Edit: Bàn
So với việc Tống Dã không mặc áo lót, thì việc khiến Khúc Liệu Nguyên phiền muộn hơn là, Tống Dã vẫn thường xuyên động chạm thân mật với cậu, ví dụ như ôm một cái, sờ đầu một cái, chọt một bên lúm má đồng tiền của cậu, làm cực kì tự nhiên, chính cậu mỗi khi bị động chạm cũng sẽ cảm thấy rất hài lòng, thậm chí đối với những thứ thân mật này lúc nào cũng phảng phất chờ mong.
Nhưng thỉnh thoảng cậu không nhịn được nghĩ đến việc "đáp lễ" Tống Dã một phát, sờ mặt Tống Dã hoặc ôm Tống Dã, thì lại có vẻ hơi bỉ ổi.
Đôi khi soi gương, cậu đều cảm giác mình không đẹp trai như trước đây, có dáng vẻ hơi lưu manh. Thành ngữ nói tướng do tâm sinh, trong lòng cậu nghĩ đến ít chuyện không lành mạnh, chỉ sợ là có thể biểu hiện lên mặt.
Nhưng cái này quyết không thể để người khác phát hiện!
Nếu không thì nói kiểu gì đây? "Tôi lúc nào cũng coi anh tôi là con gái?" Khiến người ta cười rụng răng không nói, Tống Dã kiểu gì cũng trở mặt với cậu.
Cuối tháng , trường học tổ chức khám sức khoẻ cho học sinh. Khi đến lượt lớp , Khúc Liệu Nguyên dẫn nhóm nam sinh, để lớp phó Lưu Hiểu Hiểu dẫn nhóm nữ sinh, hai nhóm tách ra khám sức khoẻ.
Chiều cao Khúc Liệu Nguyên rốt cuộc cũng qua m, hơn nữa khi đo cậu không kiễng chân!
Cậu bước xuống máy đo, cũng không để ý đi giày cho xong, kéo lệt xệt ra kiểm tra giấy khám, mừng rỡ nhìn thấy cột chiều cao được bác sĩ trường viết lên ", cm."
Xếp hàng đằng sau cậu là Diêu Vọng, cậu ta cũng cao lên, trên giấy khám viết là " cm."
"Lớp trưởng, tao cao hơn mày này." Cậu ta vẫy vẫy giấy khám sức khoẻ của mình cho Khúc Liệu Nguyên xem, lấy le nói.
"Chỉ có nửa cm, làm tròn lên thì tao với mày cũng cao bằng nhau thôi." Khúc Liệu Nguyên bỗng nhiên nhìn chòng chọc tóc cậu ta, nói, "Diêu Vọng, có phải mày uốn tóc không?"
Thái độ làm người của Diêu Vọng đã điệu thấp hơn năm ngoái rất nhiều, ngoại trừ thỉnh thoảng trốn tiết tự học, thì đa số thời gian đều rất an phận thủ thường. Cậu ta vẫn ngồi cùng bàn với Hách Diễm, thi tháng lần này rốt cuộc cũng thi được vào top , từ thành tích kém tiến vào thành tích trung bình. Năm ngoái cậu ta vẫn giữ đầu đinh ngắn ngủn, hơi dài chút liền đi cắt, sau Tết âm lịch mới từ từ nuôi tóc, vừa mới giữ dài đã bị Khúc Liệu Nguyên phát hiện cậu ta len lén đi "uốn tóc."
Khúc lớp trưởng uy phong mười phần nói: "Mày thế này không được, Triệu chủ nhiệm nói không cho uốn tóc nhuộm đầu. Mày như này bị ổng bắt được, ổng lấy tông đơ cắt tóc hộ mày luôn. Mày nghĩ xem, ổng có thể xén cho mày ra cái dạng gì?"
Diêu Vọng nghe cậu nói xong mới vui vẻ nói: "Lớp trưởng, tao không uốn tóc, tóc tao trước giờ xoăn vậy đấy."
