Không đợi Nalno kịp trấn tĩnh lại, lão cá trê đã đứng dậy kinh hô:
- Nalno tiên sinh, là hắn. Ta nghi ngờ hắn chính là người đã phá hoại Đông Lai quán.
Nalno kinh ngạc đến trợn mắt, người hắn đang muốn tìm đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt. Nhưng hình như có điểm nào đó không đúng. Dương Thiên mặc một bộ đồ thun bình thường, tuổi tác khoảng 20, đeo một cái đồng hồ đắt tiền. Đây là hình tượng tiêu biểu của một tên công tử nhà giàu chứ không phải võ lâm cao thủ a.
Trong sự ngỡ ngàng của hai người, Dương Thiên bước lại kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt âm trầm nhìn lão cá trê:
- Lần trước cho ngươi một bài học nhỏ, xem ra vẫn chưa thấm vào đâu. Không ngờ ngươi lại dám dựng lên vụ cướp bóc tống tiền này.
Lão cá trê cả người run rẩy, ngồi bệch xuống ghế:
- Chuyện đó là do ngươi làm?
Dương Thiên nhún vai:
- Ngoài ta ra thì còn có kẻ nào khác. Là gan của ngươi rất lớn, từ trước đến nay, những kẻ dám bày mưu tính kế với ta đều phải chết.
Lão cá trê đang định nói thêm gì đó thì Nalno đã ngăn trước mặt hắn:
- Thật xin lỗi, ta muốn hỏi vị đại nhân đây vài câu có được không?
- Không được.
- Ta muốn hỏi… Cái gì?
Nalno khựng lại, hắn đã chuẩn bị một loạt câu hỏi trong đầu, không ngờ Dương Thiên lại thẳng thừng từ chối.
- Tại sao?
Dương Thiên nhướng mày:
- Ngươi là tội phạm, ta đến đây để bắt ngươi. Giữa chúng ta vốn không có gì để nói. Đừng nhiều lời nữa, ta cho ngươi một cơ hội, gọi hết đám thuộc hạ kia lên đây đi. Một mình ngươi vốn không đủ cho ta nhét kẻ răng.
Câu nói của Dương Thiên khiến Nalno phẫn nộ, hắn được mọi người đặt cho danh xưng là Hắc Hổ Nam Phi. Đã đối mặt với cái chết vô số lần. Bây giờ lại bị một tên nhóc miệng còn hôi sữa coi thường, sao có thể nhịn nhục được nữa. Quan trọng hơn hết, Nalno không tin Dương Thiên giống với lão già kia. Từ khi nhìn thấy Dương Thiên, hắn đã nhận định là lão cá trê đang nói quá lên nên mới tìm cách thăm dò. Thậm chí có chút nghi ngờ hai người này đang hợp tác diễn kịch để lừa bịp tiền công của hắn.
Suy nghĩ cùng hành động liền mạch, Nalno dậm mạnh chân nhảy lùi ra phía sau. Rút thêm một khẩu súng ngắn nữa ở thắt lưng ra, hướng về phía Dương Thiên bóp cò.
Loại súng Nalno sử dụng là loại vừa được cải tiến, một lần bóp cò có thể bắn ra ba viên đạn với quỹ tích sát nhau, sức công phá mạnh hơn loại súng bình thường rất nhiều.
Đáng tiếc, không có cảnh máu óc bắn tung tóe như hắn dự kiến. Dương Thiên vẫn nhàn nhà ngồi đó, cầm lấy bình rượu trên bàn uống cạn. Sáu viên đạn lơ lửng gần đó, như bị một bức tường vô hình chặn lại, có hết sức cũng không thể bay tiếp.
Dương Thiên thỉnh thoảng có xem vài bộ phim hành động siêu năng lực trên máy tính của mình. Trong đó có hai kiểu đỡ đạn nổi bật nhất là tay không bắt lấy đạn thả rơi trước mặt kẻ thù và làm những viên đạn lơ lửng trên không trung. Dễ đoán, hắn ưa thích kiểu thứ hai hơn.
