"Thiếu gia anh đây còn có rất nhiều ưu điểm mà em không biết." Diệp Dục Sâm cầm giá đảo vòng vòng, không biết xấu hổ hừ một tiếng.
Hắn đổ một ít đường đỏ vào nồi nhỏ, lấy nắp đậy lại rồi xoay người đi về phía cô, cánh tay dài vươn tới khung cửa xanh, vây cô giữa cơ thể và bức tường, cúi đầu sát vào.
Tư thế này khiến Tô Vãn nghĩ là hắn muốn hôn cô, theo bản năng mà nghiêng mặt qua một bên.
Diệp Dục Sâm thu hết những mờ ám của cô vào trong đáy mắt, cong khóe môi, trong con ngươi chứa đầy ý cười: "Cô gái, em còn thiếu chồng không? Cái loại trừ việc sinh con còn làm được cái việc khác ý?"
"..."
Tô Vãn ghét bỏ liếc mắt một cái: "Tạm thời không thiếu, loại đồ này lại không thể bỏ được, tôi rất lo lắng, đợi xem vài nhà rồi nói."
"Anh là loại hàng trong kho cực kì hiếm thấy, chỉ có duy nhất một phần, nếu như bị người khác giành trước thì em sẽ phải hối hận cả đời."
"Không đâu, tôi nghĩ tôi có thể tìm được món tốt hơn." Tô Vãn không hề nhúc nhích, quay mặt đi nơi khác: "Cóc hai chân khó tìm chứ đàn ông hai chân thì còn nhiều lắm nhỉ?"
Diệp Dục Sâm: "..."
Không lâu sau, tiếng nước ùng ục vang lên, nước đường đỏ với gừng trong nồi đã sôi, Diệp Dục Sâm múc một ly, đưa cho cô: "Đi lên đi."
Tô Vãn nhìn cái ly trong tay, cuối cùng không nói cái gì cả.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Dục Sâm nhận được điện thoại từ Nữ hoàng nước S, bảo hắn lập tức về nước.
Tô Vãn không biết hai bà cháu họ nói gì, lại phát hiện sau khi kết thúc cuộc gọi sắc mặt của Diệp Dục Sâm không tốt lắm.
Hắn nói với cô hắn phải đi vài ngày, còn lại thì cái gì cũng không nói.
Tô Vãn cũng thức thời không hỏi gì cả, ngày hắn đi, cô cũng xách theo hành lý đi đến đại học báo cáo.
Nhưng mà cô không nghĩ tới, sẽ gặp Dương Tuyết Tuyết ở trường mới.
Hơn nữa hai người còn máu chó đến nỗi bị phân chung một phòng ký túc xá.
Tô Vãn cảm thấy nhất định là cách mở cửa của cô không đúng nên mới có thể tạo thành cục diện oan gia ngõ hẹp như thế này.
Cô sửng sốt hai giây rồi sau đó giống như là không thấy cô ta, bước thẳng đi qua người cô ta, nhưng mà Dương Tuyết Tuyết không muốn làm như không nhìn thấy gì, giơ tay ngăn cô lại.
"Tô Vãn, chúng ta lại gặp nhau."
"Đúng vậy, lại gặp nhau, thế thì sao?" Mí mắt Tô Vãn một chút cũng không nâng lên, để hành lý của cô lên bàn.
Dương Tuyết Tuyết nhìn dáng vẻ cô như không có chuyện gì xảy ra, lửa giận trong lòng bùng lên, xanh mặt giương tay định tát vào mặt cô một cái.
"Đều là do con khốn mày hãm hại tao."
Mí mắt Tô Vãn giật mạnh, nâng tay chặn lấy bàn tay vung tới của cô: "Dương Tuyết Tuyết, cô bị điên à? Chuyện lúc trước, tôi còn chưa tìm cô tính sổ mà cô đụng đến tôi trước?"
"Hừ, chuyện lúc trước là do mày làm chứ gì?" Dương Tuyết Tuyết cười lạnh: "Do mày không quen nhìn tao ở một chỗ với Dĩ Trạch, nên mày cho người bỏ thuốc, hãm hại tao phát sinh quan hệ với Chu Lương có phải hay không hả?"
Tô Vãn nhướng mày, không có lên tiếng.
Cô vốn tò mò người phụ nữ này sao lại hận cô như vậy, vừa gặp mặt đã tát cô một cái, nhắc đến Chu Lương, rốt cuộc cô đã nhớ ra.
Lúc trước Dương Tuyết Tuyết đột nhiên biến mất trong showbiz, chính là bởi vì bị truyền thông bắt gặp cô ta phát sinh quan hệ với người đàn ông đã có vợ, không còn cách nào khác đành phải tạm thời rời đi tránh đầu sóng ngọn gió.
Dường như cũng bởi vì chuyện này mà Cố Dĩ Trạch đã chia tay cô ta.
"Cô Dương à, có vẻ cô đánh giá bản thân cao quá rồi, người giống như cô, tôi sẽ không đến mức phải lãng phí tinh lực để hãm hại cô đâu, bởi vì cô còn không có tư cách để tôi xem là kẻ thù nữa là."
____♡♡♡____
Editor: Crystal
Beta: Tiểu Nhân