Lễ vật quý giá nhường ấy, Bích Hoa hoan hỉ đốt lên vài hôm ở đại sảnh.
“Tặng cho Bích Hoa thì càng dễ dàng…” Đập đập cây quạt vào lòng bàn tay, Diệp Tiếu cười gian xảo, “Bích Hoa ngốc nghếch kia, chúng ta có lừa gạt vài cái đèn từ chỗ nàng cũng dễ như trở bàn tay, nhỉ?” Dứt lời, Diệp Tiếu nghe thấy nam tử bên cạnh ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở: “Không được làm bậy với tiên hữu!”
“Ờ, biết rồi!” Diệp Tiếu gật đầu, tiếp theo là phân tích cho Phượng Âm đang nằm trên giường, “Hiện chuyện quan trọng nhất đối với chúng ta là lấy được bản thể của Thanh Hòa ra khỏi Hồng Hoang, chờ Kết hồn đăng kết xong hồn, chúng ta có thể hợp nhất cả hai được rồi.”
“…” Phượng Âm trước vấn đề trọng yếu này chỉ hỏi được một câu, “Sao ta nghe cứ kỳ kỳ thế nào ấy?”
“Đầu óc ngươi làm ơn bình thường lại dùm ta được không.” Diệp Tiếu lườm nàng rồi tiếp tục, “hôn sự của Bích Hoa và Dạ Tịch chẳng mấy chốc là đến, ước chừng vài ngày trước hoặc sau khi họ thành thân, hồn Thanh Hòa sẽ kết xong. Trước tiên ngươi cứ chuẩn bị bản thể của Thanh Hòa cho hoàn hảo, nếu bỏ lỡ thời cơ, hồn phách Thanh Hòa dù có tụ đủ cũng vô dụng.”
“Nhớ kỹ,” Diệp Tiếu cười cười xòe cây quạt quý, biểu tình nghiêm túc nói, “Nhất định không thể bỏ lỡ thời cơ!”
“Ta sẽ đến Hồng Hoang xem thử.” Phượng Âm gật đầu nói.
Diệp Tiếu phe phẩy cây quạt đoạn bổ sung: “Về phần Kết hồn đăng, trước tiên cứ để phu thê họ vui vẻ một chút, nếu không gạt lại được thì chém giết cũng có thể cân nhắc…” Nói xong, nàng còn quay đầu nhìn tướng công nhà mình một cách lấy lòng, nói, “Dạ Tịch đâu phải mạnh đến mức không có địch thủ, đúng không?”
“Bậy bạ!”
Bách Lý đảo chủ vẫn luôn uy nghiêm, trước mặt người ngoài lại chỉ có thể vô thưởng vô phạt mắng thế thôi. Diệp Tiếu hí hửng bàn mưu tính kế cùng Phượng Âm trong chốc lát rồi xoay người kéo chồng rời đi.
Diệp Tiếu đi không bao lâu, buổi tối Phượng Âm xuống giường, đến trước Thuỷ Tinh Cung của Bích Hoa. Kể ra, nếu nói theo vị trí bày binh bố trận, bố trí phòng ngự tốt nhất chính là hang ổ của Dạ Tịch, Bồng Lai đảo và Thiên Cung xếp sau, kế đó là nơi ở của Phượng Âm, Diệp Tiếu, nơi này của Bích Hoa xếp cuối cuối cùng.
Cũng như kẻ ngốc cảm thấy mình sống rất tốt, đây là loại kém cỏi nhất, tự nhiên sẽ không bao giờ hoài nghi bố trí phòng ngự trong nhà mình, dù có nghi ngờ họ cũng không thật sự tra xét tới cùng. Vì thế Phượng Âm dễ dàng lọt được vào đại đường của Thuỷ Tinh Cung và bắt gặp Kết hồn đăng đang lững lờ trôi nổi giữa quầng sáng xanh lục.
Ban đầu khi nàng luyện hóa, nó rất sáng, có lẽ đã gần tựu thành.
Một chút hồn phách đã xuất hiện. Phượng Âm đứng giữa đại đường nhìn mà cảm nhận được khí tức quen thuộc.
Lúc ấy gió đêm rất lạnh, khi thổi qua còn mang đến cái không khí lạnh thấu xương. Nhưng nàng lại chẳng chút cảm giác nào, cứ lặng lẽ đứng đó ngắm nhìn Kết hồn đăng.
Đã nhiều năm qua, nàng chưa bao giờ có một khắc nào được gần gũi với người đã ra đi bấy lâu này.
Dù không có tình yêu nhưng trong những năm tháng hoa niên, người đó đã dạy dỗ, đã yêu thương và dễ dàng tha thứ cho nàng, đó cũng là người thân của nàng, là người đã thay nàng nhận những mũi tên. Y cam tâm tình nguyện đánh đổi tính mạng vì nàng, bây giờ, đến lượt nàng cam nguyện vì y mà từ bỏ mạng sống mình.
“Ta sẽ cứu người.”
Nàng thấp giọng thì thào, rồi cong cong khóe miệng. Cuối cùng thì xoay người rời khỏi Thủy Tinh Cung.
