Ảnh hưởng lớn nhất của làn sóng công nghệ đại khái là làm các tổng giám đốc đều đổi sang gọi là CEO rồi, Hải Túc trừ Vương Hải Túc tiếp tục làm tổng giám đốc ra, để theo kịp thời đại cũng lập chức vị giám đốc điều hành, đảm nhậm chức vị này là phó tổng giám đốc Lưu Kỳ Tuấn.
Trương Khác không hiểu lắm về Lưu Kỳ Tuấn, nhưng với Cẩm Hồ lúc này, sau khi có cơ cấu chuyên môn sưu tầm tình hình thị trường, tìm kiếm tài liệu về Lưu Kỳ Tuấn không mất nhiều thời gian.
Lưu Kỳ Tuấn tuổi gần 32, người Hong Kong, được người trong giới tán dương là kỳ tài thao tác vốn, nhiều lần đại biểu cho thế lực tư bản Chiết Đông ra tay với thị trường chứng khoán, một năm trước được Nghiêm Văn Giới chiêu mộ, làm phó tổng giám đốc Cty đầu tư Hoành Tín, tổng giám đốc của đầu tư Hoành Tín do Nghiêm Văn Giới đích thân đảm nhiệm.
Trương Khác có thể phán đoán ra, mặc dù Tinh Điển vẫn là cổ đông số một của Hải Túc, nhưng thực tế Hoành Tín đã nắm Hải Túc trong tay, đường thao tác của Hoành Tín là muốn đem hai nghiệp vụ lớn của Hải Túc là thương mại điện tử và sản nghiệp phần mềm vào cái xác rỗng kia, đây là điều chắc chắn.
Trương Khác ít tiếp xúc với thị trường chứng khoán, nhưng cũng biết trước khi bong bóng internet bị vỡ, cổ phiếu các công ty dính líu chút xít tới internet thôi cũng có giá tăng lên gấp 10, gấp 20 lần.
Cẩm Hồ dù có ra tay phá vỡ kế hoạch mượn xác của Hải Túc cũng không thể ngăn cản người chơi cổ phiếu mất lý trí vì làn sóng công nghệ kia, hơn nữa thúc đẩy công ty công nghệ mới vào thị trường vốn được nhiều bộ ủy bản TW ủng hộ, là đại sự hàng đầu của TW, được các đại lão TW, Cẩm Hồ có năng lực gì ngăn cản sự hình thành của bong bóng kinh tế? Những cái miệng tham lam muốn ních đầy bụng đằng sau kinh tế bong bóng không phải chỉ có đám Nghiêm Văn Giới, Lâm Tuyết.
Trương Khác xem tư liệu xong, ngĩ giờ chỉ có thể yên tĩnh nhìn đám người đó biểu diễn mà thôi.
Ngày 1 tháng 5, Đh Hong Kong được nghỉ, thêm vào 2 ngày cuối tuần, Đường Thanh liền bay về nước gặp Trương Khác. Trương Khác từng nhận lời với cô mùa xuân sẽ đưa cô tới Đông Đường ngắm chim, hiện là cuối xuân, thời tiết ấm lên, có điều vừa vặn thích hợp tới hồ Kim Sơn ngắm chim.
Chuyến bay trực tiếp từ Hong Kong tới Kim Sơn rất ít, Đường Thanh liền tới Kiến Nghiệp, tụ họp với Trương Khác rồi mới lái xe tới Kim Sơn, Thiệu Chí Cương cũng đi cùng. Xe tới Kim Sơn thì đã là hoàng hôn rồi, liền hạ cha mẹ Đường Thanh tới trấn Đông Đường ăn cơm, như thế không lỡ cảnh chim về tổ.
Trấn Đông Đường ngoại ô Kim Sơn, đồi thấp, mặt hồ, cảng sông, ao nước, đầm lầy đang xen nhau, trời đất dưới ánh chiều ta như bức tranh thủy mặc đậm mầu, bao phủ phong cảnh tuyệt mỹ trong một không khí thần bí.
Những đàn chim về tổ buổi hoàng hôn như làn sóng nối nhau tràn qua trước mặt, rồi tan vào trong mây.
- Cảnh đẹp thế này dù nhìn đi nhìn lại bao lần cũng không chán. Đường Thanh khoác tay mẹ, quay đầu lại nói với cha: - Ba thăng quan, với con mà nói chỉ được mỗi cái này là hay.
