Năm đó La Khánh bị người ta tạt nước bẩn, thêu dệt tội danh, tổ điều tra của huyện lại do một tay Ngu Thành Chấn khống chế, tấm lưới dày đặc khiến Phùng Ngọc Mai hít thở không thông, nhưng động tĩnh lớn thế này đột nhiên biến mất trong yên lặng, La Khánh còn cậy mình trong sạch, cuối cùng cũng bị đẩy đến trạm thủy điện ăn không ngồi chờ mà thôi --- Phùng Ngọc Mai sau đó chỉ nghe nói có một cán bộ lão thành biết chuyện của các cô nên viết thư xin Huyện ủy điều tra chuyện này, nhưng người cán bộ lão thành giúp cô đòi lại công bằng này rốt cục là ai thì mấy năm nay cô và chồng là La Khánh vẫn chưa dò hỏi được.
Lúc này Phùng Ngọc Mai, La Khánh biết thân phận của Thôi Hướng Đông, nghi vấn trong đầu mấy năm nay lập tức được giải đáp.
Thẩm Hoài muốn Phùng Ngọc Mai, La Khánh ngồi xuống nói chuyện. Hắn biết Thôi Hướng Đông sống đơn giản, không thích đón đưa chốn quan trường, ngoài việc để vợ chồng Phùng Ngọc Mai, La Khánh đến ôn chuyện cũ với ông cụ, cũng không sắp xếp người khác đến gặp mặt.
Đến lúc này, Phùng Ngọc Mai, La Khánh vẫn chưa hay biết gì đối với đa số sự việc, ngồi xuống hỏi thăm ông cụ Thôi, ôn lại kỉ niệm xưa.
Mặc dù Thôi Hướng Đông tuổi tác đã cao, chân không tiện đi lại nhưng ông ta cũng là một người hoài niệm cái cũ. Tuổi càng cao thì càng nhớ chuyện ngày xưa. Sau khi Thẩm Hoài đến Du Sơn mời ông ta về lại chốn cũ, mặc dù miệng nói Thẩm Hoài không có ý tốt gì nhưng người vẫn đến Đông Hoa.
Thẩm Hoài nghiêm túc nói với ông tình hình nguy hiểm ở hồ chứa nước Du Sơn, Thôi Hướng Đông cũng không dám xem nhẹ, lúc này tóm lấy người trong cuộc là La Khánh này, hỏi cụ thể về tình hình nguy hiểm của hồ chứa nước ở Du Sơn, nói:
- Về địa hình, Du Sơn là nơi tập trung nước, mùa xuân và mùa hạ hàng năm, nước mưa từ các làng xã xung quanh đều tập trung ở khe núi này, chủ yếu dựa vào cây hồng dại mà chảy ra bên ngoài. Chúng ta làm cách mạng ở Du Lĩnh, ẩn giấu ở khe núi nhiều năm như vậy, rất quen thuộc đối với những tình huống như vậy. Năm 57, Du Sơn xảy ra một trận đại hồng thủy, suýt nữa thì làm sụp đổ cả huyện Du Sơn. Năm đó Huyện ủy Du Sơn đến hạm đội chúc Tết, nói đến lần lũ lụt này liền cảm thấy chuyện tu sửa hồ chứa nước không thể kéo dài nữa liền liên hệ với Tỉnh ủy Hoài Hải, quyết định quân dân cùng xây dựng hồ chứa nước này, nháy mắt liền gần 40 năm rồi. Những người già năm đó tham gia chuyện này, người thì ốm, người thì chết, còn lại những người có thể đi đứng cũng chẳng có mấy người. Nếu như năm đó nỗ lực làm chuyện tốt cho nhân dân Du Sơn thì lúc này cũng là một thanh kiếm sắc treo trên đầu nhân dân Du Sơn, nếu vỡ đê thật thì tôi xuống mồ cũng có lỗi với các chiến hữu đã nhắm mắt xuôi tay.
Du Sơn nảy sinh suy nghĩ tu sửa đập chứa nước đã gần năm năm, chính thức sửa xong phát điện tích nước cũng đã hơn ba năm, Thẩm Hoài không hiểu lắm về chuyện xây dựng đập chứa nước nhưng cũng biết mời ông cụ Thôi, người rất nhớ chuyện xưa cũ, trọng tình cảm đến là chuyện đáng làm...
