Vừa vào trong nhà, Dương Thiên đã nghệch mặt ra. Những nữ nhân của hắn, từ Tô Nguyệt Nhi, Nam Cung Băng Vân, Thanh Vũ… cho đến phàm nhân như Tần Tuyết, Diệp Linh, Mộc Vũ Hàm… Không thiếu một ai.
Thấy phản ứng của Dương Thiên, Tô Nguyệt Nhi liền giải thích:
- Bọn họ nghe nói chuyện lần này rất nguy hiểm nên đều nhất quyết phải đi theo. Ta không cản được.
Trái với suy đoán của mọi người, Dương Thiên thản nhiên nói:
- Muốn đi theo cũng không thành vấn đề. Nhưng trận chiến sẽ rất tàn khốc, các ngươi cần chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Tần Tuyết bước lên:
- Bọn ta không sợ.
Những người khác tán đồng:
- Ta cũng vậy.
- Ta sẽ ở bên cạnh ngươi đến lúc cuối cùng.
Phản ửng của các nàng khiến Dương Thiên rất cảm động. Nhân sinh có được những tri kỷ như vậy bầu bạn thì còn mong gì hơn. Trước giờ Dương Thiên không muốn cho các nàng tiếp xúc với Tu Chân Giới không phải vì sợ các nàng gặp nguy hiểm. Có hắn ở đây, không có bất kỳ thứ gì có thể làm tổn hại đến bọn họ. Điều hắn sợ là các nàng sẽ phải tiếp xúc với những mặt xấu xa và tàn khốc của thế giới kia.
Nhưng hiện tại các nàng đã biết về Tu Chân giả, sớm muộn gì cũng sẽ đối diện với những chuyện kia. Hắn lại sắp phải đi xa, không biết đến khi nào mới quay lại. Chi bằng chuẩn bị cho các nàng chút kiến thức cùng kinh nghiệm, hắn có đi cũng sẽ an tâm hơn nhiều.
- Rất tốt, 7 giờ nữa chúng ta sẽ khởi hành. Thời gian còn khá nhiều, ta nghĩ nên tổ chức một bữa tiệc giao lưu để tăng cường quan hệ, khiến cho mọi người thân thiết với nhau hơn.
Tô Nguyệt Nhi cười nói:
- Chuyện này bọn ta đã sớm làm xong, thức ăn đều ở trong nhà bếp, chỉ cần hâm nóng lại là có thể ăn được. Trước khi bắt đầu bữa tiệc, ta nghĩ ngươi nên giới thiệu một chút mới đúng.
Hơn 10 cặp mắt đổ dồn về phía Vương Vận khiến nàng có hơi ngại ngùng. Bọn họ đã chú ý đến Vương Vận ngay từ đầu, nhưng vì có điểm e ngại nên chưa vội hỏi mà thôi. Dương Thiên cũng không phải lần đầu gặp phải tình huống này, hắn rất tự nhiên giới thiệu về Vương Vận. Trước đây Dương Thiên đã từng nói sơ qua về Vương Vận nên mọi người đều dễ tiếp nhận hơn.
Trước lạ sau quen, mọi người tiến lên chào hỏi nàng. Nói chuyện một hồi, quan hệ cũng tốt hơn một ít, Dương Thiên liền tự tay mang thức ăn lên. Thức ăn bày biện đầy đủ trên bàn, Diệp Linh mới cười nói:
- Dương Thiên, ngươi nhất định phải nếm thử tất cả RLH7rSC các món ở đây, không được bỏ sót bất kỳ món nào.
Dương Thiên cảm thấy có gì đó không ổn:
- Tại sao?
- Bảo ngươi ăn thì cứ ăn đi, tại sao lại hỏi nhiều như vậy. Chẳng lẽ ngươi sợ bọn ta bỏ thuốc độc vào trong.
- Thuốc độc thì không sao, có những thứ còn đáng sợ hơn thuốc độc. Ta…
Dương Thiên chưa kịp nói hết câu đã nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn của Tô Nguyệt Nhi. Hắn vội ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Họa là từ miệng mà ra, nói ít một chút sẽ tích phúc về sau. Những người còn lại cũng nhìn chằm chằm vào Dương Thiên, ý tứ rất rõ ràng: “Ăn hay là chết?”.
Dường như đã hiểu ra được chuyện gì, Dương Thiên cắn răng:
- Ta không vào địa ngục thì ai vào đây. Âm Ti Giới ta còn không sợ, vài món ăn thì có đáng là gì.
