Các nhân viên công tác tạm thời của cục CSGT đang canh giữ ở cửa bệnh viện Nhân Dân tỉnh thấy thủ lĩnh bị đối phương đạp cho một cái ngã chúi dụi, họ liền tiến lên vây quanh, muốn bắt Trương Khác đánh cho một trận. Lúc này từ cổng chạy ào vào một chiếc Mercedes Benz, một chiếc xe Buick thương vụ màu đen, xe không giảm tốc độ liền nhảy xuống bốn người.
Phó Tuấn ôm lấy cổ của thanh niên đang tóm cổ áo Trương Khác, kẹp mạnh buộc hắn phải buông tay nắm cổ áo Trương Khác ra trước, lại dùng lực đẩy hắn ra một bên, lúc này mới hỏi Trương Khác đã xảy ra chuyện gì.
Trương Khác không có thời gian giải thích cho Phó Tuấn, liền nói với người chồng: - Chúng tôi vừa mới lái xe đi qua con hẻm Quản Gia, biết vợ anh đã xảy ra chuyện, cùng với nỗi khó khăn của gia đình anh, cho nên muốn tận một chút lực, hy vọng anh đừng cự tuyệt...
Người chồng mặc dù thương tâm gần chết, trong lòng lại tràn đầy hổ thẹn đối với vợ mình, còn bị sự việc xảy ra ở trước cổng bệnh viện làm cho hoảng sợ: bảy tám người xông lên muốn bắt người thanh niên trước mắt, lại bị bốn người nhảy xuống từ hai chiếc xe phía sau rất nhanh chế ngự. Người mặc đồng phục lảo đảo đứng lên to tiếng muốn gọi bảo an bệnh viện, muốn báo cảnh sát, bên này lại đi qua một người kẹp lấy gương mặt của người mặc đồng phục, móc ra một cuốn sổ nhỏ giơ giơ lên khiến người đó im lặng.
Trương Khác không muốn ở trước cổng bệnh viện để cho người ta vây xem, y cầm lấy tiền từ trong tay Phó Tuấn, rồi cùng với Trần Tĩnh đi cùng người chồng vào khu cấp cứu trả tiền viện phí trước, giao chuyện trước cổng bệnh viện cho Phó Tuấn đi xử lý.
Mới vừa vào đại sảnh khu cấp cứu, hộ sĩ thấy người chồng đi cùng với Trương Khác, Trần Tĩnh trở lại, vội vàng gọi hắn: - Này, không phải là bảo anh xoay tiền viện phí sao? Anh không xoay đủ tiền, việc cấp cứu bên này cũng phải dừng lại... Bệnh viện này không phải là cơ cấu từ thiện...Này, sao anh còn đi vào trong?
Loại giọng điệu này Trương Khác nghe mà lửa giận đầy bụng, nhưng y cũng không thể tính toán với loại tiểu nhân vật này làm gì, Trần Tĩnh quay đầu lại nhìn hộ sĩ kia một cái, còn Trương Khác thì lười chả buồn nhìn cái nào.
Hộ sĩ lại không bỏ qua đuổi theo, Trương Khác đứng lại hỏi: - Thế cần bao nhiêu tiền mới có thể để bệnh viện các người cảm thấy một mạng người đáng để cứu hả?
Hộ sĩ lúc này mới biết Trương Khác cùng Trần Tĩnh là đến theo chồng người tự sát, nhìn sấp tiền trong tay Trương Khác, hộ sĩ không nói gì thêm, trở lại tiếp tục công việc của mình.
Nhóm Trương Khác đi thẳng tới khu nộp phí, trước tiên trả đầy đủ tiền viện phí, sau đó ra bên ngoài cùng người chồng chờ đợi kết quả cấp cứu.
Không biết là ai đã nhận ra Trương Khác, Trương Khác cùng Trần Tĩnh ngồi chờ ở bên ngoài được chốc lát, viện trưởng Cát Dân Tuấn của bệnh viện Nhân Dân tỉnh chạy tới.
