Trương Khác không có thói quen mang theo ví tiền trong người, y sờ sờ túi quần, chỉ có 5 đồng, liền đưa nó cho Trần Tĩnh: - Trong bệnh viện giữ xe hết 10 đồng, cô gửi ở ven đường đi, chỉ mất 5 đồng thôi. Tôi lập tức gọi điện cho Phó Tuấn, bảo anh ấy đem tiền mặt qua đây.
Trần Tĩnh cầm lấy tiền, bẻ tay lái chuẩn bị lui ra ngoài, gửi xe trên đường ngoài bệnh viện rồi mới đi vào tìm Trương Khác.
Khi Trần Tĩnh chuyển đầu xe muốn đi thì từ trong bóng tối đột nhiên lao ra bảy tám thanh niên chặn lại đầu xe. Trần Tĩnh không đóng cửa sổ xe lại, có người thò tay thẳng vào trong xe rút chìa khóa, rồi hắn quát to: - Xuống xe, xuống xe!
Trần Tĩnh hốt hoảng, coi như là ăn cướp, cướp tại trung tâm thành phố, tại cổng bệnh viện Nhân Dân tỉnh, xã hội này cũng kinh khủng quá rồi.
Trương Khác còn chưa đi vào trong khu cấp cứu, đang gọi điện thoại cho Phó Tuấn bảo hắn đem tiền tới bệnh viện, trên người y ngay cả chi phiếu cũng không đem. Thấy có người chặn xe của Trần Tĩnh, Trương Khác vội vàng đi tới, hỏi: - Chuyện gì, các người muốn làm gì?
- Vì sao ngăn cản xe, trong lòng hai người rõ ràng. Xuống xe trước rồi nói.
Người dẫn đầu mặc đồng phục của cục CSGT, hắn thò đầu vào trong xe nhìn thoáng qua, thấy Trần Tĩnh xinh đẹp ngời ngợi, không dám thô bạo kéo người, hắn mở cửa xe bảo Trần Tĩnh xuống xe, lại xoay người lại chỉ tay vào Trương Khác, đẩy y ra sau xe, hỏi: - Vừa rồi có phải anh đưa tiền cho cô ta không?
Hắn rút ra một tờ giấy, mở ra trên đuôi xe rồi nói: - Việc này không liên quan gì đến anh, anh chỉ cần ký tên lên tờ giấy này, thừa nhận ngồi qua này chiếc xe, biển số xe là... Hắn hỏi người đứng ở sau xe: - Biển số xe là bao nhiêu?
- Hải f23568, là xe của Hải Châu...
Trương Khác thấy xe cứu thương trước khu cấp cứu đã chạy đi, nhân viên đều đã vào khu cấp cứu. Y quay đầu lại thoáng nhìn thanh niên đứng ở sau xe báo biển số xe, khóe miệng hắn khẽ nhếch nụ cười, đối với loại cười này y quá quen thuộc rồi, đơn giản là các loại ý như "đã câu được một con cá lớn", "lại khấm khá rồi", y nghĩ thầm chắc không phải đem họ trở thành xe gian(xe không chính chủ) để bắt chứ?
- Anh ngồi xe của cô ta từ đâu? viết vào chỗ này. Người mặc đồng phục chỉ vào chỗ trống bảo Trương Khác: - Đến bệnh viện Nhân Dân tỉnh Kiến Nghiệp, anh trả cho cô ta bao nhiêu tiền, những cái này anh phải viết lên... Trong thành phố nhiều bộ môn đang nhằm vào xe cộ phi pháp triển khai hành động "bắt xe gian", anh ngồi xe gian là không nên rồi, giờ phải phối hợp với chúng tôi hành động.
- Các người có nhầm lẫn gì không vậy? Lúc này Trần Tĩnh mới nghe rõ là chuyện gì xảy ra, cô đi tới giải thích: - Tôi đâu giống như là đi đón khách?
