Mặc cho Địch Đan Thanh bình thường có mạnh mẽ, lúc này cũng chỉ có thể không chịu nổi xấu hổ mà vùi đầu giữa hai bắp đùi, mái tóc đen xỏa tung, che khuất nửa thân mình trắng trẻo, thanh âm mềm mại bảo Trương Khác đi ra ngoài.
Đối với nam nhân khống chế dục vọng hơi mạnh, thể nghiệm cực hạn nhất có lẽ chính là lần lượt đưa nữ nhân chọc người trìu mến lên đám mây chứ gì? Trương Khác đâu ngu như vậy nghe lời của cô liền đi ra ngoài, trái lại còn được đằng chân lân đằng đầu, y bước vào trong, gạt ra mái tóc của Địch Đan Thanh, kéo tay cô nắm lấy nơi đó.
Địch Đan Thanh vừa nắm tới, một lát sau mới ngẩng đầu, khôi phục lại chút ngang ngược ngày xưa, giận mắng: - Sao họ chưa bị cậu giết chết đi? Hồn của tôi cũng bị cậu làm tan đi rồi. Cô đưa tay mở vòi nước ấm của bồn tắm, chuẩn bị tắm một chút.
Trong phòng tắm dưới lầu không có đồ ngủ, Địch Đan Thanh cùng Trương Khác tắm xong phải ở chuồng đi ra, nhìn vết tích bừa bãi trên ghế sofa, đặc biệt là trên ghế sofa bị ẩm ướt một bãi, lúc này cũng không có sức mà thu dọn nữa. Địch Đan Thanh nhẹ nhàng ôm lấy lưng Trương Khác, ôn nhu nói: - Chuẩn bị đồ cho cậu rồi đó, lên lầu thay đi...
Hai người liền để lại một đống bừa bãi rồi lên lầu thay đồ.
Hai người ôm nhau mà ngủ, Địch Đan Thanh nhớ đến động bữa bãi trong phòng khách, trời vừa tảng sáng liền tỉnh lại, khoác áo ngủ đi xuống lầu, thấy trong phòng khách dưới lầu đã thu dọn ngăn nắp như mới, quần áo chỉnh tề xếp trên ghế sofa, chỗ vết tích ẩm ướt cũng đã được xử lý còn rất mờ.
Địch Đan Thanh xoay người lên lầu, đẩy ra cửa phòng ngủ của Vệ Lan. Ánh nắng sớm đã chiếu vào bên trong phòng, cô nàng ngủ đưa lưng về phía cửa, không có động tĩnh gì, hình như không cảm thấy được cửa mở, cũng không biết cô xuống lầu giúp hai người thu dọn lúc nào. Địch Đan Thanh đi qua xốc chăn lên, cũng chui vào chăn, từ phía sau khẽ ôm lấy Vệ Lan trong bộ váy ngủ bằng tơ, thấy cô còn không có động tĩnh, liền sờ soạng lên đôi gò bồng đảo mềm mại vểnh cao của cô, lại nhéo nhéo nó. Lúc này Vệ Lan mới không giả bộ ngủ nữa đẩy tay Địch Đan Thanh ra.
Vệ Lan xoay người lại, ôm lấy Địch Đan Thanh mà ngủ, nhìn Địch Đan Thanh trong ánh nắng sớm đặc biệt xinh đẹp, Vệ Lan giúp Địch Đan Thanh vuốt tóc mai ra sau tai, nói: - Chị đẹp thật đấy, cả người đều dung quang toả sáng...
- Sau này em sẽ biết... Địch Đan Thanh cười cười, quen tay chụp tay lên ngực Vệ Lan: - Có chuyện gì muốn nói với chị đúng không?
- Bị sợ hãi làm quên hết rồi, không tài nào nghĩ ra được. Vệ Lan nở nụ cười: - Hai người đúng là khốn khiếp, coi như em không tồn tại vậy, đèn trong phòng khách dưới lầu cũng không tắt.
