Không quan tâm ý đồ của Thẩm Hoài là cái gì. Nhưng điều kiện Thẩm Hoài đưa ra không dễ cự tuyệt.
Năm 96 nhà nước chính thức thi hành luật công ty, những lợi ích ưu tiên cho những cổ đông ở công ty và ngăn trặn đại cổ đông xâm phạm đến lợi ích những cổ đông nhỏ, đều đã được quy định rõ ràng.
Mọi người đều biết thực lực của Thẩm Hoài và Mai Cương rất mạnh, không thể dùng thế lực đè ép được, tất cả mọi chuyện phải dựa vào quy tắc trò chơi..
Quy tắc trò chơi chính là, nếu như tập đoàn Hải Phong và Trường Xuân vẫn muốn thu mua cổ phần nhà máy hợp kim thép thì phải ra giá cao hơn Mai Cương, đồng thời phải mua thêm 15% cổ phần nhà máy hợp kim thép của công ty Mai Cương.
Bảng giá này cao hơn rất nhiều giá của Tôn Khải Nghĩa dự đoán trước khi đến Đông Hoa.
Tôn Khải Nghĩa đứng bên vệ đường, nheo mắt nhìn Thẩm Hoài, ông thậm trí còn không hiểu tự nhiên Thẩm Hoài xuất hiện quậy phá là muốn nhằm vào ai.
Nhằm vào Đàm Khải Bình, Tạ Hải Thành, hay là ông?
Tôn Khải Nghĩa chìm nổi trên thương trường đã nửa đời, tuyệt đối sẽ không để cho thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch hù dọa, bình tĩnh cười nói:
- Mai Cương cũng có thể đưa ra giá 180 triệu sao?
Mai Cương chỉ đầu tư xây dựng nhà máy số hai, nhưng để thu được lợi nhuận, tích lũy vốn cũng cần thời gian.
Vợ chồng Thẩm Sơn đã lấy tiền dưỡng lão từ Tôn Khải Thiện xoay vòng mười triệu đô la, dựa vào hình thức lấy phiếu công trái để đầu tư vào Mai Cương mới có thể miễn cưỡng chèo chống cho nhà máy xây dựng xong. Tôn Khải Nghĩa không tin, lúc này Thẩm Hoài có thể đưa ra được bao nhiêu tiền mặt.
Đàm Khải Bình, Tạ Hải Thành đều im lặng không nói gì, đợi đến khi Thẩm Hoài không trả lời được những chất vấn của Tôn Khải Nghĩa mới trách mắng hắn cố ý phá rối.
Thẩm Hoài cười cười, chỉ về bảng biểu ngữ phía sau, vừa cười vừa nói với Tôn Khải Nghĩa:
- Chỉ cần dựa vào những chữ trên tấm bảng hiệu này, Mai Cương cũng có thể thế chấp ngân hàng vay 180 triệu.
Đồng thời rút điện thoại ra đưa cho Đàm Khải Nghĩa:
- Nếu như anh không tin, bây giờ có thể gọi điện cho Diêu Vinh Hoa.
Tôn Khải Nghĩa xầm mặt lại không cầm điện thoại Thẩm Hoài đưa cho.
Khi thiết kế xây dựng nhà máy Mai Cương có tổng sản lượng hàng năm là 600 ngàn tấn, trừ thời gian sửa chữa, bình thường một ngày có thể sản xuất sấp xỉ 2000 tấn.
Tuy nhiên, lần đầu tiên thử lò không thể sản xuất như bình thường được, nếu như nhà máy Mai Cương giống như lời biểu ngữ nói, lần đầu tiên thử lò liên tục hoạt động 180 tiếng đã có thể sản xuất được 5000 tấn, hoàn toàn có thể nói đã thành công, việc tiếp theo là trực tiếp đưa vào hoạt động sản xuất.
Tổng sản lượng trong một năm ở Mai Cương chính thức vượt qua 800 ngàntấn, giá trị sản lượng hàng năm vượt qua 2 tỷ, hơn nữa tổng nợ ở Mai Cuong cũng không cao, lúc này mượn 2 đến 300 triệu mua 35% cổ phần nhà máy hợp kim thép đưa quy mô sản xuất và lợi nhuận tăng cao và nhận được sự ủng hộ của các cơ quan tài chính, đó là điều không khó tưởng tượng ra.