Nalno cùng lão cá trê mồm há to ra, không thốt lên được lời nào. Dương Thiên thấy vậy liền lắc đầu:
- Tố chất tâm lý kém như vậy mà muốn làm đệ tử của ta sao. Ta khuyên ngươi nên buông tha chống cự, vào tù vài ba chục năm, sau đó lại trở về quê nhà tác nghiệp. Nói thật, chuyện này ta cũng chẳng muốn quản, nhưng có người nhờ cậy. Để cho nàng được vui vẻ, đành thiệt thòi cho các ngươi vậy.
Hai người vẫn còn chưa hết kinh ngạc nên không nghe được Dương Thiên đang nói gì. Bất đắc dĩ, Dương Thiên đưa tay gom Ek2JmMd hết 6 viên đạn trên không, vo lại rồi bắn lên một cây cột gần đó.
- Ầm.
Cây cột bị nổ tung, Nalno cùng lão cá trê bừng tỉnh, nhìn Dương Thiên như một con quái vật.
- Lựa chọn đi, tiếp tục chống cự hay đầu hàng.
Nalno còn chưa nói gì, dưới lầu đã vang lên tiếng bước chân. Hai tên trùm mũ đen, trên tay cầm súng trường mở cửa xông vào. Thấy Nalno hai súng vẫn đang chĩa về phía Dương Thiên liền nhận định đây là kẻ thù. Hai ngươi không nói lời nào liền hướng hắn nổ súng.
Sự kiên nhẫn của Dương Thiên cũng chỉ có giới hạn, hắn đưa tay chỉ nhẹ một cái. Hai tên kia đồng loại hét thảm rồi ngã xuống đất. Nalno gào to:
- Eren, Niel.
Chạy nhanh về phía hai người, Nalno vội sử dụng những động tác sơ cứu trên chiến trường. Một hồi sau, hắn đặt thi thể hai đồng bạn xuống, ánh mắt căm hận nhìn Dương Thiên:
- Ta mặc kệ ngươi là ai. Kẻ nào dám động đến huynh đệ của Nalno ta đều phải chết.
Những người này sinh ra ở Châu Phi, do hoàn cảnh đưa đầy mà tiến vào con đường tội ác. Ban đầu có hơn vài trăm người, sau nhiều lần đấu súng với cảnh sát chỉ còn xót lại hơn hai mươi người, tình cảm vô cùng gắn bó, so với huynh đệ ruột thịt còn thân thiết hơn. Dương Thiên ra tay sát hại hai người đã triệt để kích thích bản tính điên cuồng của Nalno. Hiện tại, dù trước mặt là mưa bom bão đạn hắn cũng sẽ không ngần ngại lao vào báo thù.
Dương Thiên không phải kẻ hiếu sát, nhưng khi cần thiết, hắn vẫn luôn ra tay rất dứt khoát. Đám cướp này đã giết hại không ít người, có chết cũng xứng đáng. Vốn ban đầu hắn định bắt sống giao cho Lưu Ly lập công, bất quá bọn hắn đã lựa chọn cái chết, Dương Thiên cũng không ngại thành toàn cho.
Nalno đã sớm vứt bỏ hai khẩu súng ngắn kia qua một bên. Hắn biết súng ống đối với Dương Thiên chỉ là đồ bỏ. Rút lấy hai thành đoản đao giấu dưới chân, Nalno làm thủ thế, như con hổ rình mồi chờ đợi sơ hở để tấn công.
Dương Thiên chống tay xuống ghế đứng lên, cầm theo ly rượu, vừa đi vừa uống. Dường như Nalno trước mắt chẳng đáng để hắn bận tâm. Dương Thiên càng lại gần, từng tế bào trên người Nalno càng rung mạnh hơn. Tư thế di chuyển của Dương Thiên tràn đầy sơ hở nhưng Nalno lại có cảm giác, chỉ cần hắn tấn công sẽ lập tức bị giết chết. Đây là trực giác do bao năm chiến đấu trên chiến trường mài giũa mà thành.
