Ăn cơm tối ở gần Vườn Sồi xong, Trần Tĩnh liền cáo từ, nhìn Đường Thanh như con chim nhỏ nép mình bên Trương Khác, ở lại chỉ càng thêm thương tâm.
Gọi điện thoại cho Úc Bình, mới biết cô ta và Tạ Tử Gia ở văn phòng, liền tới thẳng đó.
Trần Tĩnh đẫy cửa vào phòng làm việc, thấy Tạ Tử Gia, Úc Bình, Lưu Minh Huy đều ngồi im lặng bên trọng, cười hỏi: - Sao thế, không phải lượng tiêu thụ hôm nay sụt giảm chứ?
- Lượng tiêu thụ hôm nay chưa có, hôm qua là chủ nhật, con số rất quan trọng, con số phòng thị trưởng báo cáo khẩn cấp chưa toàn diện, lượng tiêu thụ tuần gần 3 vạn. Úc Bình uể oải duỗi mình, ngồi quá lâu, người hơi nhức mỏi.
- Vậy sao mọi người mặt mày ủ rũ ngồi ở đây? Trần Tĩnh nghi hoặc hỏi:
Lượng tiêu thụ này đã đủ để Cao Khoa KV đứng vào hàng ngũ doanh nghiệp di động hàng đầu trong nước, vượt qua Khao Vương một khoảng lớn, lợi nhuận còn lớn hơn hẳn sản phẩm của Khoa Vương như đầu đĩa, TV ở thị trường đã bão hòa.
Đương nhiên Trần Tĩnh cũng chẳng đem nó ra khoe khoang với Tạ Kiếm Nam, chuyện quá khứ sớm đã qua rồi, tuy nói cũng dựa vào dư âm của Tiêu Vương, nhưng đã đăng kỹ thương hiệu " Cao Khoa KV" để cho thấy sự khác biệt.
- Cô ngốc thật hay vờ ngốc đấy, cả ngày cô ở bên cậu ta, không thấy di động mới của Cẩm Hồ à? Úc Bình nhìn vào mắt Trần Tĩnh xem cô có nói dối hay không: - Buổi chiều cô và cậu ta đi đâu, tôi tưởng cô sẽ tới lễ giới thiệu sản phẩm chứ?
- Bộ thông tin tự thấy lần này quá mất mặt, bộ trưởng Dịch không tiện xuất hiện, chúng tôi tới Trung Tinh Vi Tâm trước, rồi tới Vườn Sồi. Trần Tĩnh giải thích: - Tôi thấy di động mới của Cẩm Hồ rồi, sao thế, đâu cần làm ra vẻ bị đòn đau như vậy?
- Cô không lo D188 sẽ ảnh hưởng tới di động của chúng ta à?
- Giá tới 12 giờ mới công bố mà... Trần Tĩnh giả vờ hồ đồ: - Làm sao tôi biết nó sẽ ảnh hưởng thế nào?
- Đúng là thằng nhóc đáng hận. Úc Bình nghiến răng nghiến lợi: - Cố ý làm ra vẻ thần bí, đúng là phong cách của thằng nhóc đó, nếu D188 định giá trên 8000 đồng thì tác động trực tiếp tới chúng ta sẽ ít một chút. Nếu bọn họ muốn tranh đoạt thị phần, định giá dưới 6000 thì tình hình không lạc quan.
Cẩm Hồ sẽ không lấy một sản phẩm đi đánh cướp thị phần, trừ sách lược thương hiệu vững chắc, còn liên quan tới đấu tranh giữa Cẩm Hồ và bộ thông tin.
Trần Tĩnh chỉ cười, không nói gì thêm, ngồi xuống bên cạnh Tạ Tử Gia, xoa đầu cô: - Sao im thin thít thế?
- Nghe nói cả Cạnh Trọng Dương tham quan Vườn Sồi cũng chỉ đi qua hành lang vòng một vòng, nhưng lại để cho chị vào tham quan à? Tạ Tử Gia nghiêng đầu hỏi: - Chị có nhìn thấy cái gì không?
