Những tên lưu manh lớn nhất thế giới chính là cảnh sát. Diễu võ dương oai, ngạo mạn không chịu nổi, hơn nữa những tên cảnh sát có tư tưởng kỳ thị chủng tộc lại càng làm cho người ta chán ghét.
Nếu ở Đại lục, Trương Nhất Phàm nhất định sẽ gọi người đánh cho bọn họ một trận, những tên đáng ghê tởm này thật sự rất đáng giận.
May mắn ở thời điểm mấu chốt lại xuất hiện cứu tinh. Người con gái này thân thủ nhanh nhẹn, vẻ mặt lạnh băng. Cô làm theo lệnh của George, bí mật bảo vệ Trương Nhất Phàm.
Các cô vốn có hai người, nhưng ở địa bàn của đảng Tam K, một mình cô là đủ rồi. Thấy thân thủ của cô, không ai dám khinh thường nữ sát thủ này.
Các cô giết người ác hơn đàn ông, tuy rằng đối phương là cảnh sát, cô cũng không quan tâm.
Trong mắt sát thủ, chỉ có hai loại người, người chết và người sống. Nhiệm vụ của bọn họ, chính là biến người sống thành người chết. Chỉ cần nhận được mệnh lệch, không có thân phận, địa vị, của cải khác nhau, chỉ là người cần chết.
Xảy ra chuyện gì dù có hậu quả nghiêm trọng thì Geogre cũng có thể dễ dàng giải quyết. Nhưng nhiệm vụ tối nay của cô chính là không thể ai làm tổn thương người khách của George này, cảnh sát cũng thế.
Trong mắt cô chỉ có mệnh lệnh, chấp hành mệnh lệnh vô điều kiện.
Hiển nhiên, cảnh sát có người biết thân phận của cô ta, có thể ở bên cạnh George cũng không phải nhiều người, người được ông ta coi trọng lại càng ít.
Cô cứ tiện tay như vậy, vị cảnh sát vừa nãy còn ngạo mạn không chịu nổi liền đau đến toát mồ hôi trán,. Thân hình cao lớn cong xuống, nhìn bộ dạng rất đáng thương.
Có người còn hét lên.
Nữ sát thủ trợn mắt, tay trái xẹt qua như tia chớp. Bốp… trên mặt người này lập tức hằn hình năm ngón tay.
Người cảnh sát vừa quát tháo có chút sợ hãi lui vể phía sau. Nữ sát thủ thuận tay đẩy một cái, người cảnh sát này lập tức ngã ra đất.
Hai cảnh sát uy phong ban đầu không chịu nổi một đòn của cô, chán nản ngồi dưới đất.
Một người cảnh sát nhìn giống như tổ trưởng chạy đến hòa giải, nói vài câu, nữ sát thủ hừ lạnh một tiếng. Dường như không so đo với bọn họ, người này phất tay muốn đưa mấy người học sinh đi.
Nhiệm vụ của nữ sát thủ chính là bảo vệ hai vợ chồng Trương Nhất Phàm. Còn chuyện giải quyết những học sinh như thế nào cô không quan tâm, cũng không đi quản. Bởi vậy, khi những người này đưa mấy người học sinh Trung Quốc đi, cô không hề nói gì.
Như những người cảnh sát này nói, họ là những kẻ tình nghi phạm tội bởi vậy cảnh sát nhất định phải đưa học đi để điều tra làm rõ. Còn giải quyết thế nào thì nghiêm trọng có thể bị trục xuất về nước.
Trương Nhất Phàm không quan tâm đến những việc này, bởi vì những học sinh đó không sai, bọn họ chỉ chơi đùa, không nghiêm trọng như những lời họ nói.
Hơn nữa, hành vi của bọn họ không ảnh hưởng đến bất cứ ai, Mỹ không phải là đất nước tôn trọng tự do sao? Không ngờ không cho phép học sinh Trung Quốc ca hát.
Những tên này chẳng qua bị mấy tên khủng bố làm cho sợ hãi, chỉ cần nhìn thấy nhiều người tập trung cùng một chỗ bọn họ liền có nghi ngờ, lo lắng. Giống như chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ.
Trương Nhất Phàm kháng nghị với đề xuất này, can thiệp, mấy học sinh kia thấy có người giải oan cho họ rất cảm kích nhìn hắn cảm ơn vài câu.
