- Sao đông người thế này? Trương Khác ngẩng đầu lên nhìn bóng người lố nhố trên tầng hai.
- Nhà máy Hải Châu mượn chỗ chúng tôi để tổ chức phỏng vấn,
Bên trong Cẩm Hồ thường gọi tập đoàn Ái Đạt là nhà máy Hải Châu.
Trương Khác mắt sáng lên: - Ồ, tôi đi xem sao.
Địch Đan Thanh biết y nhớ tới mấy thanh niên vừa nãy, bảo: - Cậu đi chơi một mình đi, vừa vặn tôi và Tử Lâm bàn việc này... Rồi giơ tài liệu trong tay lên:
Trương Khác hỏi Triệu Tử Lâm: - Bên kia ai tới phụ trách tuyển người? Nếu người phụ trách tuyển nhân viên của cơ cấu nhân sự bên Ái Đạt không nhận ra y thì mất mặt lớn.
- Dương Vân vừa vặn ở Kiến Nghiệp nên tới xem.
Có Dương Vân là được rồi, Trương Khác lên lầu, phỏng vấn nhân viên chỉ tới vòng cuối mới do tổng giám đốc cơ cấu tham dự, Dương Vân vừa vặn ở Kiến Nghiệp nên mới tới.
Trương Khác đi lên tầng hai, mấy thanh niên kia đang ngồi điền bảng kê khai đưa cho nhân viên công tác, rồi đợi vào phỏng vấn, Trương Khác khóe miệng mang nụ cười như có như không ngồi xuống.
Mấy thanh niên kia tưởng Trương Khác cũng tới phỏng vấn nên hơi xấu hổ, còn ba tên lên tiếng cười nhạo Trương Khác thì quay mặt đi.
Người phụ trách tiếp đãi bên ngoài tưởng Trương Khác là sinh viên tới phỏng vấn, cầm lấy một tờ khai đưa cho y, Trương Khác viết bậy viết bạ, liếc mắt nhìn kẹp tài liệu của hai cô gái bên cạnh, thì ra đều là sinh viên tốt nghiệp ĐH KHCN Kiến Nghiệp.
Phỏng vấn tiến hành rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới bên này, Trương Khác đứng dậy đi theo mấy thanh niên kia vào bên trong, nhân viên công tác gọi lại: - Này cậu còn chưa điền xong bản kê khai, sao đã vào trong rồi?
Đám Dương Vân ở trong phòng họp nhìn thấy Trương Khác liền đứng ngay dậy.
Trương Khác phất tay: - Tôi chỉ tới xem thôi, các anh làm việc của mình đi. Thấy góc phòng họp có cái ghế, liền kéo đến gần bàn ngồi xuống, ung dung nhìn mấy sinh viên Đh KHCN kinh ngạc đứng ngồi không yên nhìn mình.
Trừ Dương Vân ra, Trương Khác nhận ra Ngô Vi Minh một chủ quản cấp phó giám đốc phục trách phỏng vấn, và hai người quen mặt nữa, đều thuộc phòng thị trường, khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Trương Khác đã nói thế rồi, Ngô Vi Minh liền chuẩn bị phỏng vấn, Dương Vân chỉ đột xuất tới đây thôi, tới ngồi bên Trương Khác, hỏi nhỏ: - Khác thiếu gia sao lại mặc thường phục vi hành thế này?
- Bảo bọn họ trả lời vấn đề này... Trương Khác đưa cho Dương Vân bản kê khai lúc nãy.
Dương Vân nhìn câu hỏi đó mà trố mắt ra, rồi nghĩ ra điều gì, bật cười đưa cho nhân viên công tác bên cạnh, bảo hắn làm theo, lấy giấy bút đưa cho người tới phỏng vấn trả lời.
Mấy sinh viên Đh KHCN ngồi đó hết sức bứt rứt bất an, bị ánh mắt sắc bén của Trương Khác nhìn chằm chằm vào, cố tỏ ra trấn tĩnh cũng không được, đợi tới khi nhân viên công tác đưa giấy bút cho bọn họ, nhìn vấn đề đơn giản trên giấy, mặt đỏ tía tai, chịu không nổi áp lực, mồ hôi bắt đầu ướt đẫm bàn tay.
