Trương Khác lắc đầu: - Nếu hiện giờ tiếp nhận huấn luyện chuyên môn, qua một năm chắc sẽ ứng phó được... Chuyên môn của cô không phải làm giáo viên sao? Công việc này khác gì chọn lớp trưởng với cán bộ lớp chứ?
Hà Huyền không tán đồng chút nào: - Làm gì có kiểu ví dụ vô trách nhiệm thế?
- Cứ theo suy nghĩ của cô, cho dù làm hỏng cũng không sao, vừa vặn đổi một cách sống khác. Trương Khác phất tay nói:
Hà Huyền nghi ngờ hỏi: - Công tác này có liên quan gì tới anh?
- Đội ngũ thư ký của tôi khá lớn, hơn nữa cần trình độ chuyên nghiệp rất cao.
- Sao không tìm Nhất Đình, bạn ấy phù hợp với công việc này lắm đấy.
- Tôi vốn định tiến cử một công việc khác cho cô ấy, làm người ta phẫn hận là không ngờ cô ấy lại từ chối tôi, khiến hai ngày qua tôi không thiết tha cơm nước gì cả... Trương Khác nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hi hi, Nhất Đình luôn kiên định hơn tôi, lúc nào cũng có phương hướng.
- Vậy thế nào?
- Tôi cũng không biết, thế nào cũng phải để tôi nghĩ đã.
- Vậy tôi bảo người an bài thực tập hè cho cô trước. Trương Khác hỏi: - Giờ chúng ta đi chơi squash hay đi bơi?
Sân squash trong Vườn Sồi vừa đi vào sử dụng, còn hẹn Lý Hinh Dư cùng tới chơi, bất kể là tennis hay squash, Lý Hinh Dư đều có trình độ tuyển thủ chuyên nghiệp.
Trần Phi Dung phải một thời gian không thể vận động mạnh, mặc y phục bình thường đến xem, Hà Huyền thay một bộ đồ thể thao kín đáo, nhìn thấy Lý Hinh Dư từ phòng thay đồ ra, liền hiểu ngay Trương Khác vì sao lại thích hẹn Lý Hinh Dư đi chơi tennis và squash như vậy.
Với chiếc váy ngắn màu trắng trên người, những đường cong ma quỷ của Lý Hinh Dư lộ ra một cách hết sức cám dồ, vòng eo yểu điệu, cặp đùi trắng tròn, khe vú lấp ló, đúng là làm người ta mất hồn, cơ thể thành thục đầy đặn và khuôn mặt thanh thuần quyến rũ hình thành đối lập rõ rệt, tạo nên sức hấp dẫn không thể cưỡng nổi.
- So vóc dáng với cô ấy đúng là mất hết tự tin. Hà Huyền và Trần Phi Dung nấp ở đằng sau bình luận, còn ngạc nhiên nói: - Sao anh ấy còn có thể kiên trì đánh bóng được nửa tiếng nhỉ?
Cả buổi chiều ở cùng ba cô gái, khác với Trần Phi Dung lúc nào cũng chuyên tâm đi học, vì thi cuối kỳ Trương Khác còn phải nỗ lực vượt bậc, ăn tối xong tới thư viện đọc sách gần ba tiếng, từ thư viện về nhận được điện thoại của Trần Tĩnh, nói là sau tiệc mừng, cô bỏ tiền túi mời nhân viên Cao Khoa KV tới ngõ Học Phủ uống rượu, mời cả Trương Khác, Hà Huyền cùng một số người của Cẩm Hồ tới 1978.
Trương Khác và Trần Phi Dung liền tới thẳng đó, Thiệu Tâm Văn và Diệp Tiểu Đông đều có mặt, Diệp Tiểu Đồng đã mang thai 4 tháng, cô thiếu nữ xinh xắn gầy gò trước kia giờ mang bụng bầu đã hơi béo lên rồi.
Trương Khác ngồi xuống, chỉ Hà Huyền sau quầy bar nói với Diệp Tiểu Đồng: - Vài ngày nữa cô an bài cho cô ấy vài công tác thực tập ở phương diện nhân sự nhé.
