Đối với vấn đề tồn tại nguy hiểm của hồ chứa nước Du Sơn, Dương Ngọc Quyền ở thành phố mở Hội nghị thủy lợi chuyên môn, La Khánh báo cáo trên Hội nghị.
Cao Dương trước đó đã trao đổi với Trưởng ban Tổ chức Thành ủy Ngu Thành Chấn, lão cũng biết hồ chứa nước Du Sơn quả thật tồn tại một số vấn đề nghiêm trọng.
Sự cố phun trào thép làm cho 13 người tử vong đã qua hơn một tháng, Bí thư Thành ủy Đàm Khải Bình, Chủ tịch thành phố Cao Thiên Hà cùng chú ý cao độ đến việc này, Cao Dương nhận thức được, trong vấn đề hồ chứa nước Du Sơn trong huyện, bỏ tốt giữ xe mới là nước cờ sáng suốt.
Nhưng một mặt là Phó chủ tịch huyện Hoàng Kiện, Trưởng phòng Thủy lợi huyện Vương Thực Bân ngoan cố chống cự với những người có quan hệ mật thiết với hồ chứa nước Du Sơn, một mặt là Cục Thủy lợi thành phố không muốn chia nguồn kinh phí hữu hạn cho huyện Du Sơn, một mặt là càng nhiều người cũng muốn cố gắng trốn tránh trách nhiệm, ở trên Hội nghị những người này đều không hẹn mà đưa ra nghi ngờ về mức độ nghiêm trọng của hồ chứa nước Du Sơn, nghi ngờ là La Khánh nghe ngóng lung tung, khuếch đại mức độ nghiêm trọng của hồ chứa nước Du Sơn.
Dương Ngọc Quyền cũng quyết đoán, thấy hội nghị không tiếp tục được, lập tức quyết định điều động nhân sự từ Cục thủy lợi huyện quận và thành phố, lập thành tổ chuyên gia, cùng với người tham dự hội nghị cùng nhau đến hồ chứa nước Du Sơn tiến hành điều tra nghiên cứu; Dương Ngọc Quyền còn đặc biệt mượn hai chuyên gia về phương diện xây dựng đập thủy điện của Tập đoàn Hoài Năng đi cùng.
Sắp đến cuối năm rồi, một đoàn người của Ủy ban nhân dân thành phố đến vùng núi hẻo lánh, mở Hội nghị thủy lợi hiện trường quy mô lớn, mâu thuẫn chỉ là hồ chứa nước Du Sơn, trong huyện Du Sơn cho dù người không có tai cũng lo lắng hoảng sợ, biết sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Thái độ của Dương Ngọc Quyền rất kiên quyết, tất cả mọi người đều phải ở trong ký túc xá tập thể nhân viên của trạm thủy điện, không điều tra rõ vấn đề thì không về thành phố, sẽ đón tết ở Du Sơn cũng không tiếc nuối.
Đàm Khải Bình Cao Thiên Hà bên kia cũng đều nhanh chóng nhìn thấy kết luận đáng tin cậy, không muốn trong lúc này lại sinh ra chuyện gì nữa.
Lúc này đang là mùa nước hồ Du Sơn ở mức thấp nhất, thân đập Du Sơn cũng bị lộ ra mặt nước, chỉ cần lên đập lớn, rất nhiều chỗ suy yếu dùng mắt thường có thể nhìn thấy được, đó là một khe lớn ngang thân đập, nhìn thấy làm cho người ta thấy kinh hãi.
Trong lúc bị nhiều phía kìm kẹp, vấn đề hồ chứa nước Du Sơn không thể che giấu được, nhưng các phương diện phần nhiều là đùn đẩy trách nhiệm cho các nhân tố khách quan như thiếu thốn khó khăn về kinh phí, không có ai chịu gánh vác trách nhiệm, mà nói làm thế nào để giải quyết vấn đề, ý kiến càng khó thống nhất.
Tạm thời có thế thống nhất được ý kiến xử lý, chính là giảm thấp mực nước xuống, giảm bớt áp lực cho đập.
Dương Ngọc Quyền cũng không vội đưa phương án thu mua, xác định vấn đề nguy hiểm của hồ chứa nước Du Sơn liền trở về thành phố.
Tuy rằng Dương Ngọc Quyền không trực tiếp đưa ra phương án thu mua nhưng người của ban ngành thủy lợi kéo đến hồ chứa nước Du Sơn hiện đã vượt qua Dương Ngọc Quyền mượn thêm hai chuyên gia đi theo từ tập đoàn Hoài Năng, cũng có thể liên tưởng gọi một số người có tâm nảy sinh ra sự tinh tế.
Trực tiếp đưa ra phương án thu mua, chưa chắc là thủ đoạn thích hợp nhất, có một số việc muốn làm được còn phải có thời gian chuẩn bị.