"Mời đánh giá hành vi nhường chỗ cho phụ nữ, nhi đồng trên xe buýt!" Trên giấy chỉ có vấn đề đơn giản như thế, còn lại để trắng, trắng tới mức làm người ta nhìn lóa mắt, mấy người bắt đầu ưỡn thẳng lưng hít hơi rồi, chỉ muốn đứng lên bỏ chạy, đưa mặt nhìn nhau không biết có nên cố trả lời vấn đề này không?
Trương Khác bình tĩnh nhìn bọn họ gắng gượng trả lời, một lúc sau Dương Vân đích thân tới thu giấy lại đưa cho Trương Khác, Trương Khác lật xem, đặt giấy dưới tay, nhìn mấy sinh viên đó: - Trên giấy viết rất hay, câu trả lời sẽ không ảnh hưởng tới thành tích phỏng vấn lần này. Tới đó hơi dừng lại, ngữ khí cường điệu nói: - Nhưng, nếu các anh chị qua được phỏng vấn thành nhân viên của Ái Đạt, vậy xin nhớ kỹ, khi đi xe buýt nhìn thấy phụ nữ có con nhỏ, người già, người tàn tật, xin hãy chủ động nhường chỗ...
~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Trương Khác mời đám Dương Vân ăn cơm, vừa vặn chủ nhiệm khu công nghiệp mới Hải Châu cũng ở Kiến Nghiệp, mời hắn ăn cơm luôn, trong bữa cơm nhắc tới chuyện phỏng vấn buổi chiều, Trương Khác kể: - Có lần tôi đi tàu điện ở Nhật Bản, lần đó vừa ở cửa hàng điện khí Sơn Điền đi ra, trong tay còn cầm túi bảo vệ môi trường của họ. Trên tàu điện không còn chỗ trống, có mấy nữ sinh trung học đang đứng. Đồng phục nữ sinh Nhật Bản mùa đông cũng là váy, các cô bé đó ra khỏi trường lác thích kéo váy cao lên, trông cứ như mini zíp, lộ ra những cặp đùi trắng nõn nà …
Người khác nghe tới đó chỉ nghĩ y đang kể chuyện ướt át ở Nhật Bản, quay đầu sang nhìn, Địch Đan Thanh thì khinh bỉ quay ngoắt đi, nói chuyện với Triệu Tử Lâm, Trương Khác cũng nhận ra mình hơi lạc đề, thầm mắng bản thân một tiếng rồi đổi giọng: - À, đó không phải điều tôi muốn kể với mọi người....tôi lên xe không còn chỗ trống, liền đứng ở lối đi, có một người trung niên trên bốn mươi đứng lên nhường chỗ, tôi lấy làm lạ hỏi ông ta, trông tôi đâu có giống người cần nhường chỗ. Ông ta mới trả lời ông ta là nhân viên của điện khí Sơn Điền, nhìn thấy tôi cầm túi của điện khí Sơn Điền, tức là khách hàng của họ, nên nhường chỗ cho tôi.
Những người khác muốn cười mà không dám, Dương Vân và Lý Nghĩa Giang thân thiết với Trương Khác đều phá lên, Dương Vân nói: - Còn tưởng Khác thiếu gia sẽ phát biểu một phen về đùi của các nữ sinh Nhật Bản chứ, hại tội thiếu chút nữa mang sổ tay ra ghi lại. Rồi thở dài: - Thường ngày nói tới người Nhật là hận tới ngứa răng ngứa lợi, nhưng ở một số phương diện không thể không bội phục bọn họ. Bọn họ có thể làm những việc gần như tới mức hà khắc.
Trương Khác nói với Ngô Vi Minh: - Tôi biết điều lệ công nhân viên do anh biên soạn, tôi cũng xem qua rồi, tạm thời không phát biểu ý kiến. Giao cho anh một nhiệm vụ, về triệu tập tất cả cao tầng công ty từ phó giám đốc trở lên kể chuyện này cho họ nghe... Không quên nhắc: - Nhớ bỏ qua đoạn cặp đùi nữ sinh Nhật Bản …. Đồng thời thu thập ý kiến của công nhân viên, xem bọn họ có ý kiến gì về điều lệ công nhân viên, thảo luận xem chúng ta có thể làm tới mức nào. Tới đó giọng trở nên nghiêm khắc: - Tạo dựng hình tượng thương hiệu công ty nếu ai cho rằng chỉ là việc của việc của bên marketing hoặc đơn thuần chỉ cho là việc của cao tầng quản lý, tôi sẽ không khách khí mới hắn cuốn xéo.
