Trở về nhà, Dương Thiên liền tải đầy đủ những game cần thiết về máy rồi bắt đầu chinh chiến. Lý Bàn chọn máy rất khá, chơi game không những mượt mà còn có thể chỉnh cấu hình đến mức tối đa. Sau khi kết thúc 3 ván thắng liên tục, Dương Thiên lẩm bẩm:
- Ta đã đánh thắng máy 3 trận liên tục, hẳn là đã đủ trình độ đối đầu với người chơi khác.
Nghĩ vậy, Dương Thiên không tiếp tục đánh với máy nữa mà chọn chế độ đánh thường. Sự thật đã chứng minh suy nghĩ của hắn, có những người đánh còn tệ hơn là máy. Không những vậy, còn liên tục gõ phím chửi đồng đội với những lý do không thể hại não hơn:
- Ta chơi Riven sao có thể đánh lại Blit, đã vậy rừng còn không chịu lên giúp đỡ. (Một người chơi Riven đi lane top gặp Blit cho hay).
- Teemo máu yếu, đẩy đường chậm, ta lên giáp lửa có gì sai. Chẳng qua do rừng bên kia lên nên mới chết thôi. (Một người chơi đổ lỗi tại rừng trong khi KDA của rừng bên kia là 1/0/2 còn hắn là 0/8/0).
- Ngu ngốc, Veigar solo rất yếu, sao có thể đánh lại Soraka được. (Một người chơi vừa bị hỗ trợ Soraka giết chết cho hay).
Dương Thiên có một loại cảm giác bất lực, Liên Minh không giống như những game hắn đã từng chơi. Đây là game đồng đội, tức là dù người cố gắng đến mấy, sẽ vẫn có những chiến hữu “thân yêu” dìm ngươi xuống. Cắn răng đánh xong 3 ván, Dương Thiên tâm trạng bực bội, tắt máy đi ngủ.
Sáng hôm sau, Dương Thiên thức dậy. Cảm giác lười biếng không muốn đi học. Chợt nhớ tới mấy cuộc hẹn cũng đành lết khỏi giường. Buổi Nq94nGw sáng hắn có hẹn Tần Tuyết trên lớp, buổi chiều giúp đỡ Mộc Vũ Hàm mua sắm đồ vật để tân trang cho cửa hàng. Buổi tối thì nhận lời mời của Triệu Vũ Hinh đến nhà nàng dùng bữa, nghe nói cha mẹ nàng muốn mời hắn dùng cơm.
Làm một nam nhân tốt thật là vất vả, Dương Thiên thầm nghĩ.
Tần Tuyết vẫn như bình thường, nói cười vui vẻ với Dương Thiên. Kết thúc buổi học, Tần Tuyết mới nói với hắn:
- Cha của ta nói, có một vị trưởng bối trong gia tộc muốn gặp gỡ ngươi?
- A, là ai?
- Ta cũng không rõ, nhưng theo ta đoán có thể là gia gia của ta.
- Gia gia của ngươi muốn gặp ta để làm gì?
Mặt của Tần Tuyết hơi hồng lên, gắt nhẹ:
- Việc này sao ta có thể biết được. Ngươi khi nào có thời gian rãnh hãy đến gặp cha ta, hắn sẽ đưa ngươi đi gặp.
Nói xong cũng không đợi Dương Thiên trả lời mà bước ra về. Dương Thiên cảm thấy khó hiểu, hắn nói gì sai mà lại khiến nàng tức giận. Dương Thiên không biết, Tần Tuyết cũng không phải thực sự tức giận mà chỉ là cảm thấy ngượng ngùng mà thôi. Nàng cũng đoán ra được gia gia muốn gặp Dương Thiên để làm gì rồi.
Buổi chiều, Dương Thiên đến nhà Mộc Vũ Hàm dẫn nàng đi mua đồ. Thấy Dương Thiên đi bộ đến, Mộc Vũ Hàm liền hỏi:
- Xe của ngươi ở đâu mà phải đi bộ như vậy?