Một người cảnh sát da trắng quát lại họ, nhưng không dám mắng Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm lý luận với bọn họ, người này nhìn Trương Nhất Phàm vài lần, lại nhìn về phía nữ sát thủ lạnh lùng, nhất thời cũng không biết làm thế nào.
Vì thế, bọn họ đứng trao đổi với nhau. Thật ra, cũng không phải là chuyện lớn gì, bọn họ không có gì nên tìm chuyện, nói trắng ra là họ đang rảnh nhìn thấy mấy học sinh trung quốc tập trung ca hát, cảm thấy khó chịu thôi.
Chuyện này Trương Nhất Phàm còn không biết sao? Nói có việc là có việc, không có việc là không có việc.
Trương Nhất Phàm nghiêm túc nói:
- Nhất định phải lập tức thả người, nếu không thì tôi sẽ báo cáo thủ trưởng của các anh.
Về lý thì phải xin lỗi những điều này đừng hi vọng.
Đổng Tiểu Phàm đi đến nói bằng tiếng Anh:
- Các anh ở bộ phận nào, tôi muốn nói chuyện với sếp của các anh.
Đổng Tiểu Phàm lấy ra danh thiếp cá nhân. Khi người cảnh sát nhận danh thiếp nhìn qua thì vẻ mặt thay đổi hẳn.
Tập đoàn Iomega cũng không phải là chỗ mà một cảnh sát bình thường nên gây sự. Nó quan hệ rõ ràng vời ông chùm xã hội đen George. Mấy người lại nhìn nữ sát thủ lạnh lùng phía sau, họ hiểu nên làm gì.
Cuối cùng không thể không thỏa hiệp:
- Thả người, thả người.
Bọn họ đắn đo không hiểu rốt cuộc hai người này là ai. Tuy rằng là người Trung Quốc nhưng có thể bắt nạt bọn họ.
Nhìn tấm danh thiếp này, chủ nhân của nó tuyệt đối là người không thể trêu vào. Cuối cùng mấy người thống nhất lập tức thả người.
Thấy mấy người cảnh sát vẻ mặt u ám rời khỏi đây. Trương Nhất Phàm xoay người cám ơn người nữ sát thủ. Đối phương lạnh lùng nói đó là mệnh lệnh của George.
Giọng cô giống như một chiếc máy ghi âm, lạnh lùng không có chút tình cảm nào.
Mấy người học sinh cũng vây quanh Trương Nhất Phàm nói lời cảm ơn.
Còn mắng mấy người cảnh sát một hồi.
- Các cô cậu không cần phải nói nữa, về đi, về sau chú ý một chút, nếu mọi người xảy ra chuyện bên ngoài, người ở nhà sẽ lo lắng, việc này không tốt.
Trương Nhất Phàm dặn dò.
- Vâng.
Mấy người học sinh đáp.
Trương Nhất Phàm kéo tay bà xã bước đi, mấy người phía sau nói:
- Đại ca, anh cho biết tên đi, Ô Cương tôi dù không làm gì nhưng có ân phải báo vẫn biết.
Trương Nhất Phàm vừa nghe đến tên Ô Cương hơi động lòng, hỏi lại:
- Cậu tên gì?
- Ô Cương, sao vậy?
- Cậu là người ở đâu?
- Thành phố Vĩnh Lâm tỉnh Tương.
Ô Cương nói, cô gái bên cạnh y cướp lời:
- Ba anh ấy là chủ tịch thành phố Vĩnh Lâm, rất lợi hại.
- Ồ.
Trương Nhất Phàm bừng tỉnh khó trách mình thấy anh ta quen mặt. Hóa ra là con trai của Ô Dật Long,vậy là được rồi.
Ô Dật Long đúng là có con trai đang du học ở Mỹ. không ngờ hôm nay không hẹn mà gặp, Trương Nhất Phàm cười cười.
- Vị đại ca, cho biết tên đi, việc hôm nay vô cùng cảm kích, sau khi trở về tôi sẽ hậu tạ.
- Đều là người Trung Quốc, ở bên ngoài không dễ dàng, không phải tạ ơn, chỉ cần các cậu chú ý hơn là được, phải tự bảo vệ chính mình. Tục ngữ nói, ở nhà thì tốt, đi ra ngoài thì khó. Chỗ nào cũng không tốt bằng đất nước của mình, các cậu nhanh chóng học tập xong trở về làm vẻ vang đất nước, góp phần xây dựng tổ quốc.