Tự khích lệ tinh thần bản thân, Dương Thiên dùng đùa gắp một miếng có kho. Hắn rất nhanh phát hiện ra mình đã sai rồi. So với món ăn này, ma quỷ ở Âm Ti Giới chẳng đáng một xu. Có cảm tưởng như tất cả gia vị trong bếp được dồn vào trong con cá này. Chua cay mặn ngọt, cái nào cũng đạt đến một mức độ kinh dị. Hình phạt tàn khốc nhất dưới Âm Ti Giới cũng chỉ đến mức này mà thôi.
Lưu Ly vẻ mặt mong chờ:
- Thế nào, rất ngon đúng không?
Giọng nói Dương Thiên nghẹn ngào:
- Ngon, ngon lắm.
- Vậy ngươi ăn nhiều một chút.
…
May cho Dương Thiên, không phải các món ăn đều tệ đến mức đó. Những món do Diệp Linh hay Nam Cung Băng Vân hay Hoa Thi Âm làm đều rất ngon. Trừ Tô Nguyệt Nhi, Lưu Ly, Lăng Nhã Kỳ ra, những người còn lại tay nghề nấu nướng cũng rất khá.
Nuốt trọn hơn mười món ăn, Dương Thiên uống một ly nước to rồi nói:
- Các ngươi không ăn sao?
- Những món ăn này là chuẩn bị cho riêng ngươi, bọn ta đã có phần khác.
Diệp Linh bấm cái công tắc đã chuẩn bị sẵn trên bàn, bên ngoài liền vang lên tiếng mở cửa. Từng người xếp hàng đẩy xe đựng đồ ăn đi vào. Tất cả đều là Tu Chân Giả, bọn họ bình thường địa vị cao cao tại thượng, hôm nay lại phải hạ mình làm người phục vụ. Bất quá không có ai tỏ vẻ khó chịu, gương mặt tươi cười. Được phục vụ cho một đại tu sĩ như Dương Thiên, bọn họ cảm thấy rất vinh hạnh.
Thức ăn bày ra đầy bàn, Tô Nguyệt Nhi mới đứng dậy nói:
- Sau bữa tiệc này, chúng ta sẽ tham gia một trận chiến lớn. Trước đó, hay quên đi hết những thứ vô bổ kia, thoải mái tận hưởng. Ta tuyên bố, đại tiệc bắt đầu.
Dương Thiên im lặng không nói, hắn có cảm giác giống như di ngôn trước khi ra trận. Xem ra các nàng vẫn có chút không yên tâm về chuyện này. Mặc kệ, lo sợ cũng tốt, có lo sợ thì mới có vui vẻ khi chiến thắng.
Tiệc tùng diễn ra sôi nổi, Dương Thiên bày ra một đạo cấm chế cách âm cùng phòng ngự để tránh bị người ngoài làm phiến. Ăn uống no say, mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm, coi truyền hình, chơi game, không khí gia đình khiến Dương Thiên rất thoải mái.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đến khi bên ngoài cấm chế phát hiện có người công kích, Dương Thiên mới đứng dậy vươn vai:
- Tới giờ rồi, chúng ta ra ngoài đi.
Mọi người cũng đã sớm chuẩn bị, vừa nghe Dương Thiên nói xong liền đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc. Dương Thiên bật cười:
- Thư giãn đi, đây coi như một chuyến du lịch để mở rộng tầm mắt, đừng quan trọng hóa nó làm gì.
Nói xong, Dương Thiên giải trừ cấm chế, bước ra mở cửa. Đứng đợi phía trước là thủ linh của tứ đại thế lực, tiểu thế lực và các đại gia tộc. Trông thấy Dương Thiên, Bạch Dạ liền bước lên đằng trước:
- Ta đã tập trung tất cả mọi người lại,
Dương Thiên gật đầu:
- Tốt lắm.
Phất tay một cái, Phi Linh Chu từ trong tay áo Dương Thiên bay ra, biến thành một chiếc thuyền khổng lồ che lấp một khoảng không rộng lớn. Nhìn cự thuyền sừng sững giữa không trung, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm. Cái này còn gọi là thuyền sao, so với một ngọn núi còn lớn hơn a.
Với trình độ tu chân lạc hậu ở đây, Dương Thiên cũng không bất ngờ trước phản ứng của họ. Hắn chờ mọi người hoàn hồn lại rồi nói:
- Các ngươi mau sắp xếp cho mọi người lên thuyền, tên nào có năng lực phi hành thì giúp đỡ những tu sĩ Luyện Khí kỳ kia. Chúng ta đi trước.