Thời gian trôi qua cũng rất nhanh, mấy ngày cuối tết âm lịch, Thẩm hoài mới đến huyện Du Sơn làm hành động chỉnh đốn liên hợp, dưới sự cản trở của thế lực địa phương như Trương Hữu Tài cũng dần dần biến chất.
Đại đội phòng cháy chữa cháy Phòng công an huyện điều tra hỏa hoạn đối với Sở Công thương huyện Đông Du, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Tuy rằng cách chức sở trưởng của Trương Bồi Kiệt, nhưng nội dung chỉnh đốn trong kế hoạch của Thẩm Hoài muốn làm cũng không thực hiện được mới cách 10 ngày, hành động chỉnh đốn liên hợp theo kế hoạch ban đầu của Thẩm Hoài liền trở thành kiểm tra liên hợp đối với thương hộ thị trấn, đến cuối năm kiểm tra loại này rất dễ trượt dài trên liên hợp phạt tiền.
Huyện Du Sơn nghèo, tài chính eo hẹp, thu nhập 1 năm của nhân viên công tác liên quan đều không bằng nông dân đi ra ngoài làm thuê, đơn vị Đảng chính hầu như đều suy nghĩ nát óc để kiếm thêm tiền.
Bí thư huyện ủy Lương Chấn Bảo vừa muốn điều về trong thành phố có thể tìm được một vị trí tốt, Chủ tịch huyện Cao Dương thì một lòng muốn ngồi lên ngai vàng Bí thư Huyện ủy, hai người ở Du Sơn đều không làm những chuyện đắc tội với người khác, hai năm nay kích động làm cho đơn vị Đảng chính phạt tiền kiếm lời rất khó khống chế có hiệu quả.
Theo rất nhiều người thấy, cây đuốc đầu tiên Thẩm Hoài đốt đến Du Sơn, khiến cho Trương Hữu Tài ít nhiều có chút mặt xám mày tro, nhưng Phùng Ngọc Mai càng biết nhiều tình tiết hơn, biết rằng Thẩm Hoài không vừa ý Trương Hữu Tài.
Thẩm Hoài không trực ban trong huyện vào lúc tết âm lịch, Phùng Ngọc Mai giúp Thẩm Hoài chuẩn bị một số tài liệu khi về Yến Kinh cần xem và đưa đến phòng làm việc của hắn.
- Hồ chứa nước Du Sơn không biết kéo dài bao lâu mới có thể đưa ra phương án cuối cùng, La Khánh nhà cô ở nhà có chán ngấy ra không?
Thẩm Hoài nhận tài liệu mà Phùng Ngọc Mai sắp xếp giúp, lại hỏi cô ta chuyện của La Khánh.
La Khánh vạch trần vấn đề này ra hoàn toàn là trách nhiệm chủ yếu của hắn, nhưng anh ta vạch trần vấn đề ra cũng đều đắc tội với người của hệ thống thủy lợi huyện, trước khi vấn đề được hoàn toàn giải quyết, anh ta cũng chỉ có thể tạm thời ở nhà nghỉ ngơi.
- Vốn muốn nhân dịp tết ở nhà nghỉ ngơi một chút, nhưng La Khánh là người không muốn nghỉ ngơi, mấy ngày nay ở nhà còn sắp xếp lại tài liệu của trạm thủy điện.
Phùng Ngọc Mai nói.
- Tôi đang nghĩ nên dùng danh nghĩa gì, tạm thời mượn La Khánh đến công tác ở huyện một thời gian.
Thẩm Hoài nói,
- Tôi buổi tối ở nhà, cô và La Khánh đến nhà tôi một chuyến.
Phùng Ngọc Mai vừa nói được rồi, cửa phòng làm việc bèn có tiếng gõ cửa, cô chạy tới mở cửa, thấy Bí thư huyện ủy Lương Chấn Bảo mặt đầy nếp nhăn, từ khe cửa tiến vào, hoảng sợ nói:
- Bí thư Lương…
- Bí thư Lương, anh có chuyện gì tìm tôi, gọi điện bảo tôi qua là được rồi?
Thẩm Hoài nhìn thấy ánh mắt của Lương Chấn Bảo lóe lên, bèn đứng lên từ phía sau bàn làm việc cười hỏi.
Phùng Ngọc Mai cũng cảm thấy kỳ quái, Thẩm Hoài nhậm chức cũng hơn nửa tháng, cô là lần đầu tiên nhìn thấy Bí thư Huyện ủy Lương Chấn Bảo đích thân đi đến văn phòng của Thẩm Hoải.
- Không có chuyện gì, thuận tiện đi đến đây nên đến xem xem.
Lương Chấn Bảo nói.
Phùng Ngọc Mai biết Lương Chấn Bảo có việc cần nói, bèn nói:
- Tôi đi pha trà cho Bí thư Lương…
- Tôi vừa uống đầy một bụng trà rồi, không cần pha trà đâu, tôi đến xem một lát rồi đi ngay, không làm lỡ việc của Tiểu Phùng cô và Chủ tịch huyện Thẩm.