Đương nhiên tấm biểu ngữ cũng có thể là thủ đoạn của Thẩm Hoài đưa ra dọa mọi người, nhưng vào lúc này Tôn Khải Nghĩa không có cách nào để gọi điên thoại kiểm chứng.
Bất kể như thế nào, lúc đầu do y không quan tâm đến những hạng mục của Mai Cương, ngày hôm nay cũng không thể oán trách Thẩm Hoài lấy bảng biểu ngữ đập vào mặt y được.
- Chúng tôi đến đây lần này chủ yếu là giúp đỡ giải quyết những vấn đề ở Đông Hoa. Nếu như Mai Cương đồng ý tiếp nhận cổ phần nhà máy hợp kim thép với giá cao như vậy, vậy thì càng tốt
Tạ Hải Thành tự khắc không để Thẩm Hoài tùy tiện dùng sai số tiền, cũng không muốn đi đoán ý đồ của Thẩm Hoài là cái gì, nhìn thấy hắn chặn ngang như thế có nghĩa bọn họ quả quyết muốn buông tay, cho dù Thẩm Hoài có âm mưu gì, bọn họ hoàn toàn có thể vượt qua.
Đàm Khải Bình nhìn chằm chằm Thẩm Hoài, sắc mặt hầm hầm hỏi:
- Không phải anh đang nói đùa đấy chứ?
Thẩm Hoài không ngừng kêu khổ:
- Bí thư Đàm ah, Anh muốn tôi nói như thế nào, anh mới tin là tôi nói thật đây?
- Ba năm trước trấn Mai Khê có bộ dạng như thế nào, bây giờ có bộ dạng như thế nào, đều hiện ra trước mặt anh, anh nghĩ rằng chuyện này có thể bịa ra để nói đùa được sao? Không ngờ anh lại nghi ngờ tôi nói đùa? Đúng là oan uổng cho tôi quá.
Sắc mặt Đàm Khải Bình rất khó coi, ông cứ nghĩ cục diện ông đang nắm rõ trong lòng bàn tay nhưng Thẩm Hoài luôn suy nghĩ tìm những biện pháp ép ông vào tròng.
Tôn Khải Nghĩa và Tạ Hải Thành đều rút lui, cho dù Thị Cương nắm trong tay cổ phần của nhà máy hợp kim thép, Mai Cương lại ra giá cạnh tranh cao, vì thế Thị Cương có thể lời thêm được 30 triệu, ông cũng không nghĩ rằng ông sẽ mang tiếng thơm mà chỉ khiến người khác cười mình, đường đường là một bí thư thành ủy không ngờ lại bị người khác bỡn cợt.
Sau khi Tô Khải Văn và Chu Minh xuống xe tuy không đi lên phía trước nhưng đều nghe được cuộc đối thoại giữa Thẩm Hoài cùng Tôn - Tạ và Đàm Khải Bình.
Tâm trạng Tô Khải Văn hỗn độn không nói, Chu Minh cũng lạnh cả sống lưng.
Nếu như 35% cổ phần của nhà máy hợp kim thép để cho tập đoàn Hải Phong và Trường Xuân thu mua, y có thể vẫn còn một con đường sống, nếu như số cổ phần này để Mai Cương thu mua, thật sự y không thể tưởng tượng được Thẩm Hoài còn lí do gì để y tiếp tục giữ chức vụ ở nhà máy hợp kim thép
Sau khi xuống xe, Tạ Chỉ cũng không tiến về phía trước, chỉ đứng dựa vào cửa xe ở phía xa, đứng nhìn vẻ mặt bỡn cợt của Thẩm Hoài đang cười ha hả với Đàm Khải Bình, Tôn Khải Nghĩa và bố cô, cô cũng hoàn toàn không hiểu được Thẩm Hoài đang nghĩ gì.
Lẽ ra 35% cổ phần của nhà máy hợp kim thép định giá 180 triệu, tương đương với giá đó thu mua 15% cổ phần nhà máy thép của Mai Cương cũng không phải không chấp nhận được.
Nhưng mà phương án Đàm Khải Bình chỉ đạo trước đó, số cổ phần này cũng định giá 150 triệu, chỉ vì bị Thẩm Hoài chặn ngang đường mà giá cả tự nhiên tăng lên thêm 30 triệu nữa, khiến mọi người nghĩ thế nào?
