Thẩm Hoài không có thời gian rảnh để gặp mặt Thành Di, thế nên từ khi đến BK cũng không gọi điện cho nàng; Tôn Á Lâm gọi điện đến, nói ngày mai nàng cũng qua việc qua BK, nhưng Thẩm Hoài không có thời gian, đành đem hành trình của mấy người Tống Hồng Quân nói cho Tôn Á Lâm nghe, để nàng có đến BK thì tìm gặp Tống Hồng Quân, cùng theo đoàn đầu tư đến Mai Khê luôn.
Trưa ngày thứ hai, Thẩm Hoài trực tiếp hội hợp cùng viện trưởng viện khoáng sản Triệu Trị Dân và trợ lý của ông ta, ba người ngồi máy bay chạy thẳng Birmingham.
Dây chuyền của xưởng mới đều nhập từ tập đoàn Xiyoumingsi, có rất nhiều chi tiết có thể cải tiến thêm.
Trước mắt Mai thép đã ký hợp đồng cải tiến kỹ thuật với viện khoáng sản; Triệu Trị Dân là tổng phụ trách hạng mục cải tiến kỹ thuật của Mai thép được viện chỉ định, cũng là phó viện trưởng phân viện số bốn, trực thuộc tổng viện nghiên cứu khoáng sản.
Triệu Trị Dân từng có thời gian học tập và làm việc ở Birmingham, năm 88 mới về nước công tác ở tổng viện khoáng sản, chuyên nghiên cứu về công trình luyện kim.
Nhìn qua Triệu Trị Dân có vẻ giống một chuyên gia nghiên cứu tính cách nghiêm cẩm; mà đoạn thời gian sắp xếp công việc của Thẩm Hoài rất bộn bề nên chưa có cơ hội tiếp xúc nhiều, chủ yếu là giao lưu về phương án cải tiến kỹ thuật mà thôi.
Đương nhiên với một người đã ngoài bốn mươi như Triệu Trị Dân, chứng kiến Thẩm Hoài còn trẻ như vậy đã có thể quản lý một xí nghiệp sắt thép quy mô không nhỏ, tâm lý rất là khốn hoặc.
Có lẽ còn có một chút gì đó không tín nhiệm, mấy lần tiếp xúc Triệu Trị Dân đều khá dè dặt giữ cự ly với Thẩm Hoài, trừ thực hiện những điều nằm trong chức trách, còn thì cũng vô ý tiếp xúc thêm với Thẩm Hoài. Đây đó ăn cơm cùng nhau hai lần, trừ an tâm về năng lực kỹ thuật của Triệu Trị Dân, ấn tượng của Thẩm Hoài đối với y cũng không kém.
Lần này ngồi máy bay đến Birmingham, từ sân bay đến lúc xuống đất, tổng cộng mất 12 giờ.
Cân nhắc đến tình hình kinh phí khẩn trương của Mai thép, thấy Thẩm Hoài xuất hành mà cũng không có nhân viên đi kèm, chuyện lớn chuyện nhỏ đều tự mình giải quyết, Triệu Trị Dân mới chủ động yêu cầu ngồi khoang phổ thông.
Chỗ ngồi trên máy bay khá hẹp, mọi người cũng khó mà nghỉ ngơi, chủ yếu là ngồi lại tán gẫu.
Trừ phương án cải tiến, thực tế Triệu Trị Dân là người hiểu nhiều biết rộng; từ sự chênh lệch giữa kỹ thuật luyện kim trong và người nước, nói nói một hồi, cuối cùng dẫn đến kinh tế, kiến thiết cơ bản và khác biệt văn hóa giữa TQ và thế giới….
Từ khi về nước tuy Triệu Trị Dân chuyên chú vào nghiên cứu công trình luyện kim, nhưng dạng nhân vật ở giai tầng như hắn, những vấn đề cần quan tâm đều rất rộng, năng lực cũng phải rất toàn diện.
Thẩm Hoài cũng là người kiến thức XH phong phú, hồi trước ở Mai thép những vấn đề hắn nghiên cứu đã rất tạp rồi; từ công nghiệp luyện kim đến quản lý, ứng dụng kinh tế học, tất cả đều phải chuyên tâm tìm hiểu qua. Trên máy bay hai người bàn tán rất hưng phấn, từ lúc lên máy bay tới khi đến nơi, cơ hồ mồm mép chưa lúc nào ngừng qua.
