Trương Nhất Phàm vừa đến, đã thấy vị cảnh sát trưởng cười lấy lòng, Trương Nhất Phàm lạnh lùng nói :
- Việc ở đây chúng tôi tự lo liệu được, anh cứ dẫn bọn họ đi trước đi.
Đám cảnh sát này không đợi nói đến câu thứ hai, lập tức rời khỏi sàn nhảy.
Bạch Thanh Tùng vốn là đến đây làm ăn, thấy bạn mình bị người ta đánh mới ra tay can ngăn, vừa rồi còn ngạo mạn không coi ai ra gì, giờ thấy Trương Nhất Phàm xuất hiện, không ai dám ho he một tiếng.
Gã Trương Nhất Phàm này rốt cuộc là ai? Hình như là chỗ thân tình với em gái mình thì phải. Bạch Thanh Tùng thầm nghĩ trong lòng. Trương Nhất Phàm trừng mắt nhìn Đồng Khánh Sinh và Vệ Binh, bấy giờ đã đến bên cạnh Liễu Hải :
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Liễu Hải tường tận kể lại toàn bộ sự việc, sau khi nghe hết toàn bộ, Trương Nhất Phàm quay sang quát chị em nhà Triệu Khả Tình :
- Rửng mỡ! Hai cô không gây chuyện không chịu được à?
Triệu Khả Tình phân trần:
- Anh à, anh mắng chửi thế nào cũng được, nhưng do họ cậy thế chòng ghẹo bọn em trước.
Vệ Binh sau khi thấy Trương Nhất Phàm xuất hiện, trong lòng đã thấy đen đủi đủ đường, bố mình với hắn ở Đông Lâm vốn không ưa gì nhau, bố và thư kí Tôn Hồng Binh còn bị hắn tống vào trại giam. Hôm nay xui thật, tự nhiên dây vào tên họ Trương kia, lại còn liên lụy với nhà họ Thẩm.
Vệ Binh nghĩ ngợi tìm cách thoái lui, thấy Trương Nhất Phàm còn dẫn theo chú hai nhà họ Thẩm ở thủ đô gì gì đến, Vệ Binh cũng chẳng phải là công tử thiếu gia gì ở thành phố này, nên không dám đối đầu với họ.
Con ông Sáu chả bằng cháu cha Năm, cho dù cậu của mình lăn lộn trong phe họ Lý cũng không tồi, cũng vì ông cậu này của Vệ Binh mà Vệ Văn Bá mới ủy nhiệm Vệ Binh làm Bí thư huyện ủy ở Thông Thành.
Vì thế mà Vệ Binh đành phải mặt dầy nói:
- Trương… Trương.. Anh Phàm này, cũng chỉ tại tên khốn Đồng Khánh Sinh không mắt không tròng, động đến hai đại tiểu thư đây, hay là như thế này anh xem có được không nhé? Đích thân tôi sẽ bắt Đồng Khánh Sinh đền bù cho họ, rồi sau đó đặt hai bàn chúng ta cùng ngồi, coi như là lễ tạ lỗi, chuyện này bỏ qua nhé, được không? Anh xem bọn tôi bị đánh máu me đầm đìa đến thế này, nể mặt tôi một lần được không?
Đồng Khánh Sinh có chút tức giận, cái tên Nhật chó chết Vệ Binh này, sao lại đổ hết tội lên đầu ta? Rõ ràng chỉ vì cái tật của ngươi, đến trêu chọc hai ả kia. Lúc xảy ra chuyện lại đổ hết trách nhiệm lên đầu mình.
Nghĩ vậy nhưng Đồng Khánh Sinh chỉ dám nuốt cái tức vào trong, không dám lên tiếng. Gã thề rằng món nợ phải thanh toán với Vệ Binh, tên chó Nhật này không phải con người!
Trương Nhất Phàm liếc mắt một cái, không thèm để ý. Nói với Chú hai nhà họ Thẩm :
- Anh hai, giờ Khả Hinh coi như là người nhà họ Thẩm các anh rồi, giờ cô ấy đang phải chịu ấm ức ngoài kia, anh tự mình giải quyết nốt nhé!