- Bà cô đây năm xưa là đóa hoa của Thịnh Hâm, giờ vì có con mà hoàn toàn hủy mất dung mạo, anh có cần chọn toàn mỹ nữ tới để đả kích tôi không hả? Diệp Tiểu Đồng bất bình oán trách:
Hà Huyền và Trần Phi Dung cười khúc khích.
- Không sao, chỉ cần lão Thiệu thừa nhận cô vẫn còn phong vận là được rồi. Trương Khác cười lớn:
Diệp Tiểu Đồng dựa người vào vai Thiệu Tâm Văn: - Hôm qua anh nói gì với em, thể hiện trước mặt bọn họ một chuyến đi, cho bọn họ ghen chết luôn.
Trương Khác làm động tác nôn ọe, lúc này Trần Tĩnh đi tới, Diệp Tiểu Đồng mới ngồi thẳng dậy.
- Mấy tháng rồi? Trần Tĩnh đưa tay sờ bụng nhô lên của Diệp Tiểu Đồng, rồi thích thú reo lên: - Á, nó đá tôi, chắc là con trai mới hiếu động như thế.
Trương Khác liền ngồi sang phía Thiệu Tâm Văn, để các cô gái thảo luận vấn đề thai nhi.
Một lúc sau Trần Tĩnh mới quay sang nói với Trương Khác: - Cứ tưởng sau lễ giới thiệu là được nhẹ nhõm một chút, nhưng không nhẹ nhõm nổi, phải khoảng một tuần mới biết được chính xác phản ứng của thị trường.
- Vậy thì trong một tuần này đừng để ý tới sự vụ công ty nữa, giao cho người khác xử lý là được. Trương Khác sờ tay lên khóe mắt: - Vất vả quá sẽ có nếp nhăn đấy.
- Còn tưởng được anh an ủi chứ. Trần Tĩnh thở dài: - Làm người ta càng thêm mất tự tin.
- Không biết tình hình cửa hàng Hải Thái ra sao, trước khi tôi tới còn qua tình hình bên tôi, tình hình tiêu thụ ngày đầu tiên của di động bảo thạch không tệ. Thiệu Tâm Văn nói: - Chắc chắn các thương hiệu hàng đầu sẽ bị tác động.
Trần Tĩnh quay đầu nhìn quanh 1978, nhân viên thị trường của Cao Khoa KV đại khái chỉ đêm nay mới có thể thả lỏng một chút, mai phải đi các nơi tiền hành khai thác thị trường, Tạ Tử Gia đã làm thủ tục nghỉ học, muốn đích thân xông pha thương trường, di động bảo thạch gửi gắm quá nhiều kỳ vọng của Cao Khoa KV.
Ở tỉnh Đông Hải, Cao Khoa KV chọn Thịnh Hâm và Hải Thái làm nơi bán ra di động bảo thạch đầu tiên, nhưng ngoài tỉnh Đông Hải, Cao Khoa KV chỉ có thể lựa chọn hợp tác với Thịnh Hâm. Vì thành lập cửa hàng chuyên kinh doanh di động, Thịnh Hâm khởi động kế hoạch trăm thành trăm hiệu, với 800 triệu trong một năm đã mở hơn 400 cửa hàng chuyên doanh di động, ở Hoa Đông, Hoa Nam mạng lưới tiêu thụ lúc này đã vươn tới các thị trấn, đảm bảo chia được miếng bánh quan trọng nhất trong thời kỳ hoàng kim của di động.
Là đại lý duy nhất của di động bảo thạch trên toàn quốc, ngoại trừ Đông Hải, tạm thời Thịnh Hâm chỉ bán mỗi di động bảo thạch.
Cùng với thế công quảng cáo của ĐTH TW và địa phương, ba ngày sau khi di động bảo thạch chính thức đưa ra thị trường, lượng xuất hàng của Thịnh Hâm đã vượt tổng lượng tiêu thụ trong ngày của các cửa hàng Liên Tấn, Liên Tín, Đông Hưng. Đem so với con số của Liên Tín, chỉ còn kém chút ít, có nghĩa là Cao Khoa KV đã thành doanh nghiệp di động trong nước đứng 3, thậm chí chuyện tiến thêm một bước vượt qua Liên Tín cũng là trong tầm tay.
