Câu nói của Lý Bàn khiến Dương Thiên bật cười:
- Người có năng lực đe dọa đến ta còn chưa sinh ra, người không cần lo lắng chuyện đó.
Nếu như là trước kia, Dương Thiên sẽ rất tự tin nói câu này. Nhưng bây giờ chính bản thân hắn cũng cảm thấy có chút dối trá. Từ khi gặp tàn hồn của nam nhân kia, Dương Thiên đã có thể khẳng định, Chân Tiên chưa phải là điểm cuối của con đường tu hành. Phía trên nó vẫn còn cảnh giới cao hơn, cường đại đến mức khó hình dung được.
Lý Bàn nghe Dương Thiên nói cũng đã yên tâm. Dương Thiên cường đại đến mức nào, chính hắn cũng đã nhiều lần được tận mắt chứng kiến. Xua những suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu, Lý Bàn nhanh chóng trở lại chủ đề chính:
- Vậy tiếp theo ngươi định sẽ làm gì?
Dương Thiên đáp lại:
- Chuyến đi sắp tới sẽ rất dài, không biết đến khi nào mới có thể trở lại. Vì vậy, ta muốn lo liệu mọi việc ở đây một cách ổn thỏa. Trong 2 tháng còn lại, nhất định phải giải quyết xong mối quan hệ giữa các nàng với nhau.
Lý Bàn cười:
- Chuyện này ta cũng đã suy nghĩ khá nhiều, cuối cùng cũng có hướng giải quyết.
Hai mắt Dương Thiên sáng lên:
- Ngươi có cách?
- Đúng vậy. Dựa vào thái độ, tính cách của bốn người bọn họ, ta cho rằng nên nhắm vào Mộc Vũ Hàm.
Dương Thiên cau mày:
- Nói rõ hơn một chút đi.
Lý Bàn sốc lại cổ áo, bắt đầu thuyết giảng:
- Trong bốn người bọn họ, Tần Tuyết và Diệp Linh đều xuất thân trong gia tộc Tu Chân Giả. Chuyện một vị Tu Chân Giả cấp cao có tam thê tứ thiếp bọn họ cũng đã sớm chứng kiến. Lúc đầu tuy hơi khó chấp nhận, nhưng một thời gian dài quan sát, ta thấy bọn họ đã có xu hướng chấp nhận chuyện này.
- Triệu Vũ Hình là một nữ nhân trưởng thành, suy nghĩ thành thục, ngay từ đầu nàng đã không phản đối. Chẳng qua là do bị những người kia ảnh hưởng mà thôi.
- Mộc Vũ Hàm thì khác, nàng là một nữ nhân bình thường, tuổi tác còn trẻ, có nhiều mơ mộng về tình yêu đầu đời. Chuyện phải chia sẻ nam nhân của mình cùng người khác thực sự rất khó chấp nhận. Khi bốn người bọn họ thẩm vấn ta, Mộc Vũ Hàm có xu hướng tách biệt, bài xích những người còn lại. Vì vậy, chỉ cần khiến cho nàng chấp nhận chuyện này, những người khác sẽ dễ dàng giải quyết được.
Dương Thiên im lặng trong vài giây rồi gật đầu tán:
- Nói không sai. Nhưng phải làm thế nào để Mộc Vũ Hàm chấp nhận những người còn lại?
- Rất đơn giản, khiến nàng yêu ngươi say đắm, không thể rời xa ngươi. Vì ngươi mà chấp nhận những người khác.
Dương Thiên mặt đen lại, đơn giản cái đầu của ngươi a. Nếu chuyện này dễ dàng như vậy, ngay từ đầu đã không còn gọi là vấn đề nan giải.
Lý Bàn thấy vẻ mặt của Dương Thiên thay đổi, vội nói tiếp:
- Đừng lo, chuyện này ta đã thay ngươi sắp xếp. Chỉ cần ngươi tiến hành đúng như kế hoạch, chắc chắn sẽ thành công.
