Phá Thiên ngoại trừ hình dáng bên ngoài bắt mắt thì không có điểm nào đặc biệt. Nó không mang theo khí tức khủng bố hay cảm giác thần bí cho người xem, tựa như một món phàm khí vô hại. Phá Thiên thuộc về một nhóm pháp bảo rất đặc biệt, tự thân nó không có năng lực công kích, khả năng chính là hấp thu linh lực rồi phóng ra pháp thuật với sức mạnh lớn hơn nhiều lần. Nằm trong tay một kẻ vô dụng, Phá Thiên chỉ là một thanh củi mục, nằm trong tay đại tu sĩ, nó là một món lợi khí vô cùng đáng sợ.
Huyết Đồng nhìn chằm chằm vào khẩu súng trên tay Dương Thiên. Hắn không hề cảm thấy thứ này có chút uy hiếp nào. Dù vậy, Huyết Đồng cũng không dám mảy may khinh thường, phàm là những thứ có vẻ ngoài vô hại thường ẩn chứa mối nguy hiểm tiềm tàng.
Sau lưng Huyết Đồng, một hư ảnh cự nhân khổng lồ hiện ra. Cự nhân làm bằng máu tươi, khuôn mặt cùng Huyết Đồng có 7, 8 phần tương tự. Huyết Đồng đạp vào hư không một bước, thân thể lùi nhanh, dung nhập vào trong cự nhân. Cự nhân gầm lên một tiếng, từ trong miệng hắn, máu tươi không ngừng tràn ra, ngưng tụ thành một thanh huyết kiếm. Huyết kiếm vẫy nhẹ, vô số đạo kiếm khí màu đỏ xuyên thủng hư không, lao về phía Dương Thiên.
- Thánh Thể, Bản Mệnh Huyết Kiếm. Rất tốt.
Huyết Tộc là một chủng tộc kỳ lạ. Bản Mệnh Pháp Bảo của bọn hắn vốn không cố định mà là dùng máu huyết phối hợp với thiên tài địa bảo luyện thành. Loại pháp bảo này không có hình dạng cố định, tùy theo tu vị của chủ nhân mà trưởng thành, lớn mạnh. Huyết Đồng chủ tu kiếm thuật, vì vậy bản mệnh pháp bảo của hắn diễn hóa ra một thanh huyết kiếm. Chiêu đầu tiên đã sử dụng đến Thánh Thể cùng Bản Mệnh Huyết Kiếm, xem ra Huyết Đồng rất e ngại Dương Thiên.
Dương Thiên đưa cao nòng súng, linh lực truyền vào bên trong. Hàng trăm pháp trận chồng chất lên nhau hiện ra. Một cột lửa khổng lồ phóng ra, đem hư không nơi nó đi qua thiêu đốt thành tro bụi. Không gian vỡ nát, kiếm khí còn chưa kịp chạm vào đã bốc hơi. Cột lửa xuyên thủng cự nhân bằng máu kia rồi tiếp tục lao đi.
Cự nhân gương mặt vặn vẹo, từ nơi vết thương, một ngọn lửa vàng rực cháy lên. Ngọn lửa dần lan rộng, đem cự nhân bằng máu đốt thành từng sợi huyết khí. Giống như ngọn nến trong một trận hỏa hoạn, rất nhanh bị đốt cháy không còn vết tích.
Cự nhân biến mất, một thân ảnh nhỏ bé hiện ra ở một nơi rất xa. Khắp nơi trên người hắn đều là vết cháy, máu tươi chưa kịp tràn ra đã bốc hơi hết. Huyết Đồng cố nén kinh hãi, giọng nói có chút run rẩy:
- Thái Dương Lực.
Dương Thiên có hơi ngạc nhiên:
- Ngươi cũng biết?
Huyết Đồng trong lòng đắng nghét, Thái Dương Lực đại danh vang dội, hơn nữa còn là khắc tinh của Huyết Tộc, hắn sao có thể không biết?
Tu sĩ vượt qua Độ Kiếp kỳ, luyện ra Thánh Thể liền có năng lực luyện hóa trung cấp linh lực. Trong rất nhiều loại trung cấp linh lực, Thái Dương Lực chính là một trong những loại mạnh nhất. Cái gì cũng có giá của nó, Thái Dương Lực hùng mạnh, tu luyện nó vô cùng khó khăn và nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể thiêu đốt thành tro bụi.
