Bị lưới lửa bắt lấy, bóng đen không cách nào bỏ trốn nửa, hiện nguyên hình thành một cái nguyên anh màu đen nhỏ bằng lòng bàn tay. Khí tức của nguyên anh đã rất suy yếu, dường như một chiêu kia cũng đã rút cạn linh lực của hắn. Dù vậy, nguyên anh vẫn chống cự rất dữ dội, từng luồng Âm Ngoại Lực phóng ra, ngăn cản lưới lửa đang dần thu nhỏ lại.
Đáng tiếc, đây chỉ là những nỗ lực trong vô vọng của hắn mà thôi. Chiếc lưới kia chỉ bị chậm lại trong giây lát rồi nhanh chóng rực sáng, ngọn lửa ngũ sắc dữ dội trong một khoảng thời gian ngắn liền đem Âm Ngoại Lực màu đen kia đốt cho sơ xác.
Dương Thiên cười lạnh:
- Chỉ dựa vào chút linh lực còn sót lại của ngươi cũng muốn ngăn cản Ngũ Thú Diệt Ma Hỏa của ta. Ngoan ngoãn nằm im chờ chết biết đâu sẽ giữ được chút sức lực để lát nữa còn trình diện với Diêm Vương.
Dương Thiên vừa dứt lời, hư ảnh năm con mãnh thú đã hiện ra trên tấm lưới lửa. Bọn nó đồng loạt rống lên một tiếng rồi lập tức lao vào cắn xé nguyên anh. Dưới sự vây công của năm con mãnh thú, nguyên anh chỉ chống cự trong sự bất lực rồi nhanh chóng bị bọn chúng nuốt chửng.
Diệt trừ được Ma Hoàng, trong lòng Dương Thiên vẫn có chút khó chịu. Cho dù nói thế nào đi chăng nữa, cái chết của hắn là do Dương Thiên đã tính toán không tốt. Bất quá, Dương Thiên rất nhanh gác lại chuyện này qua một bên, hắn truyền âm cho Liệt Viêm Kình:
- Sâu bên dưới Huyền Linh Sơn chính là một cái cực phẩm linh mạch. Sức của một mình ta muốn mang nó đi trong thời gian ngắn lại chuyện không thể, vì vậy cần ngươi hỗ trợ một tay.
Liệt Viêm Kình gật đầu:
- Để đó cho ta.
Nhưng đúng lúc Liệt Viêm Kình định ra tay thì Dương Thiên đã ngăn cản:
- Đợi một chút, ngươi nghe ta nói xong đã.
Liệt Viêm Kình khựng lại:
- Không phải ngươi nói muốn mang nó đi thật nhanh sao?
Dương Thiên méo mặt:
- Đúng là như vậy. Nhưng cực phẩm linh mạch là một phần không thể thiếu của Huyền Linh Sơn. Nếu chúng ta đem nó lấy đi, Huyền Linh Sơn chắc chắn sẽ xảy ra dị tượng, thậm chí có thể sụp đổ. Đến lúc đó, toàn bộ người có mặt tại Cực Lạc Cảnh này sẽ chú ý đến chúng ta.
Liệt Viêm Kình tỏ vẻ đã hiểu. Hắn không phải một kẻ có thói quen hành sự nóng vội. Chẳng qua từ nãy đến giờ Liệt Viêm Kình cảm thấy Dương Thiên đang chiến đấu với một ai đó khiến cho hắn có chút ngứa ngáy tay chân mà thôi.
- Vậy chúng ta phải làm thế nào?
Dương Thiên phất tay ném ra một quả cầu nước nhỏ:
- Đây là Linh Tuyền, đặc sản chỉ riêng cực phẩm linh mạch mới có thể sinh ra, được ra dùng thủ pháp đặc biệt cô đọng lại chỉ còn nhiêu đây. Bây giờ ta sẽ bắt đầu đem nó thay thế vào cái cực phẩm linh mạch kia. Một khi làm xong, ngươi lập tức thu lấy cực phẩm linh mạch trở về. Chuyện này chắc không cần ta phải hướng dẫn nữa chứ?
