Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của anh lóe lên một tia sáng. Thẳng tắp nhìn Tô Khả, giống như muốn bước vào linh hồn của cô.
Còn Tô Khả sợ muốn tè ra, không chút suy nghĩ, xoay người co cẳng muốn chạy. Mới chạy vài bước thì nhìn thấy bức tường xanh biếc chắn trước mặt. Đường cùng có phải hay không!
Tô Khả có loại kích động ngã xuống đất giả chết, trời muốn tiêu diệt cô mà. Cô thật cẩn thận, thật cẩn thận trốn anh, hơn nữa, khoảng thời gian này, anh là bộ đội đặc chủng thì không phải nên ở doanh trại sao! Vì sao vẫn chạy tới đây! Lật bàn!
Dĩ nhiên, không đợi đến khi Tô Khả chạy đến "đường cùng" thì cổ áo của cô đã bị người phía sau xách lấy.
"Còn muốn chạy?" Ba chữ đơn giản, giọng lên cao, bộ dáng có một chút đùa giỡn lại làm trong lòng Tô Khả run sợ .
Tô Khả quay đầu, nhìn vẻ mặt có chút lạnh nhạt của Tô Cẩm Niên, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nên nói với anh, "Hắc, Cẩm Niên, đã lâu không gặp."
"Đã lâu là bao lâu?" Giọng nói Tô Cẩm Niên vẫn thú vị đùa giỡn, "Hửm?"
Mặt của anh từ từ tới gần mặt của Tô Khả, chóp mũi chạm chóp mũi, hoi thở giao nhau, các kiểu mập mờ. Còn ngón trỏ của anh lại vuốt ve môi của Tô Khả hết lần này đến lần khác, cho đến khi môi Tô Khả có màu đỏ tươi, hấp dẫn giống như thạch trái cây.
Tô Khả không biết làm gì nữa, cô và anh, sao bây giờ lại biến thành cái bộ dáng này?
Tô Cẩm Niên tiếp tục hỏi Tô Khả, âm thanh rất trầm, giống như hút toàn bộ cái vắng vẻ bốn phía qua đây. Anh nói, "Khả Khả, em nói với anh đi, đã lâu, là bao lâu?"
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hành lang yên tĩnh đến mức có thể nghe âm thâm cây kim thêu rơi xuống. Tô Khả nhìn đôi mắt sâu tối của Tô Cẩm Niên, rất lâu không nói, bầu không khí bốn phía giống như ngưng trệ.
"Năm năm."
Giọng nói của Tô Khả mang theo một tia buồn bã, vốn là vẻ mặt còn cười thì lần này đã trở nên cô đơn, trong nháy mắt giữa hai đầu mày ngưng lại vẻ đau thương, nhìn đôi mắt Tô Cẩm Niên cũng có một chút đau lòng.
"Em cũng biết là năm năm!" Tô Cẩm Niên hỏi, nét mặt đau đớn, "Âm thầm biến mất năm năm! Tô Khả, Tô Khả! Em có biết năm năm dài bao nhiêu không? Năm năm, có hơn một ngàn tám trăm ngày, mỗi một phút, mỗi một giây, anh đều nhớ em, nhưng em trốn tránh anh, em trốn tránh anh. . . . . ."
Giọng nói của Tô Cẩm Niên từ từ hạ xuống, trong mắt không tan được đau buồn, "Em tránh anh còn chưa tính, thậm chí còn gửi giấy thỏa thuận li hôn cho anh, Tô Khả, em có biết anh rất khó chịu."
Anh chỉ chỉ trái tim của anh, "Khả Khả, em nói cho anh biết, rốt cuộc chỗ nào anh không tốt, nói cho anh biết, có được không. . . . . ."
Tô Khả bị Tô Cẩm Niên làm nghẹn đến nửa chữ cũng nói không ra, mắt to long lanh chỉ thấy Tô Cẩm Niên, đặt tay anh lên ngực của cô, "Cẩm Niên, em không qua được. . . . . . Em không qua được, thật sự. . . . . . Đừng ép em. . . . . ."
Tô Cẩm Niên trầm mặc, nhiệt độ lòng bàn tay của cô còn truyền đến trái tim đang đập.
"Cẩm Niên, mỗi lần nghĩ đến anh thì tôi không tự chủ mà nghĩ đến mẹ." Nước mắt Tô Khả lại chảy xuống, giọng nói run rẩy, lời nói có chút không mạch lạc, "Cẩm Niên, thật sự là tôi không đi qua cái hố trong lòng . . . . . Em nghĩ tất cả đều là vì tôi, bởi vì em là một người cố chấp mà hại mẹ của em mất đi sinh mạng. . . . . ."
"Khả Khả, rốt cuộc em đang suy nghĩ gì!" Tô Cẩm Niên lau nước mắt Tô Khả.
"Anh không hiểu, Cẩm Niên! Mỗi lần em vừa nghĩ tới mẹ là vì em mà chết thì trong lòng em liền đau. Nếu như không phải là vì cứu em, nếu như không phải là lúc em ở cục cảnh sát lại gọi điện thoại kêu mẹ đến. . . . . . Mẹ sẽ không chết."
"Khả Khả. . . . . ."
"Anh nhất định không biết, câu nói sau cùng mẹ nói với em, đến bây giờ em cũng không dám nói với bố, mẹ nói với bố, ‘ thật xin lỗi, mẹ. . . . . . ’ cứ bốn chữ như vậy, mà em biết, nhất định mẹ muốn nói với bố là ‘ em yêu anh’. Cũng bởi vì em. . . . . ."
Tô Cẩm Niên ôm chặt cơ thể Tô Khả. Tô Khả nói tiếp, "Nếu như không phải bởi vì em quá liều mạng đuổi theo anh, nếu như không phải bởi vì em cố chấp không buông. . . . . . Nếu như anh không yêu em, nếu như em không là người gây sự với Trịnh Duyệt. . . . . . Hay hoặc là, ban đầu em nghe anh khuyên, phá con đi, hay hoặc là ban đầu em không cố không hiểu ý mẹ anh. . . . . . Hay hoặc là. . . . . ."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Tô Cẩm Niên chưa bao giờ biết thì ra là trong lòng của cô có nhiều lo âu như vậy. Thì ra đây mới là nguyên nhân mà ngày đó cô nói với anh là "Cẩm Niên, em yêu không dậy nổi nữa". . . . . .
Anh lặp đi lặp lại nhấn mạnh ba chữ này, nhưng mà những từ này yếu ớt bất lực biết bao.
Tô Khả cười cười, sắc mặt tái nhợt, đôi tay cũng kiên định đẩy Tô Cẩm Niên ra, "Cho nên, chúng ta như vậy, rất tốt, thật sự."
Tô Cẩm Niên không lên tiếng, cứ tham lam nhìn Tô Khả như vậy.
Tô Khả dùng tay nắm mạch tuệ trên vai anh, "Anh xem, chúng ta tách ra rồi, sự nghiệp của anh cũng thành công, em cũng được an tâm. . . . . ." (mạch tuệ chắc chỉ một cọng lúa trên quân hàm của anh)
Tô Cẩm Niên cúi người hôn cái miệng nhỏ nhắn đang nói liên tục của Tô Khả, trăn trở, sức lực vuốt vẻ rất lớn, dường như muốn đem nhớ nhung năm năm và tất cả đau khổ trút xuống nụ hôn này.
Ánh nắng ngoài cửa sổ càng lúc càng sáng chiếu ngững tia nắng vàng rực lên hành lang.
Rất lâu, rời môi.
Bờ môi là vài tia ái muội màu bạc, dưới ánh mặt trời màu vàng lóe sáng rồi tắt đi.
Ánh mắt anh thâm tình.
Nước mắt trên mặt của cô không ngừng rơi.
Anh đưa tay, nhiều lần muốn lau khô nước mắt của cô.