- Vậy con còn muốn gì nữa? Đường Học Khiêm nghe vậy cười hỏi lại.
Trương Khác cầm máy ảnh số của Sony chụp cảnh đàn chim về tổ, Đường Thanh nhìn sang thắc mắc: - Bạn học nhiếp ảnh từ khi nào thế, sao chẳng nghe bạn nói nhỉ?
- À, mình có ý học nhiếp ảnh gì đâu, hồi tháng tư Samsung liên tục đưa ra máy ghi âm số, máy ảnh số. Kỹ thuật máy ghi âm số thì đơn giản, mình đang nghĩ có nên làm kỹ thuật số không? Trương Khác đưa máy ảnh cho Đường Thanh, y nói cho Đường Học Khiêm nghe, nếu không chẳng trả lời Đường Thanh một cách đàng hoàng như vậy, nói thêm với Đường Học Khiêm: - Máy ảnh kỹ thuật số phát triển ắt làm thu hẹp thị trường của vật liệu cảm quang, tức là thị trường phim máy ảnh, tập đoàn Kim Sơn là một trong 20 xí nghiệp sản xuất vật liệu cảm quang, cháu biết Fuji và Kodak đang tranh nhau hợp tác với Kim Sơn mở rộng cơ sở sản xuất... Đối với một sản nghiệp như mặt trời xe bóng, thời gian không còn nhiều, cứ để bọn họ sải bước tiến vào...
Thị trường phim chụp ảnh trong nước bị Fuji và Kodak thẩm thấu mạnh, bất kể sản nghiệp này đang đi xuống hay không thì tập đoàn Kim Sơn mỗi ngày một xa xút, nếu thực sự không đánh giá cao nghành nghề này, quyết đoán để tài sản quốc gia rút ra là lựa chọn tốt nhất.
Đường Thanh bĩu môi: - Chụp ảnh kỹ thuật số chưa chắc chụp ra linh cảm như phim cuộn... Nếu là cho mình chọn, mình sẽ chọn phương thức truyền thống.
- Kỹ thuật số sẽ không ngừng tiến bộ, còn kỹ thuật chụp ảnh truyền thống đã có hơn 200 năm phát triển, không gian tiến bộ cực kỳ hữu hạn. Trương Khác mỉm cười, nói: - Hơn nữa cảm giác nghệ thuật chụp phim mang lại là chuyện của giới chuyên nghiệp thôi cô nương ạ, mình chỉ quan tâm tới thị trường...
Đường Học Khiêm chỉ cười không đưa ra bình luận gì, đằng sau Trương Khác còn có một đội ngũ cố vấn chuyên nghiệp ăn đứt đám quan viên chính phủ, không cần phải nghi ngờ. Nhưng nếu rút tập đoàn Kim Sơn ra, những người không nhìn thấy xu thế phát triển sản nghiệp sẽ há miệng chửi chính phủ "bán nước cầu vinh", dù sao thị trường phim chụp ảnh trong nước còn có dung lượng lớn, hai năm qua đang tăng trưởng mạnh.
Trong nước, những quan viên tầm thường là sống thoải mái nhất, những người có tầm nhìn mạnh tay cải cách bị chửi nhiều hơn cả đám tham quan ô lại.
Đường Thanh cầm máy ánh đưa cho Tôn Đình đứng cách đó xa xa: - Đợi em bé của chị sinh ra rất cần một cái máy ảnh, có thể chụp ảnh em bé bất kỳ lúc nào.
Tôn Đĩnh vác cái bụng lớn mang bầu tám tháng, đi khệnh khạng như vị đại tướng quân, nhìn mìn hình LCD, hỏi: - Cái máy ảnh này chẳng không ít tiền?
- 60 vạn yên Nhật, hiện đồng Yên mất giá, chưa tới 5 vạn nhân dân tệ. Trương Khác trả lời:
Tôn Đình tặc lưỡi: - Cậu nói thì nhẹ nhàng rồi, người thường làm sao dùng nổi thứ đắt tiền như thế?
