Thẩm Hoài ngồi xuống đặt ba lô thả xuống dưới chân, lộ ra bao thuốc Kim Diệp rẻ tiền, lại nghe Thẩm Hoài tự nhận chỉ là cán bộ dưới hương trấn, sự yếm thế trong tâm lý Trịnh Phong lập tức nghịch chuyển, dáng ngồi cũng thẳng lên, từ “trên cao nhìn xuống” tên cán bộ thôn, trong mắt sung mãn vẻ không đáng.
Không khí cũng bởi câu nói không đúng lúc này của hắn mà trầm xuống.
Người ta nói đàn bà xinh đẹp là gốc họa quả không sai. Thẩm Hoài cũng biết mình và Hùng Đại Linh thân cận, khiến tên “nhóc con” râu còn chưa mọc này “có ý kiến”. Hắn cũng lười tranh gió ăn giấm với Trịnh Phong, chỉ cười nói với Tân Kỳ: “Sinh viên kinh tế như các em, tìm một tên cán bộ con con như anh nhờ giúp viết luận văn, chắc tìm sai người rồi? Mà anh cũng thật không giúp được gì!”
Tân Kỳ có vẻ rất nghiêm túc, nói: “Chỉ muốn thông qua anh tìm hiểu chút tình hình thôi, như thế đỡ phải chạy xuống hương trấn nghiên cứu, nếu không thì vất vả quá…” Nàng “thành thật” nói “quấn” Thẩm Hoài cũng vì xuất phát từ tính “lười nhác” mà thôi.
“Cậu lười biếng như thế không hay đâu!” Trịnh Phong cân bằng được ưu thế tâm lý, từ đánh lòng cho rằng Thẩm Hoài chỉ được cái mã. Nhìn Thẩm Hoài còn trẻ, tuổi tác không hơn mình bao nhiêu, đoán chắc chỉ là công tác viên trong cơ quan chính phủ, liền ngắt lời Tân Kỳ, nói: “Thời buổi này người làm việc ở hương trấn có mấy ai là không “ngơ ngẩn” qua ngày? Cậu muốn nhờ cung cấp số liệu, không phải làm khó người ta à?” Hắn lại quay sang hỏi Thẩm Hoài: “Đúng rồi, giờ cán bộ hương trấn xài tiền quốc gia có biết tiết kiệm là gì đâu, sao anh lại chen cùng đám sinh viên nghèo này vậy?”
Thẩm Hoài nhìn sang gương mặt “chọc người phiền chán” của thằng nhóc đối diện, hận không tát cho hắn mấy cái. Thầm nhủ: Bằng đức tính nửa điên nửa dại này mà muốn Hùng Đại Linh khuynh tâm, vậy phải đợi cô bé mù mắt cái đã…
Bị thằng nhóc châm chọc liên tục, Thẩm Hoài không cáu, cũng không trực tiếp trả lời, mà ngả người ra sau ghế, bắt chân chữ ngũ, áp sát vào người Hùng Đại Linh, kề vào tai nàng nói nhỏ: “Tên công tác viên như anh, em nói không chen ghế cứng thì chẳng lẽ có xe riêng để đi chắc? Đúng rồi, từ lúc nào thì em thành sinh viên nghèo rồi; mấy cậu bạn này của em nhìn thế nào cũng không giống sinh viên nghèo a…” Vừa “thân mật” nói chuyện với Hùng Đại Linh, vừa dùng ánh mắt liếc sang Trịnh Phong, như muốn nói: Nhóc con, giỏi thì lại đây mà cắn anh!
Hùng Đại Linh trừng Thẩm Hoài một cái, lại cảm thấy không khí đấu đá vì mình thế này rất có ý tứ, cũng hơi thẹn khi Thẩm Hoài cố ý thân cận. Cảm xúc lẫn lộn trên nụ cười, mặt tưng bừng như gió xuân càng khiến người xem sững sờ, lại khiến Trịnh Phong thêm khó chịu…
Sinh viên tụ cùng một chỗ, chuyện trên trời dưới biển gì cũng nói được, lý tưởng, thơ ca, kinh tế, chính trị, thời tiết, quan hệ Trung- Mỹ, đề tài nào cũng có thể nhiệt tình sôi nổi cả. Trịnh Phong lại cố ý khoe khoang, mấy cậu bạn trai khác cũng không quá hảo cảm với “người lạ”, đột nhiên hiện ra, lại có quan hệ “thân cận” với Hùng Đại Linh thế này, đôi lúc vô ý cố ý giúp đỡ Trịnh Phong, cố vờ cao đàm khoát luận, bất thời lại nhổ ra mấy câu “thuật ngữ chuyên ngành”.
Thẩm Hoài không có ý chơi trò lấy lòng mỹ nhân với đám “con nít ranh” này cả đêm, thờ ơ nghe bọn hắn nói chuyện. Nhớ lại hồi còn đi học, những cách nghĩ ấu trĩ trong đầu không khác mấy người trước mặt là bao, thế nên trong lòng không hề có ác cảm gì cả.
“Sao anh không nói chuyện?” Hùng Đại Linh thấy Thẩm Hoài ngồi nửa ngày mà không nói lời nào, tưởng đám Trịnh Phong không biết phép tắc khiến hắn tức giận.