- Đường Tam Hà này ban đêm có nhiều gái còn ăn mặc gợi cảm hơn cả cô, mặt mũi cũng không kém cô đâu. Người ta không phải cũng lái xe đón khách sao? Hắn nhếch miệng cười, nói năng lỗ mãng: - Cô nói cho tôi biết, trên người cô chỗ nào không giống với lái xe gian đâu nào?
Hắn quay đầu lại vẫy tay, người phía sau cầm tới một cameras, nói: - Quá trình hai người giao dịch trả tiền, chúng tôi đều quay lại cả rồi, cái này gọi là bảo lưu chứng cứ, cô muốn chống chế cũng không có cửa đâu, chuẩn bị tiền phạt đi.
- Tôi với anh ấy là bạn, sao tôi lại thu tiền của anh ấy được? tôi cầm tiền của anh ấy là chuẩn bị trả tiền gửi xe ở bên ngoài.. Trần Tĩnh biện giải.
- Cô cho rằng lời này của cô ai sẽ tin? Người mặc đồng phục xem thường nhìn Trần Tĩnh chằm chằm, hắn lại lấy ra một cuốn sổ nhỏ trông như biên lai, cầm lấy bút rồi nhanh chóng viết viết, xong rồi xé một tờ nhét vào tay Trần Tĩnh, không cho phân giải gì hết: - Tôi không quản có phải là cô chuyên môn lái xe gian hay không, nhưng chạy một lần là không được, để cho tôi thấy thì càng không được. Cô chuẩn bị 3 vạn rồi sau đó đến nơi này nộp tiền phạt nhận xe, có ý kiến gì thì cũng mời cô đến đây trình bày. Chúng ta cũng không phải để cho cô trình bày đâu.
Trần Tĩnh ý thức được biển số xe Hải Châu trên xe cô không làm cho những người này sợ hãi, mà cửa bệnh viện còn đậu nhiều xe ba bánh thế mà, nhưng cũng không thấy những người này đi quản họ... Tú tài gặp phải binh, có lý nói không rõ, không thể ăn thiệt thòi trước mắt, cũng không dây dưa với những người này. Trần Tĩnh nói: - Được thôi, các người cứ kéo xe đi, cuối cùng tôi cũng sẽ tìm được chỗ nói lí lẽ. Tôi có thể lấy vật phẩm cá nhân của tôi ở trong xe ra chứ?
Trần Tĩnh khom lưng lấy ra vật phẩm cá nhân trong xe, xe cho họ kéo, cũng không sợ họ ăn mất.
Trương Khác nhìn sắc mặt của mấy người này, trong lòng rất chán ghét, họ đâu phải là muốn quản xe gian gì đâu, căn bản là tóm được một cái giấy phạt 3 vạn đồng mà thôi. Nhìn biên bản những người này đưa tới bắt mình ký tên, Trương Khác không khỏi cười khổ, lẽ nào mình ký xuống còn phải đi theo chỉ rõ Trần Tĩnh lái xe gian hay sao? Thực sự là sẽ bị người khác cười rụng răng, loại chuyện vớ vẩn này cũng gặp được, hơn nữa còn ở bệnh viện Nhân Dân tỉnh.
Lúc này ĐTDĐ vang lên, Trương Khác thấy là điện thoại của Phó Tuấn, không nghĩ tới họ chạy tới nhanh như vậy. Trương Khác nối máy nói cho Phó Tuấn mình đang ở cổng bệnh viện.
Lúc này chồng của người tự sát trong chiếc áo sơ mi vải thô dính đầy dầu máy từ trong khu cấp cứu hớt hải chạy ra ngoài, chắc là vội vàng trở lại xoay tiền.
Trương Khác không thể để hắn hoảng loạn vô thần trở lại như vậy, nghĩ thầm vợ hắn uống thuốc trừ sâu tự sát đã khiến năng lực tiếp nhận của tâm lý hắn đạt đến cực hạn rồi. Lúc này một đả kích nho nhỏ cũng đều có khả năng dẫn thanh niên này đi đến tuyệt lộ.
