Hắc Lôi một lần nữa tung người bay lên không trung, khí thế liên tục tăng mạnh. Nhìn qua biểu hiện vẫn chỉ là Kim Đan hậu kỳ nhưng đã không chút thua kém Nguyên Anh sơ kỳ.
Sau lưng Dương Thiên xuất hiện một vết nứt không gian rất nhỏ, một chuôi kiếm từ đó hiện ra. Kiếm chỉ mới hiện ra một phần nhỏ đã khiến không gian chấn động kịch liệt. Dương Thiên lập tức đưa tay nắm lấy chuôi kiếm, áp chế sức mạnh khủng khiếp kia. Không gian yên tĩnh trở lại, trên RrPzko4 tay Dương Thiên là một thanh trường kiếm, thân kiếm khắc vô số các loại pháp ấn chằng chịt che phủ lên nhau.
Kiếm gọi Pháp Diệt, là một phần bản mệnh pháp bảo của Dương Thiên. Có khả năng phá mọi loại pháp thuật, công kích của đối thủ. Sử dụng kiếm này chứng tỏ Dương Thiên không có ý định giết chết Hắc Lôi. Chỉ là muốn đánh một trận sảng khoái, cần gì phải người sống ta chết. Sử dụng thứ này là để chứng tỏ sự tôn trọng đối thủ mà thôi
Hắc Lôi thấy trên tay Dương Thiên đột nhiên xuất hiện một cây kiếm cổ quái, gương mặt cũng tỏ vẻ ngưng trọng. Khi nãy Dương Thiên chỉ tùy ý phất tay đã đủ đánh hắn trọng thương. Hiện tại Dương Thiên đã lấy ra pháp bảo, dù dùng một đao mạnh nhất kia, Hắc Lôi vẫn không có chút tự tin nào.
Ánh mắt Hắc Lôi hiện lên vẻ quyết liệt, khí tức toàn thân một lần nữa tăng mạnh. Dường như phá vỡ giới hận Nguyên Anh sơ kỳ, bước vào Nguyên Anh trung kỳ. Mãi đến Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong mới dừng lại.
Dương Thiên là Chân Tiên, tình huống trước mắt là gì hắn đương nhiên hiểu rõ, thở dài một hơi:
- Ta không có ý định giết ngươi, cần gì phải khổ như vậy.
Hắc Lôi cười to:
- Ha ha, ngươi nói vậy chứng tỏ đã biết ta đang muốn làm gì. Những gì ngươi nói từ đầu đến giờ đều đúng. Không sai, tu vị của ta đích thực chỉ là Kim Đan hậu kỳ, hơn nữa mãi mãi không thể tấn cấp Nguyên Anh kỳ. Nguyên nhân là do một bộ công pháp đặc biệt ta thu được từ động phủ cổ tu sĩ, gọi là Cửu Chuyển Kim Đan Quyết.
- Người tu luyện công pháp này mỗi lần đạt đến Kim Đan hậu kỳ sẽ phong ấn Kim Đan của mình lại, tiến hành tu luyện lại từ đầu. Trải qua chín lần, công pháp đại thành, trong cơ thể xuất hiện đồng thời 9 cái Kim Đan, sức mạnh sẽ không kém gì Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ. Cái giá phải trả chính là cả đời chỉ có thể dừng lại ở Kim Đan hậu kỳ, vô pháp đột phá. Thọ nguyên không thể tăng lên.
- Hắc Lôi ta từ một tiểu tu sĩ, may mắn lấy được công pháp này, đến nay cũng đã gần 800 tuổi, thọ nguyên sắp tiêu hao hết. Vốn nghĩ rằng trên đời này không còn đối thủ, nào ngờ trước khi thọ nguyên tiêu hao hết, ngươi lại xuất hiện, thật là không uổng công ta cực khổ tu luyện đến bước này.