“Ài!” Thẩm Hoài chen cùng một chỗ với Hùng Đại Linh. Nhìn qua thân hình nàng khá mảnh khảnh, nhưng ngồi gần mới biết, cảm giác tiếp xúc mềm mại chứ không “giơ xương” như tưởng tượng. Tuy người đẫm mồ hôi, đã ướt lại khô, nhưng không hề mang vị chua, ngược lại còn có mùi thơm nhàn nhạt truyền đến chóp mũi. Thẩm Hoài nghe đám sinh viên này bàn lý tưởng, bàn thơ ca đến phát ngán, chính đang hưởng thụ hương thơm “tự nhiên” ngay bên mình, không để ý bọn này đang nói gì, nhìn cả đám đều nhìn mình, mới ngớ ngẩn hỏi: “Mấy em đang nói chuyện gì?”
“Thì hỏi anh có lý tưởng gì không?” Tân Kỳ rướn người qua, đối với Thẩm Hoài nàng rất có hứng thú, bất thời lại đem chủ đề căng lên người hắn, hỏi: “Anh công tác ở hương trấn, thế có quy hoạch gì cho nhân sinh sau này chưa?”
Thẩm Hoài đã sớm qua cái tuổi mở mồm ra là bàn lý tưởng rồi, nhưng đám đồng học này của Hùng Đại Linh đang đầy mong mỏi với tương lai, đồng thời cũng mê mang, muốn tìm được chút kinh nghiệm từ kẻ đã lăn lộn ngoài xã hội như hắn. Chẳng qua trong mắt Trịnh Phong phía đối diện vẫn đầy vẻ khinh thường, chắc là nghĩ đứa cán bộ con con ở hương trấn như hắn thì lý tưởng lớn được đến đâu…
Mắt Hùng Đại Linh cũng lấp lánh nhìn mình, Thẩm Hoài thầm nhủ đau đầu rồi đây, cùng đám nít ranh ở một chỗ đúng là không thoải mái mà, bèn cười nói: “Nếu anh nói mục tiêu nhân sinh của anh là làm một nhân vật trở thành hình tượng lãnh tụ chính trị, liệu mấy em có tin không?”
Mấy đứa này tất nhiên cho rằng Thẩm Hoài đang chơi cười nói bậy, mới cười nói: “Đang hỏi anh nghiêm túc đấy?”
“Vừa rồi anh nói không đứng đắn à?” Thẩm Hoài hỏi Hùng Đại Linh, thấy Hùng Đại Linh khẽ cười không nói, Thẩm Hoài vươn tay gãi gãi mũi, nhìn sang Tân Kỳ, hỏi: “Thế còn em, lý tưởng nhân sinh của em là gì?”
“Nàng a….” Lúc này Hùng Đại Linh liền tiếp lời: “Trên đầu giường Tân Kỳ viết một câu đối: Kim nhật (hôm nay) thanh xuân nữ tính – Minh nhật (ngày mai) thành công nữ tính… Đây cũng là lý tưởng của bọn em.
“À, thật là trùng hợp, anh nghĩ lý tưởng nhân sinh của các em trùng với anh đấy.” Thẩm Hoài cười nói: “Hôm sau anh cũng phải chép câu đối này đặt lên đầu giường mới được!”
Bốn cô gái sững mất một hồi mới nghe ra ý tứ trong lời Thẩm Hoài, cô gái để Tân Kỳ ngồi lên đùi và cô bé ngồi giữa còn đơn thuần chút, cúi đầu bụm mặt mà cười, cũng không dám nhìn Thẩm Hoài…
*Ý của Thẩm Hoài chắc là thế này. Kim nhật(hôm nay), thanh(chơi), xuân nữ, tính. Minh nhật(hôm sau), thành (chơi), công nữ(gái có chồng), tính.
Hùng Đại Linh cười ra tiếng, vươn tay đánh lên vai Thẩm Hoài, trách hắn không nghiêm túc, gắt giọng: “Chị em nói anh là đứa lưu manh, đúng là không sai.” Thấy ánh mắt Thẩm Hoài dí dỏm nhìn mình, lại nghĩ nói thế này cũng không đúng, lại cào cả chị gái mình vào, mặt đỏ bừng lên, quay mặt lại để bình tức ý cười trong lòng, ngực phập phồng nhấp nhô liên hồi…
Bốn nam sinh lại lắc lắc đầu ngao ngán, câu nói đùa của Thẩm Hoài rõ ràng là rất hạ lưu, trong khi bốn cô bạn gái này bình thời rất đơn thuần, nghe một câu chửi tục đều sẽ đỏ mặt. Thế mà giờ còn ngượng ngùng cười, bị Thẩm Hoài giỡn đến tình ý tuôn động, sao bọn hắn không ghen ghét cho được?
Bọn hắn lại không biết, nếu bốn cô gái này không có hảo cảm với Thẩm Hoài, hắn nói thế là thành hạ lưu; nếu có sẵn hảo cảm, hắn nói thế chứ có nói bậy hơn nữa cũng được gọi là nói chuyện có sức hút.
Tân Kỳ cũng đỏ mặt mà cười, không hề sinh cáu vì bị Thẩm Hoài trêu ghẹo, ngược lại còn nhìn chăm chăm hắn, hỏi: “Bình thời anh đều trêu ghẹo bạn gái thế này à?”
“Lúc còn đọc sách, không quản nam hay nữ, những lúc cô đơn, muốn tìm đối tượng trêu ghẹo, đều sẽ nói tìm người bàn lý tưởng nhân sinh.” Thẩm Hoài cười nói: “Thế nên, giống như em trêu ghẹo anh trước, nếu anh không phối hợp, hành vi vừa rồi của em thành là đùa lưu manh.”
