Tiêu Thụy Dân nhìn không thấu trong lòng Trương Khác đang suy nghĩ cái gì, không quản nói như thế nào, Cẩm Hồ cùng điện tử Hoa Hạ một vì dân doanh, một vì quốc hữu, dưới thể chế kinh tế của thị trường trong nước có thể nói là đối thủ cạnh tranh tự nhiên, hơn nữa vào đầu năm giấy phép ĐTDĐ được phát ra nhiều càng là điện tử Hoa Hạ ở sau lưng xúi giục Bộ Thông tin trực tiếp nhằm vào Cẩm Hồ mà gây nên, quan hệ song phương càng trở nên gay go. Cẩm Hồ toàn lực ủng hộ Khoa Vương Cao Khoa, tạm thời không cung ứng linh kiện cho các xí nghiệp ĐTDĐ hàng trong nước khác nữa, cũng có loại nguyên nhân này ở bên trong.
Tiêu Thụy Dân không hy vọng xa vời Trương Khác có thể chân thành mà đối đãi với hắn, chỉ hy vọng thành ý của mình có thể thoáng đả động đến y, hắn nói tiếp: - Trên thực tế, loại xu thế này đã có manh mối rất rõ ràng rồi. Tháng 6 Khoa Vương Cao Khoa đưa ra ĐTDĐ bảo thạch, tháng 7 Cẩm Hồ đưa ra ĐTDĐ nắp gập, các hãng ĐTDĐ nước ngoài như Nokia, Motorola vào tháng 8 đều nhanh chóng đưa ra các mẫu mã ĐTDĐ mới, bộ môn phát triển cùng thiết kế sản phẩm của SamSung tại quốc nội cũng lập tức tăng thêm gần 300 nghiên cứu viên... Thoạt nhìn loại manh mối này chỉ giới hạn trong cạnh tranh thị trường cao đoan của Cẩm Hồ cùng các hãng ĐTDĐ hải ngoại, nhưng loại xu thế này muốn hướng tới thị trường trung đê đoan tôi nghĩ cũng là việc rất nhanh.
- Ừm. Trương Khác hai tay ôm trước ngực, thoải mái dựa lưng vào ghế: - Các hãng ĐTDĐ trong nước quả thật có khả năng đối mặt với khốn cục như vậy, vấn đề cụ thể còn phải nhờ các xí nghiệp cụ thể đi giải quyết...
- Tôi muốn xác nhận Cẩm Hồ có nắm giữ kỹ thuật thương dụng của chip băng tần cơ sở hay không? Tiêu Thụy Dân tay chống bàn, nghiêm túc hỏi.
Trương Khác cũng không nghĩ Tiêu Thụy Dân có lệ vào lúc này: - Giám đốc Tiêu lén tới tìm tôi, tôi nghĩ tin tức truyền ra đã làm cho một số người mất hứng. Nếu là Liên Tín bỏ qua phạm trù của Hiệp hội xúc tiến kỹ thuật ĐTDĐ số mà đơn độc hợp tác với chúng tôi, chỉ sợ sẽ làm cho một số người nổi trận lôi đình thôi!
- Nói như vậy, Cẩm Hồ quả thật đã nắm giữ kỹ thuật thương dụng của chip băng tần cơ sở rồi? - Ánh mắt Tiêu Thụy Dân sáng lấp lánh.
- Chip băng tần cơ sở dòng 0. 35 micron nguyên hình năm trước đã được phát triển, chỉ là tính ổn định của nó vẫn không khiến người thỏa mãn lắm. Trương Khác nói: - Hiện tại miễn cưỡng có thể sử dụng trên ĐTDĐ dòng I08 rồi...
i08 là một trong hai mẫu mã ĐTDĐ mà Cẩm Hồ đưa ra năm 97, năm 97 cũng chỉ định vị là dòng ĐTDĐ trung đê đoan. Hơn hai năm trôi qua, Cẩm Hồ cũng đã sớm loại bỏ I08 không sản xuất nữa, nhưng các hãng ĐTDĐ khác như Liên Tín thì vẫn có ĐTDĐ đồng quy cách đang tiêu thụ.