Mục đích của Thẩm Hoài là cái gì, là muốn cạnh tranh 35% cổ phần nhà máy hợp kim thép, có địa vị ngang bằng với thiết chế Phú Sĩ ở nhà máy hợp kim thép sau đó lợi dụng những ưu tiên trong việc sản xuất mà giành lấy nhiều quyền lợi từ nhà máy hợp kim thép.
Nếu như vậy, bên kia chưa chắc đã đồng ý để Mai Cương thu mua số cổ phần đó, hoặc là sẽ bị ép buộc tham gia cuộc cạnh tranh giá
Hay là Thẩm Hoài đang bắt buộc đối phương thu mua toàn bộ cổ phần nhà máy hợp kim thép với giá cao?
Bất luận mục đích của Thẩm Hoài là cái gì, Tạ Chỉ chỉ nghĩ thế, họ không muốn rơi vào cái bẫy của Thẩm Hoài, chỉ còn cách bỏ cuộc như vậy mới có thể biết được mục đích thực sự của Thẩm Hoài là cái gì.
Tại Hải Thành nhìn Đàm Khải Bình cười và nói:
- Bây giờ Mai Cương đồng ý ra tay giải quyết các vấn đề này, mục tiêu lúc đầu của chúng ta cũng đã đạt được. Điều đương nhiên, có thể nhìn thấy những vấn đề ở Mai Cương được giải quyết viên mãn, chuyến đi này của chúng ta cũng đáng. Chúng ta đều thật lòng mong muốn những vấn đề ở Thị Cương được giải quyết.
Tôn Khải Bình tham gia vào thương trường mấy năm nay tự khắc sẽ không để Thẩm Hoài bị dìm chết trong đống bùn ít ỏi nà cười lên và nói với Đàm Khải Bình:
- Tôi tin trước sự việc quan trọng như thế này Thẩm Hoài không thể tùy tiện lấy ra làm trò đùa được, tôi cũng hy vọng có thể nhìn thấy Mai Cương tiếp nhận việc này, bởi vì trên nhiều lĩnh vực Mai Cương chuyên nghiệp hơn tập đoàn Trường Xuân, để người chuyên nghiệp đi giải quyết những việc của chuyên ngành, đó là câu nói mà người làm ăn chúng ta thường hay nói.
Phan Văn Trí không xuống xe, Đàm Khải Bình nhìn thấy Cao Thiên Hà, ông cũng biết Thẩm Hoài không thể đem việc này ra làm trò đùa được, nhưng mà mục đích cuối cùng của hắn là cái gì mới được? Không lẽ, ngay từ lúc đầu mục tiêu của Thẩm Hoài là cổ phần nhà máy hợp kim thép, chỉ là hắn tự biết mình không thể để hắn như ý, lạt mềm buộc chặt mới có thể đối phó nhiều chuyện, đợi thời cơ đến mới xuất hiện?
Nếu như Mai Cương tăng giá lên đến 180 triệu, hơn nữa Mai Cương lại có quyền ưu tiên thu mua số cổ phần này chỉ cần thiết chế Phú Sĩ không có ý kiến gì, Đàm Khải Bình cũng không thể chen ngang ngăn cản được — Đối phương nếu như có ý kiến gì với việc này, vậy chỉ còn cách ngồi xuống thảo luận lại.
Đàm Khải Bình hận Thẩm Hoài mà nói với Cao Thiên Hà:
- Dù gì cũng là 30 triệu, đối với Đông Hoa không phải là một con số nhỏ, cần đối đãi cẩn thận, cho dù việc này bị trì hoãn vài ngày cũng đáng.
- Anh nghĩ có nên để Mai Cương xin phép ủy ban nhân dân thành phố trước không, như thế thành phố có điều chỉnh lại phương án cũng có cớ để nói với Tỉnh Cương và thiết chế Phú Sĩ.
Cao Thiên Hà gật gật đàu nói:
- Tốt nhất là như thế.
Ông cũng không ngại bị Thẩm Hoài quấy rầy, Thị Cương có thêm 30 triệu tiền mặt bồi thường, có thể nói cục diện ở Thị Cương ngày càng tốt ra, như thế những hệ lụy ở Thị Cương cũng có thể dễ dàng khống chế, đối với ông cũng có lợi.
