Lúc Thẩm Phỉ Phỉ biết Thẩm đường thời điểm, cô mười lăm tuổi, anh mười bốn tuổi, lúc đó cũng qua giai đoạn bị quản lý. Thư 鴀 xán cừ
Thẩm Phỉ Phỉ rất nhớ năm kia khi cô theo mẹ của cô vào nhà của anh ——
Một cái nhà biệt thự bố tầng màu trắng hợp lại, giới hạn hai bên đều là vườn trồng trọt, đang là mùa hè, hoa cỏ xanh um tươi tốt, nhất là hoa sơn chi, trắng trắng một mảng lớn, hương thơm cả vườn, thấm vào ruột gan. (ed: hoa sơn chi hay còn gọi là dành dành)
Đằng trước bên trái có một hồ nhỏ, hồ trồng mấy bông hoa ly ly nước, bây giờ lá đã to ra, nụ hoa nhỏ đón gió đong đưa. Cá chép trong đó vui thích lội qua, thỉnh thoảng nhảy lên, vô số bọt nước tóe lên. Dưới ánh mặt trời chiếu sáng, đúng là hiện ra nhiều dãy cầu vồng. Trong hồ nhỏ, núi giả san sát, nước từ núi giả chậm rãi chảy vào trong hồ, xao động lăn tăn từng vòng sóng, nhưng những thứ này đều không hấp dẫn Thẩm Phỉ Phỉ nhất.
Làm cô chú ý nhất chính là người mặc tây trang màu đen, thiếu niên bên cạnh bố dượng của cô!
Dung mạo thiếu niên rất tinh xảo, mặt trái xoan, mắt đào hoa, môi mỏng màu hoa anh đào, da trắng noãn, mười ngón tay thon dài. Cô nhớ mẹ của cô từng nói, trong nhà bố dượng có con trai, nhỏ hơn cô một tuổi.
Nhưng anh thực sự chỉ có mười bốn tuổi sao? Mười bốn tuổi mà cao một mét tám? Mười bốn tuổi mà có thể có khí thế áp bức lớn vậy sao?
Lúc này, anh mặc bộ vest trắng, cười hòa nhã điềm đạm, đôi mắt hẹp dài cũng cong thành mặt trăng. Khóe miệng của anh cũng khẽ nâng lên, khẽ khom người với mẹ của cô, vô cùng có lễ phép nói, "Dì, hoan nghênh đã đến."
Lúc ánh mắt liếc về phía cô cũng làm cho tâm cô hơi run lên.
Rõ ràng, là anh đang cười, nhưng vì cái gì mà khiến người ta run sợ?
Sau đó anh nhìn về phía cô, âm thanh êm dịu như sương, "Đây chính là chị Phỉ Phỉ mà bố nói sao."
Cô sững sờ gật đầu, "Xin chào, em trai."
Anh vẫn cười hòa nhã điềm đạm, nhàn nhạt lặp lại lời "Xin chào, em trai" của cô một lần nữa, cô không biết, dấu câu phía sau này là "dấu chấm lửng . . ." Hay là "dấu chấm hỏi ?"
Bởi vì giọng nói của anh quá nhẹ, giống như muốn phiêu tán theo gió vậy.
Sau đó anh nói, "Xin chào, chị gái."
Cô hơi khiếp sợ nhìn anh.
Anh vẫn đang cười, cười dịu dàng.
Sau lưng là mảng lớn hoa sơn chi. . . . . .
Rõ ràng là một hình ảnh tốt đẹp, nhưng vì sao làm cho cô, sợ?
Sau khi vào nhà, bố dượng cùng mẹ muốn đi ra ngoài mua chút đồ dùng mới trong nhà, trước khi đi, bố dượng nói với anh, "Thẩm Đường, chăm sóc tốt cho chị gái."
Anh vẫn nhẹ nhàng nói, "Được, bố."
Vì vậy, bên trong nhà cũng chỉ còn lại có anh và cô.