Mặc dù Thôi Hướng Đông rất phản cảm việc tham gia vào cuộc tranh đấu giữa các phe phái nhưng đối với đại sự có liên quan đến lợi ích của toàn nhân dân này thì lại có một tấm lòng son của một nhà cách mạng thế hệ trước chưa từng bị xóa nhòa. Đây chính là lúc Thẩm Hoài phải đưa Thôi Hướng Đông về Từ Thành, khỏi phải lo ông cụ sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Hiểu biết của Thôi Hướng Đông về tình hình hồ chứa nước Du Sơn còn sâu hơn cả Thẩm Hoài tưởng tượng, có một số vấn đề chi tiết Thẩm Hoài cũng không có cách nào trả lời ông, ông liền nghi ngờ Thẩm Hoài có lẽ đang khoa trương sự việc, giấu ông. Nhưng những đáp án cụ thể mà ông lấy được từ chỗ La Khánh thì quả thực biết tình hình nguy hiểm của hồ chứa nước Du Sơn có thể còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng, ông nói với Thẩm Hoài:
- Ngày mai có xe đến núi không?
- Nếu ông cần thì cho dù phải cõng cháu cũng cõng ông vào núi.
Thẩm Hoài cười nói.
- Người trẻ tuổi các anh chỉ biết mồm mép láu lỉnh.
Thôi Hướng Đông phàn nàn nói, lại hỏi Thẩm Hoài:
- Ta về hưu nhiều năm rồi, nếu hồ chứa nước Du Sơn nghiêm trọng thật thì ta còn đi tìm hạm đội, tìm Tỉnh ủy, tìm người già là cán bộ thủy lợi để phản ánh tình hình, một vòng thế này cũng không biết phải đợi bao lâu, quan trọng là vẫn chưa biết cái mặt của ông già này có được người khác nể không. Các anh cũng nói, tài chính của Đông Hoa khá khó khăn, điều này khiến cho việc giải quyết vấn đề càng phức tạp, chuyện đến nước này, tiểu tử nhà anh cũng không cần vòng vo gì. Trong lòng tiểu tử nhà anh định lợi dụng ta ra sao thì nói thẳng, dù sao cũng bị tiểu tử nhà anh bán rồi, cũng chỉ bán lần này thôi.
- Ông, sao ông nói như là cháu có mưu đồ xấu vậy, cháu oan uổng quá.
Thẩm Hoài ấm ức nói.
- Không thấy cháu oan uổng chút nào.
Thôi Hướng Đông nói:
- Dù sao cháu cũng phải nói rõ ngọn ngành.
Phùng Ngọc Mai, La Khánh cũng rất muốn biết trong tình hình hiện tại, Thẩm Hoài rốt cục dự định giải quyết vấn đề hồ chứa nước Du Sơn như thế nào.
Thẩm Hoài sẽ không nói rõ ngọn ngành với Phùng Ngọc Mai, La Khánh nhưng trước mặt Thôi Hướng Đông thì không dám thừa nước đục thả câu, chọc giận ông cụ, ông cụ phất tay thì hắn muốn khóc cũng không ra nước mắt.
- Chuyện Bộ điện lực thành lập tập đoàn Hoài Năng ở địa khu vịnh Hoài Hải phát triển ngành điện lực, ông có biết rõ không?
Thẩm Hoài hỏi.
- Dù sao là địa bàn nhà họ Tống các anh nói phải tính toán. Cô bé Tống Văn Huệ kia cũng không phải loại lương thiện gì, tôi dù không muốn biết cũng thỉnh thoảng nghe thấy người ta nói.
Thôi Hướng Đông nói.
- Được, được, trong mắt ông nhà họ Tống chúng cháu chẳng ai là tốt cả, cháu cũng không biện bạch gì nữa.
Thẩm Hoài cười khổ nói.
- Năm đó Thành ủy, Huyện ủy kêu gọi có thể kéo được mấy chục nghìn dân công ra đập lớn, năm nay không bằng năm đó, tài chính của Du Sơn khó khăn hơn thành phố Đông Hoa nhiều, khó mà lấy một lượng tiền lớn để giải quyết vấn đề nguy hiểm của đập nước Du Sơn, phương án của con là do tập đoàn Hoài Năng mua trạm thủy điện hồ Du Sơn, chuyện này nếu không có ông ra trấn thủ, cháu sợ thành phố không thông qua...
- Ta còn tưởng rằng đuôi hồ ly của anh vẫn cất giấu không lộ ra chứ?