- Này!
Trương Khác lớn tiếng gọi thanh niên kia lại.
Thanh niên đó không đáp lại, hắn cũng không cho rằng trước khu cấp cứu bệnh viện sẽ có người quen mình, vẫn vội vã chạy về hướng chiếc xe máy ba bánh đậu trước cửa bệnh viện.
Trương Khác xoay người muốn đuổi theo ngăn chồng của người tự sát lại, cũng không ngờ người mặc chế phục tóm lại áo y: - Anh phải kí lên, thừa nhận trả tiền ngồi xe của cô ta mới có thể đi, anh có nghĩa vụ phối hợp với chúng tôi chấp pháp.
Người đó động tác thô bạo, Trương Khác thình lình bị kéo đứt hai cúc áo sơ mi, nhìn người chồng ngồi lên xe máy ba bánh, còn mình thì bị kéo lại không đi được, dưới tình thế cấp bách, trong lòng tức giận, y quay đầu lại trừng mắt với viên cảnh sát, ánh mắt lạnh lùng nhìn bàn tay hắn đang kéo áo mình: - Con mẹ mày có buông tay không?
Nhìn xe của người chồng sắp chạy ngang qua người mình, Trương Khác cũng quản không được nhiều, đạp lên bắp đùi nhân viên cảnh sát một cái, làm hắn ngã ngồi xuống đất, rồi chạy tới ngăn lại xe máy ba bánh, nói với người chồng: - Anh chờ một lát đi, tôi có chuyện muốn nói với anh...
- Em nhíu mày bao lâu để nghĩ cái này đó hả? Trần Tĩnh béo má Tạ Tử Gia: - Đầu em đúng là chứa băng, ngay cả tư duy cũng lạnh như băng...
- Chuyện thông cảm thì để Trương Khác biểu diễn trước mặt chị là được rồi, nếu y không đang nghiên cứu thị trường tầm trung và thấp, chị nghĩ vì sao y có thể hiểu rõ vấn đề công nhân thất nghiệp thấu triệt như thế? Em chỉ một lòng muốn dẫm nát đám nam nhân thối dưới lòng bàn chân thôi.
- Được rồi, được rồi, tóm lại chị biết không có ai dám áp bách em. Trần Tĩnh cắt ngang lời tuyên ngôn của Tạ Tử Gia: - Chị chạy bên ngoài suốt cả ngày rồi, phải đi tắm đây, chẳng ai muốn nghe luận điệu của em đâu.
Trần Tĩnh đi vào phòng tắm, vặn vòi nước, cô cởi bộ trang phục chính thống thường mặc trong công việc, nửa khỏa thân đứng trong bồn tắm, nhớ lại cảm giác chạm tay vào má Trương Khác, nhớ lại mấy giây sợ hãi và ngọt ngào chờ đợi được hôn, ngây cả ra, không biết lần sau gặp lại phải làm sao, tiếp tục hay là coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cảm thụ tuyệt vời lúc chạm vào nhau đó, dù muốn tiếp tục thì phải làm sao mới thích hợp, dù sao đây là vụng trộm, không thể cùng nhau đi xem phim, đi dạo phố như những cặp đôi bình thường nghĩ, Trần Tĩnh ôm đầu suy nghĩ, lúc thì nhớ lại cảm giác mỹ diệu kia, lúc thì nghĩ tới làm sao để quan hệ hai người tiếp tục không có vẻ trông quá xấu hổ.
Đợi nước xả nửa bồn tắm, Trần Tĩnh cởi hết đồ lót, trần chuống nằm xuống, nhìn cơ thể đầy đặn và da thịt như châu ngọc của mình, nói với không khí: - Trương Khác, người ta giảm giá bán cho anh rồi đấy, anh phải đối xử với người ta tốt một chút, biết không hả?
