Có những lời nói lót đường đó của Thẩm Hoài, La Khánh, Phùng Ngọc Mai cũng cảm thấy hơi yên tâm, không lo có âm mưu gì đó kéo họ vào, Tiếu Hạo Dân kêu vợ lấy thêm hai bộ chén dĩa cho La Khánh và Phùng Ngọc Mai, vừa uống trà vừa nói.
La Khánh không vội uống rượu, cảm thấy vô cùng kích động, ngồi xuống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đập nước hồ Du Sơn là động viên hơn mấy chục ngàn dân công xây dựng vào những thập kỷ sáu mươi, là công trình có quy mô lớn nhất trong lịch sử ở Du Sơn. Đập nước hồ Du Sơn xây xong không những tạo ra rất nhiều lợi ích đối với việc nuôi thuỷ sản mà trước mắt trạm thuỷ điện của hồ Du Sơn cũng là túi tiền của huyện…
Trạm thuỷ điện hồ Du Sơn chỉ có dung lượng khoảng bốn ngàn kW, điện năng một năm phát ra thậm chí chỉ là một phần hai mươi, ba mươi nhà máy điện thị trấn Mai Khê, tuy nhiên trạm thuỷ điện lợi dụng sức nước, chi phí hoạt động rất thấp.
Bây giờ thu nhập của trạm thuỷ điện hồ Du Sơn mỗi năm cho hệ thống điện lực, thuỷ lợi là khoảng trên chục triệu, nhưng mà trừ đi một số chi phí cần thiết ra, bao gồm nuôi dưỡng thuỷ sản trong hồ Du Sơn thì cả đập nước hồ Du Sơn có thể chia lợi ích cho các phương diện có liên quan, có thể lên đến khoảng năm sáu triệu.
Những lợi ích này đối với các tập đoàn lớn hoặc là các khu dư dả tài chính thì căn bản không là gì cả, nhưng đối với thu nhập tài chính của một địa phương chưa đến hai chục triệu, thu nhập bình quân theo đầu người cũng không đến hàng nghìn như huyện Du Sơn này thì rất nhiều người muốn tranh giành miếng bánh ngọt này.
Hiện nay trạm thuỷ điện của hồ Du Sơn này và trạm quản lý đập nước Du Sơn là một ê kíp hai tên, thuộc đơn vị sự nghiệp cấp phó trực thuộc cục thuỷ lợi huyện.
Thẩm Hoài coi báo cáo của La Khánh nhiều lần, trước đây cũng mượn dịp đến chơi hồ Du Sơn tiếp xúc với La Khánh hai lần nhưng chưa bàn vào sâu, hắn vẫn là muốn chính tai nghe La Khánh nói về các vấn đề phải đối mặt trước mắt của hồ Du Sơn.
La Khánh cũng rất cẩn thận không nói về những chuyện sâu xa, chỉ bàn luận tình trạng trước mắt mà trạm thuỷ điện hồ du Sơn phải đối mặt, nói:
- Huyện Du Sơn nghèo, thu nhập tài chính ít, lợi ích của trạm thuỷ điện có thể bù đắp được một phần. Trạm thuỷ điện vào mùa lũ có điện năng rất lớn, gấp mùa khô mười mấy thậm chí mấy chục lần. Để tạo ra nhiều lợi nhuận hơn, trạm thuỷ điện trong mùa lũ liều mạng tích nước, mực nước dâng lên rất cao, phát điện hết công suất, lúc này đã tạo ra nhiều mâu thuẫn, đê hồ của đập và xung quang có thể chứa một lượng nước lớn trong một thời dài vậy không? Hơn nữa mùa nước lên ở mùa hè, ở Đông Hoa thường gặp nhiều bão, sẽ gây ra mưa lớn không thể dự báo trước. Một khi đập nước không thể xả nước kịp thời, vượt qua hơn dung tích của hồ, gặp phải mưa lớn sẽ rất dễ đạt đến mức cảnh giới, cũng bởi vì thu nhập của huyện rất thấp, chỉ hy vọng thuỷ điện tạo ra chút lợi nhuận, kinh phí đầu tư vào đập thuỷ điện mấy năm nay rất ít, đập hồ Du Sơn xây gần hơn ba mươi năm, không có lần nào tu sửa, củng cố quy mô lớn nào cả, kinh phí sửa chửa bình thường cũng chỉ ở quy mô nhỏ, không thể nào loại trừ nguy hiểm triệt để. Dưới tình hình như thế này, bình thường chúng tôi làm việc ở trạm thuỷ điện cũng nơm nớp lo sợ, chỉ cầu mong đừng có mưa bão quá lớn, nếu không đập thuỷ điện sẽ xảy ra tình hình nguy hiểm gì, chúng tôi cũng không dám dự đoán, khả năng vỡ đập là rất có thể…
- Không nghiêm trọng như vậy chứ; nếu đập ở hồ Du Sơn bị vỡ thì ai có thể gánh trách nhiệm này? Trong huyện không thể xem nhẹ nguy hiểm lớn như thế này chứ?
