Xe cảnh sát chạy đến bến cảng, lái gần nửa giờ mới tới bến cảng đó. Tìm chỗ vắng vẻ ngừng xe, mọi người chuẩn bị núp vào lỗ châu mai bên cạnh bến cảng.
Tô Cẩm Niên nói với Cục trưởng Cục Cảnh sát: "Chờ qua lúc trời vừa rạng sáng thì chúng ta có thể trở về."
"Ừ, diễn trò phải làm toàn bộ chứ." Cục trưởng gật đầu, "Sợ là Mông La Anh lại có sắp xếp mới nên tôi đã để cho người của tôi ở trong theo dõi hắn."
Tô Cẩm Niên gật đầu.
"Tít tít ——" một tiếng rung nhè nhẹ, Cục trưởng Cục Cảnh sát lấy ra nhìn, là cấp dưới của ông trong Cục Cảnh sát theo dõi Mông La Anh gởi tới.
"Đã rời khỏi Cục Cảnh sát."
Cục trưởng Cục Cảnh sát nói: "Hắn sợ là nhìn ra chút cách thức, bây giờ đã rời khỏi phòng làm việc của Cục Cảnh sát."
Tô Cẩm Niên gật đầu, "Vậy cấp dưới của anh theo sau chưa?"
Cục trưởng Cục Cảnh sát nhanh chóng đánh chữ, rất nhanh thì bên kia lại gửi tới một tin nhắn.
Cục trưởng Cục Cảnh sát nói với Tô Cẩm Niên: "Đi theo rồi."
Tô Cẩm Niên gật đầu, "Bây giờ chờ bọn họ tự lòi đuôi cùng phần chứng cứ kia."
Cục trưởng Cục Cảnh sát gật đầu, trước tiên một lưới bắt hết mấy phần tử phạm tội ngoài sáng lại đã.
"Tít tít ——" Lại một cái tin nhắn gửi tới.
Cục trưởng Cục Cảnh sát mở ra vừa nhìn thì con ngươi đột nhiên trợn to.
Tô Cẩm Niên nghi ngờ, "Sao vậy?"
Cục trưởng Cục Cảnh sát cho Tô Cẩm Niên nhìn chữ trên màn hình điện thoại di động, "Trói người nước ngoài lại rồi!"
Trong đầu Tô Cẩm Niên như là hiện lên cái gì đó nên lập tức nói với Cục trưởng Cục Cảnh sát: "Mau lên, bảo cậu ấy dùng di động chụp lại, sau khi chụp xong thì lặng lẽ rời đi, đừng ‘bứt dây động rừng’."
Cục trưởng Cục Cảnh sát gật đầu, truyền đạt mệnh lệnh theo Tô Cẩm Niên.
*
Sau hai giờ đêm khuya khoắt, gió biển vù vù thổi rít, vô cùng rét lạnh, Tô Cẩm Niên gật đầu với Cục trưởng Cục Cảnh sát một cái, Cục trưởng vung tay lên với các binh sĩ, "Trở về."
Trong hoàn cảnh vừa mệt vừa lạnh, những cấp dưới vốn là không có kiên nhẫn đợi được được nữa, nghe cấp trên truyền mệnh lệnh trở về, dĩ nhiên là nhanh chóng rút lui.
Lúc Tô Cẩm Niên về đến nhà, Cục trưởng Cục Cảnh sát gửi một tin nhắn cho Tô Cẩm Niên, bên trong là một đoạn video, Sau khi nhận thì Tô Cẩm Niên xem, phía bên kia, Mông La Anh cùng một người đàn ông bốn mươi tuổi bên cạnh, không biết là người nào, đánh ngất xỉu một người nước ngoài, hơn nữa còn lôi vào trong xe.
Người nước ngoài đó, như anh đang nghĩ, đúng là Jayson Hough!
Tô Cẩm Niên kinh hãi, mặc dù trong lòng đã sớm đoán được nhưng lúc này chính là bằng chứng rõ ràng, trong lòng thở dài. Sau đó Tô Cẩm Niên gọi điện thoại cho Cục trưởng Cục Cảnh sát, "Ngày mai chúng ta đi cứu người."
Cục trưởng Cục Cảnh sát nói: " Cẩm Niên, tại sao bây giờ không đi cứu?"
"Quá muộn." Chính xác mà nói thì bây giờ Jayson Hough tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa ngày mai, Tô Khả cũng cầm chứng cứ của Lưu Hiểu Hiểu đưa cho anh, tất cả sắp yên bình lại rồi.
Trong lòng Cục trưởng Cục Cảnh sát biết lời "quá muộn" của Tô Cẩm Niên tuyệt đối là viện cớ nên cũng gật đầu.
Tô Cẩm Niên nói: "Sáng sớm ngày mai,khống chế Phạm Kim Ngân. Nội gián, nếu tôi đoán không lầm thì chính là người dẫn tôi đi tìm xe."
"Cậu nói Mã Sinh?"
Tô Cẩm Niên gật đầu, "Là hắn dẫn tôi đến chiếc xe kia, hơn nữa, lúc cấp dưới của tôi đến tìm anh thì sắc mặt của hắn hơi thay đổi."
"Ừ."
"Trước tiên khống chế hai người kia, về nội gián còn lại thì chúng ta có thể từ từ bắt."
"Được, nghe lời cậu."
Tô Cẩm Niên cúp điện thoại, đến nằm trên giường, lúc này, Tô Khả của anh cùng Tô Tô vẫn còn đang ngủ.
*
Hôm sau, Tô Khả đi tới quán cà phê ở trung tâm rất sớm, cũng không lâu lắm thì thấy Lưu Hiểu Hiểu đeo mắt kính màu đen xuất hiện trước mặt của Tô Khả, đi bộ dáng vội vã, trong ta của cô ta có một túi hồ sơ.
Lưu Hiểu Hểu vào quán cà phê, liền lấm lét nhìn xung quanh, rất nhanh liền phát hiện chỗ của Tô Khả, sau đó bước nhanh đến Tô Khả.
Tô Khả gật đầu với cô ta một cái, "Tới rồi."
Lưu Hiểu Hiểu gật đầu, căng thẳng hết nhìn đông tới nhìn tây.
Tô Khả trấn an, "Sẽ không có người nào chú ý chúng ta đâu, cô không cần căng thẳng như vậy."
Lưu Hiểu Hiểu thở dài, cũng không biết có phải là cô ta ảo giác hay không, ngày hôm qua nửa đêm Mông La Anh trở về thì ánh mắt nhìn cô ta có thêm mấy phần suy nghĩ.
Lưu Hiểu Hiểu giao túi hồ sơ cho Tô Khả, "Đây là tất cả chứng cứ, cô nhất định phải cất kỹ."
Tô Khả gật đầu, "Tôi hiểu rõ, cô yên tâm."
Lưu Hiểu Hiểu thấy Tô Khả nhận phần chứng cứ này thì cả người cũng nhẹ nhõm không ít, nhưng mà mí mắt cô ta vẫn không ngừng giật, cho nên cô ta nói với Tô Khả: " Tô phu nhân."
"Tô phu nhân, tôi biết rõ yêu cầu sau đây của tôi có thể có chút quá đáng."
Tô Khả không nói gì, vẫn nhìn Lưu Hiểu Hiểu.
Lưu Hiểu Hiểu nói: "Cô cũng biết đấy, thân phận của tôi như vậy, cả ngày sống trong hoảng sợ, nếu như mà tôi có gì bất trắc, tôi lo lắng nhất vẫn là con của tôi."
Tô Khả nhíu mày, "Cô yên tâm, Phạm Kim Ngân rất nhanh sẽ sa lưới, Mông La Anh cũng không ngoại lệ, cô khỏi phải buồn lo vô cớ."
Lưu Hiểu Hiểu tự giễu cười một tiếng, "Hy vọng vậy, nhưng mọi việc cũng phải tính tốt tới việc xấu nhất. Tôi chỉ muốn nói, ngộ nhỡ tôi thật sự có một gì bất trắc, hi vọng cô và chồng của cô có thể thay tôi chăm sóc con của tôi một chút."
Tô Khả nhìn Lưu Hiểu Hiểu, nét mặt của cô ta vô cùng tha thiết, điều này không khỏi làm Tô Khả lại có một cái nhìn với cách cư xư của người phụ nữ này.
Mặc dù đối với hành động của cô ta, Tô Khả tương đối không ưa, nhưng mà cô không thể không nói, đây là một người mẹ tốt, mặc dù thân mình ở trong bùn lầy thì nghĩ nhiều nhất cũng là con của mình.
Bản thân Tô Khả cũng là một người mẹ, cho nên rất hiểu trong lòng của Lưu Hiểu Hiểu. Thà chính mình tự ăn không no mặc không đủ ấm thì cũng phải cho con của mình điều tốt nhất.
Lưu Hiểu Hiểu nói: "Có lẽ là tôi quá ‘buồn lo vô cớ’ rồi." Nói xong, cô ta nhàn nhạt cười một tiếng, ngược lại tương đối chói mắt.
Tô Khả gật đầu, "Cô hãy yên tâm đi, cô tuyệt đối sẽ không có chuyện gì. Hơn nữa, theo như chồng tôi nói thì một hai ngày nữa sẽ truy bắt trùm ma túy ở đây, thật ra thì cô có thể thu dọn đồ đạc rời đi rồi."
Lưu Hiểu Hiểu gật đầu, "Tôi biết, nhưng mà chuyển tài sản của tôi cho con trai tôi nên còn cần chút thời gian, trong hai ngày này, đoán chừng tôi vẫn có thể ở bên cạnh Mông La Anh ."
"Haizz, cô là đang ở trong hang hổ đấy."
Lưu Hiểu Hiểu cười lắc đầu, "Hết cách rồi, tôi đoán hắn còn chưa phát hiện tôi đã đem chứng cứ của bọn họ dời qua cho các người."
Tô Khả gật đầu một cái, "Được rồi, cô tự cẩn thận mọi thứ."
Hai người lại nói chuyện một chút, Lưu Hiểu Hiểu nhìn thời gian cô ta ra ngoài cũng hơn nửa giờ rồi nên liền nói với Tô Khả: " Tô Khả, tôi đi về trước đây. Còn nữa, cám ơn cô."
Tô Khả cười, "Đâu có, là tôi nên cám ơn cô."
Nếu như không phải cô ta cho cô tình báo quan trọng như vậy thì cô tin rằng Cẩm Niên của cô cũng không có tốc độ nhanh như vậy liền có thể biết rốt cuộc người sau lưng trùm buôn thuốc phiện là ai; nếu như không có cô ta cung cấp tin tức thì cô tin rằng Cẩm Niên của cô cũng không thể nhanh như vậy mà biết này nội gián trong Cục Cảnh sát là Mông La Anh, từ đó bố trí kế hoạch.
Lưu Hiểu Hiểu rời đi, Tô Khả uống từng giọt từng giọt cà phê trong quán cà phê rồi cầm túi của cô lên, rời khỏi quán cà phê, chậm rãi đi tới bệnh viện thành phố.
Vốn là bệnh viện thành phố rất gần quán cà phê nên Tô Khả đi mười lăm phút liền đến bệnh viện thành phố.
Ở cổng bệnh viện thành phố, Tô Khả nhìn thấy xe mini của Hoàng Nghê Thường đang lấy thẻ thông hành bên kia. Đúng lúc đo, Hoàng Nghê Thường liếc mắt nhìn thấy Tô Khả.
Cô ta lạnh lùng cười một tiếng với Tô Khả.
Ánh mắt Tô Khả lạnh lùng, trực tiếp đi thẳng đến khu nội trú.
Hoàng Nghê Thường nổi nóng tại chỗ, nhìn vẻ mặt Tô Khả có vẻ không đau buồn cũng không vui vẻ thì cô ta không khỏi sinh lòng nghi ngờ, theo lý thuyết, con trai của cô qua đời thì cô là người làm mẹ thì không thể nào có bộ dáng này được. Nhớ ngày đó lúc mẹ của cô mất đi, cô còn có một dáng vẻ đau thương đến muốn chết đi đấy.
Hoàng Nghê Thường càng nghĩ càng kỳ lạ, trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Lữ Lương.
"Này, lần trước không phải là anh nói con trai của Tô Cẩm Niên đã chết sao?"
Lữ Lương nói: "Đúng vậy, Nghê Thường."
Hoàng Nghê Thường "ừ" một tiếng rồi cúp điện thoại, cô ta biết trên thế giới này ai cũng lừa gạt cô ta, duy chỉ có Lữ Lương sẽ không. Nhưng mà bên trong này chắc chắn có chuyện kỳ hoặc, cô ta cần tự tìm kiếm.
Hoàng Nghê Thường ghi tên ở khoa phụ khoa, thông qua quan hệ nên rất nhanh cô ta đã chen ngang kiểm tra trước. Còn chưa đi mấy bước đã nhìn thấy Doãn Lạc Hàm nâng cao bụng đi ra, bên cạnh cô còn có Trịnh Diệu Đông cẩn thận từng tí cười.
Khi Doãn Lạc Hàm thấy cô ta thì liếc cô ta một cái.
Hoàng Nghê Thường không khỏi nắm chặt hai tay thành quyền.
Doãn Lạc Hàm nhìn chằm chằm Hoàng Nghê Thường, "Nhìn em gái cô đó."
Trịnh Diệu Đông đi theo sau lưng Doãn Lạc Hàm hết nói nổi, "Thân ái, dưỡng thai."
Doãn Lạc Hàm "hừ hừ" một tiếng, "Còn không phải là anh sao, nếu như không phải là vô số ba phút của anh thì hôm nay em cần tới khoa phụ khoa nhìn con gái của em có gặp chuyện không may hay không sao, sáng sớm em cần nhìn thấy xui xẻo sao."
Doãn Lạc Hàm vừa nói với Trịnh Diệu Đông vừa rời khỏi phòng khám, Hoàng Nghê Thường giận đến hận không thể chặt cô làm trăm mảnh.
*
Sau khi Tô Khả cầm đồ thì đi đến phòng bệnh của Tiểu Bao Tử, nhìn thấy Tô Cẩm Niên ngồi bên cạnh Tiểu Bao Tử để nói chuyện cùng con.
Nhìn Tô Cẩm Niên bình thường không nói chuyện, thế nhưng lúc này thao thao bất tuyệt rất có xu hướng của Đường Tăng, còn Tiểu Bao Tử kế thừa tính tình bướng bỉnh của anh lúc trước, giữ yên lặng.
Tô Khả nhìn tình cảnh này thì không khỏi cảm thấy buồn cười, "Em đã trở về."
"Cô gái" Tiểu Bao Tử dùng mắt to ươn ướt nước nhìn Tô Khả, "Kéo người phụ tình ra đi, líu ríu, thật ồn ào, con cũng không ngủ yên giấc."
Trán Tô Cẩm Niên vô số chữ "tỉnh" xông ra.
Tô Khả: ". . . . . ."
Tô Khả giao vật trong tay cho Tô Cẩm Niên, "Này, dạ những thứ này đều là chứng cứ."
Tô Cẩm Niên gật đầu, chứng cứ bên trong có đủ loại, còn có một USB. Tô Cẩm Niên còn chưa xem thứ trong USB, ngược lại những trang giấy kia thì anh lật xem từng tờ một, một ít là sổ sách báo cáo công việc của hắn, một ít là tên những đồng đảng của hắn, còn có một ít là chứng cứ làm giả.
Tô Cẩm Niên xem, không khỏi nói: "Đoán chừng Phạm Kim Ngân chết cũng không biết tại sao bị phát hiện nữa."
Tô Khả đứng bên cạnh Tô Cẩm Niên không khỏi gật đầu một cái, quả thật những thứ này đều là tài liệu vô cùng bí mật, không phải nhân viên thân tín thì căn bản không lấy được. Hơn nữa, thực ra những tài liệu này là vô cùng lộn xộn và rời rạc, không mất thời gian năm sáu năm thì căn bản không lấy được chứng cứ chi tiết như vậy.