- Chị đang nói với ai thế? Tạ Tử Gia ở bên ngoài hỏi:
- Hả... À.. Trần Tĩnh không nhịn được phì cười, xấu hổ đem cả người chìm vào trong nước, nói vọng ra: - Mai phải họp còn gì, chị đang luyện tập trước.
Ngủ một giấc ngon lành, sáng hôm sau tỉnh lại lấy cơ thể thư thái, sáng khoái dễ chịu, Trần Tĩnh chẳng còn nhớ từ khi nào mới ngủ thích như thế, xem đồng hồ đặt trên tủ đầu giường, mới ngủ được sáu tiếng thôi, soi gương thấy da mình trắng như trứng gà bóc vỏ vậy, Trần Tĩnh rất hài lòng với là da của mình hôm nay, thầm nghĩ thật là lạ, chỉ khẽ chạm vào thôi lại có thể làm tâm cảnh con người sinh ra biến hóa lớn như thế.
Đứng trước cửa sổ, để sắc trời nước núi non nuôi dưỡng đôi mắt, đột nhiên thấy dưới lâu có một chiếc Porsche màu lam bảo thạch, trong xe không giống có người, nhớ lại hôm qua nói đùa với Trương Khác mượn xe, đi chân đất xuống lầu, có một bức thư được người ta nhé qua khe cửa, Trần Tĩnh cười chạy tới, nhặt bức thư lên, lấy ra chìa khóa và một tờ giấy.
Trương Khác viết:" Tài xe gọi là sẵn sàng, xe đỗ trước nhà."
Trần Tĩnh nhìn mấy chữ ngắn ngủ đó rất nhiều lần, nghe thấy tiếng Tạ Tử Gia đi lại trên lầu, vội nhé thư vào phong bì, lại nhét phong bì vào khe tủ, nhìn Tạ Tử Gia đang đi xuống, cười hỏi: - Sao dậy sớm thế?
- Chị chạy rầm rầm xuống lầu, chị tưởng biệt thự cách âm tốt lắm à? Tự Tử Gia nhìn chiếc Porsche, thắc mắc: - Ai đỗ xe ở đó thế?
- Mượn của Trương Khác đấy. Trần Tĩnh giơ chìa khó trong tay lên: - Chẳng biết cậu ta phái ai đưa xe tới, nhét chìa khóa vào trong khe cửa.
- Trương Khác bao nhiêu tuổi thế, sao gu thẩm mỹ y như ba em ấy. Tạ Tử Gia nhíu mày nhìn thân xe thuôn dài của chiếc Porsche: - Trong những chiếc Porsche thì cái này xấu nhất! Chị nói xem di động cao cấp của Cẩm Hồ do Trương Khác tự thiết kế đấy à? Gu thẩm mỹ của y làm người ta phải hoài nghi.
Trần Tĩnh cười không đáp, nắm chặt chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay, lên lầu rửa mặt, trong lòng muốn gọi điện cho Trương Khác, nhưng lại không muốn giống như cô gái mới được yêu, kiên nhẫn không gọi.
Đợi rửa ráy, trang điểm xong xuôi, nhìn mặt trời từ phía hồ mọc lên, Trần Tĩnh mới cầm di động bám số cho Trương Khác, điện thoại còn chưa thông thì thình lình Tạ Tử Gia đẩy cửa đi vào.
- Cho em mượn kem dưỡng da của chị... Tạ Tử Gia đi thẳng tới bàn trang điểm tìm kem dưỡng da, thấy nét mặt Trần Tĩnh hơi khác thường, quay đầu hỏi: - Chị gọi điện cho ai thế.
- Chẳng ai cả, Trương Khác, người ta cho chị mượn xe, thế nào cũng phải gọi điện cám ơn một tiếng, chẳng biết đã ngủ dậy chưa...
Trần Tĩnh còn định nói dối vài câu lấp liếm thì giọng Trương Khác truyền ra: - Thích xe đó không, chiếc Porsche đó là chiếc tôi thích nhất đấy, bình thường chẳng có cơ hội lái, sáng nay tôi bận mất rồi, buổi chiều lúc nào cô cần tài xế cứ gọi tôi một tiếng...