Ngô Vi Minh vội vàng ghi lại lời của Trương Khác, may mà có Dương Vân ở đây, nếu không quay về người ta nói hắn giả truyền thánh chỉ.
Dương Vân cười vỗ vai Ngô Vi Minh, Trương Khác giao nhiệm vụ trực tiếp cho hắn, có lẽ là nhìn trung năng lực của hắn ở phương diện nào rồi, đây là cơ hội rèn luyện hiếm có.
Trương Khác bàn việc nội bộ của Cẩm Hồ, Lý Nghĩa Giang không có ý kiến gì, hắn làm thư ký cho Từ Học Bình mấy năm, khi Từ Học Bình điều khỏi Đông Hải, hắn tới Hải Châu làm khu trưởng, rồi làm chủ nhiệm ủy ban quản lý khu công nghiệp.
Hắn làm công tác thư ký thời gian dài, muốn phát triển trên sĩ đồ, phải rèn luyện ở vị trí cấp huyện một thời gian, bù đắp vào thiếu xót trong lý lịch, nếu không sẽ thành trở ngại cho việc thăng tiến.
- À phải, buối sáng nói chuyện với thị trưởng Tống nghe nói anh lên tỉnh công tác, không biết có việc gì? Trương Khác hỏi Lý Nghĩa Giang.
- Đất dự trữ của khu công nghiệp đã bị dùng mất một nửa, nếu không tăng thêm với xu thế hiện nay chỉ 2 - 3 năm nữa là hết đất dùng rồi.
Trước kia tách ba trấn Ích Long, Tượng Sơn, Tân Kiều ra lập khu công nghiệp mới ở Hải Châu, tổng diện tích tới 18 kilomet vuông, diện tích quy hoạch dùng cho công nghiệp hơn 46000 mẫu, thậm chí còn lớn hơn gấp đôi khu cao tân Kiến Nghiệp trước khi lập hạng mục Hành lang số.
Lý Nghĩa Giang mang nụ cười méo xẹo, kể khổ: - Khi tỉnh phê duyệt khu công nghiệp mới, xí nghiệp điện tử cùng xí nghiệp giấy trong khu đã chiếm hơn 10.000 mẫu rồi, hai năm qua công ty mới vào lại dùng thêm chừng 7000 - 8000, rồi tháng ba, bộ thông tin mở cửa sản nghiệp di động, các công ty tới xây dựng nhà xưởng tốn thêm 1200 mẫu, những doanh nghiệp mở rộng nhà máy phụ trợ càng dùng nhiều hơn. Nếu sau này Cẩm Hồ đạt hạng mục nhà máy bột giấy ở Hải Châu, sẽ lấy đi 5000 - 6000 mẫu nữa. Còn lại có 10.000 mẫu thì dùng nổi mấy năm?
- Nghiêm gia mấy năm qua tích lũy cơ sở đủ hùng hậu rồi, phát triển theo hướng đa nguyên hóa cũng là tất nhiên. Trung tâm nghiên cứu kinh tế lấy được một số nội dung trong kế hoạch thương nghiệp của , bọn họ muốn trong nửa năm lượng tiêu thụ đạt triệu, đầu tư quảng cáo là triệu. Địch Đan Thanh nhíu mày: - Làm người ta thắc mắc sao bọn chúng lại kéo Hải Túc vào.
- Nói thế nào thì Khoa Kỹ cung mang cái danh đứng đầu sản nghiệp phần mềm trong nước. Trương Khác cầm lấy một quyển sách trên bàn: - Quyển sách này có đồng, nói cách khác bọn họ phải trả chi phí quảng cáo cho nó là đồng... Dã tâm lớn thật đấy, muốn làm Amazon của Trung Quốc à? Tiếc là tiền đồ của mạng internet là vô hạn, nhưng hiện tực số hộ dùng internet trong nước chỉ có triệu. Trước giữa năm nay, bọn chúng muốn đạt được lượng tiêu thụ triệu thì đầu tư triệu quảng cáo còn chưa đủ, phải triệu mới là tạm ổn.