- Không cần lo lắng những người khác thấy mà, ai ngờ em lại đột nhiên xuống lầu.
Địch Đan Thanh cũng hơi xấu hổ, đích thực là hơi gấp gáp: - Tiện nghi cho đôi tặc nhãn của em rồi. Tay cô xoa xoa vú Vệ Lan: - Biết nghĩ đến đàn ông rồi hả?
- Ai mà như chị. Vệ Lan thụt người ra sau, lòng bàn tay Địch Đan Thanh ấm áp, bị cô vuốt ve, lòng cũng ngứa ngáy, Vệ Lan lại hiếu kỳ hỏi: - Sao hai người như chó vậy, thế mà cũng được à?
- Sao không được? em nghĩ đàn ông... Địch Đan Thanh nở nụ cười, tay từ phía sau duỗi vào trong váy ngủ của Vệ Lan, ngón tay chạm phải da thịt trơn mềm như mỡ đông: - Tự em có nghịch chỗ đó rồi chứ? Địch Đan Thanh mò ngón tay đến chỗ quần lót giữa hai chân của Vệ Lan, đã rất ẩm ướt, như thể tẩm qua dầu.
- Em không cần... Vệ Lan vùi đầu vào lòng Địch Đan Thanh, kẹp chặt hai chân không cho tay của Địch Đan Thanh lộn xộn: - Rất là khó chịu, ngủ không được mới đi xuống giúp đồ khốn khiếp hai người thu dọn tàn cục... Cô lại hỏi: - Trong lòng chị thương nó ư?
- Ở trong mắt em, ái tình là giọt nước trong suốt, hình như có một chút tạp chất sẽ không còn là ái tình vốn có nữa rồi. Ở trong mắt chị, ái tình không phải là nước tinh khiết gì hết, ái tình là ở chỗ đó —— ngoại trừ cậu ấy, chị không yêu người khác được nữa. Lúc này Địch Đan Thanh cố ý làm ra vẻ mặt hung dữ: - Thỉnh thoảng biết nghĩ đến lão nương cũng coi như tiện nghi cho hắn rồi, thực sự là nên hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi, đợi ngày nào đó lão nương chơi chán hắn rồi... Hừ hừ!
"..." Vệ Lan cười duyên, lại hỏi: - Chị Đan Thanh, chị nói em có thể yêu người khác không?
- Đến Perth cùng chị đi, rời xa tên khốn đó một chút là được rồi. Địch Đan Thanh cười nói: - Tới Perth cũng thuận tiện.
- Em cũng không muốn lên lẹo mắt nữa. Vệ Lan nở nụ cười, còn nói thêm: - Như hai con chó, hai người thật không biết xấu hổ.
※※※
Khi Trương Khác tỉnh lại thì Địch Đan Thanh đã không còn bên cạnh, không biết cô thức dậy lúc nào rồi.
Sắc trời đã sáng, thân thể thoải mái, Trương Khác đứng ở phía trước cửa sổ, dõi mắt trông về mặt biển xanh thẳm phía xa, có vài hòn đảo nhỏ được bao phủ trong rừng rậm xanh như ngọc bích phân bố ở gần biển.
Trương Khác khoác áo ngủ đi ra khỏi phòng, cả căn phòng trông như không hề có người. Xuống đến góc cầu thang, thấy quần áo của y và Đan Thanh đang xếp ngay ngắn đặt trên ghế sofa, nghĩ thầm Đan Thanh cùng Vệ Lan không đi ra ngoài, lại trở lên lầu, thấy cửa phòng ngủ của Vệ Lan hờ khép, y đẩy cửa ra nhìn thấy hai tiểu mỹ nhân đang ôm nhau, mà mắt mở hau háu.
- Cậu lên rồi hả? Địch Đan Thanh duỗi duỗi người ngồi dậy: - Sáng sớm dậy thu dọn dưới lầu một chút rồi, lại muốn ngủ thêm một giác, sợ làm cậu tỉnh ngủ, nên ngủ ở đây.