Dứt lời, Dương Thiên cùng chúng nữ liền biến mất, để lại đám người Bach Dạ nhìn nhau cười khổ. Tên Dương Thiên này, mỗi lần ra tay đều là đại thủ bút, lần sau so với lần trước càng khiến người khác không nói nên lời. Trận chiến này, hẳn là không có vấn đề gì.
Bọn họ cũng không dám nghĩ nhiều, vội theo lời của Dương Thiên, sắp xếp cho đệ tử lần lượt bay lên Phi Linh Chu. Số lượng tu sĩ tuy nhiều nhưng Phi Linh Chu không hề có dấu hiệu quá tải, thậm chí nó còn không chùn xuống chút nào.
Không gian bên trong thuyền cực kỳ xa hoa lộng lẫy. Đây là Dương Thiên đã dùng huyễn thuật che dấu đi rất nhiều thứ, nếu không bọn họ sẽ còn ngơ ngác đến lúc nào.
Hướng dẫn sơ qua cách điều khiển Phi Linh Chu cho đám người Bạch Dạ, Dương Thiên trở vào bên trong thuyền, cùng chúng mỹ nữ đàm đạo về nhân sinh. Đáng tiếc các nàng tâm trạng không tốt, chỉ qua loa đáp lại. Dương Thiên nhàm chán, nhắm mắt tịnh dưỡng.
Tốc độ của Phi Linh Chu không cần phải bàn cãi, dù là do vài tên Kim Đan kỳ điều khiển, nó vẫn trong một thời gian ngắn đến được Ẩn Thế đại lục. Trận pháp do Huyết Đồng tạo ra không chút tác dụng, bị Phi Linh Chu dễ dàng vượt qua. Đám người Bạch Dạ không khỏi thèm thuồng, nhưng nhớ đến chủ nhân của Phi Linh Chu là ai, bọn họ vội đem ý nghĩ vừa mới nhen nhóm này dập tắt. Nói đùa, muốn cướp đồ của Dương Thiên, ngươi chán sống rồi hay sao?
Tập trung điều khiển, Phi Linh Chu rất nhanh hiện ra ngay trước Thí Luyện Cốc. Bạch Dạ giao lại cho Âu Phong điều khiển rồi bay vào bên trong thuyền:
- Dương Thiên, đã đến nơi.
Dương Thiên hai mắt mở ra, nhìn về phía xa:
- Để ngươi tiêu dao lâu như vậy, cũng đã đến lúc kết thúc rồi.
Thấy phản ứng của Dương Thiên, Tô Nguyệt Nhi liền giải thích:
- Bọn họ nghe nói chuyện lần này rất nguy hiểm nên đều nhất quyết phải đi theo. Ta không cản được.
Trái với suy đoán của mọi người, Dương Thiên thản nhiên nói:
- Muốn đi theo cũng không thành vấn đề. Nhưng trận chiến sẽ rất tàn khốc, các ngươi cần chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Tần Tuyết bước lên:
- Bọn ta không sợ.
Những người khác tán đồng:
- Ta cũng vậy.
- Ta sẽ ở bên cạnh ngươi đến lúc cuối cùng.
Phản ửng của các nàng khiến Dương Thiên rất cảm động. Nhân sinh có được những tri kỷ như vậy bầu bạn thì còn mong gì hơn. Trước giờ Dương Thiên không muốn cho các nàng tiếp xúc với Tu Chân Giới không phải vì sợ các nàng gặp nguy hiểm. Có hắn ở đây, không có bất kỳ thứ gì có thể làm tổn hại đến bọn họ. Điều hắn sợ là các nàng sẽ phải tiếp xúc với những mặt xấu xa và tàn khốc của thế giới kia.
Nhưng hiện tại các nàng đã biết về Tu Chân giả, sớm muộn gì cũng sẽ đối diện với những chuyện kia. Hắn lại sắp phải đi xa, không biết đến khi nào mới quay lại. Chi bằng chuẩn bị cho các nàng chút kiến thức cùng kinh nghiệm, hắn có đi cũng sẽ an tâm hơn nhiều.
- Rất tốt, 7 giờ nữa chúng ta sẽ khởi hành. Thời gian còn khá nhiều, ta nghĩ nên tổ chức một bữa tiệc giao lưu để tăng cường quan hệ, khiến cho mọi người thân thiết với nhau hơn.
Tô Nguyệt Nhi cười nói:
- Chuyện này bọn ta đã sớm làm xong, thức ăn đều ở trong nhà bếp, chỉ cần hâm nóng lại là có thể ăn được. Trước khi bắt đầu bữa tiệc, ta nghĩ ngươi nên giới thiệu một chút mới đúng.