. tỷ dân có được triệu người dùng internet, tuyên truyền thị trường theo cách truyền thống chẳng khác gì lấy lưới mắt lớn đi bắt cá nhỏ.
Có bao nhiêu sắt tốt thực sự được dùng làm kiếm? Thực hoài nghi trong làn sóng công nghệ này, đám tinh anh internet có nghĩ tới vấn đề này không, các nhà đầu tư mạo hiểm cũng rất ít nghĩ tới vấn đề này. Nếu đám tinh anh internet kia mà không đốt hết tiền trong thời gian quy định, các nhà đầu tư còn bất mãn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~~
- Thật không hiểu nổi, Côn Đằng online sắp lên sàn giao dịch Nasdaq rồi, Cẩm Hồ vội bán đi lấy tiền làm gì? Vương Hải Túc ngồi ở phía đối diện với Tạ Kiếm Nam và Lâm Tuyết, bình luận Cẩm Hồ không chút cố kỵ: - Căn cứ vào định giá sơ bộ, nếu để sau khi Côn Đằng Online lên thị trường chứng khoán rồi, ít nhất kiếm được gấp đôi số đấy.
- Sau khi lên thị trường chứng khoán thì ít nhất phải đợi tháng mới cho phép chuyển nhượng. Lâm Tuyết mỉm cười: - Nói không chừng Cẩm Hồ không có sự kiên nhẫn này, giám đốc Tạ thấy có phải không?
Tạ Kiếm Nam nhìn cảnh sắc Yến Quy Hồ bên ngoài, hai năm trước còn là những nhà máy sập xệ, hồ nước ô nhiễm bốc mùi, lúc này đã là nhà cao tầng hiện đại, sơn thủy hữu tình rồi: - Cẩm Hồ hẳn không thể không có sự kiên nhẫn này. Hắn nghĩ tuy số tiền triệu rất to, nhưng Cẩm Hồ có thiếu cũng chẳng thiếu số tiền này.
- Có lẽ là ở nước ngoài có chướng ngại? Lâm Tuyết suy đoán.
Tạ Kiếm Nam gật đầu, Lâm Tuyết mặc dù không hiểu rõ lắm về thị trường vốn, nhưng cũng đoán ra được một số quy tắc. Nếu muốn lên sàn giao dịch Nasdaq, xí nghiệp trong nước sao có thể nắm cổ phần tuyệt đối được? Có điều theo hắn thấy, đây có lẽ là một phương thức di chuyển tài sản ra ngoài của Cẩm Hồ, Trương Khác và cao tầng Cẩm Hồ đâu phải hạng không có nhãn quang, nghĩ thế nhưng hắn không nói ra chia sẻ với Lâm Tuyết và Vương Hải Túc.
- Thôi, bàn luận thịt trong miệng người khác thì có ý nghĩa gì, nhất là thịt trong miệng Cẩm Hồ càng làm người ta sinh hận. Lâm Tuyệt gạt đi: - Nói chuyện của chúng ta ấy, giám đốc Tạ là chuyên gia, anh nói xem nào.
Dưới sự ảnh hưởng của làn sóng công nghệ, đám quan viên trong nước cũng trở nên kích động, cả bộ thông tin, ủy ban kế hoạch phát triển, ủy ban chứng khoán đều đưa ra công văn muốn thúc đẩy một số xí nghiệp thuộc lĩnh vực KHCN tiến vào thị trường vốn, để thị trưởng vốn trong nước cũng được hưởng lợi từ làn sóng này, một số người tích cực thúc đẩy thành lập mảng cổ phiếu KHCN ở thị trường chứng khoán Thượng Hải.
Tinh Điển không có năng lực kinh doanh như Cẩm Hồ, cũng chẳng có mối quan hệ trong giới thương nhân ĐNÁ, tới tháng năm , lợi nhuận chẳng cao hơn nghành nghề truyền thống là bao, nếu muốn phát triển nhanh chóng phải đi vay ngân hàng, nhưng vốn ngấn hàng thì có hạn mà lại phải trả lãi... Vì thế vào thị trường chứng khoán kiếm tiền là con đường tắt.