Địch Đan Thanh duỗi người, dây đeo của váy ngủ tuột vai xuống, lộ ra nửa bộ ngực trắng phau. Vệ Lan cười giúp Địch Đan Thanh sửa lại dây đeo. Vệ Lan không biết xấu hổ ngồi dậy, váy ngủ rất mỏng, không mang áo ngực, then chốt là sáng sớm cảm giác quần lót ướt đẫm, mặc trên người khó chịu nên tuột ra ném lên sàn nhà, nếu như phơi bày bản thân cho người khác nhìn thấy, không phải là thiệt thòi lớn rồi sao?
- Hai người bình thường nhìn đảo ở cạnh biển thì có cảm giác gì? Trương Khác đi qua giật lại rèm cửa sổ, chỉ vào hòn đảo nhỏ đằng xa cho Địch Đan Thanh cùng Vệ Lan nhìn: - Em nhớ kỹ tây Australia hình như cho phép cá nhân mua hải đảo không người...
Thấy vẻ quái dị trên mặt Vệ Lan, y mới hỏi: - Chị làm sao thế?
Vẻ mặt Vệ Lan đương nhiên quái dị rồi, cô đâu nghĩ đến Trương Khác sẽ đi vào phòng ngủ của mình, còn trực tiếp đi tới bên cửa sổ nói chuyện hải đảo không người gì đó với họ, buổi sáng cô cởi quần lót ném lên sàn nhà cạnh giường, vải chỗ háng còn hướng lên trên, quần lót màu trắng, chỗ ẩm ướt lúc này đã khô, màu vàng để lại rất dễ thấy.
Nhìn ánh mắt Trương Khác dời xuống, Vệ Lan không gì xấu hổ hơn, cố duỗi qua muốn cầm lấy quần lót, cố quá nên toàn thân mất đi thăng bằng, tuột thẳng từ trên giường xuống, đầu cũng va mạnh vào bắp đùi Trương Khác.
Trương Khác lãnh đủ, Vệ Lan ngã không tính quá nặng, chỉ là áo ngủ hơi ngắn, phía dưới không co che chắn, cảnh xuân lộ hết không bỏ sót, hai vú trắng ngần vểnh cao, bắp đùi đều triệt để bại lộ dưới nắng sớm. Vệ Lan cũng ý thức được phơi bày bản thân, cô hoảng loạn che hai vú bò lên giường, cũng không nghĩ tới cô không mặc quần lót, hạ thể đỏ tươi sạch tinh cùng bờ mông trắng đều lộ rõ mồn một dưới nắng sớm. Giờ khắc này, Trương Khác thiếu chút nữa phun ra máu mũi.
Khoảng thời gian Dịch Vân Phi ở trong phòng làm việc xử lý tích góp từng tài liệu một, thư ký gõ cửa vào nói là Cảnh Trùng Dương mời mấy phó bộ trưởng họ đến phòng làm việc của hắn.
Dịch Vân Phi buông bút, tháo xuống cặp kính lão đặt lên bàn, cùng hai phó bộ trưởng khác đi vào phòng làm việc của Cảnh Trùng Dương, thấy Tiêu Thụy Dân cùng Cát Kiến Đức mặt đỏ tía tai ngồi ở đó. Trên mặt Cảnh Trùng Dương không có gì đặc biệt, hắn ngồi ở đó, nhìn ba phó bộ trưởng đi vào.
Từ khi Cảnh Trùng Dương mời ba người họ cùng nhau tham dự thảo luận chuyện này, Dịch Vân Phi đã đoán được trong lòng Cảnh Trùng Dương có thái độ gì.
Mặc dù trong lòng Cảnh Trùng Dương rất có quan niệm về phân dân doanh, quốc hữu, nếu như điện tử Hoa Hạ có thể trên kỹ thuật kéo vãn chút tình thế xấu, Cảnh Trùng Dương vẫn kiên trì hướng về điện tử Hoa Hạ. Khi xí nghiệp điện tử quốc hữu không tiến bộ, giữa ngoại tư cùng dân doanh lựa chọn ủng hộ ai, trong lòng Cảnh Trùng Dương vẫn nắm chắc.