- Động cơ bị hỏng nên đang phải sửa ở ngoài tiệm. Sao vậy, nếu cần mua nhiều, ta có thể mượn xe.
Mộc Vũ Hàm lắc đầu:
- Cũng không có gì nhiều, chỉ là một ít vật dụng dùng để trang trí cửa hàng mà thôi. Những thứ khác đều đã mua xong, chỉ còn chờ chuyển đến mà thôi.
- A, vậy tại sao lúc đó ngươi không mua luôn đồ vật trang trí rồi chở về cùng lúc cho thuận tiện.
- Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, có muốn đi hay không.
- Muốn, ta sao có thể không muốn chứ.
Mặc kệ vì lý do gì, Mộc Vũ Hàm đã mời Dương Thiên nhất định không từ chối. Một tên đầu đất như Dương Thiên sao có thể hiểu được, nàng có ý làm như vậy là để mời hắn đi chơi chứ. Mộc Vũ Hàm nhìn bề ngoài tuy mạnh mẽ, nhưng da mặt lại rất mỏng. Nói lời rủ Dương Thiên đi chơi, nàng không làm được.
Mua sắm diễn ra rất nhanh, chỉ một vài dãy ruy băng, đèn nháy cũng miếng dán tường. Mộc Vũ Hàm nhìn thời gian thấy vẫn còn sớm:
- Bây giờ vẫn chưa đến 3 giờ chiều, ngươi có muốn tìm một chỗ ngồi nghĩ không?
- Được a. Đằng kia có quán cafe, chúng ta lại đó đi.
Hai người gọi đồ uống xong, Dương Thiên lúc này mới hỏi:
- Ta nghe nói tên Lý Tưởng kia thường xuyên đến làm phiền ngươi.
- Không có a, hắn chỉ thỉnh thoảng mời ta dùng bữa hoặc chở ta về nhà thôi.
- Ngươi không từ chối sao?
- Ta cũng đã từ chối vài lần nhưng hắn vẫn liên tục mời. Vả lại, hắn đã giúp đỡ gia gia không ít, ta cũng không tiện từ chối.
Dương Thiên nghe đến đây mặt đã đen lại, tên Lý Tưởng này thật sự muốn tranh với hắn sao. Đang suy tính xem có nên cho hắn một trận hay không, Mộc Vũ Hàm đã nói tiếp:
- Lần này tiền nâng cấp quán ăn cũng là hắn đưa cho mẹ ta. Ngươi yên tâm, ta và hắn không có chuyện gì.
Nói xong câu này, Mộc Vũ Hàm khuôn mặt có chút xấu hổ cúi xuống, lén nhìn Dương Thiên. Dương Thiên không nhận ra ẩn ý trong câu nói này, vẫn tức giận:
- Không được, ta đoán hắn có ý đồ xấu với ngươi. Vẫn là để ta cho hắn một bài học thì tốt hơn.
Thấy Dương Thiên tức giận, trong lòng nàng có một loại cảm giác vui vẻ:
- Ngươi đang ghen sao?
- Tất nhiên… A, không phải, ý của ta là chúng ta là bạn tốt, tên Lý Tưởng đó lại là người xấu. Ta không thể để hắn làm hại ngươi.
Dương Thiên không dám thừa nhận mình có ý với Mộc Vũ Hàm. Lý Bàn từng nói, nữ nhân như Mộc Vũ Hàm, ngươi không nên để cho nàng biết ngươi thích nàng, như vậy rất dễ phản tác dụng. Dương Thiên không tin Lý Bàn, nhưng hiện tại Lý Bàn tay ôm mỹ nhân, hắn dù muốn dù không vẫn phải tin. Người thành công nói gì cũng đúng.
Không may cho Dương Thiên, lần này hắn lại áp dụng sai chỗ. Câu nói kia Lý Bàn đã nói khá lâu, khi đó Mộc Vũ Hàm vẫn rất chán ghét Dương Thiên. Bây giờ nàng đã hơi thích hắn, nói vậy chính là tự cầm đá đập chân mình.