Ngược lại Lưu Hiểu Hiểu có lòng nên hiển nhiên lúc cô ta theo Phạm Kim Ngân, biết thân phận của hắn thì liền bắt đầu lót đường cho bản thân, ngộ nhỡ có một ngày cô ta chết không rõ rành thì cảnh sát còn có thể thông qua những chứng cứ mà trả thù cho cô ta, vụ án giết người có oan khuất quá nặng.
"Khả Khả, vậy anh đến Cục Cảnh sát đây." Sáng sớm hôm nay có hoạt động giải cứu, ngoại trừ việc này thì còn có hành động vây bắt Phạm Kim Ngân sa lưới.
Tô Khả gật đầu, "Anh đi đi, Nhị Tô ở bên em, anh không cần phải lo lắng."
Tô Cẩm Niên mỉm cười, xoay người rời đi.
Tiểu Bao Tử nhìn Tô Cẩm Niên rời đi, miệng nhỏ không khỏi mím chặt.
Tô Khả thấy tình cảnh đó thì mỉm cười nói: "Con đó, Lúc nãy khi anh ấy đang ở đây sao không cho sắc mặt tốt vậy."
Tiểu Bao Tử hừ hừ, "Cô gái, làm sao mẹ lại coi trọng ông ấy vậy." Không thú vị, còn không vui vẻ bằng chú Phong nữa.
"Không có anh ấy sẽ không có con đâu, con phải cảm ơn mẹ nhìn trúng anh ấy thì mới có sự tồn tại của con."
Tiểu Bao Tử đỏ mặt xấu hổ, tay nhỏ bé kéo cái mền đắp lên người bé.
Phía bên kia, âm thanh ầm ầm ĩ ĩ của Doãn Lạc Hàm lại truyền đến.
"Ôi xí hừ, sáng sớm hôm nay đã xui xẻo rồi."
Tô Khả nghiêng đầu, chỉ thấy Trịnh Diệu Đông cẩn thận từng li từng tí đỡ Doãn Lạc Hàm đi vào.
Tô Khả ỉu xìu nhìn Doãn Lạc Hàm, chỉ thấy trước ngực của cô ấy còn có vài vết hôn mập mờ, trong nháy mắt Tô Khả sáng tỏ, "Sao nói thế?"
"Chị đi kiểm tra con gái bảo bối của chị có hình dáng thế nào, kết quả gặp phải con đàn bà bỉ ổi Hoàng Nghê Thường, oa ui, quá đau khổ."
Tô Khả hết nói nổi, "Em còn nhìn thấy cô ta trước chị đó có được chưa. Haizz, kệ đi, chị nói chị gặp cô ta ở đâu?"
Con ngươi Doãn Lạc Hàm chuyển một cái, hiểu ý Tô Khả, "Chị nói với em mà, đàn bà thất đức giống như cô ta ấy, Ngọc Hoàng đại đế cũng không chịu cho cô ta đứa con."
Tô Khả: "—_—"
Trịnh Diệu Đông nói, "Hàm Hàm này, em còn đang mang thai, miệng có thể thoáng chút hay không. . . . . ."
"Anh cút đi nhe." Hai tay Doãn Lạc Hàm chống nạnh, nét mặt là "Anh có thể làm khó dễ được em sao".
Trịnh Diệu Đông quả quyết cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Doãn Lạc Hàm lại nói, "Chị đoán là nhất định do cô ta cùng lão già kia XO nhiều lần quá, thế cho nên cổ tử cung thối nát cùng các bệnh phụ khoa khó chữa."
Tô Khả sờ sờ cằm: "Khả năng thật lớn."
Trịnh Diệu Đông nhìn trời, đối mặt với hai người phụ nữ có suy nghĩ "ác độc" thì lập tức ỉu xìu im lặng. Được rồi, phụ nữ đều như vậy, đối với người phụ nữ họ ghét thì sẽ không chút nể tình trách mắng. >.
*
Tô Cẩm Niên trở về cục, Cục trưởng Cục Cảnh sát nhìn thấy anh đến thì lập tức ra cửa đón tiếp.
"Mông La Anh đã đến đây chưa?" Tô Cẩm Niên hỏi trước.
"Nghe nói hôm nay xin nghỉ bệnh, như vậy vừa đúng lúc." Cục trưởng Cục Cảnh sát gật đầu nói, "Như thế nào, chúng ta có thể hành động chưa?"
Tô Cẩm Niên gật đầu, "Chia làm hai hướng, tôi cử người truy bắt Phạm Kim Ngân quy án, anh đi bắt Mông La Anh cùng Mã Sinh. Bắt được hai người này thì tôi tin tưởng nội gián thứ ba cũng có thể ‘nước rút lộ đá’." (nước rút lộ đá = cháy nhà lòi mặt chuột)
Cục trưởng Cục Cảnh sát gật đầu, "Đây là bởi vì chứng cứ đã đầy đủ sao?"
Tô Cẩm Niên gật đầu.
Trong nháy mắt vẻ mặt Cục trưởng Cục Cảnh sát mừng rỡ, vung tay lên, "Đi, bắt những con quỷ buôn lậu đi, mấy năm qua ông đây đều bất lực, rốt cuộc có thể hãnh diện rồi."
Tô Cẩm Niên cười, lập tức gọi điện thoại báo cho cấp dưới của anh.
*
Tô Cẩm Niên cùng cấp dưới của anh ngồi xe quân sự chuyên dụng, phía trước có một xe cảnh sát mở đường, khí thế vô cùng bức người. Người đi đường đi ngang qua thấy tình hình như thế thì không khỏi sờ sờ cằm, trong lòng nghi ngờ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Khi Tô Cẩm Niên đi tới Cao ốc của Phạm thị, những nhân viên lui tới tòa nhà đồ sộ Phạm thị không khỏi cau mày, chẳng lẽ là phải đổi trời?
Hành động của bộ đội đặc chủng cùng hành động của cảnh sát vô cùng nhanh chóng, một đội cảnh sát phong tỏa đường qua lại. Còn một binh sĩ khác và sĩ quan cảnh sát lại đi theo Tô Cẩm Niên trực tiếp chạy đến tầng làm việc của Phạm Kim Ngân.
Rất nhanh thì mấy người Tô Cẩm Niên đã tới phòng làm việc của Phạm Kim Ngân .
Phạm Kim Ngân hoàn toàn đắm chìm trong tin vui mà Hoàng Nghê Thường báo cho, đến lúc mấy người Tô Cẩm Niên đá văng cửa phòng thì hắn cũng chưa lấy lại tinh thần.
Khi Phạm Kim Ngân thấy Tô Cẩm Niên đến thì đầu tiên là sững sờ rồi rất nhanh khôi phục bản tính thương nhân, "Ơ, đây không phải là Đại Thượng tá Tô đó à, sao rảnh rỗi đi tới địa phương nhỏ của tôi vậy."
Tô Cẩm Niên không để ý đến hắn.
Ngược lại sĩ quan cảnh sát bên cạnh lấy giấy chứng nhận cảnh sát hình sự cùng với giấy truy bắt, "Phạm tiên sinh, cảnh sát chúng tôi hoài nghi ông buôn ma túy, xin theo chúng tôi đi một chuyến."
Sắc mặt Phạm Kim Ngân vẫn không thay đổi, cười hô hố, "Ha ha ha ha, làm sao có thể chứ, tôi chính là công dân tốt tuân theo pháp luật, sao có thể làm loại chuyện như vậy. Các người có thể hiểu lầm gì hay không, hoặc là tin vào lời gièm pha?"
Sĩ quan cảnh sát nghiêm mặt, vô cùng nghiêm túc nói với Phạm Kim Ngân: "Ông nghĩ rằng cảnh sát chúng tôi không coi trọng chứng cứ mà bắt người lung tung sao? Phải biết rằng khi ông nói những lời này thì chúng tôi cũng có thể kiện ông tội phỉ báng!"
Phạm Kim Ngân thu lại nụ cười, trong lòng suy nghĩ, rốt cuộc là cảnh sát lấy được chứng cứ gì mà dám khí thế hung hăng đến đây bắt hắn, thậm chí một chút thể diện cũng không cho hắn.
Chẳng lẽ bọn họ lại không biết, nếu như hắn không bị mang đi thì sự nghiệp của bọn họ cũng kết thúc sao?
"Phạm tiên sinh, tôi hi vọng ông phối hợp với chúng tôi." Anh cảnh sát trẻ thấy nụ cười trên mặt Phạm Kim Ngân cũng không còn thì liền nghiêm túc nói với hắn.
Phạm Kim Ngân giơ hai tay lên, nhún nhún vai, "Dĩ nhiên, cảnh sát làm việc, tôi là công dân tốt nên dĩ nhiên phối hợp. Chỉ là, nếu như cuối cùng biết được tôi vô tội thì cậu cảnh sát trẻ à, tôi chính là hi vọng cậu tốt nhất nên nói xin lỗi tôi nhé."
Hắn nói nhẹ nhàng, nhưng cuối cùng thì trong giọng nói không khỏi đầy uy hiếp.
Tô Cẩm Niên thờ ơ nhìn Phạm Kim Ngân, "Phạm lão tiên sinh, xin mời."
Phạm Kim Ngân nhìn lướt qua Tô Cẩm Niên, theo cảnh sát đi xuống. Đi tới giữa chừng, Phạm Kim Ngân lại nói, "Tôi cũng cần gọi mấy cuộc điện thoại nói cho tôi người nhà biết, tôi muốn yêu cầu này thì không quá đáng chứ?"
Tô Cẩm Niên cười lạnh, "Không quá đáng, nhưng mà phải đến Cục Cảnh sát để gọi."
Mũi Phạm Kim Ngân phát ra tiếng "hừ" nhỏ rồi theo người đến Cục Cảnh sát. Đến Cục Cảnh sát, Cục trưởng Cục Cảnh sát thi hành nhiệm vụ bên kia cũng về tới, Mông La Anh cùng Mã Sinh bị áp giải đi theo sau ông.
Cục trưởng Cục Cảnh sát thấy Tô Cẩm Niên bắt Phạm Kim Ngân về thì khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Phạm Kim Ngân nheo mắt nhìn Mông La Anh cùng Mã Sinh bên kia, trong lòng thầm kêu không được rồi, lúc nào thì hắn bị lộ bí mật chứ? Nhưng là nghĩ cả buổi mà hắn cũng không hiểu, rốt cuộc hắn là xuất hiện sai lầm ở chỗ nào mà bị cảnh sát tập trung vào, thậm chí con cờ thật vất vả nằm vùng của hắn cũng bị người ta kéo ra.
Nhưng cho dù như thế thì hắn cũng không sợ, dù sao cũng không có chứng cứ. Nhưng mà thật không có sao? Vốn là hắn không lo lắng, lúc nhìn thấy Mông La Anh cùng Mã Sinh thì trong lòng nổi lên một chút nghi ngờ.
Đến Cục Cảnh sát, bộ dạng Phạm Kim Ngân vô cùng phối hợp, trong miệng không ngừng nói "oan uổng", "hiểu lầm", "tôi là công dân tốt tuân theo pháp luật" các loại, chỉ tiếclà không có một người nào để ý hắn.
Cuối cùng, hắn đề nghị gọi điện thoại báo cho người nhà.
Cục Cảnh sát trực tiếp cho hắn gọi điện thoại về nhà, để cho hắn hands-free. (loa ngoài)
Hắn tức giận mắng: "Các người làm như vậy là không có nhân quyền."
Cục trưởng Cục Cảnh sát trực tiếp vung một tài liệu ra trước mặt của Phạm Kim Ngân, sắc mặt Phạm Kim Ngân tái nhợt.
Những thứ này đã sớm bị hắn tiêu hủy, tại sao trước mắt lại xuất hiện một phần như vậy?
Nội gián!
Trong nháy mắt trong lòng của hắn nghĩ tới từ này, nhưng mà cuối cùng nội gián là ai?
Hắn thật sự không biết.
Tay của hắn căng thẳng đến xuất mồ hôi, sau đó gọi điện thoại cho vợ của anh, báo cho bà ta là hắn muốn đi công tác, để cho bà ta trông nom tốt việc trong nhà. Sau đó, lải nhải nói một tràng.
Ở bên kia, vợ của hứn cũng chỉ "ừ" "ừ". Không có câu đặc biệt nào, mọi người cũng nhốt hắn lại.
Mông La Anh ở bên kia là do một nữ cảnh sát thẩm vấn, khi Tô Cẩm Niên cùng Cục trưởng Cục Cảnh sát tới, Mông La Anh nhất định duy trì trầm mặc.
Nữ cảnh sát kia nhìn thấy Tô Cẩm Niên cùng Cục trưởng Cục Cảnh sát tới thì đứng dậy gật đầu xuống.
Cục trưởng Cục Cảnh sát cùng Tô Cẩm Niên ngồi xuống, nhìn Mông La Anh, "Khai đi, còn có một nội gián nữa là người nào."
Cục trưởng Cục Cảnh sát lên tiếng, Mông La Anh nhìn Cục trưởng Cục Cảnh sát, "Tôi không hiểu rốt cuộc anh đang nói gì."
Cục trưởng Cục Cảnh sát lấy điện thoại di động ra, "Ha ha, cậu là ‘chưa thấy quan tài chưa đổ lệ’."
Chỉ thấy phía trên một video xuất hiện trước mặt của Mông La Anh.
Sắc mặt Mông La Anh hơi thay đổi, "Ông cử người theo dõi tôi!"
"Ha ha, thừa nhận."
Mông La Anh ảo não nhìn chằm chằm Cục trưởng Cục Cảnh sát, "Ông muốn biết gì?"
"Người nước ngoài bị cậu giấu ở đâu ? Còn nữa, người cùng bắt cóc người nước ngoài với cậu có tên là gì? Quan trọng nhất là, ba nội gián nằm vùng ở Cục Cảnh sát chúng tôi, một là cậu, một là Mã Sinh, còn một người nữa, là ai ? Chính cậu cũng là cảnh sát, tôi tin cậu biết đạo lý thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị. Cậu đã một bước sai chân rồi, tôi hi vọng cậu đừng tiếp tục sai lầm nữa!"
Mông la Anh cười ra tiếng, "Cái gì gọi là tôi bắt cóc người nước ngoài? Không phát hiện thật ra thì hắn say như chết, chúng tôi cứu hắn đó sao? Tại sao ông vu oan cho tôi. Còn nữa, mặc dù tôi biết rõ trong cục chúng ta thật sự có nội gián, nhưng mà tại sao ông nói là tôi chứ. Cục trưởng, tôi có thể kiện ông tội vu oan đấy."
"Quả nhiên là cậu ‘chưa thấy quan tài chưa rơi lệ’ mà!" Cục trưởng Cục Cảnh sát sắc lạnh, "Tôi tin người tình của cậu là Lưu Hiểu Hiểu rất vui lòng nói cho chúng tôi biết sự thật bên trong."
Mông La Anh sững sờ, trong lòng thầm mắng: quả nhiên là con đan bà bỉ ổi kia, đại ca nói đúng, phải giết chết con đàn bà bỉ ổi kia!
"Ha ha, vậy ông gọi cô ta tới đi." Dù sao, buổi sáng lúc tiện nhân kia trở lại thì cũng đã bị hắn giết rồi, sau đó hắn trực tiếp để đại ca vứt xác cho hắn, kết quả không tới hai mươi phút thì người của Cục Cảnh sát liền tới nhà.
Suy nghĩ một chút thì thật đúng là ‘kinh tâm động phách’.
Chỉ tiếc bọn họ vẫn biết. Chỉ là, trong lòng Mông La Anh vẫn sinh nghi ngờ, bởi vì hắn không biết rốt cuộc Lưu Hiểu Hiểu nói với cảnh sát bao nhiêu bí mật của bọn chúng.
"Hừ, cậu chờ đó!" Cục trưởng Cục Cảnh sát lạnh lùng nhìn Mông La Anh, sau đó nói với Tô Cẩm Niên: "Đi đến chỗ Mã Sinh đi."
*
Thẩm vấn là một việc cực vô cùng vất vả, hơn nữa bọn tội phạm còn càng già càng lão luyện, bằng chứng trước mặt vẫn cắn răng nói bị vu oan, nghĩ đến thì thật là tức mà.