Đúng lúc Cao Thiên Hà cho rằng thế cục đang dịch chuyển, thư kí của Tôn Khải Nghĩa bước xuống xe cầm điện thoại chạy lại chỗ Đàm Khải Nghĩa và nói:
- Đại Tôn tổng vừa gọi điện thoại đến nói, Ông vừa đến Yến Kinh ngày mai sẽ đáp máy nay đến Đông Hoa. Ông ấy biết Tôn tổng ngài cũng đang ở Đông Hoa nên hy vọng ngài có thể ở lại Đông Hoa vài ngày.
Tôn Khải Nghĩa dựng ngược tóc gáy lên, kinh ngạc nhìn Thẩm Hoài, nói:
- Tất cả mọi việc đều do anh sắp xếp có phải không?
- Đại Tôn tổng?
Đàm Khải Bình có chút nghi ngờ, không biết xưng hô này là chỉ ai?
Tạ Hải Thành tuy là cố gắng bình tĩnh giúp Tôn Khải Nghĩa giải thích, nhưng ánh mắt lại lộ nên vẻ nghi ngờ khó có thể che đậy.
- Đại Tôn tổng là bố của Tôn Á Lâm, cũng là ban chấp hành hội viên hội đồng quản trị tập đoàn Trường Xuân Tôn Khải Thiện.Tôi cũng không nghĩ rằng ngày mai hắn lại đến Đông Hoa….
Y nhìn Thẩm Hoài, Y cũng biết Tôn Khải Thiện không thể ai cũng không thông báo, tự nhiên quyết định đến Đông Hoa.
Còn cố tình chọn thời điểm y cùng Tôn Khải Nghĩa đến Đông Hoa, Tôn Khải Thiện đến Đông Hoa là vì cái gì? Vì mỉa mai Tôn Khải Nghĩa đã nhìn lầm những dự án nhà máy Mai Cương? Hay là vì mục đích quan trọng khác?
Tạ Hải Thành biết rất rõ những việc của nhà họ Tôn, cũng biết Tôn Khải Nghĩa có phần đố kỵ với người anh cùng cha khác mẹ này, cũng biết giữa Tôn Khải Nghĩa và Tôn Khải Thiện không có tình cảm anh em như người ngoài.
Giống như quan hệ cha con của Thẩm Hoài với Tống Bính Sinh, các đại gia đình không có gì tốt đẹp, tất cả đều được ngụy trang dưới những điều tốt đẹp nhất, có thể nói là có nhiều ân oán sâu đậm.
Trong lúc mọi người kinh ngạc và nghi ngờ việc Tôn Khải Thiện ngày mai đến đây, Thẩm Hoài cười và nói với Tôn Khải Nghĩa
- Cậu ơi, cậu căng thẳng chuyện gì vậy? Bố của Á Lâm lần này là lấy thân phận thuần túy đến đây làm khách đó. Con cũng chỉ vì lí do này mới từ Giang Ninh về đây gấp vậy đấy chứ, cũng không định thông báo với thành phố, cũng không phải là chiếu tướng cậu mà. Đúng rồi ngoài ba của Á Lâm ra còn có Johan phó tổng cao cấp tập đoàn công nghiệp Anh quốc và đám người Diêu Vinh Hoa của ngân hàng tỉnh Nghiệp Tín nữa. Con cũng không nghĩ rằng các cậu lại lựa vào lúc này để tham gia sự kiện này.
Sắc mặt Tôn Khải Nghĩa lạnh nhạt không định, ông tuyệt đối không nghĩ rằng Thẩm Hoài đứng đợi bên vệ đường, chờ đợi không phải ai khác mà chính là ông, tuyệt đối không nghĩ rằng lần này Thẩm Hoài lại đào hầm chôn sống ông.
Tôn Khải Nghĩa phụ trách mọi việc bên Á Thái, mấy năm nay việc đầu tư ở Đại Lục chậm chạp, khiến những tập đoàn cấp trên bất mãn, ông làm sao có thể tin ba của Á Lâm đột nhiên lại đến Đông Hoa, không phải mượn cớ Mai Thép mà ăn quân của ông chứ.
Thẩm Hoài vỗ vỗ tay nói:
- Việc Mai Cương thu mua cổ phần nhà máy hợp kim thép, hôm nay sẽ có quyết định đưa đến thành phố, vài ngày sau tôi còn phải đến Du Sơn điểm danh nữa, hành lí vẫn chưa dọn dẹp gì cả vậy tôi không ở lại quấy rầy sự yên tĩnh của mọi người nữa.