“Anh học đại học ở đâu, trường anh bồi dưỡng lưu manh như thế nào?” Tân Kỳ ngượng ngùng hỏi, lời Thẩm Hoài khiến nàng cảm thấy như bị trêu ghẹo, lại thấy khá hay hay.
Loại khí chất trầm tĩnh như thái sơn như mặt hồ của Thẩm Hoài, khi náo động lại đem không khí toàn trường nắm giữ trong lòng bàn tay, sao đám sinh viên ngốc bản, chỉ biết vùi đầu vào sách vở này so nổi?
Đã thế hắn còn có một khuôn mặt dễ khiến phụ nữ yêu thích, càng khiến “các bé” động tâm.
“Một trường vô danh, không so được với đại danh đỉnh đỉnh của tỉnh kinh viện, nói ra chỉ khiến mất mặt.” Thẩm Hoài nhẹ nhàng lảng sang chuyện khác, kinh lịch học hành của hắn không thể nói kỹ với người khác, lại không muốn đem cái mác du học của “Thẩm Hoài” ra hù dọa người.
Lúc này đột nhiên Hùng Đại Linh quay đầu lại, nhỏ giọng vào tai hắn: “Xem ra anh không để ý lắm đến lời đồn trong trường trước đây nhỉ…”
Da đầu Thẩm Hoài tê rần, Hùng Đại Linh biết chuyện “hắn” từng làm giáo viên trong học viên kinh tế tỉnh, nhất định cũng sẽ biết vết xấu loang lổ trước đây. Hắn lại không thể biện giải được gì, đành quay đầu kề tai nói nhỏ với nàng: “Nếu là lời đồn gì hay ho, anh nhận; những cái khác, không liên quan…”
Hai người đối mặt nhìn nhau, dưới góc độ gần sát thế này, đôi mắt nàng càng khiến người xao xuyến, nhủ thầm: đúng là hút hồn người a! Thấy trong mắt nàng không có vẻ gì là chán ghét, Thẩm Hoài nghĩ: Có lẽ thời quá cảnh dời, lời đồn trong học viện chắc đã tiêu nhạt nhiều…
“Hai người có chuyện gì mà cứ phải kề tai nói nhỏ thế?” Tân Kỳ không mãn ý khi Thẩm Hoài và Hùng Đại Linh thấp giọng trao đổi ngầm với nhau, ôm lấy cổ nàng, bức hỏi: “Hai người thủ thỉ gì đấy?”
“Không có gì, tớ chỉ hỏi xem anh ấy có rảnh dẫn bọn mình dạo chơi BK không thôi!” Hùng Đại Linh nhìn ra Tân Kỳ rất hứng thú với Thẩm Hoài, cười chối.
Tân Kỳ giống như bị nàng nói xuyên tâm tư, mặt hơi hồng, nhưng cũng rất lớn mật hỏi: “Nhà anh ở BK, có rảnh làm hướng đạo viên cho bọn em không?”
Tất nhiên là hắn không rảnh bồi các nàng dạo lung tung. Nhưng bắt gặp vẻ mong đợi trong mắt Hùng Đại Linh, lập lờ trả lời: “Khó nói. Anh rời BK từ hồi 16-17 tuổi, đã gần 10 năm không về lại rồi. Ấn tượng BK trong anh cũng nhạt. Nếu bắt làm hướng đạo, có khi dẫn mấy em vào ngỏ cụt, bán cho người ta cũng không chừng…”
“Anh nói chuyện chẳng lúc nào nghiêm chỉnh cả!”
Tân Kỳ nghi hoặc nhìn Thẩm Hoài, không tin tưởng cho lắm, song vẫn nhịn không nổi hiếu kỳ hỏi: “Gần 10 năm rồi anh không về BK?” Đại đa số người rời xa quê nhà là lúc đi học đại học. 16-17 tuổi Thẩm Hoài đã xa quê, gần 10 năm không về lại một lần, đúng là khiến người ngoài khó mà tin tưởng.
Hùng Đại Linh cũng nghi hoặc, thầm nghĩ: Cho dù Thẩm Hoài du học từ nhỏ, dù ở hải ngoại muốn tiết kiệm tiền vé máy bay không về. Nhưng hắn đã công tác được hơn 3 năm nay rồi, chẳng lẽ vẫn không dành ra thời gian rảnh về thăm nhà?
“Có gì hay để lừa các em đâu. Anh mong làm hướng đạo cho các em còn không kịp nữa là!” Loại chuyện này có nói người ngoài cũng không hiểu, Thẩm Hoài liền đổi chủ đề: “Mấy em đã sắp xếp chỗ nghỉ gì chưa?”
“Vẫn chưa, đang tính sáng mai đến BK dạo chơi một ngày cho đã, sau đó tìm nhà khách nào đó ngủ tạm. Trưa ngay mốt chị em và Chu Minh mới lên đến nơi, hành trình cụ thể vẫn chưa sắp xếp. Chu Minh còn bận công vụ, em nghĩ em và chị, cả Tân Kỳ và mấy bạn sẽ đi dạo chung một lần cho biết…” Hùng Đại Linh biết chuyện giữa gia đình mình và Thẩm Hoài, một số chuyện không phải nàng cứ muốn là được. Cho dù muốn được Thẩm Hoài dẫn đi chơi, nhưng khả năng này không lớn, đôi lúc chỉ khiến hai bên càng lúng túng khó xử.