Thấy Nalno gồng cứng người, Dương Thiên bật cười:
- Ngươi làm gì vậy, mau tấn công đi. Nếu để ta ra tay, ngươi một chút cơ hội phản khán cũng không có.
Nalno mặc kệ Dương Thiên nói gì, hắn nín thở theo dõi, cố gắng không bỏ qua bất kỳ cử động nào dù là nhỏ nhất. Đúng lúc này, phía sau lưng Dương Thiên vang lên một tiếng động nhỏ.
Lão cá trê đã sớm bị những thủ đoạn của Dương Thiên dọa cho sợ mất mật. Cái gì tiền chuộc, nợ nần, rượu quý đã sớm bị hắn ném thật xa ra khỏi đầu. Nhân lúc hai người kia đang đối đầu căng thẳng, lão liền lén mở ra đường hầm bí mật trong căn phòng, tìm cách bỏ trốn. Do quá sợ hãi, lão cá trê trong lúc mở cửa vô tình làm rơi chìa khóa xuống sàn nhà.
Nghe thấy tiến động phát ra từ phía sau, Dương Thiên theo quán tính quay đầu lại nhìn. Nhận ra đây là cơ hội ngàn năm có một, Nalno cả người như một con hổ, bằng tốc độ nhanh nhất lao về phía Dương Thiên.
Tay trái Nalno vung đao chém ngang mặt Dương Thiên, đồng thời chân phải hướng bụng quét ngang. Dương Thiên một tay đưa lên ngang mặt chặn thanh đao đang chém tới, tay còn lại chắn ngang bụng. Đột nhiên, chân phải Nalno như bị gắn một khối sắt nặng, từ giữa lưng chừng không trung rơi xuống đất. Tư thế của hắn lập tức thay đổi, chân phải làm trụ, cả người hướng về phía trước, tay phải mang theo đoản đao chém thẳng xuống giữa trán Dương Thiên.
Đây là tất sát kĩ nổi danh của Nalno, Trảm Thủ. Những chiêu thức phía trước chỉ là hư chiêu, nhát chém cuối cùng mới là thứ đòi mạng. Tuyệt kĩ này trước giờ chưa từng thất bại, vô số cao thủ đã nằm xuống dưới lưỡi đao này. Vị sư phụ truyền thụ chiêu thức này cho hắn đã từng nói rằng:
- Trảm Thủ vừa ra, địch nhân tất sẽ mất mạng. Nếu thất bại, người phải chết chính là ngươi.
Vị sư phụ này nói hoàn toàn đúng, đoản đao còn chưa kịp chạm vào trán Dương Thiên, cả người Nalno đã, nhìn xuống phía dưới. Lúc này, một ngón tay của Dương Thiên đã xuyên thẳng qua vị trí ngực trái của hắn. Hai thanh đoản đao đều đã bị chặt gãy làm hai, mảnh vỡ rơi xuống đất.
Dương Thiên cũng không làm động tác gì quá mức phức tạp. Khi đao của Nalno sắp chạm vào trán hắn, bàn tay đang xòe ra liền biến thành tư thế chỉ tay. Lần lượt lướt qua chuôi hai thanh đao rồi đâm thẳng vào ngực Nalno.
- Ta đã cho ngươi cơ hội sử dụng tuyệt chiêu mạnh nhất. Có thể an lòng mà ra đi được rồi.
Nalno ngẩn đầu lên trời, há miệng muốn cười mà không phát ra được âm thanh nào. Vẫn giữ tư thế miệng há to, cả người Nalno ngã về phía sau, chết không nhắm mắt. Tất sát kĩ bao nhiêu năm tu luyện bị người khác tùy ý phá giải, hắn sao có thể ra đi thanh thản được?