Năm xưa, khi Dương Thiên biết kẻ thù tiêu diệt gia tộc của mình thuộc một chủng tộc hùng mạnh tại Tiên Giới, hắn đã bất chấp mọi nguy hiểm lựa chọn tu luyện loại linh lực đáng sợ này. Hiện tại đối mặt với Huyết Đồng, Dương Thiên muốn sử dụng nó một lần nữa, coi như thỏa mãn mong muốn trước kia của hắn.
Thái Dương Lực áp chế Huyết Lực, tu vị của Dương Thiên lại sâu không thấy đáy. Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn. Huyết Đồng không phải loại người cố chấp, cảm giác không có cơ hội chiến thắng, trong đầu hắn liền suy nghĩ cách bỏ trốn.
Nhìn vẻ mặt tên kia, Dương Thiên bật cười nói:
- Ngươi đang muốn sử dụng Huyết Ảnh Độn hay Tam Mệnh Thế Thân Thuật?
Huyết Đồng giật mình, bề ngoài vẫn giả vờ không hiểu:
- Ngươi đang nói gì, ta nghe không hiểu?
- Đừng giả vờ. Ta đã nói mình đã từng giết chết Us86YLs nửa kia của ngươi. Những trò mèo kia tên kia cũng đã thi triển toàn bộ, cuối cùng cũng không thoát khỏi cái chết. Ngươi nghĩ mình có hi vọng.
Biết Dương Thiên không nói giỡn, Huyết Thần cố tìm cách cầu sinh:
- Ngươi đừng quá đáng, ta là con trai của tộc trưởng Huyết Tộc. Nếu ngươi giết chết ta, cả đời này sẽ bị Huyết Tộc truy sát.
Dương Thiên lắc đầu ngao ngán:
- Âm Dương Song Mệnh Cách, tuy hai mà một. Hai nửa các ngươi từ hành động đến lời nói đều giống nhau như đúc, thật sự có chút nhàm chán. Đã như vậy, ngươi có thể chết được rồi.
Theo lời nói của Dương Thiên, Huyết Đồng lập tức cảm thấy được không gian quanh mình đang vặn vẹo. Một cỗ lực lượng vô hình đang khóa chặt lấy Huyết Đồng, khiến hắn không thể nhúc nhích nổi dù chỉ là một ngón tay. Huyết Đồng há to miệng, phát hiện âm thanh vừa ra đến miệng liền không phát ra được. Hai mắt của hắn dần mờ đi, ngũ giác giống như bị tước đoạt. Huyết Đồng mất hoàn toàn mọi cảm nhận về không gian, thời gian, mọi thứ.
Suy nghĩ của Huyết Đồng dần trở nên mơ hồ, hắn sợ hãi, hoảng loạn, gần như phát điên. Hắn điên cuồng kêu gào, đau đớn, điên dại như một con thú hoang. Không biết tình cảnh này đã diễn ra trong bao lâu, Huyết Đồng dường như không còn biết được bất cứ một chuyện gì nữa, kể cả việc hắn có tồn tại hay không, Huyết Đồng cũng không rõ. Tựa như hắn chỉ là một tia ý niệm, một ngọn nến lay lắt dưới cơn bảo, lúc nào cũng có thể biến mất. Khi nào con người ta triệt để chết đi? Đó là khi chính họ cũng nghĩ rằng mình đã chết, hoặc là ngay từ đầu, họ vốn đã không tồn tại.
Bên ngoài vẫn không có gì thay đổi, Huyết Đồng không có pháp lực khống chế, rơi vào không gian vô tận, không còn tung tích.
Huyễn Thuật mạnh nhất của Dương Thiên, Thế Giới Biến Mất.
Bên ngoài vừa mới trôi qua vài giây, Huyết Đồng đã ở trong huyễn cảnh kia hàng ngàn, hàng vạn, thậm chí hàng triệu năm. Khác với những hình thức tra tấn tàn khốc kia, thứ này không mang lại đau đớn xác thịt. Đơn giản là một chiêu mang đến cho kẻ thù sự tuyệt vọng đến tận cùng, cuối cùng linh hồn tan vỡ mà chết đi. Không một chút đau đớn, nhưng so với những trò tra tấn kia còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Dương Thiên không thích dùng loại Huyễn Thuật này, nó thật sự quá tàn độc. Nhưng riêng với Huyết Đồng, Dương Thiên muốn hắn gánh chịu nổi đau lớn nhất, tra tấn linh hồn.