Cảm thấy áp lực đầu tiên chính là các quan viên bộ thông tin trước kia quyết định phát ra 11 giấy phép di động năm nay, vì trong 15 doanh nghiệp di động toàn quốc, chỉ có Ái Đạt và Cao Khoa KV là xí nghiệp dân doanh.
So với các doanh nghiệp di động trong nước khác, mặc dù Cao Khoa KV không thể tính là lực lượng hùng hậu, nhưng có gần 2 năm kinh nghiệm dán mác cho Liên Tín, nên có ưu thế rõ ràng ở lĩnh vực tiêu thụ, thành tích thị trường của Khoa Vương tốt là điều có thể dự đoán, nhưng thành công chói lọi như thế là điều rất nhiều người không dự liệu được.
Đường lối thiết kế khác biệt của di động bảo thạch đã nắm trúng tâm lí của người tiêu dùng trong nước, chính là bí quyết quan trọng nhất của thành công này.
Tới trung tuần tháng bảy, mười doanh nghiệp có được giấy phép di động năm nay có tổng lượng xuất hàng thua một mình Cao Khoa KV, thậm chí giới truyền thông còn lấy kỳ tích thị trường của đầu đĩa Ái Đạt bốn năm trước hình dung Cao Khoa KV lúc này.
Ăn cơm tối ở gần Vườn Sồi xong, Trần Tĩnh liền cáo từ, nhìn Đường Thanh như con chim nhỏ nép mình bên Trương Khác, ở lại chỉ càng thêm thương tâm.
Gọi điện thoại cho Úc Bình, mới biết cô ta và Tạ Tử Gia ở văn phòng, liền tới thẳng đó.
Trần Tĩnh đẫy cửa vào phòng làm việc, thấy Tạ Tử Gia, Úc Bình, Lưu Minh Huy đều ngồi im lặng bên trọng, cười hỏi: - Sao thế, không phải lượng tiêu thụ hôm nay sụt giảm chứ?
- Lượng tiêu thụ hôm nay chưa có, hôm qua là chủ nhật, con số rất quan trọng, con số phòng thị trưởng báo cáo khẩn cấp chưa toàn diện, lượng tiêu thụ tuần gần vạn. Úc Bình uể oải duỗi mình, ngồi quá lâu, người hơi nhức mỏi.
- Vậy sao mọi người mặt mày ủ rũ ngồi ở đây? Trần Tĩnh nghi hoặc hỏi:
Lượng tiêu thụ này đã đủ để Cao Khoa KV đứng vào hàng ngũ doanh nghiệp di động hàng đầu trong nước, vượt qua Khao Vương một khoảng lớn, lợi nhuận còn lớn hơn hẳn sản phẩm của Khoa Vương như đầu đĩa, TV ở thị trường đã bão hòa.
Đương nhiên Trần Tĩnh cũng chẳng đem nó ra khoe khoang với Tạ Kiếm Nam, chuyện quá khứ sớm đã qua rồi, tuy nói cũng dựa vào dư âm của Tiêu Vương, nhưng đã đăng kỹ thương hiệu " Cao Khoa KV" để cho thấy sự khác biệt.
- Cô ngốc thật hay vờ ngốc đấy, cả ngày cô ở bên cậu ta, không thấy di động mới của Cẩm Hồ à? Úc Bình nhìn vào mắt Trần Tĩnh xem cô có nói dối hay không: - Buổi chiều cô và cậu ta đi đâu, tôi tưởng cô sẽ tới lễ giới thiệu sản phẩm chứ?
- Bộ thông tin tự thấy lần này quá mất mặt, bộ trưởng Dịch không tiện xuất hiện, chúng tôi tới Trung Tinh Vi Tâm trước, rồi tới Vườn Sồi. Trần Tĩnh giải thích: - Tôi thấy di động mới của Cẩm Hồ rồi, sao thế, đâu cần làm ra vẻ bị đòn đau như vậy?
- Cô không lo D sẽ ảnh hưởng tới di động của chúng ta à?
- Giá tới giờ mới công bố mà... Trần Tĩnh giả vờ hồ đồ: - Làm sao tôi biết nó sẽ ảnh hưởng thế nào?