- Chỉ đi tới phòng triển lãm, còn vì tháp tùng phó bộ trưởng Dịch, nếu như muốn biết bên trong có cái gì, tốt nhất là tìm một gián điệp thương mại. Trần Tĩnh đứng dậy đi tới sau bàn làm việc nói: - Hôm nay Trương Khác có nói, xí nghiệp trong nước đang ở thời đại tốt nhất để phát triển kỹ thuật, các trường đại học trong nước coi trọng khoa kỹ thuật mà xem nhẹ khoa văn, khiến nhân lực kỹ thuật trong nước không thiếu thốn, một nhân viên nghiên cứu ưu tú trong nước lương cả năm chỉ cần 1 - 2 vạn USD, còn nhân viên ưu tú Nhật Hàn, ít nhất cũng phải 6 - 7 vạn USD, ở Âu Mỹ còn cao hơn. Năm nay kế hoạch của Cẩm Hồ đầu tư cho Vườn Sồi là 300 triệu USD, nhưng nghiên cứu làm được còn hơn cả Samsung, Sony, Toshiba bỏ ra cả tỷ. Ngoài ra chúng ta có ưu thế tự nhiên về thị trường, ở thị trường cao cấp tình thế nghiêm ngặt hơn, nhưng ở thị trường trung và thấp, nếu xĩ nghiệp trong nước không chiếm được nửa thị phần thì tự tử tạ tội với thiên hạ cho xong.
Tạ Tử Gia khoanh tay ôm gối không nói gì, Úc Bình và Lưu Minh Huy nhìn nhau, thầm nghĩ cái giọng điệu này chỉ có tên đó mới nói ra khỏi miệng, nhưng sự thực hiện giờ là hành động của Cẩm Hồ ở thị trường trung thấp, bọn họ càng chú trong thị trường cao cấp dành cho trí thức và doanh nhân.
Giống như chiếc D188 lần này thuộc về thị phần cao cấp đem lại lợi nhuận lớn nhất, nhờ thế kích thích Cẩm Hồ phát triển kỹ thuật, nếu Cẩm Hồ dồn sức vào thị trường tầm trung và thấp, các doanh nghiệp di động trong nước khác kể cả Cao Khoa KV đều không dễ sống.
- Có một cơ sở kỹ thuật tốt, có một thị trường tiềm lực mà rộng lớn, cuối cùng không thể hiện được bản thân, có lẽ đúng là vô dụng. Trần Tĩnh mạnh mẽ nói: - Có kế hoạch thị trường và sáng kiến mới ưu tú đến đâu, đều cần cơ sở kỹ thuật, chúng ta hiện nay có cơ hội, phải nắm bắt, nếu không nó có thể trôi qua mất, trung tâm nghiên cứu kiến thiết bên này, tôi muốn đích thân quan tâm, các công tác cần chị Úc và Tiểu Lưu gánh vác nhiều hơn.
Úc Bình và Lưu Minh Huy chẳng hề cảm thấy ngạc nhiên vì quyết tâm của Trần Tĩnh.
Úc Bình nhìn đồng hồ, than: - Ài, chưa tới giờ công bố giá, ngủ cũng không yên, tôi theo các cô về, vừa khéo để nghe xem hôm nay cô lấy được bộ kinh gì về.
Thời gian qua, Lưu Minh Huy cơ bản ngủ ở văn phòng, ba cô gái xuống lầu, vào xe riêng của Trần Tĩnh, Úc Bình trêu: - Cô muốn ở lại Kiến Nghiệp tự quản lý trung tâm nghiên cứu kiến thiết, có phải là lòng riêng gì không?
- Có lòng riêng gì, nếu không chị ở lại đây đi. Trần Tĩnh đánh Úc Bình một cái.
- Cô ở lại đây phát huy tác dụng nhiều hơn tôi. Úc Bình nhấn mạnh một câu hết sức ám muội.
Hai cô gái cười đùa, Tự Tử Gia hôm nay rất trầm lặng, không nói gì cả.
Thời tiết nóng nực, tới tận nửa đêm đám Trần Tĩnh mới dám mở cửa sổ ra cho thoáng khí.