Dương Thiên im lặng không nói gì. Hắc Lôi nói không thể đột phá Nguyên Anh kỳ, chuyện này tuy không hoàn toàn đúng nhưng cũng gần như vậy. Kim Đan hậu kỳ đột phá Nguyên Anh kỳ tỉ lệ chưa đến 2%, tu luyện Cửu Chuyển Kim Đan Quyết khi đột phá Nguyên Anh kỳ cần 9 viên Kim Đan đồng thời lột xác, trở thành Nguyên Anh. Tức là 0,02 mũ 9 lần khả năng thành công, thấp đến đáng thương. Hơn nữa khi Nguyên Anh đại thành sẽ phải tiếp nhận Thiên Kiếp mạnh gấp hàng trăm lần bình thường. Đó là chưa kể pháp tắc thế giới này không cho phép tu sĩ đột phá Nguyên Anh kỳ.
Nhiều yếu tố gộp lại, Hắc Lôi chắc chắn sẽ không thể đột phá, thọ nguyên sắp chết, hắn muốn liều mạng đánh một trận cũng là điều dễ hiểu. Hắc Lôi giống như đang để lại di ngôn, Dương Thiên sẽ không ngăn cản.
Hắc Lôi vẫn tiếp tục nói:
- Vừa nãy khi ngươi tùy ý phá nát đòn tấn công của ta, ta đã biết chênh lệch của chúng ta lớn đến thế nào. Ngươi chắc chắn không phải Nguyên Anh sơ kỳ tu sĩ như tên kia đã nói.
- Khoan đã, tên kia mà ngươi nói là ai?
Hắc Lôi từ chối cho biết:
- Ta đã hứa là sẽ không tiết lộ danh tính của hắn. Chuyện đó bỏ qua một bên đi. Ngươi đã lấy ra binh khí, chứng tỏ đã muốn nghiêm túc tiếp một đao của ta đúng không?
Dương Thiên lắc đầu:
- Chỉ là để thể hiện sự tôn trọng mà thôi, ngươi còn chưa xứng đáng là đối thủ của ta.
Hắc Lôi lại cười to, trong nụ cười chứa đựng sự tức giận:
- Đám Nguyên Anh kỳ các ngươi đều tự cao như vậy. Ta nói cho ngươi biết, ta vừa mới sử dụng một bí pháp được ghi lại trong Cửu Chuyển Kim Đan Quyết, chỉ được dùng khi muốn tử chiến với đối thủ, gọi là Toái Đan. Ta cùng lúc phá vỡ 9 viên Kim Đan, thiêu đốt bản mệnh tinh huyết, tạm thời đạt đến Nguyên Anh Trung kỳ đỉnh phong. Thêm vào một đao kia, dù là Nguyên Anh hậu kỳ cũng phải cẩn thận đón đỡ.
Dương Thiên vẫn tỏ vẻ chẳng để trong lòng:
- Đây là di ngôn của ngươi sao, còn gì thì nói một lần cho hết đi.
- Cuồng vọng.
Hắc Lôi hét to, đưa đao qua cao hơn đầu:
- Đây là một đao mạnh nhất đời ta, Vạn Đao Phá.
Dứt lời, hai tay Hắc Lôi vung mạnh, Khấp Huyết đao thuận thế chém xuống. Đao chém được nửa đường thì tang vỡ thành vô số mảnh vụn. Mỗi mảnh vụn được bao bọc trong đao khí như những thanh tiểu phi đao. Hàng nghìn, hàng vạn tiểu phi đao theo tiếng hét của Hắc Lôi lao về phía Dương Thiên.
Trái ngược với sự bá đạo của Hắc Lôi, Dương Thiên bày ra tư thế trang nhã. Kiếm là vương giả, chú trọng kĩ thuật, sự tinh túy của kiếm Dương Thiên đã sớm hoàn toàn nắm giữ. Hắn đưa Pháp Diệt kiếm lên, nhẹ nhàng phẩy nhẹ, động tác vô cùng ưu mỹ, nhìn rất đẹp mắt.
