Trương Khác hỏi: - Thành phố có kế hoạch gì không?
- Thành phố muốn sát nhập khu khai phát vào. Lý Nghĩa Giang thở dài: - Dù có thể cũng chỉ thêm được 80.000 mẫu đất, dùng được cho công nghiệp chưa tới 30.000, tôi thấy nếu đem cả trấn Trúc Hành của Đông Xã gội vào mới miễn cưỡng đối phó được năm năm.
- Ra thế. Trương Khác chống tay lên trán ngẫm nghĩ: - Thành phố cũng phải đề cao tiêu chuẩn tiến vào khu công nghiệp mới, ví dụ như giá đất nâng cao tới mức thích hợp, đừng kéo hết xí nghiệp vào đó. Một số xí nghiệp có hàm lượng kỹ thuật không cao nên phân chia cho các khu huyện phía dưới....
Ăn cơm xong Trương Khác không giữ đám Dương Vân, Lý Nghĩa Giang lại, nói với Địch Đan Thanh ngay trước mặt mọi người: - Tôi có việc muốn nói với chị, không cần tới văn phòng, chúng ta ra ngoài vừa đi vừa nói.
Nhìn Trương Khác lên mặt bàn công việc sai phái người ta, Địch Đan Thanh không thể từ chối, còn vờ thản nhiên theo Trương Khác xuống lầu.
Xuống dưới, không thấy ai Địch Đan Thanh mới lên tiếng hỏi: - Có chuyện thì nói đi, không có chuyện gì thì tôi còn phải đi làm việc của mình...
Trương Khác không nói một lời cứ đi thẳng tới hàng cây bên hồ, lúc này mới đưa tay ra nắm tay Địch Đan Thanh, mặt dầy nói: - Hôm nay trên xe buýt chị làm gì, tưởng là thoát được trừng phạt hay sao?
- Cậu muốn thế nào? Địch Đan Thanh nhìn xung quanh đều là những đôi tình lữ, trời đêm âm u, đèn đường mập mờ, đứng xe một chút là không nhìn thấy mặt, liền để Trương Khác nắm tay không vùng ra.
- Chúng ta kiếm một cái góc làm nốt chuyện làm dang dở trên xe buýt... Trương Khác cười gian ôm lấy cơ thể đầy đặn gợi cảm của Địch Đan Thanh, tay đặt lên cặp mông no tròn của cô, hạ thân áp vào bụng cô, môi mơn man trên gò má mịn màng, hít mùi thơm tỏa ra trên tóc cô, chớp mắt lửa dục đã dâng lên ngùn ngụt.
- Phì... Ai hạ lưu như cậu chứ? Địch Đan Thanh khẽ mặt một tiếng, cảm giác có một cái gậy cứng dần chọc lên trên, nhưng không tránh người đi: - Đám công ty có giấy phép năm nay như Liên Tưởng, Kinh Nguyên ngày mai sẽ mở ngày hội tuyển mộ nhân viên ở ĐH Đông Hải, đã giăng biểu ngữ lớn lên rồi, cậu còn có tâm tư nghĩ tới chuyện này à?
- Đây cũng là cơ hội để đá những nhân viên không hợp cách đi, để cho mấy công ty kia tiếp nhận hộ chúng ta. Chỉ cần bọn họ không ngang nhiên xâm phạm bản quyền kỹ thuật của chúng ta thì ở phương diện nào đó mà nói, bọn họ đang giúp chúng ta mở rộng ảnh hưởng kỹ thuật. Trương Khác cọ cọ gò má mịn màng như ngọc của Địch Đan Thanh, cắn nhẹ vành tai mềm của cô: - Bàn chuyện ấy lúc này không thấy hỏng tình thú à, chúng ta nói chuyện khác đi. Tay luồn vào trong áo Địch Đan Thanh bắt đầu mày mò.
- Bàn chuyện gì, chuyện đùi của nữ sinh Nhật hả? Địch Đan Thanh cười khúc khích, không cho tay Trương Khác luồn vào trong quần của mình: - Đồ đáng ghét, có phải là thảo luận đùi của tôi đâu.