Vợ Tiếu Hạo Dân ngồi bên cạnh, nghe La Khánh nói như vậy, cảm thấy có chút hơi phóng đại, vấn đề nghiêm trọng như vậy, trong huyện cũng không thể không chú ý chứ.
Thẩm Hoài cười cười, cũng không trách vợ của Tiếu Hạo Dân nói leo vào, nếu trong lòng người trong thiên hạ đều có chữ "trách nhiệm" thì sự việc nổ nhà máy thép thành phố ngày 12.9 khiến mười ba người tử vong đã không xảy ra.
Tự hắn đến trạm thuỷ điện hồ Du Sơn xem qua, chuyên môn của hắn không phải là thuỷ lợi, thuỷ điện, nhưng cũng nhìn ra một số vấn đề nghiêm trọng.
Ngoại trừ vấn đề đập lớn và đê hồ ra thì hành chính cũng có nhiều sai phạm nghiêm trọng.
Nhân viên trong biên chế ở trạm thuỷ điện hồ Du Sơn đã có hơn trăm người, nhưng tỷ lệ thời gian làm việc không đến một phần ba, bao gồm trạm trưởng và vài người phó trạm trưởng trong đó ngoại trừ La Khánh làm việc ở đây lâu dài, hai lần Thẩm Hoài đến hồ Du Sơn đều chưa thấy các trạm trưởng khác.
Cải cách, thay đổi chế độ, muốn thành công thì theo Thẩm Hoài thấy, phải khắc phục được thói quan liêu nghiêm trọng này, để những người có trách nhiệm, năng lực và muốn làm việc đảm trách, loại bỏ những người đi cửa sau, không làm được việc.
Nghe La Khánh nói tỉ mỉ vấn đề của đập nước hồ Du Sơn, thời gian trôi qua rất nhanh, Thẩm Hoài nhìn đồng hồ, đã sắp chín giờ rồi.
Vợ của Tiếu Hạo Dân cũng đến nhà Phùng Ngọc Mai đưa con về nhà, ép con đi ngủ, Thẩm Hoài nói:
- Bây giờ trong thành phố có người không hy vọng tôi làm quá nhiều việc, nhưng tôi đến Du Sơn này có hai việc tôi phải làm nhưng cách làm thì phải nghiên cứu một chút …
Phùng Ngọc Mai cũng hết sức chăm chú lắng nghe những lời Thẩm Hoài nói.
Cô rất hiểu tình hình của đập nước Du Sơn nhưng cô cũng biết những người trong huyện Du Sơn liên quan đến là rất nhiều, mạng lưới quá lớn, họ không dám động vào, cũng không có bản lĩnh để động vào, những năm này họ đã chịu rất nhiều cực khổ, cô và La Khánh sống đến bây giờ cũng không dễ dàng gì, cũng không còn dễ xúc động và nhiệt tình như lúc còn trè, người rất dễ trở nên thực tế, phàm tục. Cô thậm chí khuyên La Khánh từ chức, rời xa đập nước Du Sơn, cô hy vọng bảo vệ gia đình mình trước rồi hãy nói, có những chuyện không phải nổ lực, kiên trì đến cùng là có thể giải quyết, thay đổi, cô đã không còn có ý nghĩ châu châu đá xe nữa rồi.
Chỉ có điều La Khánh có kiên trì của La Khánh, Phùng Ngọc Mai cũng có thể thông cảm.
Hiện tại có một người có thế lực mạnh như Thẩm Hoài chịu giải quyết vấn đề đập nước hồ Du Sơn thì Phùng Ngọc Mai cũng sẽ vô cùng mong chờ, điều này có thể giúp được chồng mình giải quyết những trách nhiệm trong lòng, trên vai mà những năm qua chồng cô đang gánh.
Chỉ có điều Phùng Ngọc Mai không biết tại sao thành phố lại không hy vọng Thẩm Hoài can thiệp quá nhiều vào chuyện này, cũng không hiểu nếu Thẩm Hoài không trực tiếp ra mặt, hắn sẽ dùng cách nào để giải quyết vấn đề, cũng không biết chuyện còn lại Thẩm Hoài muốn làm là gì.
