Một canh giờ trước, Diệp Tiếu và Bách Lý Quân Hoa còn đang tìm kiếm cột chống trời ở Hồng Hoang. Họ chia làm hai ngả, Diệp Tiếu hướng bắc, Bách Lý hướng nam. Diệp Tiếu còn đang tìm kiếm, đột nhiên Hồng Hoang chấn động mãnh liệt, Diệp Tiếu quay phắt lại, mắt mở lớn, cưỡi tọa kỵ phóng trở về.
Khi nàng đến, một cột sáng chói lóa chọc thẳng lên cao, tiên khí quen thuộc khuếch tán bốn phía bá đạo và kịch liệt, giống như đang trong một cuộc giao chiến gian nan.
Bách Lý Quân Hoa là đương kim đảo chủ Bồng Lai đảo. Quen nhau đã trăm vạn năm, Diệp Tiếu chưa từng thấy hắn tự thân động tay động chân bao giờ, cũng chưa bao giờ thấy tiên khí của hắn tỏa ra đến mức này. Không khó tưởng tượng, lúc này hắn đang gặp phải đối thủ mạnh thế nào mới có thể bức hắn đến bước đó.
Bên ngoài cột chống trời là một lớp băng mỏng có thể nhìn thấy bên trong, còn bên trong lại là hồng thủy cuồn cuộn.
Dòng nước ào ạt đổ về, đứng xa trăm mét vẫn có thể nghe thấy được tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Nàng thấy Bách Lý Quân Hoa ở bên trong, kết quanh mình một tầng kết giới lập lờ xanh rồi xua tay ra hiệu cho nàng.
Nàng biết, hắn muốn nàng đi tìm Phượng Âm lại đây.
Vì thế nàng mím môi chạy đi tìm Phượng Âm. Hai người nhanh chóng đến được chỗ cột chống trời, Phượng Âm quay quanh cột một vòng, nhớ lại nơi Dạ Tịch trong ảo cảnh đã ném nàng tới, nàng lập tức kéo Diệp Tiếu bay lên đỉnh cột.
Từ trên nhìn xuống, cơn hồng thủy đã cuốn thành lốc xoáy. Phượng Âm đánh giá tình huống, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một sợi dây thừng đen cột chặt bên hông, đầu kia đưa cho Diệp Tiếu, dặn dò: “Ta xuống trước xem sao, nếu ta giật dây thì ngươi phải kéo ta lên đấy!”
“Hay để ta xuống cho.” Diệp Tiếu lo lắng. Phượng Âm cầm dây thừng, biểu tình bình tĩnh, lạnh nhạt hỏi một câu: “Ngươi có biết nguyên thân của Thanh Hòa có dạng gì không?”
Diệp Tiếu nghẹn lời, Phượng Âm đưa dây thừng cho nàng, xoay người nhảy thẳng vào trong cột chống trời.
Trong khi đang rơi, bên tai ầm ầm vọng đến tiếng chấn động của hồng thủy. Nhớ lại ngày hôm ấy, trời đất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước cuốn gầm vang và lời nói của thiếu niên.
Phượng Âm vừa duy trì kết giới ngăn trở hồng thủy xâm nhập vừa quan sát xung quanh. Bên ngoài cột chống trời, Diệp Tiếu vào khoảnh khắc Phượng Âm nhảy xuống đã bị lực hút của hồng thủy tóm lấy.
Nàng chưa kịp tạo kết giới, thậm chí còn không kịp thi thố thuật pháp bảo hộ đã bị lôi xuống, thoắt cái đã bị nước tràn đầy miệng mũi, sau đó lại bị một tảng đá khổng lồ đập vào đầu. Diệp Tiếu thấy đầu nhói lên, rồi chẳng còn biết gì nữa.
Phượng Âm đang rơi xuống bỗng nhiên cảm giác bên cạnh có gì đó cũng lao theo, Phượng Âm bất giác quay đầu nhìn, mắt trợn trừng, tay lập tức vươn ra.
Nhưng chỗ người đang rơi, dòng nước cuốn rất mạnh, Phượng Âm bám theo sát nàng cũng chỉ rớt lại phía sau, chứ đừng nói đến bắt được nàng.