- Cái này hiện chỉ dùng cho dân chuyên nghiệp thôi, tới khi kỹ thuật phát triển, mức tiêu thụ theo kịp, máy ảnh kỹ thuật số bình thường sẽ không đắt. Kỹ thuật chủ yếu của máy ảnh kỹ thuật số chủ yếu nắm trong tay doanh nghiệp Nhật, nên trong thời gian ngắn khó mong nó giảm giá được, nhưng xu thế phát triển thì không thể chống lại.
Trương Dịch hỏi: - Vậy Cẩm Hồ có kỹ thuật hạch tâm gì?
- Làm sao có được. Trương Khác lắc đầu: - Nhưng cũng không phải là tuyệt đối không thể, nếu kỹ thuật hạch tâm hoàn toàn nắm trong tay người Nhật thì hi vọng rất mong manh, song khởi nguồn kỹ thuật lại là ở Mỹ, đương nhiên là muốn có nó vẫn rất khó khăn, song có thể tính toán. Cẩm Hồ không tham nhiều, tham nhiều nhai không kỹ, hiện tính làm cái này chỉ là muốn phong phú thêm sản phẩm, không hi vọng kiếm được nhiều lợi nhuận lắm.
- Làm thế là vì theo sát Samsung phải không? Đường Học Khiêm lúc này mới lên tiếng:
Trương Khác trả lời: - Nghiêm khắc mà nói Samsung trên phạm vi toàn cầu không thể tính là doanh nghiệp điện tử hạng nhất, nhưng chiến lược dung hợp sản phẩm và kỹ thuật số của Samsung lại rất đáng để doanh nghiệp khác học tập... Cẩm Hồ không thể chậm chân được.
Thiệu Chí Cương than: - Áp lực của Ái Đạt lớn rồi, tầng quản lý khó mà hưởng thụ được chế độ ngày nghỉ hai tuần.
- Áp lực của anh cũng đâu phải nhỏ. Trương Khác chỉ mặt đất mênh mông dưới ánh chiều tà: - Lưu vực Tiểu Giang chắc không tìm đâu ra được nơi ngắm chim tốt thế này nữa, cách thành phố không xa, gần sông núi, đừng để mọi người thất vọng nhé.
Quy hoạch khu bảo hộ đất ngập nước Đông Đường trung tuần tháng 4 đã hoàn thành, chiếm chừng 12 kilomet vuông, công viên chuyên môn phục vụ du lịch chiếm 3 mét vuông, mặc dù đã đưa dân cư trong khu bảo hộ ra ngoài, nhưng khoản đầu tư lớn nhất là công trình du lịch cơ sở.
- Có thể kiến thiết tốt nơi này hay không tôi cũng không chắc lắm. Thiệu Chí Cương cười nói: - Sau này thế nào cũng phải báo cáo với tỉnh trưởng Đường nhiều hơn.
Đường Học Khiêm xua tay: - Hạng mục công viên Đông Đường hoàn toàn giao cho thành phố Kim Sơn phụ trách, tỉnh sẽ không xen vào, giám đốc Thiệu có báo cáo cứ báo cáo với bí thư Triệu, hôm nay tôi chỉ bị ép tới đây thôi.
Thiệu Chí Cương không nói thêm nữa, trước đó khu bảo hộ chỉ phân giới tuyến đó, trước khi chính thức khởi công cần phải có quy hoạch chi tiết hơn, công tác này do phòng thiết kế của Hứa Tư gánh vác, nếu Đường Học Khiêm ôm lấy chuyện này, Hứa Tư sẽ không tiện ra mặt nữa, Thiệu Chí Cương nghĩ có lẽ Đường Học Khiêm cố ý tránh việc này.
- Anh biết vấn đề ở chỗ nào không? Trì Tá Tú Tàng nhìn bạn thân, bí thư đại sứ quán Nhật ở Trung Quốc, Cung Bổn Hùng Tam.
- Cơ cấu tình báo của Mitsui không thu thập được tin tức hữu dụng à? Cung Bổn Hùng Tam hơi hói, năm nay vừa thăng lên làm bí thư đại sư quán, rất thích cuộc sống ở Bắc Kinh, quen dùng tiếng Hán nói chuyện với Trì Tá Tú Tàng.