Phùng Ngọc Mai thậm chí còn không biết Tiếu Hạo Dân sao lại cùng một thuyền với Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài không tiết lộ chi tiết kế hoạch cho La Khánh, Phùng Ngọc Mai biết, chỉ nói là:
- Trạm trưởng La, ngày mai trực tiếp đến thành phố tìm Tống Hiểu Quân. Tống Hiểu Quân bây giờ là thư ký của phó chủ tịch thành phố Dương Ngọc Quyền, tôi đưa số liên lạc của anh ấy cho anh. Anh ấy sẽ dẫn anh đi gặp chủ tịch Dương, chủ tịch Dương sẽ có sắp xếp …
Thẩm Hoài lấy viết và giấy trong cặp ra, chép số của Tống Hồng Quân cho La Khánh rồi nói với Phùng Ngọc Mai:
- Chủ nhiệm Phùng, cục công thương huyện thiếu tôi một phần báo cáo, hai ngày này chị giúp tôi theo dõi lấy về. Trạm trưởng La và chủ tịch Tiêu phải làm một số việc, chúng ta phải giúp họ thu hút hoả lực. Ngoài ra, vấn đề của huyện Du Sơn quả thực rất nhiều cần phải thu dọn một chút, nếu không rất nhiều chuyện muốn làm cũng sẽ có nhiều hệ luỵ.
…
Thẩm Hoài lặng lẽ rời khỏi nhà Tiếu Hạo Dân bằng cửa sau, Phùng Ngọc Mai, La Khánh cũng không vội trở về nhà, trong lòng họ có rất nhiều nghi vấn, không tiện trực tiếp hỏi Thẩm Hoài nhưng hy vọng có thể tìm câu trả lời từ nơi của Tiếu Hạo Dân.
Phùng Ngọc Mai, La Khánh không đi, Tiếu Hạo Dân biết họ nghĩ gì, buông lõng tay nói:
- Tôi và chủ tịch Thẩm cũng chưa gặp nhau mấy lần đâu. Tôi cũng không biết có nhắc qua với anh chưa, lúc tôi học đại học, chủ nhiệm Uỷ ban giáo dục Cố Bồi Anh lúc đó còn là giáo viên trường sư phạm Đông Hoa. Cách đây không lâu chủ nhiệm Cố kêu tôi qua nói là chủ tịch Thẩm có thể sẽ đến Du Sơn nhậm chức, lúc đó là lần đầu tiên tôi gặp chủ tịch Thẩm.
Giữa thập niên 90, cán bộ địa phương chủ yếu vẫn là đề bạt lên từ ở địa phương, cán bộ giao lưu và trốn tránh mới sơ bộ hình thành, còn chưa hoàn toàn tạo thành, cho nên mạng lưới giữa các quan viên địa phương vô cùng chặt chẽ.
Phùng Ngọc Mai, La Khánh đối với tình hình trong thành phố không rành lắm, cũng không biết Chủ nhiệm Uỷ ban giáo dục thành phố Cố Bồi Anh cuối cùng là có quan hệ gì với Thẩm Hoài, nhưng Tiếu Hạo Dân có thể thông qua giáo sư đại học trước đây mà cùng nhóm với Thẩm Hoài, cũng tốt hơn lúc trước Trương Hữu Tài ép đến nỗi không biết nổi giận là gì.
Về những tin đồn xấu, chuyện tốt của Thẩm Hoài, Phùng Ngọc Mai và La Khánh cũng không tiện hỏi chi tiết.
Phùng Ngọc Mai giọng điệu thăm dò Tiếu Hạo Dân, nói:
- Bản lĩnh thu hút đầu tư của chủ tịch Thẩm thật là hay, năng lực mở xí nghiệp cũng vào hạng nhất, hai năm nay Mai Cương và trấn Mai Khê phát triển rất nhanh, nếu huyện Du Sơn có thể có một nhà máy như Mai Cương vậy thì sẽ có rất nhiều vấn đề có thể giải quyết dễ dàng…
Huyện Du Sơn nói ra thì nghèo thật
Huyện cũng là vì có thể lấy thêm một hai mươi nghìn từ trạm thuỷ điện hồ Du Sơn mới duy trì mức nước cao ở mùa tích nước, coi thường mực nước cao như thế ở mùa lũ, tạo ra uy hiếp lớn với đập; cũng là vì ở đâu cũng cần tiền mới không có tiền tu bổ đập cho chắc chắn để cung cấp cho trạm thuỷ điện.
Phùng Ngọc Mai bọn họ đối với việc tranh đấu trên thành phố thì không tính là hiểu nhiều lắm, chỉ biết Thẩm Hoài đắc tội với Bí thư thành uỷ cho nên mới chịu trừng phạt, bị đá đến huyện Du Sơn ăn không ngồi rồi – đây cũng là chuyện mà Thẩm Hoài từng nói, trên thành phố có người không hy vọng hắn làm việc ở Du Sơn
Nhưng bọn họ cũng biết quy mô luyện thép những năm 96 của thị trấn Mai Khê có thể vượt qua mười ngàn tấn, những lợi ích của nó đi kèm theo không nhắc đến, chỉ giá trị sản lượng ba tỷ mà nó mang đến đã có khoảng hai trăm triệu.