- Được.
Phân công mọi chuyện rõ ràng, Dương Thiên bắt đầu thực hiện kế hoạch. Hắn dùng tay vẽ một vòng quanh cái bồ đoàn. Kiếm khí sắc bén kinh người lập tức đem nền đá cứng rắn cắt ra. Đem bồ đoàn cùng khối đá vứt qua một bên, Dương Thiên trực tiếp nhảy vào bên trong. Được một đoạn ngắn, Dương Thiên phát hiện ra một cái trận pháp khá cao cấp đang ngăn cản.
Tính toán cự ly một chút, Dương Thiên nói:
- Đến đây đã đủ rồi.
Hắn mở ra Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn, phóng ra một tia kiếm khí rất nhỏ đánh vào một vị trí trên trận pháp sau đó nhanh tay ném khối Linh Tuyền vào một khe hở vừa mới hình thành kia.
Linh Tuyền thuận lợi vượt qua, Dương Thiên lập tức phóng ra toàn bộ thần thức, phối hợp với Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn bắt đầu thi triển kỹ thuật Trộm Long Tráo Phụng.
Linh lực và khí tức tỏa ra không thành vấn đề. Linh tuyền do Dương Thiên cô đặc trong thời gian ngắn vẫn có thể cho ra hiệu quả tương tự cực phẩm linh mạch. Phiền phức nhất chính là liên kết giữa cực phẩm linh mạch và những cái tu luyện thất khác. Vực Ngoại Thiên Ma cố ý thiết kế thứ này khiến cho tu sĩ khi tu luyện ở đây sẽ đạt được lượng linh lực nồng đậm và tinh thuần nhất, làm cho bọn họ đắm chìm trong tu luyện. Sau đó nhân cơ hội pha trộn Âm Ngoại Lực vào trong để bào mòn đạo tâm.
Chính vì vậy, nhưng liên kết này phải phá đi một cách rất cẩn thận, phá xong phải lập tức thay thế bằng Linh Tuyền. Nếu không, cho dù chỉ trong thời gian rất ngắn, những tu sĩ đang tu luyện cùng Vực Ngoại Thiên Ma sẽ cảm ứng được sự bất thường.
Cẩn thận tỉ mỉ từng chút một, Dương Thiên hao tốn gần một ngày cuối cùng cũng thực hiện xong. Hắn nhảy lên khỏi miệng hố, nhìn Liệt Viêm Kình khẽ gật đầu. Tên kia hiểu ý liền lấy ra một thanh trường thương màu đỏ ném thẳng về hướng cái hố Dương Thiên vừa nhảy lên.
Cùng lúc đó, Dương Thiên cũng bắn ra một đạo kiếm khí, đem trận pháp kia đánh thủng ra một cái lỗ khác, vừa đủ để trường thương chui vào. Trường thương này là bản mệnh pháp bảo của Liệt Viêm Kình, cho dù có trận pháp ngăn cách, hắn vẫn dễ dàng cảm ứng và điều khiển được nó.
Trường Thương là một món Thánh Bảo rất lợi hại, Liệt Viêm Kình điều khiển nó rất nhanh đem cực phẩm linh mạch cắt ra khỏi Huyền Linh Sơn. Cực phẩm linh mạch vừa tách ra, Linh Tuyền do Dương Thiên đặt sẵn ở đó liền thay vào vị trí của nó. Huyền Linh Sơn lúc này so với ban đầu gần như không có thay đổi gì.
Liệt Viêm Kình không khỏi tán thưởng Dương Thiên một câu, sau đó vận dụng linh lực, đem cực phẩm linh mạch thu nhỏ lại chỉ còn bằng lòng bàn tay. Đây là thần thông đặc hữu của Đại Thừa kỳ, cảnh giới thấp hơn có cố gắng cũng không thi triển được.