- Cám ơn anh hôm qua chở tôi về, hôm nay lại còn cho tôi mượn xe... Tôi mượn dùng vài ngày, đợi họ làm rõ vấn đề, tôi lấy xe lại đổi. Trước mặt Tạ Tử Gia, Trần Tĩnh chỉ có thể lấy giọng điệu công chuyện để nói, tỏ ra bình tĩnh khách khí một chút, không muốn biểu lộ tình cảm với Trương Khác, nói qua loa vài câu thì cúp máy. Đợi đến khi Tạ Tử Gia xoa kem xong đi ra, Trần Tĩnh hối hận vô cùng, nếu Trương Khác hiểu lầm cú điện thoại này là mình có ý cực tuyệt thì sao, nghĩ tới đó Trần Tĩnh vò đầu, giọng điệu khách khí đó, hiểu lầm là cái chắc rồi, nhưng cô không có dũng khí gọi điện lại nói với Trương Khác vì có Tạ Tử Gia ở đó cho nên mới nói như vậy, trong lòng rối rắm vô cùng.
~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~
Nhận được điện thoại của Phó Tuấn, Điền Lực Sơn dẫn Trương Văn Lệ theo tìm Trương Khác.
Khu chung cư Thanh Niên trong ngõ Học Phủ có tổng cộng tòa nhà, cứ bốn tòa nhà lại thành một khu độc lập, về sau qua sửa chữa, tách bốn tòa nhà ở giữa ra, đem tòa nhà ở gần cổng Đh Đông Hải thành một khu riêng biệt, ba cái còn lại thành nhà ở giá rẻ cho nhân viên sáng nghiệp thuê.
Tòa nhà tự thành một khu riêng rẽ kia tất nhiên trong mắt một số người mang sắc thái thần bí.
Điền Lực Sơn lần đầu tiên đi vào tòa nhà đó, chỉ thấy một số thanh niên nam nữ dáng vẻ giống sinh viên ra vào, Điền Lực Sơn nói rõ mục đích với nhân viên an ninh, một lúc sau Phó Tuấn đích thân đi xuống đón bọn họ.
Vào trong thang máy, Điền Lực Sơn chi thấy biển hiển thị tầng, nghi hoặc hỏi: - Đứng bên ngoài nhìn thấy tòa nhà này có tầng, hay là tôi nhìn nhầm.
- Chỉ có tầng, tầng không phải nơi ở. Phó Tuấn ấn vào máy nhận dạng vân tay, giải thích: - Năm ngoái xảy ra vài chuyện, một số biện pháp an ninh trở nên nghiêm ngặt, chỉ có dùng dấu vân tay phù hợp mới có thể lên tầng ...
Điền Lực Sơn cười: - Sống thế thì buồn nhỉ, khác gì là bị nhốt trong lồng.
Phó Tuấn chưa bao giờ thấy cuộc sống của Trương Khác buồn chán, nửa đêm còn phải cùng y lén lút lái xe Porsche tới cửa nhà người ta, tất nhiên hắn không thể đem chuyện thú vị đó kể lung tung, nói với Điền Lực Sơn một số việc xảy ra tối qua: - Vấn đề tái nghiệp của đôi vợ chồng đó, Khác thiếu gia mong xưởng trưởng Điền ra mặt giải quyết hộ họ..
Điền Lực Sơn trầm mặc một lúc thở dài: - Trong vạn công nhân mất việc, có bao nhiêu gia đình công nhân mất việc cả vợ chồng còn chưa có thống kê chính thức, nhưng chắc không ít, văn phòng chúng tôi tiếp xúc rất nhiều gia đình đặc biệt khó khăn, chính phủ thành phố phải ưu tiên giải quyết vấn đề này mới có thể cài thiện được một chút.
- Khi tôi đi đón mọi người thì Khác thiếu gia vừa mới nhận được điện thoại của bí thư La, chắc là có kế luận rồi.