- Trung Hải Du muốn thăm dù hai thác dầu khí phải đầu tư cực lớn, theo tin phòng nghiên cứu đưa lên, kế hoạch huy động vốn của bọn chúng trên TTCK không hề thuận lợi. Trì Tá Tú Tàng nghĩ không ra đám quan viên TQ chỉ biết bo bo giữ mình sao có thể tỏ thái độ cứng rắn như thế: - Bọn chúng tỏ thái độ từ chối đầu tư của Mitsui một cách rõ ràng, chẳng lẽ không sợ kế hoạch huy động vốn bất lợi bị chính địch lấy làm cơ công kích sao? Đã không có tiền, lại còn kén cá chọn canh người hợp tác chủ động tìm tới tận nơi... Câu cuối của hắn là mô phỏng ngữ khí chất vấn của quan viên TQ.
- Theo tôi biết Trung Hải Du và đối tác lâu năm của chúng là Cty dầu mỏ Phillipin cũng có va chạm ở hạng mục thăm dò mỏ dầu Tân Du. Nếu mất đi sự hỗ trợ của Cty dầu mỏ Phillipine, tình cảnh bọn chúng càng quẫn bách.... Lạ thật đấy. Cung Bổn Hùng Tam trầm ngâm:
- Đâu phải chỉ lạ, mà lác khác thường, quan viên TQ có mấy khí cốt? Chả lẽ tập trung hết ở Trung Hải Du? Trì Tá Tú Tàng nói với giọng mỉa mai, hắn ở Bắc Kinh tiếp xúc với quan viên TQ rất nhiều, biết rất nhiều quan viên dù không quá tham, nhưng chỉ biết lo cho bản thân: - Với Mitsui mà nói, chẳng thèm khát gì mỏ giàu ở phân giới Đông Hải, tham gia được thì tốt, không thì phải trì hoãn Trung Hải Du khai thác. Để tôi cho người mau chóng tra ra xem vấn đề ở đâu.
- Tôi cho rằng ngăn cản Trung Hải Du huy động được vốn hữu hiệu trên TTCK là có thể ngăn cản công nghiệp dầu mỏ của TQ mở rộng ra biển, lại có thể gây ra phán ứng dây chuyền có lợi cho Nhật Bản. Cung Bổn Hùng Tam quyết tâm nói: - Trước khi tra ra vấn đề ở đâu phải dùng tất cả biện pháp ngăn cản Trung Hải Du, cho dù con chim lớn này định sẵn sẽ vỗ cánh bay cao, chúng ta cũng phải cố gắng hết mức trì hoãn thời gian nó bay lên.
- Hong Kong là đặc khu của TQ, chúng ta làm sao gây ảnh hưởng tới nó được? Trì Tá Tú Tàng chẳng muốn thảo luận vấn đề đạo lý cao sang, hỏi thẳng thực tế: - Chèn ép giá dầu thô hay là đưa ra phân tích báo cáo bất lợi cho Trung Hải Du?
- Đó đều là chuyện chúng ta làm được. Cung Bổn Hùng Tam gật gù: - Hong Kong là trung tâm kinh tế tài chính Châu Á, nói chuẩn xác hơn là trung tâm tài chính của cả ngàn vạn thương nhân người Hoa ĐNÁ, các quốc gia ĐNÁ có ảnh hưởng rất nhỏ tới thị trường vốn hải ngoại, nhưng vì nguyên nhân tôi nói trên, ảnh hưởng của các quốc gia ĐNÁ với thị trường vốn Hong Kon không nhỏ.
- Ồ, tôi hiểu ý anh rồi. Trì Tá Tú Tàng cười: - Có điều muốn ngăn cản Trung Hải Du lên TTCK chỉ có vài nhà.. Mà những người này không tiện đứng ra hô phong hoán vũ, chúng ta cần đứng sau đẩy một chút.
TQ không chỉ có tranh chấp biển với Nhật Bản, mà còn có mâu thuẫn dữ dội về hải quyền với Phillipin, Indo, Malaysia, Việt Nam. Nói cho cùng bên ngoài có viện dẫn lý do nguyên cớ thế nào thì bản chất đó là tranh chấp về nguồn tài nguyên kinh tế biển, các quốc gia kia tất nhiên không muốn nhìn thấy công nghiệp dầu mỏ của TQ vươn ra biển, ngăn cản Trung Hải Du lên TTCK phù hợp với lợi ích chung.
Theo thông lệ, ngân hàng đầu tư quốc tế tham dự phát hành cổ phiếu TTCK Hong Kong sẽ đưa ra báo cáo phân tích về công ty sắp lên TTCK Hong Kong cho nhà đầu tư tham khảo.