Ngoại trừ cái này, điện tử Hoa Hạ sẽ phải tách khỏi Bộ Thông tin, quy quản hạt của Uỷ ban Mậu dịch kinh tế, nhưng Cảnh Trùng Dương tuyệt đối không thích Cát Kiến Đức phấn khởi vì từ nay về sau thoát khỏi lòng bàn tay của hắn. Tiêu Thụy Dân xem như ông tổng xí nghiệp dưới cờ điện tử Hoa Hạ, vòng qua điện tử Hoa Hạ qua đây tìm hắn, có hơi phá hư quy củ, nhưng quy củ này phá hư lại làm cho Cảnh Trùng Dương thích, hơn phân nửa Cảnh Trùng Dương sẽ không vứt bỏ cơ hội cuối cùng gõ Cát Kiến Đức một chút.
- Cẩm Hồ thực sự phát triển ra kỹ thuật chip băng tần cơ sở rồi? Mấy ngày nay bên ngoài truyền đến truyền đi tin tức, cũng phân không rõ là thật hay giả, nếu có thể đạt được xác nhận, có thể coi là một tin tức tốt...
- Cho dù Cẩm Hồ phát triển ra chip băng tần cơ sở, trên mức độ kỹ thuật hẳn là cũng không tính rất cao, lúc này Liên Tín đuổi kịp, nối tiếp kỹ thuật sẽ không có vấn đề quá lớn, cũng vừa lúc có thể từ đầu thâm nhập vào trình tự nguyên vật liệu để bồi dưỡng nhân tài...
- Đối với Liên Tín mà nói, ý nghĩa tối hiện thực chính là giá thành mua nguyên vật liệu có thể giảm xuống trên diện rộng —— dưới cờ điện tử Hoa Hạ có ba xí nghiệp, để Liên Tín đứng ra trước thử một chút cũng là tốt, cho dù Liên Tín thất bại, nó cũng không ảnh hưởng đại cục...
Nghe được Dịch Vân Phi lên tiếng, Cát Kiến Đức mới phát giác ngày hôm nay hắn bất hạnh rồi.
Cả mùa hè, các hãng ĐTDĐ hàng trong nước khác bị Cẩm Hồ, Khoa Vương Cao Khoa liên hợp áp chế đến gắt gao như vậy, hơn nữa ý đồ Cẩm Hồ toàn lực ủng hộ Khoa Vương Cao Khoa cũng có hiềm nghi rõ ràng nhằm vào Bộ Thông tin. Cát Kiến Đức vốn tưởng rằng xuất phát từ loại nguyên nhân này, Bộ Thông tin sẽ không ủng hộ ý nghĩ của Tiêu Thụy Dân, hắn tuyệt đối không nghĩ tới trong bộ càng có lòng cách giác hơn đối với điện tử Hoa Hạ đã sắp nhảy ra khỏi lòng bàn tay.
※※※※
Kiến Nghiệp vào đầu tháng vẫn rất nóng bức, nhưng làm cho trong ngành sôi trào lại là tin tức ESS đã nghiên cứu ra kỹ thuật chip băng tần cơ sở đạt được xác nhận.
Trừ điều đó ra, Lý Kiện Hi, chưởng môn nhân phía sau màn tập đoàn SamSung Hàn Quốc lấy thân phận cá nhân viếng thăm Trung Quốc cũng là tin tức quan trọng trong khoảng thời gian này có thể hấp dẫn ánh mắt của giới truyền thông cùng công chúng.
Mặc dù trong khủng hoảng tài chính Châu Á bị áp chế nặng, nhưng Won trên diện rộng bị giảm giá trị lại làm cho tập đoàn SamSung tại phương diện đẩy mạnh nhập khẩu thu lợi không ít. Năm , là năm tài vụ tập đoàn SamSung khôi phục nguy cơ, lượng xuất khẩu của tập đoàn SamSung chiếm % tổng ngạch xuất khẩu của Hàn Quốc, dưới cờ tập đoàn SamSung vẫn có ba xí nghiệp đứng hàng xí nghiệp hàng đầu của thế giới.