Trợ lý của Triệu Trị Dân, Hàn Văn Kế là nghiên cứu sinh ở viện khoáng sản, nghe bọn hắn tán gẫu cả buổi, lúc xuống máy bay nhịn không nổi cảm khái nói: “Tôi theo Triệu viện trưởng cũng phải hai năm rồi nhưng chưa bao giờ nghe Triệu viện trưởng nói nhiều như hôm qua; xem ra phải gặp được tri kỷ như Thẩm tổng mới tìm được tiếng nói chung a…”
Thẩm Hoài ha ha cười lớn, đúng là giữa hai người có cảm giác như tri kỷ vừa gặp đã thân, chỉ hận biết nhau quá muộn
Vốn Thẩm Hoài đã dặn Phan Thành chuẩn bị cho mình và Triệu Trị Dân phòng riêng để nghỉ. Nhưng sau khi đến Birmingham, ban ngày bận thảo luận phương án cải tiến, giám sát dỡ bỏ thiết bị, hiệp đàm với phía Xiyoumingsi về dẫn tiến kỹ thuật, buổi tối trực tiếp sang phòng Triệu Trị Dân ở chung, hai người nói chuyện đến quên cả trời đất.
Triệu Trị Dân chỉ ở lại Birmingham một tuần, tiến hành giao lưu với phía Xiyoumingsi, thăm dò một số chi tiết kỹ thuật đặc thù của dây chuyền rồi về nước luôn.
Trước ngày Triệu Trị Dân rời đi, Thẩm Hoài đem chuyện ấp ủ mãi trong lòng nói ra: “Trước đây tôi một mực hy vọng Mai thép có thể thành lập riêng một viện nghiên cứu, đi nghiên cứu sâu về luyện thép, lấy nó để rút ngắn chênh lệch kỹ thuật giữa Mai thép và các xí nghiệp hàng đầu thế giới. Chỉ là mãi mà không tìm được nhân tuyển thích hợp đi làm. Giờ đề ra có hơi đường đột, nhưng nếu không hỏi thì không cam tâm, Triệu viện trưởng có muốn đến Mai thép làm không?”
Nếu ở sân bay BK mà Thẩm Hoài há miệng đề ra yêu cầu này, Triệu Trị Dân không cần nghĩ cũng sẽ cự tuyệt ngay. Trong các xí nghiệp mời hắn về chủ trì công tác nghiên cứu những năm qua, Mai thép có lẽ là xí nghiệp nhỏ nhất, nhìn thế nào cũng chẳng thấy có quá nhiều sức hấp dẫn.
Tuy kinh phí nghiên cứu của viện khoáng sản rất thiếu thốn, nhưng hắn thấy mức độ coi trọng của các xí nghiệp sắt thép với nghiên cứu khoa học công nghệ phổ biến là khá kém, cảm thấy ở lại tổng viện nghiên cứu khả năng càng có thể làm được nhiều chuyện, nên một mực không hạ quyết tâm gia nhập xí nghiệp nào.
Có điều lúc này Triệu Tri Dân bắt đầu do dự, chưa thể lập tức quyết định được.
“Nếu anh bận tâm sau khi rời tổng viện sẽ khiến luận văn của Hàn Văn Kế bị ảnh hưởng thì Mai thép có thể ra mặt đề nghị với viện khoáng sản, đem luận văn dời đến viện nghiên cứu Mai thép. TW cũng nói rồi, nhân tài kỹ thuật phải đến xí nghiệp để bồi dưỡng, bộ Khoa học Công nghệ bắt đầu đẩy mạnh thí điểm đưa nghiên cứu sinh đến xí nghiệp làm luận văn tiến sĩ. Chỉ cần tổng viện đồng ý đem nhóm nghiên cứu sinh này chuyển đề tài sang Mai thép, Mai thép nhất định sẽ phối hợp. Nếu anh còn có điều kiện nào khác, tỷ như đãi ngộ, nhà ở, điều động công tác của chị nhà, cùng với tiến cử nhân tuyển, đề tài nghiên cứu, kinh phí cần thiết… anh cứ đề ra. Chỉ cần đáp ứng được tôi nhất định sẽ giải quyết….” Thẩm Hoài tận tình khuyên nhủ nói.