Lưu Hiểu Hiểu giao chứng cứ đủ nhiều, nhưng phạm Kim Ngân lại nói những thứ này cũng chỉ là bản phô tô, rất dễ dàng làm giả, còn về hình ảnh thì có thể là ghép.
Mà Lưu Hiểu Hiểu đưa USb, đơn giản là ghi âm, Phạm Kim Ngân nói, mặc dù giọng nói của người bên trong giống như hắn, nhưng mà hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, ai biết có phải đối thủ của hắn vu khống hãm hại hay không.
Cho nên những chứng cứ này phải cầm đến khoa xét nghiệm phân rõ thật giả, hơn nữa, bọn họ phải tìm được nhân chứng. Chỉ là, đột nhiên Lưu Hiểu Hiểu biến mất.
Lúc Tô Cẩm Niên trở về nói với Tô Khả, Tô Khả choáng váng.
"Buổi sáng cô ấy còn nói cho em biết, nói trước mắt cô ấy sẽ không rời khỏi Mông La Anh. Làm sao có thể lập tức không tìm được cô ấy." Trong lòng Tô Khả có chút thấp thỏm, dù sao buổi sáng còn gặp mặt, nếu cô ta gặp bất trắc, trong lòng Tô Khả dù sao vẫn sẽ luôn khó chịu.
Tô Cẩm Niên nhíu mày, "Được, anh để người khác điều tra."
Tô Khả gật đầu, "Đúng rồi, con trai của cô ấy."
Tô Cẩm Niên nhíu mày, Tô Khả kể chuyện buổi sáng Lưu Hiểu Hiểu cầu xin cô cho Tô Cẩm Niên.
Tô Cẩm Niên nói: "Anh hiểu rồi."
Tô Cẩm Niên gọi điện thoại thông báo cho Cục trưởng Cục Cảnh sát, Cục trưởng Cục Cảnh sát cau mày, "Nhất định là tên khốn kiếp Mông La Anh rồi!"
Tô Cẩm Niên không nói lời nào, mặc dù anh cũng đoán là hắn, nhưng mà trước đó vài ngày, không phải Mông La Anh không muốn giết Lưu Hiểu Hiểu sao? Sao đột nhiên muốn giết Lưu Hiểu hiểu đây?
Biết được Lưu Hiểu Hiểu có khả năng bị giết, tâm tình Tô Khả vẫn có chút nặng nề.
Cô ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm Niên, "Cẩm Niên, rốt cuộc thì lúc nào vụ án lần này mới có thể giải quyết xong đây?"
Tô Cẩm Niên vuốt tóc Tô Khả, "Nhanh thôi."
Mặc dù Tô Cẩm Niên an ủi Tô Khả, nhưng anh cũng biết, vụ án lần này không dễ dàng giải quyết như anh nghĩ tới. Bởi vì Phạm Kim Ngân luôn chắc chắn hắn bị oan uổng, mà những thứ gọi là chứng cứ kia có khả năng làm giả rất lớn.
Quan trọng nhất là, vợ của hắn bắt đầu bảo lãnh cho hắn. Mọi người cũng không biết hắn làm thế nào truyền tin tức hắn ở Cục Cảnh sát cho vợ hắn.
Kết quả là vợ hắn tiến hành bảo lãnh cho hắn. Chỉ là trong lúc bảo lãnh thì không cho phép hắn rời thành phố H.
Phạm Kim Ngân rời khỏi Cục Cảnh sát, mọi người nắm chặt hai quả đấm, tức giận không thôi, hiện nay biện pháp duy nhất chính là có được nhân chứng. Chỉ tiếc là Phạm Kim Ngân cùng đám hàng mới nhất kia, đoán chừng trong khoảng thời gian này hắn sẽ không nhận, dù sao thì hiện tại là thời kỳ đặc biệt.
Mà một hướng khác, cảnh sát vẫn khẩn cấp đề ra nghi vấn với Bộ trưởng Bộ tài vụ về Phạm Kim Ngân.
Thời gian kiên trì mấy ngày, rốt cuộc Bộ trưởng Bộ tài vụ mở miệng, mọi người mừng rỡ, lần nữa cử người bắt Phạm Kim Ngân trở lại, kết quả là Phạm Kim Ngân không có ở công ty.
Kiểm tra một lượt thì kết quả phát hiện thi thể nặng nề của Phạm Kim Ngân tại nhà người tình của hắn, hiện trường lúc đó là, con mắt Phạm Kim Ngân lồi ra mà chết, trên người cũng không có vết thương rõ ràng. Về phần rốt cuộc hắn chết thế nào thì pháp y vẫn còn đang nghiên cứu, cũng chưa có tin tức xác thực.
Cùng lúc đó, tại hiện trường Phạm Kim Ngân tử vong, người tình của hắn là Hoàng Nghê Thường cũng khắp người đầy máu nằm bên cạnh Phạm Kim Ngân, trải qua cấp cứu thì bác sĩ chỉ nói là đứa bé không giữ được, sau này cô ta cũng không cách nào có con nữa, đồng thời vẫn hôn mê ở bệnh viện.
Trùm ma túy cứ chết đi như thế, đây là chuyện mà mọi người không có cách nào đoán trước.
Hôm sau, Bộ trưởng Bộ tài vụ mở miệng về Phạm Kim Ngân, nói ra ông ta thay Phạm Kim Ngân làm giả sổ sách bí mật. Hơn nữa, nói thẳng ra Phó Cục Trưởng Cục Tài chính cùng Cục trưởng Cục Thuế vụ đều có lui tới với Phạm Kim Ngân.
Cùng lúc đó, nhiều chứng cứ phạm tội của Phạm Kim Ngân bị người ta tiết lộ. Đồng thời truyền thông làm sáng tỏ, tất cả dân chúng xôn xao.
Ở trong mắt bọn họ, có thể nói Phạm Kim Ngân là một nho sĩ (người có học) buôn bán thành công, quan trọng nhất là tấm lòng lương thiện, một trong mười công ty gia đình thành công nhất thành phố H, hơn nữa cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn trong các hoạt động từ thiện. Nhưng lại không nghĩ rằng, Phạm Kim Ngân hắn lại là trùm ma túy, thật sự là quá không thể tin.
Vì vậy, có lẽ là một ngày sau, cổ phiếu của công ty Phạm Kim Ngân liền rớt xuống đến điểm thấp nhất, tiện nghi cho Thẩm Đường cùng Doãn Lạc Phong là hai thương nhân cùng làm bất động sản. (bất động sản còn gọi là địa ốc)
Còn Cục trưởng Cục Cảnh sát thì vô cùng phẫn nộ, mặc dù Phạm Kim Ngân là một tên trùm ma túy, nhưng hắn còn chưa có bị phán hình chịu tội, cứ chết đi như vậy, hơn nữa bao phủ tất cả những bẩn thỉu sau lưng, ông thật sự không cam lòng.
Vì vậy ông hạ lệnh truy xét thật nặng, không tra thì cũng may, kia điều tra, thật lòng là bắt được một đống lớn ‘quan lớn quyền quý’, bây giờ là cả nước rộ lên. Ban kiểm tra kỷ luật quốc gia hạ lệnh giao phó, mọi cán bộ viên chức liên quan trực tiếp đến vụ án này, nếu như chứng cứ xác thật thì quy tắc kép hết.
Nhưng bởi vì người dính dáng càng lúc càng nhiều, phía trên cũng gọi điện thoại tới, ý là, chuyện của trùm thuốc phiện đến đây chấm dứt, đã một đống cán bộ viên chức rồi, nếu như tiếp tục tra nữa thì các người biết đó, ‘nước quá trong ắt không có cá’, thể chế quốc gia sẽ hỏng mất.
Đồng thời, giấy giám định nghiệm thi đối với cái chết của Phạm Kim Ngân cũng đã ra, trước mắt mà nói thì hắn do đột phát bệnh tim dẫn tới hít thở không thông mà tử vong, loại bệnh tim là mạch chính về tim bị tắc nghẽn vì vậy nên sau đó dẫn tới sung huyết não, vỡ ra mà chết.
Mọi người thở dài rất nhiều, đương nhiên còn phải hỏi Hoàng Nghê Thường xuất hiện tại hiện trường mà Phạm Kim Ngân tử vong.
Một ngày sau, Hoàng Nghê Thường tỉnh lại, nhìn thấy vô số cảnh sát, vẻ mặt có vẻ có chút chết lặng. Nhưng mà đối với vấn đề của cảnh sát thì vẫn cực kỳ phối hợp.
Ý của cô ta chính là, ngày đó, Phạm Kim Ngân đến nhà của cô ta, lúc cô ta nói với Phạm Kim Ngân là cô ta mang thai thì Phạm Kim Ngân vô cùng vui mừng, kết quả đột nhiên ngã xuống đất mà chết, cô ta bị hù sợ muốn chết nên lúc vội chạy tới bên cạnh hắn đã không cẩn thận bị nhào xuống, kết quả, chính cô ta cũng hôn mê bất tỉnh, hơn nữa còn làm hại con của cô ta mất đi. . . . . .
Cô ta nói cô ta thật xin lỗi Phạm lão tiên sinh đối với cô ta tốt như vậy, cô ta vì muốn lưu lại cho hắn một huyết mạch, kết quả là hại không ít người chết, ngay cả đứa bé trong bụng của cô ta cũng không giữ được. Cô ta vừa nói vừa khóc thút thít, nói thẳng là mình hại chết Phạm Kim Ngân.
Một vài cảnh sát tương đối giàu lòng thương cũng đồng tình khi nghe cảnh ngộ của cô ta thì cũng lắc đầu thở dài. Nhưng nghĩ đến thân phận của cô ta thì cũng thôi.
Một cảnh sát trong đó hỏi Hoàng Nghê Thường, cô biết Phạm Kim Ngân là trùm buôn thuốc phiện không?
Vẻ mặt Hoàng Nghê Thường lộ vẻ hoảng sợ, vội nói cô ta hoàn toàn không biết thân phận của Phạm Kim Ngân là một trùm buôn thuốc phiện, cô vẫn cho rằng hắn là thương nhân bất động sản thành đạt.
Nói rất thành thật, đương nhiên người cảnh sát sẽ không tin hoàn toàn, chỉ ghi lại lời cô ta nói viết xuống rồi để cho cô ta ký tên, cũng cho cô biết là sau khi thân thể tốt hơn thì bọn họ còn có thể mời cô ta vào Cục Cảnh sát một chuyến rồi rời đi.
*
Thời gian qua lại, đầu mùa đông lặng lẽ tới, chỉ là nhiệt độ thời tiết ở thành phố H vẫn tương đối cao, cho nên mọi người vẫn không có cảm giác được mùa đông đến chút nào.
Mấy ngày nay đúng là Tô Cẩm Niên không ngủ không nghỉ làm phân tích vụ án cùng điều tra, Tô Khả lắc đầu một cái, "Anh cũng không phải bộ đội đặc chủng mà là cảnh sát hình sự."
Tô Cẩm Niên cười cười, "Dù sao thì vụ án này có chút liên hệ với anh."
Tô Khả gật đầu, "Tiến triển mới nhất như thế nào?"
Tô Cẩm Niên xoay người lại nói đầu đuôi gốc ngọn với cô.
Tô Khả nghe Lưu Hiểu Hiểu được xác nhận tử vong, thi thể bị phát hiện ở địa điểm du lịch hang động Ngọc Sơn nổi tiếng ở thành phố H, mà Jayson Hough trở thành người mất tích, trong lòng trăm mùi vị hỗn hợp.
Mà nội gián trong Cục Cảnh sát, từ trong miệng Mã Sinh mà biết được người thứ ba là một nữ cảnh sát, người đó là một bà con xa của Phạm Kim Ngân.
Mông La Anh còn là kẻ khả nghi sát hại Lưu Hiểu Hiểu, hai ngày trước bị phán xử tử hình, án treo nửa năm. Hai người khác, một tên bị phán xử tù có thời hạn mười năm, một tên bị phán xử tù chung thân, tước đoạt quyền lợi chính trị cả đời.
Sau khi Tô Khả nghe xong thì khóc thút thít không dứt, sau đó nghĩ tới con trai của Lưu Hiểu Hiểu, sau khi biết được mẹ mình bị người ta giết hại chết thì cả ngày vẻ mặt trầm xuống không nói lời nào, giống như bị tự kỷ, bị cảnh sát đưa đến một bác sĩ chuyên chữa trị cho trẻ em có vấn đề tâm lý.
Về Hoàng Nghê Thường, trong tay cảnh sát không có chứng cứ phạm tội của cô ta cùng Phạm Kim Ngân, hơn nữa Hoàng Nghê Thường không có động cơ giết người, cảnh sát chỉ có thể liệt cô ta vào người vô tội. Về nhóm người buôn lậu thuốc phiện sau lưng Phạm Kim Ngân thì cùng lúc bị một lần hành động bắt hết, vẫn trốn ra một người tên là "anh Lữ".
Hình ‘anh Lữ’ bị cảnh sát đăng ở các truyền thông tạp chí lớn, truyền thông Internet, đến nay còn không có lấy được tin tức ngầm xác thật.
Hành động lần này, trước mắt thì thấy là tiến triển vẫn tính là thuận lợi, nói trắng ra, tất cả đều là công lao của Lưu Hiểu Hiểu, không có mấy chứng cứ của cô thì hoàn toàn không thể tiến hành thuận lợi như thế. Nhưng tiếc nuối duy nhất là đến nay, cảnh sát cũng không có tin tức của Jayson Hough.
Jayson Hough là một người nước ngoài, hơn nữa còn là người nước ngoài nổi danh trên thế giới, sau khi ông mất tích thì tự nhiên bị chú ý, cho nên cảnh sát thành phố H cảm nhận được áp lực chưa từng có, đồng thời, sứ giả của Đại sứ quán nước Mỹ đóng tại Thiên Triều cũng tới tìm hiểu tình hình, cùng lúc đó thì cử mấy cảnh sát nước Mỹ hợp tác với cảnh sát của thành phố H cùng nhau điều tra.
Đồng thời, Tô Cẩm Niên cũng phải dẫn cấp dưới trở về thành phố B phục lệnh, bởi vì bên trên đã gọi điện thoại tới thúc giục anh. Hơn nữa chuyện kế tiếp không cần anh nữa, anh chỉ được thủ trưởng cử đến bên này trợ giúp cảnh sát của thành phố H truy bắt trùm buôn thuốc phiện thôi, mà rõ ràng trùm buôn thuốc phiện đã bị bắt, mặc dù còn có một con cá lọt lưới, nhưng mà những chuyện này đều là của cảnh sát ở thành phố H.
Tô Khả biết Tô Cẩm Niên định trở về thành phố B thì trong lòng không muốn, Tô Cẩm Niên nói: "Em là vợ của anh, anh trở về thành phố B thì đương nhiên em cũng phải trở về thành phố B chứ."
Tô Khả nhíu mày, mặc dù Tô Cẩm Niên nói là sự thật, nhưng mà cô thật sự không muốn nhìn thấy người mẹ cực phẩm kia. Vì vậy, Tô Khả nói đẩy qua Tiểu Bao Tử vẫn còn phải ở bệnh viện vài ngày.
Tô Cẩm Niên cũng không ép cô, chỉ nói sau khi anh phục lệnh thì xin mượn nửa tháng, theo cô tới thành phố H, đến lúc đó vợ chồng bọn họ cùng Tô Tô trở về thành phố B.
Tiểu Bao Tử biết được Tô Cẩm Niên phải về thành phố B, tuy ngoài miệng không nói nhưng nghiêm mặt thì cũng nói cho Tô Cẩm Niên là bé rất không vui.
Bố của Tô Khả biết được tin này thì dĩ nhiên là khuyên Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên trở về thành phố B.
Tô Khả buồn bực, yêu cầu bố cùng cô trở về, bố của Tô Khả cũng từ chối, dù sao thành phố H mới là gốc rễ của ông.
Tô Khả lại buồn bực mà tiễn Tô Cẩm Niên lên máy bay trở về thành phố B, cô thì cau mày, cầm tờ giấy nhỏ trong tay, xé rách từng mảnh từng mảnh: "Trở về. . . . . . Không trở về. . . . . . Trở về. . . . . . Không trở về. . . . . . Trở về. . . . . ."