- Nghĩ chắc cậu cũng rõ ràng, cho dù Liên Tín nguyện ý chọn dùng chip băng tần cơ sở của Cẩm Hồ để sản xuất, nhưng không có đầy đủ lực lượng kỹ thuật để giải quyết nan đề kỹ thuật khác ngoài nguyên vật liệu chip băng tần cơ sở...
Tiêu Thụy Dân nói.
Trương Khác ngẩng đầu, nhìn Tiêu Thụy Dân: - Chúng tôi sẽ không đơn thuần tiêu thụ chip băng tần cơ sở, chúng tôi sẽ cung cấp cho khách hàng trọn vẹn phương án giải quyết kỹ thuật ĐTDĐ số hoàn chỉnh dựa trên các nguyên vật liệu như chip băng tần cơ sở, hơn nữa với giá rẻ...
- Ngày hôm nay làm phiền rồi. Tiêu Thụy Dân đạt được đáp án hắn muốn biết, liền đứng dậy cáo từ: - Tôi sẽ ngồi chuyến bay đêm về Bắc Kinh, trong vòng 3 ngày hẳn là có tin tức xác thực trả lời cho Cẩm Hồ.
Trương Khác cười cười, nắm tay với hắn: - Ba ngày sau tôi sẽ ở Kiến Nghiệp chờ anh.
※※※※
Sau khi Tiêu Thụy Dân rời khỏi, Trương Khác gọi điện thoại cho Trần Tín Sinh, nói cho hắn Tiêu Thụy Dân có ý định thúc đẩy ĐTDĐ của Liên Tín chọn dùng kỹ thuật chip băng tần cơ sở của ESS.
- Tiêu Thụy Dân muốn làm thành việc này, coi bộ độ khó không nhỏ. Trần Tín Sinh ở trong điện thoại khẽ thở dài một hơi: - Nhưng để lại con đường cho họ hình như cũng không đủ rộng —— nếu Tiêu Thụy Dân không thể ở lại điện tử Hoa Hạ được, có thể mời hắn đến Cẩm Hồ không?
- Đây không phải là một cái tát cho Bộ Thông tin, điện tử Hoa Hạ sao? Trương Khác cười cười: - Đến lúc đó hãy tính đi. Lúc này Tiêu Thụy Dân đập nồi dìm thuyền ép bản thân đến tuyệt lộ cũng không phải không có khả năng tìm được đường sống trong chỗ chết, chí ít hiện tại điện tử Hoa Hạ còn chưa thoát khỏi Bộ Thông tin, Tiêu Thụy Dân cũng coi đây thành cơ hội cuối cùng, bằng không thì cũng sẽ không đặc biệt chờ tôi ở Hồng Kông đâu.
"..." Trần Tín Sinh trầm ngâm vài giây trong điện thoại, còn nói thêm: - Nếu như thuận lợi, có phải để cho Khoa Vương Cao Khoa cùng Liên Tín bình đẳng cạnh tranh hay không?
- Ừm, đó là khẳng định. Trương Khác nói: - Còn nữa, bản thân chúng ta cũng phải có sản phẩm chọn dùng kỹ thuật chip băng tần cơ sở của ESS, bản thân chúng ta cũng không dùng, sao khiến người khác yên tâm được?
------------------------- Dịch Vân Phi vừa mới thị sát qua khu sản nghiệp cao tân Thành Đô trở về Bắc Kinh, buổi sáng tham gia một hoạt động của Trung Quan Thôn, buổi chiều mới trở lại phòng làm việc của Bộ Thông tin tại phố tây Trường An nghỉ ngơi chút.