Thôi Hướng Đông mắt nhìn chằm chằm mặt Thẩm Hoài, làm trò hỏi.
- Thật là oan uổng.
Thẩm Hoài kêu oan nói.
- Trạm thủy điện hồ Du Sơn một năm nhiều nhất cũng chỉ có thể phát 20 triệu KW điện, có gì đáng để tập đoàn Hoài Năng chiếm lấy chứ? Nhà máy điện Mai Khê một năm có thể phát 600 triệu KW điện, để giải quyết vấn đề hồ chứa nước Du Sơn trước, tạm thời dừng xây dựng công trình giai đoạn hai nhà máy điện Mai Khê, dự tính một năm phát 2 tỷ KW điện. Món nợ này nếu tính thì tập đoàn Hoài Năng không biết tổn thất bao nhiêu.
- Tập đoàn Hoài Năng nếu thua thiệt lớn thật thì ta không tin tiểu tử nhà ngươi có thể thuyết phục những người khác đồng ý phương án mà anh đưa ra.
Thôi Hướng Đông cũng không hồ đồ, nói:
- Anh đừng có làm ra vẻ thông minh, tiếp tục.
-...
Thẩm Hoài nói:
- Trạm thủy điện hồ Du Sơn vẫn là thiết bị, thiết kế cũ từ 30 năm trước, có chút lạc hậu. Đập chứa nước lớn như thế này, hơn nữa vị trí xây sửa đập lớn rất đẹp, chênh lệch lớn, Hoài Năng cho người đi điều tra sơ bộ, hơn nữa mấy năm nay số liệu trên bản đồ thủy văn của trạm thủy điện rất tỉ mỉ xác thực, sau khi đập lớn được gia cố, dung lượng cài máy về mặt lý thuyết nâng lên 60000 KW, thậm chí cao hơn, gấp 10 lần hiện nay. Nói như vậy, đối với Hoài Năng là một cuộc mua bán có lợi. Đây cũng tương đương với nhiệm vụ mà địa phương không thể xây dựng, giao cho tập đoàn Hoài Năng xây.
- Đơn giản như vậy thì tốt.
Thôi Hướng Đông không phải không rõ về tình trạng hiện nay của địa phương, La Khánh vừa nãy cũng phản ánh một số vấn đề.
Hệ thống thủy lợi huyện Du Sơn về cơ bản dựa vào trạm thủy điện hồ Du Sơn mà sống, bây giờ muốn đem trạm thủy điện hồ Du Sơn cho tập đoàn Hoài năng, hệ thống thủy lợi huyện Du Sơn không làm phản mới lạ.
Tình hình bây giờ chính là như vậy, chuyện tôi làm không tốt nhưng nắm trong tay ít nhiều có thể vớt vát được chút ít, đương nhiên sống chết cũng không chịu giao cho người khác làm.
Nếu không phải lo lắng thế lực của những địa phương này sẽ cản trở, Thẩm Hoài tội gì phải mất công đưa ông ta từ Từ Thành vất vả đến đây, trực tiếp đưa ra phương án với Huyện ủy Du Sơn chẳng phải là được sao?
Thẩm Hoài tiếp tục nói:
- Du Sơn là nơi duy nhất ở khu Hoài Đông thích hợp cho việc phát triển thủy điện quy mô lớn. Mặc dù còn kém xa so với sông lớn nhưng Du Sơn bao gồm cả sông Dã Thị Tử, mấy con sông chính ở Đông Pha, Du Lĩnh lượng mưa hàng năm lớn, chênh lệch trên thượng du cũng lớn, tài nguyên thủy năng có thể khai thác được có thể đạt đến mức 120 nghìn KW đến 150 nghìn KW. Tập đoàn Hoài Năng hy vọng có thể nắm trong tay tất cả các tài nguyên thủy điện ở Du Sơn, bao gồm cả trạm thủy điện hồ Du Sơn.
- Bụng anh cũng không đen tối.
Thôi Hướng Đông nói:
- Dù sao huyện Du Sơn cũng không có năng lực khai thác những tài nguyên thủy điện này thì chi bằng tặng không cho Hoài Năng còn hơn, anh nói xem có đúng không?