“Được rồi, để về BK tôi sẽ cân nhắc…” Triệu Trị Dân nói.
Trình độ phát triển kỹ thuật cũng như quản lý của ngành luyện kim đại lục lạc hậu với quốc tế quá nhiều. Trước đây Mai thép để ý đến cái bụng, đến thu nhập… chủ yếu bắt tay vào quản lý công xưởng; còn giờ đây cần cân nhắc đến cả theo gót, tiến tới đuổi kịp kỹ thuật luyện thép của các xí nghiệp hàng đầu thế giới, nỗ lực rút ngắn sai biệt ở phương diện này.
Cho dù cuối cùng Triệu Trị Dân không muốn đến Mai thép làm việc, Thẩm Hoài vẫn hy vọng anh ta có thể tiến cử một nhân tuyển thích hợp.
Đưa Triệu Trị Dân và trợ lý Hàn Văn Đông đến sân bay, Thẩm Hoài và Phan Thành cũng ngồi máy bay đến Liverpool, gặp mặt Chu Tri Bạch đang hiệp đàm thương vụ với phía Anh.
Sau khi sang Anh, đã bốn tháng nay Phan Thành chưa về nước lần nào.
Lần này Chu Tri Bạch đến Liverpool, chủ yếu là hiệp đàm chuyện xuất khẩu thép vân ốc với các nhà phân phối đương địa.
Tuy Chúng Tín và Hồng Cơ rót vốn đều là ngoại tệ, có thể bớt đi một bộ phận nhập khẩu dây chuyền và kỹ thuật tương ứng; lượng ngoại tệ cần xin giấy phép chuyển đổi không phải là quá lớn.
Chẳng qua công tác thu mua phế thép ở đại lục trước mắt vẫn chưa hoàn thiện; lại thêm tổng tích súc sắt thép của TQ có hạn, hai năm nay các nhà máy luyện thép bằng lò điện kiểu thế này mọc lên tương đối nhiều, khiến cho giá cả phế thép liên tục dâng cao. Thế nên sau khi xưởng mới thành lập, Thẩm Hoài cân nhắc muốn tăng thêm lượng phế thép nhập khẩu từ bên ngoài.
Nói đến tổng tích súc sắt thép; tuy dân số Anh thua xa TQ, nhưng lượng sắt thép tích súc trong XH và hệ thống thu mua, xử lý phế thép lại hoàn thiện hơn rất nhiều lần.
Có điều nhập khẩu phế thép cần sử dụng đến ngoại tệ; trong khi trước mắt chính phủ vẫn quản lý lượng ngoại hối rất nghiêm ngặt.
Hiện tại mỗi năm Bằng Duyệt nhập khẩu phế thép cần đến 10 triệu USD; đây đã là một chuyện mà Ngô Hải Phong khi đang đương chức phải phí hết tâm tư mới giải quyết được.
Sau khi xưởng số hai xây xong, Mai thép cần bảo đảm một lượng nguyên liệu đầu vào giá tương đối rẻ và ổn định; khả năng mỗi năm cần đến 100 triệu USD chi ra cho mục này.
Trước mắt tổng lượng dự trữ ngoại hối của quốc gia mới hơn 700 triệu USD; mấy năm gần đây tốc độ tăng dự trữ khá nhanh, nhưng mỗi năm cũng chỉ tăng thêm khoảng 70-80 triệu; một nhà xí nghiệp địa phương muốn chuyển đổi sử dụng trên 100 triệu USD, độ khó tất nhiên không nhỏ chút nào.
Biện pháp chiết trung nhất là Mai thép tăng lượng sản phẩm thép xuất khẩu, kiếm ngoại tệ về để giảm bớt lượng ngoại hối chi ra.