Cô không nói, nước mắt cũng không ngừng trượt xuống…
Anh lau đi, cô chảy xuống.
Hồi lâu, cô nói, “Tô Cẩm Niên, đủ rồi! Thật đấy!”
Anh không nói, vẫn cố chấp lau nước mắt thay cô.
Cô gạt tay anh ra, “Anh xem, anh không ở đây năm năm, mặc dù em sẽ đau khổi, em sẽ khó chịu, em sẽ bi thương, em sẽ nhớ nhung, nhưng mà em sẽ không khóc. Nhưng anh vừa tới thì em liền đau, em đau đến chỉ có thể chảy nước mắt đề phát tiết, giống người nhu nhược. Mà em không muốn làm người nhu nhược, cho nên Cẩm Niên, anh giúp em hoàn thành có được hay không?”
Anh mím môi, không trả lời, ánh mắt cũng si ngốc nhìn cô.
Cô bị ánh mắt sáng quắc của anh ép lui ba bước, “Tô Cẩm Niên, em đã nói rất rõ ràng. Em và anh, nhất định không thể ở cùng nhau. Nói chua xót một chút thì cũng chỉ có thể trách giữa chúng ta là có duyên không phận, cả hai có tình nhưng cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ thì không hẳn là không thể.”
“Khả Khả…” Rốt cuộc anh cũng lên tiếng, ánh mắt quá chăm chú nhìn cô, “Khả Khả, anh sẽ không đồng ý.”
“Anh!” Tô Khả lau khô nước mắt, nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên, “Anh muốn như thế nào đây! Có phải muốn mạng sống của bố em cũng phải đền luôn thì anh mới can tâm hay không!”
Vẻ mặt Tô Cẩm Niên xám xịt, ánh mắt kiên định “Khả Khả, tin tưởng anh, anh sẽ không. Nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vật nữa!”
“Thật xin lỗi, em không đánh cuộc nổi.”
Tô Cẩm Niên tiến lên một bước, vươn tay ra muốn ôm chặt cô trong ngực thì lại bị cô khó khăn tránh ra, đôi mắt anh ảm đạm, đau đớn trong lòng căng ra tùng mảng lớn, “Trịnh Duyệt, đã đền tội rồi.”
Tô Khả mím môi không nói.
Tô Cẩm Niên tiếp tục nói, “Ngày em rời đi thì Trịnh Duyệt đền tội rồi. Khả Khả.”
Trong lòng Tô Khả rõ ràng chuyện này, bởi vì một lần gọi điện cho bố của cô thì bố cô đã nói với cô rồi, Cẩm Niên làm sao để bắt Trịnh Duyệt phải đền tội.
Bố cô nói, khi đó hai người Cẩm Niên và Lạc Phong, vì lấy được bằng chứng phạm tội của Trịnh Duyệt nên đã làm rất nhiều chuyện, vì thế, thậm chí Cẩm Niên còn sử dụng quân pháp.
Ngày Tô Khả rời đi thì Tô Cẩm Niên liền đưa bằng chứng phạm tội mà anh tìm được tới tòa án quân sự.
Chứng cứ phạm tội chính là một đoạn ghi âm, bên trong là Trịnh Duyệt và Vương Phẩm nói một câu: “Anh nói xem cái tên XXX (tài xế gây chuyện) sao lại ngu ngốc đạp mạnh cần ga đụng chết người vậy hả?”
Chỉ câu này thì đủ để định Trịnh Duyệt tội tử hình.
Nhưng mà lấy được những lời này cũng là trăm cay nghìn đắng rồi.
Ban đầu, Thẩm Đường điều tra được chuyện này Vương Phẩm thoát không khói liên quan, mà mọi người đều biết Vương Phẩm ái mộ Trịnh Duyệt. Cho nên mọi người tìm hiểu nguồn gốc, chia làm hai ngả hành động, bên này Tô Cẩm Niên “ôm cây đợi thỏ” để lấy được chứng cứ phạm tội, vì thế sử dụng vũ khí bí mật tối cao của quân đội – có chức năng ghi âm kiêm máy nghe lén.
Còn Doãn Lạc Phong cử người thẩm vấn người nhà của XXX, từng bước uy hiếp.
Có lẽ Trịnh Duyệt vẫn bị cái chết của mẹ Tô Khả làm cho phiền lòng, lại hết sức cảm thấy chuyện này cùng Vương Phẩm: “Anh nói xem cái tên XXX (tài xế gây chuyện) sao lại ngu ngốc đạp mạnh cần ga đụng chết người vậy hả?”
Cứ một câu nói như vật mà Tô Cẩm Niên cảm thấy trên đó cũng đáng giá cho dù sắp đối mặt với xử phạt nghiêm khắc của quân đội nhưng anh cũng không hối hận. Mà công tác tư tưởng của Doãn Lạc Phong bên kia cũng không kém, dù sao nhân dân, chỗ nào có kinh doanh mà bị “gian thường” Doãn Lạc Phong một dọa một hù thì rất nhanh nhận tội.
Trịnh Duyệt bị mang đến tòa án quân sự, khi chứng cớ đưa ra thì cô có là bông hoa của quân đội thì cũng không thể không nhận tội, còn đối mặt với trừng phạt còn nghiêm trọng hơn. Không chỉ bí đá ra khỏi quân tịch, tước đảng viên, còn bị đưa vào phòng giam trực tuyên án tù có thời hạn tám năm. Cho dù như thế thì tuổi thanh xuân của cô ta cũng chon theo ở bên trong, nhà họ Trịnh cũng vì vật mà hổ thẹn. Ông cụ Trịnh giận đến nhồi máu cơ tim, cũng may là cấp cứu kịp thời, nhưng vì vậy bị bán thân bất toại.
Mà Vương Phẩm là đồng bọn nên cũng bị phán quyết ba năm tù giam có thời hạn, đây là hậu quả cho hành động của nhà họ Vương.
Trừng trị Trịnh Duyệt, hiển nhiên còn có một người khác là Hoàng Nghê Thường.
Cũng may cô ta không có nguy hại đến tính mạng gì, dĩ nhiên, đây là trên mặt nổi, Hoàng Nghê Thường ngầm tính quá mức kín đáo nên đúng là Cẩm Niên bọn anh không có tra được gì.
Nhưng chính là cô ta làm những chuyện ngu xuẩn trên mặt nổi kia cũng làm cho Cẩm Niên và Doãn Lạc Phong tức không thôi, bởi vì nếu không phải cô ta thì Tô Khả không thể nào biết tin mẹ của cô sớm như vậy, tự không có khả năng đau lòng muốn chết như thế.
Cho nên bản lĩnh “trả miếng” của bọn anh vừa xuất ra thì cô ta đã “mai danh ẩn tích.” ( không xuất hiện nữa).
Một người phụ nữ, nhất là một người phụ nữ đang làm minh tinh thì sợ nhất chính là xuất hiện tin tình cảm, hơn nữa tin tức này còn là tiêu cực.
Cho nên Doãn Lạc Phong liền vận dụng giao thiệp trong tay anh, dùng số tiền lớn mua lại số hình chụp bí mật của cô ta ở nước Mỹ, dĩ nhiên trong này còn có một số video XO của cô ta và bạn trai cô ta. Tại ngày Tô Khả rời đi thì Doãn Lạc Phong phát các loại hình video ở các trang mạng lớn và trên diễn đàn, trong nháy mắt, lượng xem vào đã quá một trăm triệu, từ đó danh tiếng Hoàng Nghê Thường rơi xuống như đậu phụ phơi khô.
Fan của cô ta tức giận không thôi, bởi vì thật sự không có nghĩ đến nữ minh tinh họ thích lại là người như vậy, quá ghê tởm, dĩ nhiên cũng có nói đây là cuộc sống riêng tư của người ta, họ chỉ cần chú ý thực lực của cô ta.. đủ loại bình luận. Nhưng rất nhanh liền bị Doãn Lạc Phong mời thủy quân làm chìm.