- Nalno tiên sinh, là hắn. Ta nghi ngờ hắn chính là người đã phá hoại Đông Lai quán.
Nalno kinh ngạc đến trợn mắt, người hắn đang muốn tìm đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt. Nhưng hình như có điểm nào đó không đúng. Dương Thiên mặc một bộ đồ thun bình thường, tuổi tác khoảng 20, đeo một cái đồng hồ đắt tiền. Đây là hình tượng tiêu biểu của một tên công tử nhà giàu chứ không phải võ lâm cao thủ a.
Trong sự ngỡ ngàng của hai người, Dương Thiên bước lại kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt âm trầm nhìn lão cá trê:
- Lần trước cho ngươi một bài học nhỏ, xem ra vẫn chưa thấm vào đâu. Không ngờ ngươi lại dám dựng lên vụ cướp bóc tống tiền này.
Lão cá trê cả người run rẩy, ngồi bệch xuống ghế:
- Chuyện đó là do ngươi làm?
Dương Thiên nhún vai:
- Ngoài ta ra thì còn có kẻ nào khác. Là gan của ngươi rất lớn, từ trước đến nay, những kẻ dám bày mưu tính kế với ta đều phải chết.
Lão cá trê đang định nói thêm gì đó thì Nalno đã ngăn trước mặt hắn:
- Thật xin lỗi, ta muốn hỏi vị đại nhân đây vài câu có được không?
- Không được.
- Ta muốn hỏi… Cái gì?
Nalno khựng lại, hắn đã chuẩn bị một loạt câu hỏi trong đầu, không ngờ Dương Thiên lại thẳng thừng từ chối.
- Tại sao?
Dương Thiên nhướng mày:
- Ngươi là tội phạm, ta đến đây để bắt ngươi. Giữa chúng ta vốn không có gì để nói. Đừng nhiều lời nữa, ta cho ngươi một cơ hội, gọi hết đám thuộc hạ kia lên đây đi. Một mình ngươi vốn không đủ cho ta nhét kẻ răng.
Câu nói của Dương Thiên khiến Nalno phẫn nộ, hắn được mọi người đặt cho danh xưng là Hắc Hổ Nam Phi. Đã đối mặt với cái chết vô số lần. Bây giờ lại bị một tên nhóc miệng còn hôi sữa coi thường, sao có thể nhịn nhục được nữa. Quan trọng hơn hết, Nalno không tin Dương Thiên giống với lão già kia. Từ khi nhìn thấy Dương Thiên, hắn đã nhận định là lão cá trê đang nói quá lên nên mới tìm cách thăm dò. Thậm chí có chút nghi ngờ hai người này đang hợp tác diễn kịch để lừa bịp tiền công của hắn.
Suy nghĩ cùng hành động liền mạch, Nalno dậm mạnh chân nhảy lùi ra phía sau. Rút thêm một khẩu súng ngắn nữa ở thắt lưng ra, hướng về phía Dương Thiên bóp cò.
Loại súng Nalno sử dụng là loại vừa được cải tiến, một lần bóp cò có thể bắn ra ba viên đạn với quỹ tích sát nhau, sức công phá mạnh hơn loại súng bình thường rất nhiều.
Đáng tiếc, không có cảnh máu óc bắn tung tóe như hắn dự kiến. Dương Thiên vẫn nhàn nhà ngồi đó, cầm lấy bình rượu trên bàn uống cạn. Sáu viên đạn lơ lửng gần đó, như bị một bức tường vô hình chặn lại, có hết sức cũng không thể bay tiếp.
Dương Thiên thỉnh thoảng có xem vài bộ phim hành động siêu năng lực trên máy tính của mình. Trong đó có hai kiểu đỡ đạn nổi bật nhất là tay không bắt lấy đạn thả rơi trước mặt kẻ thù và làm những viên đạn lơ lửng trên không trung. Dễ đoán, hắn ưa thích kiểu thứ hai hơn.