- Tôi mua y phục thủy thủ cho chị mặc nhé. Trương Khác ngồi xuống ghế đá, để Địch Đan Thanh ngồi lên đùi mình.
- Có muốn bên trong mặt cả quần lót trắng nữa không? Cậu đừng có mơ, thích thì bảo Hứa Tư với Vãn Tình mặc cho mà xem. Địch Đan Thanh cựa quậy muốn đứng dậy, nhưng Trương Khác vẫn ôm lấy eo nên không thoát ra được, không may thế nào lại để vật cứng kia kẹp đúng vào giữa hai đùi, bị Trương Khác bóp lấy bên mông giữ chặt, phả hơi thở nóng hổi đầy dục vọng vào tai: - Đừng cử động, chỉ thế này là được...
Địch Đan Thanh không nhúc nhích nữa, khép mắt lại lắng nghe cảm giác râm ran từ hạ thân truyền lên, được một lúc nghe thấy Trương Khác đang dụi mặt giữa mặt mình, giọng khàn khàn nói: - Cử động một chút cũng tốt....
Trời xuân ấm áp, bên hồ có rất nhiều đôi tình lữ ôm nhau âu yếm, cách bọn họ khoảng chừng năm mét, có đôi cực kỳ bạo dạo, mặt dính vào nhau như không có sức mạnh gì tách họ ra được, tiếng hôn nhau chút chít vang lên liên hồi, làm người ta nghe mà nóng hết cả mặt.
Địch Đan Thanh cũng mê loạn trong nụ hôn của Trương Khác, dưới bóng cây u ám, dục vọng dần dần tăng lên, mông mỗi lúc một nhấp nhổm mạnh hơn mà không để ý, một đôi tình lữ ôm nhau đi qua, Địch Đan Thanh mới choàng tỉnh, ôm lấy Trương Khác vùi đầu vào cổ y sợ bị người ta nhìn thấy, đợi đôi tình nhân kia đi xa liền vội đứng dậy.
Trương Khác ôm lấy lấy eo Địch Đan Thanh không để cô đứng dậy, bị Địch Đan Thanh nhéo cho một cái, mắng khẽ: - Muốn chết à, bị người ta nhìn thấy tôi chỉ còn cách nhảy xuống hồ.
Trương Khác tuy cảm thấy âu yếm ở đây rất kích thích, nhưng quá nguy hiểm, nếu để nhân viên nhìn thấy thì quá mất uy tín, ôm eo Địch Đan Thanh đi về phía bãi đỗ xe, đi qua mấy đôi tình nhân, thấy bọn họ cũng ngồi giống như hai người vừa rồi, Trương Khác nói nhỏ vào tai Địch Đan Thanh: - Xem ra không chỉ có hai chúng ta đói khát.
- Ai đói khát chứ? Địch Đan Thanh lườm Trương Khác, sống chết không chịu thừa nhận vừa rồi mình đã động tình.
Hồ phía trước trung tâm nghiên cứu kinh tế có một cái thụy tạ, ở đó đôi tình lữ, nữ ngồi lên người nam, cặp đùi trắng trẻo dưới ánh đèn mập mờ trông cực kỳ bắt mắt, mặc dù tháng tư khá ấm, nhưng chưa tới mực có thể mặc váy giữa đêm thế này, thấy bọn họ đi tới, cô gái mặc vạy kia vùi đầu vào lòng bạn trai, cả khai không dám nhúc nhích chút nào, đợi hai bọn họ đi qua.
Trương Khác huých nhẹ vai Địch Đan Thanh, bảo cô nhìn về phía bên đó: - Hôm nào chị cũng mặc váy cùng tôi tới đây nhé.
- Nằm mơ. Dù đôi tình nhân kia ngồi im, nhưng Địch Đan Thanh thừa biết bọn họ đang làm trò hay ho gì, trừng mắt lên nhìn Trương Khác, hung dữ nói: - Ngày mai bảo phòng hành chính của Vườn Sồi đổi hết đèn ở đây thành đèn cao áp.