Đến bộ, cảm thấy bầu không khí hơi dị dạng, hắn không nói năng gì, ngồi trong phòng làm việc không đến năm phút đồng hồ, gọi Trần Xuân Bình của Sở quy hoạch vào phòng làm việc, mới biết Tiêu Thụy Dân của Liên Tín suốt đêm từ Hồng Kông chạy về Bắc Kinh, sáng sớm đã chạy tới tìm Cảnh Trùng Dương, sau khi Tiêu Thụy Dân đi vào phòng làm việc Cảnh Trùng Dương khoảng chừng nửa giờ, Cát Kiến Đức mới chạy qua, đều suy đoán là Cảnh Trùng Dương gọi điện thoại gọi Cát Kiến Đức tới.
Cả buổi sáng, đi tới hành lang đều nghe Cảnh Trùng Dương lớn tiếng khắc khẩu truyền ra từ trong phòng làm việc.
Văn phòng của Bộ Thông tin thiết bị lắp đặt tương đối cũ, tại phòng làm việc thảo luận mà lớn tiếng là trong hành lang cũng nghe được, chỉ là ai cũng sẽ không phạm kiêng kỵ dán lỗ tai đến cửa nghe bên trong tới cùng đang khắc khẩu cái gì, chẳng qua cũng có thể loáng thoáng nghe được rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Tiêu Thụy Dân trực tiếp đi tìm Cảnh Trùng Dương, Dịch Vân Phi cũng không tiện nhúng tay vào, chỉ ngồi xem biến, cho phép Liên Tín chọn dùng kỹ thuật chip băng tần cơ sở của Cẩm Hồ hay không, cũng không tính là đại sự gì, không cần lấy ra để mà công khai thảo luận. Cảnh Trùng Dương một gõ là có thể định âm, nhưng cũng không khó tưởng tượng Cát Kiến Đức vì sao tức giận.
Mặc dù đem những xí nghiệp Liên Tín, Liên Tấn đều quy cho điện tử Hoa Hạ rồi, nhưng uy tín của Cát Kiến Đức tại nội bộ điện tử Hoa Hạ cũng không cao, Tiêu Thụy Dân bỏ qua hắn trực tiếp đến Cảnh Trùng Dương tìm sự ủng hộ, cho dù giữa Cát Kiến Đức cùng Cẩm Hồ không tồn tại ân oán cá nhân gì, đây cũng không phải là cục diện mà hắn hy vọng nhìn thấy.
Trong lòng Tiêu Thụy Dân cũng rõ ràng, dựa theo quy củ, ý nghĩ của hắn tại nội bộ điện tử Hoa Hạ sẽ bị bóp nát đầu tiên, thừa dịp điện tử Hoa Hạ còn thuộc Bộ Thông tin quản hạt, trực tiếp tìm Cảnh Trùng Dương phân xử là cơ hội cuối cùng của hắn.
Cảnh Trùng Dương tới cùng sẽ có thái độ gì?
Dịch Vân Phi cũng không nắm chắc điều này.
Trương Khác không có thói quen mang theo ví tiền trong người, y sờ sờ túi quần, chỉ có đồng, liền đưa nó cho Trần Tĩnh: - Trong bệnh viện giữ xe hết đồng, cô gửi ở ven đường đi, chỉ mất đồng thôi. Tôi lập tức gọi điện cho Phó Tuấn, bảo anh ấy đem tiền mặt qua đây.
Trần Tĩnh cầm lấy tiền, bẻ tay lái chuẩn bị lui ra ngoài, gửi xe trên đường ngoài bệnh viện rồi mới đi vào tìm Trương Khác.
Khi Trần Tĩnh chuyển đầu xe muốn đi thì từ trong bóng tối đột nhiên lao ra bảy tám thanh niên chặn lại đầu xe. Trần Tĩnh không đóng cửa sổ xe lại, có người thò tay thẳng vào trong xe rút chìa khóa, rồi hắn quát to: - Xuống xe, xuống xe!
Trần Tĩnh hốt hoảng, coi như là ăn cướp, cướp tại trung tâm thành phố, tại cổng bệnh viện Nhân Dân tỉnh, xã hội này cũng kinh khủng quá rồi.