Huyết Đồng đã chết, Dương Thiên nhún người một cái, bay đến chỗ trung tâm đại trận do hắn lập ra. Huyết Đồng dùng trận pháp này giết chết không biết bao nhiêu sinh linh, để hắn chết như vậy quả thực còn chưa hết tội. Đáng tiếc, Dương Thiên còn chưa nghĩ ra thứ gì đáng sợ hơn Huyễn Thuật kia.
Dương Thiên điểm nhẹ vào vị trí Huyết Đồng nằm ban đầu, tại đó liền xuất hiện một hư ảnh tương tự. Từng sợi tơ bằng máu cảm nhận được chủ nhân xuất hiện, nhanh chóng thiết lập lại liên kết.
Chờ cho toàn bộ liên kết được nối lại xong, Dương Thiên đặt tay lên hư ảnh, vô số tia sáng màu vàng lan truyền theo từng sợi tơ máu. Loại đại trận độc ác này không nên tồn tại, Dương Thiên liền đem nó hủy đi. Những phân thân kia chắc hẳn phải có mối liên kết với đại trận, hắn cũng có thể mượn nó đem những tên kia tiêu diệt hoàn toàn. Xem như cứu vớt hàng ngàn cái văn minh khoa học vị diện, diệt trừ tận gốc mầm mống của Huyết Đồng.
Hư ảnh tán đi, Dương Thiên đứng lại đó một hồi lâu, nhìn về phía hư vô xa xăm. Lúc này đây, Dương Thiên mới cảm nhận được, hắn chưa bao giờ buông bỏ mối thù này. Lần đầu tiên giết chết Huyết Đồng, Dương Thiên đã nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc, nhưng vừa nãy, khi biết tin Huyết Đồng vẫn còn sống, mối hận thù đó lại một lần nữa nổi lên. Nó vẫn cứ nằm đó, chưa từng biến mất. Mang theo một mối hận khiến ngươi mãi mãi không thể tận hưởng cuộc sống này một cách trọn vẹn, cảm giác này thực sự rất khó chịu.
Suy nghĩ miên man, Dương Thiên mơ hồ cảm nhận được một thứ gì đó. Vì sao Chân Tiên vẫn chưa phải là cảnh giới tối cao? Vì bọn hắn vẫn chưa hoàn toàn siêu thoát, vẫn còn vướng bận, vẫn chưa thể tùy tâm, sống theo mong muốn của chính mình.
Giác ngộ chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn, Dương Thiên còn chưa kịp nắm bắt được thứ gì rõ ràng, cảm nhận kia đã biến mất. Tuy vậy, hắn không hề có chút tiếc nuối nào, không phải là không thể, chỉ là chưa đến lúc mà thôi.
- Cũng nên trở về rồi.
Huyết Đồng nhìn chằm chằm vào khẩu súng trên tay Dương Thiên. Hắn không hề cảm thấy thứ này có chút uy hiếp nào. Dù vậy, Huyết Đồng cũng không dám mảy may khinh thường, phàm là những thứ có vẻ ngoài vô hại thường ẩn chứa mối nguy hiểm tiềm tàng.
Sau lưng Huyết Đồng, một hư ảnh cự nhân khổng lồ hiện ra. Cự nhân làm bằng máu tươi, khuôn mặt cùng Huyết Đồng có 7, 8 phần tương tự. Huyết Đồng đạp vào hư không một bước, thân thể lùi nhanh, dung nhập vào trong cự nhân. Cự nhân gầm lên một tiếng, từ trong miệng hắn, máu tươi không ngừng tràn ra, ngưng tụ thành một thanh huyết kiếm. Huyết kiếm vẫy nhẹ, vô số đạo kiếm khí màu đỏ xuyên thủng hư không, lao về phía Dương Thiên.
- Thánh Thể, Bản Mệnh Huyết Kiếm. Rất tốt.
Huyết Tộc là một chủng tộc kỳ lạ. Bản Mệnh Pháp Bảo của bọn hắn vốn không cố định mà là dùng máu huyết phối hợp với thiên tài địa bảo luyện thành. Loại pháp bảo này không có hình dạng cố định, tùy theo tu vị của chủ nhân mà trưởng thành, lớn mạnh. Huyết Đồng chủ tu kiếm thuật, vì vậy bản mệnh pháp bảo của hắn diễn hóa ra một thanh huyết kiếm. Chiêu đầu tiên đã sử dụng đến Thánh Thể cùng Bản Mệnh Huyết Kiếm, xem ra Huyết Đồng rất e ngại Dương Thiên.