Chú hai nhà họ Thẩm tất nhiên hiểu được ý của Trương Nhất Phàm, hắn không muốn đích thân ra mặt. Chú hai nhà họ Thẩm tất nhiên không dễ dàng tha cho mấy tên này. Nếu không thì danh nghĩa tứ đại thiếu gia thủ đô của mình sẽ bị người ta coi khinh. Mấy tên tận cùng xã hội như tên Vệ Binh này, dám cả gan động vào cô gái của mình, còn gì là danh tiếng nhà họ Thẩm nữa?
Phải nhớ rằng, nhà họ Thẩm rất có thế trong giới quân đội, mà Chú hai nhà họ Thẩm ở thủ đô cũng là người ngang tàng, nên đương nhiên cũng chả thèm để ý đến mấy tên cặn bã này.
Vệ Binh vừa hay Trương Nhất Phàm không nhúng tay vào chuyện này nữa, bất giác cảm thấy lo lắng, mấy tên đi theo y đều là con cháu cán bộ gì đó, nhưng nếu so với Chú hai nhà họ Thẩm và Trương Nhất Phàm, cũng chỉ là chim trĩ sánh với phượng hoàng thôi.
Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị rời đi, Bạch Khẩn vội và chạy theo :
- Anh Nhất Phàm ….
Bạch Khẩn vốn định gọi là Chủ tịch thành phố Trương, nhưng thấy chỗ này không tiện, đành sửa thành anh Phàm. Trương Nhất Phàm lúc này mới nhớ ra, Bạch Khẩn vẫn còn ở đây. Dù thế nào, cô ấy cũng là bạn của mình. Thế là hắn quay đầu lại, nói :
- Chuyện này cô không cần can dự vào, ta đi thôi.
Bạch Khẩn níu lại nói :
- Còn anh tôi thì sao!
Cô ngoái đầu nhìn Bạch Thanh Tùng. Trương Nhất Phàm nói với Liễu Hải:
- Chúng ta ra ngoài nói chuyện !
Lúc Trương Nhất Phàm đi ra, nháy mắt ra hiệu cho Chú hai nhà họ Thẩm, việc này coi như đã giao hết cho Chú hai nhà họ Thẩm. Liễu Hải và hai anh em họ Bạch cũng rời khỏi sàn nhảy, vào ngồi cùng xe với Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm châm thuốc hút :
- Có chuyện gì giữa hai người và Vệ Binh vậy?
Tuy vừa nghe Liễu Hải kể một lượt, nhưng hắn không tin Bạch Khẩn lại có tình ý với tên cặn bã Vệ Binh kia. Bạch Khẩn quay sang nhìn anh trai, chỉ còn cách nói hết sự thật:
- Anh em chúng tôi đến chốn này làm ăn, Vệ Binh là bạn của anh tôi. Thấy họ đánh nhau, anh tôi vào giúp một tay, không ngờ lại xảy ra hiểu lầm. Chúng tôi rất xin lỗi.
- Việc này không liên quan đến hai người.
Liễu Hải từ khi đánh nhau với hai anh em nhà họ, nhận thấy họ rất có bản lĩnh, cảm thấy rất ngưỡng mộ. Lâu rồi mới thấy người có cùng chí hướng với mình, hơn nữa hai vị này không làm chuyện gì quá đáng cả, cũng chỉ là tự vệ mà thôi.
Trương Nhất Phàm cũng biết ba bọn họ thật ra không có xích mích gì cả, Bạch Khẩn cũng là bạn bè của mình, việc ngày hôm nay, chỉ là một chút hiểu lầm. Hắn nhận thấy Liễu Hải rất có cảm tình với hai người này, âu cũng là người trong thiên hạ giao thủ mới giao tình.
Bởi vậy hắn tự giới thiệu:
- Anh ta là Liễu Hải, người anh em của tôi.
Nghe Trương Nhất Phàm nói vậy, Liễu Hải ngại đỏ lựng cả mặt :
- Tôi là tài xế cho anh Phàm đây.