“Trước khi lên tàu, em có gọi điện cho ba, nói cùng mấy bạn lên BK chơi, chắc ba em sẽ có sắp xếp…” Nói đến chuyện này, Trịnh Phong lại khôi phục chút lòng tin, chen miệng vào.
Thẩm Hoài khẽ quan sát mấy người bạn của Hùng Đại Linh, tuy chưa tiếp xúc nhiều với xã hội, hẵng còn ngây thơ, được nghỉ lại không vội về nhà, còn tính đi du ngoạn, chắc gia cảnh sẽ không quá kém.
Hùng Đại Linh thì không cần nói nữa rồi. Ở Đông Hoa Hùng Văn Bân cũng được tính là phái thực quyền, dù ông ta sẽ chú ý ảnh hưởng, nhưng tuyệt sẽ không để con gái quá thiệt thòi.
Còn cô bé Tân Kỳ kia, ăn mặc nhìn qua cũng phù hợp với thân phận sinh viên, chiếc túi lữ hành nàng đặt dưới bàn nhìn qua rất bình thường. Nhưng Thẩm Hoài nhớ không lầm thì nhãn hiệu thời trang của Pháp này còn chưa tiêu thụ ở trong nước, từ ngữ điệu ăn nói của nàng cũng có thể đoán ra gia cảnh khá ân thực.
Thằng nhóc Trịnh Phong này thì thôi rồi, chỉ hận không viết mấy chữ “nhà ta có bối cảnh” lên mặt nữa thôi.
Thẩm Hoài nghĩ thế cũng tốt, hắn không có ý sắp xếp chỗ ăn chỗ ngủ cho các nàng, tránh miễn ngày mai chạm mặt Chu Minh khiến đây đó càng khó chịu.
Tân Kỳ không ngờ trên xe lửa lại có thể gặp được anh chàng thú vị mà khí chất bất phàm thế này. Nàng khá hy vọng được Thẩm Hoài chủ động an bài ăn ngủ, như thế mới có cơ hội tiếp xúc sâu hơn. Nhưng nhìn Thẩm Hoài trầm mặc lại, không tiếp lời Trịnh Phong, trong lòng hơi thất vọng… Tưởng điều kiện kinh tế Thẩm Hoài không khá giả, không muốn quá phung phí vì các nàng.
“Giờ không sớm nữa, Đại Linh đi lên toa giường nằm nghỉ ngơi nhé, bọn mình ở đây đánh bài qua đêm được rồi.” Trịnh Phong nói, lại cố ý giải thích với Thẩm Hoài: “Hồi đầu em đã mua trước hai vé giường nằm, không ngờ mọi người đều quyết định muốn lên BK chơi. Khi đó vé giường nằm đã hết, ba em nhờ người quen cũng không mua được, đành mua tạm mấy vé ghế cứng. Có mua thừa ra mấy chiếc, cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, anh cứ ngồi đi, đừng ngại…”
Vốn hắn còn định giữ Hùng Đại Linh lại tán gẫu thêm một lúc, nhưng thực chịu không nổi để Thẩm Hoài và Hùng Đại Linh cứ ngồi sát ngay trước mặt thế này.
Hùng Đại Linh hơi do dự, nàng biết để Thẩm Hoài lưu lại đây qua đêm với đám Trịnh Phong không thỏa đáng cho lắm. Nhưng nàng bồi Thẩm Hoài ngồi toa ghế cứng nóng bức này một đêm chắc cũng trụ không nổi. Hơn nữa, mấy người Tân Kỳ đều lên toa giường nằm nghỉ ngơi, nàng ở lại bồi Thẩm Hoài một mình thì không tiện. Rốt cuộc tuy có hảo cảm với Thẩm Hoài, nhưng con gái luôn mang theo sự tự tôn nhạy bén.
“Mấy em cứ đi nghỉ đi…” Thẩm Hoài cười cười, đứng dậy giúp Hùng Đại Linh chuyển đồ ra, ngao một đêm trong toa ghế cứng này, đúng là chịu tội đối với các tiểu thư lá ngọc cành vàng.
“Thẩm tiên sinh, thì ra anh ở đây!”
Hùng Đại Linh vừa định đứng dậy theo Tân Kỳ và hai bạn lên toa giường nằm, chợt thấy một nhân viên tàu chen qua bên này, luôn miệng thưa “Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh.” Tuy cô nhân viên mặc đồng phục ngành đường sắt, nhưng khuôn mặt không giấu được vẻ tú lệ. Hùng Đại Linh nghi hoặc nhìn Thẩm Hoài, không ngờ lên tàu hắn cũng làm quen được với cô nhân viên xinh đẹp thế này.
“Tìm tôi?” Thấy là cô nhân viên toa giường mềm lúc trước, Thẩm Hoài chỉ vào mũi mình, nghi hoặc hỏi.
“Đúng a. Tôi còn tưởng anh đến toa số bốn chứ, tìm mãi mới thấy được anh.” Cô nhân viên từ toa ăn chen qua, trán thấm ra mồ hôi, mặt nhỏ đỏ ửng, thở hổn hển nói: “Toa giường mềm không có ghế trống nữa. Nhưng nhân viên chúng tôi còn có phòng riêng để nghỉ ngơi, nếu anh không chê có thể vào nghỉ tạm…”
Đột nhiên có nhân viên tàu chạy đến, mời Thẩm Hoài lên phòng dành cho nhân viên nghỉ ngơi. Đám người Hùng Đại Linh, Tân Kỳ, Trịnh Phong đều sững sờ.