Trương Khác còn chưa đi vào trong khu cấp cứu, đang gọi điện thoại cho Phó Tuấn bảo hắn đem tiền tới bệnh viện, trên người y ngay cả chi phiếu cũng không đem. Thấy có người chặn xe của Trần Tĩnh, Trương Khác vội vàng đi tới, hỏi: - Chuyện gì, các người muốn làm gì?
- Vì sao ngăn cản xe, trong lòng hai người rõ ràng. Xuống xe trước rồi nói.
Người dẫn đầu mặc đồng phục của cục CSGT, hắn thò đầu vào trong xe nhìn thoáng qua, thấy Trần Tĩnh xinh đẹp ngời ngợi, không dám thô bạo kéo người, hắn mở cửa xe bảo Trần Tĩnh xuống xe, lại xoay người lại chỉ tay vào Trương Khác, đẩy y ra sau xe, hỏi: - Vừa rồi có phải anh đưa tiền cho cô ta không?
Hắn rút ra một tờ giấy, mở ra trên đuôi xe rồi nói: - Việc này không liên quan gì đến anh, anh chỉ cần ký tên lên tờ giấy này, thừa nhận ngồi qua này chiếc xe, biển số xe là... Hắn hỏi người đứng ở sau xe: - Biển số xe là bao nhiêu?
- Hải f, là xe của Hải Châu...
Trương Khác thấy xe cứu thương trước khu cấp cứu đã chạy đi, nhân viên đều đã vào khu cấp cứu. Y quay đầu lại thoáng nhìn thanh niên đứng ở sau xe báo biển số xe, khóe miệng hắn khẽ nhếch nụ cười, đối với loại cười này y quá quen thuộc rồi, đơn giản là các loại ý như "đã câu được một con cá lớn", "lại khấm khá rồi", y nghĩ thầm chắc không phải đem họ trở thành xe gian(xe không chính chủ) để bắt chứ?
- Anh ngồi xe của cô ta từ đâu? viết vào chỗ này. Người mặc đồng phục chỉ vào chỗ trống bảo Trương Khác: - Đến bệnh viện Nhân Dân tỉnh Kiến Nghiệp, anh trả cho cô ta bao nhiêu tiền, những cái này anh phải viết lên... Trong thành phố nhiều bộ môn đang nhằm vào xe cộ phi pháp triển khai hành động "bắt xe gian", anh ngồi xe gian là không nên rồi, giờ phải phối hợp với chúng tôi hành động.
- Các người có nhầm lẫn gì không vậy? Lúc này Trần Tĩnh mới nghe rõ là chuyện gì xảy ra, cô đi tới giải thích: - Tôi đâu giống như là đi đón khách?
- Đường Tam Hà này ban đêm có nhiều gái còn ăn mặc gợi cảm hơn cả cô, mặt mũi cũng không kém cô đâu. Người ta không phải cũng lái xe đón khách sao? Hắn nhếch miệng cười, nói năng lỗ mãng: - Cô nói cho tôi biết, trên người cô chỗ nào không giống với lái xe gian đâu nào?
Hắn quay đầu lại vẫy tay, người phía sau cầm tới một cameras, nói: - Quá trình hai người giao dịch trả tiền, chúng tôi đều quay lại cả rồi, cái này gọi là bảo lưu chứng cứ, cô muốn chống chế cũng không có cửa đâu, chuẩn bị tiền phạt đi.
- Tôi với anh ấy là bạn, sao tôi lại thu tiền của anh ấy được? tôi cầm tiền của anh ấy là chuẩn bị trả tiền gửi xe ở bên ngoài.. Trần Tĩnh biện giải.
- Cô cho rằng lời này của cô ai sẽ tin? Người mặc đồng phục xem thường nhìn Trần Tĩnh chằm chằm, hắn lại lấy ra một cuốn sổ nhỏ trông như biên lai, cầm lấy bút rồi nhanh chóng viết viết, xong rồi xé một tờ nhét vào tay Trần Tĩnh, không cho phân giải gì hết: - Tôi không quản có phải là cô chuyên môn lái xe gian hay không, nhưng chạy một lần là không được, để cho tôi thấy thì càng không được. Cô chuẩn bị vạn rồi sau đó đến nơi này nộp tiền phạt nhận xe, có ý kiến gì thì cũng mời cô đến đây trình bày. Chúng ta cũng không phải để cho cô trình bày đâu.