Trung tuần tháng nam, liên tục có báo cáo bất lợi cho Trung Hải Du, thậm chí một số tờ báo tài chính ở các quốc gia ĐNÁ bao gồm Singapore và Hong Kong cũng cho đăng tin tức mặt trái về Trung Hải Du.
- Thật là đau đầu. Trương Khác ngồi trong văn phòng của Địch Đan Thanh, hai tay ôm gáy nằm ngửa trên ghế sô pha, hai chân khác lên bàn, mặc dù những năm qua truyền thông Hong Kong rất thích cho đăng tin xấu về đại lục, có tác dụng giám sát dư luận rất tốt, nhưng khi chuyện đổ lên đàu mình lại thấy đau đầu, vả lại những bài báo này không đơn thuần, có kẻ đứng sau thao túng: - Xem ra không đi Tân Vu được nữa rồi. Đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Địch Đan Thanh: - Chuyện này không đơn giản chút nào.
Hai ngày nữa cục du lịch quốc gia muốn mở một hội nghị liên quan tổng kết kinh nghiệm quy hoạch phát triển du lịch ở Tân Vu, rất nhiều thành phố du lịch cử đại biểu tham gia, đây là lời khẳng định với nghiệp du lịch của Tân Vu. Vốn kế hoạch của của Trương Khác là về Tân Vu một chuyến chúc mừng cha, thực ra cũng là để bản thân thả lỏng một phen. Song lúc này về Tân Vu cũng chẳng buông lỏng được, chẳng bằng cố thủ ở Kiến Nghiệp, có chuyện gì còn phải bay sang Hong Kong một chuyến. Trong văn phòng không có ai khác, Địch Đan Thanh cũng muốn thân thiết với Trương Khác một chút, đứng sau ghế sô pha ôm cằm ram ráp, đặt đầu của y dựa lên chiếc bụng êm ái của mình, nhìn đôi mắt đen sáng như sao mê người của Trương Khác: - Cậu rất tin tưởng vào Trung Hải Du mà.
- Không phải tôi tin tưởng vào Trung Hải Du. Trương Khác cười, lắc lắc đầu hưởng thụ hơi ấm từ bụng của Địch Đan Thanh: - Mà là tin vào chính sách lũng đoạn dầu mỏ và tương lai tăng trưởng kinh tế của Trung Quốc.
"Cộc cộc cộc!" Thôi Úc Hằng gõ cửa, cửa không khóa, ông ta nghe thấy tiếng Trương Khác nói chuyện bên trong, đẩy cửa đi vào, cười hỏi: - Tôi muốn thỉnh giáo sao Khác thiếu gia tự tin như thế?
Địch Đan Thanh hết sức tự nhiên nhích sang một bên, cứ như vừa rồi nói chuyện bình thường với Trương Khác.
Trương Khác ngồi thẳng dậy, mời Thôi Quốc Hằng ngồi xuống: - Từ pháp lý, nhà nước phải nắm mạch máu kinh tế trong tay, đó là ưu thế tiến hành kinh doanh lung đoạn ở sản nghiệp cơ sở... Phương diện này chưa nói vội, rất nhiều người cho rằng đây là thứ phải bị cải cách. Đơn thuần tính từ góc độ lợi ích quốc gia, lũng đoạn, đặc biệt lũng đoạn công nghiệp dầu mỏ là con dai hai lưỡi. Chúng ta đã thấy xí nghiệp lũng đoạn dễ sinh ra tác phong quan liêu, tham ô hủ bại, hiệu quả thấp, lại cướp đoạt thị trường một cách vô liêm sỉ. Nói tới đây y khẽ nhún vai một cái: - Song nước ta ngày một dựa vào nhập khẩu dầu mỏ ngày một tăng, mà thị trường dầu mỏ quốc tế là thiên hạ của các cự đầu dầu mỏ, sau lưng bọn họ không ai là không đại biểu cho lợi ích quốc gia. Cao tầng TW nếu tỉnh táo sẽ biết phải cử đại biểu cho lợi ích quốc gia đi xung phong hãm trận ở thị trường dầu lửa quốc thế, nhưng cả ba tập đoàn dầu lửa lớn trong nước đều không có tư cách này, thời gian lại eo hẹp, phải làm sao? Tài chính TW có hạn không hỗ trợ nhiều được, nên đành cắn răng kiên trì lũng đoạn, để ba tập đoàn kia hút máu thị trường....