Không khí cũng bởi câu nói không đúng lúc này của hắn mà trầm xuống.
Người ta nói đàn bà xinh đẹp là gốc họa quả không sai. Thẩm Hoài cũng biết mình và Hùng Đại Linh thân cận, khiến tên “nhóc con” râu còn chưa mọc này “có ý kiến”. Hắn cũng lười tranh gió ăn giấm với Trịnh Phong, chỉ cười nói với Tân Kỳ: “Sinh viên kinh tế như các em, tìm một tên cán bộ con con như anh nhờ giúp viết luận văn, chắc tìm sai người rồi? Mà anh cũng thật không giúp được gì!”
Tân Kỳ có vẻ rất nghiêm túc, nói: “Chỉ muốn thông qua anh tìm hiểu chút tình hình thôi, như thế đỡ phải chạy xuống hương trấn nghiên cứu, nếu không thì vất vả quá…” Nàng “thành thật” nói “quấn” Thẩm Hoài cũng vì xuất phát từ tính “lười nhác” mà thôi.
“Cậu lười biếng như thế không hay đâu!” Trịnh Phong cân bằng được ưu thế tâm lý, từ đánh lòng cho rằng Thẩm Hoài chỉ được cái mã. Nhìn Thẩm Hoài còn trẻ, tuổi tác không hơn mình bao nhiêu, đoán chắc chỉ là công tác viên trong cơ quan chính phủ, liền ngắt lời Tân Kỳ, nói: “Thời buổi này người làm việc ở hương trấn có mấy ai là không “ngơ ngẩn” qua ngày? Cậu muốn nhờ cung cấp số liệu, không phải làm khó người ta à?” Hắn lại quay sang hỏi Thẩm Hoài: “Đúng rồi, giờ cán bộ hương trấn xài tiền quốc gia có biết tiết kiệm là gì đâu, sao anh lại chen cùng đám sinh viên nghèo này vậy?”
Thẩm Hoài nhìn sang gương mặt “chọc người phiền chán” của thằng nhóc đối diện, hận không tát cho hắn mấy cái. Thầm nhủ: Bằng đức tính nửa điên nửa dại này mà muốn Hùng Đại Linh khuynh tâm, vậy phải đợi cô bé mù mắt cái đã…
Bị thằng nhóc châm chọc liên tục, Thẩm Hoài không cáu, cũng không trực tiếp trả lời, mà ngả người ra sau ghế, bắt chân chữ ngũ, áp sát vào người Hùng Đại Linh, kề vào tai nàng nói nhỏ: “Tên công tác viên như anh, em nói không chen ghế cứng thì chẳng lẽ có xe riêng để đi chắc? Đúng rồi, từ lúc nào thì em thành sinh viên nghèo rồi; mấy cậu bạn này của em nhìn thế nào cũng không giống sinh viên nghèo a…” Vừa “thân mật” nói chuyện với Hùng Đại Linh, vừa dùng ánh mắt liếc sang Trịnh Phong, như muốn nói: Nhóc con, giỏi thì lại đây mà cắn anh!
Hùng Đại Linh trừng Thẩm Hoài một cái, lại cảm thấy không khí đấu đá vì mình thế này rất có ý tứ, cũng hơi thẹn khi Thẩm Hoài cố ý thân cận. Cảm xúc lẫn lộn trên nụ cười, mặt tưng bừng như gió xuân càng khiến người xem sững sờ, lại khiến Trịnh Phong thêm khó chịu…
Sinh viên tụ cùng một chỗ, chuyện trên trời dưới biển gì cũng nói được, lý tưởng, thơ ca, kinh tế, chính trị, thời tiết, quan hệ Trung- Mỹ, đề tài nào cũng có thể nhiệt tình sôi nổi cả. Trịnh Phong lại cố ý khoe khoang, mấy cậu bạn trai khác cũng không quá hảo cảm với “người lạ”, đột nhiên hiện ra, lại có quan hệ “thân cận” với Hùng Đại Linh thế này, đôi lúc vô ý cố ý giúp đỡ Trịnh Phong, cố vờ cao đàm khoát luận, bất thời lại nhổ ra mấy câu “thuật ngữ chuyên ngành”.
Thẩm Hoài không có ý chơi trò lấy lòng mỹ nhân với đám “con nít ranh” này cả đêm, thờ ơ nghe bọn hắn nói chuyện. Nhớ lại hồi còn đi học, những cách nghĩ ấu trĩ trong đầu không khác mấy người trước mặt là bao, thế nên trong lòng không hề có ác cảm gì cả.
“Sao anh không nói chuyện?” Hùng Đại Linh thấy Thẩm Hoài ngồi nửa ngày mà không nói lời nào, tưởng đám Trịnh Phong không biết phép tắc khiến hắn tức giận.