Tình trạng tài vụ của Hải Túc không thể lên thị trường chứng khoán được, có điều trong nước rất nhiều công ty thoi thóp cũng ngoi lên được thị trường chứng khoán đấy thôi, chỉ cần đặt nghiệp vụ của sản nghiệp phần mềm vào Hải Túc là được, có thể dựa vào làn sóng này kiếm một mớ lớn.
Tạ Kiếm Nam biết quan hệ giữa Lâm Tuyết và Cát Kiến Đức và Hồ Tôn Khánh không phải là tầm thường, bất kể thông qua ảnh hưởng của Hoa Hạ hay chính phủ Kiến Nghiệp lên thị trường chứng khoán không phải là vấn đề, kiếm được bao nhiêu lại là vấn đề lớn.
Nghiệp vụ đầu đĩa của Ái Đạt lên thị trường chứng khoán Hong Kong kiếm được tỷ thật đấy, nhưng trước đó lãi ròng hàng năm của nghiệp vụ đấu đĩa Ái Đạt là tỷ, còn đang trong kỳ ưu đãi thuế quan, đó mới là thứ chống lưng cho thành tích thị trường.
Hải Túc thì có cái gì?
Tạ Kiếm Nam không muốn xen vào.
Lái xe rời khỏi khu sản nghiệp phần mềm, Tạ Kiếm Nam bảo lái xe đi qua đông Yến Quy Hồ, đích thân nhìn thấy quy mô của khu thương nghiệp, phải thừa nhận thực lực vốn hùng hậu của Cẩm Hồ.
Phía tây đều là những tòa chung cứ từ tới tầng, tộng cộng có tòa, đã gần làm xong. Phía đông là quần thể tòa nhà văn phòng, đèn cao áp chiếu sáng công trường nhưu ban ngày, có thể nhìn thấy cả công nhân làm việc trên nóc nhà.
Phía bắc quần thể tòa nhà văn phòng là kiến trúc đã xây xong phần chủ thể, là trung tâm điện tử đang tiến hành mời gọi đầu tư, chính phủ khu cao tân dựa vào sản nghiệp điện tử trong khu để thành lập trung tâm mua sắm sản phẩm điện tử lớn nhất khu Hoa Đông. Công trình kỳ một đã chiếm diện tích hơn mẫu, do công tư địa ốc trong khu cao tân tiến hành đầu tư xây dựng.
Tạ Kiếm Nam không biết trung tâm điện tử này thể hiện bao nhiêu ý chí của Cẩm Hồ ở bên trong, nhưng chắc là phải có, Cẩm Hồ hẳn không bỏ cơ hội thẩm thấu toàn diện vào chuỗi sản nghiệp.
Mặc dù lúc này Khoa Vương đã bị đóng dấu Hoa Hạ lên mặt, cũng được Lâm Tuyết, Hồ Tôn Khánh coi là người mình, nhưng Tạ Kiếm Nam vẫn không muốn xen vào chuyện Hải Túc lên thị trường chứng khoán. Vật lột với Cẩm Hồ bao nhiêu năm, có một vài đạo lý hắn đã nhìn thấu triệt, đầu cơ mạo hiểm phải có thực lực mới được, Cẩm Hồ nhìn có vẻ như đang thu bớt khí thế, không tranh ân oán, chỉ im lặng kiếm tiền, nhưng tuyệt đối không ngại đẩy kẻ đứng ở bờ vực một cái.
Tạ Kiếm Nam định ở Kiến Nghiệp một đêm, ngày mai về Kim Sơn.
~~~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~~
- Không có Khoa Vương tham gia chuyện vẫn thành công được cơ mà, cần gì phải đem bạc trắng phau phau trong tay chia cho Khoa Vương một phần. Vương Hải Túc thấy Lâm Tuyết coi trọng Tạ Kiếm Nam như thế, trong lòng ít nhiều có chút ghen tuông, thấy Tạ Kiếm Nam tỏ thái độ tiêu cực về việc lên thị trường chứng khoán, lòng lại thầm đắc ý, có điều biểu hiện ra ngoài lại là có chút tức giận.
Lâm Tuyết nhìn Vương Hải Túc, không biết hắn ngốc thật hay giả ngốc.
Khoa Vương không tham dự vào, thì thực tế sẽ bị Hoành Tín dắt mũi, trông có vẻ như được chia phần nhiều hơn, nhưng khi thao thác thực sự, phần lớn sẽ bị Hoành Tín lấy mất.