- Phụ nữ thật độc ác. Trương Khác thở dài:
Tới bãi đỗ vừa mới vào xe của Địch Đan Thanh, Trương Khác đã nóng vội khóa kín môi của Địch Đan Thanh, muốn ân ái trong xe, Địch Đan Thanh thấy trong bãi đỗ còn rất nhiều xe chưa đi, tất nhiên không có dũng khía khoái lạc ở đây, mặc dù bị Trương Khác làm người nóng sốt, tình dục cuộn trào, vẫn xuống giọng van vỉ: - Về rồi hẵng nói.
Trương Khác chỉ vào bộ y phục Địch Đan Thanh để ở ghế sau mặc cả: - Nhưng về phải mặc cái này nhé.
- Dâm tặc. Địch Đan Thanh béo má Trương Khác, nhưng không dùng chút sức nào.
Đôi tình nhân nóng vội về chung cư Thanh Niên, Địch Đan Thanh còn vờ vịt gọi điện cho Vệ Lan hỏi cô khi nào về, nghe Vệ Lan nói ở lại 1978 phụ giúp, cả hai vừa vào tháng máy đã ôm nhau hôn, hôn từ tháng máy tới phòng, Địch Đan Thanh thấy Trương Khác vẫn không quên mang cả bộ y phục trên xe theo, mắng y một câu: - Biến thái. Rồi đẩy y xuống ghế sô pha phòng khách, sách túi y phục đi vào phòng ngủ.
Một lúc sau Địch Đan Thanh mở phòng đi ra, đã thay bộ y phục cô thường mặc trong văn phòng, không có áo khoác, trên người chỉ có chiếc áo sơ mi lụa màu trắng, cổ áo hoa che đi bầu ngực đầy đặn. Nhưng hơi khác với lúc bình thường, áo sơ mi chỉ cài hai cái cục, lộ ra một góc áo lót màu xanh da trời cùng khe vú sâu hun hút, chiếc dây chuyền đeo trước cổ, mặt ngọc rơi xuống khe vú nhìn không thấy bóng dáng đâu. Phía dưới mặc váy màu cà phê, cùng tất đen mỏng mập mờ màu da thịt làm người ta nhìn ứa nước miếng, còn đi cả giày cao gót đàng hoàng bước ra, tới cửa phòng thấy ánh mắt đờ đẫn của Trương Khác, thốt lên: - Quên không mặc quần lót... Rồi cười khúc khích quay người đi vào phòng.
Trương Khác như con báo lao vọt khỏi ghế sô pha, ôm lấy cơ thể nóng hừng hực của Địch Đan Thanh, đè cô xuống đất, thú tính bùng phát, trong bóng tôi chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc, hai cơ thể vật lộn nhau trên sàn.
Khác với thường lệ Trương Khác tấn công chẳng hề có chút thương hương tiếc ngọc nào, Địch Đan Thanh chẳng thua kém, cổ họng phát ra tiếng rên kéo dải, ưỡn mình tiếp nhận từng đợt sóng vỗ bờ dồn dập....
............................
...........................
Trương Khác sớm đã xem công văn do mấy bộ ủy ban quốc gia liên hợp phát ra yêu cầu chính phủ địa phương tích cực thúc đẩy doanh nghiệp KHCN tiến vào thị trường vốn rồi, nhưng tới ngày tháng Lục Văn Phu tới khảo sản khu thực nghiệp Vườn Sồi mới đại biểu cho tỉnh chính thức bàn bạc với Trương Khác chuyện này.
Tháng , thời tiết Kiến Nghiệp ấm áp, bên Yến Quy Hồ, đón gió hồ lồng lộng, cảm giác hết sức dễ chịu.
- Lần này tỉnh tranh thủ được ba hạn ngạch trực tiếp lên thị trường chứng khoán, ngoài ra có hai công ty trực thuộc tỉnh trên thị trường chứng khoán liên tục thua lỗ ba năm rồi, bị ủy ban chứng khoán cảnh cáo, tỉnh cũng muốn giải quyết dứt khoát vấn đề này, muốn đem tài nguyên của hai cái xác này nhường cho xí nghiệp KHCN trong tỉnh mượn. Lục Văn Phu giới thiệu một số tình hình cơ bản cho Trương Khác: - Hiện xí nghiệp phía dưới vì tranh hạn ngạch này mà sắn tay áo lên đánh nhau, vậy mà Cẩm Hồ lại không có chút động tĩnh gì.