Tuy Lương Chấn Bảo, Cao Dương và gia tộc của Trương Hữu Tài chiếm ưu thế ở địa phương, đối với người mới đến như Thẩm Hoài đầy lòng cảnh giác nhưng đối với đa số cán bộ, chỉ cần biết đến câu chuyện Mai Cương và trấn Mai Khê phát triển một cách nhanh chóng thì việc nhậm chức của Thẩm Hoài cũng là một sự chờ đợi.
Nghĩ lại cũng đáng thương, Phùng Ngọc Mai cho dù được đề bạt lên Phó chánh văn phòng Uỷ ban nhân dân huyện, Tết năm trước tiền thưởng cuối năm cũng chỉ có hai ngàn tệ.
Giữa đồng nghiệp hoặc cấp trên, cấp dưới tặng quà nhau còn rất nhiều người có thói quen là đến chợ mua một miếng thịt, con cá tặng nhau, ở đây rất ít khi tặng hiện kim.
Có người thậm chí còn nói đùa là tham ô của huyện Du Sơn bây giờ vẫn chỉ là ở giai đoạn chủ nghĩa xã hội khoa học sơ cấp, nói cho cùng thì cũng chỉ là nghèo.
Càng nghèo thì tranh đấu càng quyết liệt, lợi ích lớn bằng hạt mè mà cũng có vô số người nhòm ngó, tranh đấu đến đầu rơi máu chảy. Nhưng huyện Du Sơn có thể như trấn Mai Khê, thu hút được nhiều tầng lớp khác nhau, ngoài trừ những lãnh đạo thì cán bộ trung hạ cấp có mấy người không muốn thử cảm giác lãnh tiền thưởng mấy chục ngàn một lần chứ?
Chỉ có điều khai thác một thế cục mới không phải là chuyện dễ, Lương Chấn Bảo, Cao Dương và Trương gia ngang ngược bao nhiêu năm ở Du Sơn này đã không thể mang đến hy vọng cho mọi người, tất nhiên trong lòng mọi người sẽ hy vọng sự nhậm chức của Thẩm Hoài có thể khiến cho nơi này có sự thay đổi.
Tiếu Hạo Dân từ trong lời nói và hành động của Thẩm Hoài có thể nhìn ra được Thẩm Hoài cũng rất coi trọng người có khí chất như La Khánh, nếu không không thể ở lúc mà thậm chí chưa biết rõ La Khánh và Phùng Ngọc Mai là quan hệ vợ chồng đã thông qua liên lạc với La Khánh gặp Phùng Ngọc Mai, nghi vấn của hai vợ chồng La Khánh, Tiếu Hạo Dân cũng thản nhiên nói hết:
- Chủ tịch huyện Thẩm nói anh ta đến Du Sơn này phải làm hai việc, một là giải quyết vấn đề đập nước của hồ Du Sơn, một là phải sửa chửa lại đường quốc lộ Du Phổ, một là uy hiếp bức thiết trước mắt của huyện Du Sơn, một là phát triển huyện Du Sơn nhất định phải lấy giao thông tốt làm nền móng.
- Thật sự phải sửa lại đường Du Phổ?
Phùng Ngọc Mai làm vệc nhiều năm như vậy tất nhiên không suy nghĩ những ảo tượng không thật tế, cũng không trông mong huyện Du Sơn có thể thay đổ diện mạo nghèo nàn lạc hậu của mình trong thời gian ngắn, cô biết sửa chửa đường Hà Phổ là quan trọng với huyện Du Sơn như thế nào, nghĩ đến nỗi đau khổ mỗi lần ra vào huyện, cô cũng nhịn không được cảm thán, buột miệng:
- Phải từ các mặt khác lấy về năm ba chục ngàn tiền vốn, xây dựng lại đường Hà Phổ, các vấn đề khác sẽ được giải quyết thôi.
Tổng thu nhập tài chính huyện Du Sơn không vượt quá hai chục triệu, chi tiêu hàng năm chưa đến ba chục triệu.
Cả huyện sáu trăm nghìn người, mười sáu xã, ngoại trừ bốn mươi km đường quốc lộ Du Phổ, đường quốc lộ cấp hai của các xã khác là ba bốn trăm km, về xây dựng giao thông mỗi năm chỉ được hai triệu, có thể sửa chữa đường Du Phổ là cực kì ít.
Hiện tại trong huyện nhiều lắm chỉ có thể mong đợi vào năm ba triệu lấy từ thành phố để sửa chửa lại đường quốc lộ Du Phổ.
Tiếu Hạo Dân cười nói:
- Rải thêm một tầng cát đá cho đường Du Phổ, có thể đối với yêu cầu của Chủ tịch huyện Thẩm hơn thấp một chút, trước khi hai người đến đây, Từ Cường trong cục Giao thông vừa mới đến đây. Chủ tịch huyện Thẩm hy vọng là lão Từ có thể lập ra một phương án cải tạo đừơng quốc lộ Du Phổ thành đường quốc lộ cấp hai.