Phía trước chỗ bọn họ cách một tòa nhà mới là nơi ở của Trương Khác, đứng ở ban công lộng gió, chẳng nhìn thấy tình hình bên kia, Trần Tĩnh ngồi lên bệ cửa sổ, lưng dựa vào lan can, nhìn trong phòng Úc Bình và Tạ Tử Gia đều ăn mặc rất mỏng manh, đùi ngực lộ ra cả mảng lớn: - Ăn mặc thế này không sợ đối diện có người ở đối diện lấy kính viễn vọng nhìn trộm à?
Úc Bình kéo váy ngủ lên, lộ ra cả quần lót tơ tằm, khinh bỉ nói: - Nhìn mà không ăn được, cho bọn chúng thèm chết luôn.
Trần Tĩnh chỉ biết lắc đầu, vào phòng kéo rèm lại.
Tạ Tử Gia thì mặc mỗi đồ lót, ngồi trước MVT xem trang web chính thức của Cẩm Hồ, vóc người gầy gò, nhưng làn da dưới ánh đèn phát sáng mê người như món đồ sứ cao cấp.
Trần Tĩnh cầm cốc nước đi tới nhìn màn hình, cô chưa bao giờ nghe nói tới trang web của Cẩm Hồ, cũng chẳng thấy Cẩm Hồ tuyên truyền gì về việc này.
Cách một lúc nữa mới tới 12 giờ, Trần Tĩnh và Úc Bình tùy ý ngồi nói chuyện xem trang web của Cẩm Hồ, thi thoảng trên màn hình lại hiển thị thông báo chỉ có hội viên đăng ký mới thấy nội dung.
- Cẩm Hồ đúng là rách việc. Tạ Tử Gia vừa thao tác máy tính, vừa rất bất nhã thượng cả hai chân lên bàn, vào trang đăng ký, điền bừa bãi thông tin, không ngờ lại bật ra thông báo chỉ có khách hàng mua sản phẩm của Ái Đạt mới có thể đăng ký hội viên, cần cung cấp số CMT hoặc số di động hoặc mã ký hiệu sản phẩm của Ái Đạt để so sánh.
- Cẩm Hồ rốt cuộc muốn làm gì đây? Tạ Tử Gia ngạc nhiên nói: - Một cái trang web công ty bình thường bày lắm trò thế làm cái gì? Tay đặt lên trán nhíu mày lại, đôi mắt sáng có chút hoang mang. - Hay là cô gọi điện hỏi Trương Khác xem? Úc Bình nhún vai bảo Trần Tĩnh:
- Nói không chừng lúc này Trương Khác và Đường Thanh đang điên đảo loan phượng... Trần Tĩnh mím môi nói: - Hay là tôi gọi điện, còn cô hỏi nhé?
Tạ Tử Gia nghĩ một lúc rồi nói: - Cẩm Hồ năm ngoái bán được 200 vạn chiếc di động, Pocket PC cũng bán được hơn 110 vạn, những khách hàng này, nếu là dân mạng, thì đó là tài nguyên chất lượng cao. Bọn họ làm vậy, thế nào cũng có mưu đồ bên trong, riêng nhập tư liệu khách hàng, tinh lực hao phí rất kinh người.
Khi Giang Thượng Nguyên và Lưu Tước tới thì Trương Khác hông quấn tạp dề, tay cầm bào, đang ngồi ở phòng khách cạo vỏ củ cải. - Mọi người nói xem trên đời có hạng Nhị Thế nào như tôi không? Trương Khác khoe khoang: - Vừa rồi vợ bí thư Giang bên kỷ ủy tới, còn khen giúp việc của mẹ tôi trình độ cạo vỏ khoai tây của tôi cao, rất cao.. À vừa rồi tôi mới thái khoai tây, lát nữa mới mời mọi người nếm thử.
Giang Thượng Nguyên và Lưu Tước cười ha hả, Lương Cách Trân từ trong phòng đi ra, xoắn tai Trương Khác: - Trước mặt chủ nhiệm Giang, bí thư Lưu mà dám ba hoa chích chòe à, kỳ nghỉ hè đã qua mất quá nửa mới nhớ về thăm mẹ già, không phải hạng Nhị Thế vô lương tâm thì là cái gì?