Hơn 10 cặp mắt đổ dồn về phía Vương Vận khiến nàng có hơi ngại ngùng. Bọn họ đã chú ý đến Vương Vận ngay từ đầu, nhưng vì có điểm e ngại nên chưa vội hỏi mà thôi. Dương Thiên cũng không phải lần đầu gặp phải tình huống này, hắn rất tự nhiên giới thiệu về Vương Vận. Trước đây Dương Thiên đã từng nói sơ qua về Vương Vận nên mọi người đều dễ tiếp nhận hơn.
Trước lạ sau quen, mọi người tiến lên chào hỏi nàng. Nói chuyện một hồi, quan hệ cũng tốt hơn một ít, Dương Thiên liền tự tay mang thức ăn lên. Thức ăn bày biện đầy đủ trên bàn, Diệp Linh mới cười nói:
- Dương Thiên, ngươi nhất định phải nếm thử tất cả RLH7rSC các món ở đây, không được bỏ sót bất kỳ món nào.
Dương Thiên cảm thấy có gì đó không ổn:
- Tại sao?
- Bảo ngươi ăn thì cứ ăn đi, tại sao lại hỏi nhiều như vậy. Chẳng lẽ ngươi sợ bọn ta bỏ thuốc độc vào trong.
- Thuốc độc thì không sao, có những thứ còn đáng sợ hơn thuốc độc. Ta…
Dương Thiên chưa kịp nói hết câu đã nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn của Tô Nguyệt Nhi. Hắn vội ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Họa là từ miệng mà ra, nói ít một chút sẽ tích phúc về sau. Những người còn lại cũng nhìn chằm chằm vào Dương Thiên, ý tứ rất rõ ràng: “Ăn hay là chết?”.
Dường như đã hiểu ra được chuyện gì, Dương Thiên cắn răng:
- Ta không vào địa ngục thì ai vào đây. Âm Ti Giới ta còn không sợ, vài món ăn thì có đáng là gì.
Tự khích lệ tinh thần bản thân, Dương Thiên dùng đùa gắp một miếng có kho. Hắn rất nhanh phát hiện ra mình đã sai rồi. So với món ăn này, ma quỷ ở Âm Ti Giới chẳng đáng một xu. Có cảm tưởng như tất cả gia vị trong bếp được dồn vào trong con cá này. Chua cay mặn ngọt, cái nào cũng đạt đến một mức độ kinh dị. Hình phạt tàn khốc nhất dưới Âm Ti Giới cũng chỉ đến mức này mà thôi.
Lưu Ly vẻ mặt mong chờ:
- Thế nào, rất ngon đúng không?
Giọng nói Dương Thiên nghẹn ngào:
- Ngon, ngon lắm.
- Vậy ngươi ăn nhiều một chút.
…
May cho Dương Thiên, không phải các món ăn đều tệ đến mức đó. Những món do Diệp Linh hay Nam Cung Băng Vân hay Hoa Thi Âm làm đều rất ngon. Trừ Tô Nguyệt Nhi, Lưu Ly, Lăng Nhã Kỳ ra, những người còn lại tay nghề nấu nướng cũng rất khá.
Nuốt trọn hơn mười món ăn, Dương Thiên uống một ly nước to rồi nói:
- Các ngươi không ăn sao?
- Những món ăn này là chuẩn bị cho riêng ngươi, bọn ta đã có phần khác.
Diệp Linh bấm cái công tắc đã chuẩn bị sẵn trên bàn, bên ngoài liền vang lên tiếng mở cửa. Từng người xếp hàng đẩy xe đựng đồ ăn đi vào. Tất cả đều là Tu Chân Giả, bọn họ bình thường địa vị cao cao tại thượng, hôm nay lại phải hạ mình làm người phục vụ. Bất quá không có ai tỏ vẻ khó chịu, gương mặt tươi cười. Được phục vụ cho một đại tu sĩ như Dương Thiên, bọn họ cảm thấy rất vinh hạnh.
Thức ăn bày ra đầy bàn, Tô Nguyệt Nhi mới đứng dậy nói:
- Sau bữa tiệc này, chúng ta sẽ tham gia một trận chiến lớn. Trước đó, hay quên đi hết những thứ vô bổ kia, thoải mái tận hưởng. Ta tuyên bố, đại tiệc bắt đầu.
