Cuộc điện thoại của Thẩm Hoài phải kéo dài đến 20 phút mới chạy lại nói chuyện tiếp với đám Tống Hiểu Quân, Triệu Lương. Bọn hắn ngồi xổm trên mặt đất bàn luận sự tình, thấy Thẩm Hoài đi đến mới cùng đứng lên, hỏi: “Chắc Hoàng chủ nhiệm đã giới thiệu tình hình trong thị trấn với các anh rồi, mọi người có ý tưởng gì không?”
Tống Hiểu Quân nói: “Thị trấn phát xuống 40 vạn, đủ để xây mới một ngôi trường cho học sinh hai thôn. Bọn tôi đương nhiên hy vọng việc này được xúc tiến càng nhanh càng tốt…”
“Thế các anh muốn làm nhanh thế nào?” Thẩm Hoài hỏi: “Nếu hiện tại có phương án cụ thể, ngay ngày mai thị trấn sẽ phát tiền xuống.”
Nghe Thẩm Hoài nói vậy, Tống Hiểu Quân cũng rất hưng phấn, từ lúc chuyển ngành về làm cán bộ thôn, chưa bao giờ hắn thấy thị trấn phát tiền thống khoái thế này, huống hồ còn một lần phát xuống 40 vạn, nói: “Trước tiên có thể chuyển tạm trường Thái gia kiều đến Lý gia thôn chúng tôi, sau đó xin thị trấn chi viện xây cho hai căn phòng tạm, bên này sẽ có không gian để san nền xây trường mới. Nếu kịp thời, học kỳ sau học sinh trong thôn sẽ được học ở trường mới…”
“Được!” Thẩm Hoài gật gật đầu, không ngờ Tống Hiểu Quân làm việc cũng rất có phách lực, phương án này có hiệu suất nhanh nhất… Bèn kéo Chu Lập đẩy ra trước, nói: “Nếu tôi đề ra ý kiến thì cũng là kiến nghị này. Đây là lão Chu của kiến thiết Cồn Giang. Hai thôn bọn anh gom người lại, phía thị trấn sẽ do Hoàng chủ nhiệm dẫn đầu, thành lập một tiểu ban trù bị, xúc tiến việc này. Trước tiên chúng ta sẽ đổ vào đây 40 vạn, xây một ngôi trường đạt chuẩn. Có điều đầu tư của thị trấn sẽ không chỉ dừng ở mức đó, thế nên trong phương án quy hoạch các anh phải nhìn xa một chút…”
Thẩm Hoài giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Tôi còn bận chút chuyện, giờ không sớm nữa rồi, ngày mai bọn anh lên thị trấn tìm Hoàng chủ nhiệm bàn sự tình cụ thể…”
Trời lúc đó đã hơi xẩm tối, đường đất lại khó đi, Thẩm Hoài muốn về lại thị trấn trước khi trời tối hắn, liền cùng Hoàng Tân Lương, Chu Lập, Thiệu Chinh lái xe trở về.
Ngồi trên xe, Hoàng Tân Lương nói: “Chuyện gộp hai trường này, có nên để Hà trấn trưởng phụ trách không? Sự tình ở văn phòng đảng chính cũng nhiều rồi…”
Không phải Hoàng Tân Lương không muốn phụ trách chuyện này, mà là hắn bận tâm Hà Thanh Xã sẽ có ý kiến.