Lương Chấn Bảo nói.
Phùng Ngọc Mai nghi hoặc liếc nhìn Thẩm Hoài một cái.
Thẩm Hoài thấy Lương Chấn Bảo đến tìm hắn bàn chuyện, còn không cần Phùng Ngọc Mai tránh đi, liền biết Lương Chấn Bảo nhận định hắn và vợ chồng Phùng Ngọc Mai, La Khánh đã sớm cấu kết trong chuyện hồ chứa nước Du Sơn.
Thẩm Hoài ngồi cùng với Lương Chấn Bảo ở so fa bên cửa sổ, Phùng Ngọc Mai vẫn lấy chén trà đến rót trà cho Lương Chấn Bảo, Thẩm Hoài
Lương Chấn Bảo trước khi mở miệng nói chuyện, trước tiên đánh giá trong văn phòng, văn phòng này trước kia là của Trưởng ban Tổ chức Trương Vân Sơn, Lương Chấn Bảo cùng Trương Vân Sơn là bạn nối khố, Thẩm Hoài tin rằng Lương Chấn Bảo đã nhiều lần đến văn phòng này rồi, đoán rằng trong lòng lão ta đang suy nghĩ lý do thoái thác, bèn giả bộ hồ đồ nói:
- - Tôi mới đến Du Sơn đảm nhiệm, thì xin nghỉ đi thăm người thân, thật không nên để Bí thư Lương đến, chắc không muốn tôi ở lại dịp tết này chứ?
- - Không, không, không, các anh còn trẻ tuổi, chúng ta đã hiểu cũng ủng hộ trong huyện có tôi và Chủ tịch huyện Cao nắm cục diện, không đến nỗi gây lên chuyện lớn gì, anh có thể yên tâm nghỉ ngơi, không cần vướng bận gì.
- Lương Chấn Bảo nói đánh giá Thẩm Hoài một hồi, suy nghĩ lý do thoái thác nói:
- - Nếu nói trong huyện còn có chuyện gì tôi không biết rõ, chính là chuyện hồ chứa nước Du Sơn, Chủ tịch huyện Thẩm anh cũng biết, vấn đề của hồ chứa nước Du Sơn kéo dài đến bây giờ, một mặt là trong huyện không coi trọng chuyện này, nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất là huyện chúng ta quá nghèo, tài chính hạn hẹp, cho dù muốn coi trọng cũng không có cách nào coi trọng, hiện tại vấn đề này đưa ra ra rồi, nhưng không thể bày ra rồi để đấy, cuối cùng vẫn phải giải quyết xong, tôi và Chủ tịch huyện Cao đã thảo luận rất lâu, trong huyện đối với vấn đề này quả thực không có khả năng, tôi nghĩ không có cách nào, kiến thức của Chủ tịch huyện Thẩm anh rộng lớn hơn những người sống trong vùng núi nghèo nàn chúng tôi, nói không chừng có suy nghĩ gì hay hơn.
Phùng Ngọc Mai ở bên cạnh nghe xong âm thầm kinh hãi, Lương Chấn Bảo nói lão ta sau khi trao đổi với Cao Dương xong mới tự mình đến tìm Thẩm Hoài nói về chuyện hồ chứa nước Du Sơn, đây là thái độ thể hiện rõ lão ta vẫn tiếp tục đứng trên cùng một chiến tuyến với Cao Dương, xem ra chuyện Tập đoàn Hoài Năng với hồ chứa nước Du Sơn chưa chắc đã đơn giản như trong tưởng tượng.
Đối mặt với ánh mắt hoài nghi của Lương Chấn Bỏa, Thẩm Hoài chỉ cười nói:
- Nếu nhất định tôi phải nói ra một phương án giải quyết vấn đề hồ chứa nước Du Sơn, tôi cũng không giấu Bí thư Lương anh…
- …
Lương Chấn Bảo trong lòng cả kinh, lão là muốn thăm dò suy nghĩ của Thẩm Hoài mà đến, lại không ngờ Thẩm Hoài nói toạc móng heo, ánh mắt nhìn vào mặt Thẩm Hoài nói:
- Chủ tịch huyện Thẩm, anh nói đi.
- - Tôi và Chủ tịch thành phố Dương Ngọc Quyền cũng bàn qua phương án liên quan, chính là huyện Du Sơn đem giao toàn bộ trạm thủy điện Du Sơn và tất cả thủy điện trong huyện cho Tập đoàn Hoài Năng khai thác kinh doanh, đập lớn hồ Du Sơn đương nhiên cũng do Tập đoàn Hoài Năng hoàn thành việc gia cố cần thiết, trong huyện giao thủy điện như vậy, Tập đoàn Hoài Năng cũng phải bổ sung thêm vào một phần tài chính cho huyện Du Sơn, một phần trong đó dùng vào việc sửa chữa bờ kè xung quanh hồ Du Sơn, một phần xây dựng lại đường quốc lộ Du Phủ, tôi nghĩ số tiền này ít hơn 50 triệu tệ là không thích hợp.