Không có khí thế hừng hực, không có âm thanh gào thét. Từng điểm sáng xếp thành một dòng sông màu xanh (Thanh Hà) trôi một cách chậm chạp, va chạm vào vô số tiểu phi đao kia.
Va chạm tưởng chừng rất mãnh liệt lại không vang lên bất kì tiếng động nào. Nơi các điểm sáng màu xanh đi qua, tiểu phi đao lần lượt biến mất, hóa thành những mảnh sắt vụn rơi xuống đất. Thanh Hà vẫn nguyên vẹn không chút hao tổn, xuyên qua người Hắc Lôi rồi va chạm vào màn chắn biến mất.
Dương Thiên thu Pháp Diệt trở về, mỉm cười nói:
- Đây là một phần bản mệnh pháp bảo của ta, Pháp Diệt, diệt trừ vạn pháp, xóa bỏ mọi loại công kích. Ngoài ra thì không có năng lực sát thương bất cứ thứ gì.
Hắc Lôi từ trên không hạ xuống, cười một cách điên cuồng:
- Hay cho một thanh Pháp Diệt kiếm. Hắc Lôi ta đánh hơn ngàn trận toàn thắng, không ngờ hôm nay lại bại trong tay một thanh kiếm không hề có lực sát thương. Thật sự là trò cười…
Nói đến đây, Hắc Lôi phun ra một ngụm máu tươi. Pháp Diệt không tổn hại hắn, nhưng sử dụng Toái Đan cùng thiêu đốt bản mệnh tinh huyết thì chắc chắn sẽ chết.
Dương Thiên lãnh đạm nói:
- Không có lực sát thương không có nghĩa sẽ thất bại. Như những kẻ tu luyện Tịnh Hóa lực, tịnh hóa kẻ thù, không đánh mà thắng. Ngươi đã là kẻ sắp chết, có muốn biết vì sao lại thất bại hay không?
Hai mắt Hắc Lôi lại hiện lên vẻ điên cuồng, sử dụng cả bí pháp, tính mạng, hi sinh bảo đao Khấp Huyết chinh chiến nhiều năm, cuối cùng vẫn thất bại thảm hại. Hắn không cam tâm a.
- Mau nói cho ta biết, ta không tin là do thanh Pháp Diệt kiếm kia. Tu vị của ngươi rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới nào?
Dương Thiên bật cười:
- Chuyện này có nói ngươi cũng sẽ không tin, chỉ cần biết rằng, Nguyên Anh kỳ trong mắt ta yếu đến mức đáng thương, dùng một ngón ta cũng có thể giết chết được.
Nói xong, Dương Thiên xoay người rời đi. Hắc Lôi hai mắt vô hồn, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ là Phân Thần kỳ, không thể nào, dù tại Tu Chân giới, Phân Thần kỳ cũng là tối cao tồn tại. Một mảnh đại lục bị vứt bỏ như Ẩn Thế đại lục sao có thể xuất hiện đại năng bậc này.
Câu hỏi của hắn không có câu trả lời. Hai mắt Hắc Lôi trừng to, cả người căn phồng lên rồi nổ tung. Xương cốt, huyết nhục văng khắp nơi. Đột nhiên, giữa sàn đấu xuất hiện một chấm đen, mọi thứ xung quanh liền bị hút vào trong đó. Những mảnh vỡ vụn của Khấp Huyết cũng theo lực hút tiến vào trong lỗ đen. Sàn đấu sạch sẽ, lỗ đen cũng biến mất.
Dương Thiên búng tay, một đạo thân ảnh tương tự Hắc Lôi xuất hiện. Trên người hắn vẫn mặc chiếc áo khoác đen, chi chít vết thương, khóe miệng rỉ máu. Hài lòng với hình tượng mình vừa tạo ra, Dương Thiên chỉ tay lên trần nhà, tia sáng màu xanh theo đó bắn ra, màn chắn, huyễn trận, trận pháp do Hắc Lôi ném ra đồng loạt biến mất. Dương Thiên vuốt thẳng lại cổ áo rồi đưa tay ra hiệu cho trọng tài:
- Trận đấu đã xong, ngươi mau lên đây tuyên bố kết quả đi.