Có một người vẫn luôn đứng đó, sau một hồi, hắn mới cử động, tiến về phía trước.
“Thanh Hòa.” Hắn vươn tay, làm cho chiếc đèn nhỏ đang tản ra thứ ánh sáng lạ lùng trôi nổi trong lòng bàn tay hắn.
Đeo trên mặt nụ cười giễu cợt, lại như phẫn nộ mà bóp chặt đèn lồng, rồi lại chuyển sang thương yêu ôm vào lòng.
“Ngươi và ta là huynh đệ đã nhiều năm, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày ghét ngươi.
Thật kỳ lạ!
Phải không? Rất kỳ lạ!”
Nam tử tuấn tú nhắm mắt lại, trong bóng tối thở dài thườn thượt.
*****
Phượng Âm ngồi trên lưng phượng hoàng quan sát mặt đất.
Đây là lần đầu Phượng Âm thật sự bước vào Hồng Hoang.
Trời xanh đất cằn giống hệt ảo cảnh, còn có những ngọn gió sắc lẹm liếm vào da thịt người. Hương vị của đất hòa quyện vào cơn gió hỗn loạn, nàng hít thật sâu, có thể cảm nhận được nỗi đau buốt khó chịu nơi chóp mũi.
Phượng Âm ôm cổ phượng hoàng chăm chú nhìn quang cảnh dưới đất, tìm kiếm căn nhà nhỏ với biển hiệu ‘Thanh Hòa’ trong trí nhớ.
Nàng đã bay nhiều ngày trên không. Hồng Hoang mênh mông cũng bị nàng quần nát.
Nhưng Hồng Hoang này không hoàn toàn giống trong trí nhớ của nàng, không có cửu vĩ hồ, không có Long tộc, chỉ có một vài dị thú đang trốn chạy mà nàng thậm chí chưa bao giờ gặp, ngoài ra còn thêm những loài cây quái dị.
Sau vài ngày, nàng đã không gượng nổi nữa, cổ họng đau rát, da mặt vốn dĩ trắng mềm trở nên khô vàng, y phục toàn thân cũng bị bão cát giặt tẩy không còn nhìn ra hình dáng hoa lệ ban đầu.
Nàng không chịu nổi phải đáp xuống đất, bắt lấy một con quái thú biết nói tiếng người, kề kiếm vào cổ nó, khàn giọng hỏi: “Hồng Hoang này vì sao không giống trước kia?”
Nàng gần như sắp ngất, câu chất vấn cũng không còn lực uy hiếp.
Nhưng quái thú bị kiếm của nàng kề cổ thì toàn thân run lẩy bẩy, trả lời bằng thứ ngôn ngữ xa lạ: “Hồng Hoang… Hồng Hoang vẫn như vậy mà.”
Nói xong, quái thú đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi nhanh: “Hay là, ngài đang tìm Hồng Hoang trước khi gặp kiếp nạn Diệt thiên?”
“Kiếp nạn Diệt thiên?” Phượng Âm nhíu mày, “Đó là cái gì?”
“Rất lâu trước kia, có một con người cùng Long tộc xảy ra tranh chấp về địa bàn, một người chống lại toàn tộc, sau đó bất cẩn làm sập cột chống trời, dẫn tới nạn sập trời, cơn hồng thủy từ bốn phương tám hướng ập tới, Hồng Hoang thiên địa hợp nhất, sau đó con người và Long tộc đồng tâm hiệp lực đẩy lùi hồng thủy, đóng băng dòng nước, lại được Long tộc quấn quanh tạo nên cột chống trời mới, từ đó mới chấm dứt kiếp nạn Diệt thiên này.”
“Hóa ra là thế…”
Hóa ra kiếp nạn Diệt thiên trong ảo cảnh lại xuất hiện thế này trong Hồng Hoang thật, không có con gà rừng tên gọi Phượng Âm cũng không có thiếu niên đã yêu thương Phượng Âm. Tất cả chỉ là một hồi mộng ảo chân thực với nàng mà thôi, và cả tình yêu của nàng cũng chưa bao giờ tồn tại.
Nàng hít sâu một hơi mà mắt thấy cay cay. Nàng biết, bây giờ không phải lúc để nghĩ đến chuyện này, kiếp nạn Hồng Hoang khiến cho mọi thứ đều tan biến, nàng không biết nên đi đâu tìm nguyên thân của Thanh Hòa.
Nàng buông quái thú đang bị áp chế ra, mắt nheo lại nhìn về phương xa, thất vọng nói: “Ngươi đi đi!”
Quái thú ngơ ngác, lo lắng dòm dòm nàng, đi được vài bước lại dòm, rồi lại thêm vài bước, khi xác định chắc chắn nàng đã thả nó đi, nháy mắt quái thú chạy như điên như cuồng, tránh xa cả cây số. Đến khi cảm thấy đã đạt được khoảng cách an toàn, nó mới xoay người lại, rống lớn: “Có phải ngài đang tìm thứ trước kia?! Ngài đến cột chống trời tìm thử xem, mẫu thân ta nói, lúc ấy hồng thủy đã cuốn phăng mọi thứ, sau đó biến thành cột chống trời, tất cả đều nằm trong lòng nó ấy!”