Dương Thiên đưa cao nòng súng, linh lực truyền vào bên trong. Hàng trăm pháp trận chồng chất lên nhau hiện ra. Một cột lửa khổng lồ phóng ra, đem hư không nơi nó đi qua thiêu đốt thành tro bụi. Không gian vỡ nát, kiếm khí còn chưa kịp chạm vào đã bốc hơi. Cột lửa xuyên thủng cự nhân bằng máu kia rồi tiếp tục lao đi.
Cự nhân gương mặt vặn vẹo, từ nơi vết thương, một ngọn lửa vàng rực cháy lên. Ngọn lửa dần lan rộng, đem cự nhân bằng máu đốt thành từng sợi huyết khí. Giống như ngọn nến trong một trận hỏa hoạn, rất nhanh bị đốt cháy không còn vết tích.
Cự nhân biến mất, một thân ảnh nhỏ bé hiện ra ở một nơi rất xa. Khắp nơi trên người hắn đều là vết cháy, máu tươi chưa kịp tràn ra đã bốc hơi hết. Huyết Đồng cố nén kinh hãi, giọng nói có chút run rẩy:
- Thái Dương Lực.
Dương Thiên có hơi ngạc nhiên:
- Ngươi cũng biết?
Huyết Đồng trong lòng đắng nghét, Thái Dương Lực đại danh vang dội, hơn nữa còn là khắc tinh của Huyết Tộc, hắn sao có thể không biết?
Tu sĩ vượt qua Độ Kiếp kỳ, luyện ra Thánh Thể liền có năng lực luyện hóa trung cấp linh lực. Trong rất nhiều loại trung cấp linh lực, Thái Dương Lực chính là một trong những loại mạnh nhất. Cái gì cũng có giá của nó, Thái Dương Lực hùng mạnh, tu luyện nó vô cùng khó khăn và nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể thiêu đốt thành tro bụi.
Năm xưa, khi Dương Thiên biết kẻ thù tiêu diệt gia tộc của mình thuộc một chủng tộc hùng mạnh tại Tiên Giới, hắn đã bất chấp mọi nguy hiểm lựa chọn tu luyện loại linh lực đáng sợ này. Hiện tại đối mặt với Huyết Đồng, Dương Thiên muốn sử dụng nó một lần nữa, coi như thỏa mãn mong muốn trước kia của hắn.
Thái Dương Lực áp chế Huyết Lực, tu vị của Dương Thiên lại sâu không thấy đáy. Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn. Huyết Đồng không phải loại người cố chấp, cảm giác không có cơ hội chiến thắng, trong đầu hắn liền suy nghĩ cách bỏ trốn.
Nhìn vẻ mặt tên kia, Dương Thiên bật cười nói:
- Ngươi đang muốn sử dụng Huyết Ảnh Độn hay Tam Mệnh Thế Thân Thuật?
Huyết Đồng giật mình, bề ngoài vẫn giả vờ không hiểu:
- Ngươi đang nói gì, ta nghe không hiểu?
- Đừng giả vờ. Ta đã nói mình đã từng giết chết Us86YLs nửa kia của ngươi. Những trò mèo kia tên kia cũng đã thi triển toàn bộ, cuối cùng cũng không thoát khỏi cái chết. Ngươi nghĩ mình có hi vọng.
Biết Dương Thiên không nói giỡn, Huyết Thần cố tìm cách cầu sinh:
- Ngươi đừng quá đáng, ta là con trai của tộc trưởng Huyết Tộc. Nếu ngươi giết chết ta, cả đời này sẽ bị Huyết Tộc truy sát.
Dương Thiên lắc đầu ngao ngán:
- Âm Dương Song Mệnh Cách, tuy hai mà một. Hai nửa các ngươi từ hành động đến lời nói đều giống nhau như đúc, thật sự có chút nhàm chán. Đã như vậy, ngươi có thể chết được rồi.
Theo lời nói của Dương Thiên, Huyết Đồng lập tức cảm thấy được không gian quanh mình đang vặn vẹo. Một cỗ lực lượng vô hình đang khóa chặt lấy Huyết Đồng, khiến hắn không thể nhúc nhích nổi dù chỉ là một ngón tay. Huyết Đồng há to miệng, phát hiện âm thanh vừa ra đến miệng liền không phát ra được. Hai mắt của hắn dần mờ đi, ngũ giác giống như bị tước đoạt. Huyết Đồng mất hoàn toàn mọi cảm nhận về không gian, thời gian, mọi thứ.
