- Bên nữ sinh nói sao? Cố Hiểu Mai, Vu Vệ, Trần Dục đồng loạt quay đầu sang nhìn Trần Ninh:
- À... Thấy mọi người nhìn minh, Trần Ninh lè lưỡi: - Con không nói nữa, khỏi bị người lớn mắng.
- Còn chẳng phải mấy chuyện đó sao? Vu Trúc khinh bỉ nói: - Nam sinh trong trường hận không thể băm vằm anh ta, nhưng rất được nữ sinh thích, trước sân bóng ở KTX nữ quanh năm treo 7 quả bong bóng viết "Trương Khác là đồ đại sắc lang"... Về sau không chỉ có 7 quả, tin đồn thì đủ kiểu.. Nhưng đều nói do Trần Phi Dung treo lên đầu tiên.
- Trần Phi Dung là ai? Trần Dục hỏi:
- Trường học bây giờ chẳng biết thế nào, tí tuổi đầu đã biết đánh giá con gái đẹp hay không... Cố Hiểu Mai thở dài: - Trần Phi Dung là hoa khôi trường chúng nó:
Trần Dục huých vai Vu Vệ, cười quỷ dị: - Cái truyền thống này không phải chỉ giờ mới có, hơn nữa lên đại học cũng chẳng nhỏ nhít gì nữa.
Cố Hiểu Mai trừng mắt lên nhìn hai người bọn họ, không cho họ nói năng bậy bạ trên bàn ăn: - Lần này Trương Khác tới, trừ Đường Thanh con gái Đường Học Khiêm phó tỉnh trưởng tỉnh Giang Nam còn có một cô gái nữa, là Trần Phi Dung.
- Thế thì làm sao? Trần Dục hỏi:
- Thị trưởng phu nhân đã nhận định Đường Thanh là con dâu tương lai rồi, người ta học ở Hong Kong, cô bé Trần Phi Dung kia lại được thừa nhận là bạn gái của Trương Khác ở Đh Đông Hải... Anh nói nó ra làm sao? Cố Hiểu Mai đanh đá hỏi:
Trần Dục khoa trương há mồm, tới mấy giây không có phản ứng gì, ghé tai Vu Vệ nói: - Sao thằng nhóc đó giỏi thế nhỉ? Vu Trúc nhà anh mà có cái tài đó, mọi người chẳng cần lo nó quá thành thực không tìm được vợ. Ông ta nói tuy nhỏ nhưng cả bàn ăn ai cũng nghe thấy, nói xong còn cười lớn hỏi Vu Trúc: - Cô bé hoa khôi đó có đẹp bằng Trần Ninh của chúng ta không?
- Ba này! Trần Ninh bất mãn lên tiếng: - Rõ ràng không phải như Vu Trúc nói... Quảng trường ở Khổng miếu có ông già chuyên bán bong bóng, râu tóc bạc trắng, hơn 80 tuổi rồi, còn có con trai mắc bệnh hơn 60 phải nuôi. Người khác đều nói ông ta đi ăn mày đi, bán bóng làm gì cho vất vả, nhưng ông già đó không chịu đi ăn mày. Bảy quả bóng kia đều mua ở chỗ ông ấy, nếu Vu Trúc sẵn lòng, mỗi lần con cũng mua 7 quả bong bóng viết "Vu Trúc là đồ đại sắc lang"! Tiếc là bạn ấy nhất quyết không chịu, nên mỗi lần con chỉ mua một quả bóng. Mọi người nói bạn ấy có ngốc không, nếu đồng ý để con tuyên truyền giúp, đã không tới mức tốn một năm không tìm được bạn gái.
- Mình chẳng thèm được chú ý như thế, đám nữ sinh các bạn ai đi điều tra thân thế ông già đó? Vu Trúc khó chịu phản bác: - Bạn nghĩ xem thân thế ông già đó chỉ có thể là do ai truyền ra, còn chẳng phải thủ đoạn anh ta bịa ra để lừa con gái à? Chẳng lẽ anh ta điều tra ông ta trước à?
Trần Ninh hếch mũi, cong cớn nói: - Bạn chỉ biết xoáy vào chỗ vụn vặt.