Hà Thanh Xã làm trấn trưởng kiêm trưởng ban văn giáo, nếu Hà Thanh Xã biết đây là quyết định của Thẩm Hoài thì không sao, rốt cuộc bây giờ quyền uy của Thẩm Hoài ở Mai Khê gần như tuyệt đối, không ai dám nghi ngờ; sợ là sợ Hà Thanh Xã lầm tưởng hắn thổi gió bên tai Thẩm Hoài mới vét được việc tốt này…
“À, hai ngày trước tôi vừa bàn qua chuyện này với Hà trấn trưởng.” Thẩm Hoài nói: “Ngày trước anh công tác trong trường trung học Mai Khê, đối với công tác giáo dục khá quen thuộc, bởi thế tôi đã đề cử anh lên làm phó trấn trưởng với trên khu. Trừ văn phòng đảng chính vẫn do anh phụ trách, tôi còn muốn anh phân quản ban văn giáo. Khả năng công văn bổ nhiệm phải mất một thời gian nữa mới xuống đến nơi…”
Hoàng Tân Lương sững người, ngũ vị tạp trần. Từ năm trước, khi Đỗ Kiến phải rời bỏ Mai Khê, hắn luôn sống trong cảm giác nơm nớp sợ hãi, cẩn trọng làm việc, không biết ngày nào sẽ bị Thẩm Hoài đá văng sang một bên, chưa từng hy vọng có ngày Thẩm Hoài lại tiến cử mình ra làm phó trấn trưởng.
Tuy cái ghế chủ nhiệm văn phòng đảng chính hắn đang ngồi không kém hơn phó trấn trưởng bình thường chút nào, nhưng rốt cuộc vẫn không phải là phó trấn trưởng.
Hoàng Tân Lương định nói lấy lời thể hiện trung thành hoặc cảm tạ, nhưng cổ họng nghẹn ứ lại, không thốt được câu nào. Đột nhiên xe chợt sa vào hố bùn nhão, giật nảy lên, Thiệu Chinh nhấn ga hai ba lần vẫn không leo lên được, Hoàng Tân Lương nói: “Để tôi xuống đẩy cho…” Mượn cơ hội này giấu diếm sóng cả trong nội tâm.
Thẩm Hoài và Chu Lập cũng xuống xe theo, cố đẩy xe ra khỏi vũng bùn.
Ngồi trên xe, Thiệu Chinh oán thán nói: “Mấy lần xuống hương thôn đều sa hố thế này, nếu có một chiếc việt dã thì đỡ biết bao nhiêu…”
Thẩm Hoài cười nói: “Giờ thị trấn còn chưa có điều kiện, chịu khó thêm hai năm, đến lúc đó anh tự mua một chiếc việt dã mà chạy, không cần thị trấn hay xưởng thép bỏ tiền, cũng không sợ người khác nói ra nói vào…”
Thiệu Chinh cười hắc hắc, nói: “Đến lúc đó sợ Thẩm bí thư thăng lên trên khu rồi, không biết có cần tôi làm tài xế nữa không…” Trong xưởng thép Mai Khê hắn giữ chức trợ lý hành chính, là bộ phận quản lý trung tầng, lần cải chế này cùng với vợ Tiền Văn Huệ góp 1,5 % cổ phần. Trong ban quản lý địa vị chỉ kém đám Triệu Đông.
Sau cải chế, ban quản lý trực tiếp được chia cổ tức, kế hoạch thưởng cuối năm tự nhiên cũng bị triệt tiêu. Tuy điều kiện hiện tại còn rất gian khổ, nhưng đối với tương lai ai cũng tràn đầy lòng tin và mong đợi.
Thẩm Hoài hỏi: “Anh vẫn muốn tiếp tục làm lái xe cho tôi? Vậy lên văn phòng đảng chính thị trấn làm trợ thủ cho Hoàng Tân Lương đi, để anh giữ chức phó chủ nhiệm, thế nào?”
“Tôi nào biết viết văn chương gì đâu, chỉ sợ làm hư chuyện của Hoàng chủ nhiệm?” Thiệu Chinh quay đầu nhìn Hoàng Tân Lương.
Hoàng Tân Lương cười nói: “Tôi mời anh còn không kịp nữa là!”
Công tác của văn phòng đảng chính chủ yếu là trợ lý, tham mưu, Thẩm Hoài chạy đến đâu, Hoàng Tân Lương cũng thường theo sát gót. Thẩm Hoài tiến cử hắn lên làm phó trấn trưởng, tuy còn kiêm quản văn phòng đảng chính, nhưng đồng thời phải bộn bề với công tác trong ban văn giáo, không có cách nào trước yên sau ngựa như bây giờ, cho nên Thẩm Hoài mới tính điều Thiệu Chinh lên thị trấn làm phó chủ nhiệm.