Th Thẩm Hoài nói,
- - Phương án này còn đang trong quá trình chuẩn bị, có chút do dự, nếu là do Chủ tịch thành phố Dương trực tiếp đưa ra, có thể sẽ gặp phải một số ý kiến phản đối, nếu do huyện chúng ta trực tiếp đề xuất phương án này, lại đi thỉnh cầu Chủ tịch thành phố Dương ủng hộ, tôi nghĩ khó khăn của việc thông qua phương án này sẽ ít hơn.
- …
Lương Chấn Bảo mãi lâu sau không nói gì
Phùng Ngọc Mai biết phương án này một khoảng thời gian rồi, cho nên không có khiếp sợ ban đầu, nhưng kinh ngạc đối với Bí thư huyện ủy Lương Chấn Bảo là có thể lý giải.
- - Chủ tịch huyện Thẩm anh hóa ra là có suy nghĩ này, suy nghĩ nghe có vẻ rất có sức hấp dẫn, rốt cuộc có thể thực hiện được hay không, tôi trở về phải suy nghĩ lại một chút, còn phải thương lượng với chủ tịch huyện Cao…
Lương Chấn Bảo có chút ngồi không yên bèn đứng lên rời khỏi văn phòng của Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài lại không có ý định buông tha Lương Chấn Bảo, đưa gã đến cửa văn phòng bắt tay, trước khi chia tay nói:
- - Bí thư Lương anh từ từ suy xét, không lo lắng, chiều ngày mai tôi rời khỏi huyện, trước khi đi tôi sẽ tìm Chủ tịch Cao nói cụ thể một chút về phương án này.
Nghe Thẩm Hoài nói lời này, chân của Lương Chấn Bảo bước ra dường như bị một khẩu súng trường giữ trên mặt đất, nửa bước khó dời, ánh mắt đục ngầu sắc nhọn nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Hoài, dường như từ trong mắt Thẩm Hoài tìm ra được càng nhiều ý tứ uy hiếp.
- Sao, Bí thư Lương không nhanh như vậy suy nghĩ kỹ rồi chứ?
Thẩm Hoài cười hỏi.
Lương Chấn Bảo tuy rằng bình thường là người hiền hành, nhưng ở Du Sơn tác oai tác quái nhiều năm nay, cũng dưỡng lên tính khí của nhân vật số một, nghe Thẩm Hoài nói như vậy, nhất thời cũng không chịu cứng rắn nói:
- Tôi nghĩ đến phải đi đến chỗ Chủ tịch huyện Tống một chuyến, chuyện này tôi sẽ suy nghĩ.
Nhìn Lương Chấn Bảo phất tay rời khỏi, Phùng Ngọc Mai âm thầm kinh hãi, nhưng nhìn thấy Thẩm Hoài làm như không có gì trở về văn phòng, cô cùng đành phải theo vào.
- Chủ nhiệm Phùng, cô có cảm thấy tôi có chút bức bách người ta không?
Thẩm Hoài cười hỏi Phùng Ngọc Mai.
Phương án thu mua là do Dương Ngọc Quyền trực tiếp đề xuất, một khi gặp phải nghi ngờ mạnh mẽ, Dương Ngọc Quyền sẽ rơi vào bị động, để cho sự việc càng trở nên phức tạp, mà nếu có thể do huyện đề xuất phương án thu mua, có thể trên diện rộng làm giảm lực cản ở các phương diện, làm cho phương án thuận lợi thực hiện.
Nhưng Phùng Ngọc Mai cảm thấy phương thức làm việc của Thẩm Hoài có lẽ nên uyển chuyển một chút, mà không nên thể hiện rõ uy hiếp Lương Chấn Bảo như vậy.
Thẩm Hoài ra mặt như vậy, Phùng Ngọc Mai có thể nói gì chứ.
Thẩm Hoài khẽ mỉm cười, nói với Phùng Ngọc Mai:
- - Chính trị đơn giản chính là giao dịch, khoác thêm cái khăn che mặt dịu dàng thắm thiết cũng không thay đổi được bản chất của giao dịch, trong tay chúng ta cầm được át chủ bài, thì phải nhe nanh lộ ra Lương Chấn Bảo không giao dịch với chúng ta, chúng ta sẽ đi giao dịch với Cao Dương, bằng không cô cho rằng hai người Lương Chấn Bảo Cao Dương thật sự có thể liên thủ chặt chẽ với nhau để áp chế tôi? Lương Chấn Bảo chủ động tới đây tìm tôi bàn chuyện hồ chứa nước, cũng đã lộ ra gã ngại ngần nói ra sự việc, tôi chỉ là giúp gã trực tiếp nói ra mà thôi.