- Đúng đấy chứ... Trần Dục nghĩ rồi nói: - Chuyện này bản thân nó đã có vấn đề... Vu Trúc nhà anh lúc xoáy vào chuyện nhỏ, đầu óc rất nhạy đấy.
Trần Ninh không phục hỏi: - Vậy sự kiện hoa hồng quảng trường thì sao?
- Lại chuyện gì thế? Cố Hiểu Mai thắc mắc, nhiều chuyện bà chưa được nghe Vu Trúc kể, truyền thuyết về cái cậu Trương Khác này cũng thật đặc sắc.
- Hình như chuyện rất lâu rồi, thời tên đó còn chưa vào Đh Đông Hải đã bắt đầu quyến rũ con gái trong trường. Vu Trúc cau mày, cứ như đang nói về lịch sử đẫm máu của nam sinh Đh Đông Hải: - Trường con có một minh tinh nổi tiếng, mọi người có biết không?
- Ai? Cố Hiểu Mai không phải fan hâm mộ gì, Đh Đông Hải có minh tinh gì phải cần Vu Trúc, Trần Ninh nói cho mới biết.
- Giang Đại Nhi, Giang Đại Nhi, Giang Đại Nhi học Đh Đông Hải. Con gái Cố Hiểu Mai từ đầu tới giờ chỉ ngồi nghe trộm, đột nhiên đứng bật dậy reo lên: - Con vào phòng lấy băng, con thích nghe giọng ca của chị ấy lắm.
- Con trật tự đi. Cố Hiểu Mai gõ đầu con gái, nhiều người lấy chuyện bà ta sinh hai con chống đối bà ta, làm bà ta bị đá từ chức trấn trưởng trấn Tây Liễu sang thành đoàn, đứa con gái này giỏi gây chuyện hơn con trai bà nhiều, may mà rất sùng bái Trần Ninh, suốt ngày lẽo đẽo theo đuôi Trần Ninh, không cần bà phiền lòng.
- Ồ, Giang Đại Nhi học Đh Đông Hải à? Cố Hiểu Mai ngạc nhiên: - Mẹ tưởng minh tinh toàn là đồ ngốc thi cử chỉ ăn trứng? Đúng là ngạc nhiên, cô ta liên quan gì tới Trương Khác.
- Giang Đại Nhi là hoa khôi cũ của Đh Đông Hải, rất nhiều người nói tên đó và Giang Đại Nhi liên quan tới sự kiện hoa hồng quảng trưởng. Vu Trúc đáp:
- Rốt cuộc sự kiện đó ra sao? Trần Dục sốt ruột hỏi:
- Mấy ngày trước cháu kể rồi mà, học kỳ trước có nam sinh trong trường theo đổi cô gái khoa ngoại ngữ, buổi tối đầu tuần bày một lẵng hoa do 9999 đóa hoa hồng kết thành, còn dùng nến trắng thắp lên, xếp thành chữ "I Love You", lúc đó chú nói gì nhỉ? Vu Trúc hỏi.
- Đúng là lắm tiền nhiều trò.
- Con gái rất thích như thế. Cố Hiểu Mai lần này đứng ở góc độ nữ nhân, bình luận công bằng: - Dù là bề ngoài xấu hổ, nhưng trong lòng rất thích.
- Ha, nhưng cô bé kia lại không thích trò này. Trần Ninh thình lình xen vào.
- Thì ra ở Tân Phổ tin tức cũng chẳng bế tắc nhỉ? Vu Trúc mỉa mai:
- Chuyện gì trên mạng không có? Trần Ninh trợn mắt nhìn Vu Trúc:
Vu Trúc kể tiếp: - Cô gái kia nói với nam sinh kia, chỉ cần cậu ta có thể làm được sự kiện hoa hồng quảng trường, thì đồng ý làm bạn gái cậu ta, nam sinh kia lập tức rút lui.
- Rốt cuộc nó là sự kiện gì? Trần Dục sốt ruột lắm rồi.