“Hôm nay Hoàng trấn trưởng, Thiệu chủ nhiệm đều được thăng quan, hay để tôi mời khách chúc mừng một cái?” Chu Lập ngồi trên ghế lái phụ, tươi cười góp vui.
“Anh muốn hủ hóa cán bộ Đảng viên của thị trấn cũng phải thừa dịp tôi không có mặt mới có thành ý a!” Thẩm Hoài cười đùa, lại hỏi Chu Lập: “Anh tiếp xúc với Tống Hiểu Quân chủ nhiệm thôn Lý gia mấy lần rồi, cảm thấy con người hắn ta thế nào?”
Chu Lập thấy Thẩm Hoài đột nhiên hỏi cách nhìn của mình về Tống Hiểu Quân, khẽ quay đầu nhìn một cái, không biết có phải Tống Hiểu Quân để lại ấn tượng gì không tốt với Thẩm Hoài không?
“Có lời gì anh không thể nói, còn phải nhìn sắc mặt tôi?” Thẩm Hoài vừa bực vừa buồn cười hỏi.
Chu Lập khẽ cười, nói: “Từ góc độ công ty chúng tôi, con người Tống Hiểu Quân này quá điêu ngoa, không dễ đối phó. Đừng thấy trước mặt cậu hắn rất ôn thuận, lúc tôi mới tiếp xúc bàn chuyện dỡ dời tái định cư, lời hắn không dễ nghe chút nào. Có điều, từ góc độ khách quan thì phải thừa nhận hắn rất có năng lực, lại dám làm dám chịu, uy tín với bà con rất lớn. Nếu để hắn ta làm chủ nhiệm thôn thêm hai ba năm, chắc diện mạo của thôn Lý gia sẽ được cải thiện đáng kể. Tôi cảm thấy muốn làm tốt công tác giải tỏa, làm thông công tác với hắn là chủ yếu nhất. Vừa rồi Thẩm bí thư vỗ tay búng ta 40 vạn, hắn sững sờ không nhẹ, công tác tiếp theo chắc sẽ đơn giản…”
Thẩm Hoài gật gật đầu, nói với Hoàng Tân Lương: “Rất nhiều công tác không thể cứ cưỡng bách dưới hương thôn cúi đầu là xong, phải hiểu mục đích cuối cùng của chúng ta là kiến thiết Mai Khê càng tốt. Bình phán của Chu tổng đối với Tống Hiểu Quân thế là cao rồi, anh cũng nên tiếp xúc nhiều với người ấy xem sao, có việc gì có thể để hắn đề xuất ý tưởng, nâng cao tính tích cực, thị trấn cũng bớt được việc…”
Hoàng Tân Lương nhìn ra Thẩm Hoài khá là mãn ý với chủ nhiệm thôn Lý gia này, cũng biết cán bộ trên trấn thường coi nhẹ những ai công tác ở tuyến dưới, hơn nữa Lý gia, Thái gia kiều mới được vạch sang, tâm thái cán bộ sẽ càng mẫn cảm. Biết rằng Thẩm Hoài muốn nhắc nhở mình, đừng bởi vấn đề thái độ trong công tác mà dẫn phát mâu thuẫn không tất yếu.
Hoàng Tân Lương gật gật đầu, Thẩm Hoài tiếp tục nói: “Hai thôn Lý gia, Thái gia kiều ổ trong nhánh đông sông Mai Khê và Cồn Giang, không cầu không đường, sau giải phóng cũng chưa xây được tuyến liên hệ nào cho ra hồn. Hạc Đường vốn đã là thị trấn lạc hậu bậc nhất Hà Phố, hai thôn này càng là thôn bần khốn nổi tiếng trong huyện. Tôi đã xem qua tài liệu mà phía Hạc Đường chuyển sang, cộng cả hai thôn có chưa đến 800 hộ gia đình, trong đó 1/6 là hộ nghèo rồi. Hai thôn khốn cùng thế này, trong mắt một số người có lẽ là gánh nặng, nhưng trong mắt Thẩm Hoài tôi, đó lại là bảo địa, mọi người biết vì sao không?”