Tập đoàn SamSung với tổng tài sản đạt gần tỷ USD được giới truyền thông cùng công chúng Hàn Quốc coi là tượng trưng cho nền công nghiệp dân tộc, cho dù Lý Kiện Hi năm từ chức vụ của ông ta tại tập đoàn SamSung, nhưng vẫn được dân chúng Hàn Quốc coi là linh hồn của SamSung, là người dẫn đường của nền công nghiệp dân tộc Hàn Quốc.
Lý Kiện Hi viếng thăm Trung Quốc, cho dù Chính phủ Trung Quốc cũng tương đối coi trọng, Chính phủ địa phương sở hữu đầu tư của SamSung càng muốn nóng lòng bày tỏ.
Lý Kiện Hi lấy thân phận cá nhân viếng thăm Trung Quốc, thị sát xí nghiệp SamSung tại đây, trọng điểm vẫn là tỉnh Đông Hải, tỉnh Đông Hải đã phái phó tỉnh trưởng phụ trách thu hút vốn đầu tư đi theo toàn bộ hành trình. Khi Lý Kiện Hi tại Kiến Nghiệp, bí thư Tỉnh ủy Đông Hải Đào Tấn, tỉnh trưởng Lý Viễn Hồ, bí thư Thành ủy Kiến Nghiệp La Quân, thị trưởng Tiêu Minh Kiến cũng đều dành thời gian gặp mặt.
Mặc dù trong đầu tư tại Trung Quốc của SamSung, Đông Hải chiếm tỉ lệ không lớn, nhưng cảm tình của nội bộ tập đoàn SamSung đối với tỉnh Đông Hải lại khá phức tạp.
Từ lúc Trung Hàn thiết lập quan hệ ngoại giao năm , SamSung đã rất nhanh đến Đông Hải đầu tư xây xưởng, vi điện tử SamSung( Kiến Nghiệp) đầu tư xây tại Kiến Nghiệp cho tới nay đều là một trong những xí nghiệp điện có kỹ thuật tiên tiến nhất, quy mô lớn nhất Đông Hải, nhưng thứ SamSung thu được càng nhiều tại Đông Hải là hồi ức khiến người khác lúng túng.
Năm , VCD DVD player SamSung bị DVD player Ái Đạt trục xuất khỏi thị trường —— mặc dù lần đó là chất lượng của bản thân đầu đĩa SamSung không quá quan mà chủ động rời khỏi thị trường, nhưng theo con mắt ở trong ngành, nửa năm đầu năm , thị phần đầu đĩa của SamSung đã bị DVD player Ái Đạt cướp đi cái bảo tọa đệ nhất.
Năm , SamSung tịnh cấu Hương Tuyết Hải, kế hoạch muốn tại Huệ Sơn xây dựng trung tâm chế tạo điện gia dụng quy mô lớn nhất Châu Á đã bị thất bại phủ đầu, cái này đủ khiến kế hoạch di dời trung tâm chế tạo điện gia dụng đến Trung Quốc của SamSung bị kéo dài hết một năm.
Hương Tuyết Hải không chỉ rơi vào trong túi của đối thủ cạnh tranh, sản phẩm của Hương Tuyết Hải tại thị trường Trung Quốc thậm chí tại thị trường Châu Á đều hình thành cạnh tranh mãnh liệt đối với sản phẩm điện gia dụng của SamSung.
Ngày hôm nay, nghiệp vụ ĐTDĐ của SamSung tại Trung Quốc cũng nhận được áp chế của Cẩm Hồ cùng Khoa Vương Cao Khoa mà Cẩm Hồ dốc lực ủng hộ, thành tích của nghiệp vụ ĐTDĐ sau mùa hạ đã bị trượt dốc trên diện rộng.
Lúc này, lại một tin tức khiến người chán nản khác lại được chứng thực, tin tức này cũng khiến Lý Tại Thù phiền táo bất an.