Hai người cùng bị cuốn đi, Diệp Tiếu sau cùng cũng được Phượng Âm giữ được, kéo ra khỏi dòng nước siết. Bấy giờ toàn thân Diệp Tiếu đã bị đá rạch chồng chéo vết thương, máu hòa vào nước rồi người lại bị dạt ra.
Phượng Âm gắng kéo Diệp Tiếu lại. Nàng cũng đã mệt lắm rồi.
Dòng nước lũ bất thường này có sức công phá quá mạnh, kết giới dần đến cực hạn, Phượng Âm không biết nó có thể trụ được bao lâu nên đành cố gắng bơi đi.
Đột nhiên một dòng nước khác vọt lại, Phượng Âm cảm thấy kết giới chặn lại được một chút rồi lập tức rách toạc, mở đường cho nước lũ cuốn theo vô số tạp vật phủ chụp lấy làm nàng hít thở không thông. Diệp Tiếu cũng bị tuột khỏi tay, Phượng Âm vùng vẫy muốn đến chỗ nàng nhưng vừa cử động toàn thân đã bị tạp vật cắt phải. Động tác của nàng thoáng khựng lại, một lát sau, khi nàng quay đầu, Diệp Tiếu đã mất tích.
Phượng Âm lo lắng muốn quay tìm nhưng toàn thân đều rã rời, ngay cả sức để bơi cũng không còn, vừa động vết thương đã đau đớn khôn cùng.
Nàng cố gắng vẫy vùng trong dòng nước, cố gắng đến gần như tuyệt vọng.
Không biết là khi nào, một luồng sáng từ đáy nước phóng thẳng lên, theo sau là nam tử áo trắng đang ôm chặt nữ tử mình đầy rẫy thương tích bơi lên.
Hắn ôm ái nhân trong lòng, dùng thân thể của chính mình che chắn tất cả thương tổn.
Ấm áp làm sao! Động lòng người làm sao!
Phượng Âm vô thức bám vào hắn. Đối phương lại không chút do dự… tránh khỏi nàng, chỉ liếc một cái rồi tiếp tục đi trước.
Ánh mắt đó cả đời nàng không sao quên được. Lạnh lùng, thờ ơ, nếu nàng có chết ở đây cũng chẳng can hệ tới hắn.
Đương nhiên, vốn không can hệ tới hắn.
Tất cả những nỗ lực của hắn, hy sinh của hắn, cũng chỉ vì nữ tử trong lòng. Chỉ cần một lời của nàng, hắn có thể vượt lửa băng sông, vào sinh ra tử.
Hai người họ đều có thể vì đối phương mà chết, còn nàng chỉ là dư thừa.
Đây là lần đầu tiên nàng phát hiện, bản thân lại chỉ là người thừa.
Tuy rằng đã sớm biết, nhưng bây giờ mới bị người ta trắng trợn vạch ra.
Đối diện với sống chết trước mắt, thời khắc nguy cấp, tất cả mọi người đều từ bỏ nàng.
Nàng chưa bao giờ cho người ta lựa chọn, nguyên nhân là bởi nàng biết, lựa chọn của họ có thể khiến nàng thương tâm lắm.
Nước ồ ạt tràn vào miệng vào mũi, nàng mơ hồ thấy được nguyên thân của Thanh Hòa. Nàng dùng hết tất cả khí lực, ôm lấy cây đàn vào lòng.
Sau đó…
Không còn ý thức.
Giữa mông lung nàng thấy mình đang khóc.
Nhưng rồi lại thấy, thật ra không phải khóc, nàng đang cười, cười hơi khó coi một chút mà thôi.
Nàng bỗng dưng nghĩ, nếu Dạ Tịch của nàng ở đây thì tốt rồi.
Người thiếu niên ấy nhất định sẽ bảo vệ nàng giống Bách Lý Quân Hoa bảo vệ Diệp Tiếu.
Người thiếu niên ấy nhất định sẽ nói với nàng, Phượng Âm, nàng là người quan trọng nhất trong đời ta.
Nhất định…
Nhất định là vậy.