Nalno cùng lão cá trê mồm há to ra, không thốt lên được lời nào. Dương Thiên thấy vậy liền lắc đầu:
- Tố chất tâm lý kém như vậy mà muốn làm đệ tử của ta sao. Ta khuyên ngươi nên buông tha chống cự, vào tù vài ba chục năm, sau đó lại trở về quê nhà tác nghiệp. Nói thật, chuyện này ta cũng chẳng muốn quản, nhưng có người nhờ cậy. Để cho nàng được vui vẻ, đành thiệt thòi cho các ngươi vậy.
Hai người vẫn còn chưa hết kinh ngạc nên không nghe được Dương Thiên đang nói gì. Bất đắc dĩ, Dương Thiên đưa tay gom Ek2JmMd hết 6 viên đạn trên không, vo lại rồi bắn lên một cây cột gần đó.
- Ầm.
Cây cột bị nổ tung, Nalno cùng lão cá trê bừng tỉnh, nhìn Dương Thiên như một con quái vật.
- Lựa chọn đi, tiếp tục chống cự hay đầu hàng.
Nalno còn chưa nói gì, dưới lầu đã vang lên tiếng bước chân. Hai tên trùm mũ đen, trên tay cầm súng trường mở cửa xông vào. Thấy Nalno hai súng vẫn đang chĩa về phía Dương Thiên liền nhận định đây là kẻ thù. Hai ngươi không nói lời nào liền hướng hắn nổ súng.
Sự kiên nhẫn của Dương Thiên cũng chỉ có giới hạn, hắn đưa tay chỉ nhẹ một cái. Hai tên kia đồng loại hét thảm rồi ngã xuống đất. Nalno gào to:
- Eren, Niel.
Chạy nhanh về phía hai người, Nalno vội sử dụng những động tác sơ cứu trên chiến trường. Một hồi sau, hắn đặt thi thể hai đồng bạn xuống, ánh mắt căm hận nhìn Dương Thiên:
- Ta mặc kệ ngươi là ai. Kẻ nào dám động đến huynh đệ của Nalno ta đều phải chết.
Những người này sinh ra ở Châu Phi, do hoàn cảnh đưa đầy mà tiến vào con đường tội ác. Ban đầu có hơn vài trăm người, sau nhiều lần đấu súng với cảnh sát chỉ còn xót lại hơn hai mươi người, tình cảm vô cùng gắn bó, so với huynh đệ ruột thịt còn thân thiết hơn. Dương Thiên ra tay sát hại hai người đã triệt để kích thích bản tính điên cuồng của Nalno. Hiện tại, dù trước mặt là mưa bom bão đạn hắn cũng sẽ không ngần ngại lao vào báo thù.
Dương Thiên không phải kẻ hiếu sát, nhưng khi cần thiết, hắn vẫn luôn ra tay rất dứt khoát. Đám cướp này đã giết hại không ít người, có chết cũng xứng đáng. Vốn ban đầu hắn định bắt sống giao cho Lưu Ly lập công, bất quá bọn hắn đã lựa chọn cái chết, Dương Thiên cũng không ngại thành toàn cho.
Nalno đã sớm vứt bỏ hai khẩu súng ngắn kia qua một bên. Hắn biết súng ống đối với Dương Thiên chỉ là đồ bỏ. Rút lấy hai thành đoản đao giấu dưới chân, Nalno làm thủ thế, như con hổ rình mồi chờ đợi sơ hở để tấn công.
Dương Thiên chống tay xuống ghế đứng lên, cầm theo ly rượu, vừa đi vừa uống. Dường như Nalno trước mắt chẳng đáng để hắn bận tâm. Dương Thiên càng lại gần, từng tế bào trên người Nalno càng rung mạnh hơn. Tư thế di chuyển của Dương Thiên tràn đầy sơ hở nhưng Nalno lại có cảm giác, chỉ cần hắn tấn công sẽ lập tức bị giết chết. Đây là trực giác do bao năm chiến đấu trên chiến trường mài giũa mà thành.