“Thẩm bí thư cậu nhìn cao thấy xa, bọn tôi không có ánh mắt bằng!” Hoàng Tân Lương vỗ mông ngựa một câu.
Sở dĩ Thẩm Hoài đề bạt Hoàng Tân Lương, một là đoạn thời gian này Hoàng Tân Lương làm việc rất tận tụy, với hắn trước yên sau ngựa, không có chút nào tưởng niệm đến chủ cũ… Quan trọng là Hoàng Tân Lương khá có năng lực, thế nên tiến cử hắn ra làm phó trấn trưởng, nhưng công tác chủ yếu ở văn phòng đảng chính vẫn cần hắn phụ trách.
Thẩm Hoài không muốn nhìn thấy sinh mạng chính trị của Hoàng Tân Lương sẽ lún sâu xuống vực thẳm, phương pháp tốt nhất là để hắn có cơ hội độc ngăn một mặt.
Thẩm Hoài không muốn thâm đàm quá sâu với Hoàng Tân Lương, có đôi lúc, có chút việc phải dựa vào ngộ tính, hắn tiếp tục chủ đề lúc nãy, nói: “Hai thôn có đường ven bờ sông kéo dài gần 3 km. Qua quá trình đo đạc sơ bộ, đường sông đoạn này cơ hồ không cần cải tạo vẫn có thể để thuyền trọng tải trăm ngàn tấn cập bờ. Đây là điều kiện rất tốt để sắt thép Mai Khê vận tải sản phẩm theo đường thủy men Cồn Giang vào nội tỉnh Hoài Hải và sâu trong Trung Nguyên. Hiện tại thị trường bức xạ thép vân ốc của sắt thép Mai Khê chỉ trong phạm vi chừng 300 km, cũng là cự ly thích hợp để vận tải đường bộ. Cho dù như thế, chi phí vận tải cũng chiếm đến 5-8% giá cả thị trường. Tôi đã để ban quan hệ thị trường tính toán qua, một khi mở rộng bán kính thị trường lên 500 km, chi phí vận tải sẽ lật thêm một lần. Thị trường càng xa, ưu thế giá cả của sắt thép Mai Khê càng mất đi sức cạnh tranh. Cho dù không tính đến tương lai khai thác thị trường toàn quốc và nước ngoài, nếu thép vân ốc của sắt thép Mai Khê được vận chuyển men theo Cồn Giang, đem chi phí vận tải vật tư và sản phẩm kéo xuống, lợi nhuận tổng thể cũng có thể tăng thêm 3-5%.
“Nhiều thế này?” Hoàng Tân Lương kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, với giá trị sản lượng 400 triệu, lợi nhuận tăng thêm 3-5%, mỗi năm có thể kiếm thêm 2 triệu. Số tiền đầu tư vào cảng sông, bến bãi nhìn qua có vẻ lớn, chí ít phải đổ 50 triệu vào, trên thực tế qua hai ba năm là có thể hồi vốn.” Thẩm Hoài nói: “Ngoài ra Thái gia kiều gần sông Lâm giang, mặt tây thôn Lý gia cũng thích hợp làm khu dân cư. Về sau sắt thép Mai Khê phát triển thành siêu tập đoàn, công nhân đổ về từ bốn phương tám hướng phải tính bằng con số ngàn, chúng ta phải tính đến vấn đề sinh hoạt ăn ở cho công nhân nữa. Bởi thế tôi mới có ý tưởng vạch hai thôn từ Hạc Đường sang, đem hai thôn hợp lại, toàn bộ thôn Lý gia quy hoạch thành khu công nghiệp, thôn Thái gia kiều quy hoạch thành khu dân cư. Những công tác tương ứng sẽ dần dần được triển khai trong vòng năm ba năm….”
Trước đây Mai Khê quản hạt hai mươi mấy thôn hành chính, còn cả một nhóm lớn phòng ốc cần cải tạo, lần này phát 40 vạn xuống cho hai thôn, mới đầu Hoàng Tân Lương còn không nghĩ thông, lúc này mới hiểu ra tính toán của Thẩm Hoài: Gộp hai trường lại, mở đầu cho quá trình gộp hai thôn. Trước xây trường học, sau đó xây khu dân cư phụ cận trường mới, tái định cư cho bà con, tiếp tục xây đường nối với thị trấn, những chuyện tiếp nữa rồi sẽ thuận lý thành chương.