Năm 96 nhà nước chính thức thi hành luật công ty, những lợi ích ưu tiên cho những cổ đông ở công ty và ngăn trặn đại cổ đông xâm phạm đến lợi ích những cổ đông nhỏ, đều đã được quy định rõ ràng.
Mọi người đều biết thực lực của Thẩm Hoài và Mai Cương rất mạnh, không thể dùng thế lực đè ép được, tất cả mọi chuyện phải dựa vào quy tắc trò chơi..
Quy tắc trò chơi chính là, nếu như tập đoàn Hải Phong và Trường Xuân vẫn muốn thu mua cổ phần nhà máy hợp kim thép thì phải ra giá cao hơn Mai Cương, đồng thời phải mua thêm 15% cổ phần nhà máy hợp kim thép của công ty Mai Cương.
Bảng giá này cao hơn rất nhiều giá của Tôn Khải Nghĩa dự đoán trước khi đến Đông Hoa.
Tôn Khải Nghĩa đứng bên vệ đường, nheo mắt nhìn Thẩm Hoài, ông thậm trí còn không hiểu tự nhiên Thẩm Hoài xuất hiện quậy phá là muốn nhằm vào ai.
Nhằm vào Đàm Khải Bình, Tạ Hải Thành, hay là ông?
Tôn Khải Nghĩa chìm nổi trên thương trường đã nửa đời, tuyệt đối sẽ không để cho thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch hù dọa, bình tĩnh cười nói:
- Mai Cương cũng có thể đưa ra giá 180 triệu sao?
Mai Cương chỉ đầu tư xây dựng nhà máy số hai, nhưng để thu được lợi nhuận, tích lũy vốn cũng cần thời gian.
Vợ chồng Thẩm Sơn đã lấy tiền dưỡng lão từ Tôn Khải Thiện xoay vòng mười triệu đô la, dựa vào hình thức lấy phiếu công trái để đầu tư vào Mai Cương mới có thể miễn cưỡng chèo chống cho nhà máy xây dựng xong. Tôn Khải Nghĩa không tin, lúc này Thẩm Hoài có thể đưa ra được bao nhiêu tiền mặt.
Đàm Khải Bình, Tạ Hải Thành đều im lặng không nói gì, đợi đến khi Thẩm Hoài không trả lời được những chất vấn của Tôn Khải Nghĩa mới trách mắng hắn cố ý phá rối.
Thẩm Hoài cười cười, chỉ về bảng biểu ngữ phía sau, vừa cười vừa nói với Tôn Khải Nghĩa:
- Chỉ cần dựa vào những chữ trên tấm bảng hiệu này, Mai Cương cũng có thể thế chấp ngân hàng vay 180 triệu.
Đồng thời rút điện thoại ra đưa cho Đàm Khải Nghĩa:
- Nếu như anh không tin, bây giờ có thể gọi điện cho Diêu Vinh Hoa.
Tôn Khải Nghĩa xầm mặt lại không cầm điện thoại Thẩm Hoài đưa cho.
Khi thiết kế xây dựng nhà máy Mai Cương có tổng sản lượng hàng năm là 600 ngàn tấn, trừ thời gian sửa chữa, bình thường một ngày có thể sản xuất sấp xỉ 2000 tấn.
Tuy nhiên, lần đầu tiên thử lò không thể sản xuất như bình thường được, nếu như nhà máy Mai Cương giống như lời biểu ngữ nói, lần đầu tiên thử lò liên tục hoạt động 180 tiếng đã có thể sản xuất được 5000 tấn, hoàn toàn có thể nói đã thành công, việc tiếp theo là trực tiếp đưa vào hoạt động sản xuất.
Tổng sản lượng trong một năm ở Mai Cương chính thức vượt qua 800 ngàntấn, giá trị sản lượng hàng năm vượt qua 2 tỷ, hơn nữa tổng nợ ở Mai Cuong cũng không cao, lúc này mượn 2 đến 300 triệu mua 35% cổ phần nhà máy hợp kim thép đưa quy mô sản xuất và lợi nhuận tăng cao và nhận được sự ủng hộ của các cơ quan tài chính, đó là điều không khó tưởng tượng ra.