Đối với một tên quân sư làm đâu hỏng đó như Lý Bàn, một nạn nhân có kinh nghiệm từng trải nhiều lần như Dương Thiên rất cảnh giác:
- Chắc chắn? Bao nhiêu phần trăm?
Lý Bàn mỉm cười, xòe bàn tay ra phía trước. Dương Thiên trợn mắt:
- Năm mươi phần trăm?
- Đúng.
- Bàn tử, ngươi đang muốn ăn đòn phải không. Chỉ có một nửa xác suất thành công mà dám nói là chắc chắn.
Lý Bàn đã có chuẩn bị từ trước, không hoảng sợ mà thản nhiên nói:
- Dương Thiên, ngươi phải biết mức độ khó khăn của chuyện này. Năm mươi phần trăm đã là rất nhiều. Nếu ngươi có cách nào tốt hơn, Lý Bàn ta xin rửa tai lắng nghe.
Dương Thiên ngã người ra phía sau ghế, không nói được tiếng nào. Lý Bàn nói không sai, năm mươi phần trăm đã là rất cao, hắn có hơi tham lam quá rồi.
Nhìn Dương Thiên im lặng không cãi lại, Lý Bàn bề ngoài vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng lại đang sung sướng muốn phát điên lên. Đây là lần hiếm hoi hắn chèn ép được tên “bạo lực” này, thật là thoải mái a.
Một lúc sau, Dương Thiên mới ngồi thẳng dậy, trầm giọng nói:
- Được rồi, Bàn tử, ta sẽ tin vào ngươi thêm một lần nữa. Kế hoạch cụ thể là gì, mau nói ra đi.
- Chỉ chờ câu nói này của ngươi.
Lý Bàn vừa nói, vừa đưa tay mở máy tính trên bàn lên. Nhập vài đoạn mật khẩu xong liền đẩy đến trước mặt Dương Thiên. Nhìn vào màn hình máy tính, Dương Thiên liền thấy được một bài báo với tiêu đề: “Thiếu nợ một khoản tiền lớn, tập đoàn Thắng Nam có nguy cơ phá sản”.
Dương Thiên ngẩn đầu lên, có chút mờ mịt hỏi:
- Chuyện này thì có liên quan gì đến ta?
Lý Bàn xoay máy tính lại, nói:
- Chủ tịch của tập đoàn Thắng Nam là ai, ngươi có biết hay không?
- Vớ vẩn, tại sao ta phải quan tâm đến hắn.
- Hắn là cha của Mộc Vũ Hàm.
- Là cha của ai ta cũng… Khoan đã, cha của Mộc Vũ Hàm? Không phải là tên đã vứt bỏ mẹ con nàng sao, Mộc Vũ Hàm rất chán ghét hắn.
Lý Bàn tiếp lời:
- Mộc Vũ Hàm rất chán ghét hắn nhưng mẹ của nàng lại khác. Nàng vẫn còn vương vấn chút gì đó với hắn. Vì vậy khi lão già đó tìm đến mẹ của Mộc Vũ Hàm, với khả năng mồm mép của mình, cuối cùng bị hắn đánh lừa một lần nữa.
- Lừa?
- Phải, Mẹ của Mộc Vũ Hàm không được đi học đầy đủ, đối với chuyện kinh doanh hiểu biết rất ít. Hắn tìm đến nói cảm thấy có lỗi vì việc làm trước đây, muốn bù đắp những tội lỗi do mình gây ra. Chỉ cần nàng đồng ý bỏ ra một số tiền nhỏ, hắn sẽ lấy danh nghĩ mua bán, để lại cho nàng phần lớn cổ phần của công ty, coi như là một sự bù đắp cho hai mẹ con nàng.
- Với tính cách của Mộc mẫu sẽ không chấp nhận sự bồi thường này mới đúng.