Mộc Vũ Hàm nghe Dương Thiên nói vậy, vẻ mặt có hơi thay đổi, bưng ly cafe lên uống một hơi hết sạch rồi nhìn Dương Thiên:
- Ta chợt nhờ còn cần phải về nhà phụ giúp việc trang trí quán. Chúng ta đi thôi.
Dương Thiên chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Mộc Vũ Hàm đã đứng dậy đi ra ngoài. Chỉ có thể vội vã tính tiền rồi vác đồ chạy theo nàng. Đưa Mộc Vũ Hàm về nhà xong, Dương Thiên vẻ mặt méo xệch, tức giận vỗ mạnh vào cây cột điện bên đường. Lần này hắn khống chế lực đạo không tốt, cây cột điện lập tức vỡ nát. Cảm thấy có chuyện không ổn, Dương Thiên liền chuồn đi.
Lấy điện thoại ra gọi cho Lý Bàn, rất nhanh đã có người bắt máy:
- Dương Thiên, ta đang có việc. Nếu không có chuyện gì thi đừng làm phiền ta.
- Bàn tử, ngươi rất tốt a. Ngày mai ngươi sẽ biết tay ta.
Không đợi Lý Bàn trả lời, Dương Thiên đã tắt máy. Lý Bàn nhìn điện thoại, vẻ mặt vô cùng đặc sắc:
- Ông trời của ta, ngươi không phải nữ nhân a. Dù là nữ nhân cũng không tới tháng thường xuyên như vậy. Ngươi tới tháng cũng không nên đem ta ra để trút giận a.
Những lời này Dương Thiên không nghe thấy, nếu hắn biết được, Lý Bàn sẽ thê thảm hơn nhiều.
Tắt máy xong, Dương Thiên tức giận chửi một câu:
- Lý Bàn, những lần trước xem như bỏ qua. Lần này ta làm đúng theo lời ngươi nói vẫn có kết quả như vậy. Đừng trách ta không niệm tình huynh đệ.
Bình tĩnh trở lại, Dương Thiên trở về nhà tắm rửa thay đồ. Phản ứng của Mộc Vũ Hàm hắn vẫn chưa hiểu, không thể giải quyết được, đành để lại sau. Bây giờ phải đến nhà Triệu Vũ Hinh trước, nàng đã trải qua nhiều chuyện nên suy nghĩ chín chắn. Chắn sẽ không dễ thay đổi như hai người kia.
Đến nhà Triệu Vũ Hinh, đón hắn không phải là nàng mà là cha của nàng:
- Dương Thiên, ngươi đã đến rồi. Mau vào đi.
Bước vào trong nhà, Dương Thiên nhìn quanh một hồi, căn nhà cũng không quá nhỏ nhưng bài trí khá sơ sài. Triệu phụ dường như hiểu Dương Thiên đang nghĩ gì:
- Lần trước vì chữa bệnh cho mẹ của nàng, những thứ không cần thiết bọn ta đều đã bán hết.
- Ta không có ý gì.
- Không có gì, mau ngồi xuống đi.
Dương Thiên ngồi xuống, hắn cảm thấy trong ngôi nhà chỉ có 3 người, không khỏi hỏi:
- Ta nghe nói Triệu lão sư còn có một đệ đệ, tại sao không có trong nhà?
- Ngươi nói Triệu Hàng, nó còn phải đi học thêm. Lát nữa mới về, Vũ Hinh cũng mẹ nàng đang làm đồ ăn trong bếp. Nàng nói muốn tự tay làm một bữa ăn để tạ ơn ngươi.
- Không cần như vậy a. Nàng là lão sư của ta, giúp đỡ nàng là chuyện đương nhiên.
Triệu phụ cười cười rồi đột nhiên nghiêm túc:
- Dương Thiên, có một việc ta muốn hỏi ngươi. Hi vọng ngươi trả lời thật lòng.