- Đúng là thằng nhóc đáng hận. Úc Bình nghiến răng nghiến lợi: - Cố ý làm ra vẻ thần bí, đúng là phong cách của thằng nhóc đó, nếu D định giá trên đồng thì tác động trực tiếp tới chúng ta sẽ ít một chút. Nếu bọn họ muốn tranh đoạt thị phần, định giá dưới thì tình hình không lạc quan.
Cẩm Hồ sẽ không lấy một sản phẩm đi đánh cướp thị phần, trừ sách lược thương hiệu vững chắc, còn liên quan tới đấu tranh giữa Cẩm Hồ và bộ thông tin.
Trần Tĩnh chỉ cười, không nói gì thêm, ngồi xuống bên cạnh Tạ Tử Gia, xoa đầu cô: - Sao im thin thít thế?
- Nghe nói cả Cạnh Trọng Dương tham quan Vườn Sồi cũng chỉ đi qua hành lang vòng một vòng, nhưng lại để cho chị vào tham quan à? Tạ Tử Gia nghiêng đầu hỏi: - Chị có nhìn thấy cái gì không?
- Chỉ đi tới phòng triển lãm, còn vì tháp tùng phó bộ trưởng Dịch, nếu như muốn biết bên trong có cái gì, tốt nhất là tìm một gián điệp thương mại. Trần Tĩnh đứng dậy đi tới sau bàn làm việc nói: - Hôm nay Trương Khác có nói, xí nghiệp trong nước đang ở thời đại tốt nhất để phát triển kỹ thuật, các trường đại học trong nước coi trọng khoa kỹ thuật mà xem nhẹ khoa văn, khiến nhân lực kỹ thuật trong nước không thiếu thốn, một nhân viên nghiên cứu ưu tú trong nước lương cả năm chỉ cần - vạn USD, còn nhân viên ưu tú Nhật Hàn, ít nhất cũng phải - vạn USD, ở Âu Mỹ còn cao hơn. Năm nay kế hoạch của Cẩm Hồ đầu tư cho Vườn Sồi là triệu USD, nhưng nghiên cứu làm được còn hơn cả Samsung, Sony, Toshiba bỏ ra cả tỷ. Ngoài ra chúng ta có ưu thế tự nhiên về thị trường, ở thị trường cao cấp tình thế nghiêm ngặt hơn, nhưng ở thị trường trung và thấp, nếu xĩ nghiệp trong nước không chiếm được nửa thị phần thì tự tử tạ tội với thiên hạ cho xong.
Tạ Tử Gia khoanh tay ôm gối không nói gì, Úc Bình và Lưu Minh Huy nhìn nhau, thầm nghĩ cái giọng điệu này chỉ có tên đó mới nói ra khỏi miệng, nhưng sự thực hiện giờ là hành động của Cẩm Hồ ở thị trường trung thấp, bọn họ càng chú trong thị trường cao cấp dành cho trí thức và doanh nhân.
Giống như chiếc D lần này thuộc về thị phần cao cấp đem lại lợi nhuận lớn nhất, nhờ thế kích thích Cẩm Hồ phát triển kỹ thuật, nếu Cẩm Hồ dồn sức vào thị trường tầm trung và thấp, các doanh nghiệp di động trong nước khác kể cả Cao Khoa KV đều không dễ sống.
- Có một cơ sở kỹ thuật tốt, có một thị trường tiềm lực mà rộng lớn, cuối cùng không thể hiện được bản thân, có lẽ đúng là vô dụng. Trần Tĩnh mạnh mẽ nói: - Có kế hoạch thị trường và sáng kiến mới ưu tú đến đâu, đều cần cơ sở kỹ thuật, chúng ta hiện nay có cơ hội, phải nắm bắt, nếu không nó có thể trôi qua mất, trung tâm nghiên cứu kiến thiết bên này, tôi muốn đích thân quan tâm, các công tác cần chị Úc và Tiểu Lưu gánh vác nhiều hơn.
Úc Bình và Lưu Minh Huy chẳng hề cảm thấy ngạc nhiên vì quyết tâm của Trần Tĩnh.