Tống Hiểu Quân nói: “Thị trấn phát xuống 40 vạn, đủ để xây mới một ngôi trường cho học sinh hai thôn. Bọn tôi đương nhiên hy vọng việc này được xúc tiến càng nhanh càng tốt…”
“Thế các anh muốn làm nhanh thế nào?” Thẩm Hoài hỏi: “Nếu hiện tại có phương án cụ thể, ngay ngày mai thị trấn sẽ phát tiền xuống.”
Nghe Thẩm Hoài nói vậy, Tống Hiểu Quân cũng rất hưng phấn, từ lúc chuyển ngành về làm cán bộ thôn, chưa bao giờ hắn thấy thị trấn phát tiền thống khoái thế này, huống hồ còn một lần phát xuống 40 vạn, nói: “Trước tiên có thể chuyển tạm trường Thái gia kiều đến Lý gia thôn chúng tôi, sau đó xin thị trấn chi viện xây cho hai căn phòng tạm, bên này sẽ có không gian để san nền xây trường mới. Nếu kịp thời, học kỳ sau học sinh trong thôn sẽ được học ở trường mới…”
“Được!” Thẩm Hoài gật gật đầu, không ngờ Tống Hiểu Quân làm việc cũng rất có phách lực, phương án này có hiệu suất nhanh nhất… Bèn kéo Chu Lập đẩy ra trước, nói: “Nếu tôi đề ra ý kiến thì cũng là kiến nghị này. Đây là lão Chu của kiến thiết Cồn Giang. Hai thôn bọn anh gom người lại, phía thị trấn sẽ do Hoàng chủ nhiệm dẫn đầu, thành lập một tiểu ban trù bị, xúc tiến việc này. Trước tiên chúng ta sẽ đổ vào đây 40 vạn, xây một ngôi trường đạt chuẩn. Có điều đầu tư của thị trấn sẽ không chỉ dừng ở mức đó, thế nên trong phương án quy hoạch các anh phải nhìn xa một chút…”
Thẩm Hoài giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Tôi còn bận chút chuyện, giờ không sớm nữa rồi, ngày mai bọn anh lên thị trấn tìm Hoàng chủ nhiệm bàn sự tình cụ thể…”
Trời lúc đó đã hơi xẩm tối, đường đất lại khó đi, Thẩm Hoài muốn về lại thị trấn trước khi trời tối hắn, liền cùng Hoàng Tân Lương, Chu Lập, Thiệu Chinh lái xe trở về.
Ngồi trên xe, Hoàng Tân Lương nói: “Chuyện gộp hai trường này, có nên để Hà trấn trưởng phụ trách không? Sự tình ở văn phòng đảng chính cũng nhiều rồi…”
Không phải Hoàng Tân Lương không muốn phụ trách chuyện này, mà là hắn bận tâm Hà Thanh Xã sẽ có ý kiến.
Hà Thanh Xã làm trấn trưởng kiêm trưởng ban văn giáo, nếu Hà Thanh Xã biết đây là quyết định của Thẩm Hoài thì không sao, rốt cuộc bây giờ quyền uy của Thẩm Hoài ở Mai Khê gần như tuyệt đối, không ai dám nghi ngờ; sợ là sợ Hà Thanh Xã lầm tưởng hắn thổi gió bên tai Thẩm Hoài mới vét được việc tốt này…
“À, hai ngày trước tôi vừa bàn qua chuyện này với Hà trấn trưởng.” Thẩm Hoài nói: “Ngày trước anh công tác trong trường trung học Mai Khê, đối với công tác giáo dục khá quen thuộc, bởi thế tôi đã đề cử anh lên làm phó trấn trưởng với trên khu. Trừ văn phòng đảng chính vẫn do anh phụ trách, tôi còn muốn anh phân quản ban văn giáo. Khả năng công văn bổ nhiệm phải mất một thời gian nữa mới xuống đến nơi…”
Hoàng Tân Lương sững người, ngũ vị tạp trần. Từ năm trước, khi Đỗ Kiến phải rời bỏ Mai Khê, hắn luôn sống trong cảm giác nơm nớp sợ hãi, cẩn trọng làm việc, không biết ngày nào sẽ bị Thẩm Hoài đá văng sang một bên, chưa từng hy vọng có ngày Thẩm Hoài lại tiến cử mình ra làm phó trấn trưởng.