Cô rất hồi hộp, nhìn lên em trai hòa nhã như thân sĩ trước mặt, rất hồi hộp. Căng thẳng đến hay tay nắm chung một chỗ, một tờ khăn giấy bị vo thành giấy vụn.
Anh đi tới bên cạnh cô.
Thân thể cô có chút co lại ở ghế sa lon.
Anh cúi người.
Tim cô đập rộn lên.
Hô hấp của anh ở bên tai của cô.
Đôi con ngươi cô trợn tròn, không biết làm sao.
Anh thổi một hơi vào vành tai của cô, trầm thấp mà hài hước nói, "Chị gái?"
Lần này, cô có thể cộng theo dấu câu phía sau hai chữ của anh rất rõ ràng: "?" .
Giọng nói kia mang theo giễu cợt, giống như cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.
Cô cả kinh ngẩng đầu lên, chạm đến ánh mắt của anh, nơi đó không còn che giấu giễu cợt nữa.
Cô nuốt nước miếng, giả bộ không biết mà đáp lại anh, "Ừ, em trai."
Sắc mặt của anh hơi thay đổi, nụ cười mới vừa vẫn giắt trên mép chậm rãi ngưng trệ, ngưng trệ thành cười lạnh, sau đó nói với cô, "Cô, xứng sao?"
Cô nắm chặt quyền, nhìn chằm chằm anh.
"Cô, xứng sao?" Anh tiếp tục hỏi ngược lại.
Cô cắn chặt môi, "Cậu ở trước mặt chú vẫn luôn làm bộ làm tịch như vậy sao?"
Anh thu hồi tất cả nụ cười, mắt lạnh nhìn nhau.
Cô nói, "Cậu thật đáng thương."
Làm như bị cô nói trúng tâm sự, anh thẹn quá thành giận, xốc cổ áo của cô lên.
Bởi vì bắt đầu từ hôm nay, cô và mẹ của cô muốn chuyển vào nhà này. Vì để cho em trai tương lai có ấn tượng tốt với cô, cô cố ý mặc váy dài voan màu xanh lá có cổ la sem màu trắng mà cô thích nhất, trên cổ áo lá sen còn nạm hai viên trân châu.
Lúc này bị anh xách lên như vậy, chỉ nghe hai viên trân châu "cộc cộc" rơi vào đá cẩm thạch trên đất, có thể nghe tiếng thanh thúy.
Anh nhìn cô, đôi mắt hẹp dài tràn đầy tức giận, chậm rãi nheo lại, đầy nguy hiểm.
Anh chầm chậm nói, "Chị? Cô, vừa, nói tôi đáng thương?"
Cô nhìn thấy hai viên trân châu lăn trên sàn nhà, cúi đầu nhìn bộ đồ mình yêu thích nhất bị anh biến thành bộ dáng trước, tức giận gạt tay anh nắm cổ áo cô ra, "Cậu buông ra!"
Sau khi tay của anh bị gạt ra sau, lập tức lại vung lên, lần nữa xách cổ áo của cô lên.
Cô thẹn quá thành giận, muốn đẩy tay của anh ra lần nữa, nhưng cuối cùng sức lực địch không lại anh, bất luận như thế nào cũng không cách nào tránh khỏi gông cùm xiềng xích của anh. Đại khái động tác phản kháng của cô quá kịch liệt, chỉ nghe "xẹt ——" một tiếng.
Cổ áo và quần áo cô hoàn toàn bị anh xé hỏng, cổ áo bị rách mắc lại giắt trên cánh tay, ngực trái hoàn toàn lộ giữa không trung.
Thời gian có khoảnh khắc đọng lại.
Không khí trầm lặng chầm chậm chuyển động.
Cô sững hồi, đôi mắt đen nhìn anh cũng từ từ nhiễm sắc thái, cúi đầu nhìn bộ dáng chật vật của bản thân lộ giữa không gian, khuôn mặt sung huyết đỏ bừng, không chút nghĩ ngợi, một tay khác lao một cái tát về phía anh.