Khúc Liệu Nguyên nghi ngờ nhìn tóc cậu ta.
Diêu Vọng nói: "Thật luôn, không tin hôm nào cho mày xem ảnh chụp tao hồi bé."
Hai người bọn họ đang nói, trong đội ngũ có một nam sinh trêu chọc một nữ sinh, nhao nhao ầm ĩ cãi nhau, Khúc Liệu Nguyên không để ý Diêu Vọng nữa, ra xem đôi nam nữ cãi nhau là thế nào, đương sự vừa thấy cậu tới, đều không nói lời nào.
Cậu hỏi Lưu Hiểu Hiểu, Lưu Hiểu Hiểu khẽ khẽ giọng nói với cậu: "Chính là... Nam sinh kia thấy số liệu trên giấy khám sức khoẻ của nữ sinh kia, cười nhạo người ta nói là, nữ sinh như bà, sao ngực lại không to bằng tôi."
Khúc Liệu Nguyên cũng cảm thấy khó xử, cũng xấu hổ khi đặt tầm mắt lên người Lưu Hiểu Hiểu lần nữa, vội vàng phê bình nam sinh kia hai câu, giải quyết vấn đề này.
Các mục cơ bản làm xong, cậu lại dẫn lớp đi kiểm tra X quang vùng ngực, lần này tiến hành rất thuận lợi, học sinh lớp đều khoẻ mạnh.
Các nam sinh kiểm tra sức khoẻ xong về phòng học, các nữ sinh vẫn chưa về, các nam sinh cũng chẳng có lòng nào học hành, tụm năm tụm ba chơi đùa.
Khúc Liệu Nguyên tuần này ngồi hàng đầu tiên, một nữ sinh lớp ở cửa quơ quơ tay, cậu nhìn thấy, nhận ra đó là bạn gái Quách Tiểu Thiên, quay đầu gọi Quách Tiểu Thiên: "Có người tìm!"
Các nam sinh ồn ào "Ồ ố ồ--", Quách Tiểu Thiên cười chạy ra ngoài, hai người đứng nói chuyện ở cửa.
Khúc Liệu Nguyên nhìn ra ngoài mấy lần, thấy nữ sinh kia đưa cho Quách Tiểu Thiên một đoá hoa bách hợp bằng giấy. Khúc Liệu Nguyên biết nhất định trên giấy có chữ viết, tương tự như một bức thư tình. Cậu thấy cô bạn gái nhỏ của Văn Thông viết cho Văn Thông thư kiểu này một lần, nội dung cực kì buồn nôn, cái gì mà em nhớ anh, em yêu anh một vạn năm, thật là nhớ nụ hôn của anh... Mấy đứa yêu sớm này sợ chỉ thích mỗi hôn môi thôi.
Cậu không tránh khỏi xấu hổ nghĩ đến, cho tới giờ cậu đã "hôn" môi hai lần rồi, không dám nhìn đôi tình lữ ngoài cửa kia nữa, lục ngăn bàn làm bộ đang tìm sách, trên thực tế trái tim thịch thịch thịch đập kịch liệt, trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt Tống Dã, mùi trên người Tống Dã, còn có sự mềm dẻo của môi Tống Dã.
"Lớp trưởng," Diêu Vọng tiến đến từ bên ngoài phòng học, hỏi cậu, "Tiết cuối cùng có học không?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Học, nữ sinh quay lại ngay đây, tiết cuối là tiếng Anh, đừng lúc nào cũng nghĩ tới trốn học."
Diêu Vọng từ chối cho ý kiến, kéo cái ghế bên cạnh cậu ra ngồi xuống, cười hỏi: "Ê, lúc nãy tao xem giấy khám sức khoẻ của mày, thứ tuần sau mày sinh nhật à?"
"Đúng rồi," Khúc Liệu Nguyên nói đùa, "Mày muốn tặng quà sinh nhật cho tao à?"
Diêu Vọng lại nghiêm túc nói: "Đương nhiên là tặng, mày muốn cái gì?"