Cố Hiểu Mai đứng sau mỉm cười khẽ, cười cũng phải xem tư cách, Giang Thượng Nguyên, Lưu Tước có thể cười lớn, biểu thị thân cận, bà ta mà cười quá buông thả, là không biết thân phận. Bà ta nhìn thấy quá nhiều hạng Nhị Thệ trước mặt trưởng bối ngoan ngoãn lanh lợi, đó là bản năng mị hoặc thấm trong người nhờ xuất thân gia đình. Năm xưa bà ta từng tiếp xúc với La Văn con trai La Quy Nguyên, trước mặt trưởng bối lúc nào chẳng hiền lành lịch thiệp, giờ chẳng phải cũng không cha bị tử hình hoãn thi hành rồi sao? Chỉ là những lời trước đó của Trương Khác để lại cho bà ta ấn tượng quá sâu, nhưng không thể nói có cảm giác gì, có lẽ ngữ khí đó quá chững chạc mà thôi.
Nói thực, Cố Hiểu Mai cũng không ngờ Trương Khác còn giỏi nấu ăn, bà ta và Dư Thành Đông không có tư cách ở lại ăn cơm, báo cáo công việc xong liền cáo từ.
Cố Hiểu Mai không có xe, cũng không có tư cách phân phối xe, có điều tan ca luôn có xe đi nhờ, hôm nay lái xe của ban lái xe đều bị giữ lại học luật giao thông rồi, ba ta ngồi xe Santana của Thành Dư Đông về.
Đi qua khu biệt thự nhà giàu, Cố Hiểu Mai nhìn vào trong, bà ta biết nhà Trương Tri Hành trước kia ở đó, hỏi: - Thị trưởng ở Kiến Nghiện cũng có nhà phải không? Bà ta nhìn thấy chiếc S ở bên cạnh chiếc Ford mà Lương Cách Trân thường đi, thầm nghĩ mình chưa bao giờ thấy chiếc xe sang trọng như thế, xem ra tin đồn Trương gia là hào phú Hải Châu không sai, vợ chồng Trương Tri Hành phải chú ý ảnh hưởng không thể quá xa hoa, còn tên Nhị Thế kia chẳng cần băn khoăn gì, thoải mái hưởng thụ, lại nghĩ tới lời y nói trên đường, luôn có cảm giác quái dị.
- Ừm. Thành Dư Đông chỉ là thư ký an bài theo trình tự, không phải do Trương Tri Hành chỉ đích danh, cho nên mức độ thân mật chỉ ngang với Cố Hiểu Mai, hắn cũng không cho rằng địa vị của mình cao hơn Cố Hiểu Mai, bà ta làm việc quanh quẩn bên Trương Tri Hành nên một số chuyện không cần kiêng kỵ không kiêng kỵ gì: - Đổi lại là tôi nói không chừng chẳng muốn làm thị trưởng, thị trưởng Trương mỗi ngày vất vả như thế, đổi lại là người khác nhất định không hiểu. Chị Cố định đưa Vu Trúc tới Kiến Nghiệp phải không? Nếu có cơ hội đến nhà thị trưởng Trương một chuyến, để biết thế nào là có tiền thực sự, chắc chị nhìn thấy những khu vườn đẹp nhiều rồi, nhưng chưa bao giờ thấy vườn hoa trên không?
Cố Hiểu Mai không biết vườn hoa trên không là cái khái niệm gì: - Tân Vu có gì thì tôi biết cái đó, tầm mắt tôi chỉ có thế thôi, vườn hoa trên không cậu nói là trồng hoa ở sân phơi chứ gì?
- Là trồng hoa cỏ trên tầng thượng, ngoài ra còn có giả sơn, suối nhỏ, xây chòi, phải chừng nửa mẫu.
- Hả? Cố Hiểu Mai đương nhiên biết nửa mẫu lớn cỡ nào, biệt thự đắt tiền ở Tân Vu chỉ có nửa mẫu, tặc lưỡi không nói gì, Trương Khác ở một mình tại Kiến Nghiệp, vậy nơi đó là chỗ y hưởng thụ một mình, có lẽ còn cả những có gái thay đổi không ngừng nữa.