Anh vốn là muốn làm cho cô an phận nghe lời đe dọa của anh, nhưng không ngờ xuất hiện tình huống quẫn bách như vậy.
Nhìn bộ ngực cô trắng nõn chưa dậy thì hoàn thiện, giống như bánh bao nhỏ nhô lên, có thể thoáng thấy được đỏ hồng. Anh đúng là nhìn không dời mắt được.
Trong nháy mắt, bóng dáng một cái tát bay tới anh, theo bản năng, anh đưa tay ngăn cản.
Lại thấy trong mắt cô bốc lửa giận, rốt cuộc có thể thấy rõ một ít nước mắt!
Anh ngẩn người, rất nhanh trấn định lấy lại tinh thần, cúi đầu cười nói, "Chị gái, đây là muốn quyến rũ tôi? Chậc chậc, thật là có mẹ nào tất phải có con gái đó nhỉ."
"Bốp ——"
Tiếng một cái tát rõ ràng vang lên trong không khí.
Một tay khác của cô không có bị anh nắm lại, lúc này lơ lửng trong không trung.
Anh bị cô đánh lệch qua.
Đau rát từ gương mặt truyền đến, anh kinh ngạc. Sau đó anh nhìn cô chằm chằm, nhìn trong ánh mắt cô ứa ra từng giọt từng giọt nước mắt, tâm phiền ý loạn. (ed: ý chỉ phiền muộn trong lòng)
Chỉ là lúc đó, anh cảm thấy nước mắt của cô cũng chỉ là nước mắt cá sấu, quá giả dối. Bởi vì bị tát một cái, lửa giận trong lòng thình thịch tăng lên.
Thiếu niên nóng tính làm cho anh lấy một tay đẩy ngã cô ở trên ghế sa lon, anh dạng chân ở bên người của cô, hai tay đỡ hai bên hông cô, trên cao nhìn xuống.
Anh nói, "Chị à, chị đang mời tôi sao?"
Cô kinh ngạc, nhìn Thẩm Đường nâng cô trên không, sắc mặt trắng bệch: "Cậu không thể làm bậy!"
Anh nghiêng cổ nhìn cô, sau đó cười nói, "Hả? Làm bậy? Cái gì gọi là làm bậy thế. . . . . ."
Cô cắn chặt môi, chẳng dám thở mạnh một tiếng.
Anh lại nói, "Chị à, chị là lớn hơn tôi, tất nhiên kiến thức phong phú nhanh hơn tôi, dạy tôi một chút đi, cái gì gọi là —— làm bậy? Hửm ~" Âm cuối của anh kéo ra thật dài, giống như là đang giễu cợt.
Cô căng thẳng siết chặt đôi tay, móng tay bất tri bất giác bấn vào trong thịt, lại không cảm thấy đau đớn chút nào.
"Làm bậy, là chỉ như vầy phải không?" Anh vừa nói vừa đưa một tay ra, đặt ở trên cổ trắng nõn của cô, trượt tới trượt lui.
Hơi hơi ngứa làm cho không rét mà run, cặp mắt không thể tin trợn tròn. Cô duỗi tay ra, lại bị anh nhan tay lẹ mắt nắm cổ tay lại.
"Hay là như vậy. . . . . ." Anh cúi đầu, thổi một hơi vào mắt của cô.
Ấm nóng mang theo chút ẩm ướt, làm cho mắt của cô khép lại.
Anh cười ra tiếng, "Chậc chậc, thì ra là chị gái không kịp chờ đợi mời tôi làm bậy như vậy."
Lúc này mắt đào hoa của anh híp lại thành hình vầng trăng. Vốn là tay di chuyển tới lui ở cổ, lúc này chậm rãi từ từ đi vào từ ngực nhô ra của cô, chậm rãi đi tới nơi cao vút, nắm được nụ hoa nổi lên, đặc biệt giày vò tới lui như sói đói/
Xúc cảm mềm mại như tơ làm cho lòng anh khao khát, anh không khỏi nhộn nhạo một hồi, lửa nóng toàn thân đều tập trung vào một điểm.