Nhưng thiếu niên ấy chỉ tồn tại trong ảo cảnh, từ khi ra khỏi ảo cảnh, kết cuộc đã định là chấm hết.
*******
Dạ Tịch giữa tiếng cười nói ồn ào của đám đông mà vén khăn cho Bích Hoa.
Dưới ánh nến, nữ tử mắc cỡ đỏ mặt, bàn tay vô thức nắm chặt y phục trên đùi.
Nàng trang điểm rất đẹp, ánh nến rọi vào càng tôn lên vẻ kiều diễm. Dạ Tịch im lặng ngắm nàng, trong đầu không biết là nghĩ gì, một lát sau, cũng nở nụ cười: “Bích Hoa, hôm nay nàng thật đẹp!”
“Vậy ư?”
Cô nương xuất giá nghe được người trong lòng khen ngợi thì trả lời cũng khó tránh khỏi lắp bắp. Sau đó nàng ngẩng đầu nhìn Dạ Tịch, nam tử dưới ánh sáng mờ ảo vừa tuấn lãng vừa có chút không thật. Nụ cười yêu chiều, ánh mắt trìu mến khiến nàng nhớ đến truyền kỳ về phụ quân và mẫu hậu nàng.
Khi còn bé, tất cả mọi người đều thường xuyên kể cho nàng nghe chuyện về cha mẹ nàng. Mẫu thân nàng là Vân Thư, năm đó là chiến thần uy danh hiển hách; phụ thân nàng là Thương Phú, người đã phong ấn một mảnh nhỏ hồn phách ma thần Thái Uyên – người kế thừa ‘Lực lượng’ kia. Theo truyền thuyết, họ tuy lạnh lùng, nhưng thực tế lại rất yêu nhau, Vân Thư từng nói với Thương Phú, nếu có một ngày nàng chết đi, thì hãy vì nàng mà treo trước cửa một cái đèn lồng, nàng sợ nàng tìm không thấy đường về. Sau đại chiến thần ma, Vân Thư vì phong ấn Thái Uyên mà chết, Thương Phú trở lại Linh Hoa Sơn đã treo ba nghìn tám trăm đèn lồng, hồn phách hóa thành lửa, được linh lực duy trì nên từ cửa cung Thuỷ Tinh kéo dài suốt đến chân núi, đèn lồng chưa bao giờ tắt. Sau khi hoàn tất, ông cũng qua đời. Đèn lồng Linh Hoa Sơn đến nay chưa từng tắt, còn cha mẹ mà Bích Hoa chưa bao giờ gặp lại trở thành anh hùng trong lòng nàng. Vì thế từ nhỏ nàng đã nghĩ, nàng muốn tìm một nam tử giống như phụ thân nàng, yêu thương, sủng ái nàng, dù có một ngày nàng rời đi, hắn cũng vì nàng tạo ra một câu chuyện bất phàm. Giống như đèn lồng không tắt trên Linh Hoa Sơn, trường tồn mãi mãi trên thế gian.
Nàng đã tìm nhiều năm, đến hôm nay cuối cùng cũng tìm được.
Nam nhân trước mặt chính là lang quân như ý của nàng. Hắn vì nàng mà làm tất cả những chuyện tốt đẹp nam tử trên đời có thể làm, hắn vì nàng, thậm chí không tiếc đắc tội Đế quân Phượng tộc, lấy Kết Hồn đăng chỉ vì muốn nàng vui vẻ.
Nghĩ đến đây, Bích Hoa cảm thấy ấm lòng, vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Dạ Tịch. Dạ Tịch ngạc nhiên, bất giác muốn rút tay lại nhưng rất nhanh kịp nhận ra, lập tức cầm tay nàng, mỉm cười nói: “Lòng bàn tay mới là nơi ấm nhất, ta chỉ sợ làm nàng lạnh.”
“Chàng… chàng đối với thiếp tốt quá!” Bích Hoa bất an lại được hắn nắm chặt tay, cúi đầu nói, “Cả đời này Bích Hoa chẳng mong muốn gì, chỉ cầu tìm được một người để phó thác. Chàng và thiếp đã bái thiên địa, từ nay về sau… Bích Hoa và chàng đã là người một nhà.”