Cao Dương trước đó đã trao đổi với Trưởng ban Tổ chức Thành ủy Ngu Thành Chấn, lão cũng biết hồ chứa nước Du Sơn quả thật tồn tại một số vấn đề nghiêm trọng.
Sự cố phun trào thép làm cho 13 người tử vong đã qua hơn một tháng, Bí thư Thành ủy Đàm Khải Bình, Chủ tịch thành phố Cao Thiên Hà cùng chú ý cao độ đến việc này, Cao Dương nhận thức được, trong vấn đề hồ chứa nước Du Sơn trong huyện, bỏ tốt giữ xe mới là nước cờ sáng suốt.
Nhưng một mặt là Phó chủ tịch huyện Hoàng Kiện, Trưởng phòng Thủy lợi huyện Vương Thực Bân ngoan cố chống cự với những người có quan hệ mật thiết với hồ chứa nước Du Sơn, một mặt là Cục Thủy lợi thành phố không muốn chia nguồn kinh phí hữu hạn cho huyện Du Sơn, một mặt là càng nhiều người cũng muốn cố gắng trốn tránh trách nhiệm, ở trên Hội nghị những người này đều không hẹn mà đưa ra nghi ngờ về mức độ nghiêm trọng của hồ chứa nước Du Sơn, nghi ngờ là La Khánh nghe ngóng lung tung, khuếch đại mức độ nghiêm trọng của hồ chứa nước Du Sơn.
Dương Ngọc Quyền cũng quyết đoán, thấy hội nghị không tiếp tục được, lập tức quyết định điều động nhân sự từ Cục thủy lợi huyện quận và thành phố, lập thành tổ chuyên gia, cùng với người tham dự hội nghị cùng nhau đến hồ chứa nước Du Sơn tiến hành điều tra nghiên cứu; Dương Ngọc Quyền còn đặc biệt mượn hai chuyên gia về phương diện xây dựng đập thủy điện của Tập đoàn Hoài Năng đi cùng.
Sắp đến cuối năm rồi, một đoàn người của Ủy ban nhân dân thành phố đến vùng núi hẻo lánh, mở Hội nghị thủy lợi hiện trường quy mô lớn, mâu thuẫn chỉ là hồ chứa nước Du Sơn, trong huyện Du Sơn cho dù người không có tai cũng lo lắng hoảng sợ, biết sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Thái độ của Dương Ngọc Quyền rất kiên quyết, tất cả mọi người đều phải ở trong ký túc xá tập thể nhân viên của trạm thủy điện, không điều tra rõ vấn đề thì không về thành phố, sẽ đón tết ở Du Sơn cũng không tiếc nuối.
Đàm Khải Bình Cao Thiên Hà bên kia cũng đều nhanh chóng nhìn thấy kết luận đáng tin cậy, không muốn trong lúc này lại sinh ra chuyện gì nữa.
Lúc này đang là mùa nước hồ Du Sơn ở mức thấp nhất, thân đập Du Sơn cũng bị lộ ra mặt nước, chỉ cần lên đập lớn, rất nhiều chỗ suy yếu dùng mắt thường có thể nhìn thấy được, đó là một khe lớn ngang thân đập, nhìn thấy làm cho người ta thấy kinh hãi.
Trong lúc bị nhiều phía kìm kẹp, vấn đề hồ chứa nước Du Sơn không thể che giấu được, nhưng các phương diện phần nhiều là đùn đẩy trách nhiệm cho các nhân tố khách quan như thiếu thốn khó khăn về kinh phí, không có ai chịu gánh vác trách nhiệm, mà nói làm thế nào để giải quyết vấn đề, ý kiến càng khó thống nhất.
Tạm thời có thế thống nhất được ý kiến xử lý, chính là giảm thấp mực nước xuống, giảm bớt áp lực cho đập.
Dương Ngọc Quyền cũng không vội đưa phương án thu mua, xác định vấn đề nguy hiểm của hồ chứa nước Du Sơn liền trở về thành phố.
Tuy rằng Dương Ngọc Quyền không trực tiếp đưa ra phương án thu mua nhưng người của ban ngành thủy lợi kéo đến hồ chứa nước Du Sơn hiện đã vượt qua Dương Ngọc Quyền mượn thêm hai chuyên gia đi theo từ tập đoàn Hoài Năng, cũng có thể liên tưởng gọi một số người có tâm nảy sinh ra sự tinh tế.
Trực tiếp đưa ra phương án thu mua, chưa chắc là thủ đoạn thích hợp nhất, có một số việc muốn làm được còn phải có thời gian chuẩn bị.
Thời gian trôi qua cũng rất nhanh, mấy ngày cuối tết âm lịch, Thẩm hoài mới đến huyện Du Sơn làm hành động chỉnh đốn liên hợp, dưới sự cản trở của thế lực địa phương như Trương Hữu Tài cũng dần dần biến chất.