Trương Nhất Phàm thầm nghĩ, cũng có thể coi như anh em mà. Nghĩ tới Liễu Hải, Trương Nhất Phàm mới nhớ ra lâu rồi không tới Thâm Quyến thăm chị em Hà Tiêu Tiêu.
Bạch Thanh Tùng lại thấy rất lạ, quan hệ giữa bọn họ hình như rất phức tạp, tay Trương Nhất Phàm này lại nhận anh em với tài xế của hắn, vậy tóm lại thân phận tên tài xế kia ra sao?
Đang nghĩ, Bạch Khẩn chìa tay ra chào Liễu Hải :
- Tôi là Bạch Khẩn, đây là anh trai tôi, Bạch Thanh Tùng.
Sau đó cô nói tiếp :
- Đây là Chủ tịch thành phố trẻ nhất của tỉnh Tương Trương Nhất Phàm mà anh đã nghe qua.
- Anh là vị Chủ tịch thành phố trẻ nhất của Tỉnh Tương đó ư?
Bạch Thanh Tùng nghe tên Trương Nhất Phàm đã lâu, nhưng chưa từng gặp mặt.
Sau khi đã giới thiệu xong, mọi người đều là người một nhà, Trương Nhất Phàm xem giờ thấy vẫn còn khá sớm :
- Chúng ta tìm chỗ nào ngồi uống tách trà đi!
Hắn rất tin tưởng năng lực của Chú hai nhà họ Thẩm, có thể dễ dàng giải quyết việc này, nếu không đã không có cái biệt hiệu kia ở thủ đô.
Hai anh em Bạnh Khẩn tự nhiên không đoán ra ý của Trương Nhất Phàm, mời họ đi uống trà cũng chỉ là chờ tin tức nơi Chú hai nhà họ Thẩm.
Nghe thấy là đi uống trà, Liễu Hải nói :
- Để tôi lái xe!
Trương Nhất Phầm cau mày :
- Ngồi yên đấy, hôm nay tôi sẽ lái xe.
Nào ai dám để ông chủ của mình lái xe? Liễu Hải trong lòng không biết phải làm sao. Đi theo Trương Nhất Phàm ngần ý năm, chưa bao giờ mình được ngồi ghế sau như vậy.
Liễu Hải thầm nghĩ, Chủ tịch thành phố Trương không chỉ hiểu mình, còn coi mình như anh em. Mình chỉ có cách một mực trung thành bảo vệ Chủ tịch thành phố, mới mong báo đáp được công ơn này.
Lúc Trương Nhất Phàm lái xe, Liễu Hải vẫn nghĩ ngợi, hàng ngày đều gọi điện cho chị, chị đều dặn đi dặn lại mình phải bảo vệ Chủ tịch thành phố Trương, chị rất quan tâm đến Chủ tịch thành phố Trương, Liễu Hải đoán già đoán non, phải chăng chị đã yêu Chủ tịch thành phố Trương rồi?
Ôi ! Tiếc rằng chị qua một lần đò, cũng không có địa vị cao, nếu được ở bên cạnh anh Phàm, cuộc sống không còn gì phải lo nghĩ nữa.
Bốn người tới quán trà, Bạch Khẩn nhìn Liễu Hải trong lòng có phần lo lắng. Vì thấy vẻ mặt lạnh lùng của Liễu Hải, bất giác nhớ đến lúc họ đánh nhau, lúc mà đôi bàn tay Liễu Hải ở trên ngực mình. Giờ Bạch Khẩn vẫn còn thấy rát ở hai bên ngực.
Lúc bốn người đang uống trà, Liễu Hải cũng vài lần để ý đến cô gái có võ này, vừa rồi 4 bắt còn chạm nhau, rồi lập tức 2 người quay đi chỗ khác ngay.
Gần tới 12 giờ, Chú hai nhà họ Thẩm gọi điện đến. Báo cho Trương Nhất Phàm là Triệu Khả Hinh đã về đến khách sạn, vừa rồi đã dạy cho tên súc sinh Vệ Binh một bài học, trước mặt bao nhiêu người cho Vệ Binh mấy cái bạt tai, rồi đi ra từ cửa chính của sàn nhảy.