Một canh giờ trước, Diệp Tiếu và Bách Lý Quân Hoa còn đang tìm kiếm cột chống trời ở Hồng Hoang. Họ chia làm hai ngả, Diệp Tiếu hướng bắc, Bách Lý hướng nam. Diệp Tiếu còn đang tìm kiếm, đột nhiên Hồng Hoang chấn động mãnh liệt, Diệp Tiếu quay phắt lại, mắt mở lớn, cưỡi tọa kỵ phóng trở về.
Khi nàng đến, một cột sáng chói lóa chọc thẳng lên cao, tiên khí quen thuộc khuếch tán bốn phía bá đạo và kịch liệt, giống như đang trong một cuộc giao chiến gian nan.
Bách Lý Quân Hoa là đương kim đảo chủ Bồng Lai đảo. Quen nhau đã trăm vạn năm, Diệp Tiếu chưa từng thấy hắn tự thân động tay động chân bao giờ, cũng chưa bao giờ thấy tiên khí của hắn tỏa ra đến mức này. Không khó tưởng tượng, lúc này hắn đang gặp phải đối thủ mạnh thế nào mới có thể bức hắn đến bước đó.
Bên ngoài cột chống trời là một lớp băng mỏng có thể nhìn thấy bên trong, còn bên trong lại là hồng thủy cuồn cuộn.
Dòng nước ào ạt đổ về, đứng xa trăm mét vẫn có thể nghe thấy được tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Nàng thấy Bách Lý Quân Hoa ở bên trong, kết quanh mình một tầng kết giới lập lờ xanh rồi xua tay ra hiệu cho nàng.
Nàng biết, hắn muốn nàng đi tìm Phượng Âm lại đây.
Vì thế nàng mím môi chạy đi tìm Phượng Âm. Hai người nhanh chóng đến được chỗ cột chống trời, Phượng Âm quay quanh cột một vòng, nhớ lại nơi Dạ Tịch trong ảo cảnh đã ném nàng tới, nàng lập tức kéo Diệp Tiếu bay lên đỉnh cột.
Từ trên nhìn xuống, cơn hồng thủy đã cuốn thành lốc xoáy. Phượng Âm đánh giá tình huống, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một sợi dây thừng đen cột chặt bên hông, đầu kia đưa cho Diệp Tiếu, dặn dò: “Ta xuống trước xem sao, nếu ta giật dây thì ngươi phải kéo ta lên đấy!”
“Hay để ta xuống cho.” Diệp Tiếu lo lắng. Phượng Âm cầm dây thừng, biểu tình bình tĩnh, lạnh nhạt hỏi một câu: “Ngươi có biết nguyên thân của Thanh Hòa có dạng gì không?”
Diệp Tiếu nghẹn lời, Phượng Âm đưa dây thừng cho nàng, xoay người nhảy thẳng vào trong cột chống trời.
Trong khi đang rơi, bên tai ầm ầm vọng đến tiếng chấn động của hồng thủy. Nhớ lại ngày hôm ấy, trời đất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước cuốn gầm vang và lời nói của thiếu niên.
Phượng Âm vừa duy trì kết giới ngăn trở hồng thủy xâm nhập vừa quan sát xung quanh. Bên ngoài cột chống trời, Diệp Tiếu vào khoảnh khắc Phượng Âm nhảy xuống đã bị lực hút của hồng thủy tóm lấy.
Nàng chưa kịp tạo kết giới, thậm chí còn không kịp thi thố thuật pháp bảo hộ đã bị lôi xuống, thoắt cái đã bị nước tràn đầy miệng mũi, sau đó lại bị một tảng đá khổng lồ đập vào đầu. Diệp Tiếu thấy đầu nhói lên, rồi chẳng còn biết gì nữa.
Phượng Âm đang rơi xuống bỗng nhiên cảm giác bên cạnh có gì đó cũng lao theo, Phượng Âm bất giác quay đầu nhìn, mắt trợn trừng, tay lập tức vươn ra.
Nhưng chỗ người đang rơi, dòng nước cuốn rất mạnh, Phượng Âm bám theo sát nàng cũng chỉ rớt lại phía sau, chứ đừng nói đến bắt được nàng.