"Cút ngay, cút ngay!" Cô muốn đẩy anh ra, "Cút ngay, cút ngay!"
Nhưng vóc dáng hơn một mét sáu làm sao có thể địch nổi vóc dáng đã một mét tám, vả lại là thiếu niên khí huyết dồi dào.
Cô bị anh trói buộc ở phía dưới anh, không thể động đậy.
Anh nhìn khuôn mặt trắng nõn đỏ hồng của cô, trơn bóng óng ánh như ánh sáng màu, giống như thạch hoa quả óng ánh trong suốt, làm cho anh liều mạng cúi đầu, chiếm lấy đôi môi cô.
Gặm cắn mấy lần, làm như muốn phát tiết lủa nóng ở nơi kia ra.
Cơn đau trên môi truyền đến, thần kinh của cô tê liệt.
Cô bị xâm phạm.
Từng giọt từng giọt nước mắt của cô rơi xuống, liều mạng muốn tránh thoát xiềng xích của anh, lại bất đắc dĩ ——
Ác ma.
Anh là ác ma!
Trong lúc giật mình, cô rõ ràng cảm nhận được lửa nóng ở một nơi nào đó, đụng chạm ở nơi kia của cô rất nhiều lần.
Cô bị sợ đến không làm chủ được tinh thần.
Cô sợ, rất sợ.
Có ai, có thể cứu giúp cô!
Cứu cứu cô!
Có lẽ là Ngọc Hoàng đại đế nghe được tiếng lòng cô, một giọng nói giống như tiếng trời đột nhiên rơi giáng xuống ——
"Thẩm Đường, ra đây đi."
Cặp mắt đỏ tưới của Thẩm Đường cuối cùng khôi phục lý trí, nhìn sắc mặt cô gái phía dưới trắng bệch, làm như đã tuyệt vọng, trong lòng giống như là bị kim đâm xuống.
Lúc anh đứng dậy, đôi tay cô rất chật vật kéo quần áo bị anh kéo tới bên hông, sau đó co lại thành một đoàn.
Lúc này đầu tóc cô hỗn loạn, trên mặt đầy nước mắt, giống như là thú nhỏ bị thương, vùi ở góc run lẩy bẩy.
Anh sửa sang lại quần áo xốc xếch của mình, nhìn cô run rẩy, ánh mắt vô cùng phức tạp, sau đó nhàn nhạt nói một câu, "Mất hứng!" Xoay người, hô lớn ra cửa lớn: "Tô Cẩm Niên, cậu chạy đến nhà mình làm gì!"
Cho đến khi bóng lưng Thẩm đường hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của cô. Cô mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó giống như mất hết sức lực, nằm trên ghế sa lon, khóc òa lên.
Cô vừa nghĩ tới sau này có một em trai như vậy thì không rét mà run một trận. Cô không biết tương lai sẽ có vận khí tốt như vậy hay không, lại không được người nào cứu giúp.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, ánh mặt trời ngoài cửa sổ dần dần biến thành màu vàng óng.
Cô đứng dậy, chậm rãi đi lên phòng trên lầu của cô. Va li và túi mới vừa đặt vào vẫn còn lẳng lặng nằm ở tủ quần áo phía trước, cô cười khổ tiến lên, kéo khóa ra, lấy một cái áo thun cùng một cái quần bò, thay ra.
Cô nhìn bộ váy voan vừa thay xuống đã rách tan tành, nghĩ đến cảnh tượng luc nãy thì nhịn không được mà khóc thút thít.
Rõ ràng, ảo tưởng về tương lai tốt đẹp cứ như vậy bị sụp đổ.
Cô vùi ở một góc giường khóc thút thít.
Cô rất mê mang.