- Mặc dù đã quyết định đầu tư vào Trung Hải Du, nhưng trung tâm vì chức trách vẫn phải báo cáo, quy mô của Trung Hải Du mặc dù nhỏ hơn hai tập đoàn còn lại, nhưng với thân phận doanh nghiệp lũng đoạn thị trường thứ ba, có thể cho vụ đầu tư này thu lợi đáng kể. Thôi Quốc Hằng chẳng hiểu sao với đầu óc này mà Trương Khác suốt ngày tốn thời gian trong trường, có lẽ là đang hưởng thụ cuộc sống: - Có điều hiện giới truyền thông và ngân hàng đầu tư đang tập trung hỏa lực công kích vào sự lũng đoạn này, thật đau đầu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ảnh hưởng lớn nhất của làn sóng công nghệ đại khái là làm các tổng giám đốc đều đổi sang gọi là CEO rồi, Hải Túc trừ Vương Hải Túc tiếp tục làm tổng giám đốc ra, để theo kịp thời đại cũng lập chức vị giám đốc điều hành, đảm nhậm chức vị này là phó tổng giám đốc Lưu Kỳ Tuấn.
Trương Khác không hiểu lắm về Lưu Kỳ Tuấn, nhưng với Cẩm Hồ lúc này, sau khi có cơ cấu chuyên môn sưu tầm tình hình thị trường, tìm kiếm tài liệu về Lưu Kỳ Tuấn không mất nhiều thời gian.
Lưu Kỳ Tuấn tuổi gần 32, người Hong Kong, được người trong giới tán dương là kỳ tài thao tác vốn, nhiều lần đại biểu cho thế lực tư bản Chiết Đông ra tay với thị trường chứng khoán, một năm trước được Nghiêm Văn Giới chiêu mộ, làm phó tổng giám đốc Cty đầu tư Hoành Tín, tổng giám đốc của đầu tư Hoành Tín do Nghiêm Văn Giới đích thân đảm nhiệm.
Trương Khác có thể phán đoán ra, mặc dù Tinh Điển vẫn là cổ đông số một của Hải Túc, nhưng thực tế Hoành Tín đã nắm Hải Túc trong tay, đường thao tác của Hoành Tín là muốn đem hai nghiệp vụ lớn của Hải Túc là thương mại điện tử và sản nghiệp phần mềm vào cái xác rỗng kia, đây là điều chắc chắn.
Trương Khác ít tiếp xúc với thị trường chứng khoán, nhưng cũng biết trước khi bong bóng internet bị vỡ, cổ phiếu các công ty dính líu chút xít tới internet thôi cũng có giá tăng lên gấp 10, gấp 20 lần.
Cẩm Hồ dù có ra tay phá vỡ kế hoạch mượn xác của Hải Túc cũng không thể ngăn cản người chơi cổ phiếu mất lý trí vì làn sóng công nghệ kia, hơn nữa thúc đẩy công ty công nghệ mới vào thị trường vốn được nhiều bộ ủy bản TW ủng hộ, là đại sự hàng đầu của TW, được các đại lão TW, Cẩm Hồ có năng lực gì ngăn cản sự hình thành của bong bóng kinh tế? Những cái miệng tham lam muốn ních đầy bụng đằng sau kinh tế bong bóng không phải chỉ có đám Nghiêm Văn Giới, Lâm Tuyết.
Trương Khác xem tư liệu xong, ngĩ giờ chỉ có thể yên tĩnh nhìn đám người đó biểu diễn mà thôi.
Ngày 1 tháng 5, Đh Hong Kong được nghỉ, thêm vào 2 ngày cuối tuần, Đường Thanh liền bay về nước gặp Trương Khác. Trương Khác từng nhận lời với cô mùa xuân sẽ đưa cô tới Đông Đường ngắm chim, hiện là cuối xuân, thời tiết ấm lên, có điều vừa vặn thích hợp tới hồ Kim Sơn ngắm chim.
Chuyến bay trực tiếp từ Hong Kong tới Kim Sơn rất ít, Đường Thanh liền tới Kiến Nghiệp, tụ họp với Trương Khác rồi mới lái xe tới Kim Sơn, Thiệu Chí Cương cũng đi cùng. Xe tới Kim Sơn thì đã là hoàng hôn rồi, liền hạ cha mẹ Đường Thanh tới trấn Đông Đường ăn cơm, như thế không lỡ cảnh chim về tổ.