Tuy chế độ quản lý ngoại hối của quốc gia rất nghiêm ngặt; nhưng một nhà xí nghiệp một năm xuất khẩu hơn 100 triệu USD, lại xin giấy pháp sử dụng trên 100 triệu USD thì dễ dàng hơn nhiều. Nếu vẫn không được, vậy lấy công ty của Tống Hồng Quân ở HK làm trung chuyển xuất nhập khẩu, có thể trực tiếp giảm thiểu đại bộ phận tiêu hao ngoại hối.
Chỉ cần không có vấn đề, sản phẩm của Mai thép xuất sang Anh, không gian lợi nhuận còn lớn hơn cả trong nước.
Giá sức lao động trong mỗi tấn sản phẩm của Mai thép chẳng qua chỉ tầm 80 đồng, mà giá sức lao động của các quốc gia phát triển lại rất cao, lên tới chừng 150 USD… Không kể đến những ảnh hưởng từ các phương diện khác, chỉ có chất lượng hơi kém do chênh lệch kỹ thuật, nhưng bằng lao động giá rẻ có thể triệt tiêu chi phí vận chuyển, thuế quan, không gian lợi nhuận còn thừa vẫn lớn vô cùng.
Có điều do hiện tại thị trường sắt thép trong nước đang trong giai đoạn thiếu hụt nghiêm trọng, đại đa số xí nghiệp sắt thép trong nước đều không sầu đường kênh tiêu thụ, mà doanh nghiệp trong nước lại không quen với đủ loại trình tự xuất khẩu và các chế ước pháp luật quốc tế phức tạp, nên tuyệt đại đa số doanh nghiệp sắt thép ở đại lục đều không có kinh nghiệm tương quan về mặt này…
Công ty xuất nhập khẩu ở HK của Tống Hồng Quân chủ yếu là nhập khẩu thép từ ngoài nước vào quốc nội, trước đây chưa thấy đề ra đem sản phẩm trong nước đưa ra hải ngoại tiêu thụ…. Công tác về phương diện này, bên Bằng Duyệt lại là phía làm đầu tiên.
Gặp mặt hội liên hiệp mâu dịch sắt thép ở Liverpool một chuyến, Thẩm Hoài lại kéo Chu Tri Bạch đến Birmingham, hy vọng Bằng Duyệt và Mai thép cũng có thể tiếp xúc thêm một bước với hội ở Birmingham
Birmingham là thành phố sâu trong nội địa, không có tiện lợi của cảng biển, mà ngành sắt thép Birmingham đang trong trạng thái bão hòa, bão hòa đến mức phải giảm bớt lượng sản xuất…. Đối với chuyện tổ chức vận chuyển sản phẩm từ trong nước đến Birmingham tiêu thụ, Chu Tri Bạch có vẻ không hứng thú lắm, không gian lợi nhuận rõ ràng sẽ bị ép thấp nhiều.
“Có đôi lúc thà ép thấp lợi nhuận nhất thời một chút, nhưng không thể buông bỏ tầm mắt nhìn xa được.” Thẩm Hoài khuyên Chu Tri Bạch, Mai thép không có kinh nghiệm xuất khẩu thép ra thị trường quốc tế, công tác tương quan còn cần Bằng Duyệt đi ra mở đường, hắn nói: “Trọn cả hệ thống kinh tế ở Birmingham đang trong giai đoạn chuyển hình, kết cấu chỉnh thể kinh tế chuyển hướng thương nghiệp, tài chính, dịch vụ và du lịch, không gian sinh tồn cho ngành chế tạo truyền thống ở Birmingham càng lúc càng hẹp. Nhưng những xí nghiệp chế tạo này đối với TQ lại rất rất tiên tiến. Bởi thế lần này chúng ta không chỉ đơn giản là dỡ bỏ thiết bị vận chuyển về nước, còn cần tận hết khả năng kiến lập liên hệ với người, kỹ thuật và tư bản ở đây. Liên hệ bây giờ còn rất yếu, nhưng đợi tích lũy đủ uy tín, cũng tức là nói sự nghiệp chúng ta dựng nên ở Đông Hoa có đầy đủ sức hấp dẫn với bọn họ, chúng ta có thể mời thế lực tư bản của các ngành nghề truyền thống ở Birmingham đến Đông Hoa đầu tư…”
Chu Tri Bạch không thể không thừa nhận, rằng Thẩm Hoài nhìn nhận vấn đề xa hơn bản thân, cân nhắc càng thêm sâu, đã không câu nệ được mất nhất thời…mà bắt đầu lo lắng đến hết thảy toàn cục.