Lâm Tuyết cũng dần dần nhìn ra bản chất chỉ đẹp mã ngoài của Vương Hải Túc rồi, hạng mục sản nghiệp phần mềm kiếm được bao nhiêu mẫu đất ở Kiến Nghiệp, Kim Sơn, Văn Chu vậy mà trừ xây dựng được vài tòa nhà ra thì nghiệp vụ phần mềm do Vương Hải Túc phụ trách chẳng có gì khởi sắc, cách mục tiêu định ra ban đầu rất xa. Mặc dù nói là đang rèn luyện đội ngũ, nhưng cái độ ngũ này chẳng ra làm sao cả, thậm chí Vương Duy Quân còn kiến nghị trên cuộc họp thường ủy muốn thu hồi một phần đất cho khu sản nghiệp phần mềm.
Khả năng bị cưỡng chế thu hồi đất là rất nhỏ, nhưng không thể phủ nhận đây là một áp lực.
Mặc dù Khoa Vương bị Cẩm Hồ chèn ép cho thê thảm, nhưng đó là vì Cẩm Hồ là hạng quái thú, năng lực và tố chất Tạ Kiếm Nam thể hiện ra hơn Vương Hải Túc quá nhiều.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Sao đông người thế này? Trương Khác ngẩng đầu lên nhìn bóng người lố nhố trên tầng hai.
- Nhà máy Hải Châu mượn chỗ chúng tôi để tổ chức phỏng vấn,
Bên trong Cẩm Hồ thường gọi tập đoàn Ái Đạt là nhà máy Hải Châu.
Trương Khác mắt sáng lên: - Ồ, tôi đi xem sao.
Địch Đan Thanh biết y nhớ tới mấy thanh niên vừa nãy, bảo: - Cậu đi chơi một mình đi, vừa vặn tôi và Tử Lâm bàn việc này... Rồi giơ tài liệu trong tay lên:
Trương Khác hỏi Triệu Tử Lâm: - Bên kia ai tới phụ trách tuyển người? Nếu người phụ trách tuyển nhân viên của cơ cấu nhân sự bên Ái Đạt không nhận ra y thì mất mặt lớn.
- Dương Vân vừa vặn ở Kiến Nghiệp nên tới xem.
Có Dương Vân là được rồi, Trương Khác lên lầu, phỏng vấn nhân viên chỉ tới vòng cuối mới do tổng giám đốc cơ cấu tham dự, Dương Vân vừa vặn ở Kiến Nghiệp nên mới tới.
Trương Khác đi lên tầng hai, mấy thanh niên kia đang ngồi điền bảng kê khai đưa cho nhân viên công tác, rồi đợi vào phỏng vấn, Trương Khác khóe miệng mang nụ cười như có như không ngồi xuống.
Mấy thanh niên kia tưởng Trương Khác cũng tới phỏng vấn nên hơi xấu hổ, còn ba tên lên tiếng cười nhạo Trương Khác thì quay mặt đi.
Người phụ trách tiếp đãi bên ngoài tưởng Trương Khác là sinh viên tới phỏng vấn, cầm lấy một tờ khai đưa cho y, Trương Khác viết bậy viết bạ, liếc mắt nhìn kẹp tài liệu của hai cô gái bên cạnh, thì ra đều là sinh viên tốt nghiệp ĐH KHCN Kiến Nghiệp.
Phỏng vấn tiến hành rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới bên này, Trương Khác đứng dậy đi theo mấy thanh niên kia vào bên trong, nhân viên công tác gọi lại: - Này cậu còn chưa điền xong bản kê khai, sao đã vào trong rồi?
Đám Dương Vân ở trong phòng họp nhìn thấy Trương Khác liền đứng ngay dậy.
Trương Khác phất tay: - Tôi chỉ tới xem thôi, các anh làm việc của mình đi. Thấy góc phòng họp có cái ghế, liền kéo đến gần bàn ngồi xuống, ung dung nhìn mấy sinh viên Đh KHCN kinh ngạc đứng ngồi không yên nhìn mình.