“Ài!” Thẩm Hoài chen cùng một chỗ với Hùng Đại Linh. Nhìn qua thân hình nàng khá mảnh khảnh, nhưng ngồi gần mới biết, cảm giác tiếp xúc mềm mại chứ không “giơ xương” như tưởng tượng. Tuy người đẫm mồ hôi, đã ướt lại khô, nhưng không hề mang vị chua, ngược lại còn có mùi thơm nhàn nhạt truyền đến chóp mũi. Thẩm Hoài nghe đám sinh viên này bàn lý tưởng, bàn thơ ca đến phát ngán, chính đang hưởng thụ hương thơm “tự nhiên” ngay bên mình, không để ý bọn này đang nói gì, nhìn cả đám đều nhìn mình, mới ngớ ngẩn hỏi: “Mấy em đang nói chuyện gì?”
“Thì hỏi anh có lý tưởng gì không?” Tân Kỳ rướn người qua, đối với Thẩm Hoài nàng rất có hứng thú, bất thời lại đem chủ đề căng lên người hắn, hỏi: “Anh công tác ở hương trấn, thế có quy hoạch gì cho nhân sinh sau này chưa?”
Thẩm Hoài đã sớm qua cái tuổi mở mồm ra là bàn lý tưởng rồi, nhưng đám đồng học này của Hùng Đại Linh đang đầy mong mỏi với tương lai, đồng thời cũng mê mang, muốn tìm được chút kinh nghiệm từ kẻ đã lăn lộn ngoài xã hội như hắn. Chẳng qua trong mắt Trịnh Phong phía đối diện vẫn đầy vẻ khinh thường, chắc là nghĩ đứa cán bộ con con ở hương trấn như hắn thì lý tưởng lớn được đến đâu…
Mắt Hùng Đại Linh cũng lấp lánh nhìn mình, Thẩm Hoài thầm nhủ đau đầu rồi đây, cùng đám nít ranh ở một chỗ đúng là không thoải mái mà, bèn cười nói: “Nếu anh nói mục tiêu nhân sinh của anh là làm một nhân vật trở thành hình tượng lãnh tụ chính trị, liệu mấy em có tin không?”
Mấy đứa này tất nhiên cho rằng Thẩm Hoài đang chơi cười nói bậy, mới cười nói: “Đang hỏi anh nghiêm túc đấy?”
“Vừa rồi anh nói không đứng đắn à?” Thẩm Hoài hỏi Hùng Đại Linh, thấy Hùng Đại Linh khẽ cười không nói, Thẩm Hoài vươn tay gãi gãi mũi, nhìn sang Tân Kỳ, hỏi: “Thế còn em, lý tưởng nhân sinh của em là gì?”
“Nàng a….” Lúc này Hùng Đại Linh liền tiếp lời: “Trên đầu giường Tân Kỳ viết một câu đối: Kim nhật (hôm nay) thanh xuân nữ tính – Minh nhật (ngày mai) thành công nữ tính… Đây cũng là lý tưởng của bọn em.
“À, thật là trùng hợp, anh nghĩ lý tưởng nhân sinh của các em trùng với anh đấy.” Thẩm Hoài cười nói: “Hôm sau anh cũng phải chép câu đối này đặt lên đầu giường mới được!”
Bốn cô gái sững mất một hồi mới nghe ra ý tứ trong lời Thẩm Hoài, cô gái để Tân Kỳ ngồi lên đùi và cô bé ngồi giữa còn đơn thuần chút, cúi đầu bụm mặt mà cười, cũng không dám nhìn Thẩm Hoài…
*Ý của Thẩm Hoài chắc là thế này. Kim nhật(hôm nay), thanh(chơi), xuân nữ, tính. Minh nhật(hôm sau), thành (chơi), công nữ(gái có chồng), tính.
Hùng Đại Linh cười ra tiếng, vươn tay đánh lên vai Thẩm Hoài, trách hắn không nghiêm túc, gắt giọng: “Chị em nói anh là đứa lưu manh, đúng là không sai.” Thấy ánh mắt Thẩm Hoài dí dỏm nhìn mình, lại nghĩ nói thế này cũng không đúng, lại cào cả chị gái mình vào, mặt đỏ bừng lên, quay mặt lại để bình tức ý cười trong lòng, ngực phập phồng nhấp nhô liên hồi…
Bốn nam sinh lại lắc lắc đầu ngao ngán, câu nói đùa của Thẩm Hoài rõ ràng là rất hạ lưu, trong khi bốn cô bạn gái này bình thời rất đơn thuần, nghe một câu chửi tục đều sẽ đỏ mặt. Thế mà giờ còn ngượng ngùng cười, bị Thẩm Hoài giỡn đến tình ý tuôn động, sao bọn hắn không ghen ghét cho được?
Bọn hắn lại không biết, nếu bốn cô gái này không có hảo cảm với Thẩm Hoài, hắn nói thế là thành hạ lưu; nếu có sẵn hảo cảm, hắn nói thế chứ có nói bậy hơn nữa cũng được gọi là nói chuyện có sức hút.
Tân Kỳ cũng đỏ mặt mà cười, không hề sinh cáu vì bị Thẩm Hoài trêu ghẹo, ngược lại còn nhìn chăm chăm hắn, hỏi: “Bình thời anh đều trêu ghẹo bạn gái thế này à?”
“Lúc còn đọc sách, không quản nam hay nữ, những lúc cô đơn, muốn tìm đối tượng trêu ghẹo, đều sẽ nói tìm người bàn lý tưởng nhân sinh.” Thẩm Hoài cười nói: “Thế nên, giống như em trêu ghẹo anh trước, nếu anh không phối hợp, hành vi vừa rồi của em thành là đùa lưu manh.”