Mấy tên đi theo Vệ Binh vội vội vàng vàng nịnh bợ gã. Chú hai nhà họ Thẩm hạ giọng nói :
- Nghe nói tên Vệ Văn Bá kia đang làm khó dễ cậu ở Đông Lâm, tôi sẽ tìm mấy thằng em, tìm thêm chứng cứ để chống lại tên Vệ Binh kia, xem ra sắp có trò vui xem rồi. Để xem thằng ranh này đối phó ra làm sao.
Chú hai nhà họ Thẩm đúng là chuyên gia về lĩnh vực này, giống như là Hồ Lôi và Dị Khúc vậy, nếu gã mà ra tay xử lí Vệ Binh, thật không còn gì để lo lắng nữa.
Chỉ vì chuyện này, Trương Nhất Phàm không tiện ra mặt. Hơn nữa hắn có ý tác thành hôn sự cho Chú hai nhà họ Thẩm và Triệu Khả Hinh, cố tình để Chú hai nhà họ Thẩm thể hiện mình.
Trước đây khi làm ăn với an hem họ Bạch, Bạch Thanh Tùng cũng có ý muốn kết giao với Trương Nhất Phàm, nên kể cho Trương Nhất Phàm nghe về dự định làm ăn lần này của mình tại Giang Nam.
Từng khoản tiền anh em họ kiếm được, rằng trong vòng một năm ai kiếm được nhiều tiền hơn sẽ được hưởng quyền thừa kế gia tộc.
Số tiền một trăm triệu, không nhiều mà cũng không phải ít. Giờ đây anh em họ tự lực cánh sinh giữa thương trường, không còn nhận được sự giúp đỡ của gia tộc, phải dựa hoàn toàn vào khả năng của mình.
Nhưng Bạch Khẩn cũng không muốn tranh giành quyền thừa kế với anh trai, cô đến tỉnh Tương hoàn toàn là tình cờ, chủ yếu là ra ngoài vui chơi, vi vu một năm rồi sẽ về nhà.
Hôm sau Trương Nhất Phàm trở về Đông Lâm, Bạch Khẩn không còn người quen nào ở đây, liền theo Trương Nhất Phàm cùng tới Đông Lâm. Chỉ còn Bạch Thanh Tùng ở lại, tiếp tục tìm kiếm con đường phù hợp cho mình.
Vệ Văn Bá sau chuyện của Tôn Hồng Binh cũng đã bình tĩnh lại. Thành phố Đông Lâm lại trở về vẻ thanh bình vốn dĩ của nó, chỉ có Lý Đình Đình cứ chạy tới chạy lui quấn lấy Hồ Lôi.
Chớp mắt đã tới giữa tháng 8, ngày kìa đã là sinh nhật của Liễu Hồng. Nếu không nhờ Hà Tiêu Tiêu gọi điện nhắc thì Trương Nhất Phàm cũng không hề biết.
Liễu Hồng năm nay vừa tròn 27, hồi ở thị trấn Liễu Thủy cô mới có 23, giờ đây đã trở thành một cô gái đẹp nghiêng đường lệch phố. Vẻ đẹp 27 của cô giờ đã chín muồi, tỏa ra sức hấp dẫn không chàng trai nào chống lại được.
Hơn nữa giờ đây cô cũng đã giàu có, biết cách tự chăm sóc cho bản thân mình, mặc một bộ quần áo giá hơn một ngàn đồng, Liễu Hồng từ một cô gái quê mùa giờ đã thành một phụ nữ thành phố sang trọng.
Người không biết sẽ không hề có chút mảy may nghi ngờ, cô là người mẹ đã có một đứa con. Hơn một năm nay Trương Nhất Phàm không được gặp mẹ con cô, cũng không biết giờ 2 mẹ con ở Thâm Quyến sống ra sao.
Cũng do Hà Tiêu Tiêu úp mở nói cho biết chút ít thông tin, để cho hắn một bất ngờ. Trương Nhất Phàm thanh thủ lúc này tới Thâm Quyến, mong gặp lại người tình đã lâu ngày xa cách.