Tuy cái ghế chủ nhiệm văn phòng đảng chính hắn đang ngồi không kém hơn phó trấn trưởng bình thường chút nào, nhưng rốt cuộc vẫn không phải là phó trấn trưởng.
Hoàng Tân Lương định nói lấy lời thể hiện trung thành hoặc cảm tạ, nhưng cổ họng nghẹn ứ lại, không thốt được câu nào. Đột nhiên xe chợt sa vào hố bùn nhão, giật nảy lên, Thiệu Chinh nhấn ga hai ba lần vẫn không leo lên được, Hoàng Tân Lương nói: “Để tôi xuống đẩy cho…” Mượn cơ hội này giấu diếm sóng cả trong nội tâm.
Thẩm Hoài và Chu Lập cũng xuống xe theo, cố đẩy xe ra khỏi vũng bùn.
Ngồi trên xe, Thiệu Chinh oán thán nói: “Mấy lần xuống hương thôn đều sa hố thế này, nếu có một chiếc việt dã thì đỡ biết bao nhiêu…”
Thẩm Hoài cười nói: “Giờ thị trấn còn chưa có điều kiện, chịu khó thêm hai năm, đến lúc đó anh tự mua một chiếc việt dã mà chạy, không cần thị trấn hay xưởng thép bỏ tiền, cũng không sợ người khác nói ra nói vào…”
Thiệu Chinh cười hắc hắc, nói: “Đến lúc đó sợ Thẩm bí thư thăng lên trên khu rồi, không biết có cần tôi làm tài xế nữa không…” Trong xưởng thép Mai Khê hắn giữ chức trợ lý hành chính, là bộ phận quản lý trung tầng, lần cải chế này cùng với vợ Tiền Văn Huệ góp 1,5 % cổ phần. Trong ban quản lý địa vị chỉ kém đám Triệu Đông.
Sau cải chế, ban quản lý trực tiếp được chia cổ tức, kế hoạch thưởng cuối năm tự nhiên cũng bị triệt tiêu. Tuy điều kiện hiện tại còn rất gian khổ, nhưng đối với tương lai ai cũng tràn đầy lòng tin và mong đợi.
Thẩm Hoài hỏi: “Anh vẫn muốn tiếp tục làm lái xe cho tôi? Vậy lên văn phòng đảng chính thị trấn làm trợ thủ cho Hoàng Tân Lương đi, để anh giữ chức phó chủ nhiệm, thế nào?”
“Tôi nào biết viết văn chương gì đâu, chỉ sợ làm hư chuyện của Hoàng chủ nhiệm?” Thiệu Chinh quay đầu nhìn Hoàng Tân Lương.
Hoàng Tân Lương cười nói: “Tôi mời anh còn không kịp nữa là!”
Công tác của văn phòng đảng chính chủ yếu là trợ lý, tham mưu, Thẩm Hoài chạy đến đâu, Hoàng Tân Lương cũng thường theo sát gót. Thẩm Hoài tiến cử hắn lên làm phó trấn trưởng, tuy còn kiêm quản văn phòng đảng chính, nhưng đồng thời phải bộn bề với công tác trong ban văn giáo, không có cách nào trước yên sau ngựa như bây giờ, cho nên Thẩm Hoài mới tính điều Thiệu Chinh lên thị trấn làm phó chủ nhiệm.
“Hôm nay Hoàng trấn trưởng, Thiệu chủ nhiệm đều được thăng quan, hay để tôi mời khách chúc mừng một cái?” Chu Lập ngồi trên ghế lái phụ, tươi cười góp vui.