ESS thành công nghiên cứu ra kỹ thuật chip băng tần cơ sở, ý nghĩa xí nghiệp này đã hoàn chỉnh nắm giữ toàn bộ cơ sở kỹ thuật nòng cốt của thông tin di động cá nhân.
Cho dù kỹ thuật hiện nay Cẩm Hồ nắm giữ đều là trung đê đoan, nhưng Cẩm Hồ ngoại trừ nắm giữ kỹ thuật hoàn chỉnh, còn thành lập hệ thống sản xuất hoàn chỉnh từ thiết kế, sản xuất chip, thiết kế đến in ấn mạch, lắp ráp sản xuất linh kiện, ý nghĩa Cẩm Hồ đã sở hữu ưu thế thành phẩm tuyệt đối trên dòng sản phẩm ĐTDĐ trung đê đoan.
Cho dù Motorola, Nokia, Philips, Ericsson, họ ở trên dòng sản phẩm ĐTDĐ trung đê đoan, Cẩm Hồ không còn ưu thế gì đáng nói.
Điều khiến Lý Tại Thù lo lắng nhất là, trên thăng cấp kỹ thuật Cẩm Hồ cũng chưa từng thả lỏng chút nào, thậm chí sắp tới có khả năng từ TI đưa vào kỹ thuật chế tạo tinh viên . , . micron.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mặc cho Địch Đan Thanh bình thường có mạnh mẽ, lúc này cũng chỉ có thể không chịu nổi xấu hổ mà vùi đầu giữa hai bắp đùi, mái tóc đen xỏa tung, che khuất nửa thân mình trắng trẻo, thanh âm mềm mại bảo Trương Khác đi ra ngoài.
Đối với nam nhân khống chế dục vọng hơi mạnh, thể nghiệm cực hạn nhất có lẽ chính là lần lượt đưa nữ nhân chọc người trìu mến lên đám mây chứ gì? Trương Khác đâu ngu như vậy nghe lời của cô liền đi ra ngoài, trái lại còn được đằng chân lân đằng đầu, y bước vào trong, gạt ra mái tóc của Địch Đan Thanh, kéo tay cô nắm lấy nơi đó.
Địch Đan Thanh vừa nắm tới, một lát sau mới ngẩng đầu, khôi phục lại chút ngang ngược ngày xưa, giận mắng: - Sao họ chưa bị cậu giết chết đi? Hồn của tôi cũng bị cậu làm tan đi rồi. Cô đưa tay mở vòi nước ấm của bồn tắm, chuẩn bị tắm một chút.
Trong phòng tắm dưới lầu không có đồ ngủ, Địch Đan Thanh cùng Trương Khác tắm xong phải ở chuồng đi ra, nhìn vết tích bừa bãi trên ghế sofa, đặc biệt là trên ghế sofa bị ẩm ướt một bãi, lúc này cũng không có sức mà thu dọn nữa. Địch Đan Thanh nhẹ nhàng ôm lấy lưng Trương Khác, ôn nhu nói: - Chuẩn bị đồ cho cậu rồi đó, lên lầu thay đi...
Hai người liền để lại một đống bừa bãi rồi lên lầu thay đồ.
Hai người ôm nhau mà ngủ, Địch Đan Thanh nhớ đến động bữa bãi trong phòng khách, trời vừa tảng sáng liền tỉnh lại, khoác áo ngủ đi xuống lầu, thấy trong phòng khách dưới lầu đã thu dọn ngăn nắp như mới, quần áo chỉnh tề xếp trên ghế sofa, chỗ vết tích ẩm ướt cũng đã được xử lý còn rất mờ.