Sau khi Tô Cẩm Niên trở về, hai người Tô Khả liên lạc bằng điện thoại.
Tô Khả cũng cảm giác cô cũng thật không ổn, Tô Cẩm Niên mới rời khỏi một ngày mà cô đã muốn nhớ anh gần chết rồi, Doãn Lạc Hàm nói, nhìn bộ dáng của cô cũng biết là chưa thỏa mãn nhu cầu ham muốn.
Tô Khả bực dọc, kéo cổ áo của cô ấy ra, nhìn vết hôn phía trên không ngừng mới lên, "Nhìn một cái cũng biết là người túng dục quá độ, không biết tiết chế mà con nói những người khác, cẩn thận con chị bung một dao cắt đứt ‘dưa chuột’ của chồng chị đấy. Aiya, đúng rồi, nếu con gái chị sẽ không cầm dao thì em rất vui lòng giúp con bé ra sức."
Tất nhiên là đoạn hội thoại này của Tô Khả bị Doãn Lạc Hàm nhìn khinh bỉ thật lâu.
Tô Cẩm Niên rời đi ngày thứ hai thì ngực Tiểu Bao Tử cũng cắt chỉ, bác sĩ cũng nói là Tiểu Bao Tử có thể trở về nhà để dưỡng bệnh.
Nói thật, Tô Khả nhìn thấy vết sẹo phía trên thì trong lòng là đau quá. Cứ đi theo sau mông Tiểu Bao Tử hỏi con "Có đau hay không".
Ra khỏi viện, Tô Khả bắt đầu dọn từ tiểu khu trở về biệt thự ở quê cô.
Lúc Thẩm Đường biết Tô Khả muốn chuyển nhà thì đưa giấy tờ nhà cho Tô Khả, ý là căn nhà kia là anh cho cô, Tô Khả từ chối. Ý là đã để mẹ con họ ở không năm năm rồi, sao mẹ con họ có thể nhận nhà của anh. Hơn nữa, coi như cô vui lòng nhận thì đoán chừng khi trở về sẽ bị Tô Cẩm Niên sút bay.
Tất nhiên là Thẩm Đường hiểu ý Tô Khả nên cũng không ép buộc cô phải nhận lấy, chỉ thay cô gọi cho công ty chuyển nhà, đương nhiên Tô Khả cực kỳ cảm ơn.
Biệt thự ở quê đã được bố Tô Khả quét dọn sáng sủa sạch sẽ, ngay cả sàn nhà cũng không lưu lại một hạt bụi.
Tiểu Bao Tử thấy căn nhà sáng rực lên thì không nhịn được nói, "Cô gái, ông ngoại quét dọn thật là sạch sẽ."
Tô Khả xấu hổ toát mồ hôi, tất nhiên cô hiểu ý bên ngoài câu nói của Tiểu Bao Tử, ý bé nói cô quét dọn không sạch sẽ chứ gì nữa. Hết cách rồi, trước đây cô chưa bao giờ làm công việc nhà, sau khi sinh bé thì cô mới bắt đầu từ từ học từng chút từng chút.
Mà hôm Tô Khả cùng Tiểu Bao Tử trở về nhà của bố thì mấy người Thẩm Đường, Doãn Lạc Phong, Doãn Lạc Hàm cùng Trịnh Diệu Đông cũng tụ họp ở biệt thự của bố Tô Khả, bố của Tô Khả nấu đầy một bàn, màu sắc món ăn xanh đỏ vàng tỏa hơi nóng, mùi thơm làm người ta vui suóng, còn chưa dọn ra thì mọi người đã nước miếng chẹn họng.
Lúc hạ đũa, tốc độ làm người ta nhìn thấy mà than thở, rất nhanh, coi như đầy một bàn bàn liền lấy tốc độ của mắt thường mà biến mất. (ed: ăn trong một cái chớp mắt, oh my god)
Cũng không lâu lắm, mọi người khẽ vỗ vỗ cái bụng phồng lên, vẫn chưa thỏa mãn. Điện thoại Tô Khả "tụt tụt" rung vang lên, thì ra là điện thoại của Tô Cẩm Niên gọi tới cho Tô Khả.
Tô Khả chớp mắt mấy cái rồi nhận điện thoại, Tô Cẩm Niên nói cho cô biết là anh ngồi máy bay trở lại, lúc này anh đang trên xe tắc xi chạy đến chỗ nhà ở quê.
Miệng Tô Khả hình chữ "O", "Nhanh như vậy." Dù sao lúc này thì mới rời đi có hai ngày.
Bố Tô Khả đứng dậy, đi nấu cho Tô Cẩm Niên ăn, Tiểu Bao Tử kiêu ngạo nói, "Sao nhanh như vậy mà người phụ tình kia đã chạy trở lại rồi?"
Ăn uống no đủ rồi mọi người cầm bài poker, đánh bài.
Tô Khả ngây ngô nhìn bố ở phòng bếp thật lâu rồi liền đứng lên nói, "Tôi đi chuẩn bị cho mọi người ít trái cây."
Vào phòng bếp, mở tủ lạnh, đại khái do ngăn phía trên để hải sản tươi nên Tô Khả vừa mở ra đã đập mùi tanh vào mặt.
Một trận buồn nôn không khỏi từ đáy lòng dâng lên, "Ọe ——"
Cô chạy đến chỗ bồn nước nôn mạnh một hồi, bố của Tô Khả hoảng sợ đi tới bên cạnh Tô Khả rồi vỗ vỗ sống lưng Tô Khả.
"Bố, có phải hải sản bên trong của bố bị hư hay không."
"Có sao?" Bố Tô Khả chớp mắt mấy cái, sau đó đi tới bên tủ lạnh rồi lấy hải sản ra ngửi một cái, hình như không có hư. Nhưng khi nhìn sắc mặt con gái ông tái nhợt thì không khỏi lẩm bẩm, "Hình như. . . . . . Phải . . . . . . . . . . ."
Kết quả là mấy trăm đồng hải sản tươi mới mua cứ u mê vào thùng rác như vậy.
Còn Tô Khả lấy trái cây ra, tùy ý rửa sạch rồi đi ra bên ngoài. Cho đến khi cô tự ăn mấy quả nho chua ngọt khoái khẩu thì cơn buồn nôn trong bụng mới tiêu tan.
Lúc Tô Cẩm Niên tới, bố của Tô Khả đã nấu cho Tô Cẩm Niên một chén mì Dương Xuân, phía trên có một trứng ốp la, để thịt bò chân giò hun khói lên nữa.
Tô Khả thấy được tình hình đó thì bụng không khỏi lại đói bụng, rõ ràng là cô vừa mới cơm nước xong không bao lâu.
Nhìn bộ dạng xấu xí của Tô Khả, Tô Cẩm Niên cười, gắp mì lên, từng miếng từng miếng đút Tô Khả ăn, Tiểu Bao Tử bên cạnh nhìn thấy, rõ ràng không đói bụng mà cũng phát ra một tiếng "ục".
Tô Cẩm Niên hiểu ý Tiểu Bao Tử, lập tức kéo Tiểu Bao Tử qua, đút Tiểu Bao Tử ăn.
Lúc này Tiểu Bao Tử mở cái miệng nhỏ nhắn ăn một ít mì mà Tô Cẩm Niên gắp cho, miệng nhỏ như quả anh đào dính ít vết tương, có vẻ vô cùng non nớt.
Tô Khả thấy Tiểu Bao Tử ăn một miếng, thấy Tô Cẩm Niên gắp đũa thứ hai thì lập tức tự giác há miệng. . . . . . Một bát mì, dưới một nhà ba người đã lập tức thấy đáy. Mà Tô Cẩm Niên còn chưa ăn bao nhiêu thì Tô Khả cùng Tiểu Bao Tử đã ăn được nhiều. Đám người bên cạnh đánh bài poker bị bộ dáng của Tô Khả cùng Tiểu Bao Tử làm cho không biết nói gì.
Bố Tô Khả cũng hết nói nổi, nhìn bọn họ trật tự ăn mì xong, "Bố đi nấu thêm ít nữa."
"Không cần đâu bố." Tô Cẩm Niên cười nói, "Lúc tới đã ăn rồi, không đói lắm."
Bóng đêm mông lung, dĩ nhiên chuyện đầu tiên khi Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả đóng cửa phòng là một chuyện là kích tình mênh mông XO rồi.
Từ cửa lăn đến giường đơn, từ giường đơn lăn đến bên cửa sổ, từ bên cửa sổ lăn vào phòng tắm, từ phòng tắm lăn đến giường đơn, cho đến thở hổn hển, kiệt sức thì hai người ngủ thật say mới thôi.
Nửa đêm gió bắt đầu thổi, Tô Khả không nhịn được bắt đầu đau bụng, "ui ui da da" mà
đánh thức Tô Cẩm Niên ngủ say.
Tô Cẩm Niên mở đèn liền nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Tô Khả thì trong lòng hỏang hốt, "Khả Khả, sao vậy?"
"Bụng của em đau." Tô Khả nhíu mày, trên mặt là mồ hôi lạnh đầm đìa.
Tô Cẩm Niên không nói nhiều thêm hai câu, trực tiếp thay Tô Khả mặc quần áo vào, sau đó anh tùy ý mặc áo khoác vào rồi ẳm lấy Tô Khả đi ra khỏi phòng.
Bởi vì đêm khuya, bố của Tô Khả cùng với mấy người khác ở đó cũng không bị Tô Cẩm Niên đánh thức. Lúc này phong khách lầu dưới vẫn là cảnh ‘tối lửa tắt đèn’.
Dựa vào trí nhớ chỉ có một lần thấy, Tô Cẩm Niên mới mở được đèn, nhìn hai chùm chìa khóa để trên bàn trà, đoán chừng là chìa khóa xe. Tô Cẩm Niên tiện tay cầm một chùm, ở giữa là dấu hiệu xe BMW đập vào mắt.
Nghĩ đến đây là chìa khóa xe BMW của Thẩm Đường, anh không suy nghĩ nhiều, trực tiếp bế ngang Tô Khả, ra cửa thật nhanh, tìm được xe Thẩm Đường ở sân thì mở cửa, đặt Tô Khả ở chỗ ngồi phía sau, đóng cửa, ngồi lên ghế tài xế, khởi động xe, đạp lên bộ ly hợp, xe chạy đến bệnh viện.
Tất cả động tác như nước chảy mây trôi, làm liền một mạch.
Tô Khả nằm ở ghế sau, mồ hôi trên mặt không ngừng rơi xuống, xuyên qua kính chiếu hậu, trong lòng Tô Cẩm Niên đầy lo lắng, không ngừng nói với Tô Khả một câu, "Khả Khả, cuối cùng thì em bị làm sao vậy?"
Tô Khả nằm ở ghế sau, cắn chặt hàm răng, vẫn tràn ra vô số tiếng rên rỉ ‘hừ hừ’ vỡ vụn, "Đau —— đau bụng. . . . . ." Câu nói của cô đã đứt quãng, bể vô cũng vỡ vụn.
Tô Cẩm Niên thấy cô khó chịu như thế thì trong lòng cũng đau đớn, chân phải đạp mạnh cần ga, trực tiếp tăng tốc độ tới một trăm hai mươi cây số, có thể nói là chạy nhanh như gió về phía trước ở trên đường.
Rất nhanh, bệnh viện thành phố liền xuất hiện trước mặt của Tô Cẩm Niên. Đỗ xe xong là Tô Cẩm Niên ẳm lấy Tô Khả, bước nhanh tới phòng cấp cứu.
Bây giờ là lúc đêm khuya, này phòng cấp cứu vẫn coi như rảnh, Tô Cẩm Niên ẳm Tô Khả, rất nhanh liền đến phòng làm việc của bác sĩ trực chính.
Bác sĩ kia thấy sắc mặt Tô Khả trắng bệch, khẽ mở đôi mắt ươn ướt ra, bộ dáng đáng thương. Lại nhìn một tay cô che bụng, trong miệng lại không ngừng nói: "Đau bụng. . . . . ." Anh ta có chút ảo não.
Sau đó, anh ta hỏi Tô Khả mấy câu, tỷ như mới vừa rồi đang làm gì, Tô Khả ấp úng , sắc mặt tái nhợt nhiễm vài sợi tơ đỏ, ngược lại đẹp hết sức.
Anh ta liền bắt mạch của cô, mặc dù Đông y của anh ta có hơi gà mờ, nhưng mà hỉ mạch thì có thể chẩn đoán được. (hỉ mạch là mạch để chuẩn đoán có thai hay không)
Ánh mắt của anh ta không cẩn thận thoáng nhìn thấy chỗ cổ của cô có dấu tích màu đỏ ửng, nhìn lại thấy cô vẫn che bụng, trong lòng sáng tỏ vài phần.
Ừm, rốt cuộc nên nói uyển chuyển như thế nào hay là nói thật ra nguyên nhân là bởi vì hai người kịch liệt XXOO nên dẫn tới thân thể của cô không thoải mái như vậy?
Trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt bác sĩ kia nghiêm túc mà lại không nói lời nào. Cho dù tính tình Tô Cẩm Niên tốt thì cũng vì vậy mà phát hỏa.
"Cuối cùng anh có phải bác sĩ hay không, sao có một bệnh mà cứ ấp úng nói không ra nguyên do! Anh không nhìn thấy cô ấy đau đến sắp ngất đi sao?"
Bác sĩ kia không nhanh không chậm nói, "Tôi nói này đồng chí, vợ của anh phát bệnh hoàn toàn là bởi vì anh khỏe quá đấy."
Con ngươi Tô Cẩm Niên cũng trợn sắp lồi ra.
Bác sĩ kia tiếp tục không nhanh không chậm nói, "Tôi nói là lời thật lòng, triệu chứng này của vợ anh. . . . . ."
Tô Cẩm Niên nổi giận, trực tiếp níu cổ áo bác sĩ lên, "Nói nghiêm chỉnh với tôi coi, bệnh của cô ấy chữa như thế nào! Không nhìn thấy cô ấy đau đến không thở được hay sao!" Nhìn bộ dáng của Tô Khả thì trong lòng của anh liền đau xót, sau đó nhìn bác sĩ kia cứ chầm rì rì thì không vừa mắt rồi.
Sắc mặt của bác sĩ kia hơi đổi, còn muốn tiếp tục nói vài thứ nhưng nhìn vẻ mặt Tô Cẩm Niên nổi giận đùng đùng thì nửa điểm nói nhảm cũng không dám, chỉ hơi ngượng ngùng nói một câu, "Khụ khụ. . . . . . Sinh hoạt vợ chồng của hai người quá mức kịch liệt. . . . . . dẫn đến tử cung cô ấy co rúc dữ dội thôi. . . . . . Cái này. . . . . . Khụ khụ, hay là anh nên mang cô ấy đến khoa phụ sản khám một chút đi."
Nói xong, trong lòng bác sĩ kia khinh bỉ: thật là một người đàn ông xấu tính, hơn nữa không biết quan tâm phụ nữ chút nào. Thử nói vợ mình mang thai, thân là một người chồng lại không biết, còn. . . . . . Chậc chậc. . . . . . Khó trách sẽ làm cho bụng vợ mình đau.
Tô Cẩm Niên cau mày, trừng bác sĩ kia một cái.
Bác sĩ kia vẫn không nhanh không chậm không gọi ra cửa một tiếng, "Kế tiếp. . . . . ."
Tô Cẩm Niên không nói nhiều thêm hai câu thì đã ẳm Tô Khả đi đến khoa phụ sản, cũng may anh đã tới khoa phụ sản một lần, cũng tính là quen thuộc.
Khoa phụ sản có bác sĩ trực ban, lúc nhìn thấy Tô Cẩm Niên bế Tô Khả đến thì bác sĩ để Tô Cẩm Niên đặt Tô Khả lên giường đệm ở bên kia, ông ấy hỏi thăm.