Mà vì vậy nên sự nghiệp của Hoàng Nghê Thường chưa gượng dậy nổi.
Mà Tô Cẩm Niên còn tìm kiếm rõ ràng những hoạt động ngầm của bố ta những năm gần đây, với phương thức bí mật đã giao cho trung tâm kiếm tra kỉ luật, vốn còn có thể thăng chức thành chủ tịch Hoàng thì nháy mắt bị quy tắc kép, trước khi chết cũng không hiểu rõ cuối cùng là xảy ra chuyện gì.
Mà cũng thân cận nhà họ Hoàng là nhà họ Tô Khả, cũng chính là nhà của Tô Cẩm Niên thì cũng không trốn thoát vận mệnh bị kiếm tra. Cũng may bố mẹ Tô Cẩm Niên không có làm chuyện gì quá giới hạn mà vi phạm pháp luật nên rất nhanh đã thả trở lại. (Tiêu Tam và “mặt trắng nhỏ” không có bị tra được, coi như tra được, cũng không tính là vi phạm quá nặng, dù sao công và tư vẫn phải là phân rõ ràng.)
Nhanh như vậy được thả ra thì nguyên nhân lớn nhất vẫn là vì quan hệ chính trị rắc rồi khó gỡ bên trong.
Tô Sĩ Minh gọi điện cho Tô Cẩm Niên, chỉ nói ba chữ: “Được, được, được!”
Tất nhiên, Tô Cẩm Niên hiểu ý bố anh, bởi vì tất cả đều là anh làm con mà tố cáo.
Anh cũng khó chịu, cũng đành chịu, nhưng là đổi lại là không thẹn với lương tâm!
Còn Tần Phí laị không nói một lời, lần này cũng không tranh cãi với Tô Cẩm Niên, chủ là phải tận tay lên trên nộp đơn xin giải ngũ, thông thường nhân viên làm đến nước muốn giải ngũ thì căn bản là không mấy người nhưng Tần Phi lui, cuối cùng gửi một tin nhắn: “Cẩm Niên, mẹ không dồn ép con nữa.”
Ý hòa thuận rất rõ ràng nhưng Tô Cẩm Niên lại từ chối.
Bởi vì từ lúc bà bắt đầu xuống tay với Tô Khả, bắt đầu xuống tay với đứa bé trong bụng Tô Khả, từ lúc bà bắt đầu xuống tay tính toán với chính anh thì trong lòng của anh không có ý định tha thứ cho bà. Hơn nữa từ giây phút anh ra khỏi nhà họ Tô Khả, anh cũng không còn định trở lại cái nhà kia nữa, cho nên anh từ chối.
Dù sao vẫn là những việc nhỏ không đáng kể, bố của Tô Khả nói với cô cực rõ ràng, Tô Khả cũng rõ ràng, hơn nữa là trong lòng chua xót. Bởi vì một người là cô mà làm liên lụy tới nhiều người như vậy.
Nếu như cô không dây dưa với Cẩm Niên, Trịnh Duyệt cũng sẽ không hối hận cô, cũng sẽ không cố ý đạo diễn một vụ tai nạn xe cộ, hại chết mẹ của cô.
Nếu như cô không dây dưa Cẩm Niên, Hoàng Nghê Thường cũng sẽ không “diễu võ giương oai” đối với cô, rơi vào mất hết danh dự, bởi vì cô ta vốn là thần tượng của cô, có lẽ cô còn có thể tiếp tục nghe cô ta hát lên nhạc…
Nếu như cô không dây dưa Cẩm Niên, quan hệ của Tần Phi và Cẩm Niên cũng sẽ không cứng đờ lại cứng ngắc, rơi vào “mẹ con trở mặt thành thù”, thậm chí địa vị xuống dốc không phanh.
Bây giờ ba người phụ nữ rơi vào nông nỗi đó, công không thông cảm một chút nào. Bởi vì cô hận bọn họ. Nhưng cô hận ba người phụ nữ kia thì đồng thời cũng hận mình.
Bởi vì tham muốn của cô mới khiến cho chuyện rơi vào tình cảnh như thể đây là suy nghĩ vô cùng mâu thuẫn, suy cho cugf vẫn là bởi vì nỗi đau đớn nhất là trong lòng cô ___ mẹ của cô mất, cô đã không thể nghe được một tiếng. “Khả Khả, đồ ngốc…”
Đây là ma thuật sợ hãi, cô nhảy không ra chỉ có thể “chùn chân bó gối”, không rời khỏi phạm vi của mình.
Lúc này, Tô Cẩm Niên đang nói với cô, cô giơ tay đóng chặt những mong chờ của anh.
“Cẩm Niên, mặc kệ như thế nào giữa chúng ta đã qua, chỉ có thể đã qua.”
Theo gió, theo nước chảy, theo mây, theo sướng mù..
Thế giới rộng lớn, bầu trời thay đổi trong cái chớp mắt nhưng thủy chung không trở về như ngày trước được, cho nên Cẩm Niên, chúng ta, cứ như vậy thôi…
Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả , lấy tay của cô xuống, nắm trong lòng bàn tay.
“Khả Khả, em cũng nói, đã qua, chỉ có thể đã qua.”
Tô Cẩm Niên nói: “Khả Khả, anh không ép em. Thật đấy, anh chỉ cầu xin em để anh canh giữ ở bên cạnh em, anh chỉ cầu xin em đừng lại chơi trò biến mất với anh…”
“Em làm không được.”Tô Khả chớp mắt, hốc mắt có chút dấu vết ẩm ướt, vốn là nước mắt đã dừng thì lại có khuynh hướng chảy xuống, cô chỉ có thể ngẩng đầu nhìn trần nhà phía trên và ánh đèn mờ nhạt ____”
“Khả Khả…”
Tô Khả kéo khóe miệng lên, “Thật đấy.”
Bây giờ cô thật giống như “thân đang bị vây trong thành”, cô không được ra mà người khác cũng vào không được. Cô không muốn đi ra ngoài mà người khác cũng đừng hòng đi vào trong…
Cô đang khó chịu vì mẹ của qua đời, vì bố cô mất đi mẹ mà đau lòng, mà áy náy. Cô dùng hạnh phúc mất đi của cô để trừng phạt cô, có lẽ, đây là đã cho mọi việc lời giải thích tốt nhất.
Cho nên cô không muốn Tô Cẩm Niên tới phá hỏng nội tâm anh bình của cô, cho dù cái an bình này là cô trốn tránh mà có được thì cô cũng không cho phép Tô Cẩm Niên phá hỏng.
Ngày lẳng lặng trôi đi trước mặt ha người, chia anh và cô thành hai khu vực, anh sáng, cô tối, phân biệt rõ ràng.
Tô Khả hít hít mũi, nghiêng đâu, “Em còn muốn làm việc, không tiếp được rồi.”
Nói xong thì xoay người, ép buộc mình không nhìn lại Tô Cẩm Niên một cái nào, lướt qua anh ____
Anh kéo tay của cô, không để cho cô bước thêm một bước nào.
Anh nói. “Khả Khả, em vẫn là người phụ nữ dung cảm.”
Cô trầm mặc. “Dũng sĩ có dung cảm thì cũng sẽ bởi vì vết thương chồng chất mà nhát gan không bước về trước nữa.”
Anh nói, “Khả Khả, anh không thể không có em.”
Cô xoay người, đột nhiên cười tươi như hoa.
Cô nói. “Cẩm Niên, em cũng đã từng cho rằng em không thể không có anh, nhưng sự thật đã chứng minh là mười tám năm trước đây không có anh thì cuộc sống vẫn thật tốt, năm năm sau này không có anh, cuộc sống vẫn thật tốt đấy.”
“……”
“Cho nên, cho tới bây giờ trên thế giới này cũng không có người nào không thể rời bỏ người nào.”