Trong tỉnh Đông Hải, có công ty nào đủ tư cách lên thị trường chứng khoán hơn Cẩm Hồ, mặc dù người ta đang trau đấu dữ dội vì mấy hạng ngạch này, nhưng kiến thiết thị trường vốn là nội dung trọng yếu của công tác kinh tế, tỉnh cho dù là muốn làm đẹp bề ngoài, cũng hi vọng Cẩm Hồ đứng ra gánh vác trọng trách.
- Không phải là chúng tôi không muốn, nhưng nghĩ tới sự phức tạp của thị trường chứng khoán trong nước là đã sợ rồi. Trương Khác nghĩ một đằng nói một nẻo: - Hơn nữa muốn Cẩm Hồ làm gương, thì tấm gương đó chính là không tranh tài nguyên với xí nghiệp anh em trong tỉnh.
Trong mắt người khác, hạn nghạch lên thị trường chứng khoán là tài nguyên hiếm nhất, nhưng Trương Khác không muốn lên thị trường chứng khoán trong nước lắm, năng lực huy động vốn có hạn, thông qua con đường chính quy mỗi lần kiếm được - triệu là khá lắm rồi, Trương Khác không muốn vì số tiền này mà phải khom lưng quỵ lụy với mấy vị lão gia.
Lục Văn Phu lắc đầu cười: - Chẳng qua cậu không để cái ao nhỏ trong nước vào mắt thôi, ông chủ lớn, ông chủ số hai đều hướng về Cẩm Hồ, song nếu Cẩm Hồ không muốn, tỉnh chỉ đành đem hạn nghạch này chia cho phía dưới, tỉnh cũng đưa Hải Túc vào danh sách tiến cử, dù sao sở KHCN và viện khoa học phần mềm đều là cô đông của Hải Túc.
- Đem cái xác kia cho Hải Túc sao? Trương Khác lần đầu tiên nghe được tin tức này, hơi chút giật mình, mặc dù Vương Hải Túc thành lập Hải Túc đã nhiều năm, nhưng có thể bày trò đem số sách tài vụ năm làm thành có lãi đã là giỏi lắm rồi, không có khả năng trực tiếp lên thị trường chứng khoán, chỉ có thể đi con đường mượn xác.
- Ừm. Lục Văn Phu gật đầu, ông ta rõ bản chất của Hải Túc thế nào: - Thời gian qua liên tục có quan viên TW cấp cao tới khu sản nghiệp phần mềm khảo sát, đều chị thị Kiến Nghiệp phải trọng điểm hỗ trợ nó phát triển, Hồ Tôn Khánh cũng biểu thị rõ ràng ủng hộ lấy một cái xác kia cho Hải Túc lên thị trường chứng khoán. Còn có một chuyện e cậu chưa biết, Hoành Tín qua tết đã trở thành cổ đông thứ ba của Hải Túc... Tôi xem tài liệu Hải Túc nộp lên trên tỉnh mới biết.
Trương Khác hít một hơi khí lạnh, ý của Lục Văn Phu đã rõ, tỉnh không muốn cho Hải Túc mượn xác, nhưng không chịu được áp lực cực lớn từ nhiều phía, muốn Cẩm Hồ đứng ra, như thế tỉnh danh chính ngôn thuận nâng cao tiêu chuẩn đề bạt, nhìn ánh mắt tha thiết của Lục Văn Phu, Trương Khác hỏi: - Nếu bọn chúng quyết tâm mượn xác để làm mưa làm gió, Cẩm Hồ có ngăn cản được không?
Thủ đoạn ứng biến có rất nhiều, những kẻ đó hoàn toàn có thể đem cái khung của Hải Túc chuyển sang xí nghiệp Chiết Đông, sau đó mượn xác ở Chiết Đông lên thị trường chứng khoán, ngoài ra dưới cờ của Hoa Hạ cũng có xác cho chúng mượn.
Lục Văn Phu thở dài, đôi khi con người phải khuất phục hiện thực, hiện trạng trong nước, chẳng phải một người đứng ra làm ảnh hùng là có thể xoay chuyển được.