Trương Nhất Phàm vừa đến, đã thấy vị cảnh sát trưởng cười lấy lòng, Trương Nhất Phàm lạnh lùng nói :
- Việc ở đây chúng tôi tự lo liệu được, anh cứ dẫn bọn họ đi trước đi.
Đám cảnh sát này không đợi nói đến câu thứ hai, lập tức rời khỏi sàn nhảy.
Bạch Thanh Tùng vốn là đến đây làm ăn, thấy bạn mình bị người ta đánh mới ra tay can ngăn, vừa rồi còn ngạo mạn không coi ai ra gì, giờ thấy Trương Nhất Phàm xuất hiện, không ai dám ho he một tiếng.
Gã Trương Nhất Phàm này rốt cuộc là ai? Hình như là chỗ thân tình với em gái mình thì phải. Bạch Thanh Tùng thầm nghĩ trong lòng. Trương Nhất Phàm trừng mắt nhìn Đồng Khánh Sinh và Vệ Binh, bấy giờ đã đến bên cạnh Liễu Hải :
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Liễu Hải tường tận kể lại toàn bộ sự việc, sau khi nghe hết toàn bộ, Trương Nhất Phàm quay sang quát chị em nhà Triệu Khả Tình :
- Rửng mỡ! Hai cô không gây chuyện không chịu được à?
Triệu Khả Tình phân trần:
- Anh à, anh mắng chửi thế nào cũng được, nhưng do họ cậy thế chòng ghẹo bọn em trước.
Vệ Binh sau khi thấy Trương Nhất Phàm xuất hiện, trong lòng đã thấy đen đủi đủ đường, bố mình với hắn ở Đông Lâm vốn không ưa gì nhau, bố và thư kí Tôn Hồng Binh còn bị hắn tống vào trại giam. Hôm nay xui thật, tự nhiên dây vào tên họ Trương kia, lại còn liên lụy với nhà họ Thẩm.
Vệ Binh nghĩ ngợi tìm cách thoái lui, thấy Trương Nhất Phàm còn dẫn theo chú hai nhà họ Thẩm ở thủ đô gì gì đến, Vệ Binh cũng chẳng phải là công tử thiếu gia gì ở thành phố này, nên không dám đối đầu với họ.
Con ông Sáu chả bằng cháu cha Năm, cho dù cậu của mình lăn lộn trong phe họ Lý cũng không tồi, cũng vì ông cậu này của Vệ Binh mà Vệ Văn Bá mới ủy nhiệm Vệ Binh làm Bí thư huyện ủy ở Thông Thành.
Vì thế mà Vệ Binh đành phải mặt dầy nói:
- Trương… Trương.. Anh Phàm này, cũng chỉ tại tên khốn Đồng Khánh Sinh không mắt không tròng, động đến hai đại tiểu thư đây, hay là như thế này anh xem có được không nhé? Đích thân tôi sẽ bắt Đồng Khánh Sinh đền bù cho họ, rồi sau đó đặt hai bàn chúng ta cùng ngồi, coi như là lễ tạ lỗi, chuyện này bỏ qua nhé, được không? Anh xem bọn tôi bị đánh máu me đầm đìa đến thế này, nể mặt tôi một lần được không?
Đồng Khánh Sinh có chút tức giận, cái tên Nhật chó chết Vệ Binh này, sao lại đổ hết tội lên đầu ta? Rõ ràng chỉ vì cái tật của ngươi, đến trêu chọc hai ả kia. Lúc xảy ra chuyện lại đổ hết trách nhiệm lên đầu mình.
Nghĩ vậy nhưng Đồng Khánh Sinh chỉ dám nuốt cái tức vào trong, không dám lên tiếng. Gã thề rằng món nợ phải thanh toán với Vệ Binh, tên chó Nhật này không phải con người!
Trương Nhất Phàm liếc mắt một cái, không thèm để ý. Nói với Chú hai nhà họ Thẩm :
- Anh hai, giờ Khả Hinh coi như là người nhà họ Thẩm các anh rồi, giờ cô ấy đang phải chịu ấm ức ngoài kia, anh tự mình giải quyết nốt nhé!