Thành Dư Đông thuận miệng nói vì chuyện này sớm muộn Cố Hiểu Mai cũng biết, còn chuyện khác hắn quan sát được, hắn không nói bừa, tiền đồ của hắn đặt hết lên người Trương Tri Hành.
Tới tiểu khu Tân Áp, Cố Hiểu Mai xuống xe, Thành Dư Đông hỏi: - Chị Cố sao còn ở đây, không nghĩ tới chuyển nhà à?
- Mới ở hơn bốn năm đã chuyển, tiếc lắm, tôi đâu thừa hơi sức hành hạ mình như thế.
- Nghe nói thím Vệ cũng ở đây, chị Cố đã gặp chưa?
- Tôi cũng chí gặp ở tiểu khu vài lần thôi.
Nhớ tới giúp việc chân có tật của nhà Trương Tri Hành, Cố Hiểu Mai lại nhớ tới vụ án La Quy Nguyên ba năm trước, vụ đó trừ đi một cái nhọt độc cho Tân Vu, toàn thành phố vỗ tay vui sướng.
Nghe nói đốm lửa gây ra vụ án đó là do Trương Khác tranh giành ghen tuông với La Văn vì Vệ Lan con gái thím Vệ.
Hai năm trước Cố Hiểu Mai còn thường thấy cô gái đó ở tiểu khu, xinh đẹp hết sức, rốt cuộc có bị La Văn cưỡng bức hay không thì mỗi người nói một kiểu, về sau thím Vệ làm giúp việc cho nhà Trương Tri Hành, thêm vào vợ chồng họ nhận Vệ Lan làm con gái nuôi, người ta không dám bàn luận nữa. Rồi tiếp đó Vệ Lan về trường học, sau đó cùng Vu Trúc thi vào Đh Đông Hải, đúng là cô gái không tệ, trước kia xảy ra bao chuyện chỉ vì đó là bi ai của đáy xã hội.
Mùa hè này chưa gặp Vệ Lan ở tiểu khu, Trương Khác về Tân Vu rồi, chẳng lẽ Vệ Lan vẫn ở lại Kiến Nghiệp?
Tân Áp là một tiểu khu khá mới ở Tân Vu, vì khi mới xây có an bài một số gia đình như nhà Vệ Lan vào, nên cấp cho người ngoài cảm giác cấp bậc hơi thấp, thực ra hoàn cảnh không tệ. Nhà Cố Hiểu Mai có ba gian phòng ở, một gian phòng khách, tuy nhà hơi sát, ở Tân Vu thế là được rồi, vả lại mình vừa lên phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ đã đổi nhà đổi cửa, truyền ra không hay.
Cố Hiểu Mai mở cửa, thấy chồng con mình trần ngồi đánh cờ, trách: - Hai vị đại lão gia ở nhà không làm cơm tối à? Em con đâu?
- Nó đi chơi với Trần Ninh. Vu Trúc mặt chưa hết vẻ trẻ con, nói: - Ba bảo hiếm khi được hưởng thụ hạnh phúc được lãnh đạo phục vụ, mẹ nói hôm nay sẽ về sớm làm cơm còn gì.
Cố Kiến Mai vào phòng ngủ thay đồ thường ngày, than vãn với chồng: - Công tử thị trưởng Trương mang bạn về nhà, chủ nhiệm Giang, bí thư Lưu đều ăn tối ở đó, em mới được về sớm...
- Em gặp con thị trưởng Trương rồi à? Có khoa trương như Vu Trúc nó nói không? Vu Vệ hỏi: - Người ta nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, cậu ta đâu thể thiếu gia giáo như Vu Trúc nói phải không?
- Em chưa kể con trai La Quy Nguyên cho anh à? Bản tính đám Nhị Thế này không có mắt lửa ngươi vàng thì một hai lần sao có thể nhìn ra được. Cố Hiểu Mai đeo tạp dề lên, vào bếp làm thức ăn, nghĩ thế nào lại chạy ra cảnh cáo con trai: - Con nghe cho rõ đây, ít trêu chọc vào tên tiểu tử đó, coi như không quen biết, con và ba con đều ù ù lì lì, nói không chừng bị người ta bán còn đếm tiền hộ... Tên tiểu tử đó dù thuần khiết cũng có hạn, đưa bạn gái về Tân Vu, lại còn đưa theo một cô gái xinh đẹp nữa...