La Khánh không vội uống rượu, cảm thấy vô cùng kích động, ngồi xuống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đập nước hồ Du Sơn là động viên hơn mấy chục ngàn dân công xây dựng vào những thập kỷ sáu mươi, là công trình có quy mô lớn nhất trong lịch sử ở Du Sơn. Đập nước hồ Du Sơn xây xong không những tạo ra rất nhiều lợi ích đối với việc nuôi thuỷ sản mà trước mắt trạm thuỷ điện của hồ Du Sơn cũng là túi tiền của huyện…
Trạm thuỷ điện hồ Du Sơn chỉ có dung lượng khoảng bốn ngàn kW, điện năng một năm phát ra thậm chí chỉ là một phần hai mươi, ba mươi nhà máy điện thị trấn Mai Khê, tuy nhiên trạm thuỷ điện lợi dụng sức nước, chi phí hoạt động rất thấp.
Bây giờ thu nhập của trạm thuỷ điện hồ Du Sơn mỗi năm cho hệ thống điện lực, thuỷ lợi là khoảng trên chục triệu, nhưng mà trừ đi một số chi phí cần thiết ra, bao gồm nuôi dưỡng thuỷ sản trong hồ Du Sơn thì cả đập nước hồ Du Sơn có thể chia lợi ích cho các phương diện có liên quan, có thể lên đến khoảng năm sáu triệu.
Những lợi ích này đối với các tập đoàn lớn hoặc là các khu dư dả tài chính thì căn bản không là gì cả, nhưng đối với thu nhập tài chính của một địa phương chưa đến hai chục triệu, thu nhập bình quân theo đầu người cũng không đến hàng nghìn như huyện Du Sơn này thì rất nhiều người muốn tranh giành miếng bánh ngọt này.
Hiện nay trạm thuỷ điện của hồ Du Sơn này và trạm quản lý đập nước Du Sơn là một ê kíp hai tên, thuộc đơn vị sự nghiệp cấp phó trực thuộc cục thuỷ lợi huyện.
Thẩm Hoài coi báo cáo của La Khánh nhiều lần, trước đây cũng mượn dịp đến chơi hồ Du Sơn tiếp xúc với La Khánh hai lần nhưng chưa bàn vào sâu, hắn vẫn là muốn chính tai nghe La Khánh nói về các vấn đề phải đối mặt trước mắt của hồ Du Sơn.
La Khánh cũng rất cẩn thận không nói về những chuyện sâu xa, chỉ bàn luận tình trạng trước mắt mà trạm thuỷ điện hồ du Sơn phải đối mặt, nói:
- Huyện Du Sơn nghèo, thu nhập tài chính ít, lợi ích của trạm thuỷ điện có thể bù đắp được một phần. Trạm thuỷ điện vào mùa lũ có điện năng rất lớn, gấp mùa khô mười mấy thậm chí mấy chục lần. Để tạo ra nhiều lợi nhuận hơn, trạm thuỷ điện trong mùa lũ liều mạng tích nước, mực nước dâng lên rất cao, phát điện hết công suất, lúc này đã tạo ra nhiều mâu thuẫn, đê hồ của đập và xung quang có thể chứa một lượng nước lớn trong một thời dài vậy không? Hơn nữa mùa nước lên ở mùa hè, ở Đông Hoa thường gặp nhiều bão, sẽ gây ra mưa lớn không thể dự báo trước. Một khi đập nước không thể xả nước kịp thời, vượt qua hơn dung tích của hồ, gặp phải mưa lớn sẽ rất dễ đạt đến mức cảnh giới, cũng bởi vì thu nhập của huyện rất thấp, chỉ hy vọng thuỷ điện tạo ra chút lợi nhuận, kinh phí đầu tư vào đập thuỷ điện mấy năm nay rất ít, đập hồ Du Sơn xây gần hơn ba mươi năm, không có lần nào tu sửa, củng cố quy mô lớn nào cả, kinh phí sửa chửa bình thường cũng chỉ ở quy mô nhỏ, không thể nào loại trừ nguy hiểm triệt để. Dưới tình hình như thế này, bình thường chúng tôi làm việc ở trạm thuỷ điện cũng nơm nớp lo sợ, chỉ cầu mong đừng có mưa bão quá lớn, nếu không đập thuỷ điện sẽ xảy ra tình hình nguy hiểm gì, chúng tôi cũng không dám dự đoán, khả năng vỡ đập là rất có thể…
- Không nghiêm trọng như vậy chứ; nếu đập ở hồ Du Sơn bị vỡ thì ai có thể gánh trách nhiệm này? Trong huyện không thể xem nhẹ nguy hiểm lớn như thế này chứ?