Cô không biết tương lai của cô có phải như hôm nay hay không, nước sôi lửa bỏng.
Cô không biết.
Điều mà anh gọi là chăm sóc.
Anh lúc trở lại lần nữa đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Lúc đó, cô đang ngồi ăn cơm trên bàn ăn cùng bố của anh và mẹ của cô. Ba người cười cười nói nói, cực kỳ giống một nhà ba người vui vẻ.
Anh nắm chặt quyền, có thể thấy rõ gân xanh.
Cô nghiêng đầu, làm như chú ý tới anh đã đến, nụ cười cứng ngắc ở trên mặt và đáy mắt thoáng qua một chút sợ hãi. Anh tinh tường nhìn thấy trên mặt cô viết bốn chữ lớn: tôi rất sợ cậu.
Tức giận trong lòng anh thình thịch tăng cao, chỉ là vẻ mặt vẫn không biến sắc.
Hiển nhiên bố của anh cùng người phụ nữ kia cũng phát hiện sự tồn tại của anh. Người phụ nữ kia cười nói, "A, Tiểu Đường trở lại rồi, ăn sáng chưa?" (ed: Không lẽ giờ đổi tên anh thành Thẩm Lộ chứ, khổ ghê)
Trong lòng anh thoáng chán ghét.
Tiểu Đường? Bà xứng sao? Quả nhiên có mẹ nào tất có con gái đó, hai người đều hết sức không biết xấu hổ.
Anh nhếch miệng, cười nói, "Dì, còn chưa nữa."
Bố của anh cau mày, hiển nhiên rất là bất mãn đối với việc anh cả đêm không về. Nhưng ngại vì hai người kia cũng ở đây nên không có phát ra, chỉ nhàn nhạt hỏi anh, "Ngày hôm qua đi nơi nào? Còn cả đêm không về! Không phải bố để con chăm sóc tốt cho Phỉ Phỉ sao?"
"Cẩm Niên kêu con đi ra ngoài."
Cẩm Niên, dĩ nhiên là Tô Cẩm Niên trong đại viện, "con của người khác" trong truyền thuyết. Ví dụ như bố mẹ muốn cậu làm bài tập học, nhưng cậu muốn ra ngoài chơi, lúc bố mẹ không chịu, cậu chỉ cần nói một tiếng "Tô Cẩm Niên cũng ở đó." Bố mẹ sẽ vui vẻ hớn hở tiễn cậu ra cửa rất nhanh, thậm chí hỏi cậu có muốn mang chút trái cây đi hay không.
Cho nên vừa nghe anh nói như vậy thì bố của anh ngừng công kích, cuối cùng vẫn càm ràm một câu, "Cho dù cùng Cẩm Niên đi chơi thì cũng nên chú ý có chừng có mực một chút, nói thế nào chị gái của con mới tới còn ở đây."
"Dạ, lần này là con suy tính không chu toàn."
Bố anh nhìn thái độ anh nhận sai lầm thật không tệ, cũng không có so đo nhiều, sau đó nói, "Chỉ là lần sau lúc Cẩm Niên gọi con đi chơi thì nhớ mang theo Phỉ Phỉ. Cẩm Niên là đứa trẻ tốt như vậy, hai người các con đều phải tiếp xúc nhiều hơn đấy."
Nghe ý của bố anh làm như cố ý để cho anh vì cô gái này và Tô Cẩm Niên ‘đáp cầu dắt mối’ (làm mai). Trong lòng anh không khỏi thoáng qua vẻ không thích, mắt đào hoa chuyển ánh sánh qua, khẽ vuốt cằm, "dạ" một tiếng, "Con biết rồi."
"Ừ."
Người phụ nữ kia đứng dậy lấy thêm cho anh một chén điểm tâm, "Tiểu Đường, mau ngồi xuống ăn điểm tâm."
"Cám ơn dì." Anh mỉm cười, ngồi vào bên cạnh cô, rõ ràng cảm nhận được cô co rúm lại. Trong lòng anh cười lạnh: như vậy thì đã sợ rồi sao?