“Anh học đại học ở đâu, trường anh bồi dưỡng lưu manh như thế nào?” Tân Kỳ ngượng ngùng hỏi, lời Thẩm Hoài khiến nàng cảm thấy như bị trêu ghẹo, lại thấy khá hay hay.
Loại khí chất trầm tĩnh như thái sơn như mặt hồ của Thẩm Hoài, khi náo động lại đem không khí toàn trường nắm giữ trong lòng bàn tay, sao đám sinh viên ngốc bản, chỉ biết vùi đầu vào sách vở này so nổi?
Đã thế hắn còn có một khuôn mặt dễ khiến phụ nữ yêu thích, càng khiến “các bé” động tâm.
“Một trường vô danh, không so được với đại danh đỉnh đỉnh của tỉnh kinh viện, nói ra chỉ khiến mất mặt.” Thẩm Hoài nhẹ nhàng lảng sang chuyện khác, kinh lịch học hành của hắn không thể nói kỹ với người khác, lại không muốn đem cái mác du học của “Thẩm Hoài” ra hù dọa người.
Lúc này đột nhiên Hùng Đại Linh quay đầu lại, nhỏ giọng vào tai hắn: “Xem ra anh không để ý lắm đến lời đồn trong trường trước đây nhỉ…”
Da đầu Thẩm Hoài tê rần, Hùng Đại Linh biết chuyện “hắn” từng làm giáo viên trong học viên kinh tế tỉnh, nhất định cũng sẽ biết vết xấu loang lổ trước đây. Hắn lại không thể biện giải được gì, đành quay đầu kề tai nói nhỏ với nàng: “Nếu là lời đồn gì hay ho, anh nhận; những cái khác, không liên quan…”
Hai người đối mặt nhìn nhau, dưới góc độ gần sát thế này, đôi mắt nàng càng khiến người xao xuyến, nhủ thầm: đúng là hút hồn người a! Thấy trong mắt nàng không có vẻ gì là chán ghét, Thẩm Hoài nghĩ: Có lẽ thời quá cảnh dời, lời đồn trong học viện chắc đã tiêu nhạt nhiều…
“Hai người có chuyện gì mà cứ phải kề tai nói nhỏ thế?” Tân Kỳ không mãn ý khi Thẩm Hoài và Hùng Đại Linh thấp giọng trao đổi ngầm với nhau, ôm lấy cổ nàng, bức hỏi: “Hai người thủ thỉ gì đấy?”
“Không có gì, tớ chỉ hỏi xem anh ấy có rảnh dẫn bọn mình dạo chơi BK không thôi!” Hùng Đại Linh nhìn ra Tân Kỳ rất hứng thú với Thẩm Hoài, cười chối.
Tân Kỳ giống như bị nàng nói xuyên tâm tư, mặt hơi hồng, nhưng cũng rất lớn mật hỏi: “Nhà anh ở BK, có rảnh làm hướng đạo viên cho bọn em không?”
Tất nhiên là hắn không rảnh bồi các nàng dạo lung tung. Nhưng bắt gặp vẻ mong đợi trong mắt Hùng Đại Linh, lập lờ trả lời: “Khó nói. Anh rời BK từ hồi 16-17 tuổi, đã gần 10 năm không về lại rồi. Ấn tượng BK trong anh cũng nhạt. Nếu bắt làm hướng đạo, có khi dẫn mấy em vào ngỏ cụt, bán cho người ta cũng không chừng…”
“Anh nói chuyện chẳng lúc nào nghiêm chỉnh cả!”
Tân Kỳ nghi hoặc nhìn Thẩm Hoài, không tin tưởng cho lắm, song vẫn nhịn không nổi hiếu kỳ hỏi: “Gần 10 năm rồi anh không về BK?” Đại đa số người rời xa quê nhà là lúc đi học đại học. 16-17 tuổi Thẩm Hoài đã xa quê, gần 10 năm không về lại một lần, đúng là khiến người ngoài khó mà tin tưởng.
Hùng Đại Linh cũng nghi hoặc, thầm nghĩ: Cho dù Thẩm Hoài du học từ nhỏ, dù ở hải ngoại muốn tiết kiệm tiền vé máy bay không về. Nhưng hắn đã công tác được hơn 3 năm nay rồi, chẳng lẽ vẫn không dành ra thời gian rảnh về thăm nhà?
“Có gì hay để lừa các em đâu. Anh mong làm hướng đạo cho các em còn không kịp nữa là!” Loại chuyện này có nói người ngoài cũng không hiểu, Thẩm Hoài liền đổi chủ đề: “Mấy em đã sắp xếp chỗ nghỉ gì chưa?”
“Vẫn chưa, đang tính sáng mai đến BK dạo chơi một ngày cho đã, sau đó tìm nhà khách nào đó ngủ tạm. Trưa ngay mốt chị em và Chu Minh mới lên đến nơi, hành trình cụ thể vẫn chưa sắp xếp. Chu Minh còn bận công vụ, em nghĩ em và chị, cả Tân Kỳ và mấy bạn sẽ đi dạo chung một lần cho biết…” Hùng Đại Linh biết chuyện giữa gia đình mình và Thẩm Hoài, một số chuyện không phải nàng cứ muốn là được. Cho dù muốn được Thẩm Hoài dẫn đi chơi, nhưng khả năng này không lớn, đôi lúc chỉ khiến hai bên càng lúng túng khó xử.