Tuy không hiểu có chuyện gì mà Triệu phụ lại nghiêm túc như vậy, Dương Thiên vẫn gật đầu:
- Bá phụ cứ nói.
- Ngươi có thực sự ưa thích Vũ Hinh nhà ta hay không?
- Ta đã đánh thắng máy 3 trận liên tục, hẳn là đã đủ trình độ đối đầu với người chơi khác.
Nghĩ vậy, Dương Thiên không tiếp tục đánh với máy nữa mà chọn chế độ đánh thường. Sự thật đã chứng minh suy nghĩ của hắn, có những người đánh còn tệ hơn là máy. Không những vậy, còn liên tục gõ phím chửi đồng đội với những lý do không thể hại não hơn:
- Ta chơi Riven sao có thể đánh lại Blit, đã vậy rừng còn không chịu lên giúp đỡ. (Một người chơi Riven đi lane top gặp Blit cho hay).
- Teemo máu yếu, đẩy đường chậm, ta lên giáp lửa có gì sai. Chẳng qua do rừng bên kia lên nên mới chết thôi. (Một người chơi đổ lỗi tại rừng trong khi KDA của rừng bên kia là 1/0/2 còn hắn là 0/8/0).
- Ngu ngốc, Veigar solo rất yếu, sao có thể đánh lại Soraka được. (Một người chơi vừa bị hỗ trợ Soraka giết chết cho hay).
Dương Thiên có một loại cảm giác bất lực, Liên Minh không giống như những game hắn đã từng chơi. Đây là game đồng đội, tức là dù người cố gắng đến mấy, sẽ vẫn có những chiến hữu “thân yêu” dìm ngươi xuống. Cắn răng đánh xong 3 ván, Dương Thiên tâm trạng bực bội, tắt máy đi ngủ.
Sáng hôm sau, Dương Thiên thức dậy. Cảm giác lười biếng không muốn đi học. Chợt nhớ tới mấy cuộc hẹn cũng đành lết khỏi giường. Buổi Nq94nGw sáng hắn có hẹn Tần Tuyết trên lớp, buổi chiều giúp đỡ Mộc Vũ Hàm mua sắm đồ vật để tân trang cho cửa hàng. Buổi tối thì nhận lời mời của Triệu Vũ Hinh đến nhà nàng dùng bữa, nghe nói cha mẹ nàng muốn mời hắn dùng cơm.
Làm một nam nhân tốt thật là vất vả, Dương Thiên thầm nghĩ.
Tần Tuyết vẫn như bình thường, nói cười vui vẻ với Dương Thiên. Kết thúc buổi học, Tần Tuyết mới nói với hắn:
- Cha của ta nói, có một vị trưởng bối trong gia tộc muốn gặp gỡ ngươi?
- A, là ai?
- Ta cũng không rõ, nhưng theo ta đoán có thể là gia gia của ta.
- Gia gia của ngươi muốn gặp ta để làm gì?
Mặt của Tần Tuyết hơi hồng lên, gắt nhẹ:
- Việc này sao ta có thể biết được. Ngươi khi nào có thời gian rãnh hãy đến gặp cha ta, hắn sẽ đưa ngươi đi gặp.
Nói xong cũng không đợi Dương Thiên trả lời mà bước ra về. Dương Thiên cảm thấy khó hiểu, hắn nói gì sai mà lại khiến nàng tức giận. Dương Thiên không biết, Tần Tuyết cũng không phải thực sự tức giận mà chỉ là cảm thấy ngượng ngùng mà thôi. Nàng cũng đoán ra được gia gia muốn gặp Dương Thiên để làm gì rồi.
Buổi chiều, Dương Thiên đến nhà Mộc Vũ Hàm dẫn nàng đi mua đồ. Thấy Dương Thiên đi bộ đến, Mộc Vũ Hàm liền hỏi:
- Xe của ngươi ở đâu mà phải đi bộ như vậy?
- Động cơ bị hỏng nên đang phải sửa ở ngoài tiệm. Sao vậy, nếu cần mua nhiều, ta có thể mượn xe.