Trưa ngày thứ hai, Thẩm Hoài trực tiếp hội hợp cùng viện trưởng viện khoáng sản Triệu Trị Dân và trợ lý của ông ta, ba người ngồi máy bay chạy thẳng Birmingham.
Dây chuyền của xưởng mới đều nhập từ tập đoàn Xiyoumingsi, có rất nhiều chi tiết có thể cải tiến thêm.
Trước mắt Mai thép đã ký hợp đồng cải tiến kỹ thuật với viện khoáng sản; Triệu Trị Dân là tổng phụ trách hạng mục cải tiến kỹ thuật của Mai thép được viện chỉ định, cũng là phó viện trưởng phân viện số bốn, trực thuộc tổng viện nghiên cứu khoáng sản.
Triệu Trị Dân từng có thời gian học tập và làm việc ở Birmingham, năm 88 mới về nước công tác ở tổng viện khoáng sản, chuyên nghiên cứu về công trình luyện kim.
Nhìn qua Triệu Trị Dân có vẻ giống một chuyên gia nghiên cứu tính cách nghiêm cẩm; mà đoạn thời gian sắp xếp công việc của Thẩm Hoài rất bộn bề nên chưa có cơ hội tiếp xúc nhiều, chủ yếu là giao lưu về phương án cải tiến kỹ thuật mà thôi.
Đương nhiên với một người đã ngoài bốn mươi như Triệu Trị Dân, chứng kiến Thẩm Hoài còn trẻ như vậy đã có thể quản lý một xí nghiệp sắt thép quy mô không nhỏ, tâm lý rất là khốn hoặc.
Có lẽ còn có một chút gì đó không tín nhiệm, mấy lần tiếp xúc Triệu Trị Dân đều khá dè dặt giữ cự ly với Thẩm Hoài, trừ thực hiện những điều nằm trong chức trách, còn thì cũng vô ý tiếp xúc thêm với Thẩm Hoài. Đây đó ăn cơm cùng nhau hai lần, trừ an tâm về năng lực kỹ thuật của Triệu Trị Dân, ấn tượng của Thẩm Hoài đối với y cũng không kém.
Lần này ngồi máy bay đến Birmingham, từ sân bay đến lúc xuống đất, tổng cộng mất 12 giờ.
Cân nhắc đến tình hình kinh phí khẩn trương của Mai thép, thấy Thẩm Hoài xuất hành mà cũng không có nhân viên đi kèm, chuyện lớn chuyện nhỏ đều tự mình giải quyết, Triệu Trị Dân mới chủ động yêu cầu ngồi khoang phổ thông.
Chỗ ngồi trên máy bay khá hẹp, mọi người cũng khó mà nghỉ ngơi, chủ yếu là ngồi lại tán gẫu.
Trừ phương án cải tiến, thực tế Triệu Trị Dân là người hiểu nhiều biết rộng; từ sự chênh lệch giữa kỹ thuật luyện kim trong và người nước, nói nói một hồi, cuối cùng dẫn đến kinh tế, kiến thiết cơ bản và khác biệt văn hóa giữa TQ và thế giới….
Từ khi về nước tuy Triệu Trị Dân chuyên chú vào nghiên cứu công trình luyện kim, nhưng dạng nhân vật ở giai tầng như hắn, những vấn đề cần quan tâm đều rất rộng, năng lực cũng phải rất toàn diện.
Thẩm Hoài cũng là người kiến thức XH phong phú, hồi trước ở Mai thép những vấn đề hắn nghiên cứu đã rất tạp rồi; từ công nghiệp luyện kim đến quản lý, ứng dụng kinh tế học, tất cả đều phải chuyên tâm tìm hiểu qua. Trên máy bay hai người bàn tán rất hưng phấn, từ lúc lên máy bay tới khi đến nơi, cơ hồ mồm mép chưa lúc nào ngừng qua.