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Diêu Vọng nói: "Tặng mày cái điện thoại nhé?"
"Tao không cần!" Khúc Liệu Nguyên bị doạ giật mình, vội nói, "Mày mà dám tặng thật là tao với mày căng luôn."
Diêu Vọng cười đến lộ ra hai cái răng nanh, nói: "Cũng đâu tính là tặng mày, điện thoại cũ của mày là bị tao ném tróc sơn, mày còn dán hình Mickey lên che, xấu ỉn. Coi như tao đền mày được không?"
"Chuyện xưa xửa xừa xưa nói làm gì," Khúc Liệu Nguyên nghiêm túc nhắc nhở cậu ta, "Dù sao thì mày cũng đừng tặng tao cái gì hết, tao chẳng cần gì cả."
Thứ tuần sau sinh nhật cậu, Tống Dã lớn hơn cậu ngày, thứ tuần này sinh nhật rồi.
Lúc chiều học cùng Tống Dã, cậu hỏi Tống Dã: "Cậu có muốn quà sinh nhật gì không?"
Tống Dã hỏi ngược cậu: "Cậu muốn tặng tớ cái gì?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Tớ không nghĩ ra, không biết cậu muốn cái gì."
Tống Dã quay bút bi trên tay hai lần, hỏi: "Thế còn cậu? Sinh nhật năm nay muốn cái gì?"
Năm ngoái khi hai người bọn họ sinh nhật, đã bước vào thời gian đếm ngược thi cấp , Tống Chí Quốc còn ở nhà, ngày sinh nhật Tống Dã, Khúc Liệu Nguyên đứng trong quầy bán quà vặt cẩn thận chọn một tấm thiệp mừng sinh nhật, mở ra bên trong là hình D, cậu viết xong lời chúc sinh nhật, đưa cho Tống Dã. Vài ngày sau Tống Dã đáp lễ cậu bằng một bộ "Hoàng Cương mật quyển" [], làm cậu giận quá chừng, về nhà liền ném vào tận trong cùng ngăn kéo. Mãi cho đến về sau Tống Dã ép cậu ôn thi cấp , mới tháo bọc bộ sách, làm hết toàn bộ.
[]: Bộ sách tham khảo chuẩn bị cho kì thi cấp rất phổ biến ở bển =)))))))))))
Khúc Liệu Nguyên hiện tại không sợ làm đề nữa, nhưng khi nghĩ đến Tống Dã tặng cậu một bộ " năm đề thi đại học năm đề mô phỏng" [] làm quà sinh nhật, có lẽ cậu sẽ phải phun máu ngay tại chỗ.
[]: Bộ sách tham khảo dành cho thi đại học, viết tắt là "."
"Cậu ngàn vạn lần đừng tặng tớ sách bài tập," để tránh loại tình huống này, cậu tuyên bố trước, nói, "Nếu cậu tặng tớ ".", thì một tuần tớ không tới tìm cậu."
Tống Dã mặt vui vẻ nói: "Được thôi, đổi thành tớ đi tìm cậu."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Thầy Tống, đừng có tranh thủ đổi khái niệm. Dù sao tớ cũng không muốn sách bài tập."
"Vậy em muốn cái gì? Em trai?" Tống Dã một tay đỡ má, cười hỏi cậu.
"Tớ..." Khúc Liệu Nguyên dường như trong lòng đã có một đáp án sống động như thật, nhưng lại bị cậu nhanh chóng kìm nén, nói, "Cậu cứ thế mà làm."
Làm xong bài tập hôm nay, hai người cùng đi căng tin ăn cơm chiều.
Lúc xếp hàng lấy cơm, Khúc Liệu Nguyên nhớ tới ban ngày kiểm tra sức khoẻ, đầu tiên khoe khoang mình cao lên cm, mới hỏi: "Hôm nay cậu đo chiều cao được bao nhiêu?"
Tống Dã nói: "Còn mấy mm nữa là được m."