- Nghe giọng của đại ca, hẳn là người trong quan trường. Hơn nữa giọng giống như người ở tỉnh Tương, không biết tôi đoán có đúng không?
Trương Nhất Phàm mỉm cười
- Đúng vậy, tôi cũng là người ở tỉnh Tương, chờ các cậu về nước, đại ca tôi mời khách, ở tỉnh thành gặp nhau một chút.
- Vậy thì tốt quá, trở về tỉnh Tương nhất định tôi sẽ tìm anh.
Ô Cương hào hứng bắt tay Trương Nhất Phàm, vẻ mặt cảm kích.
Bọn họ muốn lưu lại số điện thoại và tên của Trương Nhất Phàm.
- Có duyên chắc chắc sẽ gặp, hay tin tưởng tôi.
Thấy Trương Nhất Phàm nhất định không chịu nói rõ thân phận, không khỏi tiếc nuối. Người con gái bên cạnh hình như là bạn gái của Ô Cương nói:
- Vị đại ca, đại tỷ này đến tỉnh Tương, nhất định đến Vĩnh Lâm.
Hai người gật đầu. Sau khi bốn người chia tay, Đổng Tiểu Phàm nói:
- Thế giới thật nhỏ, không ngờ lại gặp con của Ô Dật Long ở đây. Ông ấy và anh không phải là đối đầu sao?
- Ô Cương có lẽ không giống ba y, nói không chừng lại có chỗ hữu dụng.
Trương Nhất Phàm cười nói.
- Những người trong quan trường như các anh, thật sự là đáng sợ. Chẳng lẽ anh muốn dùng Ô Cương để kiềm chế Ô Dật Long?
Đổng Tiểu Phàm thở dài nói.
Trương Nhất Phàm lắc lắc đầu.
- Đối phó với Ô Dật Long cần rất nhiều công sức. Thật ra anh không nhằm vào ông ta, chỉ cần ông ta tiếp tục phối hợp công ta, chờ anh nhảy ra khỏi vòng tròn Vĩnh Lâm này thiên hạ này sớm muộn cũng là của ông ta. Việc này còn xem ông ta có thể suy nghĩ không thôi.
Trở lại Vĩnh Lâm, Trương Nhất Phàm dường như không thoải mái thêm tí nào.s
Chủ yếu là quan hệ với bà xã được củng cố thêm một bước, đây là thu hoạch lớn nhất. Hậu viện không nổi dậy, đi tiên phong, như thế không đâu địch nổi. Ba năm sau, hắn tin rằng hắn có thể đến tỉnh đảm nhiệm chức Phó chủ tịch tỉnh.
Ba năm, bản thân chỉ chuẩn bị ở lại Vĩnh Lâm thêm một năm, đây là mục tiêu trong lòng của Trương Nhất Phàm.
Lúc Trương Nhất Phàm trở về, Chu Bân cũng sắp hoàn thành công việc, giúp đỡ dân nghèo trên cơ sở toàn diện đúng chỗ. Rất nhiều trường học đều động thổ khởi công, chuẩn bị xây dựng những tòa nhà trường học mới.
Dương Lăng Vân đang thực hiện công tác chỉnh đốn và cải cách bên kia, tạm thời nghỉ một thời gian, nhà máy dệt huyện An Đông đã nhận vài đơn gia công cho mấy nhà máy ở tỉnh Quảng, công nhân tạm thời được yên trí.
Lúc vừa mới bắt đầu, hai nhà máy khác đã không thiện cảm với cách làm này, cho rằng đường đường là một doanh nghiệp nhà nước, lại làm gia công cho các doanh nghiệp tư nhân, cảm thấy không còn mặt mũi gì nữa.
Nhưng sau đó nhìn thấy công nhân nhà máy dệt làm được. Hơn nữa có thể lập tức lấy tiền lương tháng này, những người này cũng chủ động liên hệ với Dương Vân Lăng.
Một vài công nhân trong nhà máy dệt, tiền lương trước kia đi làm cũng chỉ hai ba trăm, nếu không đi làm thì không có lương, hiện giờ làm gia công, tiền lương không giảm xuống, nhưng bọn họ tính theo sản phẩm, cứ sau một tháng cũng được khoảng năm sáu trăm, làm nhanh cũng được bãy tám trăm. Về tiền lương mặc dù chênh lệch một chút so với xí nghiệp nhưng còn hơn so với tình trạng của họ trước đây, rõ ràng là đã có nhiều chuyển biến tốt đẹp.