Trợ lý của Triệu Trị Dân, Hàn Văn Kế là nghiên cứu sinh ở viện khoáng sản, nghe bọn hắn tán gẫu cả buổi, lúc xuống máy bay nhịn không nổi cảm khái nói: “Tôi theo Triệu viện trưởng cũng phải hai năm rồi nhưng chưa bao giờ nghe Triệu viện trưởng nói nhiều như hôm qua; xem ra phải gặp được tri kỷ như Thẩm tổng mới tìm được tiếng nói chung a…”
Thẩm Hoài ha ha cười lớn, đúng là giữa hai người có cảm giác như tri kỷ vừa gặp đã thân, chỉ hận biết nhau quá muộn
Vốn Thẩm Hoài đã dặn Phan Thành chuẩn bị cho mình và Triệu Trị Dân phòng riêng để nghỉ. Nhưng sau khi đến Birmingham, ban ngày bận thảo luận phương án cải tiến, giám sát dỡ bỏ thiết bị, hiệp đàm với phía Xiyoumingsi về dẫn tiến kỹ thuật, buổi tối trực tiếp sang phòng Triệu Trị Dân ở chung, hai người nói chuyện đến quên cả trời đất.
Triệu Trị Dân chỉ ở lại Birmingham một tuần, tiến hành giao lưu với phía Xiyoumingsi, thăm dò một số chi tiết kỹ thuật đặc thù của dây chuyền rồi về nước luôn.
Trước ngày Triệu Trị Dân rời đi, Thẩm Hoài đem chuyện ấp ủ mãi trong lòng nói ra: “Trước đây tôi một mực hy vọng Mai thép có thể thành lập riêng một viện nghiên cứu, đi nghiên cứu sâu về luyện thép, lấy nó để rút ngắn chênh lệch kỹ thuật giữa Mai thép và các xí nghiệp hàng đầu thế giới. Chỉ là mãi mà không tìm được nhân tuyển thích hợp đi làm. Giờ đề ra có hơi đường đột, nhưng nếu không hỏi thì không cam tâm, Triệu viện trưởng có muốn đến Mai thép làm không?”
Nếu ở sân bay BK mà Thẩm Hoài há miệng đề ra yêu cầu này, Triệu Trị Dân không cần nghĩ cũng sẽ cự tuyệt ngay. Trong các xí nghiệp mời hắn về chủ trì công tác nghiên cứu những năm qua, Mai thép có lẽ là xí nghiệp nhỏ nhất, nhìn thế nào cũng chẳng thấy có quá nhiều sức hấp dẫn.
Tuy kinh phí nghiên cứu của viện khoáng sản rất thiếu thốn, nhưng hắn thấy mức độ coi trọng của các xí nghiệp sắt thép với nghiên cứu khoa học công nghệ phổ biến là khá kém, cảm thấy ở lại tổng viện nghiên cứu khả năng càng có thể làm được nhiều chuyện, nên một mực không hạ quyết tâm gia nhập xí nghiệp nào.
Có điều lúc này Triệu Tri Dân bắt đầu do dự, chưa thể lập tức quyết định được.
“Nếu anh bận tâm sau khi rời tổng viện sẽ khiến luận văn của Hàn Văn Kế bị ảnh hưởng thì Mai thép có thể ra mặt đề nghị với viện khoáng sản, đem luận văn dời đến viện nghiên cứu Mai thép. TW cũng nói rồi, nhân tài kỹ thuật phải đến xí nghiệp để bồi dưỡng, bộ Khoa học Công nghệ bắt đầu đẩy mạnh thí điểm đưa nghiên cứu sinh đến xí nghiệp làm luận văn tiến sĩ. Chỉ cần tổng viện đồng ý đem nhóm nghiên cứu sinh này chuyển đề tài sang Mai thép, Mai thép nhất định sẽ phối hợp. Nếu anh còn có điều kiện nào khác, tỷ như đãi ngộ, nhà ở, điều động công tác của chị nhà, cùng với tiến cử nhân tuyển, đề tài nghiên cứu, kinh phí cần thiết… anh cứ đề ra. Chỉ cần đáp ứng được tôi nhất định sẽ giải quyết….” Thẩm Hoài tận tình khuyên nhủ nói.