Khúc Liệu Nguyên rất ghen tị, mưu mô khó lường nói: "Tớ cảm thấy năm nay cậu sẽ không cao đâu, đoán là về sau cậu cũng không cao nữa."
Tống Dã cũng không phản bác cậu, nói: "Vâng vâng vâng, không giống cậu, vẫn còn nhiều chỗ trống."
Khúc Liệu Nguyên cười mấy tiếng, mới phản ứng được: "Được! Cậu đá đểu tớ là chú lùn?"
m chắc chắn không tính là lùn đối với nam sinh lớp .
Hai người đùa giỡn, cậu bóp cổ tôi tôi bóp mặt cậu, Khúc Liệu Nguyên gần đây đặc biệt thích chơi với Tống Dã như vậy, được Tống Dã động vào và cậu động vào Tống Dã, cũng khiến cậu có một loại khoan khoái không thể hình dung, có chút giống cảm giác mỗi lần đái dầm, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực như thể đang bay lên vì sung sướng.
Đẩy nhau như vậy, cánh tay cậu vung về phía sau, tay động phải người khác đi qua, vội vàng quay đầu lại xin lỗi: "Xin lỗi, không cố ý."
Đối phương là một nữ sinh, bộ dáng rất tức giận, tức giận nói: "Cậu cẩn thận một chút đi!"
Kì thực chỉ là một cái động chạm, không đến mức như thế, nhưng Khúc Liệu Nguyên bỗng nhiên ý thức được, vừa rồi tay cậu hình như động phải nơi mềm mềm kia, khuôn mặt bùm một cái biến đỏ, nói: "Xin lỗi xin lỗi..."
Tống Dã không rõ nội tình, chỉ thấy Khúc Liệu Nguyên đỏ mặt nói xin lỗi, nữ sinh kia không quá cao, mặt tròn mắt to, chính là ngoại hình mà Khúc Liệu Nguyên sẽ cảm thấy "đáng yêu."
Chờ nữ sinh đi rồi, Khúc Liệu Nguyên trông vẫn cực kì ngại ngùng.
Tống Dã nhìn cậu như thế thì tức, nói: "Thích thế à? Còn không đuổi theo hỏi xem là học lớp nào đi."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Khi bọn họ, Tống Dã mua cơm cho hai người, Khúc Liệu Nguyên bưng một phần, đi theo sau Tống Dã tìm chỗ ngồi.
Tống Dã tìm một chỗ trống ngồi xuống, Khúc Liệu Nguyên muốn ngồi cạnh hắn, Tống Dã lại nói: "Sao cậu lại đi theo tớ? Giờ không đi hỏi là người ta đi mất đấy."
Mấy bạn học bên cạnh đang ăn cơm nhìn hai người hắn, hai anh em này trong giới học sinh mới quá nổi tiếng, người ta đều là ánh mắt rất tò mò kiểu "Ô hô hô hai anh em này cãi nhau à?".
Khúc Liệu Nguyên bị nhìn không được tự nhiên, ngồi xuống nhỏ giọng nói với Tống Dã: "Cậu làm cái gì đấy?"
Tống Dã không nói chuyện với cậu, ăn một mình.
Khúc Liệu Nguyên bỗng nhiên thấy trên đĩa của hắn có một quả trứng rán, của mình lại không có, kinh hoàng nói: "Tống Dã, cậu chỉ mua trứng cho mình mình à?"
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên quá buồn bực, lên án: "Sao cậu lại như thế với tớ? Tớ đã làm gì chứ? Trứng rán cũng không cho tớ ăn."
"Tớ căn bản không mua trứng rán, bác ấy đưa nhầm rồi." Tống Dã cạn lời thực sự, gắp quả trứng thừa ra, thả vào đĩa Khúc Liệu Nguyên.
Khúc Liệu Nguyên vừa nghe, vui vẻ nói: "Bọn mình đây là được tệ không mất gì nha."
Tống Dã nội tâm điên cuồng gào thét, cái đồ ngốc gì đây?! Hắn chính xác là điên rồi mới ở đây dỗi hờn, hoàn toàn không đáng! Không đáng!!!