Úc Bình nhìn đồng hồ, than: - Ài, chưa tới giờ công bố giá, ngủ cũng không yên, tôi theo các cô về, vừa khéo để nghe xem hôm nay cô lấy được bộ kinh gì về.
Thời gian qua, Lưu Minh Huy cơ bản ngủ ở văn phòng, ba cô gái xuống lầu, vào xe riêng của Trần Tĩnh, Úc Bình trêu: - Cô muốn ở lại Kiến Nghiệp tự quản lý trung tâm nghiên cứu kiến thiết, có phải là lòng riêng gì không?
- Có lòng riêng gì, nếu không chị ở lại đây đi. Trần Tĩnh đánh Úc Bình một cái.
- Cô ở lại đây phát huy tác dụng nhiều hơn tôi. Úc Bình nhấn mạnh một câu hết sức ám muội.
Hai cô gái cười đùa, Tự Tử Gia hôm nay rất trầm lặng, không nói gì cả.
Thời tiết nóng nực, tới tận nửa đêm đám Trần Tĩnh mới dám mở cửa sổ ra cho thoáng khí.
Phía trước chỗ bọn họ cách một tòa nhà mới là nơi ở của Trương Khác, đứng ở ban công lộng gió, chẳng nhìn thấy tình hình bên kia, Trần Tĩnh ngồi lên bệ cửa sổ, lưng dựa vào lan can, nhìn trong phòng Úc Bình và Tạ Tử Gia đều ăn mặc rất mỏng manh, đùi ngực lộ ra cả mảng lớn: - Ăn mặc thế này không sợ đối diện có người ở đối diện lấy kính viễn vọng nhìn trộm à?
Úc Bình kéo váy ngủ lên, lộ ra cả quần lót tơ tằm, khinh bỉ nói: - Nhìn mà không ăn được, cho bọn chúng thèm chết luôn.
Trần Tĩnh chỉ biết lắc đầu, vào phòng kéo rèm lại.
Tạ Tử Gia thì mặc mỗi đồ lót, ngồi trước MVT xem trang web chính thức của Cẩm Hồ, vóc người gầy gò, nhưng làn da dưới ánh đèn phát sáng mê người như món đồ sứ cao cấp.
Trần Tĩnh cầm cốc nước đi tới nhìn màn hình, cô chưa bao giờ nghe nói tới trang web của Cẩm Hồ, cũng chẳng thấy Cẩm Hồ tuyên truyền gì về việc này.
Cách một lúc nữa mới tới giờ, Trần Tĩnh và Úc Bình tùy ý ngồi nói chuyện xem trang web của Cẩm Hồ, thi thoảng trên màn hình lại hiển thị thông báo chỉ có hội viên đăng ký mới thấy nội dung.
- Cẩm Hồ đúng là rách việc. Tạ Tử Gia vừa thao tác máy tính, vừa rất bất nhã thượng cả hai chân lên bàn, vào trang đăng ký, điền bừa bãi thông tin, không ngờ lại bật ra thông báo chỉ có khách hàng mua sản phẩm của Ái Đạt mới có thể đăng ký hội viên, cần cung cấp số CMT hoặc số di động hoặc mã ký hiệu sản phẩm của Ái Đạt để so sánh.
- Cẩm Hồ rốt cuộc muốn làm gì đây? Tạ Tử Gia ngạc nhiên nói: - Một cái trang web công ty bình thường bày lắm trò thế làm cái gì? Tay đặt lên trán nhíu mày lại, đôi mắt sáng có chút hoang mang. - Hay là cô gọi điện hỏi Trương Khác xem? Úc Bình nhún vai bảo Trần Tĩnh:
- Nói không chừng lúc này Trương Khác và Đường Thanh đang điên đảo loan phượng... Trần Tĩnh mím môi nói: - Hay là tôi gọi điện, còn cô hỏi nhé?
Tạ Tử Gia nghĩ một lúc rồi nói: - Cẩm Hồ năm ngoái bán được vạn chiếc di động, Pocket PC cũng bán được hơn vạn, những khách hàng này, nếu là dân mạng, thì đó là tài nguyên chất lượng cao. Bọn họ làm vậy, thế nào cũng có mưu đồ bên trong, riêng nhập tư liệu khách hàng, tinh lực hao phí rất kinh người.