Nàng lại lặp lại việc đã làm, không ngừng bay trên trời tìm kiếm.
Đến ngày thứ ba nàng đã không chống đỡ nổi mà rơi xuống.
Nàng ngồi trên lưng phượng hoàng, sau đó nhắm mắt lại, ngã khỏi đó.
Nàng mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng phượng hót làm rung động tai nàng nhưng lại không còn sức lực mở mắt ra.
Nàng không biết mình đã hôn mê bao lâu, đến khi tỉnh lại đã ở Bồng Lai đảo. Vừa thấy nàng tỉnh lại, Diệp Tiếu liền biết nàng muốn hỏi gì, chạy vội tới đáp: “Ngươi đã ngủ mất một ngày một đêm rồi.”
Phượng Âm không nói không rằng xoay người xuống giường, Diệp Tiếu vội vàng bưng thuốc tới, ấn nàng xuống, ngăn lại hành động của nàng: “Đừng xúc động đừng xúc động, ta đã thuyết phục Quân Hoa giúp ngươi, ngươi chỉ cần nói muốn tìm cái gì là được.”
“Cột chống trời.” Phượng Âm bị Diệp Tiếu ấn nằm lại giường, nghiến răng hỏi, “Hiện việc kết hồn Thanh Hòa còn mấy ngày?”
“Ba ngày.” Diệp Tiếu nhíu mày, nói xong thì bưng chén thuốc của nàng qua, nghĩ sao lại nói với Phượng Âm. “Dạ Tịch ngày mai thành thân.”
“Ngày mai ta đi tìm Dạ Tịch.”
Dứt lời hai người đều sửng sốt. Phượng Âm ngơ ngác bưng lấy chén thuốc, vẻ mặt bình thản nhấp một ngụm, khi thấy đắng mới hỏi tiếp: “Có phải không thích hợp không?”
Nàng hỏi đến lạnh nhạt, cứ như tin tức vừa rồi Diệp Tiếu thông báo chẳng chút can hệ tới nàng. Nhưng không biết vì sao, rõ ràng đã cho đường mà thuốc vẫn đắng đến khó chịu.
Nàng không đợi Diệp Tiếu trả lời, lập tức cho đáp án: thời gian gấp gáp, không thể chờ.
“Vậy ngươi đi tìm hắn đi” Diệp Tiếu nhìn nàng mà lòng sáng tỏ, “ta và Quân Hoa cùng đến Hồng Hoang tìm cột chống trời, ngươi cứ đi tìm hắn đi”
“Là ta tìm hắn hỗ trợ tìm cột chống trời.” Phượng Âm đều đều giọng.
Diệp Tiếu cười cười, “Biết rồi.”
Diệp Tiếu nhấn mạnh càng làm người ta thấy quái lạ. Phượng Âm biết có gì đó không bình thường nhưng trái lo phải nghĩ, lại thật sự nói không nên lời đó là cái gì, đến khi nàng mở miệng định hỏi, Diệp Tiếu không biết đã chạy đi đâu
Nàng nghĩ, vẫn nên uống hết thuốc rồi đổi thần thú, một lần nữa tới Trường Hằng Sơn thôi.
Ngày đó trời trong trăng sáng, tỏ rõ hôm sau sẽ là một ngày tốt lành. Phượng Âm đến Trường Hằng Sơn đã thấy khắp núi nơi nơi giăng đèn kết hoa, náo nhiệt rộn ràng. Thị hầu một cây đỏ rực lui lui tới tới trong phủ, Dạ Tịch đang bị một đống người vây quanh thử hỉ bào. Trường sam đỏ thẫm, hoa văn lưu vân chậm rãi di động trên nền vải, đai áo đen huyền mềm mại, trên mặt dùng tơ vàng thêu thành hình vân, một dây ngọc đỏ quấn quanh thắt lưng, đầu đội cao quan với rèm châu tử ngọc khiến hắn trông uy nghiêm biết mấy. Cao quý như vương tôn công tử từ nhỏ đã được giáo dục cẩn thận, tuân theo những lễ nghi phức tạp nhất, toàn thân tỏa ra khí chất tôn quý được trui rèn qua năm năm tháng tháng.
Phượng Âm đứng ngoài cửa nhìn hắn giang tay để tiên thị sửa sang y phục, nét mặt lãnh đạm nghe lời tán dương. Một lát sau, hắn cảm nhận được ánh nhìn của Phượng Âm, quay đầu lẳng lặng đối mặt nàng.
Ánh mắt hắn băng lãnh xa lạ, chẳng chừa lại chút độ ấm, nhìn thấy nàng lại chỉ như thấy một người qua đường chẳng liên quan.
“Đế quân tới đây làm chi?” Phục trang đã sửa sang hoàn hảo, hắn phất tay cho tất cả tiên thị lui xuống.