Vợ Tiếu Hạo Dân ngồi bên cạnh, nghe La Khánh nói như vậy, cảm thấy có chút hơi phóng đại, vấn đề nghiêm trọng như vậy, trong huyện cũng không thể không chú ý chứ.
Thẩm Hoài cười cười, cũng không trách vợ của Tiếu Hạo Dân nói leo vào, nếu trong lòng người trong thiên hạ đều có chữ "trách nhiệm" thì sự việc nổ nhà máy thép thành phố ngày 12.9 khiến mười ba người tử vong đã không xảy ra.
Tự hắn đến trạm thuỷ điện hồ Du Sơn xem qua, chuyên môn của hắn không phải là thuỷ lợi, thuỷ điện, nhưng cũng nhìn ra một số vấn đề nghiêm trọng.
Ngoại trừ vấn đề đập lớn và đê hồ ra thì hành chính cũng có nhiều sai phạm nghiêm trọng.
Nhân viên trong biên chế ở trạm thuỷ điện hồ Du Sơn đã có hơn trăm người, nhưng tỷ lệ thời gian làm việc không đến một phần ba, bao gồm trạm trưởng và vài người phó trạm trưởng trong đó ngoại trừ La Khánh làm việc ở đây lâu dài, hai lần Thẩm Hoài đến hồ Du Sơn đều chưa thấy các trạm trưởng khác.
Cải cách, thay đổi chế độ, muốn thành công thì theo Thẩm Hoài thấy, phải khắc phục được thói quan liêu nghiêm trọng này, để những người có trách nhiệm, năng lực và muốn làm việc đảm trách, loại bỏ những người đi cửa sau, không làm được việc.
Nghe La Khánh nói tỉ mỉ vấn đề của đập nước hồ Du Sơn, thời gian trôi qua rất nhanh, Thẩm Hoài nhìn đồng hồ, đã sắp chín giờ rồi.
Vợ của Tiếu Hạo Dân cũng đến nhà Phùng Ngọc Mai đưa con về nhà, ép con đi ngủ, Thẩm Hoài nói:
- Bây giờ trong thành phố có người không hy vọng tôi làm quá nhiều việc, nhưng tôi đến Du Sơn này có hai việc tôi phải làm nhưng cách làm thì phải nghiên cứu một chút …
Phùng Ngọc Mai cũng hết sức chăm chú lắng nghe những lời Thẩm Hoài nói.
Cô rất hiểu tình hình của đập nước Du Sơn nhưng cô cũng biết những người trong huyện Du Sơn liên quan đến là rất nhiều, mạng lưới quá lớn, họ không dám động vào, cũng không có bản lĩnh để động vào, những năm này họ đã chịu rất nhiều cực khổ, cô và La Khánh sống đến bây giờ cũng không dễ dàng gì, cũng không còn dễ xúc động và nhiệt tình như lúc còn trè, người rất dễ trở nên thực tế, phàm tục. Cô thậm chí khuyên La Khánh từ chức, rời xa đập nước Du Sơn, cô hy vọng bảo vệ gia đình mình trước rồi hãy nói, có những chuyện không phải nổ lực, kiên trì đến cùng là có thể giải quyết, thay đổi, cô đã không còn có ý nghĩ châu châu đá xe nữa rồi.
Chỉ có điều La Khánh có kiên trì của La Khánh, Phùng Ngọc Mai cũng có thể thông cảm.
Hiện tại có một người có thế lực mạnh như Thẩm Hoài chịu giải quyết vấn đề đập nước hồ Du Sơn thì Phùng Ngọc Mai cũng sẽ vô cùng mong chờ, điều này có thể giúp được chồng mình giải quyết những trách nhiệm trong lòng, trên vai mà những năm qua chồng cô đang gánh.
Chỉ có điều Phùng Ngọc Mai không biết tại sao thành phố lại không hy vọng Thẩm Hoài can thiệp quá nhiều vào chuyện này, cũng không hiểu nếu Thẩm Hoài không trực tiếp ra mặt, hắn sẽ dùng cách nào để giải quyết vấn đề, cũng không biết chuyện còn lại Thẩm Hoài muốn làm là gì.