Giờ thì Trương Khác hiểu ra vì sao Hoành Tín, Hải Túc lại tích cực làm thương mại điện tử rồi, làm thực nghiệp có lợi nhuận tới đâu, cũng chẳng bằng thị trường chứng khoán một vốn vạn lợi.
Nghiêm Văn Giới vốn là một cao thủ thao tác vốn, mà dưới cờ Hoành Tín cũng chẳng thiếu nhân tài ở phương diện này, chúng muốn biến mạng thành Amazon của Trung Quốc, mặc dù chỉ là mơ tưởng mỹ hảo, nhưng trong nước không thể nói tới một thị trường chứng khoán có quy củ, chỉ cần có một giấc mơ đẹp là đủ rồi.
Trương Khác im lặng không nói, thời buổi này muốn vào thị trường chứng khoán đánh cướp không chỉ có một mình Hoành Tín, nếu ai muốn vào thị trường chứng khoán huy động vốn theo quy củ, chia hoa hồng trả người chơi chứng khoán, e bị người trong nghề nhạo báng là đồ ngu.
Đầu tháng ba, thị trường chứng khoán trong nước bùng phát vụ án lớn, tập đoàn Thác Lực dùng các thủ đoạn trái quy định lấy của công ty khoa kỹ Thác Lực có trên thị trường chứng khoán số tiền lên tới . tỷ mà không có khả năng trả lại, ủy ban chứng khoán sau khi điều tra đã quyết định "xử phạt nghiêm khắc" chủ tịch tập đoàn Thác Lực số tiền . đồng, đúng đấy, . không thiếu số nào đâu.
Xử phạt kiểu chết mẹ gì vậy? Đây khác gì dụ dỗ người ta vào thị trường chứng khoán phạm tội, tiếc là người có khả năng vào thị trường chứng khoán phạm tội không phải là bình dân.
Dụ hoặc lớn như thế, muốn người ta không phạm tội cũng khó.
Thế nên không khó lý giải vì sao Hoành Tín, Hải Túc đầu tư vào mạng lại gây ra động tĩnh lớn như thế, bọn chúng mang tâm thái đầu cơ đánh bạc đi làm thương mại điện tử, nếu thành công, đó là bi ai của kinh tế Trung Quốc.
Sau khi Lục Văn Phu rời đi, Trương Khác bảo Địch Đan Thanh tìm tư liệu của hai công ty dùng làm xác kia, một là khoa kỹ Viêm Khải, là công ty trên thị trường chứng khoán duy nhất của tp Hạ Hoài, công ty còn lại là chế dược Giang Nguyên, trực thuộc sở vệ sinh tinh. Hai công ty này được tỉnh tô vẽ đưa lên thị trưởng chứng khoán, không lâu sau bại lộ ra một đống tệ nạn, rơi vào tình cảnh thu không đủ bù chi, hiện đã bị khoét rỗng ruột, nhưng trong nước hạn ngạch lên thị trường chứng khoán eo hẹp, cho dù còn lại mỗi cái xác rỗng, nhưng với một số kẻ mà nói, vẫn có cơ hội kiếm một bữa no nê.
Giá cổ phiếu của hai công ty này gần đây có dao động lớn, vô số tài chính đổ vào, đại khái là những người có tin tức mật đã nhảy vào kiếm trác trước, không biết có bóng của Hoành Tín hoặc Tinh Điển ở đằng sau hay không. Cho dù Hoành Tín hay Tinh Điển có chậm chân một bước cũng không sao, bọn chúng sẽ kiếm được thời cơ nhảy vào thôi, như trong quá trình mượn xác tùy tiện công bố vài tin tức xấu, làm giá cổ phiếu tụt giảm là đuổi hết được đám đâu cơ khác rồi.
Hoành Tín lén len lút lút thành cổ đông lớn thứ của Hải Túc, sở KHCN tỉnh là cố đông thứ , viện nghiên cứu phần mềm tỉnh là cổ đông thứ , rồi nghĩ tới Cát Kiến Đức, Tiêu Minh Kiến, Hồ Tôn Khánh đứng sau, Trương Khác phải thừa nhận năng lực của Lâm Tuyết, thầm nghĩ nếu cô ta làm sự nghiệp thực sự, thì với thủ đoạn thế này, sẽ hết sức thành công.