Dương Thiên im lặng không nói, hắn có cảm giác giống như di ngôn trước khi ra trận. Xem ra các nàng vẫn có chút không yên tâm về chuyện này. Mặc kệ, lo sợ cũng tốt, có lo sợ thì mới có vui vẻ khi chiến thắng.
Tiệc tùng diễn ra sôi nổi, Dương Thiên bày ra một đạo cấm chế cách âm cùng phòng ngự để tránh bị người ngoài làm phiến. Ăn uống no say, mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm, coi truyền hình, chơi game, không khí gia đình khiến Dương Thiên rất thoải mái.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đến khi bên ngoài cấm chế phát hiện có người công kích, Dương Thiên mới đứng dậy vươn vai:
- Tới giờ rồi, chúng ta ra ngoài đi.
Mọi người cũng đã sớm chuẩn bị, vừa nghe Dương Thiên nói xong liền đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc. Dương Thiên bật cười:
- Thư giãn đi, đây coi như một chuyến du lịch để mở rộng tầm mắt, đừng quan trọng hóa nó làm gì.
Nói xong, Dương Thiên giải trừ cấm chế, bước ra mở cửa. Đứng đợi phía trước là thủ linh của tứ đại thế lực, tiểu thế lực và các đại gia tộc. Trông thấy Dương Thiên, Bạch Dạ liền bước lên đằng trước:
- Ta đã tập trung tất cả mọi người lại,
Dương Thiên gật đầu:
- Tốt lắm.
Phất tay một cái, Phi Linh Chu từ trong tay áo Dương Thiên bay ra, biến thành một chiếc thuyền khổng lồ che lấp một khoảng không rộng lớn. Nhìn cự thuyền sừng sững giữa không trung, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm. Cái này còn gọi là thuyền sao, so với một ngọn núi còn lớn hơn a.
Với trình độ tu chân lạc hậu ở đây, Dương Thiên cũng không bất ngờ trước phản ứng của họ. Hắn chờ mọi người hoàn hồn lại rồi nói:
- Các ngươi mau sắp xếp cho mọi người lên thuyền, tên nào có năng lực phi hành thì giúp đỡ những tu sĩ Luyện Khí kỳ kia. Chúng ta đi trước.
Dứt lời, Dương Thiên cùng chúng nữ liền biến mất, để lại đám người Bach Dạ nhìn nhau cười khổ. Tên Dương Thiên này, mỗi lần ra tay đều là đại thủ bút, lần sau so với lần trước càng khiến người khác không nói nên lời. Trận chiến này, hẳn là không có vấn đề gì.
Bọn họ cũng không dám nghĩ nhiều, vội theo lời của Dương Thiên, sắp xếp cho đệ tử lần lượt bay lên Phi Linh Chu. Số lượng tu sĩ tuy nhiều nhưng Phi Linh Chu không hề có dấu hiệu quá tải, thậm chí nó còn không chùn xuống chút nào.
Không gian bên trong thuyền cực kỳ xa hoa lộng lẫy. Đây là Dương Thiên đã dùng huyễn thuật che dấu đi rất nhiều thứ, nếu không bọn họ sẽ còn ngơ ngác đến lúc nào.
Hướng dẫn sơ qua cách điều khiển Phi Linh Chu cho đám người Bạch Dạ, Dương Thiên trở vào bên trong thuyền, cùng chúng mỹ nữ đàm đạo về nhân sinh. Đáng tiếc các nàng tâm trạng không tốt, chỉ qua loa đáp lại. Dương Thiên nhàm chán, nhắm mắt tịnh dưỡng.
Tốc độ của Phi Linh Chu không cần phải bàn cãi, dù là do vài tên Kim Đan kỳ điều khiển, nó vẫn trong một thời gian ngắn đến được Ẩn Thế đại lục. Trận pháp do Huyết Đồng tạo ra không chút tác dụng, bị Phi Linh Chu dễ dàng vượt qua. Đám người Bạch Dạ không khỏi thèm thuồng, nhưng nhớ đến chủ nhân của Phi Linh Chu là ai, bọn họ vội đem ý nghĩ vừa mới nhen nhóm này dập tắt. Nói đùa, muốn cướp đồ của Dương Thiên, ngươi chán sống rồi hay sao?
Tập trung điều khiển, Phi Linh Chu rất nhanh hiện ra ngay trước Thí Luyện Cốc. Bạch Dạ giao lại cho Âu Phong điều khiển rồi bay vào bên trong thuyền:
- Dương Thiên, đã đến nơi.
Dương Thiên hai mắt mở ra, nhìn về phía xa:
- Để ngươi tiêu dao lâu như vậy, cũng đã đến lúc kết thúc rồi.