Chú hai nhà họ Thẩm tất nhiên hiểu được ý của Trương Nhất Phàm, hắn không muốn đích thân ra mặt. Chú hai nhà họ Thẩm tất nhiên không dễ dàng tha cho mấy tên này. Nếu không thì danh nghĩa tứ đại thiếu gia thủ đô của mình sẽ bị người ta coi khinh. Mấy tên tận cùng xã hội như tên Vệ Binh này, dám cả gan động vào cô gái của mình, còn gì là danh tiếng nhà họ Thẩm nữa?
Phải nhớ rằng, nhà họ Thẩm rất có thế trong giới quân đội, mà Chú hai nhà họ Thẩm ở thủ đô cũng là người ngang tàng, nên đương nhiên cũng chả thèm để ý đến mấy tên cặn bã này.
Vệ Binh vừa hay Trương Nhất Phàm không nhúng tay vào chuyện này nữa, bất giác cảm thấy lo lắng, mấy tên đi theo y đều là con cháu cán bộ gì đó, nhưng nếu so với Chú hai nhà họ Thẩm và Trương Nhất Phàm, cũng chỉ là chim trĩ sánh với phượng hoàng thôi.
Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị rời đi, Bạch Khẩn vội và chạy theo :
- Anh Nhất Phàm ….
Bạch Khẩn vốn định gọi là Chủ tịch thành phố Trương, nhưng thấy chỗ này không tiện, đành sửa thành anh Phàm. Trương Nhất Phàm lúc này mới nhớ ra, Bạch Khẩn vẫn còn ở đây. Dù thế nào, cô ấy cũng là bạn của mình. Thế là hắn quay đầu lại, nói :
- Chuyện này cô không cần can dự vào, ta đi thôi.
Bạch Khẩn níu lại nói :
- Còn anh tôi thì sao!
Cô ngoái đầu nhìn Bạch Thanh Tùng. Trương Nhất Phàm nói với Liễu Hải:
- Chúng ta ra ngoài nói chuyện !
Lúc Trương Nhất Phàm đi ra, nháy mắt ra hiệu cho Chú hai nhà họ Thẩm, việc này coi như đã giao hết cho Chú hai nhà họ Thẩm. Liễu Hải và hai anh em họ Bạch cũng rời khỏi sàn nhảy, vào ngồi cùng xe với Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm châm thuốc hút :
- Có chuyện gì giữa hai người và Vệ Binh vậy?
Tuy vừa nghe Liễu Hải kể một lượt, nhưng hắn không tin Bạch Khẩn lại có tình ý với tên cặn bã Vệ Binh kia. Bạch Khẩn quay sang nhìn anh trai, chỉ còn cách nói hết sự thật:
- Anh em chúng tôi đến chốn này làm ăn, Vệ Binh là bạn của anh tôi. Thấy họ đánh nhau, anh tôi vào giúp một tay, không ngờ lại xảy ra hiểu lầm. Chúng tôi rất xin lỗi.
- Việc này không liên quan đến hai người.
Liễu Hải từ khi đánh nhau với hai anh em nhà họ, nhận thấy họ rất có bản lĩnh, cảm thấy rất ngưỡng mộ. Lâu rồi mới thấy người có cùng chí hướng với mình, hơn nữa hai vị này không làm chuyện gì quá đáng cả, cũng chỉ là tự vệ mà thôi.
Trương Nhất Phàm cũng biết ba bọn họ thật ra không có xích mích gì cả, Bạch Khẩn cũng là bạn bè của mình, việc ngày hôm nay, chỉ là một chút hiểu lầm. Hắn nhận thấy Liễu Hải rất có cảm tình với hai người này, âu cũng là người trong thiên hạ giao thủ mới giao tình.
Bởi vậy hắn tự giới thiệu:
- Anh ta là Liễu Hải, người anh em của tôi.
Nghe Trương Nhất Phàm nói vậy, Liễu Hải ngại đỏ lựng cả mặt :
- Tôi là tài xế cho anh Phàm đây.