“Được rồi, để về BK tôi sẽ cân nhắc…” Triệu Trị Dân nói.
Trình độ phát triển kỹ thuật cũng như quản lý của ngành luyện kim đại lục lạc hậu với quốc tế quá nhiều. Trước đây Mai thép để ý đến cái bụng, đến thu nhập… chủ yếu bắt tay vào quản lý công xưởng; còn giờ đây cần cân nhắc đến cả theo gót, tiến tới đuổi kịp kỹ thuật luyện thép của các xí nghiệp hàng đầu thế giới, nỗ lực rút ngắn sai biệt ở phương diện này.
Cho dù cuối cùng Triệu Trị Dân không muốn đến Mai thép làm việc, Thẩm Hoài vẫn hy vọng anh ta có thể tiến cử một nhân tuyển thích hợp.
Đưa Triệu Trị Dân và trợ lý Hàn Văn Đông đến sân bay, Thẩm Hoài và Phan Thành cũng ngồi máy bay đến Liverpool, gặp mặt Chu Tri Bạch đang hiệp đàm thương vụ với phía Anh.
Sau khi sang Anh, đã bốn tháng nay Phan Thành chưa về nước lần nào.
Lần này Chu Tri Bạch đến Liverpool, chủ yếu là hiệp đàm chuyện xuất khẩu thép vân ốc với các nhà phân phối đương địa.
Tuy Chúng Tín và Hồng Cơ rót vốn đều là ngoại tệ, có thể bớt đi một bộ phận nhập khẩu dây chuyền và kỹ thuật tương ứng; lượng ngoại tệ cần xin giấy phép chuyển đổi không phải là quá lớn.
Chẳng qua công tác thu mua phế thép ở đại lục trước mắt vẫn chưa hoàn thiện; lại thêm tổng tích súc sắt thép của TQ có hạn, hai năm nay các nhà máy luyện thép bằng lò điện kiểu thế này mọc lên tương đối nhiều, khiến cho giá cả phế thép liên tục dâng cao. Thế nên sau khi xưởng mới thành lập, Thẩm Hoài cân nhắc muốn tăng thêm lượng phế thép nhập khẩu từ bên ngoài.
Nói đến tổng tích súc sắt thép; tuy dân số Anh thua xa TQ, nhưng lượng sắt thép tích súc trong XH và hệ thống thu mua, xử lý phế thép lại hoàn thiện hơn rất nhiều lần.
Có điều nhập khẩu phế thép cần sử dụng đến ngoại tệ; trong khi trước mắt chính phủ vẫn quản lý lượng ngoại hối rất nghiêm ngặt.
Hiện tại mỗi năm Bằng Duyệt nhập khẩu phế thép cần đến 10 triệu USD; đây đã là một chuyện mà Ngô Hải Phong khi đang đương chức phải phí hết tâm tư mới giải quyết được.
Sau khi xưởng số hai xây xong, Mai thép cần bảo đảm một lượng nguyên liệu đầu vào giá tương đối rẻ và ổn định; khả năng mỗi năm cần đến 100 triệu USD chi ra cho mục này.
Trước mắt tổng lượng dự trữ ngoại hối của quốc gia mới hơn 700 triệu USD; mấy năm gần đây tốc độ tăng dự trữ khá nhanh, nhưng mỗi năm cũng chỉ tăng thêm khoảng 70-80 triệu; một nhà xí nghiệp địa phương muốn chuyển đổi sử dụng trên 100 triệu USD, độ khó tất nhiên không nhỏ chút nào.
Biện pháp chiết trung nhất là Mai thép tăng lượng sản phẩm thép xuất khẩu, kiếm ngoại tệ về để giảm bớt lượng ngoại hối chi ra.
Tuy chế độ quản lý ngoại hối của quốc gia rất nghiêm ngặt; nhưng một nhà xí nghiệp một năm xuất khẩu hơn 100 triệu USD, lại xin giấy pháp sử dụng trên 100 triệu USD thì dễ dàng hơn nhiều. Nếu vẫn không được, vậy lấy công ty của Tống Hồng Quân ở HK làm trung chuyển xuất nhập khẩu, có thể trực tiếp giảm thiểu đại bộ phận tiêu hao ngoại hối.