Mộc Vũ Hàm lắc đầu:
- Cũng không có gì nhiều, chỉ là một ít vật dụng dùng để trang trí cửa hàng mà thôi. Những thứ khác đều đã mua xong, chỉ còn chờ chuyển đến mà thôi.
- A, vậy tại sao lúc đó ngươi không mua luôn đồ vật trang trí rồi chở về cùng lúc cho thuận tiện.
- Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, có muốn đi hay không.
- Muốn, ta sao có thể không muốn chứ.
Mặc kệ vì lý do gì, Mộc Vũ Hàm đã mời Dương Thiên nhất định không từ chối. Một tên đầu đất như Dương Thiên sao có thể hiểu được, nàng có ý làm như vậy là để mời hắn đi chơi chứ. Mộc Vũ Hàm nhìn bề ngoài tuy mạnh mẽ, nhưng da mặt lại rất mỏng. Nói lời rủ Dương Thiên đi chơi, nàng không làm được.
Mua sắm diễn ra rất nhanh, chỉ một vài dãy ruy băng, đèn nháy cũng miếng dán tường. Mộc Vũ Hàm nhìn thời gian thấy vẫn còn sớm:
- Bây giờ vẫn chưa đến 3 giờ chiều, ngươi có muốn tìm một chỗ ngồi nghĩ không?
- Được a. Đằng kia có quán cafe, chúng ta lại đó đi.
Hai người gọi đồ uống xong, Dương Thiên lúc này mới hỏi:
- Ta nghe nói tên Lý Tưởng kia thường xuyên đến làm phiền ngươi.
- Không có a, hắn chỉ thỉnh thoảng mời ta dùng bữa hoặc chở ta về nhà thôi.
- Ngươi không từ chối sao?
- Ta cũng đã từ chối vài lần nhưng hắn vẫn liên tục mời. Vả lại, hắn đã giúp đỡ gia gia không ít, ta cũng không tiện từ chối.
Dương Thiên nghe đến đây mặt đã đen lại, tên Lý Tưởng này thật sự muốn tranh với hắn sao. Đang suy tính xem có nên cho hắn một trận hay không, Mộc Vũ Hàm đã nói tiếp:
- Lần này tiền nâng cấp quán ăn cũng là hắn đưa cho mẹ ta. Ngươi yên tâm, ta và hắn không có chuyện gì.
Nói xong câu này, Mộc Vũ Hàm khuôn mặt có chút xấu hổ cúi xuống, lén nhìn Dương Thiên. Dương Thiên không nhận ra ẩn ý trong câu nói này, vẫn tức giận:
- Không được, ta đoán hắn có ý đồ xấu với ngươi. Vẫn là để ta cho hắn một bài học thì tốt hơn.
Thấy Dương Thiên tức giận, trong lòng nàng có một loại cảm giác vui vẻ:
- Ngươi đang ghen sao?
- Tất nhiên… A, không phải, ý của ta là chúng ta là bạn tốt, tên Lý Tưởng đó lại là người xấu. Ta không thể để hắn làm hại ngươi.
Dương Thiên không dám thừa nhận mình có ý với Mộc Vũ Hàm. Lý Bàn từng nói, nữ nhân như Mộc Vũ Hàm, ngươi không nên để cho nàng biết ngươi thích nàng, như vậy rất dễ phản tác dụng. Dương Thiên không tin Lý Bàn, nhưng hiện tại Lý Bàn tay ôm mỹ nhân, hắn dù muốn dù không vẫn phải tin. Người thành công nói gì cũng đúng.
Không may cho Dương Thiên, lần này hắn lại áp dụng sai chỗ. Câu nói kia Lý Bàn đã nói khá lâu, khi đó Mộc Vũ Hàm vẫn rất chán ghét Dương Thiên. Bây giờ nàng đã hơi thích hắn, nói vậy chính là tự cầm đá đập chân mình.