Đại đội phòng cháy chữa cháy Phòng công an huyện điều tra hỏa hoạn đối với Sở Công thương huyện Đông Du, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Tuy rằng cách chức sở trưởng của Trương Bồi Kiệt, nhưng nội dung chỉnh đốn trong kế hoạch của Thẩm Hoài muốn làm cũng không thực hiện được mới cách 10 ngày, hành động chỉnh đốn liên hợp theo kế hoạch ban đầu của Thẩm Hoài liền trở thành kiểm tra liên hợp đối với thương hộ thị trấn, đến cuối năm kiểm tra loại này rất dễ trượt dài trên liên hợp phạt tiền.
Huyện Du Sơn nghèo, tài chính eo hẹp, thu nhập 1 năm của nhân viên công tác liên quan đều không bằng nông dân đi ra ngoài làm thuê, đơn vị Đảng chính hầu như đều suy nghĩ nát óc để kiếm thêm tiền.
Bí thư huyện ủy Lương Chấn Bảo vừa muốn điều về trong thành phố có thể tìm được một vị trí tốt, Chủ tịch huyện Cao Dương thì một lòng muốn ngồi lên ngai vàng Bí thư Huyện ủy, hai người ở Du Sơn đều không làm những chuyện đắc tội với người khác, hai năm nay kích động làm cho đơn vị Đảng chính phạt tiền kiếm lời rất khó khống chế có hiệu quả.
Theo rất nhiều người thấy, cây đuốc đầu tiên Thẩm Hoài đốt đến Du Sơn, khiến cho Trương Hữu Tài ít nhiều có chút mặt xám mày tro, nhưng Phùng Ngọc Mai càng biết nhiều tình tiết hơn, biết rằng Thẩm Hoài không vừa ý Trương Hữu Tài.
Thẩm Hoài không trực ban trong huyện vào lúc tết âm lịch, Phùng Ngọc Mai giúp Thẩm Hoài chuẩn bị một số tài liệu khi về Yến Kinh cần xem và đưa đến phòng làm việc của hắn.
- Hồ chứa nước Du Sơn không biết kéo dài bao lâu mới có thể đưa ra phương án cuối cùng, La Khánh nhà cô ở nhà có chán ngấy ra không?
Thẩm Hoài nhận tài liệu mà Phùng Ngọc Mai sắp xếp giúp, lại hỏi cô ta chuyện của La Khánh.
La Khánh vạch trần vấn đề này ra hoàn toàn là trách nhiệm chủ yếu của hắn, nhưng anh ta vạch trần vấn đề ra cũng đều đắc tội với người của hệ thống thủy lợi huyện, trước khi vấn đề được hoàn toàn giải quyết, anh ta cũng chỉ có thể tạm thời ở nhà nghỉ ngơi.
- Vốn muốn nhân dịp tết ở nhà nghỉ ngơi một chút, nhưng La Khánh là người không muốn nghỉ ngơi, mấy ngày nay ở nhà còn sắp xếp lại tài liệu của trạm thủy điện.
Phùng Ngọc Mai nói.
- Tôi đang nghĩ nên dùng danh nghĩa gì, tạm thời mượn La Khánh đến công tác ở huyện một thời gian.
Thẩm Hoài nói,
- Tôi buổi tối ở nhà, cô và La Khánh đến nhà tôi một chuyến.
Phùng Ngọc Mai vừa nói được rồi, cửa phòng làm việc bèn có tiếng gõ cửa, cô chạy tới mở cửa, thấy Bí thư huyện ủy Lương Chấn Bảo mặt đầy nếp nhăn, từ khe cửa tiến vào, hoảng sợ nói:
- Bí thư Lương…
- Bí thư Lương, anh có chuyện gì tìm tôi, gọi điện bảo tôi qua là được rồi?
Thẩm Hoài nhìn thấy ánh mắt của Lương Chấn Bảo lóe lên, bèn đứng lên từ phía sau bàn làm việc cười hỏi.
Phùng Ngọc Mai cũng cảm thấy kỳ quái, Thẩm Hoài nhậm chức cũng hơn nửa tháng, cô là lần đầu tiên nhìn thấy Bí thư Huyện ủy Lương Chấn Bảo đích thân đi đến văn phòng của Thẩm Hoải.
- Không có chuyện gì, thuận tiện đi đến đây nên đến xem xem.
Lương Chấn Bảo nói.
Phùng Ngọc Mai biết Lương Chấn Bảo có việc cần nói, bèn nói:
- Tôi đi pha trà cho Bí thư Lương…
- Tôi vừa uống đầy một bụng trà rồi, không cần pha trà đâu, tôi đến xem một lát rồi đi ngay, không làm lỡ việc của Tiểu Phùng cô và Chủ tịch huyện Thẩm.