“Trước khi lên tàu, em có gọi điện cho ba, nói cùng mấy bạn lên BK chơi, chắc ba em sẽ có sắp xếp…” Nói đến chuyện này, Trịnh Phong lại khôi phục chút lòng tin, chen miệng vào.
Thẩm Hoài khẽ quan sát mấy người bạn của Hùng Đại Linh, tuy chưa tiếp xúc nhiều với xã hội, hẵng còn ngây thơ, được nghỉ lại không vội về nhà, còn tính đi du ngoạn, chắc gia cảnh sẽ không quá kém.
Hùng Đại Linh thì không cần nói nữa rồi. Ở Đông Hoa Hùng Văn Bân cũng được tính là phái thực quyền, dù ông ta sẽ chú ý ảnh hưởng, nhưng tuyệt sẽ không để con gái quá thiệt thòi.
Còn cô bé Tân Kỳ kia, ăn mặc nhìn qua cũng phù hợp với thân phận sinh viên, chiếc túi lữ hành nàng đặt dưới bàn nhìn qua rất bình thường. Nhưng Thẩm Hoài nhớ không lầm thì nhãn hiệu thời trang của Pháp này còn chưa tiêu thụ ở trong nước, từ ngữ điệu ăn nói của nàng cũng có thể đoán ra gia cảnh khá ân thực.
Thằng nhóc Trịnh Phong này thì thôi rồi, chỉ hận không viết mấy chữ “nhà ta có bối cảnh” lên mặt nữa thôi.
Thẩm Hoài nghĩ thế cũng tốt, hắn không có ý sắp xếp chỗ ăn chỗ ngủ cho các nàng, tránh miễn ngày mai chạm mặt Chu Minh khiến đây đó càng khó chịu.
Tân Kỳ không ngờ trên xe lửa lại có thể gặp được anh chàng thú vị mà khí chất bất phàm thế này. Nàng khá hy vọng được Thẩm Hoài chủ động an bài ăn ngủ, như thế mới có cơ hội tiếp xúc sâu hơn. Nhưng nhìn Thẩm Hoài trầm mặc lại, không tiếp lời Trịnh Phong, trong lòng hơi thất vọng… Tưởng điều kiện kinh tế Thẩm Hoài không khá giả, không muốn quá phung phí vì các nàng.
“Giờ không sớm nữa, Đại Linh đi lên toa giường nằm nghỉ ngơi nhé, bọn mình ở đây đánh bài qua đêm được rồi.” Trịnh Phong nói, lại cố ý giải thích với Thẩm Hoài: “Hồi đầu em đã mua trước hai vé giường nằm, không ngờ mọi người đều quyết định muốn lên BK chơi. Khi đó vé giường nằm đã hết, ba em nhờ người quen cũng không mua được, đành mua tạm mấy vé ghế cứng. Có mua thừa ra mấy chiếc, cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, anh cứ ngồi đi, đừng ngại…”
Vốn hắn còn định giữ Hùng Đại Linh lại tán gẫu thêm một lúc, nhưng thực chịu không nổi để Thẩm Hoài và Hùng Đại Linh cứ ngồi sát ngay trước mặt thế này.
Hùng Đại Linh hơi do dự, nàng biết để Thẩm Hoài lưu lại đây qua đêm với đám Trịnh Phong không thỏa đáng cho lắm. Nhưng nàng bồi Thẩm Hoài ngồi toa ghế cứng nóng bức này một đêm chắc cũng trụ không nổi. Hơn nữa, mấy người Tân Kỳ đều lên toa giường nằm nghỉ ngơi, nàng ở lại bồi Thẩm Hoài một mình thì không tiện. Rốt cuộc tuy có hảo cảm với Thẩm Hoài, nhưng con gái luôn mang theo sự tự tôn nhạy bén.
“Mấy em cứ đi nghỉ đi…” Thẩm Hoài cười cười, đứng dậy giúp Hùng Đại Linh chuyển đồ ra, ngao một đêm trong toa ghế cứng này, đúng là chịu tội đối với các tiểu thư lá ngọc cành vàng.
“Thẩm tiên sinh, thì ra anh ở đây!”
Hùng Đại Linh vừa định đứng dậy theo Tân Kỳ và hai bạn lên toa giường nằm, chợt thấy một nhân viên tàu chen qua bên này, luôn miệng thưa “Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh.” Tuy cô nhân viên mặc đồng phục ngành đường sắt, nhưng khuôn mặt không giấu được vẻ tú lệ. Hùng Đại Linh nghi hoặc nhìn Thẩm Hoài, không ngờ lên tàu hắn cũng làm quen được với cô nhân viên xinh đẹp thế này.
“Tìm tôi?” Thấy là cô nhân viên toa giường mềm lúc trước, Thẩm Hoài chỉ vào mũi mình, nghi hoặc hỏi.
“Đúng a. Tôi còn tưởng anh đến toa số bốn chứ, tìm mãi mới thấy được anh.” Cô nhân viên từ toa ăn chen qua, trán thấm ra mồ hôi, mặt nhỏ đỏ ửng, thở hổn hển nói: “Toa giường mềm không có ghế trống nữa. Nhưng nhân viên chúng tôi còn có phòng riêng để nghỉ ngơi, nếu anh không chê có thể vào nghỉ tạm…”
Đột nhiên có nhân viên tàu chạy đến, mời Thẩm Hoài lên phòng dành cho nhân viên nghỉ ngơi. Đám người Hùng Đại Linh, Tân Kỳ, Trịnh Phong đều sững sờ.