Tháng 11 năm ngoái, Trương Khác cùng Địch Đan Thanh bị bọn Đường Trung đâm bị thương, chính là khẩn cấp đưa vào bệnh viện Nhân Dân tỉnh chữa trị, hiện tại Cát Dân Tuấn cũng không rõ lắm thân phận của Trương Khác cụ thể là gì, hắn nghĩ thầm nếu có thể làm cho Thường ủy Tỉnh ủy Kim Quốc Hải cùng sở trưởng Sở Vệ sinh tỉnh Đinh Tiểu Vĩ khẩn trương như vậy đối với vết thương bị ám sát của y, không chừng thực sự là con cái của vị lãnh đạo Trung ương nào đó đang học ở Kiến Nghiệp.
Cát Dân Tuấn mặc áo blue trắng, vừa lúc cha vợ của sở phó Trần của Sở Vệ sinh tỉnh đang nằm viện, sở phó Trần cùng vợ qua thăm cha vợ, ban đêm vừa lúc hắn rãnh rỗi nên chạy đến bệnh viện một chuyến, biết được bệnh nhân vừa mới đưa đến có quen với Trương Khác, hắn lập tức bỏ sở phó Trần chạy tới khu cấp cứu phía trước.
Hắn đi tới hàn huyên chốc lát với Trương Khác, liền gọi các bác sĩ tham gia cấp cứu ra hỏi tình huống, lại chỉ thị tăng số người cấp cứu, đợi xác nhận tình huống của người tự sát ổn định rồi, hắn mới dè dặt hỏi Trương Khác có quan hệ gì với gia đình bệnh nhân.
- Họ là thị dân bình thường ở con hẻm Quản Gia, buổi tối tôi vừa lúc chạy xe qua hẻm Quản Gia, gặp chuyện có thể giúp được thì giúp, tự nhiên không có đạo lý khoanh tay đứng nhìn... Trương Khác lãnh đạm nói, rồi móc ra điện thoại từ trong túi quần, nói với Cát Dân Tuấn: - Tôi có điện thoại muốn gọi.
Rồi y đi thẳng tới cuối hành lang gọi điện thoại.
Cát Dân Tuấn cảm thấy hối hận trong lòng, nghĩ thầm Trương Khác ý nghĩ nông nỗi muốn lấy le trước mặt gái đẹp, biểu thị có tấm lòng ôm chuyện không quan hệ vào người, mình qua đây muốn lấy lòng người ta không phải là tự tìm không thoải mái? Người nếu tới rồi, lại không thể không giao phó một tiếng liền phất tay áo bỏ đi ngay, hắn chỉ chờ Trương Khác gọi điện thoại xong rồi tính.
Hành lang bên này rất an tĩnh, có thể rõ ràng nghe được tiếng nói của Trương Khác ở đầu kia hành lang.
- Việc thị trưởng Tiêu mở tiệc chiêu đãi Lý Kiện Hi của SamSung ở nhà hàng Kiến Nghiệp tôi có biết rồi, rất không may là ngày hôm nay tôi có an bài khác nên không thể tham gia, nhưng tôi có một việc khác muốn báo cáo với bí thư La một chút... Khi tôi cùng với tổng giám đốc của Khoa Vương Cao Khoa tiểu thư Trần Tĩnh về ngõ Học Phủ đã gặp một chuyện thế này...Trước đó tôi cũng không thể tưởng tượng trong thành phố này lại có gia đình liên tục mấy tháng liền không có điều kiện ăn thịt, cố lấy dũng khí cầm 1 đồng tiền mua thịt lại phải chịu nhục nhã, trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu, cảm thấy cần thiết phải báo cáo chuyện này với bí thư La một chút...Tôi nghĩ lúc này thị trưởng Tiêu đang rất bận việc tiếp khách Hàn Quốc, loại việc nhỏ này, chắc là thị trưởng Tiêu không có tâm tư mà chú ý...