Trừ Dương Vân ra, Trương Khác nhận ra Ngô Vi Minh một chủ quản cấp phó giám đốc phục trách phỏng vấn, và hai người quen mặt nữa, đều thuộc phòng thị trường, khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Trương Khác đã nói thế rồi, Ngô Vi Minh liền chuẩn bị phỏng vấn, Dương Vân chỉ đột xuất tới đây thôi, tới ngồi bên Trương Khác, hỏi nhỏ: - Khác thiếu gia sao lại mặc thường phục vi hành thế này?
- Bảo bọn họ trả lời vấn đề này... Trương Khác đưa cho Dương Vân bản kê khai lúc nãy.
Dương Vân nhìn câu hỏi đó mà trố mắt ra, rồi nghĩ ra điều gì, bật cười đưa cho nhân viên công tác bên cạnh, bảo hắn làm theo, lấy giấy bút đưa cho người tới phỏng vấn trả lời.
Mấy sinh viên Đh KHCN ngồi đó hết sức bứt rứt bất an, bị ánh mắt sắc bén của Trương Khác nhìn chằm chằm vào, cố tỏ ra trấn tĩnh cũng không được, đợi tới khi nhân viên công tác đưa giấy bút cho bọn họ, nhìn vấn đề đơn giản trên giấy, mặt đỏ tía tai, chịu không nổi áp lực, mồ hôi bắt đầu ướt đẫm bàn tay.
"Mời đánh giá hành vi nhường chỗ cho phụ nữ, nhi đồng trên xe buýt!" Trên giấy chỉ có vấn đề đơn giản như thế, còn lại để trắng, trắng tới mức làm người ta nhìn lóa mắt, mấy người bắt đầu ưỡn thẳng lưng hít hơi rồi, chỉ muốn đứng lên bỏ chạy, đưa mặt nhìn nhau không biết có nên cố trả lời vấn đề này không?
Trương Khác bình tĩnh nhìn bọn họ gắng gượng trả lời, một lúc sau Dương Vân đích thân tới thu giấy lại đưa cho Trương Khác, Trương Khác lật xem, đặt giấy dưới tay, nhìn mấy sinh viên đó: - Trên giấy viết rất hay, câu trả lời sẽ không ảnh hưởng tới thành tích phỏng vấn lần này. Tới đó hơi dừng lại, ngữ khí cường điệu nói: - Nhưng, nếu các anh chị qua được phỏng vấn thành nhân viên của Ái Đạt, vậy xin nhớ kỹ, khi đi xe buýt nhìn thấy phụ nữ có con nhỏ, người già, người tàn tật, xin hãy chủ động nhường chỗ...
~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Trương Khác mời đám Dương Vân ăn cơm, vừa vặn chủ nhiệm khu công nghiệp mới Hải Châu cũng ở Kiến Nghiệp, mời hắn ăn cơm luôn, trong bữa cơm nhắc tới chuyện phỏng vấn buổi chiều, Trương Khác kể: - Có lần tôi đi tàu điện ở Nhật Bản, lần đó vừa ở cửa hàng điện khí Sơn Điền đi ra, trong tay còn cầm túi bảo vệ môi trường của họ. Trên tàu điện không còn chỗ trống, có mấy nữ sinh trung học đang đứng. Đồng phục nữ sinh Nhật Bản mùa đông cũng là váy, các cô bé đó ra khỏi trường lác thích kéo váy cao lên, trông cứ như mini zíp, lộ ra những cặp đùi trắng nõn nà …
Người khác nghe tới đó chỉ nghĩ y đang kể chuyện ướt át ở Nhật Bản, quay đầu sang nhìn, Địch Đan Thanh thì khinh bỉ quay ngoắt đi, nói chuyện với Triệu Tử Lâm, Trương Khác cũng nhận ra mình hơi lạc đề, thầm mắng bản thân một tiếng rồi đổi giọng: - À, đó không phải điều tôi muốn kể với mọi người....tôi lên xe không còn chỗ trống, liền đứng ở lối đi, có một người trung niên trên bốn mươi đứng lên nhường chỗ, tôi lấy làm lạ hỏi ông ta, trông tôi đâu có giống người cần nhường chỗ. Ông ta mới trả lời ông ta là nhân viên của điện khí Sơn Điền, nhìn thấy tôi cầm túi của điện khí Sơn Điền, tức là khách hàng của họ, nên nhường chỗ cho tôi.