Lương Chấn Bảo nói.
Phùng Ngọc Mai nghi hoặc liếc nhìn Thẩm Hoài một cái.
Thẩm Hoài thấy Lương Chấn Bảo đến tìm hắn bàn chuyện, còn không cần Phùng Ngọc Mai tránh đi, liền biết Lương Chấn Bảo nhận định hắn và vợ chồng Phùng Ngọc Mai, La Khánh đã sớm cấu kết trong chuyện hồ chứa nước Du Sơn.
Thẩm Hoài ngồi cùng với Lương Chấn Bảo ở so fa bên cửa sổ, Phùng Ngọc Mai vẫn lấy chén trà đến rót trà cho Lương Chấn Bảo, Thẩm Hoài
Lương Chấn Bảo trước khi mở miệng nói chuyện, trước tiên đánh giá trong văn phòng, văn phòng này trước kia là của Trưởng ban Tổ chức Trương Vân Sơn, Lương Chấn Bảo cùng Trương Vân Sơn là bạn nối khố, Thẩm Hoài tin rằng Lương Chấn Bảo đã nhiều lần đến văn phòng này rồi, đoán rằng trong lòng lão ta đang suy nghĩ lý do thoái thác, bèn giả bộ hồ đồ nói:
- - Tôi mới đến Du Sơn đảm nhiệm, thì xin nghỉ đi thăm người thân, thật không nên để Bí thư Lương đến, chắc không muốn tôi ở lại dịp tết này chứ?
- - Không, không, không, các anh còn trẻ tuổi, chúng ta đã hiểu cũng ủng hộ trong huyện có tôi và Chủ tịch huyện Cao nắm cục diện, không đến nỗi gây lên chuyện lớn gì, anh có thể yên tâm nghỉ ngơi, không cần vướng bận gì.
- Lương Chấn Bảo nói đánh giá Thẩm Hoài một hồi, suy nghĩ lý do thoái thác nói:
- - Nếu nói trong huyện còn có chuyện gì tôi không biết rõ, chính là chuyện hồ chứa nước Du Sơn, Chủ tịch huyện Thẩm anh cũng biết, vấn đề của hồ chứa nước Du Sơn kéo dài đến bây giờ, một mặt là trong huyện không coi trọng chuyện này, nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất là huyện chúng ta quá nghèo, tài chính hạn hẹp, cho dù muốn coi trọng cũng không có cách nào coi trọng, hiện tại vấn đề này đưa ra ra rồi, nhưng không thể bày ra rồi để đấy, cuối cùng vẫn phải giải quyết xong, tôi và Chủ tịch huyện Cao đã thảo luận rất lâu, trong huyện đối với vấn đề này quả thực không có khả năng, tôi nghĩ không có cách nào, kiến thức của Chủ tịch huyện Thẩm anh rộng lớn hơn những người sống trong vùng núi nghèo nàn chúng tôi, nói không chừng có suy nghĩ gì hay hơn.
Phùng Ngọc Mai ở bên cạnh nghe xong âm thầm kinh hãi, Lương Chấn Bảo nói lão ta sau khi trao đổi với Cao Dương xong mới tự mình đến tìm Thẩm Hoài nói về chuyện hồ chứa nước Du Sơn, đây là thái độ thể hiện rõ lão ta vẫn tiếp tục đứng trên cùng một chiến tuyến với Cao Dương, xem ra chuyện Tập đoàn Hoài Năng với hồ chứa nước Du Sơn chưa chắc đã đơn giản như trong tưởng tượng.
Đối mặt với ánh mắt hoài nghi của Lương Chấn Bỏa, Thẩm Hoài chỉ cười nói:
- Nếu nhất định tôi phải nói ra một phương án giải quyết vấn đề hồ chứa nước Du Sơn, tôi cũng không giấu Bí thư Lương anh…
- …
Lương Chấn Bảo trong lòng cả kinh, lão là muốn thăm dò suy nghĩ của Thẩm Hoài mà đến, lại không ngờ Thẩm Hoài nói toạc móng heo, ánh mắt nhìn vào mặt Thẩm Hoài nói:
- Chủ tịch huyện Thẩm, anh nói đi.
- - Tôi và Chủ tịch thành phố Dương Ngọc Quyền cũng bàn qua phương án liên quan, chính là huyện Du Sơn đem giao toàn bộ trạm thủy điện Du Sơn và tất cả thủy điện trong huyện cho Tập đoàn Hoài Năng khai thác kinh doanh, đập lớn hồ Du Sơn đương nhiên cũng do Tập đoàn Hoài Năng hoàn thành việc gia cố cần thiết, trong huyện giao thủy điện như vậy, Tập đoàn Hoài Năng cũng phải bổ sung thêm vào một phần tài chính cho huyện Du Sơn, một phần trong đó dùng vào việc sửa chữa bờ kè xung quanh hồ Du Sơn, một phần xây dựng lại đường quốc lộ Du Phủ, tôi nghĩ số tiền này ít hơn 50 triệu tệ là không thích hợp.