Nghe lời nói châm chọc của Thôi Hướng Đông, Thẩm Hoài cười khổ, nói:
- Cũng không thể nói tặng không, ngoài việc tiếp nhận vấn đề đập chứa nước hồ Du Sơn, Hoài Năng còn có thể cân nhắc đến việc đầu tư xây dựng cho Du Sơn một con đường quốc lộ đẳng cấp cao coi như bồi thường. Ông à, tập đoàn Hoài Năng phát triển tốt thì cũng là của quốc gia. Một mặt tài nguyên mà địa phương không có năng lực khai thác đem giao cho Hoài Năng khai thác, dù sao cũng đều ở trong đất nước này, cũng không phải bán cho nhà tư bản hay cho ai khác, cuối cùng mạnh nhất vẫn là lực lượng của đất nước chúng ta. Thêm nữa thủy điện Du Sơn được khai thác triệt để thì điện lực có thể chuyển đến đâu ngoài ủng hộ địa phương xây dựng chứ? Ngoài việc bồi thường một con đường ra, trong khi tài nguyên thủy điện được khai thác thì cũng có tác dụng thúc đẩy rất lớn đối với sự phát triển của Du Sơn, chuyện tốt như vậy mà ông cứ không ủng hộ cháu, cháu cũng chẳng có chỗ nào để nói lí lẽ.
Phùng Ngọc Mai nhìn về phía chồng, chỉ thấy chồng cũng đang nhìn về phía cô.
Tiếu Hạo Dân nói Thẩm Hoài đến Du Sơn phải làm hai chuyện, một là giải quyết vấn đề đập nước Du Sơn, hai là xây dựng đường quốc lộ cao cấp cho Du Sơn, bọn họ từ đầu đến cuối đều không hiểu Thẩm Hoài phải làm thế nào mới có thể làm xong hai chuyện này, không ngờ hắn muốn gộp hai chuyện này lại.
Nếu không suy nghĩ đến lực cản của thế lực ở địa phương, hai chuyện này gộp làm một cùng giải quyết quả thực là chuyện vô cùng có lợi cho địa phương.
Nếu bây giờ trạm thủy điện hồ Du Sơn có thể do Hoài Năng tiếp nhận thì trước khi lũ định kì sang năm đến vẫn còn 4, 5 tháng, quả thực có thể hoàn thành việc gia cố đập lớn trước khi lũ định kì đến.
Mà sự tình nếu như nhanh như vậy liền đưa ra quyết định, phá bỏ sự quấy nhiễu cùng can thiệp của thế lực ở địa phương thì nhất định phải có người vô cùng mạnh đi thúc đẩy mới được.
Cả sự việc rất quan trọng đối với huyện Du Sơn, cũng không thể không khiến người tràn đầy tình cảm với Du Sơn như Thôi Hướng Đông không coi trọng. Ông ta nói:
- Ngày mai vào Du Sơn đã rồi nói sau.
- Ở Đông Hoa cháu rất không được coi trọng, tình hình địa phương cũng có chút phức tạp, ngày mai cháu không thể tiếp ông được nữa, cháu sẽ sắp xếp người khác đi cùng ông đến hồ Du Sơn.
Thôi Hướng Đông nhìn ra quan hệ phức tạp mấy năm nay của địa phương, cũng nghe nói đến mâu thuẫn giữa Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình, nói:
- Cũng không biết Đàm Khải Bình còn nhận cái mặt già này không?
Thẩm Hoài cười nói:
- Ông và ông nội cháu là chiến hữu của cha Bí thư Đàm, tình hình thật như vậy, cho dù y qua loa với người khác thì cũng không thể qua loa với ông đâu. Bây giờ quan trọng là không thể để cho địa phương che đậy, mở ra lối thoát, Bí thư Đàm không có sách lược khác thì đương nhiên chỉ có thể tiếp nhận phương án của cháu, nếu y có sách lược khác để giải quyết vấn đề này thì chúng cháu sẽ không tranh giành.
Thôi Hướng Đông lại hỏi:
- Bên Hoài Năng có thể phái người đi không?
- La Khánh là chuyên gia, bên Hoài Năng sẽ có một Phó tổng giám đốc đi cùng ông đến núi, cùng làm cố vấn cho ông.
Thẩm Hoài nói:
- Đợi ông đi từ Du Sơn về, Phó Chủ tịch thành phố Dương Ngọc Quyền, người quản lý thủy lợi Đông Hoa sẽ trực tiếp báo cáo với ông.