Trương Nhất Phàm thầm nghĩ, cũng có thể coi như anh em mà. Nghĩ tới Liễu Hải, Trương Nhất Phàm mới nhớ ra lâu rồi không tới Thâm Quyến thăm chị em Hà Tiêu Tiêu.
Bạch Thanh Tùng lại thấy rất lạ, quan hệ giữa bọn họ hình như rất phức tạp, tay Trương Nhất Phàm này lại nhận anh em với tài xế của hắn, vậy tóm lại thân phận tên tài xế kia ra sao?
Đang nghĩ, Bạch Khẩn chìa tay ra chào Liễu Hải :
- Tôi là Bạch Khẩn, đây là anh trai tôi, Bạch Thanh Tùng.
Sau đó cô nói tiếp :
- Đây là Chủ tịch thành phố trẻ nhất của tỉnh Tương Trương Nhất Phàm mà anh đã nghe qua.
- Anh là vị Chủ tịch thành phố trẻ nhất của Tỉnh Tương đó ư?
Bạch Thanh Tùng nghe tên Trương Nhất Phàm đã lâu, nhưng chưa từng gặp mặt.
Sau khi đã giới thiệu xong, mọi người đều là người một nhà, Trương Nhất Phàm xem giờ thấy vẫn còn khá sớm :
- Chúng ta tìm chỗ nào ngồi uống tách trà đi!
Hắn rất tin tưởng năng lực của Chú hai nhà họ Thẩm, có thể dễ dàng giải quyết việc này, nếu không đã không có cái biệt hiệu kia ở thủ đô.
Hai anh em Bạnh Khẩn tự nhiên không đoán ra ý của Trương Nhất Phàm, mời họ đi uống trà cũng chỉ là chờ tin tức nơi Chú hai nhà họ Thẩm.
Nghe thấy là đi uống trà, Liễu Hải nói :
- Để tôi lái xe!
Trương Nhất Phầm cau mày :
- Ngồi yên đấy, hôm nay tôi sẽ lái xe.
Nào ai dám để ông chủ của mình lái xe? Liễu Hải trong lòng không biết phải làm sao. Đi theo Trương Nhất Phàm ngần ý năm, chưa bao giờ mình được ngồi ghế sau như vậy.
Liễu Hải thầm nghĩ, Chủ tịch thành phố Trương không chỉ hiểu mình, còn coi mình như anh em. Mình chỉ có cách một mực trung thành bảo vệ Chủ tịch thành phố, mới mong báo đáp được công ơn này.
Lúc Trương Nhất Phàm lái xe, Liễu Hải vẫn nghĩ ngợi, hàng ngày đều gọi điện cho chị, chị đều dặn đi dặn lại mình phải bảo vệ Chủ tịch thành phố Trương, chị rất quan tâm đến Chủ tịch thành phố Trương, Liễu Hải đoán già đoán non, phải chăng chị đã yêu Chủ tịch thành phố Trương rồi?
Ôi ! Tiếc rằng chị qua một lần đò, cũng không có địa vị cao, nếu được ở bên cạnh anh Phàm, cuộc sống không còn gì phải lo nghĩ nữa.
Bốn người tới quán trà, Bạch Khẩn nhìn Liễu Hải trong lòng có phần lo lắng. Vì thấy vẻ mặt lạnh lùng của Liễu Hải, bất giác nhớ đến lúc họ đánh nhau, lúc mà đôi bàn tay Liễu Hải ở trên ngực mình. Giờ Bạch Khẩn vẫn còn thấy rát ở hai bên ngực.
Lúc bốn người đang uống trà, Liễu Hải cũng vài lần để ý đến cô gái có võ này, vừa rồi bắt còn chạm nhau, rồi lập tức người quay đi chỗ khác ngay.
Gần tới giờ, Chú hai nhà họ Thẩm gọi điện đến. Báo cho Trương Nhất Phàm là Triệu Khả Hinh đã về đến khách sạn, vừa rồi đã dạy cho tên súc sinh Vệ Binh một bài học, trước mặt bao nhiêu người cho Vệ Binh mấy cái bạt tai, rồi đi ra từ cửa chính của sàn nhảy.