Liệt Viêm Kình đồng thời thu lại trường thương cùng cực phẩm linh mạch rồi đưa cho Dương Thiên. Cảm nhận được linh khí khủng bố ẩn chứa bên trong khối đất chỉ nhỏ bằng nắm tay này, Dương Thiên vui vẻ nói:
- Không tệ. Có nó, tu vị của ta lại khôi phục được thêm một đoạn nữa.
Liệt Viêm Kình ngạc nhiên:
- Khôi phục? Ý của ngươi là…
Dương Thiên phất tay:
- Chuyện này để sau hắn nói. Trước tiên chúng ta mau rồi khỏi nơi này.
Ma Hoàng chết đi, không biết khi nào những tên Vực Ngoại Thiên Ma còn lại sẽ phát hiện ra. Vì vậy rời đi thật nhanh mới là cách hay nhất, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Dương Thiên cùng Liệt Viêm Kình dùng tốc độ tối đa rời khỏi Huyền Linh Sơn. Đến gần biên giới của Cực Lạc Cảnh, một bóng đen đã sớm đứng ở nơi đó đợi bọn hắn. Vừa trông thấy hai người Dương Thiên, bóng đen mở miệng cười:
- Mang theo một tên Đại Thừa trung kỳ làm hộ vệ. Dương Thiên, ngươi vẫn luôn như vậy, thâm sâu khó đoán, thật khiến cho ta ngưỡng mộ.
Dương Thiên cũng cười:
- Nhạc Hiên, người vì sao lại xuất hiện ở đây, lẽ nào không sợ bị đám ma đầu kia phát hiện?
Nhạc Hiên lắc đầu:
- Ngươi không cần lo lắng, chuyện này ta tự co sắp xếp. Những chuyện ngươi cần làm ở đây hẳn là đã xong?
- Phải.
- Vậy thì tốt. Ta có một chuyện cần ngươi giúp đỡ.
Dương Thiên sảng khoái đáp ứng:
- Nói đi, chỉ cần có thể làm được, ta nhất định sẽ không từ chối.
Nhạc Hiên giật mình:
- Ngươi còn chưa biết ta định nhờ chuyện gì, tại sao lại dễ dàng đáp ứng như vậy?
Dương Thiên thản nhiên:
- Tại Cực Lạc Cảnh này ngươi đã giúp đỡ ta rất nhiều. Dương Thiên ta có ơn tất báo, có thù tất trả. Chỉ cần chuyện ngươi yêu cầu không phải những thứ thương thiên hại lý, vi phạm nguyên tắc của Dương Thiên ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành.
Nhạc Hiên yên lặng trong giây lát:
- Ngươi đã nói như vậy ta cũng sẽ không khách sáo nữa. Ta muốn ngươi giúp ta khôi phục thân phận tu sĩ Nhân Tộc.
Dương Thiên hơi ngẩn ra:
- Ngươi chắc chắn là chuyện này?
Nhạc Hiên gật đầu khẳng định:
- Đúng vậy.
Dương Thiên bật cười:
- Chuyện này ngươi không cần nói ta cũng nhất định sẽ giúp. Yên tâm đi, phương pháp ta đã có, bất quá hiện tại có chút hạn chế về tu vị. Lần sau gặp lại, ta sẽ giúp ngươi khôi phục lại như cũ.
Nhạc Hiên lấy từ trong người ra một tấm phù ném cho Dương Thiên:
- Đây là Vạn Lý Truyền Âm Phù do ta đặc chế. Chỉ cần ngươi đến nơi này khởi động nó, ta sẽ lập tức xuất hiện.
- Gặp lại sau.
Nhận lấy Vạn Lý Truyền Âm Phù, Dương Thiên để lại một câu nói rồi phóng đi, rất nhanh liền xuyên qua trận pháp, chính thức rời khỏi Cực Lạc Cảnh.
Nhạc Hiên trầm tư:
- Dương Thiên, ngươi là một vị bằng hữu không tệ. Đáng tiếc, số phận đã định chúng ta phải trở thành kẻ thù. Mỗi lần nhìn thấy ngươi, mặc dù tu vị chênh lệch một đại cảnh giới nhưng ta chưa từng cảm giác được mình sẽ chiến thắng. Chỉ có giết chết ngươi ta mới chân chính trở thành cường giả, mới có tư cách đến Âm Ti Giới đoạt lấy vị trí kia, trở thành tồn tại đỉnh cao trong thiên địa.