Khúc Liệu Nguyên dùng đũa chia trứng rán miễn phí làm đôi, gắp lại cho Tống Dã một nửa.
Tống Dã trong lòng mềm nhũn, lại nghĩ, quên đi quên đi.
Hai người im lặng ăn xong cơm, cất đĩa không về nơi thu dọn, Tống Dã mới nói: "Tớ về kí túc xá."
"Tớ cũng về kí túc xá." Khúc Liệu Nguyên nói.
Hai người vừa ra khỏi căng tin, Khúc Liệu Nguyên liền chỉ trích Tống Dã: "Về sau cậu đừng nói tớ trước mặt nhiều người như vậy, học kì trước tớ vừa cầm giấy khen cán bộ lớp ưu tú xong, cậu muốn nói tớ, chờ đến lúc không có người rồi cậu nói không được à, đừng có hại tớ mất mặt chứ."
"Cậu còn biết mất mặt à?" Tống Dã trách móc ngược lại cậu, "Lúc nãy là ai ấy nhờ? Thấy nữ sinh dễ thương cái là mặt đỏ như đít khỉ, lúc đấy sao không thấy mất mặt?"
Khúc Liệu Nguyên ngẩn ra, nói: "Cái gì thế! Tớ có thấy rõ nhỏ trông thế nào đâu, tớ là... Tớ không cẩn thận đụng phải chỗ đó của nữ sinh kia."
Tống Dã không hiểu ý cậu, nói: "Chỗ nào?"
Khúc Liệu Nguyên nhìn trái nhìn phải thấy không ai để ý, mới len lén ra dấu vào ngực mình.
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên mặt lại hơi đỏ, nói: "Nếu không nữ sinh kia cũng chẳng tức thế."
Tống Dã bỗng chốc không biết nên nói gì, mấy suy nghĩ trong đầu tả xung hữu đột, cuối cùng nói: "Cảm giác thế nào?"
"Cảm giác thế nào cái gì?" Khúc Liệu Nguyên mờ mịt nói.
Tống Dã nói: "Đụng vào chỗ đó của nữ sinh, cậu thấy thế nào?"
Khúc Liệu Nguyên: "... Mềm."
"Không thấy gì?" Tống Dã hơi có ý đập vỡ nồi hỏi đến cùng.
"Tự cậu đi chạm thử là biết còn gì." Khúc Liệu Nguyên lại bị hỏi đến xù lông lên.
Tống Dã vẻ mặt hoang đường nói: "Cậu có còn là cán bộ lớp ưu tú không đấy, đang dạy tớ đùa giỡn lưu manh à?"
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Hai người vào toà nhà kí túc xá, đèn cảm ứng tiếng động tầng một hình như bị hỏng, phản ứng không mấy nhạy bén, trong hành lang tối mò, thời gian này người cũng ít, chỉ có tiếng bước chân hai người họ.
Khúc Liệu Nguyên tranh đi lên phía trước, lên mấy bậc cầu thang, Tống Dã phía sau gọi cậu: "Khúc Liệu Nguyên."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Gì?"
Tống Dã nói: "Cậu đứng yên đừng nhúc nhích."
"Gì thế?" Khúc Liệu Nguyên cảm thấy không hiểu, nhưng cậu quen nghe lời Tống Dã, theo lời dừng lại.
Tống Dã ở dưới cậu một bậc cầu thang, hai tay từ đằng sau vòng qua đây.
Khúc Liệu Nguyên: "................................."
Thời gian của cậu dường như két một tiếng dừng lại, trong đầu nổ bùm bùm, giống như một trận chiến diễn ra kịch liệt, đạn bay toé lửa liên tục, cậu lại tay không tấc sắt, đứng ngay chính giữa chiến trường, như bị sợ đến choáng váng không thể cử động chút nào, bùm bùm -- một đám mây hình nấm nổ lên từ chân trời! Tất cả xong đời!!!
Tống Dã thu tay về, bình luận: "Của cậu không mềm."