Sau lưng Dương Thiên xuất hiện một vết nứt không gian rất nhỏ, một chuôi kiếm từ đó hiện ra. Kiếm chỉ mới hiện ra một phần nhỏ đã khiến không gian chấn động kịch liệt. Dương Thiên lập tức đưa tay nắm lấy chuôi kiếm, áp chế sức mạnh khủng khiếp kia. Không gian yên tĩnh trở lại, trên RrPzko4 tay Dương Thiên là một thanh trường kiếm, thân kiếm khắc vô số các loại pháp ấn chằng chịt che phủ lên nhau.
Kiếm gọi Pháp Diệt, là một phần bản mệnh pháp bảo của Dương Thiên. Có khả năng phá mọi loại pháp thuật, công kích của đối thủ. Sử dụng kiếm này chứng tỏ Dương Thiên không có ý định giết chết Hắc Lôi. Chỉ là muốn đánh một trận sảng khoái, cần gì phải người sống ta chết. Sử dụng thứ này là để chứng tỏ sự tôn trọng đối thủ mà thôi
Hắc Lôi thấy trên tay Dương Thiên đột nhiên xuất hiện một cây kiếm cổ quái, gương mặt cũng tỏ vẻ ngưng trọng. Khi nãy Dương Thiên chỉ tùy ý phất tay đã đủ đánh hắn trọng thương. Hiện tại Dương Thiên đã lấy ra pháp bảo, dù dùng một đao mạnh nhất kia, Hắc Lôi vẫn không có chút tự tin nào.
Ánh mắt Hắc Lôi hiện lên vẻ quyết liệt, khí tức toàn thân một lần nữa tăng mạnh. Dường như phá vỡ giới hận Nguyên Anh sơ kỳ, bước vào Nguyên Anh trung kỳ. Mãi đến Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong mới dừng lại.
Dương Thiên là Chân Tiên, tình huống trước mắt là gì hắn đương nhiên hiểu rõ, thở dài một hơi:
- Ta không có ý định giết ngươi, cần gì phải khổ như vậy.
Hắc Lôi cười to:
- Ha ha, ngươi nói vậy chứng tỏ đã biết ta đang muốn làm gì. Những gì ngươi nói từ đầu đến giờ đều đúng. Không sai, tu vị của ta đích thực chỉ là Kim Đan hậu kỳ, hơn nữa mãi mãi không thể tấn cấp Nguyên Anh kỳ. Nguyên nhân là do một bộ công pháp đặc biệt ta thu được từ động phủ cổ tu sĩ, gọi là Cửu Chuyển Kim Đan Quyết.
- Người tu luyện công pháp này mỗi lần đạt đến Kim Đan hậu kỳ sẽ phong ấn Kim Đan của mình lại, tiến hành tu luyện lại từ đầu. Trải qua chín lần, công pháp đại thành, trong cơ thể xuất hiện đồng thời 9 cái Kim Đan, sức mạnh sẽ không kém gì Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ. Cái giá phải trả chính là cả đời chỉ có thể dừng lại ở Kim Đan hậu kỳ, vô pháp đột phá. Thọ nguyên không thể tăng lên.
- Hắc Lôi ta từ một tiểu tu sĩ, may mắn lấy được công pháp này, đến nay cũng đã gần 800 tuổi, thọ nguyên sắp tiêu hao hết. Vốn nghĩ rằng trên đời này không còn đối thủ, nào ngờ trước khi thọ nguyên tiêu hao hết, ngươi lại xuất hiện, thật là không uổng công ta cực khổ tu luyện đến bước này.