- Truyền thuyết nói một tối tên đó hẹn Giang Đại Nhi đi chơi phó Tân Thị, nơi đó có rất nhiều đứa bé bán hoa hồng cho đôi nam nữ qua đường, thực ra toàn là hoa Nguyệt Quý, đâu ra hoa hồng thật? Tên đó liền đứng ở quảng trường nói mua tất cả hoa hồng ở xung quanh, ngay cả người bán hoa ở Khổng Miếu, phủ Nam Hà đều chạy tới bán... Nghe đầu về sau hoa chất đầy quảng trường, khi mua hoa y còn kỳ thị nam nữ, nam mua 5 đồng một bông, nữ mua 10 đồng một bông. Không biết tên đó có não hay không... Giọng Vu Trúc mỗi lúc một hằn học, kể:
- Rõ ràng không phải như thế. Trần Ninh tức tối phản bác: - Hôm đó trời rất lạnh, anh ấy không nỡ để những đứa bé đó bán hoa ngoài trời lạnh như thế, chỉ muốn mua hoa để bọn chúng được về sớm nghỉ thôi.
- Đó là suy nghĩ của đám con gái, bọn trẻ con đó sau lưng có người khống chế, cho dù một tối có thể được về nghỉ sớm, hôm sau vẫn cứ phải ra uống gió lạnh bán hoa... Nếu thương bọn trẻ thật đã bảo cục công an đưa bọn chúng về nhà, cần gì mua hoa hồng lấy lòng con gái?
- Không thèm nói, đồ cố chấp nhỏ nhen. Trần Ninh bĩu môi quay đi.
Nếu đổi lại là người khác nắm trong tay đế quốc kinh tế khổng lồ như thế, đại khái hận không thể xây nhà thật cao hưởng cảm giác đứng trên tầng mây dẫm chúng sinh dưới chân, nên Vương Duy Quân trước đó nắm chắc có thể thuyết phục được Trương Khác, thấy y giở trò đưa đẩy, lòng hơi nguội lạnh.
Ngồi vào trong xe, bảo tài xế giảm tốc độ xuống, Vương Duy Quân nhìn lưu lượng xe ở Nhị Kiều rất lớn, nói: - Ài, Nhị Kiều vừa xây xong đã phải tính chuyện xây Tam Kiều ròi, chẳng dùng được mấy năm tình hình của Nhị Kiều đã chẳng tốt hơn Đại Kiều là bao.
- Đó là do Kiến Nghiệp phát triển mau chóng. Diêu Văn Thịnh cười:
- Cậu nói xem cuối cùng Cẩm Hồ có thể đồng ý xây cao bao nhiêu?
- Xây kiến trúc siêu cao trước, có thể tăng cường lòng tin của các nhà đầu tư khác, tác dụng rõ ràng với khu thương nghiệp, đạo lý này Trương Khác chắc chắn rõ hơn chúng ta, có điều hôm nay bí thư La đột nhiên đề xuất, cậu ta chưa nắm chắc... Mà chuyện cậu ta chưa chắc, dù có bí thư Đào Tấn ra mặt, cũng chẳng kiếm được một câu khẳng định của cậu ta đâu. Diêu Văn Thịnh khá hiểu Trương Khác.
- Cậu ta là đồ khôn lỏi. Vương Duy Quân cười lớn: - Chuyện này cậu theo sát cho tôi, hiện chỉ có thể hi vọng Cẩm Hồ đi tiên phong thôi... Năm mới khởi động chiến lược hành lang số, thành phố định ra kế hoạch đầu tư tỷ trong vòng năm, ai ngờ Kiến Nghiệp tiến nhanh như thế, tỷ nhiều lắm đủ cầm cự cho tới giữa năm sau, tín tròn ra chỉ được năm... Chẳng trách bí thư La muốn xây nhà cao tầng trước dự định.
Diêu Văn Thịnh biết Cẩm Hồ muốn xây nhà, chẳng cần phải lo không có tiền, Trương Khác đại khái không muốn chi phí vượt quá mức của nhà cao tầng, lắc đầu nói: - Bỏ ra triệu xây thư viện không thấy cậu ta nhíu mày lấy một cái...