Thôi Hướng Đông gật gật đầu, ông ta cũng biết mục đích Thẩm Hoài kéo ông ta xuống nước là để tập đoàn Hoài Năng tiếp nhận hoàn toàn việc khai thác tài nguyên thủy điện của Du Sơn, bằng không có một Phó chủ tịch thành phố ra mặt thì giải quyết vấn đề cũng không khó nhưng địa phương giải quyết vấn đề có khả năng sẽ áp dụng kế sách giảm mực nước, giảm lượng phát điện, mà hơn nửa không có quyết tâm giải quyết vấn đề.
Lúc này Phùng Ngọc Mai, La Khánh biết thân phận của Thôi Hướng Đông, nghi vấn trong đầu mấy năm nay lập tức được giải đáp.
Thẩm Hoài muốn Phùng Ngọc Mai, La Khánh ngồi xuống nói chuyện. Hắn biết Thôi Hướng Đông sống đơn giản, không thích đón đưa chốn quan trường, ngoài việc để vợ chồng Phùng Ngọc Mai, La Khánh đến ôn chuyện cũ với ông cụ, cũng không sắp xếp người khác đến gặp mặt.
Đến lúc này, Phùng Ngọc Mai, La Khánh vẫn chưa hay biết gì đối với đa số sự việc, ngồi xuống hỏi thăm ông cụ Thôi, ôn lại kỉ niệm xưa.
Mặc dù Thôi Hướng Đông tuổi tác đã cao, chân không tiện đi lại nhưng ông ta cũng là một người hoài niệm cái cũ. Tuổi càng cao thì càng nhớ chuyện ngày xưa. Sau khi Thẩm Hoài đến Du Sơn mời ông ta về lại chốn cũ, mặc dù miệng nói Thẩm Hoài không có ý tốt gì nhưng người vẫn đến Đông Hoa.
Thẩm Hoài nghiêm túc nói với ông tình hình nguy hiểm ở hồ chứa nước Du Sơn, Thôi Hướng Đông cũng không dám xem nhẹ, lúc này tóm lấy người trong cuộc là La Khánh này, hỏi cụ thể về tình hình nguy hiểm của hồ chứa nước ở Du Sơn, nói:
- Về địa hình, Du Sơn là nơi tập trung nước, mùa xuân và mùa hạ hàng năm, nước mưa từ các làng xã xung quanh đều tập trung ở khe núi này, chủ yếu dựa vào cây hồng dại mà chảy ra bên ngoài. Chúng ta làm cách mạng ở Du Lĩnh, ẩn giấu ở khe núi nhiều năm như vậy, rất quen thuộc đối với những tình huống như vậy. Năm 57, Du Sơn xảy ra một trận đại hồng thủy, suýt nữa thì làm sụp đổ cả huyện Du Sơn. Năm đó Huyện ủy Du Sơn đến hạm đội chúc Tết, nói đến lần lũ lụt này liền cảm thấy chuyện tu sửa hồ chứa nước không thể kéo dài nữa liền liên hệ với Tỉnh ủy Hoài Hải, quyết định quân dân cùng xây dựng hồ chứa nước này, nháy mắt liền gần 40 năm rồi. Những người già năm đó tham gia chuyện này, người thì ốm, người thì chết, còn lại những người có thể đi đứng cũng chẳng có mấy người. Nếu như năm đó nỗ lực làm chuyện tốt cho nhân dân Du Sơn thì lúc này cũng là một thanh kiếm sắc treo trên đầu nhân dân Du Sơn, nếu vỡ đê thật thì tôi xuống mồ cũng có lỗi với các chiến hữu đã nhắm mắt xuôi tay.
Du Sơn nảy sinh suy nghĩ tu sửa đập chứa nước đã gần năm năm, chính thức sửa xong phát điện tích nước cũng đã hơn ba năm, Thẩm Hoài không hiểu lắm về chuyện xây dựng đập chứa nước nhưng cũng biết mời ông cụ Thôi, người rất nhớ chuyện xưa cũ, trọng tình cảm đến là chuyện đáng làm...