Tô Khả nói hết lời thì cười nhạt, xoay người, cũng không quay đầu lại, bởi vì cô sợ nhìn thấy anh bày ra vẻ măt cô đơn thì kiên trì năm năm qua của cô sẽ uổng phí.
Chỉ là vẫn chưa đi vào phòng của cô thì cơ thể của cô đã bị ôm lên giữa không trung.
"A ——" Cô sợ đến thét ra tiếng chói tai, định thần nhìn lại thì mới phát hiện cô bị hai tay của Tô Cẩm Niên ôm ngang thắt lưng, vừa chuyển một cái thì cả người cô cũng bị Tô Cẩm Niên vác trên vai.
"Mau buông em xuống!" Đầu Tô Khả có chút choáng váng, đầu óc không tỉnh táo rồi.
Chuyện này chủ yếu là bởi vì cô thiếu máu. Bệnh thiếu máu này là vì hồi đó lúc sinh Tiểu Bao Tử mà bị, khi đó, Tiểu Bao Tử là ra đời thiếu tháng, sau khi Tô Khả sanh xong một tháng thì lại chảy rất nhiều máu tươi so với những thai phụ bình thường, khi đó cô vội mà lại không người nào có thể đến giúp cô nên khiến cô bị bệnh thiếu máu này.
Lần này, Tô Cẩm Niên lại ôm cô lên giữa không trung nên làm cho đầu cô bị dùng sức dao động một cái, có thể biết mức độ chóng mặt rồi đấy.
"Mau buông em xuống!" Hai tay Tô Khả đánh đấm bả vai rắn chắc của Tô Cẩm Niên.
Lòng cô dâng lên cảm giác buồn nôn, mau thả cô xuống! (buồn nôn vì chóng mặt ấy)
Mặt Tô Cẩm Niên trầm xuống, không nói một tiếng, vác Tô Khả đi ra ngoài như vậy, mấy bác sĩ bên ngoài thấy thì bị tình thế của Tô Cẩm Niên trận thế dọa đến nửa câu cũng không dám nói ra.
Thân thể Tô Khả không ngừng giãy dụa, hai tay cũng không để không mà ngừng đất đánh đấm Tô Cẩm Niên. Lực tay của cô không lớn, giống như là con kiến vậy, "cắn" từng cái từng cái.
"Thành thật một chút!" Tô Cẩm Niên hung hăng đánh lên mông cô một cái.
Cơ thể Tô Khả giật mình một cái, thẹn quá hóa giận: "Tô Cẩm Niên, từ khi nào thì anh trở thành lưu manh vậy!"
A, nhìn hành vi của anh một chút, còn là Hoa Sen Trắng của cô sao? Ưm >
Tô Cẩm Niên nói: " Khả Khả, vì em, cái gì thì anh cũng có thể trở thành."
Mẹ nó! Lời thoại ngứa ngáy như vậy!
Toàn thân Tô Khả ớn lạnh một trận, mặt nổi lên màu đỏ: "Anh mau thả em xuống một chút đi!"
Chẳng lẽ anh không nhìn thấy rất nhiều người lui tới đang dùng ánh mắt vô cùng kỳ quặc nhìn bọn họ sao? Mặc dù da mặt của cô vẫn rất dày nhưng cũng không chịu được tia sáng laser cắt tới chỗ anh.
Tô Cẩm Niên lại vỗ vỗ cái mông của cô, "Yên phận chút."
Tô Khả tức giận thì ngược lại càng không an tĩnh rồi.
Tô Cẩm Niên nói: "Khả Khả, nếu như em bằng lòng để cho người ta nhìn cái mông uốn éo của em thì anh không ngại đâu."
Tô Khả: ". . . . . ."
Đợi đến khi Tô Cẩm Niên nhét cô vào một chiếc Land Rover thì đột nhiên Tô Khả lấy lại tinh thần, không phải cô đã nói rõ rõ ràng với anh rồi sao, tại sao bây giờ lại xuất hiện tình hình này.
Nghĩ vậy nên cô muốn đẩy cửa ra, tiếc rằng, anh đã khóa rồi.
Anh nghiêng đầu, nói với cô, "Khả Khả, đừng lãng phí hơi sức."
Tô Khả nhìn vẻ mặt của anh, chợt giật mình, có một chút nhìn không thấu.
Cô ấp úng nói, "Cẩm Niên, có gì chúng ta nói thật tốt nhé."
Tô Cẩm Niên nói: "Có gì nói thật tốt sao? Khả Khả, nên nói thì anh đã nói xong tất cả. Còn lại, anh chỉ có thể tự nỗ lực thân thể thực hiện rồi." Anh nói câu cuối cùng vô cùng mập mờ.
Nhìn ánh mắt anh không giống như đùa giỡn, cúc hoa Tô Khả căng thẳng, mặt đỏ ửng lên như tôm luộc chín: ". . . . . ."
Chiếc xe như một mãnh hổ, gào thét chạy trên đường nhựa. Cảnh vật hai bên như những nét trăng đen, vụt vụt vượt qua.
Trong lòng của Tô Khả vô cùng thấp thỏm, hai tay trắng bệch, có thể thấy rõ mạch máu màu xanh.
Tim của cô đập mạnh thùng thùng như đánh trống, "Cẩm Niên. . . . . . Em nói nhiều như vậy. . . . . ."
"Khả Khả, anh cũng nói rất nhiều." Anh ngắt lời cô, ánh mắt đầy tình cảm nồng nàn, "Khả Khả, năm năm trừng phạt, đủ rồi, thật đấy."
". . . . . ."
"Anh nhớ em, anh nhớ em. . . . . ."
Bên trong xe, rất nhanh lại trầm mặc.
Khách sạn Hán Đình.
Xe ngừng lại, Tô Khả không muốn ra khỏi cửa xe, Tô Cẩm Niên nhếch miệng lên, "Sợ?"
Tô Khả ngậm miệng không
Chọc lửa
nói, “Anh dẫn em tới đây làm gì?” Hỏi xong thì Tô Khả muốn vả mạnh vào miệng của cô, đây là chuỗi khách sạn nổi tiếng nhanh lẹ khắp cả nước, không phải là nơi cung cấp JQ cho nam nữ sao! Dùng đầu ngón chân suy nghĩ một chút thì cũng biết Tô Cẩm Niên muốn làm gì cùng cô, cô lại còn hỏi ra! Thật sự quá mất mặt, cũng không phải là thiếu nữ thanh thuần gì.
“Em nói đi?”Nói xong, Tô Cẩm Niên lại bế ngang Tô Khả, vác trên vai.
“A_______ anh thả em xuống!”Mặt của Tô Khả lại tụ máu mà đỏ bừng.
“Thả em xuống sao?Em lại chạy thì làm thế nào?”
“Em không chạy!” Tô Khả nổi giận.
Tô Cẩm Niên cười, “Anh không tin em.”
“………..”
Cô gái đăng ký sổ (tiếp tân đấy) ở đại sảnh nhìn thấy tình hình hai người đến như vậy thì giật mình.Dù sao một người mặc quân trang, một người mặc áo bác sĩ trắng, mà người mặc quân trang lại vác người mặc áo khoác trắng đi vào.Đương nhiên tổ hợp như vậy là vô cùng kỳ dị, các cô ấy không khỏi nhìn nhiều lần.
Dù sao nếu như người đàn ông này là cưỡng ép xâm hại thì cô ta muốn hơi lưu ý một chút.Chỉ là một người lính mà làm chuyện cưỡng ép xâm hại à, dường như khả năng không lớn.
Ưm, người thì không thể nhìn bề ngoài.
Cô gái đã bước lại nhìn Tô Cẩm Niên mấy lần, sau khi phát hiện dáng dấp anh quá đẹp thì trái tim nhỏ đập bịch bịch nên lại ước ao ghen tị với ‘áo khoác trắng’ đang bị anh vác trên vai.