- Cũng không trách cậu ta được, khi đó cậu ta tuyên bố bỏ ra triệu xây dựng thư viện, trong nước đúng là khen ngợi không ngớt, nhưng cũng có những tạp âm, một vài lãnh đạo chất vấn vì sao trong vài ba năm mà Cẩm Hồ có nhiều tiền như thế, phải tra xem Cẩm Hồ có chiếm đoạt tài sản quốc gia không, tra xem bọn họ có nộp thuế rõ ràng không... Tôi nghĩ Trương Khác có lẽ nghe được không ít tin đồn tương tự.
Diêu Văn Thịnh thở dài, cũng chẳng phải chỉ có lãnh đạo cá biệt nghi ngờ, nếu không có người bên trên nói giúp thì lời của lãnh đạo kia sẽ thành lời vàng ý ngọc, bao nhiêu xí nghiệp có thể chịu đựng nổi lãnh đạo nghi ngờ như thế? Thầm nghĩ Cẩm Hồ coi trong thị trường nước ngoài như thế, nhưng cho dù có hùng tâm tráng chí cạnh tranh toàn cầu, cũng đâu cần đem bộ phận vận hành hải ngoại đặt vào thương vụ Cẩm Hồ, như thế chặn hết lại lợi nhuận hải ngoại tiện cho thương vụ Cẩm Hồ khuếch trương bên ngoài, cao tầng Cẩm Hồ cũng luôn nhấn mạnh chiến lược phát triển ở ngoài không ở trong, đại khái là suy tính tới tình thế chính trị trong nước rồi.
~~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~
Khi rời khỏi công trường, Trần Tín Sinh nói với Trương Khác một việc: - Trước kia Vườn Sồi có ý lập bộ phận kỹ thuật cảm ứng, đã tìm được nhân tuyển thích hợp, đó là Từ Minh Xán, kỹ sư thâm niên của Cypress, trong lĩnh vực cảm ứng điện dung, ông ta có ba giấy phép phát minh, Trần Hán Chương tiếp xúc mấy lần, Từ Xán Minh khuyenh chướng chấp nhận cùng Cẩm Hồ đầu tư đăng ký công ty, ông ta và hai thành viên trong đội đã bay rới Kiến Nghiệp hôm qua, cậu có muốn gặp mặt không?
- Có kế hoạch thư không? Trước khi gặp mặt thế nào cũng phải xem trước đã.
Trần Tín Sinh lấy từ trong cặp mang theo người đưa một bàn tài liệu cho Trương Khác, y lật xem vài trang nói: - Buổi chiều tôi có thể đọc xong, vậy tôi gặp mặt.
Đỗ Phi nhìn mà hoa mắt, đợi đám Trần Tín Sinh xuống xe hết mới hỏi Trương Khác kỹ thuật cảm ứng tiếp xúc là cái gì.
- Đúng là bất học vô thuật. Trương Khác cười nhạo Đỗ Phi rồi mới giải thích: - Touchpad trên laptop chủ yếu ứng dụng kỹ thuật này, nội dung kỹ thuật cụ thể chắc mày cũng không có tâm tư tìm hiểu đâu... Năm ngoái Motorola đưa ra một chiếc điện thoại thông minh mang công năng viết chữ cũng thuộc về lĩnh vực này. Hiện Pocket PC rất coi trọng lĩnh vực kỹ thuật kỹ thuật cảm ứng để thực hiện nhỏ gọn hóa, ngoài ra nó cũng có ứng dụng rất rộng lớn ở lĩnh vực khác, không giới hạn ở sản phẩm điện tử tiêu dùng... Hiện di động chúng ta thường dùng thao tác đều là tách rời màn hình, tương lai có thể sờ màn hình thực hiện các công năng...
Đỗ Phi lấy di động ra nhìn, cười nói: - Nếu thể thì phải bắt nhân viên nghiên cứu Vườn Sồi phải miệt mài phấn đầu vài năm mới được.
- Đừng nói kiểu vui mừng trên đau khổ người khác như thế... Trương Khác cười lớn, đừng nói là kỹ thuật cảm ứng, riêng bao phủ chính diện di động bằng màn hình tinh thể đã cần phải đột phá kỹ thuật pin lẫn ứng dụng màn hình rồi, hiện Cẩm Hồ mới chỉ có chút đột phá lĩnh vực màn hình màu.