Mặc dù Thôi Hướng Đông rất phản cảm việc tham gia vào cuộc tranh đấu giữa các phe phái nhưng đối với đại sự có liên quan đến lợi ích của toàn nhân dân này thì lại có một tấm lòng son của một nhà cách mạng thế hệ trước chưa từng bị xóa nhòa. Đây chính là lúc Thẩm Hoài phải đưa Thôi Hướng Đông về Từ Thành, khỏi phải lo ông cụ sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Hiểu biết của Thôi Hướng Đông về tình hình hồ chứa nước Du Sơn còn sâu hơn cả Thẩm Hoài tưởng tượng, có một số vấn đề chi tiết Thẩm Hoài cũng không có cách nào trả lời ông, ông liền nghi ngờ Thẩm Hoài có lẽ đang khoa trương sự việc, giấu ông. Nhưng những đáp án cụ thể mà ông lấy được từ chỗ La Khánh thì quả thực biết tình hình nguy hiểm của hồ chứa nước Du Sơn có thể còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng, ông nói với Thẩm Hoài:
- Ngày mai có xe đến núi không?
- Nếu ông cần thì cho dù phải cõng cháu cũng cõng ông vào núi.
Thẩm Hoài cười nói.
- Người trẻ tuổi các anh chỉ biết mồm mép láu lỉnh.
Thôi Hướng Đông phàn nàn nói, lại hỏi Thẩm Hoài:
- Ta về hưu nhiều năm rồi, nếu hồ chứa nước Du Sơn nghiêm trọng thật thì ta còn đi tìm hạm đội, tìm Tỉnh ủy, tìm người già là cán bộ thủy lợi để phản ánh tình hình, một vòng thế này cũng không biết phải đợi bao lâu, quan trọng là vẫn chưa biết cái mặt của ông già này có được người khác nể không. Các anh cũng nói, tài chính của Đông Hoa khá khó khăn, điều này khiến cho việc giải quyết vấn đề càng phức tạp, chuyện đến nước này, tiểu tử nhà anh cũng không cần vòng vo gì. Trong lòng tiểu tử nhà anh định lợi dụng ta ra sao thì nói thẳng, dù sao cũng bị tiểu tử nhà anh bán rồi, cũng chỉ bán lần này thôi.
- Ông, sao ông nói như là cháu có mưu đồ xấu vậy, cháu oan uổng quá.
Thẩm Hoài ấm ức nói.
- Không thấy cháu oan uổng chút nào.
Thôi Hướng Đông nói:
- Dù sao cháu cũng phải nói rõ ngọn ngành.
Phùng Ngọc Mai, La Khánh cũng rất muốn biết trong tình hình hiện tại, Thẩm Hoài rốt cục dự định giải quyết vấn đề hồ chứa nước Du Sơn như thế nào.
Thẩm Hoài sẽ không nói rõ ngọn ngành với Phùng Ngọc Mai, La Khánh nhưng trước mặt Thôi Hướng Đông thì không dám thừa nước đục thả câu, chọc giận ông cụ, ông cụ phất tay thì hắn muốn khóc cũng không ra nước mắt.
- Chuyện Bộ điện lực thành lập tập đoàn Hoài Năng ở địa khu vịnh Hoài Hải phát triển ngành điện lực, ông có biết rõ không?
Thẩm Hoài hỏi.
- Dù sao là địa bàn nhà họ Tống các anh nói phải tính toán. Cô bé Tống Văn Huệ kia cũng không phải loại lương thiện gì, tôi dù không muốn biết cũng thỉnh thoảng nghe thấy người ta nói.
Thôi Hướng Đông nói.
- Được, được, trong mắt ông nhà họ Tống chúng cháu chẳng ai là tốt cả, cháu cũng không biện bạch gì nữa.
Thẩm Hoài cười khổ nói.
- Năm đó Thành ủy, Huyện ủy kêu gọi có thể kéo được mấy chục nghìn dân công ra đập lớn, năm nay không bằng năm đó, tài chính của Du Sơn khó khăn hơn thành phố Đông Hoa nhiều, khó mà lấy một lượng tiền lớn để giải quyết vấn đề nguy hiểm của đập nước Du Sơn, phương án của con là do tập đoàn Hoài Năng mua trạm thủy điện hồ Du Sơn, chuyện này nếu không có ông ra trấn thủ, cháu sợ thành phố không thông qua...
- Ta còn tưởng rằng đuôi hồ ly của anh vẫn cất giấu không lộ ra chứ?
Thôi Hướng Đông mắt nhìn chằm chằm mặt Thẩm Hoài, làm trò hỏi.
- Thật là oan uổng.
Thẩm Hoài kêu oan nói.