Th Thẩm Hoài nói,
- - Phương án này còn đang trong quá trình chuẩn bị, có chút do dự, nếu là do Chủ tịch thành phố Dương trực tiếp đưa ra, có thể sẽ gặp phải một số ý kiến phản đối, nếu do huyện chúng ta trực tiếp đề xuất phương án này, lại đi thỉnh cầu Chủ tịch thành phố Dương ủng hộ, tôi nghĩ khó khăn của việc thông qua phương án này sẽ ít hơn.
- …
Lương Chấn Bảo mãi lâu sau không nói gì
Phùng Ngọc Mai biết phương án này một khoảng thời gian rồi, cho nên không có khiếp sợ ban đầu, nhưng kinh ngạc đối với Bí thư huyện ủy Lương Chấn Bảo là có thể lý giải.
- - Chủ tịch huyện Thẩm anh hóa ra là có suy nghĩ này, suy nghĩ nghe có vẻ rất có sức hấp dẫn, rốt cuộc có thể thực hiện được hay không, tôi trở về phải suy nghĩ lại một chút, còn phải thương lượng với chủ tịch huyện Cao…
Lương Chấn Bảo có chút ngồi không yên bèn đứng lên rời khỏi văn phòng của Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài lại không có ý định buông tha Lương Chấn Bảo, đưa gã đến cửa văn phòng bắt tay, trước khi chia tay nói:
- - Bí thư Lương anh từ từ suy xét, không lo lắng, chiều ngày mai tôi rời khỏi huyện, trước khi đi tôi sẽ tìm Chủ tịch Cao nói cụ thể một chút về phương án này.
Nghe Thẩm Hoài nói lời này, chân của Lương Chấn Bảo bước ra dường như bị một khẩu súng trường giữ trên mặt đất, nửa bước khó dời, ánh mắt đục ngầu sắc nhọn nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Hoài, dường như từ trong mắt Thẩm Hoài tìm ra được càng nhiều ý tứ uy hiếp.
- Sao, Bí thư Lương không nhanh như vậy suy nghĩ kỹ rồi chứ?
Thẩm Hoài cười hỏi.
Lương Chấn Bảo tuy rằng bình thường là người hiền hành, nhưng ở Du Sơn tác oai tác quái nhiều năm nay, cũng dưỡng lên tính khí của nhân vật số một, nghe Thẩm Hoài nói như vậy, nhất thời cũng không chịu cứng rắn nói:
- Tôi nghĩ đến phải đi đến chỗ Chủ tịch huyện Tống một chuyến, chuyện này tôi sẽ suy nghĩ.
Nhìn Lương Chấn Bảo phất tay rời khỏi, Phùng Ngọc Mai âm thầm kinh hãi, nhưng nhìn thấy Thẩm Hoài làm như không có gì trở về văn phòng, cô cùng đành phải theo vào.
- Chủ nhiệm Phùng, cô có cảm thấy tôi có chút bức bách người ta không?
Thẩm Hoài cười hỏi Phùng Ngọc Mai.
Phương án thu mua là do Dương Ngọc Quyền trực tiếp đề xuất, một khi gặp phải nghi ngờ mạnh mẽ, Dương Ngọc Quyền sẽ rơi vào bị động, để cho sự việc càng trở nên phức tạp, mà nếu có thể do huyện đề xuất phương án thu mua, có thể trên diện rộng làm giảm lực cản ở các phương diện, làm cho phương án thuận lợi thực hiện.
Nhưng Phùng Ngọc Mai cảm thấy phương thức làm việc của Thẩm Hoài có lẽ nên uyển chuyển một chút, mà không nên thể hiện rõ uy hiếp Lương Chấn Bảo như vậy.
Thẩm Hoài ra mặt như vậy, Phùng Ngọc Mai có thể nói gì chứ.
Thẩm Hoài khẽ mỉm cười, nói với Phùng Ngọc Mai:
- - Chính trị đơn giản chính là giao dịch, khoác thêm cái khăn che mặt dịu dàng thắm thiết cũng không thay đổi được bản chất của giao dịch, trong tay chúng ta cầm được át chủ bài, thì phải nhe nanh lộ ra Lương Chấn Bảo không giao dịch với chúng ta, chúng ta sẽ đi giao dịch với Cao Dương, bằng không cô cho rằng hai người Lương Chấn Bảo Cao Dương thật sự có thể liên thủ chặt chẽ với nhau để áp chế tôi? Lương Chấn Bảo chủ động tới đây tìm tôi bàn chuyện hồ chứa nước, cũng đã lộ ra gã ngại ngần nói ra sự việc, tôi chỉ là giúp gã trực tiếp nói ra mà thôi.