Đương nhiên tấm biểu ngữ cũng có thể là thủ đoạn của Thẩm Hoài đưa ra dọa mọi người, nhưng vào lúc này Tôn Khải Nghĩa không có cách nào để gọi điên thoại kiểm chứng.
Bất kể như thế nào, lúc đầu do y không quan tâm đến những hạng mục của Mai Cương, ngày hôm nay cũng không thể oán trách Thẩm Hoài lấy bảng biểu ngữ đập vào mặt y được.
- Chúng tôi đến đây lần này chủ yếu là giúp đỡ giải quyết những vấn đề ở Đông Hoa. Nếu như Mai Cương đồng ý tiếp nhận cổ phần nhà máy hợp kim thép với giá cao như vậy, vậy thì càng tốt
Tạ Hải Thành tự khắc không để Thẩm Hoài tùy tiện dùng sai số tiền, cũng không muốn đi đoán ý đồ của Thẩm Hoài là cái gì, nhìn thấy hắn chặn ngang như thế có nghĩa bọn họ quả quyết muốn buông tay, cho dù Thẩm Hoài có âm mưu gì, bọn họ hoàn toàn có thể vượt qua.
Đàm Khải Bình nhìn chằm chằm Thẩm Hoài, sắc mặt hầm hầm hỏi:
- Không phải anh đang nói đùa đấy chứ?
Thẩm Hoài không ngừng kêu khổ:
- Bí thư Đàm ah, Anh muốn tôi nói như thế nào, anh mới tin là tôi nói thật đây?
- Ba năm trước trấn Mai Khê có bộ dạng như thế nào, bây giờ có bộ dạng như thế nào, đều hiện ra trước mặt anh, anh nghĩ rằng chuyện này có thể bịa ra để nói đùa được sao? Không ngờ anh lại nghi ngờ tôi nói đùa? Đúng là oan uổng cho tôi quá.
Sắc mặt Đàm Khải Bình rất khó coi, ông cứ nghĩ cục diện ông đang nắm rõ trong lòng bàn tay nhưng Thẩm Hoài luôn suy nghĩ tìm những biện pháp ép ông vào tròng.
Tôn Khải Nghĩa và Tạ Hải Thành đều rút lui, cho dù Thị Cương nắm trong tay cổ phần của nhà máy hợp kim thép, Mai Cương lại ra giá cạnh tranh cao, vì thế Thị Cương có thể lời thêm được 30 triệu, ông cũng không nghĩ rằng ông sẽ mang tiếng thơm mà chỉ khiến người khác cười mình, đường đường là một bí thư thành ủy không ngờ lại bị người khác bỡn cợt.
Sau khi Tô Khải Văn và Chu Minh xuống xe tuy không đi lên phía trước nhưng đều nghe được cuộc đối thoại giữa Thẩm Hoài cùng Tôn - Tạ và Đàm Khải Bình.
Tâm trạng Tô Khải Văn hỗn độn không nói, Chu Minh cũng lạnh cả sống lưng.
Nếu như 35% cổ phần của nhà máy hợp kim thép để cho tập đoàn Hải Phong và Trường Xuân thu mua, y có thể vẫn còn một con đường sống, nếu như số cổ phần này để Mai Cương thu mua, thật sự y không thể tưởng tượng được Thẩm Hoài còn lí do gì để y tiếp tục giữ chức vụ ở nhà máy hợp kim thép
Sau khi xuống xe, Tạ Chỉ cũng không tiến về phía trước, chỉ đứng dựa vào cửa xe ở phía xa, đứng nhìn vẻ mặt bỡn cợt của Thẩm Hoài đang cười ha hả với Đàm Khải Bình, Tôn Khải Nghĩa và bố cô, cô cũng hoàn toàn không hiểu được Thẩm Hoài đang nghĩ gì.
Lẽ ra 35% cổ phần của nhà máy hợp kim thép định giá 180 triệu, tương đương với giá đó thu mua 15% cổ phần nhà máy thép của Mai Cương cũng không phải không chấp nhận được.
Nhưng mà phương án Đàm Khải Bình chỉ đạo trước đó, số cổ phần này cũng định giá 150 triệu, chỉ vì bị Thẩm Hoài chặn ngang đường mà giá cả tự nhiên tăng lên thêm 30 triệu nữa, khiến mọi người nghĩ thế nào?