Mộc Vũ Hàm nghe Dương Thiên nói vậy, vẻ mặt có hơi thay đổi, bưng ly cafe lên uống một hơi hết sạch rồi nhìn Dương Thiên:
- Ta chợt nhờ còn cần phải về nhà phụ giúp việc trang trí quán. Chúng ta đi thôi.
Dương Thiên chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Mộc Vũ Hàm đã đứng dậy đi ra ngoài. Chỉ có thể vội vã tính tiền rồi vác đồ chạy theo nàng. Đưa Mộc Vũ Hàm về nhà xong, Dương Thiên vẻ mặt méo xệch, tức giận vỗ mạnh vào cây cột điện bên đường. Lần này hắn khống chế lực đạo không tốt, cây cột điện lập tức vỡ nát. Cảm thấy có chuyện không ổn, Dương Thiên liền chuồn đi.
Lấy điện thoại ra gọi cho Lý Bàn, rất nhanh đã có người bắt máy:
- Dương Thiên, ta đang có việc. Nếu không có chuyện gì thi đừng làm phiền ta.
- Bàn tử, ngươi rất tốt a. Ngày mai ngươi sẽ biết tay ta.
Không đợi Lý Bàn trả lời, Dương Thiên đã tắt máy. Lý Bàn nhìn điện thoại, vẻ mặt vô cùng đặc sắc:
- Ông trời của ta, ngươi không phải nữ nhân a. Dù là nữ nhân cũng không tới tháng thường xuyên như vậy. Ngươi tới tháng cũng không nên đem ta ra để trút giận a.
Những lời này Dương Thiên không nghe thấy, nếu hắn biết được, Lý Bàn sẽ thê thảm hơn nhiều.
Tắt máy xong, Dương Thiên tức giận chửi một câu:
- Lý Bàn, những lần trước xem như bỏ qua. Lần này ta làm đúng theo lời ngươi nói vẫn có kết quả như vậy. Đừng trách ta không niệm tình huynh đệ.
Bình tĩnh trở lại, Dương Thiên trở về nhà tắm rửa thay đồ. Phản ứng của Mộc Vũ Hàm hắn vẫn chưa hiểu, không thể giải quyết được, đành để lại sau. Bây giờ phải đến nhà Triệu Vũ Hinh trước, nàng đã trải qua nhiều chuyện nên suy nghĩ chín chắn. Chắn sẽ không dễ thay đổi như hai người kia.
Đến nhà Triệu Vũ Hinh, đón hắn không phải là nàng mà là cha của nàng:
- Dương Thiên, ngươi đã đến rồi. Mau vào đi.
Bước vào trong nhà, Dương Thiên nhìn quanh một hồi, căn nhà cũng không quá nhỏ nhưng bài trí khá sơ sài. Triệu phụ dường như hiểu Dương Thiên đang nghĩ gì:
- Lần trước vì chữa bệnh cho mẹ của nàng, những thứ không cần thiết bọn ta đều đã bán hết.
- Ta không có ý gì.
- Không có gì, mau ngồi xuống đi.
Dương Thiên ngồi xuống, hắn cảm thấy trong ngôi nhà chỉ có 3 người, không khỏi hỏi:
- Ta nghe nói Triệu lão sư còn có một đệ đệ, tại sao không có trong nhà?
- Ngươi nói Triệu Hàng, nó còn phải đi học thêm. Lát nữa mới về, Vũ Hinh cũng mẹ nàng đang làm đồ ăn trong bếp. Nàng nói muốn tự tay làm một bữa ăn để tạ ơn ngươi.
- Không cần như vậy a. Nàng là lão sư của ta, giúp đỡ nàng là chuyện đương nhiên.
Triệu phụ cười cười rồi đột nhiên nghiêm túc:
- Dương Thiên, có một việc ta muốn hỏi ngươi. Hi vọng ngươi trả lời thật lòng.
Tuy không hiểu có chuyện gì mà Triệu phụ lại nghiêm túc như vậy, Dương Thiên vẫn gật đầu:
- Bá phụ cứ nói.
- Ngươi có thực sự ưa thích Vũ Hinh nhà ta hay không?