Thấy Nalno gồng cứng người, Dương Thiên bật cười:
- Ngươi làm gì vậy, mau tấn công đi. Nếu để ta ra tay, ngươi một chút cơ hội phản khán cũng không có.
Nalno mặc kệ Dương Thiên nói gì, hắn nín thở theo dõi, cố gắng không bỏ qua bất kỳ cử động nào dù là nhỏ nhất. Đúng lúc này, phía sau lưng Dương Thiên vang lên một tiếng động nhỏ.
Lão cá trê đã sớm bị những thủ đoạn của Dương Thiên dọa cho sợ mất mật. Cái gì tiền chuộc, nợ nần, rượu quý đã sớm bị hắn ném thật xa ra khỏi đầu. Nhân lúc hai người kia đang đối đầu căng thẳng, lão liền lén mở ra đường hầm bí mật trong căn phòng, tìm cách bỏ trốn. Do quá sợ hãi, lão cá trê trong lúc mở cửa vô tình làm rơi chìa khóa xuống sàn nhà.
Nghe thấy tiến động phát ra từ phía sau, Dương Thiên theo quán tính quay đầu lại nhìn. Nhận ra đây là cơ hội ngàn năm có một, Nalno cả người như một con hổ, bằng tốc độ nhanh nhất lao về phía Dương Thiên.
Tay trái Nalno vung đao chém ngang mặt Dương Thiên, đồng thời chân phải hướng bụng quét ngang. Dương Thiên một tay đưa lên ngang mặt chặn thanh đao đang chém tới, tay còn lại chắn ngang bụng. Đột nhiên, chân phải Nalno như bị gắn một khối sắt nặng, từ giữa lưng chừng không trung rơi xuống đất. Tư thế của hắn lập tức thay đổi, chân phải làm trụ, cả người hướng về phía trước, tay phải mang theo đoản đao chém thẳng xuống giữa trán Dương Thiên.
Đây là tất sát kĩ nổi danh của Nalno, Trảm Thủ. Những chiêu thức phía trước chỉ là hư chiêu, nhát chém cuối cùng mới là thứ đòi mạng. Tuyệt kĩ này trước giờ chưa từng thất bại, vô số cao thủ đã nằm xuống dưới lưỡi đao này. Vị sư phụ truyền thụ chiêu thức này cho hắn đã từng nói rằng:
- Trảm Thủ vừa ra, địch nhân tất sẽ mất mạng. Nếu thất bại, người phải chết chính là ngươi.
Vị sư phụ này nói hoàn toàn đúng, đoản đao còn chưa kịp chạm vào trán Dương Thiên, cả người Nalno đã, nhìn xuống phía dưới. Lúc này, một ngón tay của Dương Thiên đã xuyên thẳng qua vị trí ngực trái của hắn. Hai thanh đoản đao đều đã bị chặt gãy làm hai, mảnh vỡ rơi xuống đất.
Dương Thiên cũng không làm động tác gì quá mức phức tạp. Khi đao của Nalno sắp chạm vào trán hắn, bàn tay đang xòe ra liền biến thành tư thế chỉ tay. Lần lượt lướt qua chuôi hai thanh đao rồi đâm thẳng vào ngực Nalno.
- Ta đã cho ngươi cơ hội sử dụng tuyệt chiêu mạnh nhất. Có thể an lòng mà ra đi được rồi.
Nalno ngẩn đầu lên trời, há miệng muốn cười mà không phát ra được âm thanh nào. Vẫn giữ tư thế miệng há to, cả người Nalno ngã về phía sau, chết không nhắm mắt. Tất sát kĩ bao nhiêu năm tu luyện bị người khác tùy ý phá giải, hắn sao có thể ra đi thanh thản được?