Thị trường chứng khoán trong nước đã đủ thứ giao dịch ngầm cùng thao túng phi pháp rồi, lại còn nhiều đám tham lam thế này, một khi lòng tham bọn chúng đã nổi lên, khó mà dễ dàng dừng tay được.
Trương Khác rất dị ứng với thị trường vốn không có chuẩn tắc trong nước, đừng nói là lên thị trường chứng khoán huy động vốn, Cẩm Hồ vay ngân hàng trong nước cũng rất giới hạn, tiếp xúc nhiều nhất với hệ thống tài chính trong nước, là bố cục ngân hàng thương nghiệp ở hai tỉnh Đông Hải và Giang Nam. Đó còn chủ yếu là xét tới việc hỗ trợ phát triển kinh tế vừa và nhỏ trong khu vực, Cẩm Hồ tuyệt đối không có ý hút máu từ ngân hàng.
Trương Khác biểu thị rõ ràng Cẩm Hồ sẽ không tham dự vào hành động đột kích tập thể vào thị trường chứng khoán của xí nghiệp công nghệ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trương Khác hỏi: - Thành phố có kế hoạch gì không?
- Thành phố muốn sát nhập khu khai phát vào. Lý Nghĩa Giang thở dài: - Dù có thể cũng chỉ thêm được 80.000 mẫu đất, dùng được cho công nghiệp chưa tới 30.000, tôi thấy nếu đem cả trấn Trúc Hành của Đông Xã gội vào mới miễn cưỡng đối phó được năm năm.
- Ra thế. Trương Khác chống tay lên trán ngẫm nghĩ: - Thành phố cũng phải đề cao tiêu chuẩn tiến vào khu công nghiệp mới, ví dụ như giá đất nâng cao tới mức thích hợp, đừng kéo hết xí nghiệp vào đó. Một số xí nghiệp có hàm lượng kỹ thuật không cao nên phân chia cho các khu huyện phía dưới....
Ăn cơm xong Trương Khác không giữ đám Dương Vân, Lý Nghĩa Giang lại, nói với Địch Đan Thanh ngay trước mặt mọi người: - Tôi có việc muốn nói với chị, không cần tới văn phòng, chúng ta ra ngoài vừa đi vừa nói.
Nhìn Trương Khác lên mặt bàn công việc sai phái người ta, Địch Đan Thanh không thể từ chối, còn vờ thản nhiên theo Trương Khác xuống lầu.
Xuống dưới, không thấy ai Địch Đan Thanh mới lên tiếng hỏi: - Có chuyện thì nói đi, không có chuyện gì thì tôi còn phải đi làm việc của mình...
Trương Khác không nói một lời cứ đi thẳng tới hàng cây bên hồ, lúc này mới đưa tay ra nắm tay Địch Đan Thanh, mặt dầy nói: - Hôm nay trên xe buýt chị làm gì, tưởng là thoát được trừng phạt hay sao?
- Cậu muốn thế nào? Địch Đan Thanh nhìn xung quanh đều là những đôi tình lữ, trời đêm âm u, đèn đường mập mờ, đứng xe một chút là không nhìn thấy mặt, liền để Trương Khác nắm tay không vùng ra.
- Chúng ta kiếm một cái góc làm nốt chuyện làm dang dở trên xe buýt... Trương Khác cười gian ôm lấy cơ thể đầy đặn gợi cảm của Địch Đan Thanh, tay đặt lên cặp mông no tròn của cô, hạ thân áp vào bụng cô, môi mơn man trên gò má mịn màng, hít mùi thơm tỏa ra trên tóc cô, chớp mắt lửa dục đã dâng lên ngùn ngụt.
- Phì... Ai hạ lưu như cậu chứ? Địch Đan Thanh khẽ mặt một tiếng, cảm giác có một cái gậy cứng dần chọc lên trên, nhưng không tránh người đi: - Đám công ty có giấy phép năm nay như Liên Tưởng, Kinh Nguyên ngày mai sẽ mở ngày hội tuyển mộ nhân viên ở ĐH Đông Hải, đã giăng biểu ngữ lớn lên rồi, cậu còn có tâm tư nghĩ tới chuyện này à?