Cùng lúc đó, Tô Khả lại không ngừng mắng Tô Cẩm Niên, xem ra hai người đều nhận thức được nên cô ta cũng không xen vào việc của người khác nữa mà vô cùng nhanh chóng cầm giấy chứng minh thư của họ để đăng ký, sau đó giao thẻ mở cửa phòng cho bọn họ.
“Tô Cẩm Niên, anh khốn kiếp!” Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Khả vẫn còn hùng hổ trách mắng, dù sao tình nhân đi qua đi lại nhiều như vậy nên hai người bọn họ đã trở thành tiêu điểm của mọi tầm mắt. Không ít người nhỏ giọng bàn luận, mạch máu của Tô Khả đều muốn nổ tung.
Tô Cẩm Niên không lưu tâm, chỉ vác Tô Khả đi về phòng kia.
Mấy cặp tình nhân trẻ tuổi trong thang máy huýt sáo, ý tứ rõ ràng là: anh em à, anh quá xuất sắc.
Mở cửa phòng, chuyện đầu tiên Tô Cẩm Niên làm chính là ném Tô Khả lên giường.
Tô Khả bò về sau mấy bước, “Anh đừng làm bậy!”
“Làm bậy?” Tô Cẩm Niên vô cùng gợi cảm tự cởi áo khoác, “Ở khách sạn bên ngoài với vợ mình vào một buổi chiều thì gọi là làm bậy à?”
“Ai là vợ của anh?Chúng ta đã ly hôn!”
“Khả Khả, có phải em quên mất hôn nhân của hai chúng ta là gì rồi hay không?” Tô Cẩm Niên cầm quần áo ném đại xuống đất, động tác vô cùng đẹp và tự nhiên.
Tô Khả nhìn vào mắt anh, không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, con ngươi vẫn không nhúc nhích. Nhưng đảo một vòng, con ngươi rồi tự vỗ vỗ đầu, “Quân hôn thì thế nào? Chúng ta đã chia tay năm năm rồi! Không có tình cảm! Về mặt pháp luật, nên….”
“Em hiểu pháp luật sao?”
“Em…..” Một câu Tô Khả cũng nói không nên lời.
Thân trên của Tô Cẩm Niên đã không che đậy gì nữa, lấn người tiến lên, Tô Khả lui về sau, cả thân thể rụt lại ở góc tường. Khoé miệng Tô Cẩm Niên khẽ nâng lên, hai tay nắm chắc chân của Tô Khả, xách cả người cô qua bên này, anh thuận thế đè lên, cả người phủ trên người của cô, nhìn cô từ trên cao xuống.
Trong đồng tử của cô là tình cảm nồng nàn của anh. (đồng tử là nơi phản chiếu hình ảnh)
Cô đầy hoang mang, sau đó giọng nói cũng run rẩy, “Cẩm Niên….”
Một tay Tô Cẩm Niên nâng cằm của cô lên, “Khả Khả, em không phải hiểu pháp luật. Quân hôn, chỉ cần quân nhân hiện thời không muốn, như vậy thì không ly hôn được!”
Tô Khả ngây ngốc nhìn Tô Cẩm Niên.
“Cho nên, vợ à, em còn có lời gì muốn nói?”
Tô Khả chớp mắt mấy cái, “Em……. Em…… Chúng ta ly hôn?”
Cả gương mặt Tô Cẩm Niên đều đen, tức giận nhìn Tô Khả, sau đó một tay kéo áo khoác trắng trên người Tô Khả xuống.
“Xoẹt xoẹt” một tiếng, áo khoác trắng rách mang theo âm thanh Tô Khả nghe âm thanh đó thì trong lòng kinh sợ, không nhịn được hét lớn: “Tô Cẩm Niên, khi nào thì anh dã man như vậy rồi hả?”
Hai tay Tô Cẩm Niên vẫn không ngừng cởi quần áo Tô Khả.
“Đau!” Tô Khả bị anh dùng sức xé đến cổ, quần áo thít chặt vào thịt nên hiển nhiên là cảm thấy đau, cho nên hốc mắt cô cũng nổi lên nước mắt.
Tay Tô Cẩm Niên chậm rãi dừng lại, Tô Khả mượn cơ hội này, giống như là con chuột, ‘xoạt______’ chui về phía sau, cố gắng trốn thoát từ dưới vai Tô Cẩm Niên, chạy ra cửa_______
Tô Cẩm Niên cười, nhào qua níu chặt quần jean của Tô Khả từ phía sau, sau đó xách cô về vị trí cũ.Tô Khả chỉ có thể giương mắt nhìn Tô Cẩm Niên.
Hai tay Tô Cẩm Niên cởi quần áo của cô.
Tô Khả trầm mặc.
Rất nhanh, quần áo trên người Tô Khả đã bị Tô Cẩm Niên cởi hết, nước da trắng noãn sáng ngời như ngọc lộ dưới ánh sáng, giống như một tượng sứ đẹp nhất, tốt nhất.
Trong nháy mắt, ánh mắt Tô Cẩm Niên trở nên rất tối tăm, một tay ám muội xoa nhẹ trên đó, ngay cả giọng cũng khàn đi vì đau lòng, “Khả Khả…..”
Tô Khả ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm Niên, mím môi, hồi lâu, hỏi anh từng chữ từng chữ, “Thật sự muốn như vậy sao?”
Tô Cẩm Niên quay mặt đi, có một chút chật vật, nhưng nghĩ đến Tô Khả mới vừa làm cho lòng anh đau đến không cách nào nói ra hết, anh hạ quyết tâm nhìn Tô Khả, một tay khác nâng cằm Tô Khả lên, “Không như vậy thì có thể làm sao đây?”
Giọng nói mang theo một chút thở dài, “Khả Khả, em nói cho anh biết đi…..”
Tô Khả quay đầu đi, không nhìn ánh mắt của anh nữa.
Tô Cẩm Niên lấy tay xoay đầu cô lại để đối mặt với anh, bốn mắt nhìn nhau, thậm chí thâm tình trong đó đủ để người bơi giởi phải chết đuối.
Không khí giống như ngưng trệ bất động, anh chăm chú nhìn cô, dần dần cúi đầu, chóp mũi chạm chóp mũi, môi hôn lên môi.
Nụ hôn của anh chậm rãi rơi xuống, mang theomột ít không khí mát lạnh của Tuyết Sơn, có hương vị ngọt ngào mê hoặc lòng người.
Khi mặt của anh phóng đại ở trước mắt của cô, đáy mắt không che giấu được đau thương trên mặt anh. Đau thương nồng đậm đế tận xương cốt, chậm rãi thấm đầy không khí khiến cả người cô cũng ngây ngốc…..
Trong đầu Tô Khả đã từng tràn đầy khí chất trong sạch sáng sủa, vẻ mặt kiêu ngạo, nội tâm đều nhàn nhạt, dường như không để ý tới ai. Đâu giống bây giờ, đau thương từ trong lòng thấm ra ngoài, làm cho lòng của cô cũng vô cùng khó chịu.
Là lỗi của cô sao?
Nhưng mà cô không làm như vậy thì có thể thế nào đây? Bởi vì cô không có biện pháp tự tha thứ cho cô để từ đó về sau cùng anh ‘song túc song phi’, cô chỉ có thể cách xa anh. (song túc song phi: cùng ở cùng bay)
Nhưng bây giờ anh trở nên đau thương như thế….
Cô bị anh lây, cùng nhau mê mang, cả người đều đã ngây ngốc, liên luỵ cả sức đẩy ra cũng dần dần tiêu tan.
Miệng của anh liếm hàm răng đóng của cô hết lần này đến lần khác, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô thì mới có thể tiết ra hết đau lòng lần này.
Dần dần, Tô Khả nhắm mắt hôn trả lại.