Mục đích của Thẩm Hoài là cái gì, là muốn cạnh tranh 35% cổ phần nhà máy hợp kim thép, có địa vị ngang bằng với thiết chế Phú Sĩ ở nhà máy hợp kim thép sau đó lợi dụng những ưu tiên trong việc sản xuất mà giành lấy nhiều quyền lợi từ nhà máy hợp kim thép.
Nếu như vậy, bên kia chưa chắc đã đồng ý để Mai Cương thu mua số cổ phần đó, hoặc là sẽ bị ép buộc tham gia cuộc cạnh tranh giá
Hay là Thẩm Hoài đang bắt buộc đối phương thu mua toàn bộ cổ phần nhà máy hợp kim thép với giá cao?
Bất luận mục đích của Thẩm Hoài là cái gì, Tạ Chỉ chỉ nghĩ thế, họ không muốn rơi vào cái bẫy của Thẩm Hoài, chỉ còn cách bỏ cuộc như vậy mới có thể biết được mục đích thực sự của Thẩm Hoài là cái gì.
Tại Hải Thành nhìn Đàm Khải Bình cười và nói:
- Bây giờ Mai Cương đồng ý ra tay giải quyết các vấn đề này, mục tiêu lúc đầu của chúng ta cũng đã đạt được. Điều đương nhiên, có thể nhìn thấy những vấn đề ở Mai Cương được giải quyết viên mãn, chuyến đi này của chúng ta cũng đáng. Chúng ta đều thật lòng mong muốn những vấn đề ở Thị Cương được giải quyết.
Tôn Khải Bình tham gia vào thương trường mấy năm nay tự khắc sẽ không để Thẩm Hoài bị dìm chết trong đống bùn ít ỏi nà cười lên và nói với Đàm Khải Bình:
- Tôi tin trước sự việc quan trọng như thế này Thẩm Hoài không thể tùy tiện lấy ra làm trò đùa được, tôi cũng hy vọng có thể nhìn thấy Mai Cương tiếp nhận việc này, bởi vì trên nhiều lĩnh vực Mai Cương chuyên nghiệp hơn tập đoàn Trường Xuân, để người chuyên nghiệp đi giải quyết những việc của chuyên ngành, đó là câu nói mà người làm ăn chúng ta thường hay nói.
Phan Văn Trí không xuống xe, Đàm Khải Bình nhìn thấy Cao Thiên Hà, ông cũng biết Thẩm Hoài không thể đem việc này ra làm trò đùa được, nhưng mà mục đích cuối cùng của hắn là cái gì mới được? Không lẽ, ngay từ lúc đầu mục tiêu của Thẩm Hoài là cổ phần nhà máy hợp kim thép, chỉ là hắn tự biết mình không thể để hắn như ý, lạt mềm buộc chặt mới có thể đối phó nhiều chuyện, đợi thời cơ đến mới xuất hiện?
Nếu như Mai Cương tăng giá lên đến 180 triệu, hơn nữa Mai Cương lại có quyền ưu tiên thu mua số cổ phần này chỉ cần thiết chế Phú Sĩ không có ý kiến gì, Đàm Khải Bình cũng không thể chen ngang ngăn cản được — Đối phương nếu như có ý kiến gì với việc này, vậy chỉ còn cách ngồi xuống thảo luận lại.
Đàm Khải Bình hận Thẩm Hoài mà nói với Cao Thiên Hà:
- Dù gì cũng là 30 triệu, đối với Đông Hoa không phải là một con số nhỏ, cần đối đãi cẩn thận, cho dù việc này bị trì hoãn vài ngày cũng đáng.
- Anh nghĩ có nên để Mai Cương xin phép ủy ban nhân dân thành phố trước không, như thế thành phố có điều chỉnh lại phương án cũng có cớ để nói với Tỉnh Cương và thiết chế Phú Sĩ.
Cao Thiên Hà gật gật đàu nói:
- Tốt nhất là như thế.
Ông cũng không ngại bị Thẩm Hoài quấy rầy, Thị Cương có thêm 30 triệu tiền mặt bồi thường, có thể nói cục diện ở Thị Cương ngày càng tốt ra, như thế những hệ lụy ở Thị Cương cũng có thể dễ dàng khống chế, đối với ông cũng có lợi.