Dương Thiên im lặng không nói gì. Hắc Lôi nói không thể đột phá Nguyên Anh kỳ, chuyện này tuy không hoàn toàn đúng nhưng cũng gần như vậy. Kim Đan hậu kỳ đột phá Nguyên Anh kỳ tỉ lệ chưa đến 2%, tu luyện Cửu Chuyển Kim Đan Quyết khi đột phá Nguyên Anh kỳ cần 9 viên Kim Đan đồng thời lột xác, trở thành Nguyên Anh. Tức là 0,02 mũ 9 lần khả năng thành công, thấp đến đáng thương. Hơn nữa khi Nguyên Anh đại thành sẽ phải tiếp nhận Thiên Kiếp mạnh gấp hàng trăm lần bình thường. Đó là chưa kể pháp tắc thế giới này không cho phép tu sĩ đột phá Nguyên Anh kỳ.
Nhiều yếu tố gộp lại, Hắc Lôi chắc chắn sẽ không thể đột phá, thọ nguyên sắp chết, hắn muốn liều mạng đánh một trận cũng là điều dễ hiểu. Hắc Lôi giống như đang để lại di ngôn, Dương Thiên sẽ không ngăn cản.
Hắc Lôi vẫn tiếp tục nói:
- Vừa nãy khi ngươi tùy ý phá nát đòn tấn công của ta, ta đã biết chênh lệch của chúng ta lớn đến thế nào. Ngươi chắc chắn không phải Nguyên Anh sơ kỳ tu sĩ như tên kia đã nói.
- Khoan đã, tên kia mà ngươi nói là ai?
Hắc Lôi từ chối cho biết:
- Ta đã hứa là sẽ không tiết lộ danh tính của hắn. Chuyện đó bỏ qua một bên đi. Ngươi đã lấy ra binh khí, chứng tỏ đã muốn nghiêm túc tiếp một đao của ta đúng không?
Dương Thiên lắc đầu:
- Chỉ là để thể hiện sự tôn trọng mà thôi, ngươi còn chưa xứng đáng là đối thủ của ta.
Hắc Lôi lại cười to, trong nụ cười chứa đựng sự tức giận:
- Đám Nguyên Anh kỳ các ngươi đều tự cao như vậy. Ta nói cho ngươi biết, ta vừa mới sử dụng một bí pháp được ghi lại trong Cửu Chuyển Kim Đan Quyết, chỉ được dùng khi muốn tử chiến với đối thủ, gọi là Toái Đan. Ta cùng lúc phá vỡ 9 viên Kim Đan, thiêu đốt bản mệnh tinh huyết, tạm thời đạt đến Nguyên Anh Trung kỳ đỉnh phong. Thêm vào một đao kia, dù là Nguyên Anh hậu kỳ cũng phải cẩn thận đón đỡ.
Dương Thiên vẫn tỏ vẻ chẳng để trong lòng:
- Đây là di ngôn của ngươi sao, còn gì thì nói một lần cho hết đi.
- Cuồng vọng.
Hắc Lôi hét to, đưa đao qua cao hơn đầu:
- Đây là một đao mạnh nhất đời ta, Vạn Đao Phá.
Dứt lời, hai tay Hắc Lôi vung mạnh, Khấp Huyết đao thuận thế chém xuống. Đao chém được nửa đường thì tang vỡ thành vô số mảnh vụn. Mỗi mảnh vụn được bao bọc trong đao khí như những thanh tiểu phi đao. Hàng nghìn, hàng vạn tiểu phi đao theo tiếng hét của Hắc Lôi lao về phía Dương Thiên.
Trái ngược với sự bá đạo của Hắc Lôi, Dương Thiên bày ra tư thế trang nhã. Kiếm là vương giả, chú trọng kĩ thuật, sự tinh túy của kiếm Dương Thiên đã sớm hoàn toàn nắm giữ. Hắn đưa Pháp Diệt kiếm lên, nhẹ nhàng phẩy nhẹ, động tác vô cùng ưu mỹ, nhìn rất đẹp mắt.
Không có khí thế hừng hực, không có âm thanh gào thét. Từng điểm sáng xếp thành một dòng sông màu xanh (Thanh Hà) trôi một cách chậm chạp, va chạm vào vô số tiểu phi đao kia.