Phùng Ngọc Mai thậm chí còn không biết Tiếu Hạo Dân sao lại cùng một thuyền với Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài không tiết lộ chi tiết kế hoạch cho La Khánh, Phùng Ngọc Mai biết, chỉ nói là:
- Trạm trưởng La, ngày mai trực tiếp đến thành phố tìm Tống Hiểu Quân. Tống Hiểu Quân bây giờ là thư ký của phó chủ tịch thành phố Dương Ngọc Quyền, tôi đưa số liên lạc của anh ấy cho anh. Anh ấy sẽ dẫn anh đi gặp chủ tịch Dương, chủ tịch Dương sẽ có sắp xếp …
Thẩm Hoài lấy viết và giấy trong cặp ra, chép số của Tống Hồng Quân cho La Khánh rồi nói với Phùng Ngọc Mai:
- Chủ nhiệm Phùng, cục công thương huyện thiếu tôi một phần báo cáo, hai ngày này chị giúp tôi theo dõi lấy về. Trạm trưởng La và chủ tịch Tiêu phải làm một số việc, chúng ta phải giúp họ thu hút hoả lực. Ngoài ra, vấn đề của huyện Du Sơn quả thực rất nhiều cần phải thu dọn một chút, nếu không rất nhiều chuyện muốn làm cũng sẽ có nhiều hệ luỵ.
…
Thẩm Hoài lặng lẽ rời khỏi nhà Tiếu Hạo Dân bằng cửa sau, Phùng Ngọc Mai, La Khánh cũng không vội trở về nhà, trong lòng họ có rất nhiều nghi vấn, không tiện trực tiếp hỏi Thẩm Hoài nhưng hy vọng có thể tìm câu trả lời từ nơi của Tiếu Hạo Dân.
Phùng Ngọc Mai, La Khánh không đi, Tiếu Hạo Dân biết họ nghĩ gì, buông lõng tay nói:
- Tôi và chủ tịch Thẩm cũng chưa gặp nhau mấy lần đâu. Tôi cũng không biết có nhắc qua với anh chưa, lúc tôi học đại học, chủ nhiệm Uỷ ban giáo dục Cố Bồi Anh lúc đó còn là giáo viên trường sư phạm Đông Hoa. Cách đây không lâu chủ nhiệm Cố kêu tôi qua nói là chủ tịch Thẩm có thể sẽ đến Du Sơn nhậm chức, lúc đó là lần đầu tiên tôi gặp chủ tịch Thẩm.
Giữa thập niên 90, cán bộ địa phương chủ yếu vẫn là đề bạt lên từ ở địa phương, cán bộ giao lưu và trốn tránh mới sơ bộ hình thành, còn chưa hoàn toàn tạo thành, cho nên mạng lưới giữa các quan viên địa phương vô cùng chặt chẽ.
Phùng Ngọc Mai, La Khánh đối với tình hình trong thành phố không rành lắm, cũng không biết Chủ nhiệm Uỷ ban giáo dục thành phố Cố Bồi Anh cuối cùng là có quan hệ gì với Thẩm Hoài, nhưng Tiếu Hạo Dân có thể thông qua giáo sư đại học trước đây mà cùng nhóm với Thẩm Hoài, cũng tốt hơn lúc trước Trương Hữu Tài ép đến nỗi không biết nổi giận là gì.
Về những tin đồn xấu, chuyện tốt của Thẩm Hoài, Phùng Ngọc Mai và La Khánh cũng không tiện hỏi chi tiết.
Phùng Ngọc Mai giọng điệu thăm dò Tiếu Hạo Dân, nói:
- Bản lĩnh thu hút đầu tư của chủ tịch Thẩm thật là hay, năng lực mở xí nghiệp cũng vào hạng nhất, hai năm nay Mai Cương và trấn Mai Khê phát triển rất nhanh, nếu huyện Du Sơn có thể có một nhà máy như Mai Cương vậy thì sẽ có rất nhiều vấn đề có thể giải quyết dễ dàng…
Huyện Du Sơn nói ra thì nghèo thật
Huyện cũng là vì có thể lấy thêm một hai mươi nghìn từ trạm thuỷ điện hồ Du Sơn mới duy trì mức nước cao ở mùa tích nước, coi thường mực nước cao như thế ở mùa lũ, tạo ra uy hiếp lớn với đập; cũng là vì ở đâu cũng cần tiền mới không có tiền tu bổ đập cho chắc chắn để cung cấp cho trạm thuỷ điện.
Phùng Ngọc Mai bọn họ đối với việc tranh đấu trên thành phố thì không tính là hiểu nhiều lắm, chỉ biết Thẩm Hoài đắc tội với Bí thư thành uỷ cho nên mới chịu trừng phạt, bị đá đến huyện Du Sơn ăn không ngồi rồi – đây cũng là chuyện mà Thẩm Hoài từng nói, trên thành phố có người không hy vọng hắn làm việc ở Du Sơn
Nhưng bọn họ cũng biết quy mô luyện thép những năm 96 của thị trấn Mai Khê có thể vượt qua mười ngàn tấn, những lợi ích của nó đi kèm theo không nhắc đến, chỉ giá trị sản lượng ba tỷ mà nó mang đến đã có khoảng hai trăm triệu.