Đúng lúc Cao Thiên Hà cho rằng thế cục đang dịch chuyển, thư kí của Tôn Khải Nghĩa bước xuống xe cầm điện thoại chạy lại chỗ Đàm Khải Nghĩa và nói:
- Đại Tôn tổng vừa gọi điện thoại đến nói, Ông vừa đến Yến Kinh ngày mai sẽ đáp máy nay đến Đông Hoa. Ông ấy biết Tôn tổng ngài cũng đang ở Đông Hoa nên hy vọng ngài có thể ở lại Đông Hoa vài ngày.
Tôn Khải Nghĩa dựng ngược tóc gáy lên, kinh ngạc nhìn Thẩm Hoài, nói:
- Tất cả mọi việc đều do anh sắp xếp có phải không?
- Đại Tôn tổng?
Đàm Khải Bình có chút nghi ngờ, không biết xưng hô này là chỉ ai?
Tạ Hải Thành tuy là cố gắng bình tĩnh giúp Tôn Khải Nghĩa giải thích, nhưng ánh mắt lại lộ nên vẻ nghi ngờ khó có thể che đậy.
- Đại Tôn tổng là bố của Tôn Á Lâm, cũng là ban chấp hành hội viên hội đồng quản trị tập đoàn Trường Xuân Tôn Khải Thiện.Tôi cũng không nghĩ rằng ngày mai hắn lại đến Đông Hoa….
Y nhìn Thẩm Hoài, Y cũng biết Tôn Khải Thiện không thể ai cũng không thông báo, tự nhiên quyết định đến Đông Hoa.
Còn cố tình chọn thời điểm y cùng Tôn Khải Nghĩa đến Đông Hoa, Tôn Khải Thiện đến Đông Hoa là vì cái gì? Vì mỉa mai Tôn Khải Nghĩa đã nhìn lầm những dự án nhà máy Mai Cương? Hay là vì mục đích quan trọng khác?
Tạ Hải Thành biết rất rõ những việc của nhà họ Tôn, cũng biết Tôn Khải Nghĩa có phần đố kỵ với người anh cùng cha khác mẹ này, cũng biết giữa Tôn Khải Nghĩa và Tôn Khải Thiện không có tình cảm anh em như người ngoài.
Giống như quan hệ cha con của Thẩm Hoài với Tống Bính Sinh, các đại gia đình không có gì tốt đẹp, tất cả đều được ngụy trang dưới những điều tốt đẹp nhất, có thể nói là có nhiều ân oán sâu đậm.
Trong lúc mọi người kinh ngạc và nghi ngờ việc Tôn Khải Thiện ngày mai đến đây, Thẩm Hoài cười và nói với Tôn Khải Nghĩa
- Cậu ơi, cậu căng thẳng chuyện gì vậy? Bố của Á Lâm lần này là lấy thân phận thuần túy đến đây làm khách đó. Con cũng chỉ vì lí do này mới từ Giang Ninh về đây gấp vậy đấy chứ, cũng không định thông báo với thành phố, cũng không phải là chiếu tướng cậu mà. Đúng rồi ngoài ba của Á Lâm ra còn có Johan phó tổng cao cấp tập đoàn công nghiệp Anh quốc và đám người Diêu Vinh Hoa của ngân hàng tỉnh Nghiệp Tín nữa. Con cũng không nghĩ rằng các cậu lại lựa vào lúc này để tham gia sự kiện này.
Sắc mặt Tôn Khải Nghĩa lạnh nhạt không định, ông tuyệt đối không nghĩ rằng Thẩm Hoài đứng đợi bên vệ đường, chờ đợi không phải ai khác mà chính là ông, tuyệt đối không nghĩ rằng lần này Thẩm Hoài lại đào hầm chôn sống ông.
Tôn Khải Nghĩa phụ trách mọi việc bên Á Thái, mấy năm nay việc đầu tư ở Đại Lục chậm chạp, khiến những tập đoàn cấp trên bất mãn, ông làm sao có thể tin ba của Á Lâm đột nhiên lại đến Đông Hoa, không phải mượn cớ Mai Thép mà ăn quân của ông chứ.
Thẩm Hoài vỗ vỗ tay nói:
- Việc Mai Cương thu mua cổ phần nhà máy hợp kim thép, hôm nay sẽ có quyết định đưa đến thành phố, vài ngày sau tôi còn phải đến Du Sơn điểm danh nữa, hành lí vẫn chưa dọn dẹp gì cả vậy tôi không ở lại quấy rầy sự yên tĩnh của mọi người nữa.