Địch Đan Thanh xoay người lên lầu, đẩy ra cửa phòng ngủ của Vệ Lan. Ánh nắng sớm đã chiếu vào bên trong phòng, cô nàng ngủ đưa lưng về phía cửa, không có động tĩnh gì, hình như không cảm thấy được cửa mở, cũng không biết cô xuống lầu giúp hai người thu dọn lúc nào. Địch Đan Thanh đi qua xốc chăn lên, cũng chui vào chăn, từ phía sau khẽ ôm lấy Vệ Lan trong bộ váy ngủ bằng tơ, thấy cô còn không có động tĩnh, liền sờ soạng lên đôi gò bồng đảo mềm mại vểnh cao của cô, lại nhéo nhéo nó. Lúc này Vệ Lan mới không giả bộ ngủ nữa đẩy tay Địch Đan Thanh ra.
Vệ Lan xoay người lại, ôm lấy Địch Đan Thanh mà ngủ, nhìn Địch Đan Thanh trong ánh nắng sớm đặc biệt xinh đẹp, Vệ Lan giúp Địch Đan Thanh vuốt tóc mai ra sau tai, nói: - Chị đẹp thật đấy, cả người đều dung quang toả sáng...
- Sau này em sẽ biết... Địch Đan Thanh cười cười, quen tay chụp tay lên ngực Vệ Lan: - Có chuyện gì muốn nói với chị đúng không?
- Bị sợ hãi làm quên hết rồi, không tài nào nghĩ ra được. Vệ Lan nở nụ cười: - Hai người đúng là khốn khiếp, coi như em không tồn tại vậy, đèn trong phòng khách dưới lầu cũng không tắt.
- Không cần lo lắng những người khác thấy mà, ai ngờ em lại đột nhiên xuống lầu.
Địch Đan Thanh cũng hơi xấu hổ, đích thực là hơi gấp gáp: - Tiện nghi cho đôi tặc nhãn của em rồi. Tay cô xoa xoa vú Vệ Lan: - Biết nghĩ đến đàn ông rồi hả?
- Ai mà như chị. Vệ Lan thụt người ra sau, lòng bàn tay Địch Đan Thanh ấm áp, bị cô vuốt ve, lòng cũng ngứa ngáy, Vệ Lan lại hiếu kỳ hỏi: - Sao hai người như chó vậy, thế mà cũng được à?
- Sao không được? em nghĩ đàn ông... Địch Đan Thanh nở nụ cười, tay từ phía sau duỗi vào trong váy ngủ của Vệ Lan, ngón tay chạm phải da thịt trơn mềm như mỡ đông: - Tự em có nghịch chỗ đó rồi chứ? Địch Đan Thanh mò ngón tay đến chỗ quần lót giữa hai chân của Vệ Lan, đã rất ẩm ướt, như thể tẩm qua dầu.
- Em không cần... Vệ Lan vùi đầu vào lòng Địch Đan Thanh, kẹp chặt hai chân không cho tay của Địch Đan Thanh lộn xộn: - Rất là khó chịu, ngủ không được mới đi xuống giúp đồ khốn khiếp hai người thu dọn tàn cục... Cô lại hỏi: - Trong lòng chị thương nó ư?
- Ở trong mắt em, ái tình là giọt nước trong suốt, hình như có một chút tạp chất sẽ không còn là ái tình vốn có nữa rồi. Ở trong mắt chị, ái tình không phải là nước tinh khiết gì hết, ái tình là ở chỗ đó —— ngoại trừ cậu ấy, chị không yêu người khác được nữa. Lúc này Địch Đan Thanh cố ý làm ra vẻ mặt hung dữ: - Thỉnh thoảng biết nghĩ đến lão nương cũng coi như tiện nghi cho hắn rồi, thực sự là nên hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi, đợi ngày nào đó lão nương chơi chán hắn rồi... Hừ hừ!
"..." Vệ Lan cười duyên, lại hỏi: - Chị Đan Thanh, chị nói em có thể yêu người khác không?
- Đến Perth cùng chị đi, rời xa tên khốn đó một chút là được rồi. Địch Đan Thanh cười nói: - Tới Perth cũng thuận tiện.
- Em cũng không muốn lên lẹo mắt nữa. Vệ Lan nở nụ cười, còn nói thêm: - Như hai con chó, hai người thật không biết xấu hổ.