Ăn một nửa bữa, bố của anh lại nói, "Với lại bố với dì con muốn đi chụp hình đám cưới, con cũng chuẩn bị đi, dù sao còn có mấy tấm ảnh gia đình."
Ảnh gia đình?
Ha ha, bố, bố quên mất mẹ rồi sao?
Anh giấu một tay ở dưới khăn trải bàn, móng tay đã đâm vào trong thịt, đau đớn mà nhắc nhở anh không làm cho anh luống cuống.
Trên mặt anh vẫn treo nụ cười như cũ, gật đầu một cái, "Được, bố."
"Lúc bố cùng dì con chụp hình cưới có thể sẽ không chăm sóc hai con được. Cho nên còn chị Phỉ Phỉ của con kính nhờ con chăm sóc mặc dù Phỉ Phỉ lớn hơn con một tuổi, nhưng con là con trai, nhất định phải chăm sóc tốt cho chị đấy."
Anh nghe bố của anh nhấn mạnh lặp lại chăm sóc tốt cho chị Phỉ Phỉ, trong lòng cười lạnh liên tục cho vật quý của dòng họ. Rốt cuộc ai mới là con của ông ấy đây?
"Được. Con nhất định sẽ chăm sóc chị ấy thật tốt." Anh nhấn mạnh hai từ "nhất định" và "thật tốt". Ánh mắt liếc qua cả người cô gái bên cạnh đã cứng ngắc, trong lòng thoáng qua một chút sảng khoái.
Sau đó anh nhìn thẳng cô, "Chị Phỉ Phỉ tỷ, chị nhất định phải đi theo em, ngàn lần vạn lần không thể rời khỏi đâu~"
Cô nhìn anh, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, quay đầu nhìn bố của anh, "Chú ơi —— thật ra thì con —— con ——"
"Hả? Phỉ Phỉ, thế nào?"
"Con ——" Cô há hốc mồm, muốn nói gì đó, nhưng hình như nghĩ đến điều gì cho nên mắc kẹt ở cổ họng , nửa chữ cũng không phun ra được.
"Chị Phỉ Phỉ, bố cùng dì chỉ chụp hình cưới, cho dù chụp ngoại cảnh, em cũng sẽ luôn luôn đi theo bên cạnh chị, chị không phải cần sợ."
"Đúng vậy, Phỉ Phỉ, mặc dù tuổi thằng nhóc Thẩm Đường nhỏ hơn con, nhưng làm việc vẫn tương đối trầm ổn. Đến lúc đó đi theo nó là được."
Cô nhìn anh.
Anh nhìn cô.
Trên mặt cô thoáng qua vô số sợ hãi.
Trên mặt anh vẫn tươi cười như gió xuân.
Cô thỏa hiệp, thở dài, "Chú, con biết rồi."
Mẹ của cô, lúc này người phụ nữ kia cười híp mắt nói, "Tiểu Đường là đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, lại còn ưu tú trầm ổn, hiện tại thật là ít đi rồi. Em thật sự vui mừng, có thể làm mẹ của cậu ấy. Giống như Phỉ Phỉ nhà chúng ta, thiệt là trời hấp tấp sinh ra mà, làm cho người ta nhức đầu không thôi."
"Cám ơn dì đã khen."
"Nó đâu có tốt như em nói." Tuy là bố của anh phản bác, trên mặt cũng cười vui vẻ, "Tốt thật sự là Tô Cẩm Niên nhà họ Tô đấy."
"Tô Cẩm Niên?" Đây đã là lần thứ tư cô nghe được tên Tô Cẩm Niên, không khỏi nghi ngờ hỏi ra tiếng.
Anh quay đầu lại nhìn cô, trong lòng liên tục cười lạnh: không phải luôn sợ anh sao? Thế nào mà vừa nghe đến tên người con trai khác thì trong nháy mắt đã là vẻ mặt nghi ngờ giả vờ vô tội rồi? Haizz, quả nhiên phụ nữ lẳng lơ đều như vậy.