Đáng tiếc, đây chỉ là những nỗ lực trong vô vọng của hắn mà thôi. Chiếc lưới kia chỉ bị chậm lại trong giây lát rồi nhanh chóng rực sáng, ngọn lửa ngũ sắc dữ dội trong một khoảng thời gian ngắn liền đem Âm Ngoại Lực màu đen kia đốt cho sơ xác.
Dương Thiên cười lạnh:
- Chỉ dựa vào chút linh lực còn sót lại của ngươi cũng muốn ngăn cản Ngũ Thú Diệt Ma Hỏa của ta. Ngoan ngoãn nằm im chờ chết biết đâu sẽ giữ được chút sức lực để lát nữa còn trình diện với Diêm Vương.
Dương Thiên vừa dứt lời, hư ảnh năm con mãnh thú đã hiện ra trên tấm lưới lửa. Bọn nó đồng loạt rống lên một tiếng rồi lập tức lao vào cắn xé nguyên anh. Dưới sự vây công của năm con mãnh thú, nguyên anh chỉ chống cự trong sự bất lực rồi nhanh chóng bị bọn chúng nuốt chửng.
Diệt trừ được Ma Hoàng, trong lòng Dương Thiên vẫn có chút khó chịu. Cho dù nói thế nào đi chăng nữa, cái chết của hắn là do Dương Thiên đã tính toán không tốt. Bất quá, Dương Thiên rất nhanh gác lại chuyện này qua một bên, hắn truyền âm cho Liệt Viêm Kình:
- Sâu bên dưới Huyền Linh Sơn chính là một cái cực phẩm linh mạch. Sức của một mình ta muốn mang nó đi trong thời gian ngắn lại chuyện không thể, vì vậy cần ngươi hỗ trợ một tay.
Liệt Viêm Kình gật đầu:
- Để đó cho ta.
Nhưng đúng lúc Liệt Viêm Kình định ra tay thì Dương Thiên đã ngăn cản:
- Đợi một chút, ngươi nghe ta nói xong đã.
Liệt Viêm Kình khựng lại:
- Không phải ngươi nói muốn mang nó đi thật nhanh sao?
Dương Thiên méo mặt:
- Đúng là như vậy. Nhưng cực phẩm linh mạch là một phần không thể thiếu của Huyền Linh Sơn. Nếu chúng ta đem nó lấy đi, Huyền Linh Sơn chắc chắn sẽ xảy ra dị tượng, thậm chí có thể sụp đổ. Đến lúc đó, toàn bộ người có mặt tại Cực Lạc Cảnh này sẽ chú ý đến chúng ta.
Liệt Viêm Kình tỏ vẻ đã hiểu. Hắn không phải một kẻ có thói quen hành sự nóng vội. Chẳng qua từ nãy đến giờ Liệt Viêm Kình cảm thấy Dương Thiên đang chiến đấu với một ai đó khiến cho hắn có chút ngứa ngáy tay chân mà thôi.
- Vậy chúng ta phải làm thế nào?
Dương Thiên phất tay ném ra một quả cầu nước nhỏ:
- Đây là Linh Tuyền, đặc sản chỉ riêng cực phẩm linh mạch mới có thể sinh ra, được ra dùng thủ pháp đặc biệt cô đọng lại chỉ còn nhiêu đây. Bây giờ ta sẽ bắt đầu đem nó thay thế vào cái cực phẩm linh mạch kia. Một khi làm xong, ngươi lập tức thu lấy cực phẩm linh mạch trở về. Chuyện này chắc không cần ta phải hướng dẫn nữa chứ?
- Được.
Phân công mọi chuyện rõ ràng, Dương Thiên bắt đầu thực hiện kế hoạch. Hắn dùng tay vẽ một vòng quanh cái bồ đoàn. Kiếm khí sắc bén kinh người lập tức đem nền đá cứng rắn cắt ra. Đem bồ đoàn cùng khối đá vứt qua một bên, Dương Thiên trực tiếp nhảy vào bên trong. Được một đoạn ngắn, Dương Thiên phát hiện ra một cái trận pháp khá cao cấp đang ngăn cản.
Tính toán cự ly một chút, Dương Thiên nói:
- Đến đây đã đủ rồi.
Hắn mở ra Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn, phóng ra một tia kiếm khí rất nhỏ đánh vào một vị trí trên trận pháp sau đó nhanh tay ném khối Linh Tuyền vào một khe hở vừa mới hình thành kia.
Linh Tuyền thuận lợi vượt qua, Dương Thiên lập tức phóng ra toàn bộ thần thức, phối hợp với Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn bắt đầu thi triển kỹ thuật Trộm Long Tráo Phụng.
Linh lực và khí tức tỏa ra không thành vấn đề. Linh tuyền do Dương Thiên cô đặc trong thời gian ngắn vẫn có thể cho ra hiệu quả tương tự cực phẩm linh mạch. Phiền phức nhất chính là liên kết giữa cực phẩm linh mạch và những cái tu luyện thất khác. Vực Ngoại Thiên Ma cố ý thiết kế thứ này khiến cho tu sĩ khi tu luyện ở đây sẽ đạt được lượng linh lực nồng đậm và tinh thuần nhất, làm cho bọn họ đắm chìm trong tu luyện. Sau đó nhân cơ hội pha trộn Âm Ngoại Lực vào trong để bào mòn đạo tâm.
Chính vì vậy, nhưng liên kết này phải phá đi một cách rất cẩn thận, phá xong phải lập tức thay thế bằng Linh Tuyền. Nếu không, cho dù chỉ trong thời gian rất ngắn, những tu sĩ đang tu luyện cùng Vực Ngoại Thiên Ma sẽ cảm ứng được sự bất thường.
Cẩn thận tỉ mỉ từng chút một, Dương Thiên hao tốn gần một ngày cuối cùng cũng thực hiện xong. Hắn nhảy lên khỏi miệng hố, nhìn Liệt Viêm Kình khẽ gật đầu. Tên kia hiểu ý liền lấy ra một thanh trường thương màu đỏ ném thẳng về hướng cái hố Dương Thiên vừa nhảy lên.
Cùng lúc đó, Dương Thiên cũng bắn ra một đạo kiếm khí, đem trận pháp kia đánh thủng ra một cái lỗ khác, vừa đủ để trường thương chui vào. Trường thương này là bản mệnh pháp bảo của Liệt Viêm Kình, cho dù có trận pháp ngăn cách, hắn vẫn dễ dàng cảm ứng và điều khiển được nó.
Trường Thương là một món Thánh Bảo rất lợi hại, Liệt Viêm Kình điều khiển nó rất nhanh đem cực phẩm linh mạch cắt ra khỏi Huyền Linh Sơn. Cực phẩm linh mạch vừa tách ra, Linh Tuyền do Dương Thiên đặt sẵn ở đó liền thay vào vị trí của nó. Huyền Linh Sơn lúc này so với ban đầu gần như không có thay đổi gì.
Liệt Viêm Kình không khỏi tán thưởng Dương Thiên một câu, sau đó vận dụng linh lực, đem cực phẩm linh mạch thu nhỏ lại chỉ còn bằng lòng bàn tay. Đây là thần thông đặc hữu của Đại Thừa kỳ, cảnh giới thấp hơn có cố gắng cũng không thi triển được.
Liệt Viêm Kình đồng thời thu lại trường thương cùng cực phẩm linh mạch rồi đưa cho Dương Thiên. Cảm nhận được linh khí khủng bố ẩn chứa bên trong khối đất chỉ nhỏ bằng nắm tay này, Dương Thiên vui vẻ nói:
- Không tệ. Có nó, tu vị của ta lại khôi phục được thêm một đoạn nữa.