※※※
Khi Trương Khác tỉnh lại thì Địch Đan Thanh đã không còn bên cạnh, không biết cô thức dậy lúc nào rồi.
Sắc trời đã sáng, thân thể thoải mái, Trương Khác đứng ở phía trước cửa sổ, dõi mắt trông về mặt biển xanh thẳm phía xa, có vài hòn đảo nhỏ được bao phủ trong rừng rậm xanh như ngọc bích phân bố ở gần biển.
Trương Khác khoác áo ngủ đi ra khỏi phòng, cả căn phòng trông như không hề có người. Xuống đến góc cầu thang, thấy quần áo của y và Đan Thanh đang xếp ngay ngắn đặt trên ghế sofa, nghĩ thầm Đan Thanh cùng Vệ Lan không đi ra ngoài, lại trở lên lầu, thấy cửa phòng ngủ của Vệ Lan hờ khép, y đẩy cửa ra nhìn thấy hai tiểu mỹ nhân đang ôm nhau, mà mắt mở hau háu.
- Cậu lên rồi hả? Địch Đan Thanh duỗi duỗi người ngồi dậy: - Sáng sớm dậy thu dọn dưới lầu một chút rồi, lại muốn ngủ thêm một giác, sợ làm cậu tỉnh ngủ, nên ngủ ở đây.
Địch Đan Thanh duỗi người, dây đeo của váy ngủ tuột vai xuống, lộ ra nửa bộ ngực trắng phau. Vệ Lan cười giúp Địch Đan Thanh sửa lại dây đeo. Vệ Lan không biết xấu hổ ngồi dậy, váy ngủ rất mỏng, không mang áo ngực, then chốt là sáng sớm cảm giác quần lót ướt đẫm, mặc trên người khó chịu nên tuột ra ném lên sàn nhà, nếu như phơi bày bản thân cho người khác nhìn thấy, không phải là thiệt thòi lớn rồi sao?
- Hai người bình thường nhìn đảo ở cạnh biển thì có cảm giác gì? Trương Khác đi qua giật lại rèm cửa sổ, chỉ vào hòn đảo nhỏ đằng xa cho Địch Đan Thanh cùng Vệ Lan nhìn: - Em nhớ kỹ tây Australia hình như cho phép cá nhân mua hải đảo không người...
Thấy vẻ quái dị trên mặt Vệ Lan, y mới hỏi: - Chị làm sao thế?
Vẻ mặt Vệ Lan đương nhiên quái dị rồi, cô đâu nghĩ đến Trương Khác sẽ đi vào phòng ngủ của mình, còn trực tiếp đi tới bên cửa sổ nói chuyện hải đảo không người gì đó với họ, buổi sáng cô cởi quần lót ném lên sàn nhà cạnh giường, vải chỗ háng còn hướng lên trên, quần lót màu trắng, chỗ ẩm ướt lúc này đã khô, màu vàng để lại rất dễ thấy.
Nhìn ánh mắt Trương Khác dời xuống, Vệ Lan không gì xấu hổ hơn, cố duỗi qua muốn cầm lấy quần lót, cố quá nên toàn thân mất đi thăng bằng, tuột thẳng từ trên giường xuống, đầu cũng va mạnh vào bắp đùi Trương Khác.
Trương Khác lãnh đủ, Vệ Lan ngã không tính quá nặng, chỉ là áo ngủ hơi ngắn, phía dưới không co che chắn, cảnh xuân lộ hết không bỏ sót, hai vú trắng ngần vểnh cao, bắp đùi đều triệt để bại lộ dưới nắng sớm. Vệ Lan cũng ý thức được phơi bày bản thân, cô hoảng loạn che hai vú bò lên giường, cũng không nghĩ tới cô không mặc quần lót, hạ thể đỏ tươi sạch tinh cùng bờ mông trắng đều lộ rõ mồn một dưới nắng sớm. Giờ khắc này, Trương Khác thiếu chút nữa phun ra máu mũi.