“Anh muốn hủ hóa cán bộ Đảng viên của thị trấn cũng phải thừa dịp tôi không có mặt mới có thành ý a!” Thẩm Hoài cười đùa, lại hỏi Chu Lập: “Anh tiếp xúc với Tống Hiểu Quân chủ nhiệm thôn Lý gia mấy lần rồi, cảm thấy con người hắn ta thế nào?”
Chu Lập thấy Thẩm Hoài đột nhiên hỏi cách nhìn của mình về Tống Hiểu Quân, khẽ quay đầu nhìn một cái, không biết có phải Tống Hiểu Quân để lại ấn tượng gì không tốt với Thẩm Hoài không?
“Có lời gì anh không thể nói, còn phải nhìn sắc mặt tôi?” Thẩm Hoài vừa bực vừa buồn cười hỏi.
Chu Lập khẽ cười, nói: “Từ góc độ công ty chúng tôi, con người Tống Hiểu Quân này quá điêu ngoa, không dễ đối phó. Đừng thấy trước mặt cậu hắn rất ôn thuận, lúc tôi mới tiếp xúc bàn chuyện dỡ dời tái định cư, lời hắn không dễ nghe chút nào. Có điều, từ góc độ khách quan thì phải thừa nhận hắn rất có năng lực, lại dám làm dám chịu, uy tín với bà con rất lớn. Nếu để hắn ta làm chủ nhiệm thôn thêm hai ba năm, chắc diện mạo của thôn Lý gia sẽ được cải thiện đáng kể. Tôi cảm thấy muốn làm tốt công tác giải tỏa, làm thông công tác với hắn là chủ yếu nhất. Vừa rồi Thẩm bí thư vỗ tay búng ta 40 vạn, hắn sững sờ không nhẹ, công tác tiếp theo chắc sẽ đơn giản…”
Thẩm Hoài gật gật đầu, nói với Hoàng Tân Lương: “Rất nhiều công tác không thể cứ cưỡng bách dưới hương thôn cúi đầu là xong, phải hiểu mục đích cuối cùng của chúng ta là kiến thiết Mai Khê càng tốt. Bình phán của Chu tổng đối với Tống Hiểu Quân thế là cao rồi, anh cũng nên tiếp xúc nhiều với người ấy xem sao, có việc gì có thể để hắn đề xuất ý tưởng, nâng cao tính tích cực, thị trấn cũng bớt được việc…”
Hoàng Tân Lương nhìn ra Thẩm Hoài khá là mãn ý với chủ nhiệm thôn Lý gia này, cũng biết cán bộ trên trấn thường coi nhẹ những ai công tác ở tuyến dưới, hơn nữa Lý gia, Thái gia kiều mới được vạch sang, tâm thái cán bộ sẽ càng mẫn cảm. Biết rằng Thẩm Hoài muốn nhắc nhở mình, đừng bởi vấn đề thái độ trong công tác mà dẫn phát mâu thuẫn không tất yếu.
Hoàng Tân Lương gật gật đầu, Thẩm Hoài tiếp tục nói: “Hai thôn Lý gia, Thái gia kiều ổ trong nhánh đông sông Mai Khê và Cồn Giang, không cầu không đường, sau giải phóng cũng chưa xây được tuyến liên hệ nào cho ra hồn. Hạc Đường vốn đã là thị trấn lạc hậu bậc nhất Hà Phố, hai thôn này càng là thôn bần khốn nổi tiếng trong huyện. Tôi đã xem qua tài liệu mà phía Hạc Đường chuyển sang, cộng cả hai thôn có chưa đến 800 hộ gia đình, trong đó 1/6 là hộ nghèo rồi. Hai thôn khốn cùng thế này, trong mắt một số người có lẽ là gánh nặng, nhưng trong mắt Thẩm Hoài tôi, đó lại là bảo địa, mọi người biết vì sao không?”
“Thẩm bí thư cậu nhìn cao thấy xa, bọn tôi không có ánh mắt bằng!” Hoàng Tân Lương vỗ mông ngựa một câu.