Thấy Trương Khác treo điện thoại, Cát Dân Tuấn thầm giật mình, nghĩ thầm y là ai mà có thể nói điện thoại với bí thư Thành ủy Kiến Nghiệp La Quân? Hắn biết trước khi cấp cứu người phía dưới từng ép buộc chồng của bệnh nhân giao tiền viện phí trước, may mà bệnh viện Nhân Dân tỉnh thuộc chính phủ nhân dân tỉnh, Sở Vệ sinh tỉnh quản, mặc dù La Quân quyền cao chức trọng, nhưng vẫn chưa tới phiên hắn có ý kiến ở bệnh viện Nhân Dân tỉnh. Đáng tiếc ác mộng của hắn còn chưa tỉnh lại thì Trương Khác lại đứng ở đó ấn nút điện thoại, áp đem ĐTDĐ bên tai rồi nói ra một cái tên khiến hắn run rẩy.
- Xin chào tỉnh trưởng Lý, tôi là Trương Khác, buổi tối ngày hôm nay tôi gặp phải một việc, vừa mới báo cáo với bí thư La rồi, bí thư La cũng cảm thấy chuyện này nên để tỉnh trưởng biết một chút thì tốt hơn, nên tôi mới mạo muội gọi điện thoại cho tỉnh trưởng...
Trương Khác treo điện thoại rồi trở lại chỗ ngồi, cũng trở nên xa cách với Cát Dân Tuấn, một lát sau thì Phó Tuấn đi tới. Nhân viên CSGT phục kích xe gian ở trước cổng bệnh viện cũng thần sắc khẩn trương theo ở phía sau.
- Chúng em có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, vừa rồi ở trước cổng bệnh viện có chút hiểu lầm, em qua đây xin lỗi với anh...
- Anh không có tư cách đến xin lỗi với tôi! Trương Khác vung tay lên, cắt đứt lời nhân viên CSGT, lại nói tiếp với giọng lạnh lùng mà nghiêm khắc: - Không phải là anh muốn tôi thừa nhận ngồi xe gian sao? Anh cầm biên lai qua đây, tôi sẽ ký tên, các anh kéo xe đi đi, ngày mai tôi sẽ bớt thời giờ đến cục CSGT nộp tiền phạt...
Trương Khác lại phân phó cho Phó Tuấn: - Mời nó ra ngoài đi, tôi lười nói với nó từ "cút".
Phó Tuấn đưa bọn họ tới thẳng vườn hoa không trung, tháng , sau khi mặt trời mọc không khí còn có chút nóng bức, nhưng trong vườn hoa trên không, gió mát lồng lộng, Trương Khác ngồi ở bàn trà đọc tài liệu, thấy bọn họ vào, đứng dậy nói với Điền Lực Sơn: - Thành phố vì vấn đề đảm bảo phí sinh hoạt cho công nhân mất việc họp thâu đêm, kết quả thảo luận là tăng thêm đồng so với ban đầu, tháng sau sẽ phát theo cơ sở này. Về phương diện con cái đi học, cứu chữa y tế, cũng có trợ cấp. Phương pháp cụ thể còn mất thêm thời gian mới đưa ra, tiêu chuẩn mỗi nơi cũng khác nhau, phải căn cứ vào tình hình thu nhập tài chính địa phương. Tôi tìm ông tới đây, là vì thấy văn phòng tái nghiệp có thể phát huy tác dụng lớn hơn. Vừa rồi nói chuyện với bí thư La tôi cũng nhắc tới ông, bí thư La có ấn tượng rất sâu với ông, hoan nghênh ông tới tìm bí thư La gây rắc rối. Xem ra lần này xưởng trưởng Điền phải tới báo cáo công tác với bí thư La trước, sau đó mới tới các xí nghiệp xin "tài trợ"...
Điền Lực Sơn thầm nghĩ ấn tượng sâu sắc nhất của La Quân với mình chắc là lần dẫn công nhân nhà máy nhuộm chặn cổng lãnh đạo không cho bán nhà máy rồi, đi tìm La Quân gây phiền toái có nghĩa là văn phòng tái nghiệp ông ta lập ra hai năm qua được chính quyền thừa nhận, không cần ban ngành liên quan tới gây phiền phức, nhưng thành tích làm ra được tính vào chính phủ.