Trần Tĩnh ý thức được biển số xe Hải Châu trên xe cô không làm cho những người này sợ hãi, mà cửa bệnh viện còn đậu nhiều xe ba bánh thế mà, nhưng cũng không thấy những người này đi quản họ... Tú tài gặp phải binh, có lý nói không rõ, không thể ăn thiệt thòi trước mắt, cũng không dây dưa với những người này. Trần Tĩnh nói: - Được thôi, các người cứ kéo xe đi, cuối cùng tôi cũng sẽ tìm được chỗ nói lí lẽ. Tôi có thể lấy vật phẩm cá nhân của tôi ở trong xe ra chứ?
Trần Tĩnh khom lưng lấy ra vật phẩm cá nhân trong xe, xe cho họ kéo, cũng không sợ họ ăn mất.
Trương Khác nhìn sắc mặt của mấy người này, trong lòng rất chán ghét, họ đâu phải là muốn quản xe gian gì đâu, căn bản là tóm được một cái giấy phạt vạn đồng mà thôi. Nhìn biên bản những người này đưa tới bắt mình ký tên, Trương Khác không khỏi cười khổ, lẽ nào mình ký xuống còn phải đi theo chỉ rõ Trần Tĩnh lái xe gian hay sao? Thực sự là sẽ bị người khác cười rụng răng, loại chuyện vớ vẩn này cũng gặp được, hơn nữa còn ở bệnh viện Nhân Dân tỉnh.
Lúc này ĐTDĐ vang lên, Trương Khác thấy là điện thoại của Phó Tuấn, không nghĩ tới họ chạy tới nhanh như vậy. Trương Khác nối máy nói cho Phó Tuấn mình đang ở cổng bệnh viện.
Lúc này chồng của người tự sát trong chiếc áo sơ mi vải thô dính đầy dầu máy từ trong khu cấp cứu hớt hải chạy ra ngoài, chắc là vội vàng trở lại xoay tiền.
Trương Khác không thể để hắn hoảng loạn vô thần trở lại như vậy, nghĩ thầm vợ hắn uống thuốc trừ sâu tự sát đã khiến năng lực tiếp nhận của tâm lý hắn đạt đến cực hạn rồi. Lúc này một đả kích nho nhỏ cũng đều có khả năng dẫn thanh niên này đi đến tuyệt lộ.
- Này!
Trương Khác lớn tiếng gọi thanh niên kia lại.
Thanh niên đó không đáp lại, hắn cũng không cho rằng trước khu cấp cứu bệnh viện sẽ có người quen mình, vẫn vội vã chạy về hướng chiếc xe máy ba bánh đậu trước cửa bệnh viện.
Trương Khác xoay người muốn đuổi theo ngăn chồng của người tự sát lại, cũng không ngờ người mặc chế phục tóm lại áo y: - Anh phải kí lên, thừa nhận trả tiền ngồi xe của cô ta mới có thể đi, anh có nghĩa vụ phối hợp với chúng tôi chấp pháp.
Người đó động tác thô bạo, Trương Khác thình lình bị kéo đứt hai cúc áo sơ mi, nhìn người chồng ngồi lên xe máy ba bánh, còn mình thì bị kéo lại không đi được, dưới tình thế cấp bách, trong lòng tức giận, y quay đầu lại trừng mắt với viên cảnh sát, ánh mắt lạnh lùng nhìn bàn tay hắn đang kéo áo mình: - Con mẹ mày có buông tay không?
Nhìn xe của người chồng sắp chạy ngang qua người mình, Trương Khác cũng quản không được nhiều, đạp lên bắp đùi nhân viên cảnh sát một cái, làm hắn ngã ngồi xuống đất, rồi chạy tới ngăn lại xe máy ba bánh, nói với người chồng: - Anh chờ một lát đi, tôi có chuyện muốn nói với anh...