Mấy tên đi theo Vệ Binh vội vội vàng vàng nịnh bợ gã. Chú hai nhà họ Thẩm hạ giọng nói :
- Nghe nói tên Vệ Văn Bá kia đang làm khó dễ cậu ở Đông Lâm, tôi sẽ tìm mấy thằng em, tìm thêm chứng cứ để chống lại tên Vệ Binh kia, xem ra sắp có trò vui xem rồi. Để xem thằng ranh này đối phó ra làm sao.
Chú hai nhà họ Thẩm đúng là chuyên gia về lĩnh vực này, giống như là Hồ Lôi và Dị Khúc vậy, nếu gã mà ra tay xử lí Vệ Binh, thật không còn gì để lo lắng nữa.
Chỉ vì chuyện này, Trương Nhất Phàm không tiện ra mặt. Hơn nữa hắn có ý tác thành hôn sự cho Chú hai nhà họ Thẩm và Triệu Khả Hinh, cố tình để Chú hai nhà họ Thẩm thể hiện mình.
Trước đây khi làm ăn với an hem họ Bạch, Bạch Thanh Tùng cũng có ý muốn kết giao với Trương Nhất Phàm, nên kể cho Trương Nhất Phàm nghe về dự định làm ăn lần này của mình tại Giang Nam.
Từng khoản tiền anh em họ kiếm được, rằng trong vòng một năm ai kiếm được nhiều tiền hơn sẽ được hưởng quyền thừa kế gia tộc.
Số tiền một trăm triệu, không nhiều mà cũng không phải ít. Giờ đây anh em họ tự lực cánh sinh giữa thương trường, không còn nhận được sự giúp đỡ của gia tộc, phải dựa hoàn toàn vào khả năng của mình.
Nhưng Bạch Khẩn cũng không muốn tranh giành quyền thừa kế với anh trai, cô đến tỉnh Tương hoàn toàn là tình cờ, chủ yếu là ra ngoài vui chơi, vi vu một năm rồi sẽ về nhà.
Hôm sau Trương Nhất Phàm trở về Đông Lâm, Bạch Khẩn không còn người quen nào ở đây, liền theo Trương Nhất Phàm cùng tới Đông Lâm. Chỉ còn Bạch Thanh Tùng ở lại, tiếp tục tìm kiếm con đường phù hợp cho mình.
Vệ Văn Bá sau chuyện của Tôn Hồng Binh cũng đã bình tĩnh lại. Thành phố Đông Lâm lại trở về vẻ thanh bình vốn dĩ của nó, chỉ có Lý Đình Đình cứ chạy tới chạy lui quấn lấy Hồ Lôi.
Chớp mắt đã tới giữa tháng , ngày kìa đã là sinh nhật của Liễu Hồng. Nếu không nhờ Hà Tiêu Tiêu gọi điện nhắc thì Trương Nhất Phàm cũng không hề biết.
Liễu Hồng năm nay vừa tròn , hồi ở thị trấn Liễu Thủy cô mới có , giờ đây đã trở thành một cô gái đẹp nghiêng đường lệch phố. Vẻ đẹp của cô giờ đã chín muồi, tỏa ra sức hấp dẫn không chàng trai nào chống lại được.
Hơn nữa giờ đây cô cũng đã giàu có, biết cách tự chăm sóc cho bản thân mình, mặc một bộ quần áo giá hơn một ngàn đồng, Liễu Hồng từ một cô gái quê mùa giờ đã thành một phụ nữ thành phố sang trọng.
Người không biết sẽ không hề có chút mảy may nghi ngờ, cô là người mẹ đã có một đứa con. Hơn một năm nay Trương Nhất Phàm không được gặp mẹ con cô, cũng không biết giờ mẹ con ở Thâm Quyến sống ra sao.
Cũng do Hà Tiêu Tiêu úp mở nói cho biết chút ít thông tin, để cho hắn một bất ngờ. Trương Nhất Phàm thanh thủ lúc này tới Thâm Quyến, mong gặp lại người tình đã lâu ngày xa cách.