Lý Bàn khinh thường nói:
- Ta cũng rất bội phục sự vô sỉ của tên kia. Hắn nói vừa phát hiện ra mình bị bệnh nan ý, không còn sống được bao lâu nữa, muốn chuộc hết mọi lỗi lầm để ra đi thanh thản. Tên này thậm chí còn lấy ra giấy khám bệnh của bệnh viện trung ương làm bằng chứng. Mộc mẫu tất nhiên hoàn toàn tin vào lời hắn nói. Dưới sự khóc lóc vang nài của một người sắp chết, nàng không thể cự tuyệt.
Dương Thiên không biết nói gì cho đúng, tin vào một người đã từng làm hại hơn nửa cuộc đời mình, nói là ngu ngốc vẫn còn quá nhẹ. Nữ nhân này, vừa đáng thương lại vừa đáng trách.
Chửi mắng chán chê, Lý Bàn quay lại chủ đề chính:
- Nhân lúc Mộc Vũ Hàm đang bận ôn thi, hắn lừa mẹ nàng đến cơ quan có thẩm quyền, thực hiện ký kết giấy tờ buôn bán, chuyển quyền quản lý tập đoàn cùng khoản nợ khổng lồ cho lại cho Mộc mẫu. Sau khi biết được chuyện này, Mộc Vũ Hàm vô cùng tức giận, muốn tìm tên kia để nói lý thì hắn đã cao bay xa chạy. Giấy trắng mực đen, mẹ của Mộc Vũ Hàm nghiễm nhiên trở thành chủ tập đoàn…
Dương Thiên ngắt lời:
- Những chuyện này ngươi từ đâu biết được?
Lý Bàn đắc ý nói:
- Đừng xem thường năng lực tình báo của Lý gia.
- Đã hiểu, ta sẽ thay nàng trả khoản nợ ZHh0nF4 này.
- Không cần vội vả, phải làm như thế nào, ta đã có kế hoạch chi tiết.
Lý Bàn đẩy máy tính đến trước mặt Dương Thiên:
- Ngươi cứ làm theo các bước này. Chắc chắn sẽ thành công.
Dương Thiên là sinh viên ngành kinh tế, bất quá hắn trốn học khá nhiều. Đám thủ tục lằng nhằng kia cũng chỉ hiểu một hai.
- Bàn tử, hay là ngươi thay ra giải quyết. Đến phút cuối ta mới xuất hiện.
Lý Bàn lắc đầu:
- Không được, chuyện này phải do chính tay ngươi làm. Ta sẽ sắp xếp để Mộc Vũ Hàm vô tình nhìn thấy ngươi. Cố gắng lên, chỉ cần qua được một bước này, cách mạng sẽ thành công mĩ mãn. Đến khi đó, ngươi trái ôm phải ấp, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến người khác ganh tỵ.
Nghe Lý Bàn tâng bốc, hùng tâm của Dương Thiên lại nổi lên:
- Được rồi, chuyện này ta sẽ tự tay giải quyết. Không phải còn có tên Tiêu Chính Long kia sao, gọi hắn hỗ trợ là được.
Lý Bàn nghe đến đây liền nhịn không được cười to. Dương Thiên khó hiểu hỏi:
- Ngươi cười cái gì?
- Ta cười tên Tiêu Chính Long kia. Hắn là đầu sỏ gây ra mọi chuyện, giờ lại phải tự mình đi giải quyết.
- Ngươi nói chuyện này là do hắn làm?
Lý Bàn thản nhiên đáp:
- Một tập đoàn lớn như Thắng Nam đương nhiên sẽ không tự nhiên sụp đổ. Theo như ta điều tra được, chính Tiêu Chính Long là kẻ đứng sau tất cả những chuyện này. Rất có thể nguyên nhân là do cha của Mộc Vũ Hàm có xích mích với ngươi từ trước.
Dương Thiên vỗ tay tán thưởng:
- Làm rất tốt.
