Từ Trung Nam Hải trở về, Trương Nhất Phàm lập tức gọi điện thoại cho Ô Dật Long, thông báo rằng thủ tướng trong mấy ngày tới nữa sẽ đến Vĩnh Lâm khảo sát.
Nghe được thông tin thủ tướng sẽ đến Vĩnh Lâm, Ô Dật Long rất kinh ngạc. Trong lòng gã nghĩ, Vĩnh Lâm có chiến tích gì để thu hoạch chứ? Không có chiến tích, chính là làm mất mặt gã, mất mặt Nhất Phàm, mất mặt bộ máy Vĩnh Lâm. Thế là, gã bảo thư ký gọi 4 người lãnh đạo bộ máy đến, mở một cuộc họp khẩn cấp.
Trong cuộc họp, vấn đề quan trọng được thảo luận chính là đón tiếp Thủ tướng như thế nào.
Tin tức này phải cho người ở tỉnh biết để họ chuẩn bị trước. Tuy bộ ngoại giao sẽ đưa công văn xuống, nhưng Nhất Phàm đã tiết lộ trước, nói đây là lãnh đạo của trung ương, rất có khả năng trong mấy này tới Thủ tướng sẽ xuống thị sát tỉnh Tương.
Lý Thiên Trụ nhận được thông tin này cũng vô cùng kinh ngạc, Thủ tướng sao đột nhiên lại nghĩ đến việc đến tỉnh Tương vậy. Không ngờ ba ngày sau đã nhận được thông báo của Bộ ngoại giao. Tin tức của Nhất Phàm quả không sai.
Lý Thiên Trụ đoán, đây chắc là Nhất Phàm đã mượn thế lên mặt, để tăng thêm lợi thế cho nhiệm kỳ mới của bản thân hắn.Chỉ là như vậy thì có cần thiết không? Nhất Phàm đã là ứng cử viên của quyết định nội bộ. Thực ra, đây chỉ là phỏng đoán của Lý Thiên Trụ, Thủ tướng chỉ là quan tâm mỏ khoáng sản lớn ở Vĩnh Lâm mới đến đây khảo sát.
Ông ấy không muốn một mỏ khoáng sản lớn như vậy bị lãng phí, ông ấy muốn xem những hành động của nhà đầu tư, vì nhân dân nọi đây bảo vệ môi trường sinh thái. Với lòng dạ lo cho nước cho dân của Thủ tướng ít ai có thể hiểu được.
Sau khi buổi họp khẩn cấp được tổ chức liền đề cập vấn đề bố trí công tác tiếp đãi Thủ tướng.
Ô Dật Long cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng đốc thúc, kiểm tra mỗi một chi tiết. Vì thế gã liền đặt ra bốn mục tiêu trước đây của Nhất Phàm và làm một chút điều chỉnh.
Vì hai mỏ khoáng sản lần lượt khởi công, nên phải giải quyết ngay việc dư thừa lao động. Hơn nữa dưới sự lãnh đạo của Nhất Phàm đã thu hút được rất nhiều nhà đầu tư. Tuy không có một hạng mục nào hoàn thành nhưng những đầu tư nhỏ bên ngoài cũng không ngừng đầu tư mạnh mẽ.
So với một năm trước, sự thay đổi của Vĩnh Lâm rõ ràng rất lớn.
Quả thực cái bắt mắt nhất chính là con đường quốc lộ nằm ở giữa Vĩnh Lâm. Tuy là chỉ rải đá nhưng đã thoải mái hơn trước kia nhiều rồi.
Thế là, Ô Dật Long cho ra một kế hoạch, trong hai năm nay sẽ xây một đường xi măng. Tuy kế hoạch này không được thực hiện nhưng ít nhất nó đã là một mục tiêu, một kế hoạch sắp tới.
Công tác xóa đói giảm nghèo ở Vĩnh Lâm nên là một điểm sáng lớn. Vì nó giải quyết được nhiều khu vực khốn khổ chưa có chỗ để dạy học, trên căn bản có thể ngăn chặn được hiện tượng học sinh nghèo không có nơi học tập.
Toàn khu vực Vĩnh Lâm, trong vòng nữa năm đã xây dựng được 37 trường Trung học, Tiểu học. Vì thế, Ô Dật Long trên cơ sở đó đã cho ra một kế hoạch khác. Tranh thủ trong vòng hai năm, hoàn thành việc cải tạo trường học trong khu vực này.