Vì thế, những người ở nhà máy cơ khí huyện An cũng đến cầu cứu Dương Vân Lăng, Dương Vân Lăng nói chuyện này các anh nên chủ động ra ngoài tìm việc, hiện tại là kinh tế thị trường không phải là kinh tế có kế hoạch, chính phủ cũng không thể lại phân nhiệm vụ đến cho các các được.
Các anh nên dựa vào bản thân để đi khai thác thị trường, từ việc làm gia công ban đầu, đợi có nhiều đơn hàng rồi các anh có thể trực tiếp liên hệ với khách hàng. Đương nhiên, các anh có cơ sở, có đội ngũ khổng lồ, có trang thiết bị, có thể tiếp nhận đơn hàng lớn mà một vài người khác không dám tiếp nhận.
Gan to hơn một chút, chỉ cần các anh chấp nhận, chính phủ sẽ giúp các anh. Nhưng nếu quản lý không tốt, làm không tốt, sẽ phải tự truy cứu trách nhiệm.
Lãnh đạo của ba công ty, cơ bản đã thay đổi. Bộ máy lãnh đạo mới, trong khoảng thời gian này Dương Lăng Vân, sẽ không ngừng nỗ lực làm việc, tạo lập niềm tin của bọn họ. Nhiệm vụ của hắn chính là yêu cầu ba công ty hoạt động mới trở lại.
Hiện tại ba xí nghiệp lớn chưa có vốn, không thấy động tĩnh gì, nhưng vì các xí nghiệp này có thể làm gia công, gia công thì không cần phí tổn, chỉ cần có nhân công và thiết bị là được. Mà hiện tại các xí nghiệp này chỉ có nguồn nhân công dồi dào, trong phân xưởng tất cả đều là máy móc thiết bị, mặc dù đã lạc hậu nhưng cho làm gia công thì thoải mái.
Hơn nữa các xí nghiệp này so với các nhà xưởng bình thường cũng có ưu thế, công nhân trong nhà máy có sẵn, cũng không cần mất nhiều thời gian đào tạo. Mà đại đa số xí nghiệp của tỉnh Quảng hàng năm đều tuyển dụng hàng ngàn công nhân, cứ người mới đến là phải đào tạo, tốn rất nhiều thời gian và công sức tại đây.
Ba xí nghiệp lớn ở Vĩnh Lâm, về cơ bản không tồn tại những vấn đề này, đương nhiên, việc đào tạo là tất yếu, nhưng thời gian họ bỏ ra ít! Đợi sau khi người của nhà máy cơ khí đi rồi, Dương Vân Lăng đi vào chỗ Bí thư Trương báo cáo công tác, báo cáo tỉ mỉ sự tiến triển gần đây của bản thân.
Bí thư Trương khá hài lòng với công tác của Dương Lăng Vân, hắn biểu dương khen ngợi vài câu, Lăng Vân Dương ngại ngùng mỉm cười.
Gần đây Chu Bân ở bên kia tiến triển cũng khả quan, đối với sự nỗ lực của hai trợ thủ, Trương Nhất Phàm nhìn nhận và vui mừng trong lòng.
Kỳ thực, điều làm hắn vui mừng nhất là tuyến quốc lộ của huyện Sơn Lam được khai thông, nghi lễ thông xe đã được cử hành không lâu, do Ô Dật Long phát biểu tại buổi lễ. Trương Nhất Phàm vì bận công chuyện nên không có mặt tại buổi lễ.
Quách Trưởng ban căn cứ chỉ thị của Bí thư Trương, theo như các cơ quan truyền thông ở Vĩnh Lâm đưa tin, vì ảnh hưởng của việc mở rộng tuyến quốc lộ huyện Lam Sơn, ông ta còn mời các phóng viên của tỉnh. Mời những người này đến, lại khó tránh khỏi phải đưa phong bao.
Đương nhiên ông ta làm như vậy là có dụng ý,đ ể chuyện mở rộng tuyến đường có ảnh hưởng rất lớn khiến ảnh hưởng tới cả một vài huyện bên cạnh. Thậm chí những người ở thị trấn khác ở Vĩnh Lâm đều biết đến tuyến đường này
Cứ như vậy, xe từ nơi này qua lại nhiều, trạm thu phí của huyện Sơn Lam sẽ kiếm được nhiều. Đây là cái gọi là dương mưu. Trên thực tế, sau khi đài truyền hình đưa tin, rất nhiều xe cộ ở các huyện, các vùng lân cận đều chọn đây làm tuyến đường chính lên tỉnh. Điều này đối với những người lái xe mà nói, sẽ làm ngắn lại lộ trình,tiết kiệm được thời gian.