Tuy Lương Chấn Bảo, Cao Dương và gia tộc của Trương Hữu Tài chiếm ưu thế ở địa phương, đối với người mới đến như Thẩm Hoài đầy lòng cảnh giác nhưng đối với đa số cán bộ, chỉ cần biết đến câu chuyện Mai Cương và trấn Mai Khê phát triển một cách nhanh chóng thì việc nhậm chức của Thẩm Hoài cũng là một sự chờ đợi.
Nghĩ lại cũng đáng thương, Phùng Ngọc Mai cho dù được đề bạt lên Phó chánh văn phòng Uỷ ban nhân dân huyện, Tết năm trước tiền thưởng cuối năm cũng chỉ có hai ngàn tệ.
Giữa đồng nghiệp hoặc cấp trên, cấp dưới tặng quà nhau còn rất nhiều người có thói quen là đến chợ mua một miếng thịt, con cá tặng nhau, ở đây rất ít khi tặng hiện kim.
Có người thậm chí còn nói đùa là tham ô của huyện Du Sơn bây giờ vẫn chỉ là ở giai đoạn chủ nghĩa xã hội khoa học sơ cấp, nói cho cùng thì cũng chỉ là nghèo.
Càng nghèo thì tranh đấu càng quyết liệt, lợi ích lớn bằng hạt mè mà cũng có vô số người nhòm ngó, tranh đấu đến đầu rơi máu chảy. Nhưng huyện Du Sơn có thể như trấn Mai Khê, thu hút được nhiều tầng lớp khác nhau, ngoài trừ những lãnh đạo thì cán bộ trung hạ cấp có mấy người không muốn thử cảm giác lãnh tiền thưởng mấy chục ngàn một lần chứ?
Chỉ có điều khai thác một thế cục mới không phải là chuyện dễ, Lương Chấn Bảo, Cao Dương và Trương gia ngang ngược bao nhiêu năm ở Du Sơn này đã không thể mang đến hy vọng cho mọi người, tất nhiên trong lòng mọi người sẽ hy vọng sự nhậm chức của Thẩm Hoài có thể khiến cho nơi này có sự thay đổi.
Tiếu Hạo Dân từ trong lời nói và hành động của Thẩm Hoài có thể nhìn ra được Thẩm Hoài cũng rất coi trọng người có khí chất như La Khánh, nếu không không thể ở lúc mà thậm chí chưa biết rõ La Khánh và Phùng Ngọc Mai là quan hệ vợ chồng đã thông qua liên lạc với La Khánh gặp Phùng Ngọc Mai, nghi vấn của hai vợ chồng La Khánh, Tiếu Hạo Dân cũng thản nhiên nói hết:
- Chủ tịch huyện Thẩm nói anh ta đến Du Sơn này phải làm hai việc, một là giải quyết vấn đề đập nước của hồ Du Sơn, một là phải sửa chửa lại đường quốc lộ Du Phổ, một là uy hiếp bức thiết trước mắt của huyện Du Sơn, một là phát triển huyện Du Sơn nhất định phải lấy giao thông tốt làm nền móng.
- Thật sự phải sửa lại đường Du Phổ?
Phùng Ngọc Mai làm vệc nhiều năm như vậy tất nhiên không suy nghĩ những ảo tượng không thật tế, cũng không trông mong huyện Du Sơn có thể thay đổ diện mạo nghèo nàn lạc hậu của mình trong thời gian ngắn, cô biết sửa chửa đường Hà Phổ là quan trọng với huyện Du Sơn như thế nào, nghĩ đến nỗi đau khổ mỗi lần ra vào huyện, cô cũng nhịn không được cảm thán, buột miệng:
- Phải từ các mặt khác lấy về năm ba chục ngàn tiền vốn, xây dựng lại đường Hà Phổ, các vấn đề khác sẽ được giải quyết thôi.
Tổng thu nhập tài chính huyện Du Sơn không vượt quá hai chục triệu, chi tiêu hàng năm chưa đến ba chục triệu.
Cả huyện sáu trăm nghìn người, mười sáu xã, ngoại trừ bốn mươi km đường quốc lộ Du Phổ, đường quốc lộ cấp hai của các xã khác là ba bốn trăm km, về xây dựng giao thông mỗi năm chỉ được hai triệu, có thể sửa chữa đường Du Phổ là cực kì ít.
Hiện tại trong huyện nhiều lắm chỉ có thể mong đợi vào năm ba triệu lấy từ thành phố để sửa chửa lại đường quốc lộ Du Phổ.
Tiếu Hạo Dân cười nói:
- Rải thêm một tầng cát đá cho đường Du Phổ, có thể đối với yêu cầu của Chủ tịch huyện Thẩm hơn thấp một chút, trước khi hai người đến đây, Từ Cường trong cục Giao thông vừa mới đến đây. Chủ tịch huyện Thẩm hy vọng là lão Từ có thể lập ra một phương án cải tạo đừơng quốc lộ Du Phổ thành đường quốc lộ cấp hai.