- Người có năng lực đe dọa đến ta còn chưa sinh ra, người không cần lo lắng chuyện đó.
Nếu như là trước kia, Dương Thiên sẽ rất tự tin nói câu này. Nhưng bây giờ chính bản thân hắn cũng cảm thấy có chút dối trá. Từ khi gặp tàn hồn của nam nhân kia, Dương Thiên đã có thể khẳng định, Chân Tiên chưa phải là điểm cuối của con đường tu hành. Phía trên nó vẫn còn cảnh giới cao hơn, cường đại đến mức khó hình dung được.
Lý Bàn nghe Dương Thiên nói cũng đã yên tâm. Dương Thiên cường đại đến mức nào, chính hắn cũng đã nhiều lần được tận mắt chứng kiến. Xua những suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu, Lý Bàn nhanh chóng trở lại chủ đề chính:
- Vậy tiếp theo ngươi định sẽ làm gì?
Dương Thiên đáp lại:
- Chuyến đi sắp tới sẽ rất dài, không biết đến khi nào mới có thể trở lại. Vì vậy, ta muốn lo liệu mọi việc ở đây một cách ổn thỏa. Trong 2 tháng còn lại, nhất định phải giải quyết xong mối quan hệ giữa các nàng với nhau.
Lý Bàn cười:
- Chuyện này ta cũng đã suy nghĩ khá nhiều, cuối cùng cũng có hướng giải quyết.
Hai mắt Dương Thiên sáng lên:
- Ngươi có cách?
- Đúng vậy. Dựa vào thái độ, tính cách của bốn người bọn họ, ta cho rằng nên nhắm vào Mộc Vũ Hàm.
Dương Thiên cau mày:
- Nói rõ hơn một chút đi.
Lý Bàn sốc lại cổ áo, bắt đầu thuyết giảng:
- Trong bốn người bọn họ, Tần Tuyết và Diệp Linh đều xuất thân trong gia tộc Tu Chân Giả. Chuyện một vị Tu Chân Giả cấp cao có tam thê tứ thiếp bọn họ cũng đã sớm chứng kiến. Lúc đầu tuy hơi khó chấp nhận, nhưng một thời gian dài quan sát, ta thấy bọn họ đã có xu hướng chấp nhận chuyện này.
- Triệu Vũ Hình là một nữ nhân trưởng thành, suy nghĩ thành thục, ngay từ đầu nàng đã không phản đối. Chẳng qua là do bị những người kia ảnh hưởng mà thôi.
- Mộc Vũ Hàm thì khác, nàng là một nữ nhân bình thường, tuổi tác còn trẻ, có nhiều mơ mộng về tình yêu đầu đời. Chuyện phải chia sẻ nam nhân của mình cùng người khác thực sự rất khó chấp nhận. Khi bốn người bọn họ thẩm vấn ta, Mộc Vũ Hàm có xu hướng tách biệt, bài xích những người còn lại. Vì vậy, chỉ cần khiến cho nàng chấp nhận chuyện này, những người khác sẽ dễ dàng giải quyết được.
Dương Thiên im lặng trong vài giây rồi gật đầu tán:
- Nói không sai. Nhưng phải làm thế nào để Mộc Vũ Hàm chấp nhận những người còn lại?
- Rất đơn giản, khiến nàng yêu ngươi say đắm, không thể rời xa ngươi. Vì ngươi mà chấp nhận những người khác.
Dương Thiên mặt đen lại, đơn giản cái đầu của ngươi a. Nếu chuyện này dễ dàng như vậy, ngay từ đầu đã không còn gọi là vấn đề nan giải.
Lý Bàn thấy vẻ mặt của Dương Thiên thay đổi, vội nói tiếp:
- Đừng lo, chuyện này ta đã thay ngươi sắp xếp. Chỉ cần ngươi tiến hành đúng như kế hoạch, chắc chắn sẽ thành công.