Sở dĩ Thẩm Hoài đề bạt Hoàng Tân Lương, một là đoạn thời gian này Hoàng Tân Lương làm việc rất tận tụy, với hắn trước yên sau ngựa, không có chút nào tưởng niệm đến chủ cũ… Quan trọng là Hoàng Tân Lương khá có năng lực, thế nên tiến cử hắn ra làm phó trấn trưởng, nhưng công tác chủ yếu ở văn phòng đảng chính vẫn cần hắn phụ trách.
Thẩm Hoài không muốn nhìn thấy sinh mạng chính trị của Hoàng Tân Lương sẽ lún sâu xuống vực thẳm, phương pháp tốt nhất là để hắn có cơ hội độc ngăn một mặt.
Thẩm Hoài không muốn thâm đàm quá sâu với Hoàng Tân Lương, có đôi lúc, có chút việc phải dựa vào ngộ tính, hắn tiếp tục chủ đề lúc nãy, nói: “Hai thôn có đường ven bờ sông kéo dài gần 3 km. Qua quá trình đo đạc sơ bộ, đường sông đoạn này cơ hồ không cần cải tạo vẫn có thể để thuyền trọng tải trăm ngàn tấn cập bờ. Đây là điều kiện rất tốt để sắt thép Mai Khê vận tải sản phẩm theo đường thủy men Cồn Giang vào nội tỉnh Hoài Hải và sâu trong Trung Nguyên. Hiện tại thị trường bức xạ thép vân ốc của sắt thép Mai Khê chỉ trong phạm vi chừng 300 km, cũng là cự ly thích hợp để vận tải đường bộ. Cho dù như thế, chi phí vận tải cũng chiếm đến 5-8% giá cả thị trường. Tôi đã để ban quan hệ thị trường tính toán qua, một khi mở rộng bán kính thị trường lên 500 km, chi phí vận tải sẽ lật thêm một lần. Thị trường càng xa, ưu thế giá cả của sắt thép Mai Khê càng mất đi sức cạnh tranh. Cho dù không tính đến tương lai khai thác thị trường toàn quốc và nước ngoài, nếu thép vân ốc của sắt thép Mai Khê được vận chuyển men theo Cồn Giang, đem chi phí vận tải vật tư và sản phẩm kéo xuống, lợi nhuận tổng thể cũng có thể tăng thêm 3-5%.
“Nhiều thế này?” Hoàng Tân Lương kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, với giá trị sản lượng 400 triệu, lợi nhuận tăng thêm 3-5%, mỗi năm có thể kiếm thêm 2 triệu. Số tiền đầu tư vào cảng sông, bến bãi nhìn qua có vẻ lớn, chí ít phải đổ 50 triệu vào, trên thực tế qua hai ba năm là có thể hồi vốn.” Thẩm Hoài nói: “Ngoài ra Thái gia kiều gần sông Lâm giang, mặt tây thôn Lý gia cũng thích hợp làm khu dân cư. Về sau sắt thép Mai Khê phát triển thành siêu tập đoàn, công nhân đổ về từ bốn phương tám hướng phải tính bằng con số ngàn, chúng ta phải tính đến vấn đề sinh hoạt ăn ở cho công nhân nữa. Bởi thế tôi mới có ý tưởng vạch hai thôn từ Hạc Đường sang, đem hai thôn hợp lại, toàn bộ thôn Lý gia quy hoạch thành khu công nghiệp, thôn Thái gia kiều quy hoạch thành khu dân cư. Những công tác tương ứng sẽ dần dần được triển khai trong vòng năm ba năm….”
Trước đây Mai Khê quản hạt hai mươi mấy thôn hành chính, còn cả một nhóm lớn phòng ốc cần cải tạo, lần này phát 40 vạn xuống cho hai thôn, mới đầu Hoàng Tân Lương còn không nghĩ thông, lúc này mới hiểu ra tính toán của Thẩm Hoài: Gộp hai trường lại, mở đầu cho quá trình gộp hai thôn. Trước xây trường học, sau đó xây khu dân cư phụ cận trường mới, tái định cư cho bà con, tiếp tục xây đường nối với thị trấn, những chuyện tiếp nữa rồi sẽ thuận lý thành chương.