Trấn Đông Đường ngoại ô Kim Sơn, đồi thấp, mặt hồ, cảng sông, ao nước, đầm lầy đang xen nhau, trời đất dưới ánh chiều ta như bức tranh thủy mặc đậm mầu, bao phủ phong cảnh tuyệt mỹ trong một không khí thần bí.
Những đàn chim về tổ buổi hoàng hôn như làn sóng nối nhau tràn qua trước mặt, rồi tan vào trong mây.
- Cảnh đẹp thế này dù nhìn đi nhìn lại bao lần cũng không chán. Đường Thanh khoác tay mẹ, quay đầu lại nói với cha: - Ba thăng quan, với con mà nói chỉ được mỗi cái này là hay.
- Vậy con còn muốn gì nữa? Đường Học Khiêm nghe vậy cười hỏi lại.
Trương Khác cầm máy ảnh số của Sony chụp cảnh đàn chim về tổ, Đường Thanh nhìn sang thắc mắc: - Bạn học nhiếp ảnh từ khi nào thế, sao chẳng nghe bạn nói nhỉ?
- À, mình có ý học nhiếp ảnh gì đâu, hồi tháng tư Samsung liên tục đưa ra máy ghi âm số, máy ảnh số. Kỹ thuật máy ghi âm số thì đơn giản, mình đang nghĩ có nên làm kỹ thuật số không? Trương Khác đưa máy ảnh cho Đường Thanh, y nói cho Đường Học Khiêm nghe, nếu không chẳng trả lời Đường Thanh một cách đàng hoàng như vậy, nói thêm với Đường Học Khiêm: - Máy ảnh kỹ thuật số phát triển ắt làm thu hẹp thị trường của vật liệu cảm quang, tức là thị trường phim máy ảnh, tập đoàn Kim Sơn là một trong 20 xí nghiệp sản xuất vật liệu cảm quang, cháu biết Fuji và Kodak đang tranh nhau hợp tác với Kim Sơn mở rộng cơ sở sản xuất... Đối với một sản nghiệp như mặt trời xe bóng, thời gian không còn nhiều, cứ để bọn họ sải bước tiến vào...
Thị trường phim chụp ảnh trong nước bị Fuji và Kodak thẩm thấu mạnh, bất kể sản nghiệp này đang đi xuống hay không thì tập đoàn Kim Sơn mỗi ngày một xa xút, nếu thực sự không đánh giá cao nghành nghề này, quyết đoán để tài sản quốc gia rút ra là lựa chọn tốt nhất.
Đường Thanh bĩu môi: - Chụp ảnh kỹ thuật số chưa chắc chụp ra linh cảm như phim cuộn... Nếu là cho mình chọn, mình sẽ chọn phương thức truyền thống.
- Kỹ thuật số sẽ không ngừng tiến bộ, còn kỹ thuật chụp ảnh truyền thống đã có hơn 200 năm phát triển, không gian tiến bộ cực kỳ hữu hạn. Trương Khác mỉm cười, nói: - Hơn nữa cảm giác nghệ thuật chụp phim mang lại là chuyện của giới chuyên nghiệp thôi cô nương ạ, mình chỉ quan tâm tới thị trường...
Đường Học Khiêm chỉ cười không đưa ra bình luận gì, đằng sau Trương Khác còn có một đội ngũ cố vấn chuyên nghiệp ăn đứt đám quan viên chính phủ, không cần phải nghi ngờ. Nhưng nếu rút tập đoàn Kim Sơn ra, những người không nhìn thấy xu thế phát triển sản nghiệp sẽ há miệng chửi chính phủ "bán nước cầu vinh", dù sao thị trường phim chụp ảnh trong nước còn có dung lượng lớn, hai năm qua đang tăng trưởng mạnh.
Trong nước, những quan viên tầm thường là sống thoải mái nhất, những người có tầm nhìn mạnh tay cải cách bị chửi nhiều hơn cả đám tham quan ô lại.
Đường Thanh cầm máy ánh đưa cho Tôn Đình đứng cách đó xa xa: - Đợi em bé của chị sinh ra rất cần một cái máy ảnh, có thể chụp ảnh em bé bất kỳ lúc nào.