Đi đường quốc lộ đồng nghĩa với việc thu phí, không phải chỗ nào thu phí cũng giống nhau sao? Mọi người cũng chỉ vì thấy tiện hơn. Sau khi tuyến đường được đưa vào sử dụng, các trạm thu phí bận suốt hai tư trên hai tư giờ.
Chủ tịch Lã của huyện Lam Sơn vốn mặt mày nhăn nhó, giờ thì cười tít cả mắt, vì tổng tiền trạm thu phí một ngày hơn mấy trăm ngàn. Kể từ đó, thu nhập được mấy trục triệu, chẳng bao lâu là thu hồi được vốn.
Hơn nữa hai khu khai thác mỏ chính thức đăng kí hộ khẩu, tình hình huyện Sơn Lam đã có những cải thiện đáng kể. Với tình hình khu khai thác như vậy thì cần phải tuyển rất nhiều công nhân, điều này có thể giải quyết được rất nhiều lao động dư thừa ở địa phương.
Chủ tịch Lã và bí thư Nông cẩm Y thương lượng, có phải là lại mời Bí thư Trương ăn một bữa cơm, biếu ít đồ có ý tứ một chút. Nếu không có sự giúp đỡ của Bí thư Trương, huyện Lam Sơn nào có sự cải thiện lớn như vậy?
Nông Cẩm Y nói nên như thế, hơn nữa y còn nhớ kỹ câu nói kia của Bí thư Trương. Chỉ cần huyện Lam Sơn giành được chiến tích, bọn họ liền có hy vọng, làm quan ai không hy vọng tiến lên một bước?
Nông Cẩm Y cũng muốn nhân cơ hội lần sau, điều vào Thành Ủy hoặc ủy ban nhân dân thành phố. Trước tiên là tạm giữ chức Phó Giám đốc sở sau này gần về hưu lại tiếp tục lăn lội chức Giám đốc. Cuộc đời mình như thế cũng coi như nở mày nở mặt.
Lần trước hai người đã thương lượng tặng tám vạn cho Trương Nhất Phàm, họ đương nhiên cho rằng, Bí thư Trương vì mình nhét tiền mới giúp đỡ nhiệt tình như vậy.
Nếu y biết số tiền này biếu Trương Nhất Phàm không biết gì, thì hai người họ thật sự phải dở khóc dở cười.
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị đi Vĩnh Lâm tìm Bí thư Trương, chủ tịch Tưởng huyện An Đông cũng tìm đến bí thư Trương. Lần trước y không thực hiện được kế mượn dao giết người, tỉ mỉ chuẩn bị mà Bí thư Trương không hề biết được, trong lòng y hơi oán giận.
Bí thư Trương không phải có tiếng cán bộ liêm minh ở thành ủy,tại sao lại không quan tâm gì đến việc này vậy? Chẳng lẽ hắn lại phát hiện ra dụng ý của mình? Chủ tịch huyện Tưởng là người thế nào cũng không muốn biết rõ, đây không phải là cách đối nhân xử thế của Trương Nhất Phàm.
Lần này tìm đến Bí thư Trương, có thể nói là đến cáo trạng. Tố cáo Bí thư Mã nắm quyền quá nghiêm, tước đoạt quyền tài chính của mình, đến nỗi anh ta không có quyền lên tiếng.
Anh ta tìm đến Đăng Phi, Đăng Phi nói anh giúp tôi xem Bí thư Trương có rảnh không.
Trương Nhất Phàm đang nói chuyện với Dương Lăng Vân, Đằng Phi đi ra nói:
- Sợ anh phải đợi một chút.
Ai biết cuộc nói chuyện này lại kéo dài đến hơn hai tiếng đồng hồ. Đùng cái đã đến giờ ăn trưa. Chủ tịch Tưởng chỉ có đi trước một bước, đợi đến chiều xem có cơ hội gặp bí thư Trương hay không?
Anh ta nói với Đằng Phi:
- Thư ký Đằng, tôi ở bên ngoài đợi, Bí thư Trươngđang nói chuyện, làm phiền anh nhất định phải nói với Bí thư Trương một tiếng.
Anh ta muốn hối lộ phong bì Đằng Phi, nhưng đây là văn phòng nên anh ta không dám, đành phải nói:
- Tối có rảnh không? Tôi mời anh ăn cơm.