Những người khác muốn cười mà không dám, Dương Vân và Lý Nghĩa Giang thân thiết với Trương Khác đều phá lên, Dương Vân nói: - Còn tưởng Khác thiếu gia sẽ phát biểu một phen về đùi của các nữ sinh Nhật Bản chứ, hại tội thiếu chút nữa mang sổ tay ra ghi lại. Rồi thở dài: - Thường ngày nói tới người Nhật là hận tới ngứa răng ngứa lợi, nhưng ở một số phương diện không thể không bội phục bọn họ. Bọn họ có thể làm những việc gần như tới mức hà khắc.
Trương Khác nói với Ngô Vi Minh: - Tôi biết điều lệ công nhân viên do anh biên soạn, tôi cũng xem qua rồi, tạm thời không phát biểu ý kiến. Giao cho anh một nhiệm vụ, về triệu tập tất cả cao tầng công ty từ phó giám đốc trở lên kể chuyện này cho họ nghe... Không quên nhắc: - Nhớ bỏ qua đoạn cặp đùi nữ sinh Nhật Bản …. Đồng thời thu thập ý kiến của công nhân viên, xem bọn họ có ý kiến gì về điều lệ công nhân viên, thảo luận xem chúng ta có thể làm tới mức nào. Tới đó giọng trở nên nghiêm khắc: - Tạo dựng hình tượng thương hiệu công ty nếu ai cho rằng chỉ là việc của việc của bên marketing hoặc đơn thuần chỉ cho là việc của cao tầng quản lý, tôi sẽ không khách khí mới hắn cuốn xéo.
Ngô Vi Minh vội vàng ghi lại lời của Trương Khác, may mà có Dương Vân ở đây, nếu không quay về người ta nói hắn giả truyền thánh chỉ.
Dương Vân cười vỗ vai Ngô Vi Minh, Trương Khác giao nhiệm vụ trực tiếp cho hắn, có lẽ là nhìn trung năng lực của hắn ở phương diện nào rồi, đây là cơ hội rèn luyện hiếm có.
Trương Khác bàn việc nội bộ của Cẩm Hồ, Lý Nghĩa Giang không có ý kiến gì, hắn làm thư ký cho Từ Học Bình mấy năm, khi Từ Học Bình điều khỏi Đông Hải, hắn tới Hải Châu làm khu trưởng, rồi làm chủ nhiệm ủy ban quản lý khu công nghiệp.
Hắn làm công tác thư ký thời gian dài, muốn phát triển trên sĩ đồ, phải rèn luyện ở vị trí cấp huyện một thời gian, bù đắp vào thiếu xót trong lý lịch, nếu không sẽ thành trở ngại cho việc thăng tiến.
- À phải, buối sáng nói chuyện với thị trưởng Tống nghe nói anh lên tỉnh công tác, không biết có việc gì? Trương Khác hỏi Lý Nghĩa Giang.
- Đất dự trữ của khu công nghiệp đã bị dùng mất một nửa, nếu không tăng thêm với xu thế hiện nay chỉ 2 - 3 năm nữa là hết đất dùng rồi.
Trước kia tách ba trấn Ích Long, Tượng Sơn, Tân Kiều ra lập khu công nghiệp mới ở Hải Châu, tổng diện tích tới 18 kilomet vuông, diện tích quy hoạch dùng cho công nghiệp hơn 46000 mẫu, thậm chí còn lớn hơn gấp đôi khu cao tân Kiến Nghiệp trước khi lập hạng mục Hành lang số.
Lý Nghĩa Giang mang nụ cười méo xẹo, kể khổ: - Khi tỉnh phê duyệt khu công nghiệp mới, xí nghiệp điện tử cùng xí nghiệp giấy trong khu đã chiếm hơn 10.000 mẫu rồi, hai năm qua công ty mới vào lại dùng thêm chừng 7000 - 8000, rồi tháng ba, bộ thông tin mở cửa sản nghiệp di động, các công ty tới xây dựng nhà xưởng tốn thêm 1200 mẫu, những doanh nghiệp mở rộng nhà máy phụ trợ càng dùng nhiều hơn. Nếu sau này Cẩm Hồ đạt hạng mục nhà máy bột giấy ở Hải Châu, sẽ lấy đi 5000 - 6000 mẫu nữa. Còn lại có 10.000 mẫu thì dùng nổi mấy năm?