Suy nghĩ của Huyết Đồng dần trở nên mơ hồ, hắn sợ hãi, hoảng loạn, gần như phát điên. Hắn điên cuồng kêu gào, đau đớn, điên dại như một con thú hoang. Không biết tình cảnh này đã diễn ra trong bao lâu, Huyết Đồng dường như không còn biết được bất cứ một chuyện gì nữa, kể cả việc hắn có tồn tại hay không, Huyết Đồng cũng không rõ. Tựa như hắn chỉ là một tia ý niệm, một ngọn nến lay lắt dưới cơn bảo, lúc nào cũng có thể biến mất. Khi nào con người ta triệt để chết đi? Đó là khi chính họ cũng nghĩ rằng mình đã chết, hoặc là ngay từ đầu, họ vốn đã không tồn tại.
Bên ngoài vẫn không có gì thay đổi, Huyết Đồng không có pháp lực khống chế, rơi vào không gian vô tận, không còn tung tích.
Huyễn Thuật mạnh nhất của Dương Thiên, Thế Giới Biến Mất.
Bên ngoài vừa mới trôi qua vài giây, Huyết Đồng đã ở trong huyễn cảnh kia hàng ngàn, hàng vạn, thậm chí hàng triệu năm. Khác với những hình thức tra tấn tàn khốc kia, thứ này không mang lại đau đớn xác thịt. Đơn giản là một chiêu mang đến cho kẻ thù sự tuyệt vọng đến tận cùng, cuối cùng linh hồn tan vỡ mà chết đi. Không một chút đau đớn, nhưng so với những trò tra tấn kia còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Dương Thiên không thích dùng loại Huyễn Thuật này, nó thật sự quá tàn độc. Nhưng riêng với Huyết Đồng, Dương Thiên muốn hắn gánh chịu nổi đau lớn nhất, tra tấn linh hồn.
Huyết Đồng đã chết, Dương Thiên nhún người một cái, bay đến chỗ trung tâm đại trận do hắn lập ra. Huyết Đồng dùng trận pháp này giết chết không biết bao nhiêu sinh linh, để hắn chết như vậy quả thực còn chưa hết tội. Đáng tiếc, Dương Thiên còn chưa nghĩ ra thứ gì đáng sợ hơn Huyễn Thuật kia.
Dương Thiên điểm nhẹ vào vị trí Huyết Đồng nằm ban đầu, tại đó liền xuất hiện một hư ảnh tương tự. Từng sợi tơ bằng máu cảm nhận được chủ nhân xuất hiện, nhanh chóng thiết lập lại liên kết.
Chờ cho toàn bộ liên kết được nối lại xong, Dương Thiên đặt tay lên hư ảnh, vô số tia sáng màu vàng lan truyền theo từng sợi tơ máu. Loại đại trận độc ác này không nên tồn tại, Dương Thiên liền đem nó hủy đi. Những phân thân kia chắc hẳn phải có mối liên kết với đại trận, hắn cũng có thể mượn nó đem những tên kia tiêu diệt hoàn toàn. Xem như cứu vớt hàng ngàn cái văn minh khoa học vị diện, diệt trừ tận gốc mầm mống của Huyết Đồng.
Hư ảnh tán đi, Dương Thiên đứng lại đó một hồi lâu, nhìn về phía hư vô xa xăm. Lúc này đây, Dương Thiên mới cảm nhận được, hắn chưa bao giờ buông bỏ mối thù này. Lần đầu tiên giết chết Huyết Đồng, Dương Thiên đã nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc, nhưng vừa nãy, khi biết tin Huyết Đồng vẫn còn sống, mối hận thù đó lại một lần nữa nổi lên. Nó vẫn cứ nằm đó, chưa từng biến mất. Mang theo một mối hận khiến ngươi mãi mãi không thể tận hưởng cuộc sống này một cách trọn vẹn, cảm giác này thực sự rất khó chịu.
Suy nghĩ miên man, Dương Thiên mơ hồ cảm nhận được một thứ gì đó. Vì sao Chân Tiên vẫn chưa phải là cảnh giới tối cao? Vì bọn hắn vẫn chưa hoàn toàn siêu thoát, vẫn còn vướng bận, vẫn chưa thể tùy tâm, sống theo mong muốn của chính mình.
Giác ngộ chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn, Dương Thiên còn chưa kịp nắm bắt được thứ gì rõ ràng, cảm nhận kia đã biến mất. Tuy vậy, hắn không hề có chút tiếc nuối nào, không phải là không thể, chỉ là chưa đến lúc mà thôi.
- Cũng nên trở về rồi.