Ở bên Bí thư Trương lâu rồi, biết tiến thoái, Đằng Phi không biết tâm ý của các ông lãnh đạo,nên cũng không dám tự tiện trả lời.
Lần trước trên đường về An Đông, Đăng Phi nghe thấy cuộc nói chuyện của Chu Bân với các lãnh đạo, trong lòng nghĩ, có thể Bí thư Trương không thích Chủ tịch Tưởng, mình vẫn nên giữ khoảng cách với y một chút.
Quả nhiên, lúc tan sở, Đằng Phi nhắc chủ tịch huyện An Đông đã đến muốn Bí thư Trương, Trương Nhất Phàm không hé răng. Đằng Phi chỉ biết cái tên chủ tịch huyện Tưởng không nằm trong phạm vi chú ý của Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm thích người thông minh, nhưng không thích người tự cho mình thông minh, Tưởng chủ tịch huyện về điểm này có chút tài mọn, khó qua khỏi mắt hắn, vì vậy, hắn rất không xem trọng Tưởng chủ tịch huyện.
Nếu đổi cách khác, trực tiếp đặt mình vào tình cảnh huyện An Đông.Có lẽ Trương Nhất Phàm đã đồng ý. Giống như cách làm của Nông Cẩm Y, Chủ tịch huyện Lã và mấy người huyện Đạo An Trương Nhất Phàm còn có thể chấp nhận được.
Là cấp dưới, không được lòng dạ hẹp hòi với cấp trên. Đây không phải là cao minh mà là xem nhẹ chỉ số thông minh của người khác. Đợi lúc hai người xuống nhà, chủ tịch huyện Tưởng đã chờ trong đại sảnh.
Nhìn thấy Bí thư Trương đang từ trên lầu đi xuống, anh ta lập tức nghênh đón, Trương Nhất Phàm nhìn anh ta một cái:
- Có việc gì sao?
- Bí thư Trương, tôi đến báo cáo công tác.
- Ồ , vậy cùng đi ăn đi, vừa đi vừa nói chuyện
Nhưng Trương Nhất Hàm đã nói, mọi người đều đến căng tin, hắn đành phải đi ăn sau cùng.
ở phòng riêng trong căng tin, Tưởng chủ tịch huyện nhắc tới Trưởng phòng Tài Chính huyện đối với hắn bằng mặt nhưng không bằng lòng, kiên quyết không chấp hành mệnh lệnh. Hắn không nói đến Mã bí thư nhưng nói lí rõ ràng là lộ ra bí thư Mã vì hắn làm chỗ dựa, gã Cục trưởng Tài chính này mới dám cùng bản thân hắn Chủ tịch huyện chống lại.
Mã bí thư là người Ô Dật Long, Tưởng chủ tịch huyện đương nhiên không mềm lòng không được, hiện tại Mã bí thư nắm giữ tài chính và quyền nhân sự, lại nắm chắc tình hình chính trị trong tay, còn quyền lực trong tay Tưởng chủ tịch huyện thì chẳng có mấy.
Trương Nhất Phàm là bí thư Thành ủy, hắn cũng biết chỗ nào nên bắt, chỗ nào không nên bắt, lúc hắn bắt thì phải nhìn xem người đó như thế nào, tình huống Tưởng chủ tịch huyện gặp phải, bản thân cũng chưa từng thấy. Năm đó ở huyện Sa, Trịnh Mậu Nhiên đã bắt người rất lợi hại.
Nếu không phải là Tưởng chủ tịch huyện thích tự cho mình là thông minh, Trương Nhất Phàm phỏng chừng muốn quản lí chuyện dưới huyện. Nhưng thấy Tưởng chủ tịch huyện đối nhân xử thế không ra làm sao cả, hắn cũng lười quản.
Đợi Tưởng chủ tịch huyện nói hết lời rồi, Trương Nhất Phàm mới nói:
- Nếu hắn không phối hợp làm việc với ngươi, không thông cảm với dụng tâm của ngươi, để hắn đảm đương chức chủ tịch huyện này, ngươi đi nhậm chức Cục trưởng Tài chính. Để cho hắn niếm thử cái cảm giác bị người dưới đối xử lạnh nhạt.
Một câu nói mà khiến Tưởng chủ tịch huyện sắc mặt trở nên trắng bệch, toát mồ hôi,lã chã rơi xuống đất.