Lòng của cô đang run rẩy, đã bao lâu không có đụng tới hơi thở quen thuộc này?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của anh lóe lên một tia sáng. Thẳng tắp nhìn Tô Khả, giống như muốn bước vào linh hồn của cô.
Còn Tô Khả sợ muốn tè ra, không chút suy nghĩ, xoay người co cẳng muốn chạy. Mới chạy vài bước thì nhìn thấy bức tường xanh biếc chắn trước mặt. Đường cùng có phải hay không!
Tô Khả có loại kích động ngã xuống đất giả chết, trời muốn tiêu diệt cô mà. Cô thật cẩn thận, thật cẩn thận trốn anh, hơn nữa, khoảng thời gian này, anh là bộ đội đặc chủng thì không phải nên ở doanh trại sao! Vì sao vẫn chạy tới đây! Lật bàn!
Dĩ nhiên, không đợi đến khi Tô Khả chạy đến "đường cùng" thì cổ áo của cô đã bị người phía sau xách lấy.
"Còn muốn chạy?" Ba chữ đơn giản, giọng lên cao, bộ dáng có một chút đùa giỡn lại làm trong lòng Tô Khả run sợ .
Tô Khả quay đầu, nhìn vẻ mặt có chút lạnh nhạt của Tô Cẩm Niên, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nên nói với anh, "Hắc, Cẩm Niên, đã lâu không gặp."
"Đã lâu là bao lâu?" Giọng nói Tô Cẩm Niên vẫn thú vị đùa giỡn, "Hửm?"
Mặt của anh từ từ tới gần mặt của Tô Khả, chóp mũi chạm chóp mũi, hoi thở giao nhau, các kiểu mập mờ. Còn ngón trỏ của anh lại vuốt ve môi của Tô Khả hết lần này đến lần khác, cho đến khi môi Tô Khả có màu đỏ tươi, hấp dẫn giống như thạch trái cây.
Tô Khả không biết làm gì nữa, cô và anh, sao bây giờ lại biến thành cái bộ dáng này?
Tô Cẩm Niên tiếp tục hỏi Tô Khả, âm thanh rất trầm, giống như hút toàn bộ cái vắng vẻ bốn phía qua đây. Anh nói, "Khả Khả, em nói với anh đi, đã lâu, là bao lâu?"
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hành lang yên tĩnh đến mức có thể nghe âm thâm cây kim thêu rơi xuống. Tô Khả nhìn đôi mắt sâu tối của Tô Cẩm Niên, rất lâu không nói, bầu không khí bốn phía giống như ngưng trệ.
"Năm năm."
Giọng nói của Tô Khả mang theo một tia buồn bã, vốn là vẻ mặt còn cười thì lần này đã trở nên cô đơn, trong nháy mắt giữa hai đầu mày ngưng lại vẻ đau thương, nhìn đôi mắt Tô Cẩm Niên cũng có một chút đau lòng.
"Em cũng biết là năm năm!" Tô Cẩm Niên hỏi, nét mặt đau đớn, "Âm thầm biến mất năm năm! Tô Khả, Tô Khả! Em có biết năm năm dài bao nhiêu không? Năm năm, có hơn một ngàn tám trăm ngày, mỗi một phút, mỗi một giây, anh đều nhớ em, nhưng em trốn tránh anh, em trốn tránh anh. . . . . ."
Giọng nói của Tô Cẩm Niên từ từ hạ xuống, trong mắt không tan được đau buồn, "Em tránh anh còn chưa tính, thậm chí còn gửi giấy thỏa thuận li hôn cho anh, Tô Khả, em có biết anh rất khó chịu."
Anh chỉ chỉ trái tim của anh, "Khả Khả, em nói cho anh biết, rốt cuộc chỗ nào anh không tốt, nói cho anh biết, có được không. . . . . ."
Tô Khả bị Tô Cẩm Niên làm nghẹn đến nửa chữ cũng nói không ra, mắt to long lanh chỉ thấy Tô Cẩm Niên, đặt tay anh lên ngực của cô, "Cẩm Niên, em không qua được. . . . . . Em không qua được, thật sự. . . . . . Đừng ép em. . . . . ."
Tô Cẩm Niên trầm mặc, nhiệt độ lòng bàn tay của cô còn truyền đến trái tim đang đập.
"Cẩm Niên, mỗi lần nghĩ đến anh thì tôi không tự chủ mà nghĩ đến mẹ." Nước mắt Tô Khả lại chảy xuống, giọng nói run rẩy, lời nói có chút không mạch lạc, "Cẩm Niên, thật sự là tôi không đi qua cái hố trong lòng . . . . . Em nghĩ tất cả đều là vì tôi, bởi vì em là một người cố chấp mà hại mẹ của em mất đi sinh mạng. . . . . ."
"Khả Khả, rốt cuộc em đang suy nghĩ gì!" Tô Cẩm Niên lau nước mắt Tô Khả.
"Anh không hiểu, Cẩm Niên! Mỗi lần em vừa nghĩ tới mẹ là vì em mà chết thì trong lòng em liền đau. Nếu như không phải là vì cứu em, nếu như không phải là lúc em ở cục cảnh sát lại gọi điện thoại kêu mẹ đến. . . . . . Mẹ sẽ không chết."
"Khả Khả. . . . . ."
"Anh nhất định không biết, câu nói sau cùng mẹ nói với em, đến bây giờ em cũng không dám nói với bố, mẹ nói với bố, ‘ thật xin lỗi, mẹ. . . . . . ’ cứ bốn chữ như vậy, mà em biết, nhất định mẹ muốn nói với bố là ‘ em yêu anh’. Cũng bởi vì em. . . . . ."
Tô Cẩm Niên ôm chặt cơ thể Tô Khả. Tô Khả nói tiếp, "Nếu như không phải bởi vì em quá liều mạng đuổi theo anh, nếu như không phải bởi vì em cố chấp không buông. . . . . . Nếu như anh không yêu em, nếu như em không là người gây sự với Trịnh Duyệt. . . . . . Hay hoặc là, ban đầu em nghe anh khuyên, phá con đi, hay hoặc là ban đầu em không cố không hiểu ý mẹ anh. . . . . . Hay hoặc là. . . . . ."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Tô Cẩm Niên chưa bao giờ biết thì ra là trong lòng của cô có nhiều lo âu như vậy. Thì ra đây mới là nguyên nhân mà ngày đó cô nói với anh là "Cẩm Niên, em yêu không dậy nổi nữa". . . . . .
Anh lặp đi lặp lại nhấn mạnh ba chữ này, nhưng mà những từ này yếu ớt bất lực biết bao.
Tô Khả cười cười, sắc mặt tái nhợt, đôi tay cũng kiên định đẩy Tô Cẩm Niên ra, "Cho nên, chúng ta như vậy, rất tốt, thật sự."
Tô Cẩm Niên không lên tiếng, cứ tham lam nhìn Tô Khả như vậy.
Tô Khả dùng tay nắm mạch tuệ trên vai anh, "Anh xem, chúng ta tách ra rồi, sự nghiệp của anh cũng thành công, em cũng được an tâm. . . . . ." (mạch tuệ chắc chỉ một cọng lúa trên quân hàm của anh)
Tô Cẩm Niên cúi người hôn cái miệng nhỏ nhắn đang nói liên tục của Tô Khả, trăn trở, sức lực vuốt vẻ rất lớn, dường như muốn đem nhớ nhung năm năm và tất cả đau khổ trút xuống nụ hôn này.
Ánh nắng ngoài cửa sổ càng lúc càng sáng chiếu ngững tia nắng vàng rực lên hành lang.
Rất lâu, rời môi.
Bờ môi là vài tia ái muội màu bạc, dưới ánh mặt trời màu vàng lóe sáng rồi tắt đi.
Ánh mắt anh thâm tình.
Nước mắt trên mặt của cô không ngừng rơi.
Anh đưa tay, nhiều lần muốn lau khô nước mắt của cô.