- Trạm thủy điện hồ Du Sơn một năm nhiều nhất cũng chỉ có thể phát 20 triệu KW điện, có gì đáng để tập đoàn Hoài Năng chiếm lấy chứ? Nhà máy điện Mai Khê một năm có thể phát 600 triệu KW điện, để giải quyết vấn đề hồ chứa nước Du Sơn trước, tạm thời dừng xây dựng công trình giai đoạn hai nhà máy điện Mai Khê, dự tính một năm phát 2 tỷ KW điện. Món nợ này nếu tính thì tập đoàn Hoài Năng không biết tổn thất bao nhiêu.
- Tập đoàn Hoài Năng nếu thua thiệt lớn thật thì ta không tin tiểu tử nhà ngươi có thể thuyết phục những người khác đồng ý phương án mà anh đưa ra.
Thôi Hướng Đông cũng không hồ đồ, nói:
- Anh đừng có làm ra vẻ thông minh, tiếp tục.
-...
Thẩm Hoài nói:
- Trạm thủy điện hồ Du Sơn vẫn là thiết bị, thiết kế cũ từ 30 năm trước, có chút lạc hậu. Đập chứa nước lớn như thế này, hơn nữa vị trí xây sửa đập lớn rất đẹp, chênh lệch lớn, Hoài Năng cho người đi điều tra sơ bộ, hơn nữa mấy năm nay số liệu trên bản đồ thủy văn của trạm thủy điện rất tỉ mỉ xác thực, sau khi đập lớn được gia cố, dung lượng cài máy về mặt lý thuyết nâng lên 60000 KW, thậm chí cao hơn, gấp 10 lần hiện nay. Nói như vậy, đối với Hoài Năng là một cuộc mua bán có lợi. Đây cũng tương đương với nhiệm vụ mà địa phương không thể xây dựng, giao cho tập đoàn Hoài Năng xây.
- Đơn giản như vậy thì tốt.
Thôi Hướng Đông không phải không rõ về tình trạng hiện nay của địa phương, La Khánh vừa nãy cũng phản ánh một số vấn đề.
Hệ thống thủy lợi huyện Du Sơn về cơ bản dựa vào trạm thủy điện hồ Du Sơn mà sống, bây giờ muốn đem trạm thủy điện hồ Du Sơn cho tập đoàn Hoài năng, hệ thống thủy lợi huyện Du Sơn không làm phản mới lạ.
Tình hình bây giờ chính là như vậy, chuyện tôi làm không tốt nhưng nắm trong tay ít nhiều có thể vớt vát được chút ít, đương nhiên sống chết cũng không chịu giao cho người khác làm.
Nếu không phải lo lắng thế lực của những địa phương này sẽ cản trở, Thẩm Hoài tội gì phải mất công đưa ông ta từ Từ Thành vất vả đến đây, trực tiếp đưa ra phương án với Huyện ủy Du Sơn chẳng phải là được sao?
Thẩm Hoài tiếp tục nói:
- Du Sơn là nơi duy nhất ở khu Hoài Đông thích hợp cho việc phát triển thủy điện quy mô lớn. Mặc dù còn kém xa so với sông lớn nhưng Du Sơn bao gồm cả sông Dã Thị Tử, mấy con sông chính ở Đông Pha, Du Lĩnh lượng mưa hàng năm lớn, chênh lệch trên thượng du cũng lớn, tài nguyên thủy năng có thể khai thác được có thể đạt đến mức 120 nghìn KW đến 150 nghìn KW. Tập đoàn Hoài Năng hy vọng có thể nắm trong tay tất cả các tài nguyên thủy điện ở Du Sơn, bao gồm cả trạm thủy điện hồ Du Sơn.
- Bụng anh cũng không đen tối.
Thôi Hướng Đông nói:
- Dù sao huyện Du Sơn cũng không có năng lực khai thác những tài nguyên thủy điện này thì chi bằng tặng không cho Hoài Năng còn hơn, anh nói xem có đúng không?