- Đây cũng là cơ hội để đá những nhân viên không hợp cách đi, để cho mấy công ty kia tiếp nhận hộ chúng ta. Chỉ cần bọn họ không ngang nhiên xâm phạm bản quyền kỹ thuật của chúng ta thì ở phương diện nào đó mà nói, bọn họ đang giúp chúng ta mở rộng ảnh hưởng kỹ thuật. Trương Khác cọ cọ gò má mịn màng như ngọc của Địch Đan Thanh, cắn nhẹ vành tai mềm của cô: - Bàn chuyện ấy lúc này không thấy hỏng tình thú à, chúng ta nói chuyện khác đi. Tay luồn vào trong áo Địch Đan Thanh bắt đầu mày mò.
- Bàn chuyện gì, chuyện đùi của nữ sinh Nhật hả? Địch Đan Thanh cười khúc khích, không cho tay Trương Khác luồn vào trong quần của mình: - Đồ đáng ghét, có phải là thảo luận đùi của tôi đâu.
- Tôi mua y phục thủy thủ cho chị mặc nhé. Trương Khác ngồi xuống ghế đá, để Địch Đan Thanh ngồi lên đùi mình.
- Có muốn bên trong mặt cả quần lót trắng nữa không? Cậu đừng có mơ, thích thì bảo Hứa Tư với Vãn Tình mặc cho mà xem. Địch Đan Thanh cựa quậy muốn đứng dậy, nhưng Trương Khác vẫn ôm lấy eo nên không thoát ra được, không may thế nào lại để vật cứng kia kẹp đúng vào giữa hai đùi, bị Trương Khác bóp lấy bên mông giữ chặt, phả hơi thở nóng hổi đầy dục vọng vào tai: - Đừng cử động, chỉ thế này là được...
Địch Đan Thanh không nhúc nhích nữa, khép mắt lại lắng nghe cảm giác râm ran từ hạ thân truyền lên, được một lúc nghe thấy Trương Khác đang dụi mặt giữa mặt mình, giọng khàn khàn nói: - Cử động một chút cũng tốt....
Trời xuân ấm áp, bên hồ có rất nhiều đôi tình lữ ôm nhau âu yếm, cách bọn họ khoảng chừng năm mét, có đôi cực kỳ bạo dạo, mặt dính vào nhau như không có sức mạnh gì tách họ ra được, tiếng hôn nhau chút chít vang lên liên hồi, làm người ta nghe mà nóng hết cả mặt.
Địch Đan Thanh cũng mê loạn trong nụ hôn của Trương Khác, dưới bóng cây u ám, dục vọng dần dần tăng lên, mông mỗi lúc một nhấp nhổm mạnh hơn mà không để ý, một đôi tình lữ ôm nhau đi qua, Địch Đan Thanh mới choàng tỉnh, ôm lấy Trương Khác vùi đầu vào cổ y sợ bị người ta nhìn thấy, đợi đôi tình nhân kia đi xa liền vội đứng dậy.
Trương Khác ôm lấy lấy eo Địch Đan Thanh không để cô đứng dậy, bị Địch Đan Thanh nhéo cho một cái, mắng khẽ: - Muốn chết à, bị người ta nhìn thấy tôi chỉ còn cách nhảy xuống hồ.
Trương Khác tuy cảm thấy âu yếm ở đây rất kích thích, nhưng quá nguy hiểm, nếu để nhân viên nhìn thấy thì quá mất uy tín, ôm eo Địch Đan Thanh đi về phía bãi đỗ xe, đi qua mấy đôi tình nhân, thấy bọn họ cũng ngồi giống như hai người vừa rồi, Trương Khác nói nhỏ vào tai Địch Đan Thanh: - Xem ra không chỉ có hai chúng ta đói khát.
- Ai đói khát chứ? Địch Đan Thanh lườm Trương Khác, sống chết không chịu thừa nhận vừa rồi mình đã động tình.