Tôn Đĩnh vác cái bụng lớn mang bầu tám tháng, đi khệnh khạng như vị đại tướng quân, nhìn mìn hình LCD, hỏi: - Cái máy ảnh này chẳng không ít tiền?
- 60 vạn yên Nhật, hiện đồng Yên mất giá, chưa tới 5 vạn nhân dân tệ. Trương Khác trả lời:
Tôn Đình tặc lưỡi: - Cậu nói thì nhẹ nhàng rồi, người thường làm sao dùng nổi thứ đắt tiền như thế?
- Cái này hiện chỉ dùng cho dân chuyên nghiệp thôi, tới khi kỹ thuật phát triển, mức tiêu thụ theo kịp, máy ảnh kỹ thuật số bình thường sẽ không đắt. Kỹ thuật chủ yếu của máy ảnh kỹ thuật số chủ yếu nắm trong tay doanh nghiệp Nhật, nên trong thời gian ngắn khó mong nó giảm giá được, nhưng xu thế phát triển thì không thể chống lại.
Trương Dịch hỏi: - Vậy Cẩm Hồ có kỹ thuật hạch tâm gì?
- Làm sao có được. Trương Khác lắc đầu: - Nhưng cũng không phải là tuyệt đối không thể, nếu kỹ thuật hạch tâm hoàn toàn nắm trong tay người Nhật thì hi vọng rất mong manh, song khởi nguồn kỹ thuật lại là ở Mỹ, đương nhiên là muốn có nó vẫn rất khó khăn, song có thể tính toán. Cẩm Hồ không tham nhiều, tham nhiều nhai không kỹ, hiện tính làm cái này chỉ là muốn phong phú thêm sản phẩm, không hi vọng kiếm được nhiều lợi nhuận lắm.
- Làm thế là vì theo sát Samsung phải không? Đường Học Khiêm lúc này mới lên tiếng:
Trương Khác trả lời: - Nghiêm khắc mà nói Samsung trên phạm vi toàn cầu không thể tính là doanh nghiệp điện tử hạng nhất, nhưng chiến lược dung hợp sản phẩm và kỹ thuật số của Samsung lại rất đáng để doanh nghiệp khác học tập... Cẩm Hồ không thể chậm chân được.
Thiệu Chí Cương than: - Áp lực của Ái Đạt lớn rồi, tầng quản lý khó mà hưởng thụ được chế độ ngày nghỉ hai tuần.
- Áp lực của anh cũng đâu phải nhỏ. Trương Khác chỉ mặt đất mênh mông dưới ánh chiều tà: - Lưu vực Tiểu Giang chắc không tìm đâu ra được nơi ngắm chim tốt thế này nữa, cách thành phố không xa, gần sông núi, đừng để mọi người thất vọng nhé.
Quy hoạch khu bảo hộ đất ngập nước Đông Đường trung tuần tháng 4 đã hoàn thành, chiếm chừng 12 kilomet vuông, công viên chuyên môn phục vụ du lịch chiếm 3 mét vuông, mặc dù đã đưa dân cư trong khu bảo hộ ra ngoài, nhưng khoản đầu tư lớn nhất là công trình du lịch cơ sở.
- Có thể kiến thiết tốt nơi này hay không tôi cũng không chắc lắm. Thiệu Chí Cương cười nói: - Sau này thế nào cũng phải báo cáo với tỉnh trưởng Đường nhiều hơn.
Đường Học Khiêm xua tay: - Hạng mục công viên Đông Đường hoàn toàn giao cho thành phố Kim Sơn phụ trách, tỉnh sẽ không xen vào, giám đốc Thiệu có báo cáo cứ báo cáo với bí thư Triệu, hôm nay tôi chỉ bị ép tới đây thôi.
Thiệu Chí Cương không nói thêm nữa, trước đó khu bảo hộ chỉ phân giới tuyến đó, trước khi chính thức khởi công cần phải có quy hoạch chi tiết hơn, công tác này do phòng thiết kế của Hứa Tư gánh vác, nếu Đường Học Khiêm ôm lấy chuyện này, Hứa Tư sẽ không tiện ra mặt nữa, Thiệu Chí Cương nghĩ có lẽ Đường Học Khiêm cố ý tránh việc này.