Hai người cùng bị cuốn đi, Diệp Tiếu sau cùng cũng được Phượng Âm giữ được, kéo ra khỏi dòng nước siết. Bấy giờ toàn thân Diệp Tiếu đã bị đá rạch chồng chéo vết thương, máu hòa vào nước rồi người lại bị dạt ra.
Phượng Âm gắng kéo Diệp Tiếu lại. Nàng cũng đã mệt lắm rồi.
Dòng nước lũ bất thường này có sức công phá quá mạnh, kết giới dần đến cực hạn, Phượng Âm không biết nó có thể trụ được bao lâu nên đành cố gắng bơi đi.
Đột nhiên một dòng nước khác vọt lại, Phượng Âm cảm thấy kết giới chặn lại được một chút rồi lập tức rách toạc, mở đường cho nước lũ cuốn theo vô số tạp vật phủ chụp lấy làm nàng hít thở không thông. Diệp Tiếu cũng bị tuột khỏi tay, Phượng Âm vùng vẫy muốn đến chỗ nàng nhưng vừa cử động toàn thân đã bị tạp vật cắt phải. Động tác của nàng thoáng khựng lại, một lát sau, khi nàng quay đầu, Diệp Tiếu đã mất tích.
Phượng Âm lo lắng muốn quay tìm nhưng toàn thân đều rã rời, ngay cả sức để bơi cũng không còn, vừa động vết thương đã đau đớn khôn cùng.
Nàng cố gắng vẫy vùng trong dòng nước, cố gắng đến gần như tuyệt vọng.
Không biết là khi nào, một luồng sáng từ đáy nước phóng thẳng lên, theo sau là nam tử áo trắng đang ôm chặt nữ tử mình đầy rẫy thương tích bơi lên.
Hắn ôm ái nhân trong lòng, dùng thân thể của chính mình che chắn tất cả thương tổn.
Ấm áp làm sao! Động lòng người làm sao!
Phượng Âm vô thức bám vào hắn. Đối phương lại không chút do dự… tránh khỏi nàng, chỉ liếc một cái rồi tiếp tục đi trước.
Ánh mắt đó cả đời nàng không sao quên được. Lạnh lùng, thờ ơ, nếu nàng có chết ở đây cũng chẳng can hệ tới hắn.
Đương nhiên, vốn không can hệ tới hắn.
Tất cả những nỗ lực của hắn, hy sinh của hắn, cũng chỉ vì nữ tử trong lòng. Chỉ cần một lời của nàng, hắn có thể vượt lửa băng sông, vào sinh ra tử.
Hai người họ đều có thể vì đối phương mà chết, còn nàng chỉ là dư thừa.
Đây là lần đầu tiên nàng phát hiện, bản thân lại chỉ là người thừa.
Tuy rằng đã sớm biết, nhưng bây giờ mới bị người ta trắng trợn vạch ra.
Đối diện với sống chết trước mắt, thời khắc nguy cấp, tất cả mọi người đều từ bỏ nàng.
Nàng chưa bao giờ cho người ta lựa chọn, nguyên nhân là bởi nàng biết, lựa chọn của họ có thể khiến nàng thương tâm lắm.
Nước ồ ạt tràn vào miệng vào mũi, nàng mơ hồ thấy được nguyên thân của Thanh Hòa. Nàng dùng hết tất cả khí lực, ôm lấy cây đàn vào lòng.
Sau đó…
Không còn ý thức.
Giữa mông lung nàng thấy mình đang khóc.
Nhưng rồi lại thấy, thật ra không phải khóc, nàng đang cười, cười hơi khó coi một chút mà thôi.
Nàng bỗng dưng nghĩ, nếu Dạ Tịch của nàng ở đây thì tốt rồi.
Người thiếu niên ấy nhất định sẽ bảo vệ nàng giống Bách Lý Quân Hoa bảo vệ Diệp Tiếu.
Người thiếu niên ấy nhất định sẽ nói với nàng, Phượng Âm, nàng là người quan trọng nhất trong đời ta.
Nhất định…
Nhất định là vậy.