Nghe lời nói châm chọc của Thôi Hướng Đông, Thẩm Hoài cười khổ, nói:
- Cũng không thể nói tặng không, ngoài việc tiếp nhận vấn đề đập chứa nước hồ Du Sơn, Hoài Năng còn có thể cân nhắc đến việc đầu tư xây dựng cho Du Sơn một con đường quốc lộ đẳng cấp cao coi như bồi thường. Ông à, tập đoàn Hoài Năng phát triển tốt thì cũng là của quốc gia. Một mặt tài nguyên mà địa phương không có năng lực khai thác đem giao cho Hoài Năng khai thác, dù sao cũng đều ở trong đất nước này, cũng không phải bán cho nhà tư bản hay cho ai khác, cuối cùng mạnh nhất vẫn là lực lượng của đất nước chúng ta. Thêm nữa thủy điện Du Sơn được khai thác triệt để thì điện lực có thể chuyển đến đâu ngoài ủng hộ địa phương xây dựng chứ? Ngoài việc bồi thường một con đường ra, trong khi tài nguyên thủy điện được khai thác thì cũng có tác dụng thúc đẩy rất lớn đối với sự phát triển của Du Sơn, chuyện tốt như vậy mà ông cứ không ủng hộ cháu, cháu cũng chẳng có chỗ nào để nói lí lẽ.
Phùng Ngọc Mai nhìn về phía chồng, chỉ thấy chồng cũng đang nhìn về phía cô.
Tiếu Hạo Dân nói Thẩm Hoài đến Du Sơn phải làm hai chuyện, một là giải quyết vấn đề đập nước Du Sơn, hai là xây dựng đường quốc lộ cao cấp cho Du Sơn, bọn họ từ đầu đến cuối đều không hiểu Thẩm Hoài phải làm thế nào mới có thể làm xong hai chuyện này, không ngờ hắn muốn gộp hai chuyện này lại.
Nếu không suy nghĩ đến lực cản của thế lực ở địa phương, hai chuyện này gộp làm một cùng giải quyết quả thực là chuyện vô cùng có lợi cho địa phương.
Nếu bây giờ trạm thủy điện hồ Du Sơn có thể do Hoài Năng tiếp nhận thì trước khi lũ định kì sang năm đến vẫn còn 4, 5 tháng, quả thực có thể hoàn thành việc gia cố đập lớn trước khi lũ định kì đến.
Mà sự tình nếu như nhanh như vậy liền đưa ra quyết định, phá bỏ sự quấy nhiễu cùng can thiệp của thế lực ở địa phương thì nhất định phải có người vô cùng mạnh đi thúc đẩy mới được.
Cả sự việc rất quan trọng đối với huyện Du Sơn, cũng không thể không khiến người tràn đầy tình cảm với Du Sơn như Thôi Hướng Đông không coi trọng. Ông ta nói:
- Ngày mai vào Du Sơn đã rồi nói sau.
- Ở Đông Hoa cháu rất không được coi trọng, tình hình địa phương cũng có chút phức tạp, ngày mai cháu không thể tiếp ông được nữa, cháu sẽ sắp xếp người khác đi cùng ông đến hồ Du Sơn.
Thôi Hướng Đông nhìn ra quan hệ phức tạp mấy năm nay của địa phương, cũng nghe nói đến mâu thuẫn giữa Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình, nói:
- Cũng không biết Đàm Khải Bình còn nhận cái mặt già này không?
Thẩm Hoài cười nói:
- Ông và ông nội cháu là chiến hữu của cha Bí thư Đàm, tình hình thật như vậy, cho dù y qua loa với người khác thì cũng không thể qua loa với ông đâu. Bây giờ quan trọng là không thể để cho địa phương che đậy, mở ra lối thoát, Bí thư Đàm không có sách lược khác thì đương nhiên chỉ có thể tiếp nhận phương án của cháu, nếu y có sách lược khác để giải quyết vấn đề này thì chúng cháu sẽ không tranh giành.
Thôi Hướng Đông lại hỏi:
- Bên Hoài Năng có thể phái người đi không?
- La Khánh là chuyên gia, bên Hoài Năng sẽ có một Phó tổng giám đốc đi cùng ông đến núi, cùng làm cố vấn cho ông.
Thẩm Hoài nói:
- Đợi ông đi từ Du Sơn về, Phó Chủ tịch thành phố Dương Ngọc Quyền, người quản lý thủy lợi Đông Hoa sẽ trực tiếp báo cáo với ông.
Thôi Hướng Đông gật gật đầu, ông ta cũng biết mục đích Thẩm Hoài kéo ông ta xuống nước là để tập đoàn Hoài Năng tiếp nhận hoàn toàn việc khai thác tài nguyên thủy điện của Du Sơn, bằng không có một Phó chủ tịch thành phố ra mặt thì giải quyết vấn đề cũng không khó nhưng địa phương giải quyết vấn đề có khả năng sẽ áp dụng kế sách giảm mực nước, giảm lượng phát điện, mà hơn nửa không có quyết tâm giải quyết vấn đề.