Chẳng trách nhiều xí nghiệp trong nước không muốn đầu tư quy mô lớn vào kỹ thuật, càng đầu tư càng thấy nó là một cái động không đáy, chẳng biết tới khi nào sẽ gặp phải chướng ngại nào đó không tiến được, trơ mắt nhìn đối thủ "vèo" một cái vượt qua bên cạnh.
Vốn nhận lời buổi chiều đưa Đường Thanh đi dạo phố, giờ phải rúc trong nhà xem tài liệu, tới khi hoàng hôn xuống mới cùng Đỗ Phi tới đường Tân Thị, cùng Đường Thanh, Trần Phi Dung, Thịnh Hạ ăn tối. Ăn xong ba cô gái chơi mệt muốn về chung cư nghỉ, Trương Khác phải đi gặp mặt Từ Minh Xán.
Trước khi ngồi xe tới Vườn Sồi, Trương Khác hỏi Trần Phi Dung: - Lần này có đi cho biết không?
Trần Phi Dung cũng không khẳng định tốt nghiệp xong sẽ làm trợ lý cho Trương Khác, vả lại còn một năm nữa mới tốt nghiệp, đột nhiên nghe Trương Khác hỏi thế hơi chột dạ, không biết phải trả lời ra sao.
- Bạn đi đi, sợ có kẻ ăn thị bạn sao? Đường Thanh cổ vũ: - Đỗ Phi cũng đi mà, bạn nghĩ Đỗ Phi hơn được bạn à?
- Này này, bạn có cỗ vũ Phi Dung cũng đừng lôi mình vào chứ? Đỗ Phi oán trách:
- Mặc thế này có thiếu nghiêm túc quá không? Trần Phi Dung mặc quần bò, so mi ngắn tay, tết đuôi ngựa, trang phục học sinh điển hình, xinh đẹp tươi trẻ.
Trương Khác vỗ đầu Đỗ Phi, nói: - Cũng chẳng phải gặp mặt chính thức, mấy người cần gặp hôm nay rất hứng thú với sáng hiệp, bạn và Đỗ Phi đều là đại biểu sáng hiệp, bọn họ là người xuất thân kỹ thuật, ăn mặc lôi thôi luộm thuộm, bạn mà ăn mặc quá chính thức sẽ gây áp lực với bọn họ. Đưa tài liệu cho Trần Phi Dung, rồi nghĩ thời gian ngắn như thế chẳng thể xem được mấy, nói: - Đợi lát nữa mình sẽ nói đại khái cho bạn. Vỗ má Đường Thanh: - Không thuận lợi thì nửa tiếng, còn thuậ lời có khả năng lâu hơn...
- Vậy bọn mình đợi ở . Đường Thanh gật đầu.
Từ chung cư Thanh Niên tới vườn sồi đi bộ cũng chỉ mất vìa phút, Trương Khác nói qua nội dung hội đàm buổi tối cho Trần Phi Dung.
Kỹ thuật cảm ứng là một kỹ thuật có ứng dụng cực kỳ rộng lớn ở sản phẩm điện tử tiêu dùng trong tương lai, Trương Khác đặc biệt thích di động thông minh hoàn toàn dùng cảm ứng, đây là một kỹ thuật Cẩm Hồ cần theo đuổi phát triển.
Lĩnh vực kỹ thuật điện tử thông tin phân nhánh lớn, không một xí nghiệp nào dám tuyên bố mình bao chùm được tuyệt đại bộ phận, có thể thấu triết ở một phân nhánh thôi, đã có thể là cự đầu điện tử thế giới rồi.
Do nền tảng điện tử thông tin trong nước rất mỏng, Cẩm Hồ mới đành tham lớn cầu toàn ở lĩnh vực sản phẩm điện tử tiêu dùng, lập hệ thống nghiên cứu phát triển đầy đủ ở Vườn Sồi.
Làm như thế bất lợi rõ ràng, Cẩm Hồ phải kiệt lực nâng cao trình độ kỹ thuật, từ đó để trình đồ kỹ thuật bình quân hóa.
Kiên trì chiến lược này, Cẩm Hồ có lẽ có thể xưng vương xưng bá ở thị trường sản phẩm tầm thấp, nhưng khó đứng chân ở thị trường tầm cao.