Tô Cẩm Niên kể tình huống lúc nãy ở phòng cấp cứu cùng bác sĩ đó, bác sĩ đó gật đầu một cái, nhìn nằm sắc mặt Tô Khả tái nhợt ở trên giường thì đi tới bên cạnh Tô Khả.
Bác sĩ đó hỏi mấy câu, sờ sờ bụng Tô Khả "Bên này đau không?"
Tô Khả gật đầu một cái, mắt nhắm thật chặt, trên trán đổ đầy mồ hôi, sau đó nhìn thấy hai tay của Tô Cẩm Niên bên cạnh cũng mồ hôi chảy ròng ròng .
Tô Cẩm Niên nhìn bác sĩ trực ban, bác sĩ trực ban nói: "Bế cô ấy đi chụp hình siêu âm đi, sau đó làm kiểm tra nước tiểu, chẳng qua tôi nhìn bộ dạng của cô ấy thì trực tiếp làm kiểm tra máu luôn đi. Nếu như không sai, tôi đoán bây giờ vợ cậu đang mang thai, đau bụng là bởi vì lúc nãy làm vận động kịch liệt thôi."
Tô Cẩm Niên bị bác sĩ đó đột nhiên ném tới quả bom nổ ‘hồn bay phách tán’. Mà anh còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần thì người đã ẳm Tô Khả đi theo bác sĩ điều trị vào phòng trị liệu.
Trong lúc Tô Khả vô tri vô giác thì tự nhiên cũng nghe lời của bác sĩ trực ban nói, không khỏi nghĩ đến hình như một đoạn thời gian rất dài rồi cô chưa có có kinh. Cô không khỏi nghĩ đến lần trước lúc cô và anh XO thì không có dùng biện pháp nào. Hơn nữa lúc cô đi ra ngoài mua thuốc tránh thai thì cũng quên mua.
Cô không khỏi khóc không ra nước mắt: Ngọc Hoàng đại đế, không đùa cô như vậy chứ.
"Bác sĩ, con của chúng tôi không có sao chứ?"
Bác sĩ nhìn hình siêu âm rồi lắc đầu với Tô Cẩm Niên một cái, "Không có sau, chỉ là về sau phải chú ý."
Tô Cẩm Niên đỏ mặt gật đầu.
Bác sĩ lại nói, "Chỉ là ít nhất một tuần lễ kế tiếp thì tốt nhất là cô ấy nên nằm ở trên giường nghỉ ngơi."
Sắc mặt Tô Cẩm Niên nghiêm túc, gật đầu mạnh.
Bác sĩ trực ban lại khai một đơn thuốc, nghiêm túc nói với Tô Cẩm Niên: "Ba tháng đầu thì nhớ không thể sinh hoạt vợ chồng."
Tai Tô Cẩm Niên đều đỏ lên, vội vàng gật đầu, "Tôi biết rồi, bác sĩ."
Thì ra là bây giờ Tô Khả đau thành cái bộ dáng này, cũng như bác sĩ ở phòng cứu cấp nói thì đều là lỗi của anh. Sau đó, bác sĩ lại truyền nước cho Tô Khả, chia thuốc rồi rời đi.
Tô Cẩm Niên ngồi bên giường bệnh của Tô Khả, bộ mặt tự trách, "Khả Khả, thật xin lỗi, lần này đều là lỗi của anh."
Sắc mặt của Tô Khả đã không dọa người như lúc nãy nữa, nghe Tô Cẩm Niên tự trách thì Tô Khả sờ mặt của anh, "Aiya, chuyện này em cũng có lỗi. Thứ nhất là em tự quên mất kỳ kinh nguyệt, quan trọng nhất là dường như, khụ khụ, chuyện kia không có em thì anh cũng không được đâu."
Tô Cẩm Niên ỉu xìu.
Tô Khả ngồi dậy, nhìn trời ngoài cửa sổ sắp tờ mờ sáng thì không khỏi sờ sờ cằm, "Khụ khụ, Cẩm Niên, em chưa từng nghĩ tới hai thai đâu."
Tô Cẩm Niên im lặng.
Đứa nhỏ này vẫn phải tới, tất nhiên Tô Cẩm Niên mừng rỡ, chỉ là mừng rỡ nhiều thì Tô Cẩm Niên cũng không khỏi cau mày, "Khả Khả, hôm nay chúng ta. . . . . . có thể hay không. . . . . ."
"Đồ ngốc, không phải bác sĩ nói không sao đó sao." Tô Khả biết rốt cuộc Tô Cẩm Niên đang lo lắng gì nên liền nói.
Tô Cẩm Niên ‘a’ một tiếng, sau đó vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Tô Khả, "Anh không ngờ bảo bảo thứ hai của chúng ta đến sớm như vậy. Chỉ là anh rất vui mừng. Cám ơn em, Khả Khả."
Anh cười, ở dưới ánh đèn lộ ra sự rạng rỡ phát sáng. Trước kia, không cách nào làm bạn cùng Tiểu Tô Tô lúc mới sinh, không thể nhìn con từ tập tễnh học đi cho đến bây giờ đã vững vàng chân bước; không cách nào nhìn đến con từ bi bô tập nói đến bây giờ nói chuyện trôi chảy diệu kì; không cách nào nhìn con từ một cậu bé không biết gì cho đến bây giờ đã đáng yêu như thế. . . . . .
Trong lòng của anh luôn tiếc nuối.
Đợi đến khi Tô Khả truyền xong nước biển thì mặt trời đã lên ở phía chân trời. Người đi đường thức dậy sớm vội vàng đi làm, trong tay mang một ít bữa ăn sáng nóng hổi.
Đột nhiên Tô Khả nhớ lại là cô và Tô Cẩm Niên ra ngoài suốt đêm rồi, hình như đến bây giờ cũng không gọi điện thoại báo cho bố của cô. Tô Khả nhìn thời gian, đã sáu giờ mười phút sáng, chắc chắn là bố của cô đã rời giường bắt đầu làm điểm tâm rồi. —_— Cô đẩy vai Tô Cẩm Niên một cái, "Nhanh lên, gọi điện thoại cho bố đi."
Tô Cẩm Niên ỉu xìu, lập tức gật đầu, "Phải rồi, thiếu chút nữa quên mất." Nếu là buổi sáng ‘Đại Gia Hỏa’ cũng phát hiện anh và Tô Khả không ở đó, hơn nữa xe của Thẩm Đường cũng không thấy đâu thì không biết muốn gây ra chuyện cười gì nữa đấy. . . . . .
Quả nhiên khi Tô Cẩm Niên gọi điện thoại cho bố vợ của anh thì liền nghe bố vợ anh nói: "Cẩm Niên, không được rồi, không thấy xe của Thẩm Đường nữa."
Tô Cẩm Niên không biết nói gì: Bố, chẳng lẽ bố không phát hiện con gái của bố cùng con rể cũng không có ở đó sao?
Ngược lại, Tô Cẩm Niên tự nói với bố vợ anh là đêm qua chuyện gì đã xảy ra, bố vợ anh kêu lên: "Cái gì, Khả Khả đã xảy ra chuyện? Hả, con nói là Khả Khả mang thai lần nữa sao? Ôi chao, đây là chuyện tốt, ông già như bố lại sắp ẳm cháu ngoại, úi chà, chuyện tốt. . . . . ."
Lúc Tô Khả và Tô Cẩm Niên về đến nhà thì tất cả mọi người nhìn chằm chằm bụng của Tô Khả.
Thân là phụ nữ có thai, Doãn Lạc Hàm không khỏi tiến lên vuốt vuốt bụng Tô Khả, "Chị nói này, được đấy, nhanh như vậy liền lỡ lầm mang thai nữa rồi."
Tô Khả không nhịn được liền châm chọc: "Mẹ nó, em cùng Tô Cẩm Niên là vợ chồng quang minh chánh đại!"
Doãn Lạc Hàm "a ha ha" cười cười, "Em hiểu ý chị là được rồi. A ha ha ~"
Tô Khả: ". . . . . ."
Sau đó Doãn Lạc Hàm nhìn Tiểu Bao Tử, "Tô Tô, trong bụng mẹ con lại có người em trai rồi, sau này cô ấy cũng không thương con nữa, như thế nào, nếu không đi theo dì đi, bảo đảm ‘ăn no ngủ kĩ’ luôn."
Tiểu Bao Tử xem thường nhìn Doãn Lạc Hàm, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm bụng Tô Khả, "Cô gái ơi, em gái con ở ‘an cư’ ở trong đó hả?"
Tô Khả: ". . . . . ."
Tô Cẩm Niên cười sờ sờ đầu Tiểu Bao Tử, "Ừ, rất nhanh con bé sẽ ra tới chào hỏi con."
Tiểu Bao Tử lấy được tin xác thực của Tô Cẩm Niên thì khóe miệng cong cong nhếch lên, tiếp theo khóe mắt cũng híp lại, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt.
Trịnh Diệu Đông tiến lên vỗ vỗ vai Tô Cẩm Niên, "Được đấy, động tác thật nhanh nhẹn."
Từ lúc nãy trong điện thoại, bố Tô Khả biết được Tô Khả không thể đứng lấu, nên nằm trên giường một tuần lễ thì cũng đau lòng cho con gái rất nhiều, lo lắng cho cô cháu ngoại tương lai hơn, lúc này vẻ mặt lo lắng, còn kém dâng biểu tình lên cho Tô Khả, "Khả Khả, bây giờ con mang thai nên cũng không thể đứng lâu, mau đi, trở về phòng nằm đi. Con cũng không thể phạm lại sai lầm lúc trước khi mang thai Tiểu Tô Tô đâu."
Tô Khả gật đầu, "Con biết rồi bố."
"Cẩm Niên, mau mau đỡ vợ con lên lầu nghỉ ngơi đi, bố đi nấu bữa ăn sáng cho các con."
"Dạ, bố."
"Còn Tô Tô nữa, con cũng nằm lên giường đi." Tốc độ của bố Tô Khả cực nhanh truyền đạt mệnh lệnh.
Vốn là Tiểu Bao Tử mừng rỡ vì có thể len lén xuống đất nhiều một chút thì khi nghe ông ngoại của bé ra lệnh cho bé lại nằm xuống giường thì bĩu cái miệng nhỏ nhắn, "Dạ, con biết rồi." Đồng thời, đi tới bên cạnh Tô Khả, "Cô gái à, con cũng đỡ mẹ."
Doãn Lạc Phong nhìn một nhà bọn họ cùng nhau thì trong lòng buồn bã.
Mặc dù Trịnh Diệu Đông thỉnh thoảng góp một hai câu vào với Tô Cẩm Niên nhưng cậu em vợ của anh thì anh vẫn quan tâm. Lúc này tiến lên vỗ vỗ vai của anh, "Trên đời có rất nhiều cô gái tốt, cần gì treo cổ trên một thân cây."
"Anh lặp lại lần nữa!" Giọng nói trầm thấp của Doãn Lạc Hàm vang lên bên tai Trịnh Diệu Đông.
Cả người Trịnh Diệu Đông run lên, "Ha ha, anh đã treo cổ rồi, không thể chết được mà còn sống lại, không phải anh khuyên cậu em vợ của anh sao, anh là vì tốt cho cậu ấy mà."
Trịnh Diệu Đông nói năng lộn xộn làm cho Doãn Lạc Phong cười ra tiếng, vỗ vỗ vai Trịnh Diệu Đông, "Anh Đông à, cám ơn anh an ủi."
Doãn Lạc Hàm nhìn Doãn Lạc Phong, "Thật ra thì anh rể em nói rất đúng."
Doãn Lạc Phong nheo mắt, "Anh rể à ~ vậy lúc nào thì hai người lĩnh giấy chứng nhận đây."
Sắc mặt của Doãn Lạc Hàm cùng Trịnh Diệu Đông đỏ lên, Doãn Lạc Phong thêm chút lực nữa, "Mau mau đi lĩnh giấy đi, đừng làm cháu ngoại em thành không có hộ khẩu."
"Tôi cho cậu biết, cho dù tôi chết thì cũng sẽ không giúp đỡ cậu!" Một giọng tiếng Anh vô cùng tức giận lắp đầy cả căn phòng đen tối.
"Khà khà —— ông thật không sợ vợ của ông, con gái nữa hay sao?"
"Tôi tin tưởng bọn họ sẽ ủng hộ tôi!"
"Khà khà —— có thật không? Như vậy thì để cho bọn họ chết cùng ông đi nhé!" Lữ Lương cười lạnh lẽo, "Biết không, ở quốc gia của ông thì tôi chính là vua của các ông đấy! Khà khà ——"
Mặc dù lời này có dưỡng khí, nhưng mà, quả thật ở bên kia thì hắn đã từng lăn lộn được ‘phong sinh thủy khởi’, muốn người đó chết là có thể lặng lẽ làm người ta chết, hơn nữa cảnh sát còn không dám động đến hắn. (phong sinh thủy khởi tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra , nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc)
Jayson Hough lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, lúc này quần áo ông tả tơi, ngay cả hình dáng cũng tiều tụy .
Mặt mày xanh xao như ông thì đã sớm không còn để ý đến sống chết, chỉ là ——
"Cho tôi. . . . . . Cho tôi. . . . . ." Đột nhiên Jayson Hough run rẩy, cả người cũng có vẻ vô cùng lạnh lẽo, "Mau cho tôi. . . . . ."
Lữ Lương lấy một ống tiêm nhỏ, dưới ánh sáng mờ mờ, chất lỏng bên trong theo sự lắc của hắn mà đung đưa, "Có thể cho ông, nhưng mà ông phải tiêm vật này vào cơ thể Tô Cẩm Niên!"
Bang hội của hắn khổ tâm tổ chức mấy năm đã bị hủy chỉ trong chốc lác, vả lại hiện nay hắn thành chuột chạy qua đường, toàn bộ bởi vì tên đáng chết Tô Cẩm Niên! Vốn là, hắn chỉ vì hoàng Nghê Thường mà chán ghét anh thì lúc này đã sớm biến thành hắn hận anh, muốn anh chết!
Thần trí Jayson Hough đã không còn tỉnh táo, đồng thời cả người run rẩy, chỉ biết là, "Cho tôi cho tôi. . . . . ." Sau đó, ông đi qua ôm lấy chân Lữ Lương, "Cho tôi, cho tôi. . . . . ."
Lữ Lương đá mạnh ông một cước, đá Jayson Hough ra xa.
Bởi vì đau đớn mà Jayson Hough rên rỉ, cả khuôn mặt cũng vì vậy mà vặn vẹo, vốn là gương mặt khô gầy đói khát vàng vọt lộ vẻ dữ tợn gấp nhiều lần.
"Cho tôi. . . . . . Cho tôi. . . . . . Tất cả tôi nghe theo cậu. . . . . ." Ông đã không chịu nổi, tiếp tục như vậy thì ông sẽ chết, nhưng. . . . . .
"Sao ông không có khí tiết gì hết vậy, ông đi chết a." Lữ Lương cười dữ tợn.
"Không không không, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết. Cho tôi, cho tôi. . . . . . Cậu cho tôi. . . . . . Tất cả tôi đều nghe theo cậu. . . . . ."
Lúc này Lữ Lương mới khẽ mỉm cười, ghim ống tiêm vào cánh tay của ông, toàn bộ chất lỏng rót vào thân thể Jayson Hough, một hồi lâu, Jayson Hough co quắp nằm dưới đất không nhúc nhích, nhưng khuôn mặt lộ vẻ thoải mái.
Lữ Lương nói: "Nhớ, nếu không thì. . . . . ."
Jayson Hough trầm mặc.
"Tôi đây rất dễ làm cho người ta chết, nhưng tôi dễ dàng làm người ta sống không bằng chết hơn! Báo cảnh sát cũng vô dụng, trên thế giới này người muốn bắt tôi còn nhiều lắm, cho nên không cần có ý nghĩ viển vông. Lời hữu ích tôi chỉ nói tới chỗ này, hy vọng tốt nhất ông suy nghĩ một chút đi."
Rất nhanh thì căn phòng khôi phục vẻ tối tăm, u ám và yên tĩnh.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Xe cảnh sát chạy đến bến cảng, lái gần nửa giờ mới tới bến cảng đó. Tìm chỗ vắng vẻ ngừng xe, mọi người chuẩn bị núp vào lỗ châu mai bên cạnh bến cảng.
Tô Cẩm Niên nói với Cục trưởng Cục Cảnh sát: "Chờ qua lúc trời vừa rạng sáng thì chúng ta có thể trở về."
"Ừ, diễn trò phải làm toàn bộ chứ." Cục trưởng gật đầu, "Sợ là Mông La Anh lại có sắp xếp mới nên tôi đã để cho người của tôi ở trong theo dõi hắn."
Tô Cẩm Niên gật đầu.
"Tít tít ——" một tiếng rung nhè nhẹ, Cục trưởng Cục Cảnh sát lấy ra nhìn, là cấp dưới của ông trong Cục Cảnh sát theo dõi Mông La Anh gởi tới.
"Đã rời khỏi Cục Cảnh sát."
Cục trưởng Cục Cảnh sát nói: "Hắn sợ là nhìn ra chút cách thức, bây giờ đã rời khỏi phòng làm việc của Cục Cảnh sát."
Tô Cẩm Niên gật đầu, "Vậy cấp dưới của anh theo sau chưa?"
Cục trưởng Cục Cảnh sát nhanh chóng đánh chữ, rất nhanh thì bên kia lại gửi tới một tin nhắn.
Cục trưởng Cục Cảnh sát nói với Tô Cẩm Niên: "Đi theo rồi."
Tô Cẩm Niên gật đầu, "Bây giờ chờ bọn họ tự lòi đuôi cùng phần chứng cứ kia."
Cục trưởng Cục Cảnh sát gật đầu, trước tiên một lưới bắt hết mấy phần tử phạm tội ngoài sáng lại đã.
"Tít tít ——" Lại một cái tin nhắn gửi tới.
Cục trưởng Cục Cảnh sát mở ra vừa nhìn thì con ngươi đột nhiên trợn to.
Tô Cẩm Niên nghi ngờ, "Sao vậy?"
Cục trưởng Cục Cảnh sát cho Tô Cẩm Niên nhìn chữ trên màn hình điện thoại di động, "Trói người nước ngoài lại rồi!"
Trong đầu Tô Cẩm Niên như là hiện lên cái gì đó nên lập tức nói với Cục trưởng Cục Cảnh sát: "Mau lên, bảo cậu ấy dùng di động chụp lại, sau khi chụp xong thì lặng lẽ rời đi, đừng ‘bứt dây động rừng’."
Cục trưởng Cục Cảnh sát gật đầu, truyền đạt mệnh lệnh theo Tô Cẩm Niên.
*
Sau hai giờ đêm khuya khoắt, gió biển vù vù thổi rít, vô cùng rét lạnh, Tô Cẩm Niên gật đầu với Cục trưởng Cục Cảnh sát một cái, Cục trưởng vung tay lên với các binh sĩ, "Trở về."
Trong hoàn cảnh vừa mệt vừa lạnh, những cấp dưới vốn là không có kiên nhẫn đợi được được nữa, nghe cấp trên truyền mệnh lệnh trở về, dĩ nhiên là nhanh chóng rút lui.
Lúc Tô Cẩm Niên về đến nhà, Cục trưởng Cục Cảnh sát gửi một tin nhắn cho Tô Cẩm Niên, bên trong là một đoạn video, Sau khi nhận thì Tô Cẩm Niên xem, phía bên kia, Mông La Anh cùng một người đàn ông bốn mươi tuổi bên cạnh, không biết là người nào, đánh ngất xỉu một người nước ngoài, hơn nữa còn lôi vào trong xe.
Người nước ngoài đó, như anh đang nghĩ, đúng là Jayson Hough!
Tô Cẩm Niên kinh hãi, mặc dù trong lòng đã sớm đoán được nhưng lúc này chính là bằng chứng rõ ràng, trong lòng thở dài. Sau đó Tô Cẩm Niên gọi điện thoại cho Cục trưởng Cục Cảnh sát, "Ngày mai chúng ta đi cứu người."
Cục trưởng Cục Cảnh sát nói: " Cẩm Niên, tại sao bây giờ không đi cứu?"
"Quá muộn." Chính xác mà nói thì bây giờ Jayson Hough tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa ngày mai, Tô Khả cũng cầm chứng cứ của Lưu Hiểu Hiểu đưa cho anh, tất cả sắp yên bình lại rồi.
Trong lòng Cục trưởng Cục Cảnh sát biết lời "quá muộn" của Tô Cẩm Niên tuyệt đối là viện cớ nên cũng gật đầu.
Tô Cẩm Niên nói: "Sáng sớm ngày mai,khống chế Phạm Kim Ngân. Nội gián, nếu tôi đoán không lầm thì chính là người dẫn tôi đi tìm xe."
"Cậu nói Mã Sinh?"
Tô Cẩm Niên gật đầu, "Là hắn dẫn tôi đến chiếc xe kia, hơn nữa, lúc cấp dưới của tôi đến tìm anh thì sắc mặt của hắn hơi thay đổi."
"Ừ."
"Trước tiên khống chế hai người kia, về nội gián còn lại thì chúng ta có thể từ từ bắt."
"Được, nghe lời cậu."
Tô Cẩm Niên cúp điện thoại, đến nằm trên giường, lúc này, Tô Khả của anh cùng Tô Tô vẫn còn đang ngủ.
*
Hôm sau, Tô Khả đi tới quán cà phê ở trung tâm rất sớm, cũng không lâu lắm thì thấy Lưu Hiểu Hiểu đeo mắt kính màu đen xuất hiện trước mặt của Tô Khả, đi bộ dáng vội vã, trong ta của cô ta có một túi hồ sơ.
Lưu Hiểu Hểu vào quán cà phê, liền lấm lét nhìn xung quanh, rất nhanh liền phát hiện chỗ của Tô Khả, sau đó bước nhanh đến Tô Khả.
Tô Khả gật đầu với cô ta một cái, "Tới rồi."
Lưu Hiểu Hiểu gật đầu, căng thẳng hết nhìn đông tới nhìn tây.
Tô Khả trấn an, "Sẽ không có người nào chú ý chúng ta đâu, cô không cần căng thẳng như vậy."
Lưu Hiểu Hiểu thở dài, cũng không biết có phải là cô ta ảo giác hay không, ngày hôm qua nửa đêm Mông La Anh trở về thì ánh mắt nhìn cô ta có thêm mấy phần suy nghĩ.
Lưu Hiểu Hiểu giao túi hồ sơ cho Tô Khả, "Đây là tất cả chứng cứ, cô nhất định phải cất kỹ."
Tô Khả gật đầu, "Tôi hiểu rõ, cô yên tâm."
Lưu Hiểu Hiểu thấy Tô Khả nhận phần chứng cứ này thì cả người cũng nhẹ nhõm không ít, nhưng mà mí mắt cô ta vẫn không ngừng giật, cho nên cô ta nói với Tô Khả: " Tô phu nhân."
"Tô phu nhân, tôi biết rõ yêu cầu sau đây của tôi có thể có chút quá đáng."
Tô Khả không nói gì, vẫn nhìn Lưu Hiểu Hiểu.
Lưu Hiểu Hiểu nói: "Cô cũng biết đấy, thân phận của tôi như vậy, cả ngày sống trong hoảng sợ, nếu như mà tôi có gì bất trắc, tôi lo lắng nhất vẫn là con của tôi."
Tô Khả nhíu mày, "Cô yên tâm, Phạm Kim Ngân rất nhanh sẽ sa lưới, Mông La Anh cũng không ngoại lệ, cô khỏi phải buồn lo vô cớ."
Lưu Hiểu Hiểu tự giễu cười một tiếng, "Hy vọng vậy, nhưng mọi việc cũng phải tính tốt tới việc xấu nhất. Tôi chỉ muốn nói, ngộ nhỡ tôi thật sự có một gì bất trắc, hi vọng cô và chồng của cô có thể thay tôi chăm sóc con của tôi một chút."
Tô Khả nhìn Lưu Hiểu Hiểu, nét mặt của cô ta vô cùng tha thiết, điều này không khỏi làm Tô Khả lại có một cái nhìn với cách cư xư của người phụ nữ này.
Mặc dù đối với hành động của cô ta, Tô Khả tương đối không ưa, nhưng mà cô không thể không nói, đây là một người mẹ tốt, mặc dù thân mình ở trong bùn lầy thì nghĩ nhiều nhất cũng là con của mình.
Bản thân Tô Khả cũng là một người mẹ, cho nên rất hiểu trong lòng của Lưu Hiểu Hiểu. Thà chính mình tự ăn không no mặc không đủ ấm thì cũng phải cho con của mình điều tốt nhất.
Lưu Hiểu Hiểu nói: "Có lẽ là tôi quá ‘buồn lo vô cớ’ rồi." Nói xong, cô ta nhàn nhạt cười một tiếng, ngược lại tương đối chói mắt.
Tô Khả gật đầu, "Cô hãy yên tâm đi, cô tuyệt đối sẽ không có chuyện gì. Hơn nữa, theo như chồng tôi nói thì một hai ngày nữa sẽ truy bắt trùm ma túy ở đây, thật ra thì cô có thể thu dọn đồ đạc rời đi rồi."
Lưu Hiểu Hiểu gật đầu, "Tôi biết, nhưng mà chuyển tài sản của tôi cho con trai tôi nên còn cần chút thời gian, trong hai ngày này, đoán chừng tôi vẫn có thể ở bên cạnh Mông La Anh ."
"Haizz, cô là đang ở trong hang hổ đấy."
Lưu Hiểu Hiểu cười lắc đầu, "Hết cách rồi, tôi đoán hắn còn chưa phát hiện tôi đã đem chứng cứ của bọn họ dời qua cho các người."
Tô Khả gật đầu một cái, "Được rồi, cô tự cẩn thận mọi thứ."
Hai người lại nói chuyện một chút, Lưu Hiểu Hiểu nhìn thời gian cô ta ra ngoài cũng hơn nửa giờ rồi nên liền nói với Tô Khả: " Tô Khả, tôi đi về trước đây. Còn nữa, cám ơn cô."
Tô Khả cười, "Đâu có, là tôi nên cám ơn cô."
Nếu như không phải cô ta cho cô tình báo quan trọng như vậy thì cô tin rằng Cẩm Niên của cô cũng không có tốc độ nhanh như vậy liền có thể biết rốt cuộc người sau lưng trùm buôn thuốc phiện là ai; nếu như không có cô ta cung cấp tin tức thì cô tin rằng Cẩm Niên của cô cũng không thể nhanh như vậy mà biết này nội gián trong Cục Cảnh sát là Mông La Anh, từ đó bố trí kế hoạch.
Lưu Hiểu Hiểu rời đi, Tô Khả uống từng giọt từng giọt cà phê trong quán cà phê rồi cầm túi của cô lên, rời khỏi quán cà phê, chậm rãi đi tới bệnh viện thành phố.
Vốn là bệnh viện thành phố rất gần quán cà phê nên Tô Khả đi mười lăm phút liền đến bệnh viện thành phố.
Ở cổng bệnh viện thành phố, Tô Khả nhìn thấy xe mini của Hoàng Nghê Thường đang lấy thẻ thông hành bên kia. Đúng lúc đo, Hoàng Nghê Thường liếc mắt nhìn thấy Tô Khả.
Cô ta lạnh lùng cười một tiếng với Tô Khả.
Ánh mắt Tô Khả lạnh lùng, trực tiếp đi thẳng đến khu nội trú.
Hoàng Nghê Thường nổi nóng tại chỗ, nhìn vẻ mặt Tô Khả có vẻ không đau buồn cũng không vui vẻ thì cô ta không khỏi sinh lòng nghi ngờ, theo lý thuyết, con trai của cô qua đời thì cô là người làm mẹ thì không thể nào có bộ dáng này được. Nhớ ngày đó lúc mẹ của cô mất đi, cô còn có một dáng vẻ đau thương đến muốn chết đi đấy.
Hoàng Nghê Thường càng nghĩ càng kỳ lạ, trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Lữ Lương.
"Này, lần trước không phải là anh nói con trai của Tô Cẩm Niên đã chết sao?"
Lữ Lương nói: "Đúng vậy, Nghê Thường."
Hoàng Nghê Thường "ừ" một tiếng rồi cúp điện thoại, cô ta biết trên thế giới này ai cũng lừa gạt cô ta, duy chỉ có Lữ Lương sẽ không. Nhưng mà bên trong này chắc chắn có chuyện kỳ hoặc, cô ta cần tự tìm kiếm.
Hoàng Nghê Thường ghi tên ở khoa phụ khoa, thông qua quan hệ nên rất nhanh cô ta đã chen ngang kiểm tra trước. Còn chưa đi mấy bước đã nhìn thấy Doãn Lạc Hàm nâng cao bụng đi ra, bên cạnh cô còn có Trịnh Diệu Đông cẩn thận từng tí cười.
Khi Doãn Lạc Hàm thấy cô ta thì liếc cô ta một cái.
Hoàng Nghê Thường không khỏi nắm chặt hai tay thành quyền.
Doãn Lạc Hàm nhìn chằm chằm Hoàng Nghê Thường, "Nhìn em gái cô đó."
Trịnh Diệu Đông đi theo sau lưng Doãn Lạc Hàm hết nói nổi, "Thân ái, dưỡng thai."
Doãn Lạc Hàm "hừ hừ" một tiếng, "Còn không phải là anh sao, nếu như không phải là vô số ba phút của anh thì hôm nay em cần tới khoa phụ khoa nhìn con gái của em có gặp chuyện không may hay không sao, sáng sớm em cần nhìn thấy xui xẻo sao."
Doãn Lạc Hàm vừa nói với Trịnh Diệu Đông vừa rời khỏi phòng khám, Hoàng Nghê Thường giận đến hận không thể chặt cô làm trăm mảnh.
*
Sau khi Tô Khả cầm đồ thì đi đến phòng bệnh của Tiểu Bao Tử, nhìn thấy Tô Cẩm Niên ngồi bên cạnh Tiểu Bao Tử để nói chuyện cùng con.
Nhìn Tô Cẩm Niên bình thường không nói chuyện, thế nhưng lúc này thao thao bất tuyệt rất có xu hướng của Đường Tăng, còn Tiểu Bao Tử kế thừa tính tình bướng bỉnh của anh lúc trước, giữ yên lặng.
Tô Khả nhìn tình cảnh này thì không khỏi cảm thấy buồn cười, "Em đã trở về."
"Cô gái" Tiểu Bao Tử dùng mắt to ươn ướt nước nhìn Tô Khả, "Kéo người phụ tình ra đi, líu ríu, thật ồn ào, con cũng không ngủ yên giấc."
Trán Tô Cẩm Niên vô số chữ "tỉnh" xông ra.
Tô Khả: ". . . . . ."
Tô Khả giao vật trong tay cho Tô Cẩm Niên, "Này, dạ những thứ này đều là chứng cứ."
Tô Cẩm Niên gật đầu, chứng cứ bên trong có đủ loại, còn có một USB. Tô Cẩm Niên còn chưa xem thứ trong USB, ngược lại những trang giấy kia thì anh lật xem từng tờ một, một ít là sổ sách báo cáo công việc của hắn, một ít là tên những đồng đảng của hắn, còn có một ít là chứng cứ làm giả.
Tô Cẩm Niên xem, không khỏi nói: "Đoán chừng Phạm Kim Ngân chết cũng không biết tại sao bị phát hiện nữa."
Tô Khả đứng bên cạnh Tô Cẩm Niên không khỏi gật đầu một cái, quả thật những thứ này đều là tài liệu vô cùng bí mật, không phải nhân viên thân tín thì căn bản không lấy được. Hơn nữa, thực ra những tài liệu này là vô cùng lộn xộn và rời rạc, không mất thời gian năm sáu năm thì căn bản không lấy được chứng cứ chi tiết như vậy.
Ngược lại Lưu Hiểu Hiểu có lòng nên hiển nhiên lúc cô ta theo Phạm Kim Ngân, biết thân phận của hắn thì liền bắt đầu lót đường cho bản thân, ngộ nhỡ có một ngày cô ta chết không rõ rành thì cảnh sát còn có thể thông qua những chứng cứ mà trả thù cho cô ta, vụ án giết người có oan khuất quá nặng.