- Vậy nhất định là Trần Phi Dung, hoa khôi trường con rồi. Vu Trúc không cần nghĩ, nói ngay: - Cả trường đầu công nhận Trần Phi Dung là bạn gái của anh ta, thường thấy bọn họ cùng ôn bài ở thư viện với nhau...
Cố Hiểu Mai há hốc mồm, đây là chuyện gì vậy, tên nhóc đó công khai đưa cả hai cô bạn gái về Tân Vu nghỉ hè, thật không hiểu y làm sao mới có thể dẹp được mâu thuẫn giữa hai cô gái, mà cả hai đều nguyệt thẹn hoa nhường, bình thường có được một đã đủ rồi, chỉ hạng Nhị Thế mới không biết trân trọng con gái như thế... Cái gì chưa nói chứ phong lưu háo sắc là chắn chắn rồi.
Cố Hiểu Mai chép miệng bảo chồng: - Cô gái đó đẹp lắm... Anh xem còn mặt mũi nào nói nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con thị trưởng Trương chưa chắc có bản tính tốt đẹp.
Vu Vệ cười đùa: - Có chàng trai nào thấy con gái đẹp mà không thích, làm gì ù lì như Vu Trúc.
- Cả trường đều nói Trần Phi Dung là hoa khôi, còn nhìn thấy rồi, đẹp thì đẹp, nhưng không phải đẹp nhất trường, bọn họ chưa thấy Tiểu Ninh thôi, đợi học kỳ sau Tiểu Ninh về trường, bọn họ sẽ biết ai là hoa khôi thực sự. Vu Trúc mắt nhìn chằm chằm vào bàn cờ, miệng lẩm bẩm.
- Không phải con coi Tiểu Ninh là em gái đấy chứ, đừng có suốt ngày gọi Tiểu Ninh, Tiểu Ninh... Cố Hiểu Mai nói:
- Con đánh giá khách quan thôi. Vu Trúc cãi: - Em con mà xinh thì con sẽ nói nó xinh, quan trọng nó có xinh không, trông nó giống ba, chẳng xinh tí nào.
- Làm gì có ai nói em gái mình như thế? Cẩn thận tối về nó cãi nhau với con. Cố Hiếu Mai đi vào bếp, đem so con gái Trần Dục Gia với Đường Thanh, Trần Phi Dung, đúng là khó nói ai đẹp hơn ai, mỗi người có một nét riêng, công bằng mà nói thì vẻ đẹp của Trần Ninh và Đường Thanh thuộc loại rạng rỡ bắt mắt ngay từ cái nhìn đầu tiên, Trần Phi Dung thoạt nhìn có hơi kém hơn, nhưng đó là một vẻ đẹp như hoa mai mùa đông, càng nhìn càng đẹp, thằng con ngốc của mình không cảm nhận hết được là phải, Trần Phi Dung tuyệt đối không thua kém Trần Ninh.
Mà Cố Hiểu Mai cũng không thích bạn gái con mình quá đẹp, biết con mình tính quá hướng nội, thích hợp con gái bình thường hơn, cái xã hội này quá phức tạp, vả lại bệnh của con gái Trần Dục Gia có chữa được không cũng là vấn đề, hay là sớm chuyển đi? Nghĩ tới đó liền gọi chồng vào bếp thương lượng.
- Vu Vệ, anh lại đây một chút.
- Chuyện gì? Vu Vệ ngồi yên, đặt cờ xuống hỏi vợ:
- Tiểu khu Tân Giang mới xây bán nhà ra ngoài, nhân viên chính phủ được ưu đãi, chúng ta bỏ thời gian ra đi xem nhé?
- Cái nhà này mới đổi chưa được bao lâu, làm hàng xóm với xưởng trưởng Trần rất tốt, vì sao lại chuyển nhà? Hơn nữa chỗ đó ưu đãi cho cán bộ chính phủ, chẳng phải là hối lộ công khai à? Vu Vệ không bằng lòng: