Màu đỏ nhạt dần, không gian trở lại như lúc ban đầu, chỉ có những thanh kiếm kia là vẫn không biến mất. Long Chiến Thần thu hồi lĩnh vực khiến Dương Thiên có hơi bất ngờ, lẽ nào tên này định buông tay chịu chết?
Long Chiến Thần nhìn thẳng vào mặt Dương Thiên, giọng nói không biểu lộ cảm xúc:
- Thiên phú thần thông không làm gì được ngươi, lĩnh vực cũng thua kém ngươi rất nhiều. Dương Thiên, ngươi quả thực là đối thủ mạnh nhất của ta từ trước đến nay. Cho dù là bản thể của ta, nếu cùng cảnh giới cũng chưa chắc đã là đối thủ của ngươi. Hơn nữa, ta nghe nói Nhân Tộc các ngươi rất thích luyện chê ra những loại pháp bảo rất lợi hại, từ đầu đến cuối ngươi vẫn chưa sử dụng bất kỳ thứ nào. Vì vậy, trận chiến này, là ta bại.
Dương Thiên biết, không phải Long Tộc không có pháp bảo lợi hại, mà căng bản bọn hắn cảm thấy chúng rất chướng mắt. Đối với Long Tộc, thân thể và kỹ năng thiên phú mới là thứ mạnh nhất, pháp bảo chỉ là thứ phụ trợ dành cho những kẻ yếu ớt mà thôi. Tất nhiên không tính đến những pháp bảo có năng lực nghịch thiên như Khốn Long Tiên có năng lực khắc chế Long Tộc hay những bảo vật có tên trên Thiên Địa Nhân tam bảng.
Nhưng lúc này, cường độ thân thể cũng tốc độ siêu việt không hề có tác dụng. Kỹ năng thiên phú thậm chí lĩnh vực Long Chiến Thần đều đã sử dụng mà vẫn không để lại được bất kỳ vết thương nào trên người Dương Thiên. Cho dù cao ngạo như Long Chiến Thần cũng đã phải chấp nhận mình đã thua. Hắn tiếp tục nói:
- Ta vẫn còn một chiêu cuối cùng. Bất quá ta chỉ là một khối phân thân, miễn cưỡng sử dụng nó thì uy lực phát ra được so với bản thể cũng đã thua kém rất nhiều lần, hơn nữa còn phải trả giá bằng tính mạng.
Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên quyết liệt:
- Thế nhưng cho dù chỉ là một phần nhỏ, ta cũng muốn cho ngươi chứng kiến bản mệnh tuyệt kỹ của Liệt Thiên Đế Viêm Long, để ngươi hiểu được rằng Long Tộc hùng mạnh đến mức nào, không phải thứ mà ngươi có thể tùy tiện khinh thường.
Biểu hiện không mấy bận tâm cùng đùa cợt của Dương Thiên từ đầu đến giờ đã chạm vào điểm mấu chốt của Long Chiến Thần. Cho dù bản thân hắn lúc này đã tự nhận thực lực mình không bằng người, nhưng cho dù phải đánh đổi cả tính mạnh để đổi lấy một tia danh dự, hắn cũng sẽ không lùi bước. Sự cao ngạo của Long Tộc vĩnh viễn ăn sâu vào máu của tất cả các thành viên trong tộc. Như tên Đại Thừa trung kỳ kia trước khi chết vẫn liều mình tự bạo khiến cho đối thủ phải trả giá, hắn là như vậy, Long Chiến Thần cũng là như vậy.
Một ngọn lửa màu đỏ bừng cháy quanh cơ thể Long Chiến Thần, hắn bình thản nói:
- Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc, bản mệnh thiên phú chính là Liệt Thiên Đế Viêm Hỏa, muốn thi triển cần phải thiêu đốt bản mệnh tinh huyết. Ta chỉ là một cái phân thân, bản mệnh tinh huyết ít ỏi, tu vị lại hạn chế, có lẽ sẽ không thể khiến ngươi vừa lòng. Nhưng cho dù có thất bại, ta vẫn muốn để lại trên người ngươi một thứ gì đó.
Theo từng lời nói của Long Chiến Thần, ngọn lửa trên người hắn càng bốc cháy mãnh liệt hơn. Vẫn là ngọn lửa màu đỏ, thế nhưng Dương Thiên lại cảm nhận được có sự khác biệt rất lớn. Có thể nói, ban đầu chỉ là chút da lông, còn đây mới chân chính là Liệt Thiên Đế Viêm Hỏa.
Vẻ mặt Dương Thiên không có sự lo lắng, thay vào đó là sự hưng phấn hiếm có. Đại Thừa hậu kỳ sử dụng tính mạng để thi triển bản mệnh tuyệt kỹ, trả một cái giá lớn như vậy quả thực đã có sự uy hiếp nhất định với hắn. Long Chiến Thần đã có lòng, vậy thì Dương Thiên nhất định phải đáp trả một cách xứng đáng.
Dương Thiên huy động hai tay, vô số những đồ án phức tạp lần lượt bay ra xếp thành một vòng tròn khổng lồ. Ngay chính giữa vòng trong là một thanh kiếm màu đen đang được bao phủ bởi rất nhiều những ký hiệu kỳ bí. Khi thanh kiếm kia trở nên chân thực hơn, Dương Thiên nhún người một cái để bay lên, đưa tay nắm lấy nó.
Không có Phá Thiên, Dương Thiên chỉ còn cách này để mô phỏng ra Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm. Tuy không so sánh được với phiên bản do Phá Thiên tạo ra, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể sử dụng được.
Lần này Dương Thiên muốn dùng Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm sử dụng bộ thần thông do chính hắn sáng tạo ra. Bộ thần thông này không có tên, chỉ bao gồm 9 kiếm. Lần trước để đánh tan song kiếp hợp nhất, Dương Thiên đã từng sử dụng đến nó một lần. Chỉ là lúc đó tu vị của hắn còn quá yếu, chưa thể hiện được một phần nhỏ sức mạnh. Hiện tại đã khôi phục đến Đại Thừa trung kỳ, Dương Thiên tin tưởng mình có thể sử dụng được toàn bộ sức mạnh của một kiếm đầu tiên.
Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm đột nhiên kéo dài, giống như xuyên thủng cả bầu trời. Không gian được bảo vệ bởi trận pháp và Long Văn cứ như vậy bị nó đâm xuyên qua, tạo thành một lỗ thủng đen kịt.
Ở phía đối diện, Long Chiến Thần lúc này đã hoàn toàn biến thành một con hỏa long khổng lồ dài hơn ngàn mét. Hỏa long này khác hẳn với ban đầu, nó chỉ đơn thuần là một ngọn lửa màu đỏ rực. Không gian bị nhiệt lượng khủng bố thiêu đốt, vô số vết nứt đen kịt hiện ra. Hỏa long ngửa đầu lên trời phát ra một tiếng long ngâm sau đó phóng thẳng về phía Dương Thiên.
Hai tay Dương Thiên nắm chặt chuôi kiếm, sau đó dùng toàn lực chém mạnh xuống. Kiếm thế trảm phá hư không, để lại một vết nứt kéo dài vô tận. Khoảnh khắc kiếm cùng hỏa long va chạm, hư không lập tức bạo liệt. Không gian vô cùng kiên cố tan vỡ. Cảnh vật xung quanh hai người hoàn toàn biến mất, một màu đen bao phủ lấy tất cả.
Bên trong không gian tăm tối đó, chỉ có ngọn lửa của hỏa long còn le lói chiếu sáng. Thế nhưng ánh sáng của nó mờ đi rất nhanh vì một thứ lực lượng màu đen vô cùng đáng sợ. Giằng co diễn ra trong một khoảng thời gian rất ngăn, hỏa long liền bị một kiếm kia chia thành hai nửa.
Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm trên tay Dương Thiên trở về hình dạng ban đầu rồi tan biến. Vẻ mặt hắn hiện lên nét cười, tán thưởng Long Chiến Thần:
- Thật mạnh, công kích kia đã tiếp cận với Độ Kiếp kỳ. Có thể hủy đi Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm (mô phỏng) của ta, ngươi dù chết cũng đã có cái để tự hào.
Từ bên trong hỏa long đã bị chia thành hai nửa kia phát ra âm thanh khản đặc:
- Đến cuối cùng ta vẫn không thể gây ra bất kỳ vết thương nào lên cơ thể ngươi, vậy thì có gì đáng để tự hào.
Dương Thiên lắc đầu:
- Nếu như ngươi biết một kiếm này của ta trước kia từng chém giết vô số tu sĩ cấp cao, Độ Kiếp, Thánh Thể thậm chí Hoàn Vũ, Bán Tiên ngã xuống dưới nó cũng không ít, vậy ngươi có cảm thấy tự hào hay không?
Hỏa long không trả lời mà im lặng. Ngọn lửa của nó ngày càng mờ đi, đến khi chỉ còn một đốm lửa nhỏ thì Long Chiến Thần mới hỏi một câu:
- Có thể nói cho ta biết, một kiếm cuối cùng kia gọi là gì hay không?
Dương Thiên nghiêm túc nói ra hai từ:
- Hoành Không.
Long Chiến Thần cười to:
- Hoành Không? Ha ha, tên rất hay, xứng đáng với một kiếm kia. Long Chiến Thần ta có bại cũng không oan. Ha ha ha…
Hắn cứ cười như vậy cho đến khi đốm lửa kia hoàn toàn tắt ngụm. Phân thân của Long Chiến Thần chính thức ngã xuống. Tuy nói chỉ là phân thân nhưng Dương Thiên vẫn rất xem trọng người này. Loại phân thân Long Chiến Thần sử dụng là một loại khá phổ biến, nó và bản thể có mối liên hệ nhất định nhưng mỗi phần đều có suy nghĩ của riêng mình. Có thể nói là một cá thể tách biệt cũng không sai. Vì vậy, Dương Thiên cũng không cần lo lắng bản thể Long Chiến Thần tìm đến hắn để báo thù. Phân thân đã chết, những chuyện xảy ra bên trong không gian này không có bất kỳ ai biết được. Long Chiến Thần cùng lắm chỉ cảm nhận được mối liên hệ giữa phân thân và hắn đã bị cắt đứt chứ không biết rõ nguyên nhân là gì và do ai làm.
Điều Dương Thiên hi vọng lúc này chính là ngoài hắn ra vẫn còn kẻ khác sống sót. Bằng không chỉ có một mình hắn thoát ra ngoài nhất định sẽ bị những tu sĩ khác của Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc nghi ngờ.
Toàn bộ nơi này đã bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến của hai người hủy hoại, Dương Thiên không còn cách nào khác là tìm kiếm một cái không gian tiết điểm trở về vị trí ban đầu. May mắn, nơi này được bố trí khá nhiều không gian tiết điểm, Duong Thiên chỉ cần mất 1 giờ đồng hồ liền tìm được một cái. Nhân lúc không gian vẫn chưa khôi phục, Dương Thiên lập tức phóng ra ngoài. Xuất hiện trước mặt hắn là một cái quảng trưởng khổng lồ, phía trên có vô số tu sĩ Long Tộc đang nhìn chằm chằm xuống.
Long Chiến Thần nhìn thẳng vào mặt Dương Thiên, giọng nói không biểu lộ cảm xúc:
- Thiên phú thần thông không làm gì được ngươi, lĩnh vực cũng thua kém ngươi rất nhiều. Dương Thiên, ngươi quả thực là đối thủ mạnh nhất của ta từ trước đến nay. Cho dù là bản thể của ta, nếu cùng cảnh giới cũng chưa chắc đã là đối thủ của ngươi. Hơn nữa, ta nghe nói Nhân Tộc các ngươi rất thích luyện chê ra những loại pháp bảo rất lợi hại, từ đầu đến cuối ngươi vẫn chưa sử dụng bất kỳ thứ nào. Vì vậy, trận chiến này, là ta bại.
Dương Thiên biết, không phải Long Tộc không có pháp bảo lợi hại, mà căng bản bọn hắn cảm thấy chúng rất chướng mắt. Đối với Long Tộc, thân thể và kỹ năng thiên phú mới là thứ mạnh nhất, pháp bảo chỉ là thứ phụ trợ dành cho những kẻ yếu ớt mà thôi. Tất nhiên không tính đến những pháp bảo có năng lực nghịch thiên như Khốn Long Tiên có năng lực khắc chế Long Tộc hay những bảo vật có tên trên Thiên Địa Nhân tam bảng.
Nhưng lúc này, cường độ thân thể cũng tốc độ siêu việt không hề có tác dụng. Kỹ năng thiên phú thậm chí lĩnh vực Long Chiến Thần đều đã sử dụng mà vẫn không để lại được bất kỳ vết thương nào trên người Dương Thiên. Cho dù cao ngạo như Long Chiến Thần cũng đã phải chấp nhận mình đã thua. Hắn tiếp tục nói:
- Ta vẫn còn một chiêu cuối cùng. Bất quá ta chỉ là một khối phân thân, miễn cưỡng sử dụng nó thì uy lực phát ra được so với bản thể cũng đã thua kém rất nhiều lần, hơn nữa còn phải trả giá bằng tính mạng.
Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên quyết liệt:
- Thế nhưng cho dù chỉ là một phần nhỏ, ta cũng muốn cho ngươi chứng kiến bản mệnh tuyệt kỹ của Liệt Thiên Đế Viêm Long, để ngươi hiểu được rằng Long Tộc hùng mạnh đến mức nào, không phải thứ mà ngươi có thể tùy tiện khinh thường.
Biểu hiện không mấy bận tâm cùng đùa cợt của Dương Thiên từ đầu đến giờ đã chạm vào điểm mấu chốt của Long Chiến Thần. Cho dù bản thân hắn lúc này đã tự nhận thực lực mình không bằng người, nhưng cho dù phải đánh đổi cả tính mạnh để đổi lấy một tia danh dự, hắn cũng sẽ không lùi bước. Sự cao ngạo của Long Tộc vĩnh viễn ăn sâu vào máu của tất cả các thành viên trong tộc. Như tên Đại Thừa trung kỳ kia trước khi chết vẫn liều mình tự bạo khiến cho đối thủ phải trả giá, hắn là như vậy, Long Chiến Thần cũng là như vậy.
Một ngọn lửa màu đỏ bừng cháy quanh cơ thể Long Chiến Thần, hắn bình thản nói:
- Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc, bản mệnh thiên phú chính là Liệt Thiên Đế Viêm Hỏa, muốn thi triển cần phải thiêu đốt bản mệnh tinh huyết. Ta chỉ là một cái phân thân, bản mệnh tinh huyết ít ỏi, tu vị lại hạn chế, có lẽ sẽ không thể khiến ngươi vừa lòng. Nhưng cho dù có thất bại, ta vẫn muốn để lại trên người ngươi một thứ gì đó.
Theo từng lời nói của Long Chiến Thần, ngọn lửa trên người hắn càng bốc cháy mãnh liệt hơn. Vẫn là ngọn lửa màu đỏ, thế nhưng Dương Thiên lại cảm nhận được có sự khác biệt rất lớn. Có thể nói, ban đầu chỉ là chút da lông, còn đây mới chân chính là Liệt Thiên Đế Viêm Hỏa.
Vẻ mặt Dương Thiên không có sự lo lắng, thay vào đó là sự hưng phấn hiếm có. Đại Thừa hậu kỳ sử dụng tính mạng để thi triển bản mệnh tuyệt kỹ, trả một cái giá lớn như vậy quả thực đã có sự uy hiếp nhất định với hắn. Long Chiến Thần đã có lòng, vậy thì Dương Thiên nhất định phải đáp trả một cách xứng đáng.
Dương Thiên huy động hai tay, vô số những đồ án phức tạp lần lượt bay ra xếp thành một vòng tròn khổng lồ. Ngay chính giữa vòng trong là một thanh kiếm màu đen đang được bao phủ bởi rất nhiều những ký hiệu kỳ bí. Khi thanh kiếm kia trở nên chân thực hơn, Dương Thiên nhún người một cái để bay lên, đưa tay nắm lấy nó.
Không có Phá Thiên, Dương Thiên chỉ còn cách này để mô phỏng ra Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm. Tuy không so sánh được với phiên bản do Phá Thiên tạo ra, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể sử dụng được.
Lần này Dương Thiên muốn dùng Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm sử dụng bộ thần thông do chính hắn sáng tạo ra. Bộ thần thông này không có tên, chỉ bao gồm 9 kiếm. Lần trước để đánh tan song kiếp hợp nhất, Dương Thiên đã từng sử dụng đến nó một lần. Chỉ là lúc đó tu vị của hắn còn quá yếu, chưa thể hiện được một phần nhỏ sức mạnh. Hiện tại đã khôi phục đến Đại Thừa trung kỳ, Dương Thiên tin tưởng mình có thể sử dụng được toàn bộ sức mạnh của một kiếm đầu tiên.
Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm đột nhiên kéo dài, giống như xuyên thủng cả bầu trời. Không gian được bảo vệ bởi trận pháp và Long Văn cứ như vậy bị nó đâm xuyên qua, tạo thành một lỗ thủng đen kịt.
Ở phía đối diện, Long Chiến Thần lúc này đã hoàn toàn biến thành một con hỏa long khổng lồ dài hơn ngàn mét. Hỏa long này khác hẳn với ban đầu, nó chỉ đơn thuần là một ngọn lửa màu đỏ rực. Không gian bị nhiệt lượng khủng bố thiêu đốt, vô số vết nứt đen kịt hiện ra. Hỏa long ngửa đầu lên trời phát ra một tiếng long ngâm sau đó phóng thẳng về phía Dương Thiên.