Cô bị ánh mắt anh hù dọa, chợt cúi đầu mím môi không nói.
Ngược lại bố của anh nghe cô hỏi Tô Cẩm Niên thì bắt đầu thao thao bất tuyệt nói ra."Tô Cẩm Niên này quả nhiên là đứa trẻ ngoan đấy. Ông nội, bố mẹ đều nhập ngũ, quả nhiên là một nhà ba tướng. Nhưng từ nhỏ cậu ấy đã tự lập tự mình cố gắng, thành tích lại tốt hơn cả hạng nhất. Quan trọng nhất là chưa bao giờ cần người lớn quan tâm. Đứa trẻ như vậy. . . . . ."
"Được rồi được rồi, em thấy Tiểu Đường chúng ta cũng rất tốt." Người phụ nữ kia ngăn bố anh thao thao bất tuyệt.
Đây là đang lấy lòng anh sao? Ha ha. . . . . . Quả nhiên, loại phụ nữ này thật đáng ghét.
Anh khẽ mỉm cười, nhìn người phụ nữ kia, buông chén trong tay, "Bố, dì, chị Phỉ Phỉ, con ăn no rồi, đi lên thay quần áo trước."
Đợi đến khi anh thay quần áo xong đi xuống thì chính là thấy một mình cô ngồi ở trên sa lon trong phòng khách.
Anh nghi ngờ nghiêng đầu, lại thấy bố của anh cùng người phụ nữ kia vành tai và tóc mai chạm vào nhau ở trong phòng bếp, ngay cả cửa phòng bếp cũng không đóng lại. Anh chán ghét quay đầu lần nữa, thờ ơ nhìn cô, vả lại chậm rãi đi tới hướng cô.
Hiển nhiên cô nghe được tiếng bước chân của anh, thân thể hơi cứng đờ, không tự chủ dựa vào sát góc sô pha.
Anh tiến lên, đặt mông ngồi ở chỗ cô mới dời ra, anh cười, nhỏ giọng nói, "Sao? Gấp nghênh đón tôi vậy sao?"
Cả người cô cũng cứng ngắc, mắt nhìn thẳng anh, giống như là chiến sĩ đã luôn chuẩn bị hoàn tất cho chiến tranh với mấy soái ca giàu có chưa trưởng thành vậy.
Anh cười lạnh, đôi tay chống hai bên eo cô, "Thế nào, còn muốn thử một chút tư vị ngày hôm qua?" Nói xong, ánh mắt của anh quét qua bộ ngực của cô, ánh mắt hơi biến đổi.
Hôm nay cô mặc áo thun màu vàng nhạt, một cái quần cao bồi bút chì. Hiển nhiên là trải qua chuyện ngày hôm qua, cô làm tốt chu đáo mọi phòng bị.
Ha ha, chỉ là, thú tính đàn ông nổi lên thì quần áo kín đáo hơn nữa, chất lượng bền chắc hơn nữa thì cũng vô dụng thôi. . . . . . Huống chi áo thun bó sát người tu thân, nổi bật lên bánh bao hấp y hệt ngực hơi lớn của cô.
Mắc khác hai tay cô che ngực lại, ý vị mười phần cảnh cáo: "Bố cậu cùng mẹ tôi đều đang ở đây!"
"Cho nên?" Anh ngồi thẳng người, nhiền ngẫm nhìn cô, "Cho nên chị đang nói cho tôi biết, chờ lúc bố tôi cùng mẹ chị không ở gia đình này thì tôi có thể muốn làm gì thì làm đối với chị?"
Sắc mặt cô đỏ lên, không thể tin nhìn anh tranh thủ thay đổi khái niệm. Giống như không thể tin thế giới này vẫn còn có người không biết xấu hổ như vậy!