Cô không nói, nước mắt cũng không ngừng trượt xuống…
Anh lau đi, cô chảy xuống.
Hồi lâu, cô nói, “Tô Cẩm Niên, đủ rồi! Thật đấy!”
Anh không nói, vẫn cố chấp lau nước mắt thay cô.
Cô gạt tay anh ra, “Anh xem, anh không ở đây năm năm, mặc dù em sẽ đau khổi, em sẽ khó chịu, em sẽ bi thương, em sẽ nhớ nhung, nhưng mà em sẽ không khóc. Nhưng anh vừa tới thì em liền đau, em đau đến chỉ có thể chảy nước mắt đề phát tiết, giống người nhu nhược. Mà em không muốn làm người nhu nhược, cho nên Cẩm Niên, anh giúp em hoàn thành có được hay không?”
Anh mím môi, không trả lời, ánh mắt cũng si ngốc nhìn cô.
Cô bị ánh mắt sáng quắc của anh ép lui ba bước, “Tô Cẩm Niên, em đã nói rất rõ ràng. Em và anh, nhất định không thể ở cùng nhau. Nói chua xót một chút thì cũng chỉ có thể trách giữa chúng ta là có duyên không phận, cả hai có tình nhưng cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ thì không hẳn là không thể.”
“Khả Khả…” Rốt cuộc anh cũng lên tiếng, ánh mắt quá chăm chú nhìn cô, “Khả Khả, anh sẽ không đồng ý.”
“Anh!” Tô Khả lau khô nước mắt, nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên, “Anh muốn như thế nào đây! Có phải muốn mạng sống của bố em cũng phải đền luôn thì anh mới can tâm hay không!”
Vẻ mặt Tô Cẩm Niên xám xịt, ánh mắt kiên định “Khả Khả, tin tưởng anh, anh sẽ không. Nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vật nữa!”
“Thật xin lỗi, em không đánh cuộc nổi.”
Tô Cẩm Niên tiến lên một bước, vươn tay ra muốn ôm chặt cô trong ngực thì lại bị cô khó khăn tránh ra, đôi mắt anh ảm đạm, đau đớn trong lòng căng ra tùng mảng lớn, “Trịnh Duyệt, đã đền tội rồi.”
Tô Khả mím môi không nói.
Tô Cẩm Niên tiếp tục nói, “Ngày em rời đi thì Trịnh Duyệt đền tội rồi. Khả Khả.”
Trong lòng Tô Khả rõ ràng chuyện này, bởi vì một lần gọi điện cho bố của cô thì bố cô đã nói với cô rồi, Cẩm Niên làm sao để bắt Trịnh Duyệt phải đền tội.
Bố cô nói, khi đó hai người Cẩm Niên và Lạc Phong, vì lấy được bằng chứng phạm tội của Trịnh Duyệt nên đã làm rất nhiều chuyện, vì thế, thậm chí Cẩm Niên còn sử dụng quân pháp.
Ngày Tô Khả rời đi thì Tô Cẩm Niên liền đưa bằng chứng phạm tội mà anh tìm được tới tòa án quân sự.
Chứng cứ phạm tội chính là một đoạn ghi âm, bên trong là Trịnh Duyệt và Vương Phẩm nói một câu: “Anh nói xem cái tên XXX (tài xế gây chuyện) sao lại ngu ngốc đạp mạnh cần ga đụng chết người vậy hả?”
Chỉ câu này thì đủ để định Trịnh Duyệt tội tử hình.
Nhưng mà lấy được những lời này cũng là trăm cay nghìn đắng rồi.
Ban đầu, Thẩm Đường điều tra được chuyện này Vương Phẩm thoát không khói liên quan, mà mọi người đều biết Vương Phẩm ái mộ Trịnh Duyệt. Cho nên mọi người tìm hiểu nguồn gốc, chia làm hai ngả hành động, bên này Tô Cẩm Niên “ôm cây đợi thỏ” để lấy được chứng cứ phạm tội, vì thế sử dụng vũ khí bí mật tối cao của quân đội – có chức năng ghi âm kiêm máy nghe lén.
Còn Doãn Lạc Phong cử người thẩm vấn người nhà của XXX, từng bước uy hiếp.
Có lẽ Trịnh Duyệt vẫn bị cái chết của mẹ Tô Khả làm cho phiền lòng, lại hết sức cảm thấy chuyện này cùng Vương Phẩm: “Anh nói xem cái tên XXX (tài xế gây chuyện) sao lại ngu ngốc đạp mạnh cần ga đụng chết người vậy hả?”
Cứ một câu nói như vật mà Tô Cẩm Niên cảm thấy trên đó cũng đáng giá cho dù sắp đối mặt với xử phạt nghiêm khắc của quân đội nhưng anh cũng không hối hận. Mà công tác tư tưởng của Doãn Lạc Phong bên kia cũng không kém, dù sao nhân dân, chỗ nào có kinh doanh mà bị “gian thường” Doãn Lạc Phong một dọa một hù thì rất nhanh nhận tội.
Trịnh Duyệt bị mang đến tòa án quân sự, khi chứng cớ đưa ra thì cô có là bông hoa của quân đội thì cũng không thể không nhận tội, còn đối mặt với trừng phạt còn nghiêm trọng hơn. Không chỉ bí đá ra khỏi quân tịch, tước đảng viên, còn bị đưa vào phòng giam trực tuyên án tù có thời hạn tám năm. Cho dù như thế thì tuổi thanh xuân của cô ta cũng chon theo ở bên trong, nhà họ Trịnh cũng vì vật mà hổ thẹn. Ông cụ Trịnh giận đến nhồi máu cơ tim, cũng may là cấp cứu kịp thời, nhưng vì vậy bị bán thân bất toại.
Mà Vương Phẩm là đồng bọn nên cũng bị phán quyết ba năm tù giam có thời hạn, đây là hậu quả cho hành động của nhà họ Vương.
Trừng trị Trịnh Duyệt, hiển nhiên còn có một người khác là Hoàng Nghê Thường.
Cũng may cô ta không có nguy hại đến tính mạng gì, dĩ nhiên, đây là trên mặt nổi, Hoàng Nghê Thường ngầm tính quá mức kín đáo nên đúng là Cẩm Niên bọn anh không có tra được gì.
Nhưng chính là cô ta làm những chuyện ngu xuẩn trên mặt nổi kia cũng làm cho Cẩm Niên và Doãn Lạc Phong tức không thôi, bởi vì nếu không phải cô ta thì Tô Khả không thể nào biết tin mẹ của cô sớm như vậy, tự không có khả năng đau lòng muốn chết như thế.
Cho nên bản lĩnh “trả miếng” của bọn anh vừa xuất ra thì cô ta đã “mai danh ẩn tích.” ( không xuất hiện nữa).
Một người phụ nữ, nhất là một người phụ nữ đang làm minh tinh thì sợ nhất chính là xuất hiện tin tình cảm, hơn nữa tin tức này còn là tiêu cực.
Cho nên Doãn Lạc Phong liền vận dụng giao thiệp trong tay anh, dùng số tiền lớn mua lại số hình chụp bí mật của cô ta ở nước Mỹ, dĩ nhiên trong này còn có một số video XO của cô ta và bạn trai cô ta. Tại ngày Tô Khả rời đi thì Doãn Lạc Phong phát các loại hình video ở các trang mạng lớn và trên diễn đàn, trong nháy mắt, lượng xem vào đã quá một trăm triệu, từ đó danh tiếng Hoàng Nghê Thường rơi xuống như đậu phụ phơi khô.
Fan của cô ta tức giận không thôi, bởi vì thật sự không có nghĩ đến nữ minh tinh họ thích lại là người như vậy, quá ghê tởm, dĩ nhiên cũng có nói đây là cuộc sống riêng tư của người ta, họ chỉ cần chú ý thực lực của cô ta.. đủ loại bình luận. Nhưng rất nhanh liền bị Doãn Lạc Phong mời thủy quân làm chìm.