"Khả Khả, vậy anh đến Cục Cảnh sát đây." Sáng sớm hôm nay có hoạt động giải cứu, ngoại trừ việc này thì còn có hành động vây bắt Phạm Kim Ngân sa lưới.
Tô Khả gật đầu, "Anh đi đi, Nhị Tô ở bên em, anh không cần phải lo lắng."
Tô Cẩm Niên mỉm cười, xoay người rời đi.
Tiểu Bao Tử nhìn Tô Cẩm Niên rời đi, miệng nhỏ không khỏi mím chặt.
Tô Khả thấy tình cảnh đó thì mỉm cười nói: "Con đó, Lúc nãy khi anh ấy đang ở đây sao không cho sắc mặt tốt vậy."
Tiểu Bao Tử hừ hừ, "Cô gái, làm sao mẹ lại coi trọng ông ấy vậy." Không thú vị, còn không vui vẻ bằng chú Phong nữa.
"Không có anh ấy sẽ không có con đâu, con phải cảm ơn mẹ nhìn trúng anh ấy thì mới có sự tồn tại của con."
Tiểu Bao Tử đỏ mặt xấu hổ, tay nhỏ bé kéo cái mền đắp lên người bé.
Phía bên kia, âm thanh ầm ầm ĩ ĩ của Doãn Lạc Hàm lại truyền đến.
"Ôi xí hừ, sáng sớm hôm nay đã xui xẻo rồi."
Tô Khả nghiêng đầu, chỉ thấy Trịnh Diệu Đông cẩn thận từng li từng tí đỡ Doãn Lạc Hàm đi vào.
Tô Khả ỉu xìu nhìn Doãn Lạc Hàm, chỉ thấy trước ngực của cô ấy còn có vài vết hôn mập mờ, trong nháy mắt Tô Khả sáng tỏ, "Sao nói thế?"
"Chị đi kiểm tra con gái bảo bối của chị có hình dáng thế nào, kết quả gặp phải con đàn bà bỉ ổi Hoàng Nghê Thường, oa ui, quá đau khổ."
Tô Khả hết nói nổi, "Em còn nhìn thấy cô ta trước chị đó có được chưa. Haizz, kệ đi, chị nói chị gặp cô ta ở đâu?"
Con ngươi Doãn Lạc Hàm chuyển một cái, hiểu ý Tô Khả, "Chị nói với em mà, đàn bà thất đức giống như cô ta ấy, Ngọc Hoàng đại đế cũng không chịu cho cô ta đứa con."
Tô Khả: "—_—"
Trịnh Diệu Đông nói, "Hàm Hàm này, em còn đang mang thai, miệng có thể thoáng chút hay không. . . . . ."
"Anh cút đi nhe." Hai tay Doãn Lạc Hàm chống nạnh, nét mặt là "Anh có thể làm khó dễ được em sao".
Trịnh Diệu Đông quả quyết cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Doãn Lạc Hàm lại nói, "Chị đoán là nhất định do cô ta cùng lão già kia XO nhiều lần quá, thế cho nên cổ tử cung thối nát cùng các bệnh phụ khoa khó chữa."
Tô Khả sờ sờ cằm: "Khả năng thật lớn."
Trịnh Diệu Đông nhìn trời, đối mặt với hai người phụ nữ có suy nghĩ "ác độc" thì lập tức ỉu xìu im lặng. Được rồi, phụ nữ đều như vậy, đối với người phụ nữ họ ghét thì sẽ không chút nể tình trách mắng. >.
*
Tô Cẩm Niên trở về cục, Cục trưởng Cục Cảnh sát nhìn thấy anh đến thì lập tức ra cửa đón tiếp.
"Mông La Anh đã đến đây chưa?" Tô Cẩm Niên hỏi trước.
"Nghe nói hôm nay xin nghỉ bệnh, như vậy vừa đúng lúc." Cục trưởng Cục Cảnh sát gật đầu nói, "Như thế nào, chúng ta có thể hành động chưa?"
Tô Cẩm Niên gật đầu, "Chia làm hai hướng, tôi cử người truy bắt Phạm Kim Ngân quy án, anh đi bắt Mông La Anh cùng Mã Sinh. Bắt được hai người này thì tôi tin tưởng nội gián thứ ba cũng có thể ‘nước rút lộ đá’." (nước rút lộ đá = cháy nhà lòi mặt chuột)
Cục trưởng Cục Cảnh sát gật đầu, "Đây là bởi vì chứng cứ đã đầy đủ sao?"
Tô Cẩm Niên gật đầu.
Trong nháy mắt vẻ mặt Cục trưởng Cục Cảnh sát mừng rỡ, vung tay lên, "Đi, bắt những con quỷ buôn lậu đi, mấy năm qua ông đây đều bất lực, rốt cuộc có thể hãnh diện rồi."
Tô Cẩm Niên cười, lập tức gọi điện thoại báo cho cấp dưới của anh.
*
Tô Cẩm Niên cùng cấp dưới của anh ngồi xe quân sự chuyên dụng, phía trước có một xe cảnh sát mở đường, khí thế vô cùng bức người. Người đi đường đi ngang qua thấy tình hình như thế thì không khỏi sờ sờ cằm, trong lòng nghi ngờ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Khi Tô Cẩm Niên đi tới Cao ốc của Phạm thị, những nhân viên lui tới tòa nhà đồ sộ Phạm thị không khỏi cau mày, chẳng lẽ là phải đổi trời?
Hành động của bộ đội đặc chủng cùng hành động của cảnh sát vô cùng nhanh chóng, một đội cảnh sát phong tỏa đường qua lại. Còn một binh sĩ khác và sĩ quan cảnh sát lại đi theo Tô Cẩm Niên trực tiếp chạy đến tầng làm việc của Phạm Kim Ngân.
Rất nhanh thì mấy người Tô Cẩm Niên đã tới phòng làm việc của Phạm Kim Ngân .
Phạm Kim Ngân hoàn toàn đắm chìm trong tin vui mà Hoàng Nghê Thường báo cho, đến lúc mấy người Tô Cẩm Niên đá văng cửa phòng thì hắn cũng chưa lấy lại tinh thần.
Khi Phạm Kim Ngân thấy Tô Cẩm Niên đến thì đầu tiên là sững sờ rồi rất nhanh khôi phục bản tính thương nhân, "Ơ, đây không phải là Đại Thượng tá Tô đó à, sao rảnh rỗi đi tới địa phương nhỏ của tôi vậy."
Tô Cẩm Niên không để ý đến hắn.
Ngược lại sĩ quan cảnh sát bên cạnh lấy giấy chứng nhận cảnh sát hình sự cùng với giấy truy bắt, "Phạm tiên sinh, cảnh sát chúng tôi hoài nghi ông buôn ma túy, xin theo chúng tôi đi một chuyến."
Sắc mặt Phạm Kim Ngân vẫn không thay đổi, cười hô hố, "Ha ha ha ha, làm sao có thể chứ, tôi chính là công dân tốt tuân theo pháp luật, sao có thể làm loại chuyện như vậy. Các người có thể hiểu lầm gì hay không, hoặc là tin vào lời gièm pha?"
Sĩ quan cảnh sát nghiêm mặt, vô cùng nghiêm túc nói với Phạm Kim Ngân: "Ông nghĩ rằng cảnh sát chúng tôi không coi trọng chứng cứ mà bắt người lung tung sao? Phải biết rằng khi ông nói những lời này thì chúng tôi cũng có thể kiện ông tội phỉ báng!"
Phạm Kim Ngân thu lại nụ cười, trong lòng suy nghĩ, rốt cuộc là cảnh sát lấy được chứng cứ gì mà dám khí thế hung hăng đến đây bắt hắn, thậm chí một chút thể diện cũng không cho hắn.
Chẳng lẽ bọn họ lại không biết, nếu như hắn không bị mang đi thì sự nghiệp của bọn họ cũng kết thúc sao?
"Phạm tiên sinh, tôi hi vọng ông phối hợp với chúng tôi." Anh cảnh sát trẻ thấy nụ cười trên mặt Phạm Kim Ngân cũng không còn thì liền nghiêm túc nói với hắn.
Phạm Kim Ngân giơ hai tay lên, nhún nhún vai, "Dĩ nhiên, cảnh sát làm việc, tôi là công dân tốt nên dĩ nhiên phối hợp. Chỉ là, nếu như cuối cùng biết được tôi vô tội thì cậu cảnh sát trẻ à, tôi chính là hi vọng cậu tốt nhất nên nói xin lỗi tôi nhé."
Hắn nói nhẹ nhàng, nhưng cuối cùng thì trong giọng nói không khỏi đầy uy hiếp.
Tô Cẩm Niên thờ ơ nhìn Phạm Kim Ngân, "Phạm lão tiên sinh, xin mời."
Phạm Kim Ngân nhìn lướt qua Tô Cẩm Niên, theo cảnh sát đi xuống. Đi tới giữa chừng, Phạm Kim Ngân lại nói, "Tôi cũng cần gọi mấy cuộc điện thoại nói cho tôi người nhà biết, tôi muốn yêu cầu này thì không quá đáng chứ?"
Tô Cẩm Niên cười lạnh, "Không quá đáng, nhưng mà phải đến Cục Cảnh sát để gọi."
Mũi Phạm Kim Ngân phát ra tiếng "hừ" nhỏ rồi theo người đến Cục Cảnh sát. Đến Cục Cảnh sát, Cục trưởng Cục Cảnh sát thi hành nhiệm vụ bên kia cũng về tới, Mông La Anh cùng Mã Sinh bị áp giải đi theo sau ông.
Cục trưởng Cục Cảnh sát thấy Tô Cẩm Niên bắt Phạm Kim Ngân về thì khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Phạm Kim Ngân nheo mắt nhìn Mông La Anh cùng Mã Sinh bên kia, trong lòng thầm kêu không được rồi, lúc nào thì hắn bị lộ bí mật chứ? Nhưng là nghĩ cả buổi mà hắn cũng không hiểu, rốt cuộc hắn là xuất hiện sai lầm ở chỗ nào mà bị cảnh sát tập trung vào, thậm chí con cờ thật vất vả nằm vùng của hắn cũng bị người ta kéo ra.
Nhưng cho dù như thế thì hắn cũng không sợ, dù sao cũng không có chứng cứ. Nhưng mà thật không có sao? Vốn là hắn không lo lắng, lúc nhìn thấy Mông La Anh cùng Mã Sinh thì trong lòng nổi lên một chút nghi ngờ.
Đến Cục Cảnh sát, bộ dạng Phạm Kim Ngân vô cùng phối hợp, trong miệng không ngừng nói "oan uổng", "hiểu lầm", "tôi là công dân tốt tuân theo pháp luật" các loại, chỉ tiếclà không có một người nào để ý hắn.
Cuối cùng, hắn đề nghị gọi điện thoại báo cho người nhà.
Cục Cảnh sát trực tiếp cho hắn gọi điện thoại về nhà, để cho hắn hands-free. (loa ngoài)
Hắn tức giận mắng: "Các người làm như vậy là không có nhân quyền."
Cục trưởng Cục Cảnh sát trực tiếp vung một tài liệu ra trước mặt của Phạm Kim Ngân, sắc mặt Phạm Kim Ngân tái nhợt.
Những thứ này đã sớm bị hắn tiêu hủy, tại sao trước mắt lại xuất hiện một phần như vậy?
Nội gián!
Trong nháy mắt trong lòng của hắn nghĩ tới từ này, nhưng mà cuối cùng nội gián là ai?
Hắn thật sự không biết.
Tay của hắn căng thẳng đến xuất mồ hôi, sau đó gọi điện thoại cho vợ của anh, báo cho bà ta là hắn muốn đi công tác, để cho bà ta trông nom tốt việc trong nhà. Sau đó, lải nhải nói một tràng.
Ở bên kia, vợ của hứn cũng chỉ "ừ" "ừ". Không có câu đặc biệt nào, mọi người cũng nhốt hắn lại.
Mông La Anh ở bên kia là do một nữ cảnh sát thẩm vấn, khi Tô Cẩm Niên cùng Cục trưởng Cục Cảnh sát tới, Mông La Anh nhất định duy trì trầm mặc.
Nữ cảnh sát kia nhìn thấy Tô Cẩm Niên cùng Cục trưởng Cục Cảnh sát tới thì đứng dậy gật đầu xuống.
Cục trưởng Cục Cảnh sát cùng Tô Cẩm Niên ngồi xuống, nhìn Mông La Anh, "Khai đi, còn có một nội gián nữa là người nào."
Cục trưởng Cục Cảnh sát lên tiếng, Mông La Anh nhìn Cục trưởng Cục Cảnh sát, "Tôi không hiểu rốt cuộc anh đang nói gì."
Cục trưởng Cục Cảnh sát lấy điện thoại di động ra, "Ha ha, cậu là ‘chưa thấy quan tài chưa đổ lệ’."
Chỉ thấy phía trên một video xuất hiện trước mặt của Mông La Anh.
Sắc mặt Mông La Anh hơi thay đổi, "Ông cử người theo dõi tôi!"
"Ha ha, thừa nhận."
Mông La Anh ảo não nhìn chằm chằm Cục trưởng Cục Cảnh sát, "Ông muốn biết gì?"
"Người nước ngoài bị cậu giấu ở đâu ? Còn nữa, người cùng bắt cóc người nước ngoài với cậu có tên là gì? Quan trọng nhất là, ba nội gián nằm vùng ở Cục Cảnh sát chúng tôi, một là cậu, một là Mã Sinh, còn một người nữa, là ai ? Chính cậu cũng là cảnh sát, tôi tin cậu biết đạo lý thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị. Cậu đã một bước sai chân rồi, tôi hi vọng cậu đừng tiếp tục sai lầm nữa!"
Mông la Anh cười ra tiếng, "Cái gì gọi là tôi bắt cóc người nước ngoài? Không phát hiện thật ra thì hắn say như chết, chúng tôi cứu hắn đó sao? Tại sao ông vu oan cho tôi. Còn nữa, mặc dù tôi biết rõ trong cục chúng ta thật sự có nội gián, nhưng mà tại sao ông nói là tôi chứ. Cục trưởng, tôi có thể kiện ông tội vu oan đấy."
"Quả nhiên là cậu ‘chưa thấy quan tài chưa rơi lệ’ mà!" Cục trưởng Cục Cảnh sát sắc lạnh, "Tôi tin người tình của cậu là Lưu Hiểu Hiểu rất vui lòng nói cho chúng tôi biết sự thật bên trong."
Mông La Anh sững sờ, trong lòng thầm mắng: quả nhiên là con đan bà bỉ ổi kia, đại ca nói đúng, phải giết chết con đàn bà bỉ ổi kia!
"Ha ha, vậy ông gọi cô ta tới đi." Dù sao, buổi sáng lúc tiện nhân kia trở lại thì cũng đã bị hắn giết rồi, sau đó hắn trực tiếp để đại ca vứt xác cho hắn, kết quả không tới hai mươi phút thì người của Cục Cảnh sát liền tới nhà.
Suy nghĩ một chút thì thật đúng là ‘kinh tâm động phách’.
Chỉ tiếc bọn họ vẫn biết. Chỉ là, trong lòng Mông La Anh vẫn sinh nghi ngờ, bởi vì hắn không biết rốt cuộc Lưu Hiểu Hiểu nói với cảnh sát bao nhiêu bí mật của bọn chúng.
"Hừ, cậu chờ đó!" Cục trưởng Cục Cảnh sát lạnh lùng nhìn Mông La Anh, sau đó nói với Tô Cẩm Niên: "Đi đến chỗ Mã Sinh đi."
*
Thẩm vấn là một việc cực vô cùng vất vả, hơn nữa bọn tội phạm còn càng già càng lão luyện, bằng chứng trước mặt vẫn cắn răng nói bị vu oan, nghĩ đến thì thật là tức mà.
Lưu Hiểu Hiểu giao chứng cứ đủ nhiều, nhưng phạm Kim Ngân lại nói những thứ này cũng chỉ là bản phô tô, rất dễ dàng làm giả, còn về hình ảnh thì có thể là ghép.
