây xem thế nào thôi.” Thẩm Hoài cười nói.
Tôn Á Lâm cải tạo nơi này như thể trang viên nhà mình, chọc đến bà con láng giềng bàn tán không thôi. Hắn còn phải bận tâm, lỡ ở trong này sẽ có ảnh hưởng gì không tốt.