Anh cười, "Chị Phỉ Phỉ, không ngờ tuổi chị còn nhỏ lại có hành vi phóng đãng vậy đấy. Lại còn có thể nghĩ tới những thứ này, ngược lại Thẩm Đường này vô cùng khâm phục. Chậc chậc, khó trách người ta thường nói, phụ nữ như sói mà."
"Cậu. . . . . ." Cô há hốc mồm, một hồi lâu, "Cậu không biết xấu hổ!"
Thẩm Đường mỉm cười.
Cô còn nói, "Đúng vậy, cả ngày chỉ biết làm bộ làm tịch, trước mặt người khác một bộ sau lưng người khác một bộ, khoác một lớp da giả dối thì làm sao có thể xấu hổ."
"Cả đêm không gặp, cũng không ngờ chị nhanh mồm nhanh miệng đấy, nghĩ đến ngày hôm qua em trai tôi hôn lưỡi đã chữa hết cho chị nói chuyện bình thường đấy chứ?" Anh cười khẽ, lấn người tiến lên, "Có muốn để em trai đây thử lại một chút hay không."
Mặt cô đỏ bừng, đẩy ra anh: "Im miệng im miệng im miệng im miệng!"
Đúng lúc, bố của anh cùng mẹ cô từ trong phòng bếp đi ra, nhìn hai người bọn họ ngồi ở trên ghế sa lon, trong lòng rất hài lòng.
Bố của anh nói: "Quan hệ của Phỉ Phỉ cùng Tiểu Đường tốt như vậy, bố cũng an tâm."
"Ha ha, Tiểu Đường là dì đã gặp qua con trai tốt nhất." Mẹ của cô phụ họa nói, sau đó cao giọng nói với anh, "Tiểu Đường, chị gái này của con vô cùng mơ mơ màng màng, sau này nhờ con giúp đỡ nó nhiều hơn nhé."
"Được, dì." Anh lại khôi phục vẻ mặt vẫn mỉm cười của một công tử tốt.
"Mẹ!" Cô muốn tố cáo hành động của anh đối cô, nhưng khi nhìn bộ dáng kia của chú thì cô cũng không nói được gì.
"Còn than thở, thiệt là, con có biết lúc mẹ con vừa nói những lời này cũng rất xấu hổ hay không. Con cũng là người lớn như vậy mà mẹ còn phải nhờ Tiểu Đường nhỏ tuổi hơn con chăm sóc con, thật là ——"
"Dì à, con là đàn ông con trai mà." Anh cười đứng dậy, "Chăm sóc con gái là cần phải vậy. Huống chi chị Phỉ Phỉ đáng yêu giống như búp bê vậy, con chăm sóc chị ấy rất thú vị."
"Ha ha, Tiểu Đường, con nói thật là quá đáng yêu." Mẹ của cô cười lớn, "Nếu Phỉ Phỉ nhà chúng ta có một nửa hiểu chuyện của Tiểu Đường thì dì đã đủ hài lòng."
Anh vẫn khẽ mỉm cười, sau đó nhìn xuống đồng hồ đeo tay, "Bố, sắp tới thời gian chụp hình cưới rồi."
Bố anh cũng cúi đầu nhìn điện thoại di động, "Ừ, chúng ta đi thôi."
Bốn người cùng đi ra khỏi cửa chính, ánh mặt trời rơi vào trên người của bọn họ, in xuống bốn cái bóng thật dài, đè lên nhau. Cực kỳ giống một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.
Hương thơm hoa sơn chi đầy sân chập chờn ở trong gió, thấm hương thơm xông vào mũi. Hai chú chim nhỏ bay qua giữa không trung, lưu lại âm thanh chít chít. . . . . .
Cô đi trên đường, anh chợt đi tới bên cạnh cô, không để ý phản kháng của cô, mạnh mẽ giữ tay cô lại. Sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng nói ở bên tai của cô, "Chị Phỉ Phỉ, tôi, nhất định sẽ, chăm sóc chị, thật tốt. Chị, kính xin đợi nhé."