Hồ phía trước trung tâm nghiên cứu kinh tế có một cái thụy tạ, ở đó đôi tình lữ, nữ ngồi lên người nam, cặp đùi trắng trẻo dưới ánh đèn mập mờ trông cực kỳ bắt mắt, mặc dù tháng tư khá ấm, nhưng chưa tới mực có thể mặc váy giữa đêm thế này, thấy bọn họ đi tới, cô gái mặc vạy kia vùi đầu vào lòng bạn trai, cả khai không dám nhúc nhích chút nào, đợi hai bọn họ đi qua.
Trương Khác huých nhẹ vai Địch Đan Thanh, bảo cô nhìn về phía bên đó: - Hôm nào chị cũng mặc váy cùng tôi tới đây nhé.
- Nằm mơ. Dù đôi tình nhân kia ngồi im, nhưng Địch Đan Thanh thừa biết bọn họ đang làm trò hay ho gì, trừng mắt lên nhìn Trương Khác, hung dữ nói: - Ngày mai bảo phòng hành chính của Vườn Sồi đổi hết đèn ở đây thành đèn cao áp.
- Phụ nữ thật độc ác. Trương Khác thở dài:
Tới bãi đỗ vừa mới vào xe của Địch Đan Thanh, Trương Khác đã nóng vội khóa kín môi của Địch Đan Thanh, muốn ân ái trong xe, Địch Đan Thanh thấy trong bãi đỗ còn rất nhiều xe chưa đi, tất nhiên không có dũng khía khoái lạc ở đây, mặc dù bị Trương Khác làm người nóng sốt, tình dục cuộn trào, vẫn xuống giọng van vỉ: - Về rồi hẵng nói.
Trương Khác chỉ vào bộ y phục Địch Đan Thanh để ở ghế sau mặc cả: - Nhưng về phải mặc cái này nhé.
- Dâm tặc. Địch Đan Thanh béo má Trương Khác, nhưng không dùng chút sức nào.
Đôi tình nhân nóng vội về chung cư Thanh Niên, Địch Đan Thanh còn vờ vịt gọi điện cho Vệ Lan hỏi cô khi nào về, nghe Vệ Lan nói ở lại 1978 phụ giúp, cả hai vừa vào tháng máy đã ôm nhau hôn, hôn từ tháng máy tới phòng, Địch Đan Thanh thấy Trương Khác vẫn không quên mang cả bộ y phục trên xe theo, mắng y một câu: - Biến thái. Rồi đẩy y xuống ghế sô pha phòng khách, sách túi y phục đi vào phòng ngủ.
Một lúc sau Địch Đan Thanh mở phòng đi ra, đã thay bộ y phục cô thường mặc trong văn phòng, không có áo khoác, trên người chỉ có chiếc áo sơ mi lụa màu trắng, cổ áo hoa che đi bầu ngực đầy đặn. Nhưng hơi khác với lúc bình thường, áo sơ mi chỉ cài hai cái cục, lộ ra một góc áo lót màu xanh da trời cùng khe vú sâu hun hút, chiếc dây chuyền đeo trước cổ, mặt ngọc rơi xuống khe vú nhìn không thấy bóng dáng đâu. Phía dưới mặc váy màu cà phê, cùng tất đen mỏng mập mờ màu da thịt làm người ta nhìn ứa nước miếng, còn đi cả giày cao gót đàng hoàng bước ra, tới cửa phòng thấy ánh mắt đờ đẫn của Trương Khác, thốt lên: - Quên không mặc quần lót... Rồi cười khúc khích quay người đi vào phòng.
Trương Khác như con báo lao vọt khỏi ghế sô pha, ôm lấy cơ thể nóng hừng hực của Địch Đan Thanh, đè cô xuống đất, thú tính bùng phát, trong bóng tôi chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc, hai cơ thể vật lộn nhau trên sàn.
Khác với thường lệ Trương Khác tấn công chẳng hề có chút thương hương tiếc ngọc nào, Địch Đan Thanh chẳng thua kém, cổ họng phát ra tiếng rên kéo dải, ưỡn mình tiếp nhận từng đợt sóng vỗ bờ dồn dập....