Đối với một tên quân sư làm đâu hỏng đó như Lý Bàn, một nạn nhân có kinh nghiệm từng trải nhiều lần như Dương Thiên rất cảnh giác:
- Chắc chắn? Bao nhiêu phần trăm?
Lý Bàn mỉm cười, xòe bàn tay ra phía trước. Dương Thiên trợn mắt:
- Năm mươi phần trăm?
- Đúng.
- Bàn tử, ngươi đang muốn ăn đòn phải không. Chỉ có một nửa xác suất thành công mà dám nói là chắc chắn.
Lý Bàn đã có chuẩn bị từ trước, không hoảng sợ mà thản nhiên nói:
- Dương Thiên, ngươi phải biết mức độ khó khăn của chuyện này. Năm mươi phần trăm đã là rất nhiều. Nếu ngươi có cách nào tốt hơn, Lý Bàn ta xin rửa tai lắng nghe.
Dương Thiên ngã người ra phía sau ghế, không nói được tiếng nào. Lý Bàn nói không sai, năm mươi phần trăm đã là rất cao, hắn có hơi tham lam quá rồi.
Nhìn Dương Thiên im lặng không cãi lại, Lý Bàn bề ngoài vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng lại đang sung sướng muốn phát điên lên. Đây là lần hiếm hoi hắn chèn ép được tên “bạo lực” này, thật là thoải mái a.
Một lúc sau, Dương Thiên mới ngồi thẳng dậy, trầm giọng nói:
- Được rồi, Bàn tử, ta sẽ tin vào ngươi thêm một lần nữa. Kế hoạch cụ thể là gì, mau nói ra đi.
- Chỉ chờ câu nói này của ngươi.
Lý Bàn vừa nói, vừa đưa tay mở máy tính trên bàn lên. Nhập vài đoạn mật khẩu xong liền đẩy đến trước mặt Dương Thiên. Nhìn vào màn hình máy tính, Dương Thiên liền thấy được một bài báo với tiêu đề: “Thiếu nợ một khoản tiền lớn, tập đoàn Thắng Nam có nguy cơ phá sản”.
Dương Thiên ngẩn đầu lên, có chút mờ mịt hỏi:
- Chuyện này thì có liên quan gì đến ta?
Lý Bàn xoay máy tính lại, nói:
- Chủ tịch của tập đoàn Thắng Nam là ai, ngươi có biết hay không?
- Vớ vẩn, tại sao ta phải quan tâm đến hắn.
- Hắn là cha của Mộc Vũ Hàm.
- Là cha của ai ta cũng… Khoan đã, cha của Mộc Vũ Hàm? Không phải là tên đã vứt bỏ mẹ con nàng sao, Mộc Vũ Hàm rất chán ghét hắn.
Lý Bàn tiếp lời:
- Mộc Vũ Hàm rất chán ghét hắn nhưng mẹ của nàng lại khác. Nàng vẫn còn vương vấn chút gì đó với hắn. Vì vậy khi lão già đó tìm đến mẹ của Mộc Vũ Hàm, với khả năng mồm mép của mình, cuối cùng bị hắn đánh lừa một lần nữa.
- Lừa?
- Phải, Mẹ của Mộc Vũ Hàm không được đi học đầy đủ, đối với chuyện kinh doanh hiểu biết rất ít. Hắn tìm đến nói cảm thấy có lỗi vì việc làm trước đây, muốn bù đắp những tội lỗi do mình gây ra. Chỉ cần nàng đồng ý bỏ ra một số tiền nhỏ, hắn sẽ lấy danh nghĩ mua bán, để lại cho nàng phần lớn cổ phần của công ty, coi như là một sự bù đắp cho hai mẹ con nàng.
- Với tính cách của Mộc mẫu sẽ không chấp nhận sự bồi thường này mới đúng.