Hai tay Dương Thiên nắm chặt chuôi kiếm, sau đó dùng toàn lực chém mạnh xuống. Kiếm thế trảm phá hư không, để lại một vết nứt kéo dài vô tận. Khoảnh khắc kiếm cùng hỏa long va chạm, hư không lập tức bạo liệt. Không gian vô cùng kiên cố tan vỡ. Cảnh vật xung quanh hai người hoàn toàn biến mất, một màu đen bao phủ lấy tất cả.
Bên trong không gian tăm tối đó, chỉ có ngọn lửa của hỏa long còn le lói chiếu sáng. Thế nhưng ánh sáng của nó mờ đi rất nhanh vì một thứ lực lượng màu đen vô cùng đáng sợ. Giằng co diễn ra trong một khoảng thời gian rất ngăn, hỏa long liền bị một kiếm kia chia thành hai nửa.
Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm trên tay Dương Thiên trở về hình dạng ban đầu rồi tan biến. Vẻ mặt hắn hiện lên nét cười, tán thưởng Long Chiến Thần:
- Thật mạnh, công kích kia đã tiếp cận với Độ Kiếp kỳ. Có thể hủy đi Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm (mô phỏng) của ta, ngươi dù chết cũng đã có cái để tự hào.
Từ bên trong hỏa long đã bị chia thành hai nửa kia phát ra âm thanh khản đặc:
- Đến cuối cùng ta vẫn không thể gây ra bất kỳ vết thương nào lên cơ thể ngươi, vậy thì có gì đáng để tự hào.
Dương Thiên lắc đầu:
- Nếu như ngươi biết một kiếm này của ta trước kia từng chém giết vô số tu sĩ cấp cao, Độ Kiếp, Thánh Thể thậm chí Hoàn Vũ, Bán Tiên ngã xuống dưới nó cũng không ít, vậy ngươi có cảm thấy tự hào hay không?
Hỏa long không trả lời mà im lặng. Ngọn lửa của nó ngày càng mờ đi, đến khi chỉ còn một đốm lửa nhỏ thì Long Chiến Thần mới hỏi một câu:
- Có thể nói cho ta biết, một kiếm cuối cùng kia gọi là gì hay không?
Dương Thiên nghiêm túc nói ra hai từ:
- Hoành Không.
Long Chiến Thần cười to:
- Hoành Không? Ha ha, tên rất hay, xứng đáng với một kiếm kia. Long Chiến Thần ta có bại cũng không oan. Ha ha ha…
Hắn cứ cười như vậy cho đến khi đốm lửa kia hoàn toàn tắt ngụm. Phân thân của Long Chiến Thần chính thức ngã xuống. Tuy nói chỉ là phân thân nhưng Dương Thiên vẫn rất xem trọng người này. Loại phân thân Long Chiến Thần sử dụng là một loại khá phổ biến, nó và bản thể có mối liên hệ nhất định nhưng mỗi phần đều có suy nghĩ của riêng mình. Có thể nói là một cá thể tách biệt cũng không sai. Vì vậy, Dương Thiên cũng không cần lo lắng bản thể Long Chiến Thần tìm đến hắn để báo thù. Phân thân đã chết, những chuyện xảy ra bên trong không gian này không có bất kỳ ai biết được. Long Chiến Thần cùng lắm chỉ cảm nhận được mối liên hệ giữa phân thân và hắn đã bị cắt đứt chứ không biết rõ nguyên nhân là gì và do ai làm.
Điều Dương Thiên hi vọng lúc này chính là ngoài hắn ra vẫn còn kẻ khác sống sót. Bằng không chỉ có một mình hắn thoát ra ngoài nhất định sẽ bị những tu sĩ khác của Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc nghi ngờ.
Toàn bộ nơi này đã bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến của hai người hủy hoại, Dương Thiên không còn cách nào khác là tìm kiếm một cái không gian tiết điểm trở về vị trí ban đầu. May mắn, nơi này được bố trí khá nhiều không gian tiết điểm, Duong Thiên chỉ cần mất 1 giờ đồng hồ liền tìm được một cái. Nhân lúc không gian vẫn chưa khôi phục, Dương Thiên lập tức phóng ra ngoài. Xuất hiện trước mặt hắn là một cái quảng trưởng khổng lồ, phía trên có vô số tu sĩ Long Tộc đang nhìn chằm chằm xuống.