Liệt Viêm Kình ngạc nhiên:
- Khôi phục? Ý của ngươi là…
Dương Thiên phất tay:
- Chuyện này để sau hắn nói. Trước tiên chúng ta mau rồi khỏi nơi này.
Ma Hoàng chết đi, không biết khi nào những tên Vực Ngoại Thiên Ma còn lại sẽ phát hiện ra. Vì vậy rời đi thật nhanh mới là cách hay nhất, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Dương Thiên cùng Liệt Viêm Kình dùng tốc độ tối đa rời khỏi Huyền Linh Sơn. Đến gần biên giới của Cực Lạc Cảnh, một bóng đen đã sớm đứng ở nơi đó đợi bọn hắn. Vừa trông thấy hai người Dương Thiên, bóng đen mở miệng cười:
- Mang theo một tên Đại Thừa trung kỳ làm hộ vệ. Dương Thiên, ngươi vẫn luôn như vậy, thâm sâu khó đoán, thật khiến cho ta ngưỡng mộ.
Dương Thiên cũng cười:
- Nhạc Hiên, người vì sao lại xuất hiện ở đây, lẽ nào không sợ bị đám ma đầu kia phát hiện?
Nhạc Hiên lắc đầu:
- Ngươi không cần lo lắng, chuyện này ta tự co sắp xếp. Những chuyện ngươi cần làm ở đây hẳn là đã xong?
- Phải.
- Vậy thì tốt. Ta có một chuyện cần ngươi giúp đỡ.
Dương Thiên sảng khoái đáp ứng:
- Nói đi, chỉ cần có thể làm được, ta nhất định sẽ không từ chối.
Nhạc Hiên giật mình:
- Ngươi còn chưa biết ta định nhờ chuyện gì, tại sao lại dễ dàng đáp ứng như vậy?
Dương Thiên thản nhiên:
- Tại Cực Lạc Cảnh này ngươi đã giúp đỡ ta rất nhiều. Dương Thiên ta có ơn tất báo, có thù tất trả. Chỉ cần chuyện ngươi yêu cầu không phải những thứ thương thiên hại lý, vi phạm nguyên tắc của Dương Thiên ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành.
Nhạc Hiên yên lặng trong giây lát:
- Ngươi đã nói như vậy ta cũng sẽ không khách sáo nữa. Ta muốn ngươi giúp ta khôi phục thân phận tu sĩ Nhân Tộc.
Dương Thiên hơi ngẩn ra:
- Ngươi chắc chắn là chuyện này?
Nhạc Hiên gật đầu khẳng định:
- Đúng vậy.
Dương Thiên bật cười:
- Chuyện này ngươi không cần nói ta cũng nhất định sẽ giúp. Yên tâm đi, phương pháp ta đã có, bất quá hiện tại có chút hạn chế về tu vị. Lần sau gặp lại, ta sẽ giúp ngươi khôi phục lại như cũ.
Nhạc Hiên lấy từ trong người ra một tấm phù ném cho Dương Thiên:
- Đây là Vạn Lý Truyền Âm Phù do ta đặc chế. Chỉ cần ngươi đến nơi này khởi động nó, ta sẽ lập tức xuất hiện.
- Gặp lại sau.
Nhận lấy Vạn Lý Truyền Âm Phù, Dương Thiên để lại một câu nói rồi phóng đi, rất nhanh liền xuyên qua trận pháp, chính thức rời khỏi Cực Lạc Cảnh.
Nhạc Hiên trầm tư:
- Dương Thiên, ngươi là một vị bằng hữu không tệ. Đáng tiếc, số phận đã định chúng ta phải trở thành kẻ thù. Mỗi lần nhìn thấy ngươi, mặc dù tu vị chênh lệch một đại cảnh giới nhưng ta chưa từng cảm giác được mình sẽ chiến thắng. Chỉ có giết chết ngươi ta mới chân chính trở thành cường giả, mới có tư cách đến Âm Ti Giới đoạt lấy vị trí kia, trở thành tồn tại đỉnh cao trong thiên địa.