Công tác tiếp đãi, đương nhiên không được xem nhẹ. Trong thời gian này công việc ở Vĩnh Lâm rất bận rộn, mọ người đều rất lo lắng. Thủ tướng đến khảo sát thì công tác tiếp đãi phải chuẩn bị chu đáo, đến lúc đó ắt hẳn phải sẽ có nhiều Bí thư Tỉnh ủy cùng đến tham dự.
Ô Dật Long đang bận rộn với công tác chuẩn bị này.
Hơn nữa phải thông báo cho Diêu Mộ Tình, tiến hành chỉnh dốn, cải cách các hộp đêm và bãi tắm của các tộc người.
Lần đầu tiên Diêu Mộ tình đưa ra ý kiến phản đối, ở xã hội hiện nay, nếu cải cách những hộp đêm và bãi tắm thì sẽ không thu hút khách du lịch được nữa.
Mà những người khách đó cũng sẽ vào các địa điểm ăn chơi mới mở ra khác thôi. Vì ở những chổ đó có những thứ kích thích mà họ cần. Hơn nữa, nhiều công việc làm ăn bây giờ phải ở trên bàn rượu mới có thể hoàn thành hay sao?
Nếu không có những thú vui ấy, những nhà đầu tư đó sẽ rơi vào cảnh khốn đốn.
Tối đến, Tiền Trình, Bùi Vạn Lý, Ấn Tương lần lượt tới hộp đêm, Diêu Mộ Tình cũng ở đó, vài người vừa uống rượu vừa bàn luận về vấn đề này.
- Không biết ông chủ đang nghĩ gì? cô Diêu, khuyên ông ấy đi, nếu như vậy thì mọi người điên mất, những ngày này thật khó sống.
Bùi Vạn Lý là người đầu tiên càu nhàu.
Ấn Tương nói:
- Từ khi từ Mỹ trở về, ông chủ như biến thành một người khác vậy, làm gì mà cứ nghe lời Trương Nhất Phàm như vậy? Chúng ta cũng không phải sợ hắn, cái khác thì không nói, cơn giận này khó mà chịu được.
Tiền Trình không nói gì, chỉ uống rượu, nghe hai người càu nhàu.
Bùi Vạn Lý nói: “
- Cục trưởng Tiền anh đến để thả rắm à?
Tiền Trình nhìn Diêu Mộ Tình, “Cô Diêu nghĩ như thế nào?”
Diêu Mộ Tình nói:
- Có lẻ ông chủ có nỗi khổ. Các anh không hiểu được ông ấy đâu, ông ấy không thích nợ người khác. Lần này ở Mỹ, tôi tận mắt nhìn thấy sự thay đổi của ông ấy, ông ấy được sự giúp đỡ của vợ Nhất Phàm, không thể hai ba câu mà có thể nói rõ được. Nếu như là các anh, các anh sẽ không có chút động lòng hay sao? Hơn nữa sau khi Trương Nhất Phàm được thăng chức, Vĩnh Lâm vẫn là thiên hạ của chúng ta, các anh cần gì phải vội
Tiền Trình là bình tĩnh nhất, gã gật đầu,
- Cô Diêu nói đúng, nhịn một chút tránh lo sau này, chỉ cần tập đoàn của chúng ta vẫn còn ở đây, cơ sở của chúng ta ở đây, các anh không cần phải đi đâu hết.
Bùi Vạn Lý nói:
Nhìn thấy ông chủ bị ức hiếp, tôi rất khó chịu. Trương Nhất Phàm kêu ông ấy làm gì là ông ấy làm đó, sư uy nghiêm trước kia của ông ấy đâu mất rồi.
Vạn Lý nhìn Mộ Tình nói:
- Cô Diêu, cô có quen biết với Bộ Trưởng Tống mà phải không? Liên kết với Bộ Trưởng Tống để lấy lại khí thế của ông chủ.
Diêu Mộ Tình nói:
- Với sức mạnh đó, các anh đấu cái gì nữa, hiện giờ cái mà tôi lo nhất chính là ông chủ buộc chúng ta phải chính đốn, cải cách. Ông ấy lần trước đã nói chuyện với tôi rồi, cải cách chỉnh chốn hai địa điểm ăn chơi hộp đêm và bải biển thành những địa điểm vui chơi lành mạnh. Nếu như những lời ấy là thật, chúng ta sẽ mất một lượng lớn du khách. Đây mới là vấn đề tôi lo lắng nhất.
Bọn họ đang nói chuyện, thì điện thoại của Diêu Mộ Tình reo lên, cô nhìn nói:
- “Ông chủ tìm tôi, chắc là lại nói về vấn đề chỉnh đốn, các anh cứ tiếp tục uống, tôi đi ra ngoài một chút.
Trong biệt của Diêu Mộ Tình, bầu không khí có chút hồi hộp, mặt của Ô Dật Long căng thẳng, không ngừng hút thuốc.
Diêu Mộ Tình nói:
- Ông đã quyết định kỹ chưa?
Ô Dật Long nói:
- Đây là sự lựa chọn tốt nhất.Thủ tướng đến khảo sát, cô phải nhân cơ hội này mà chỉnh đốn công ty.
Diêu Mộ Tình đứng dậy, lắc đầu, xem tại .
- Dật Long đã muộn rồi, chúng ta đã đi tới bước này, bao gồm cả đường tốt và xấu, ông muốn chỉnh đốn, vậy một số người chúng tôi phải làm sao? Nếu như mất đi sự ràng buộc tin rằng ông rõ hơn tôi, bọn họ sẽ đem tới sự phiền toái cho con đường làm quan của ông.
Hơn nữa xóa đi những cuộc ăn chơi đó, nói thì dễ làm thì mới khó.Thứ nhất, nếu có khách đến bàn chuyện làm ăn, những người đàn ông ấy người nào mà không thích cờ bạc, rượu chè, trai gái? Nếu như Vĩnh Lâm không có chương trình vui chơi như vậy, thì bọn họ sẽ đi đến nơi khác vui chơi. Hiện tượng này tuyệt đối là không tránh khỏi.
Thứ hai, nhân viên của công ty nhiều như thế, bọn họ sẽ như thế nào đây? Còn như người quản lý bãi biển, bọn họ không có được thu nhập, đây không chỉ là vấn đề tài nguyên bị thất thoát. Chỉ cần ông nói khu giải trí Vĩnh Lâm sẽ chỉnh đốn thì chúng tôi sẽ không có thu nhập, làm sao trấn an những nhân viên đây? Trong lúc lãnh đạo khảo sát, những thứ đó tự nhiên sẽ mai danh ẩn tích, nhưng phải đóng cửa hoàn toàn, tôi nghĩ không phải là ý hay.
Diêu Mộ Tình nhìn ông ấy, trong lòng nói: -
- Xem ra, Ô Dật Long đã mất đi ý chí chiến đấu, Nhất Phàm mới thực sự có dã tâm. Một hồi kiện tụng đã đánh đổ được y, thật đáng tiếc.
Trong ánh mắt Diêu Mộ Tình nhìn Ô Dật Long có chút tiếc nuối. Cô ấy biết thời khắc huy hoàng nhất của Vĩnh Lâm đã qua rồi hơn nữa không thể quay lại được.
Cô ấy thề trong lòng, bất kể có như thế nào, cũng phải bảo vệ lợi ích của tập đoàn, Nếu không công sức trong mấy năm nay đều uổng phí.
Trương Nhất Phàm xin nghỉ học, cùng Thủ tướng xuống vùng Giang Nam.
Lúc này, rất nhiều người quan tâm đến chuyến đi xuống Giang Nam lần này của Thủ tướng, Tống Hạo Thiên cũng nằm trong số đó. Gã nghe nói Lý Hồng cũng sẽ tham gia vào chuyến đi này, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Vốn dĩ gã cũng muốn đi Hồ Nam, kết quả là cấp trên đưa ra chỉ thị, phái gã đến miền Tây.
Tống Hạo Thiên đành phải gác lại nỗi tức giận này, lập tức đi công tác miền Tây.
Trương Nhất Phàm cùng Thủ tướng xuống máy bay, Bí thư tỉnh Hồ Nam, Tạ Kiến Quốc dẫn theo bốn người đứng đầu bộ máy chính quyền địa phương ra sân bay nghênh đón. Giữa đám đông, Trương Nhất Phàm chỉ cần nhìn qua cũng nhận ra Lý Hồng, cô rực rỡ như minh tinh điện ảnh. Hôm nay Lý Hồng mặc một bộ quần áo màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa, vầng trán sáng sủa không vương một sợi tóc nào.
Kiểu tóc này khiến khuôn mặt cô vô cùng trẻ trung, cũng khiến cô vô cùng nổi bật giữa đám đông.
Trong bộ máy chính quyền của tỉnh, mặc dù có hai nữ cán bộ lâu năm, nhưng khi đứng cạnh Lý Hồng, họ chỉ càng trở nên tầm thường hơn, càng tôn thêm cho sự tao nhã của cô.
Lý Hồng vốn không có tư cách đứng cùng những người này, nhưng Thủ tướng đã gọi đích danh cô. Vì thế, hôm nay cô mới danh chính ngôn thuận xuất hiện ở đây.
Lý Hồng trông Trương Nhất Phàm đang đi phía sau Thủ tướng, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ. Nhất là khi cô chứng kiến cảnh tượng hắn chậm rãi đi ra từ máy bay phía sau Thủ tướng, trong đầu cô chợt nghĩ, cảnh này thật giống các vị lãnh đạo cấp cao trở về sau chuyến công du nước ngoài.
Trương Nhất Phàm liền trở thành diễn viên chính trong tình tiết này, lúc này sao mà hắn thật cao lớn, thật ung dung đĩnh đạc.
Lý Hồng không biết người khác nghĩ thế nào, còn trong mắt cô, hình ảnh hắn xuống máy bay đã khắc sâu vào tâm trí cô.
Cũng không biết tại sao, giờ phút này trong mắt Lý Hồng, diễn viên chính bước xuống máy bay lại biến thành Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm có thể leo được đến vị trí ấy sao?
Kẻ có gia thế, cũng chưa chắc là kẻ cười sau cùng, trong cái thể chế này đã có không ít trường hợp lên voi xuống chó rồi. Mà đất nước chúng ta từ bao đời nay vẫn là một đất nước chưa từng thiếu nhân tài. Lý Hồng cứ như vậy trầm ngâm suy nghĩ vấn đề này.
Hành trình mấy ngày tới của Thủ tướng đều đã được sắp xếp chu đáo. Chiều hôm nay, ông sẽ đi qua tỉnh thành, nhân tiện xem xét tình hình phát triển của Hồ Nam trong thời gian gần đây.
Hồ Nam so với cả nước thì tình hình trị an xã hội tương đối ổn định, phát triển kinh tế ở mức bình thường. Tuy không nằm trong nhóm đầu, song cũng không đến mức lạc hậu, vẫn có thể xếp vào nhóm giữa.
Nhưng xã hội ổn định mới là yếu tố đứng đầu. Ổn định là điều căn bản nhất, cũng là công tác khó khăn nhất.
Hiển nhiên là, một xã hội chỉ có trong điều kiện ổn định mới có thể nói đến chuyện phát triển. Bởi vậy, về mặt này, tỉnh Hồ Nam đã làm rất tốt, khiến người khác rất hài lòng.
Thủ tướng rất quan tâm đến quặng mangan ở Vĩnh Lâm, đây cũng chính là trọng tâm trong chuyến thị sát miền nam lần này của ông. Vì vậy, trong cuộc họp mặt ở tỉnh, ông cũng đã đặt ra một số câu hỏi về vấn đề này.
Lý Thiên Trụ rốt cục cũng tin lời nói của Lý Hồng, Thủ tướng quả thật đến để xem xét quặng mangan ở Vĩnh Lâm. Xem ra ông ta đã trách lầm Trương Nhất Phàm rồi, đối với ông ta mà nói, bản thân ông ta rất xem trọng Trương Nhất Phàm, coi hắn và Lý Hồng như lực lượng cốt cán.
Ai cũng không muốn người mình coi trọng lại qua mặt mình, xin trợ giúp ở cấp cao hơn, đây là điều kỵ nhất trong chốn quan trường. Trương Nhất Phàm có gia thế là nhà họ Trương, dĩ nhiên không cần thiết phải làm vậy để đắc tội với Lý Thiên Trụ.
Hiểu được điều này rồi, tâm trạng Lý Thiên Trụ mới tốt hơn một chút.
Tuy nhiên, người của bốn ban trong chính quyền vẫn chưa hiểu rõ về Trương Nhất Phàm, tỷ như đám người Tạ Kiến Quốc. Thân là Bí thư Tỉnh ủy, lại không khống chế nổi một Bí thư Thành ủy cỏn con, điều này khiến Tạ Kiến Quốc cũng không cảm thấy vui vẻ gì.
Bởi vậy, gã đang băn khoăn không biết đợt tuyển chọn tới đây, rốt cuộc nên giúp Trương Nhất Phàm hay Ô Dật Long?
Gần đây, Tạ Kiến Quốc phát hiện ra rằng, gã càng ngày càng mất quyền khống chế trong bộ máy chính quyền Hồ Nam, nhất là sau khi mối liên kết giữa Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc bị Ân Hồng Viễn cắt đứt, trong nhiều cuộc họp thường vụ, gã chưa bao giờ khống chế được thế cục.
Đây là một chuyện cực kỳ không hay ho gì, là một Bí thư Tỉnh ủy, là quan lớn ở một địa phương lại không làm nổi những chuyện như vậy. Với Tạ Kiến Quốc mà nói, đây quả là một sự uy hiếp rất lớn, cũng là một thông tin vô cùng nguy hiểm.
Cũng may, Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc cũng không làm quá, bởi vậy, nhìn từ bên ngoài, tình hình Hồ Nam khá yên ổn.
Sau khi Thủ tướng nghỉ lại tại nhà khách trực thuộc tỉnh Hồ Nam, đám người Tạ Kiến Quốc, Lý Thiên Trụ chịu trách nhiệm đưa ông đi thị sát. Lúc bọn họ tổng kết tình hình tỉnh trong ba quý trở lại đây, Trương Nhất Phàm không nói gì, hơn nữa còn cố ý đứng ngoài hành lang.
Đầu các cầu thang và những nơi trọng yếu đều có cảnh sát trang bị vũ trang đứng gác, trước cửa cũng có hai vệ sĩ Trung Nam Hải đảm bảo an toàn cho Thủ tướng. Bọn họ đều có cùng một tư thế hiên ngang, mang theo khí chất quân nhân vô cùng oai vệ.
(Vệ sĩ Trung Nam Hải: thành viên đơn vị bộ đội đặc chủng Trung Quốc, có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho các cấp lãnh đạo quốc gia)
Lúc Trương Nhất Phàm đi ngang qua, hai người đều lễ phép chào, hắn gật đầu chào lại rồi đi về cuối hành lang. Lý Hồng đang đứng cạnh cửa sổ gần đó, nhìn dòng xe nườm nượp dưới đường.
- Đến trường mới có quen không?
Lý Hồng nghe thấy tiếng bước chân Trương Nhất Phàm, liền quay đầu lại hỏi.
Trương Nhất Phàm gật đầu nói:
- Cũng được, có điều Phó hiệu trưởng quản lý chặt quá, làm ai cũng khó chịu.
- Sao, anh hối hận rồi à?
- Có chút, thực ra anh cảm thấy chỗ đó hợp với em hơn.
Trương Nhất Phàm nhìn gương mặt trắng nõn như phấn của Lý Hồng, liền bất giác muốn hôn cô, cảm giác hôn lên mặt cô rất dễ chịu, rất mê người.
Cô không đánh son, song môi lại có màu hồng nhạt rất đẹp.
Môi cô thật thơm.
Tuy rằng sẽ có nhiều người không tin, nhưng Trương Nhất Phàm lại có thể cảm nhận được rất chân thực vị ngọt ngào trên đôi môi ấy.
Lý Hồng đột nhiên thấy Trương Nhất Phàm cứ nhìn chằm chằm vào môi mình, khiến cô bực bội lườm hắn một cái, may là không có ai quanh đó, mấy tay cảnh sát và vệ sĩ cũng đứng khá xa.
Ánh mắt này của cô có thể gọi là ánh mắt mê hồn, nhất là với một cô gái như Lý Hồng, ánh mắt ấy khiến Trương Nhất Phàm hồn siêu phách lạc.
Thời gian gần đây, người mà hắn nghĩ đến nhiều nhất chính là Lý Hồng.
Gặp lại cô, hắn mới nhận ra khát vọng muốn chiếm giữ cô lại mãnh liệt đến vậy.
Bước lại gần hơn một chút, Trương Nhất Phàm còn thoang thoảng ngửi thấy mùi thơm không giống như nước hoa của cô. Rất nhẹ, rất riêng, phải đứng ở khoảng cách gần mới có thể ngửi thấy được.
Bất quá, Trương Nhất Phàm dường như là người đầu tiên phát hiện ra mùi hương ấy của cô, chính lần hai người hôn nhau bên bờ sông, hắn đã ngửi thấy nó.
Đáng tiếc là Lý Hồng không cho hắn cơ hội này, chính bởi Trương Nhất Phàm phạm phải điều cấm kỵ thiêng liêng của cô nên hai người chia tay trong không khí nặng nề.
Lý Hồng chợt nhận ra người đứng sau lưng hô hấp hình như không ổn lắm, rõ ràng có tính xâm chiếm ngang ngược, cô liền quay người lại.
- Theo em quy định của trường rất đúng, đi học thì phải có phong thái của học viên. Đừng có mang cái tác phong trên quan trường vào trường học.
Trương Nhất Phàm nói, cho nên anh mới nói nơi ấy không hợp với anh mà! Môi trường như vậy hợp với em hơn. Em thanh cao trong sáng thế này, ai có thể bì được chứ?
Lý Hồng chau mày, cơ hồ cảm thấy Trương Nhất Phàm có chút gì đó khó tin.
Đám người Tạ Kiến Quốc, Lý Thiên Trụ, Thẩm Hoành Quốc đang ngồi trong phòng nói chuyện với Thủ tướng, họ đã bàn bạc xong việc công, giờ là thời gian nghỉ giải lao, Thủ tướng đột nhiên phát hiện ra:
- Ô, hai đồng chí tiểu Trương với tiểu Lý đi đâu rồi?
Thẩm Hoành Quốc trả lời:
- Họ đang chờ ở ngoài ạ, để tôi ra gọi họ vào.
Thư ký của anh ta lập tức ra ngoài. Trương Nhất Phàm và Lý Hồng đang đứng nói chuyện bên cửa sổ, chợt nghe thấy thư ký gọi mình liền nhanh chóng đi vào.
- Thủ tướng!
Thủ tướng nhìn hai người, ôn tồn gật đầu:
- Hai người ngồi xuống đi, Lý Hồng, tôi muốn hỏi thêm một chút về tình hình Song Giang. Hiện giờ Song Giang đã chính thức trở thành thành phố lớn thứ hai ở Hồ Nam, về phương diện này cô làm tốt lắm. Nhất là trong lớp cán bộ trẻ tuổi, cô rất có phong thái của một lãnh đạo, về điểm này tôi có lời khen ngợi.
Lý Hồng có chút xấu hổ đáp:
- Thủ tướng quá khen rồi, tôi chỉ là được thơm lây từ thành quả của người đi trước thôi.
Lý Hồng không nhắc đến tên Trương Nhất Phàm, nếu cô nói ra thì lộ liễu quá. Hơn nữa, hai người lại có mối quan hệ không mờ ám nên cô cũng bắt đầu chú ý hơn đến những vấn đề này.
Đương nhiên Thủ tướng đã biết về quá khứ oanh liệt của Trương Nhất Phàm ở huyện Song Giang, ông ta cũng không nhắc lại, chỉ cười nói:
- Lý Hồng là một đồng chí tốt. Lúc cô ấy còn ở Bắc Kinh tôi đã nhận ra điểm này rồi.
Tạ Kiến Quốc ngồi bên cạnh cũng hùa theo.
- Đúng ạ, biểu hiện của đồng chí Lý Hồng ở Song Giang rất rõ ràng, hơn nữa chính quyền tỉnh cũng nhất trí đưa ra quyết định, phải mạnh dạn đề bạt những cán bộ trẻ tuổi, xây dựng tấm gương cho lớp cán bộ thanh niên.
Thủ tướng gật đầu tán đồng.
- Tương lai quốc gia thuộc về lớp người trẻ tuổi, đám già cách mạng chúng ta quả thực phải cố gắng đào tạo những người nối nghiệp rồi, nếu không đợi đến khi đám già này về vườn hết mới đi đào tạo lớp người mới thì chết dở.
Lý Thiên Trụ nói:
- Bốn ban lớn trong chính quyền Hồ Nam chúng tôi, dưới sự lãnh đạo của Bí thư Tạ nhất trí ủng hộ chỉ thị của trung ương. Cùng nhau giữ gìn sự ổn định của Hồ Nam, nỗ lực hết sức thúc đẩy kinh tế phát triển phồn thịnh. Về điểm này Thủ tướng có thể hoàn toàn yên tâm.
Thủ tướng gật đầu nói:
- Báo cáo công tác hôm nay tạm dừng tại đây. Giờ chúng ta ra ngoài vận động một chút, để hai tên tiểu quỷ này có cơ hội làm nhân viên phục vụ.
Trương Nhất Phàm và Lý Hồng cùng mỉm cười vui vẻ.
- Được ạ, cứ để chúng tôi làm nhân viên phục vụ.
Sau đấy, hắn quay ra nói với mấy thư ký đứng phía sau:
- Hôm nay các cậu có thể về nghỉ được rồi, không thể để các cậu cướp bát cơm của tôi và Lý Hồng được.
Những người khác nghe vậy cùng cười phá lên.