Va chạm tưởng chừng rất mãnh liệt lại không vang lên bất kì tiếng động nào. Nơi các điểm sáng màu xanh đi qua, tiểu phi đao lần lượt biến mất, hóa thành những mảnh sắt vụn rơi xuống đất. Thanh Hà vẫn nguyên vẹn không chút hao tổn, xuyên qua người Hắc Lôi rồi va chạm vào màn chắn biến mất.
Dương Thiên thu Pháp Diệt trở về, mỉm cười nói:
- Đây là một phần bản mệnh pháp bảo của ta, Pháp Diệt, diệt trừ vạn pháp, xóa bỏ mọi loại công kích. Ngoài ra thì không có năng lực sát thương bất cứ thứ gì.
Hắc Lôi từ trên không hạ xuống, cười một cách điên cuồng:
- Hay cho một thanh Pháp Diệt kiếm. Hắc Lôi ta đánh hơn ngàn trận toàn thắng, không ngờ hôm nay lại bại trong tay một thanh kiếm không hề có lực sát thương. Thật sự là trò cười…
Nói đến đây, Hắc Lôi phun ra một ngụm máu tươi. Pháp Diệt không tổn hại hắn, nhưng sử dụng Toái Đan cùng thiêu đốt bản mệnh tinh huyết thì chắc chắn sẽ chết.
Dương Thiên lãnh đạm nói:
- Không có lực sát thương không có nghĩa sẽ thất bại. Như những kẻ tu luyện Tịnh Hóa lực, tịnh hóa kẻ thù, không đánh mà thắng. Ngươi đã là kẻ sắp chết, có muốn biết vì sao lại thất bại hay không?
Hai mắt Hắc Lôi lại hiện lên vẻ điên cuồng, sử dụng cả bí pháp, tính mạng, hi sinh bảo đao Khấp Huyết chinh chiến nhiều năm, cuối cùng vẫn thất bại thảm hại. Hắn không cam tâm a.
- Mau nói cho ta biết, ta không tin là do thanh Pháp Diệt kiếm kia. Tu vị của ngươi rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới nào?
Dương Thiên bật cười:
- Chuyện này có nói ngươi cũng sẽ không tin, chỉ cần biết rằng, Nguyên Anh kỳ trong mắt ta yếu đến mức đáng thương, dùng một ngón ta cũng có thể giết chết được.
Nói xong, Dương Thiên xoay người rời đi. Hắc Lôi hai mắt vô hồn, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ là Phân Thần kỳ, không thể nào, dù tại Tu Chân giới, Phân Thần kỳ cũng là tối cao tồn tại. Một mảnh đại lục bị vứt bỏ như Ẩn Thế đại lục sao có thể xuất hiện đại năng bậc này.
Câu hỏi của hắn không có câu trả lời. Hai mắt Hắc Lôi trừng to, cả người căn phồng lên rồi nổ tung. Xương cốt, huyết nhục văng khắp nơi. Đột nhiên, giữa sàn đấu xuất hiện một chấm đen, mọi thứ xung quanh liền bị hút vào trong đó. Những mảnh vỡ vụn của Khấp Huyết cũng theo lực hút tiến vào trong lỗ đen. Sàn đấu sạch sẽ, lỗ đen cũng biến mất.
Dương Thiên búng tay, một đạo thân ảnh tương tự Hắc Lôi xuất hiện. Trên người hắn vẫn mặc chiếc áo khoác đen, chi chít vết thương, khóe miệng rỉ máu. Hài lòng với hình tượng mình vừa tạo ra, Dương Thiên chỉ tay lên trần nhà, tia sáng màu xanh theo đó bắn ra, màn chắn, huyễn trận, trận pháp do Hắc Lôi ném ra đồng loạt biến mất. Dương Thiên vuốt thẳng lại cổ áo rồi đưa tay ra hiệu cho trọng tài:
- Trận đấu đã xong, ngươi mau lên đây tuyên bố kết quả đi.