Mà Lưu Hiểu Hiểu đưa USb, đơn giản là ghi âm, Phạm Kim Ngân nói, mặc dù giọng nói của người bên trong giống như hắn, nhưng mà hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, ai biết có phải đối thủ của hắn vu khống hãm hại hay không.
Cho nên những chứng cứ này phải cầm đến khoa xét nghiệm phân rõ thật giả, hơn nữa, bọn họ phải tìm được nhân chứng. Chỉ là, đột nhiên Lưu Hiểu Hiểu biến mất.
Lúc Tô Cẩm Niên trở về nói với Tô Khả, Tô Khả choáng váng.
"Buổi sáng cô ấy còn nói cho em biết, nói trước mắt cô ấy sẽ không rời khỏi Mông La Anh. Làm sao có thể lập tức không tìm được cô ấy." Trong lòng Tô Khả có chút thấp thỏm, dù sao buổi sáng còn gặp mặt, nếu cô ta gặp bất trắc, trong lòng Tô Khả dù sao vẫn sẽ luôn khó chịu.
Tô Cẩm Niên nhíu mày, "Được, anh để người khác điều tra."
Tô Khả gật đầu, "Đúng rồi, con trai của cô ấy."
Tô Cẩm Niên nhíu mày, Tô Khả kể chuyện buổi sáng Lưu Hiểu Hiểu cầu xin cô cho Tô Cẩm Niên.
Tô Cẩm Niên nói: "Anh hiểu rồi."
Tô Cẩm Niên gọi điện thoại thông báo cho Cục trưởng Cục Cảnh sát, Cục trưởng Cục Cảnh sát cau mày, "Nhất định là tên khốn kiếp Mông La Anh rồi!"
Tô Cẩm Niên không nói lời nào, mặc dù anh cũng đoán là hắn, nhưng mà trước đó vài ngày, không phải Mông La Anh không muốn giết Lưu Hiểu Hiểu sao? Sao đột nhiên muốn giết Lưu Hiểu hiểu đây?
Biết được Lưu Hiểu Hiểu có khả năng bị giết, tâm tình Tô Khả vẫn có chút nặng nề.
Cô ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm Niên, "Cẩm Niên, rốt cuộc thì lúc nào vụ án lần này mới có thể giải quyết xong đây?"
Tô Cẩm Niên vuốt tóc Tô Khả, "Nhanh thôi."
Mặc dù Tô Cẩm Niên an ủi Tô Khả, nhưng anh cũng biết, vụ án lần này không dễ dàng giải quyết như anh nghĩ tới. Bởi vì Phạm Kim Ngân luôn chắc chắn hắn bị oan uổng, mà những thứ gọi là chứng cứ kia có khả năng làm giả rất lớn.
Quan trọng nhất là, vợ của hắn bắt đầu bảo lãnh cho hắn. Mọi người cũng không biết hắn làm thế nào truyền tin tức hắn ở Cục Cảnh sát cho vợ hắn.
Kết quả là vợ hắn tiến hành bảo lãnh cho hắn. Chỉ là trong lúc bảo lãnh thì không cho phép hắn rời thành phố H.
Phạm Kim Ngân rời khỏi Cục Cảnh sát, mọi người nắm chặt hai quả đấm, tức giận không thôi, hiện nay biện pháp duy nhất chính là có được nhân chứng. Chỉ tiếc là Phạm Kim Ngân cùng đám hàng mới nhất kia, đoán chừng trong khoảng thời gian này hắn sẽ không nhận, dù sao thì hiện tại là thời kỳ đặc biệt.
Mà một hướng khác, cảnh sát vẫn khẩn cấp đề ra nghi vấn với Bộ trưởng Bộ tài vụ về Phạm Kim Ngân.
Thời gian kiên trì mấy ngày, rốt cuộc Bộ trưởng Bộ tài vụ mở miệng, mọi người mừng rỡ, lần nữa cử người bắt Phạm Kim Ngân trở lại, kết quả là Phạm Kim Ngân không có ở công ty.
Kiểm tra một lượt thì kết quả phát hiện thi thể nặng nề của Phạm Kim Ngân tại nhà người tình của hắn, hiện trường lúc đó là, con mắt Phạm Kim Ngân lồi ra mà chết, trên người cũng không có vết thương rõ ràng. Về phần rốt cuộc hắn chết thế nào thì pháp y vẫn còn đang nghiên cứu, cũng chưa có tin tức xác thực.
Cùng lúc đó, tại hiện trường Phạm Kim Ngân tử vong, người tình của hắn là Hoàng Nghê Thường cũng khắp người đầy máu nằm bên cạnh Phạm Kim Ngân, trải qua cấp cứu thì bác sĩ chỉ nói là đứa bé không giữ được, sau này cô ta cũng không cách nào có con nữa, đồng thời vẫn hôn mê ở bệnh viện.
Trùm ma túy cứ chết đi như thế, đây là chuyện mà mọi người không có cách nào đoán trước.
Hôm sau, Bộ trưởng Bộ tài vụ mở miệng về Phạm Kim Ngân, nói ra ông ta thay Phạm Kim Ngân làm giả sổ sách bí mật. Hơn nữa, nói thẳng ra Phó Cục Trưởng Cục Tài chính cùng Cục trưởng Cục Thuế vụ đều có lui tới với Phạm Kim Ngân.
Cùng lúc đó, nhiều chứng cứ phạm tội của Phạm Kim Ngân bị người ta tiết lộ. Đồng thời truyền thông làm sáng tỏ, tất cả dân chúng xôn xao.
Ở trong mắt bọn họ, có thể nói Phạm Kim Ngân là một nho sĩ (người có học) buôn bán thành công, quan trọng nhất là tấm lòng lương thiện, một trong mười công ty gia đình thành công nhất thành phố H, hơn nữa cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn trong các hoạt động từ thiện. Nhưng lại không nghĩ rằng, Phạm Kim Ngân hắn lại là trùm ma túy, thật sự là quá không thể tin.
Vì vậy, có lẽ là một ngày sau, cổ phiếu của công ty Phạm Kim Ngân liền rớt xuống đến điểm thấp nhất, tiện nghi cho Thẩm Đường cùng Doãn Lạc Phong là hai thương nhân cùng làm bất động sản. (bất động sản còn gọi là địa ốc)
Còn Cục trưởng Cục Cảnh sát thì vô cùng phẫn nộ, mặc dù Phạm Kim Ngân là một tên trùm ma túy, nhưng hắn còn chưa có bị phán hình chịu tội, cứ chết đi như vậy, hơn nữa bao phủ tất cả những bẩn thỉu sau lưng, ông thật sự không cam lòng.
Vì vậy ông hạ lệnh truy xét thật nặng, không tra thì cũng may, kia điều tra, thật lòng là bắt được một đống lớn ‘quan lớn quyền quý’, bây giờ là cả nước rộ lên. Ban kiểm tra kỷ luật quốc gia hạ lệnh giao phó, mọi cán bộ viên chức liên quan trực tiếp đến vụ án này, nếu như chứng cứ xác thật thì quy tắc kép hết.
Nhưng bởi vì người dính dáng càng lúc càng nhiều, phía trên cũng gọi điện thoại tới, ý là, chuyện của trùm thuốc phiện đến đây chấm dứt, đã một đống cán bộ viên chức rồi, nếu như tiếp tục tra nữa thì các người biết đó, ‘nước quá trong ắt không có cá’, thể chế quốc gia sẽ hỏng mất.
Đồng thời, giấy giám định nghiệm thi đối với cái chết của Phạm Kim Ngân cũng đã ra, trước mắt mà nói thì hắn do đột phát bệnh tim dẫn tới hít thở không thông mà tử vong, loại bệnh tim là mạch chính về tim bị tắc nghẽn vì vậy nên sau đó dẫn tới sung huyết não, vỡ ra mà chết.
Mọi người thở dài rất nhiều, đương nhiên còn phải hỏi Hoàng Nghê Thường xuất hiện tại hiện trường mà Phạm Kim Ngân tử vong.
Một ngày sau, Hoàng Nghê Thường tỉnh lại, nhìn thấy vô số cảnh sát, vẻ mặt có vẻ có chút chết lặng. Nhưng mà đối với vấn đề của cảnh sát thì vẫn cực kỳ phối hợp.
Ý của cô ta chính là, ngày đó, Phạm Kim Ngân đến nhà của cô ta, lúc cô ta nói với Phạm Kim Ngân là cô ta mang thai thì Phạm Kim Ngân vô cùng vui mừng, kết quả đột nhiên ngã xuống đất mà chết, cô ta bị hù sợ muốn chết nên lúc vội chạy tới bên cạnh hắn đã không cẩn thận bị nhào xuống, kết quả, chính cô ta cũng hôn mê bất tỉnh, hơn nữa còn làm hại con của cô ta mất đi. . . . . .
Cô ta nói cô ta thật xin lỗi Phạm lão tiên sinh đối với cô ta tốt như vậy, cô ta vì muốn lưu lại cho hắn một huyết mạch, kết quả là hại không ít người chết, ngay cả đứa bé trong bụng của cô ta cũng không giữ được. Cô ta vừa nói vừa khóc thút thít, nói thẳng là mình hại chết Phạm Kim Ngân.
Một vài cảnh sát tương đối giàu lòng thương cũng đồng tình khi nghe cảnh ngộ của cô ta thì cũng lắc đầu thở dài. Nhưng nghĩ đến thân phận của cô ta thì cũng thôi.
Một cảnh sát trong đó hỏi Hoàng Nghê Thường, cô biết Phạm Kim Ngân là trùm buôn thuốc phiện không?
Vẻ mặt Hoàng Nghê Thường lộ vẻ hoảng sợ, vội nói cô ta hoàn toàn không biết thân phận của Phạm Kim Ngân là một trùm buôn thuốc phiện, cô vẫn cho rằng hắn là thương nhân bất động sản thành đạt.
Nói rất thành thật, đương nhiên người cảnh sát sẽ không tin hoàn toàn, chỉ ghi lại lời cô ta nói viết xuống rồi để cho cô ta ký tên, cũng cho cô biết là sau khi thân thể tốt hơn thì bọn họ còn có thể mời cô ta vào Cục Cảnh sát một chuyến rồi rời đi.
*
Thời gian qua lại, đầu mùa đông lặng lẽ tới, chỉ là nhiệt độ thời tiết ở thành phố H vẫn tương đối cao, cho nên mọi người vẫn không có cảm giác được mùa đông đến chút nào.
Mấy ngày nay đúng là Tô Cẩm Niên không ngủ không nghỉ làm phân tích vụ án cùng điều tra, Tô Khả lắc đầu một cái, "Anh cũng không phải bộ đội đặc chủng mà là cảnh sát hình sự."
Tô Cẩm Niên cười cười, "Dù sao thì vụ án này có chút liên hệ với anh."
Tô Khả gật đầu, "Tiến triển mới nhất như thế nào?"
Tô Cẩm Niên xoay người lại nói đầu đuôi gốc ngọn với cô.
Tô Khả nghe Lưu Hiểu Hiểu được xác nhận tử vong, thi thể bị phát hiện ở địa điểm du lịch hang động Ngọc Sơn nổi tiếng ở thành phố H, mà Jayson Hough trở thành người mất tích, trong lòng trăm mùi vị hỗn hợp.
Mà nội gián trong Cục Cảnh sát, từ trong miệng Mã Sinh mà biết được người thứ ba là một nữ cảnh sát, người đó là một bà con xa của Phạm Kim Ngân.
Mông La Anh còn là kẻ khả nghi sát hại Lưu Hiểu Hiểu, hai ngày trước bị phán xử tử hình, án treo nửa năm. Hai người khác, một tên bị phán xử tù có thời hạn mười năm, một tên bị phán xử tù chung thân, tước đoạt quyền lợi chính trị cả đời.
Sau khi Tô Khả nghe xong thì khóc thút thít không dứt, sau đó nghĩ tới con trai của Lưu Hiểu Hiểu, sau khi biết được mẹ mình bị người ta giết hại chết thì cả ngày vẻ mặt trầm xuống không nói lời nào, giống như bị tự kỷ, bị cảnh sát đưa đến một bác sĩ chuyên chữa trị cho trẻ em có vấn đề tâm lý.
Về Hoàng Nghê Thường, trong tay cảnh sát không có chứng cứ phạm tội của cô ta cùng Phạm Kim Ngân, hơn nữa Hoàng Nghê Thường không có động cơ giết người, cảnh sát chỉ có thể liệt cô ta vào người vô tội. Về nhóm người buôn lậu thuốc phiện sau lưng Phạm Kim Ngân thì cùng lúc bị một lần hành động bắt hết, vẫn trốn ra một người tên là "anh Lữ".
Hình ‘anh Lữ’ bị cảnh sát đăng ở các truyền thông tạp chí lớn, truyền thông Internet, đến nay còn không có lấy được tin tức ngầm xác thật.
Hành động lần này, trước mắt thì thấy là tiến triển vẫn tính là thuận lợi, nói trắng ra, tất cả đều là công lao của Lưu Hiểu Hiểu, không có mấy chứng cứ của cô thì hoàn toàn không thể tiến hành thuận lợi như thế. Nhưng tiếc nuối duy nhất là đến nay, cảnh sát cũng không có tin tức của Jayson Hough.
Jayson Hough là một người nước ngoài, hơn nữa còn là người nước ngoài nổi danh trên thế giới, sau khi ông mất tích thì tự nhiên bị chú ý, cho nên cảnh sát thành phố H cảm nhận được áp lực chưa từng có, đồng thời, sứ giả của Đại sứ quán nước Mỹ đóng tại Thiên Triều cũng tới tìm hiểu tình hình, cùng lúc đó thì cử mấy cảnh sát nước Mỹ hợp tác với cảnh sát của thành phố H cùng nhau điều tra.
Đồng thời, Tô Cẩm Niên cũng phải dẫn cấp dưới trở về thành phố B phục lệnh, bởi vì bên trên đã gọi điện thoại tới thúc giục anh. Hơn nữa chuyện kế tiếp không cần anh nữa, anh chỉ được thủ trưởng cử đến bên này trợ giúp cảnh sát của thành phố H truy bắt trùm buôn thuốc phiện thôi, mà rõ ràng trùm buôn thuốc phiện đã bị bắt, mặc dù còn có một con cá lọt lưới, nhưng mà những chuyện này đều là của cảnh sát ở thành phố H.
Tô Khả biết Tô Cẩm Niên định trở về thành phố B thì trong lòng không muốn, Tô Cẩm Niên nói: "Em là vợ của anh, anh trở về thành phố B thì đương nhiên em cũng phải trở về thành phố B chứ."
Tô Khả nhíu mày, mặc dù Tô Cẩm Niên nói là sự thật, nhưng mà cô thật sự không muốn nhìn thấy người mẹ cực phẩm kia. Vì vậy, Tô Khả nói đẩy qua Tiểu Bao Tử vẫn còn phải ở bệnh viện vài ngày.
Tô Cẩm Niên cũng không ép cô, chỉ nói sau khi anh phục lệnh thì xin mượn nửa tháng, theo cô tới thành phố H, đến lúc đó vợ chồng bọn họ cùng Tô Tô trở về thành phố B.
Tiểu Bao Tử biết được Tô Cẩm Niên phải về thành phố B, tuy ngoài miệng không nói nhưng nghiêm mặt thì cũng nói cho Tô Cẩm Niên là bé rất không vui.
Bố của Tô Khả biết được tin này thì dĩ nhiên là khuyên Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên trở về thành phố B.
Tô Khả buồn bực, yêu cầu bố cùng cô trở về, bố của Tô Khả cũng từ chối, dù sao thành phố H mới là gốc rễ của ông.
Tô Khả lại buồn bực mà tiễn Tô Cẩm Niên lên máy bay trở về thành phố B, cô thì cau mày, cầm tờ giấy nhỏ trong tay, xé rách từng mảnh từng mảnh: "Trở về. . . . . . Không trở về. . . . . . Trở về. . . . . . Không trở về. . . . . . Trở về. . . . . ."