Mà vì vậy nên sự nghiệp của Hoàng Nghê Thường chưa gượng dậy nổi.
Mà Tô Cẩm Niên còn tìm kiếm rõ ràng những hoạt động ngầm của bố ta những năm gần đây, với phương thức bí mật đã giao cho trung tâm kiếm tra kỉ luật, vốn còn có thể thăng chức thành chủ tịch Hoàng thì nháy mắt bị quy tắc kép, trước khi chết cũng không hiểu rõ cuối cùng là xảy ra chuyện gì.
Mà cũng thân cận nhà họ Hoàng là nhà họ Tô Khả, cũng chính là nhà của Tô Cẩm Niên thì cũng không trốn thoát vận mệnh bị kiếm tra. Cũng may bố mẹ Tô Cẩm Niên không có làm chuyện gì quá giới hạn mà vi phạm pháp luật nên rất nhanh đã thả trở lại. (Tiêu Tam và “mặt trắng nhỏ” không có bị tra được, coi như tra được, cũng không tính là vi phạm quá nặng, dù sao công và tư vẫn phải là phân rõ ràng.)
Nhanh như vậy được thả ra thì nguyên nhân lớn nhất vẫn là vì quan hệ chính trị rắc rồi khó gỡ bên trong.
Tô Sĩ Minh gọi điện cho Tô Cẩm Niên, chỉ nói ba chữ: “Được, được, được!”
Tất nhiên, Tô Cẩm Niên hiểu ý bố anh, bởi vì tất cả đều là anh làm con mà tố cáo.
Anh cũng khó chịu, cũng đành chịu, nhưng là đổi lại là không thẹn với lương tâm!
Còn Tần Phí laị không nói một lời, lần này cũng không tranh cãi với Tô Cẩm Niên, chủ là phải tận tay lên trên nộp đơn xin giải ngũ, thông thường nhân viên làm đến nước muốn giải ngũ thì căn bản là không mấy người nhưng Tần Phi lui, cuối cùng gửi một tin nhắn: “Cẩm Niên, mẹ không dồn ép con nữa.”
Ý hòa thuận rất rõ ràng nhưng Tô Cẩm Niên lại từ chối.
Bởi vì từ lúc bà bắt đầu xuống tay với Tô Khả, bắt đầu xuống tay với đứa bé trong bụng Tô Khả, từ lúc bà bắt đầu xuống tay tính toán với chính anh thì trong lòng của anh không có ý định tha thứ cho bà. Hơn nữa từ giây phút anh ra khỏi nhà họ Tô Khả, anh cũng không còn định trở lại cái nhà kia nữa, cho nên anh từ chối.
Dù sao vẫn là những việc nhỏ không đáng kể, bố của Tô Khả nói với cô cực rõ ràng, Tô Khả cũng rõ ràng, hơn nữa là trong lòng chua xót. Bởi vì một người là cô mà làm liên lụy tới nhiều người như vậy.
Nếu như cô không dây dưa với Cẩm Niên, Trịnh Duyệt cũng sẽ không hối hận cô, cũng sẽ không cố ý đạo diễn một vụ tai nạn xe cộ, hại chết mẹ của cô.
Nếu như cô không dây dưa Cẩm Niên, Hoàng Nghê Thường cũng sẽ không “diễu võ giương oai” đối với cô, rơi vào mất hết danh dự, bởi vì cô ta vốn là thần tượng của cô, có lẽ cô còn có thể tiếp tục nghe cô ta hát lên nhạc…
Nếu như cô không dây dưa Cẩm Niên, quan hệ của Tần Phi và Cẩm Niên cũng sẽ không cứng đờ lại cứng ngắc, rơi vào “mẹ con trở mặt thành thù”, thậm chí địa vị xuống dốc không phanh.
Bây giờ ba người phụ nữ rơi vào nông nỗi đó, công không thông cảm một chút nào. Bởi vì cô hận bọn họ. Nhưng cô hận ba người phụ nữ kia thì đồng thời cũng hận mình.
Bởi vì tham muốn của cô mới khiến cho chuyện rơi vào tình cảnh như thể đây là suy nghĩ vô cùng mâu thuẫn, suy cho cugf vẫn là bởi vì nỗi đau đớn nhất là trong lòng cô ___ mẹ của cô mất, cô đã không thể nghe được một tiếng. “Khả Khả, đồ ngốc…”
Đây là ma thuật sợ hãi, cô nhảy không ra chỉ có thể “chùn chân bó gối”, không rời khỏi phạm vi của mình.
Lúc này, Tô Cẩm Niên đang nói với cô, cô giơ tay đóng chặt những mong chờ của anh.
“Cẩm Niên, mặc kệ như thế nào giữa chúng ta đã qua, chỉ có thể đã qua.”
Theo gió, theo nước chảy, theo mây, theo sướng mù..
Thế giới rộng lớn, bầu trời thay đổi trong cái chớp mắt nhưng thủy chung không trở về như ngày trước được, cho nên Cẩm Niên, chúng ta, cứ như vậy thôi…
Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả , lấy tay của cô xuống, nắm trong lòng bàn tay.
“Khả Khả, em cũng nói, đã qua, chỉ có thể đã qua.”
Tô Cẩm Niên nói: “Khả Khả, anh không ép em. Thật đấy, anh chỉ cầu xin em để anh canh giữ ở bên cạnh em, anh chỉ cầu xin em đừng lại chơi trò biến mất với anh…”
“Em làm không được.”Tô Khả chớp mắt, hốc mắt có chút dấu vết ẩm ướt, vốn là nước mắt đã dừng thì lại có khuynh hướng chảy xuống, cô chỉ có thể ngẩng đầu nhìn trần nhà phía trên và ánh đèn mờ nhạt ____”
“Khả Khả…”
Tô Khả kéo khóe miệng lên, “Thật đấy.”
Bây giờ cô thật giống như “thân đang bị vây trong thành”, cô không được ra mà người khác cũng vào không được. Cô không muốn đi ra ngoài mà người khác cũng đừng hòng đi vào trong…
Cô đang khó chịu vì mẹ của qua đời, vì bố cô mất đi mẹ mà đau lòng, mà áy náy. Cô dùng hạnh phúc mất đi của cô để trừng phạt cô, có lẽ, đây là đã cho mọi việc lời giải thích tốt nhất.
Cho nên cô không muốn Tô Cẩm Niên tới phá hỏng nội tâm anh bình của cô, cho dù cái an bình này là cô trốn tránh mà có được thì cô cũng không cho phép Tô Cẩm Niên phá hỏng.
Ngày lẳng lặng trôi đi trước mặt ha người, chia anh và cô thành hai khu vực, anh sáng, cô tối, phân biệt rõ ràng.
Tô Khả hít hít mũi, nghiêng đâu, “Em còn muốn làm việc, không tiếp được rồi.”
Nói xong thì xoay người, ép buộc mình không nhìn lại Tô Cẩm Niên một cái nào, lướt qua anh ____
Anh kéo tay của cô, không để cho cô bước thêm một bước nào.
Anh nói. “Khả Khả, em vẫn là người phụ nữ dung cảm.”
Cô trầm mặc. “Dũng sĩ có dung cảm thì cũng sẽ bởi vì vết thương chồng chất mà nhát gan không bước về trước nữa.”
Anh nói, “Khả Khả, anh không thể không có em.”
Cô xoay người, đột nhiên cười tươi như hoa.
Cô nói. “Cẩm Niên, em cũng đã từng cho rằng em không thể không có anh, nhưng sự thật đã chứng minh là mười tám năm trước đây không có anh thì cuộc sống vẫn thật tốt, năm năm sau này không có anh, cuộc sống vẫn thật tốt đấy.”
“……”
“Cho nên, cho tới bây giờ trên thế giới này cũng không có người nào không thể rời bỏ người nào.”