Nhưng thiếu niên ấy chỉ tồn tại trong ảo cảnh, từ khi ra khỏi ảo cảnh, kết cuộc đã định là chấm hết.
Dạ Tịch giữa tiếng cười nói ồn ào của đám đông mà vén khăn cho Bích Hoa.
Dưới ánh nến, nữ tử mắc cỡ đỏ mặt, bàn tay vô thức nắm chặt y phục trên đùi.
Nàng trang điểm rất đẹp, ánh nến rọi vào càng tôn lên vẻ kiều diễm. Dạ Tịch im lặng ngắm nàng, trong đầu không biết là nghĩ gì, một lát sau, cũng nở nụ cười: “Bích Hoa, hôm nay nàng thật đẹp!”
“Vậy ư?”
Cô nương xuất giá nghe được người trong lòng khen ngợi thì trả lời cũng khó tránh khỏi lắp bắp. Sau đó nàng ngẩng đầu nhìn Dạ Tịch, nam tử dưới ánh sáng mờ ảo vừa tuấn lãng vừa có chút không thật. Nụ cười yêu chiều, ánh mắt trìu mến khiến nàng nhớ đến truyền kỳ về phụ quân và mẫu hậu nàng.
Khi còn bé, tất cả mọi người đều thường xuyên kể cho nàng nghe chuyện về cha mẹ nàng. Mẫu thân nàng là Vân Thư, năm đó là chiến thần uy danh hiển hách; phụ thân nàng là Thương Phú, người đã phong ấn một mảnh nhỏ hồn phách ma thần Thái Uyên – người kế thừa ‘Lực lượng’ kia. Theo truyền thuyết, họ tuy lạnh lùng, nhưng thực tế lại rất yêu nhau, Vân Thư từng nói với Thương Phú, nếu có một ngày nàng chết đi, thì hãy vì nàng mà treo trước cửa một cái đèn lồng, nàng sợ nàng tìm không thấy đường về. Sau đại chiến thần ma, Vân Thư vì phong ấn Thái Uyên mà chết, Thương Phú trở lại Linh Hoa Sơn đã treo ba nghìn tám trăm đèn lồng, hồn phách hóa thành lửa, được linh lực duy trì nên từ cửa cung Thuỷ Tinh kéo dài suốt đến chân núi, đèn lồng chưa bao giờ tắt. Sau khi hoàn tất, ông cũng qua đời. Đèn lồng Linh Hoa Sơn đến nay chưa từng tắt, còn cha mẹ mà Bích Hoa chưa bao giờ gặp lại trở thành anh hùng trong lòng nàng. Vì thế từ nhỏ nàng đã nghĩ, nàng muốn tìm một nam tử giống như phụ thân nàng, yêu thương, sủng ái nàng, dù có một ngày nàng rời đi, hắn cũng vì nàng tạo ra một câu chuyện bất phàm. Giống như đèn lồng không tắt trên Linh Hoa Sơn, trường tồn mãi mãi trên thế gian.
Nàng đã tìm nhiều năm, đến hôm nay cuối cùng cũng tìm được.
Nam nhân trước mặt chính là lang quân như ý của nàng. Hắn vì nàng mà làm tất cả những chuyện tốt đẹp nam tử trên đời có thể làm, hắn vì nàng, thậm chí không tiếc đắc tội Đế quân Phượng tộc, lấy Kết Hồn đăng chỉ vì muốn nàng vui vẻ.
Nghĩ đến đây, Bích Hoa cảm thấy ấm lòng, vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Dạ Tịch. Dạ Tịch ngạc nhiên, bất giác muốn rút tay lại nhưng rất nhanh kịp nhận ra, lập tức cầm tay nàng, mỉm cười nói: “Lòng bàn tay mới là nơi ấm nhất, ta chỉ sợ làm nàng lạnh.”
“Chàng… chàng đối với thiếp tốt quá!” Bích Hoa bất an lại được hắn nắm chặt tay, cúi đầu nói, “Cả đời này Bích Hoa chẳng mong muốn gì, chỉ cầu tìm được một người để phó thác. Chàng và thiếp đã bái thiên địa, từ nay về sau… Bích Hoa và chàng đã là người một nhà.”