Chỉ cần không có vấn đề, sản phẩm của Mai thép xuất sang Anh, không gian lợi nhuận còn lớn hơn cả trong nước.
Giá sức lao động trong mỗi tấn sản phẩm của Mai thép chẳng qua chỉ tầm 80 đồng, mà giá sức lao động của các quốc gia phát triển lại rất cao, lên tới chừng 150 USD… Không kể đến những ảnh hưởng từ các phương diện khác, chỉ có chất lượng hơi kém do chênh lệch kỹ thuật, nhưng bằng lao động giá rẻ có thể triệt tiêu chi phí vận chuyển, thuế quan, không gian lợi nhuận còn thừa vẫn lớn vô cùng.
Có điều do hiện tại thị trường sắt thép trong nước đang trong giai đoạn thiếu hụt nghiêm trọng, đại đa số xí nghiệp sắt thép trong nước đều không sầu đường kênh tiêu thụ, mà doanh nghiệp trong nước lại không quen với đủ loại trình tự xuất khẩu và các chế ước pháp luật quốc tế phức tạp, nên tuyệt đại đa số doanh nghiệp sắt thép ở đại lục đều không có kinh nghiệm tương quan về mặt này…
Công ty xuất nhập khẩu ở HK của Tống Hồng Quân chủ yếu là nhập khẩu thép từ ngoài nước vào quốc nội, trước đây chưa thấy đề ra đem sản phẩm trong nước đưa ra hải ngoại tiêu thụ…. Công tác về phương diện này, bên Bằng Duyệt lại là phía làm đầu tiên.
Gặp mặt hội liên hiệp mâu dịch sắt thép ở Liverpool một chuyến, Thẩm Hoài lại kéo Chu Tri Bạch đến Birmingham, hy vọng Bằng Duyệt và Mai thép cũng có thể tiếp xúc thêm một bước với hội ở Birmingham
Birmingham là thành phố sâu trong nội địa, không có tiện lợi của cảng biển, mà ngành sắt thép Birmingham đang trong trạng thái bão hòa, bão hòa đến mức phải giảm bớt lượng sản xuất…. Đối với chuyện tổ chức vận chuyển sản phẩm từ trong nước đến Birmingham tiêu thụ, Chu Tri Bạch có vẻ không hứng thú lắm, không gian lợi nhuận rõ ràng sẽ bị ép thấp nhiều.
“Có đôi lúc thà ép thấp lợi nhuận nhất thời một chút, nhưng không thể buông bỏ tầm mắt nhìn xa được.” Thẩm Hoài khuyên Chu Tri Bạch, Mai thép không có kinh nghiệm xuất khẩu thép ra thị trường quốc tế, công tác tương quan còn cần Bằng Duyệt đi ra mở đường, hắn nói: “Trọn cả hệ thống kinh tế ở Birmingham đang trong giai đoạn chuyển hình, kết cấu chỉnh thể kinh tế chuyển hướng thương nghiệp, tài chính, dịch vụ và du lịch, không gian sinh tồn cho ngành chế tạo truyền thống ở Birmingham càng lúc càng hẹp. Nhưng những xí nghiệp chế tạo này đối với TQ lại rất rất tiên tiến. Bởi thế lần này chúng ta không chỉ đơn giản là dỡ bỏ thiết bị vận chuyển về nước, còn cần tận hết khả năng kiến lập liên hệ với người, kỹ thuật và tư bản ở đây. Liên hệ bây giờ còn rất yếu, nhưng đợi tích lũy đủ uy tín, cũng tức là nói sự nghiệp chúng ta dựng nên ở Đông Hoa có đầy đủ sức hấp dẫn với bọn họ, chúng ta có thể mời thế lực tư bản của các ngành nghề truyền thống ở Birmingham đến Đông Hoa đầu tư…”
Chu Tri Bạch không thể không thừa nhận, rằng Thẩm Hoài nhìn nhận vấn đề xa hơn bản thân, cân nhắc càng thêm sâu, đã không câu nệ được mất nhất thời…mà bắt đầu lo lắng đến hết thảy toàn cục.