Lý Bàn khinh thường nói:
- Ta cũng rất bội phục sự vô sỉ của tên kia. Hắn nói vừa phát hiện ra mình bị bệnh nan ý, không còn sống được bao lâu nữa, muốn chuộc hết mọi lỗi lầm để ra đi thanh thản. Tên này thậm chí còn lấy ra giấy khám bệnh của bệnh viện trung ương làm bằng chứng. Mộc mẫu tất nhiên hoàn toàn tin vào lời hắn nói. Dưới sự khóc lóc vang nài của một người sắp chết, nàng không thể cự tuyệt.
Dương Thiên không biết nói gì cho đúng, tin vào một người đã từng làm hại hơn nửa cuộc đời mình, nói là ngu ngốc vẫn còn quá nhẹ. Nữ nhân này, vừa đáng thương lại vừa đáng trách.
Chửi mắng chán chê, Lý Bàn quay lại chủ đề chính:
- Nhân lúc Mộc Vũ Hàm đang bận ôn thi, hắn lừa mẹ nàng đến cơ quan có thẩm quyền, thực hiện ký kết giấy tờ buôn bán, chuyển quyền quản lý tập đoàn cùng khoản nợ khổng lồ cho lại cho Mộc mẫu. Sau khi biết được chuyện này, Mộc Vũ Hàm vô cùng tức giận, muốn tìm tên kia để nói lý thì hắn đã cao bay xa chạy. Giấy trắng mực đen, mẹ của Mộc Vũ Hàm nghiễm nhiên trở thành chủ tập đoàn…
Dương Thiên ngắt lời:
- Những chuyện này ngươi từ đâu biết được?
Lý Bàn đắc ý nói:
- Đừng xem thường năng lực tình báo của Lý gia.
- Đã hiểu, ta sẽ thay nàng trả khoản nợ ZHh0nF4 này.
- Không cần vội vả, phải làm như thế nào, ta đã có kế hoạch chi tiết.
Lý Bàn đẩy máy tính đến trước mặt Dương Thiên:
- Ngươi cứ làm theo các bước này. Chắc chắn sẽ thành công.
Dương Thiên là sinh viên ngành kinh tế, bất quá hắn trốn học khá nhiều. Đám thủ tục lằng nhằng kia cũng chỉ hiểu một hai.
- Bàn tử, hay là ngươi thay ra giải quyết. Đến phút cuối ta mới xuất hiện.
Lý Bàn lắc đầu:
- Không được, chuyện này phải do chính tay ngươi làm. Ta sẽ sắp xếp để Mộc Vũ Hàm vô tình nhìn thấy ngươi. Cố gắng lên, chỉ cần qua được một bước này, cách mạng sẽ thành công mĩ mãn. Đến khi đó, ngươi trái ôm phải ấp, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến người khác ganh tỵ.
Nghe Lý Bàn tâng bốc, hùng tâm của Dương Thiên lại nổi lên:
- Được rồi, chuyện này ta sẽ tự tay giải quyết. Không phải còn có tên Tiêu Chính Long kia sao, gọi hắn hỗ trợ là được.
Lý Bàn nghe đến đây liền nhịn không được cười to. Dương Thiên khó hiểu hỏi:
- Ngươi cười cái gì?
- Ta cười tên Tiêu Chính Long kia. Hắn là đầu sỏ gây ra mọi chuyện, giờ lại phải tự mình đi giải quyết.
- Ngươi nói chuyện này là do hắn làm?
Lý Bàn thản nhiên đáp:
- Một tập đoàn lớn như Thắng Nam đương nhiên sẽ không tự nhiên sụp đổ. Theo như ta điều tra được, chính Tiêu Chính Long là kẻ đứng sau tất cả những chuyện này. Rất có thể nguyên nhân là do cha của Mộc Vũ Hàm có xích mích với ngươi từ trước.
Dương Thiên vỗ tay tán thưởng:
- Làm rất tốt.