Điền Lực Sơn chẳng phản cảm chuyện "chiêu an" này, có thể làm được thêm nhiều việc hơn nữa cho công nhân mất việc mới là chủ yếu, giới thiệu Trương Văn Lệ cho Trương Khác.
Trương Khác bắt tay Trương Văn Lệ, cười: - Triệu Bằng chẳng nhắc về chị với tôi... À phải, khi nào hai người kết hôn nhớ gửi thiếp mời cho tôi.
Trương Văn Lên không biết sao Trương Khác biết mình và Triệu Bằng yêu nhau, bị y nói ra có chút xấu hổ, hai năm trước cô được Điền Lực Sơn giới thiệu vào Vườn Sồi làm thư ký hành chính, tất nhiên khó thoát khỏi lòng bàn tay Triệu Bằng, sau khi yêu nhau, hai người cùng làm việc một nơi không thích hợp, Trương Văn Lệ liều điều chuyền sang văn phòng tái nghiệp của Điền Lực Sơn.
Ngày kết hôn của hai người đã tới gần, chỉ có điều Triệu Bằng là người phụ trách thương vụ Cẩm Hồ trú ở Tân Đình, nên chuẩn bị hôn lễ ở Kiến Nghiệp chỉ đơn giản.
Thấy Trương Khác quan tâm tới hôn lễ của Trương văn Lệ, Điền Lực Sơn cười nói: - Vậy Cẩm Hồ phải đảm bảo cho Triệu Bằng có thời gian về Kiến Nghiệp kết hôn mới được, mỗi lần Văn Lệ phải vất vả chạy tới Tân Đình hẹn hò.
- Chuyện này à, xưởng trưởng Điền để Văn Lệ tới Tân Đình nghỉ một tháng trăng mật cũng được mà. Trương Khác đùa: - Phong cảnh Tân Đình vào thời điểm này khá được đấy, đến khi khu công nghiệp gần cảng xây lên, dù chú trọng môi trường đến đâu cũng phải trả một cái giá nhất định.
Di động trên bàn reo lên, Trương Khác cầm lấy xem, điện thoại của Trần Tĩnh, nhận điện hỏi: - Chuyện gì thế, còn tưởng cô đang họp.
- Ừm, tôi vẫn đang trong phòng họp, tôi nhớ buổi sáng anh sẽ gặp Điền Lực Sơn, tôi đã thảo luận qua với Úc Bình và Tử Gia, Cao Khoa KV có thể góp một phần sức cho công nhân mất việc, nhưng mà tôi chẳng có nhiều mỡ như anh đâu...
- Thịt muỗi cũng là thịt, xưởng trưởng Điền đang ở cạnh tôi đây này, hay là cô nói chuyện trực tiếp với ông ấy. Trương Khác biết Trần Tĩnh đang ở một chỗ với cao tầng Cao Khoa KV, vẫn hỏi một câu: - Buổi sáng gọi điện thoại, bên cạnh cô cũng có người phải không?
- Ừ. Trần Tĩnh lo lắng suốt nửa buổi sáng, khó khăn lắm mới có cớ gọi điện cho Trương Khác lần nữa chính là vì tiếng "ừ" này, thở phào nói: - Chuyện cụ thể tôi bảo Lưu Minh Huy liên hệ với ông ấy nhé, tôi phải họp tiếp đây.
Trương Khác cúp điện thoại, nói với Điền Lực Sơn: - Tôi vừa kiếm được một đối tượng có thể tài trợ cho mọi người, tổng giám sát thị trường Lưu Minh Huy của Cao Khoa KV sẽ liên hệ với mọi người...
~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~
Khi ngồi xe đi qua cổng Đh Đông Hải, Cố Hiểu Mai đặc biệt nhìn tòa nhà tách riêng trong chung cư Thanh Niên, nói với Vương Cầm: - Con trai thị trưởng Trương ở tầng thượng tòa nhà đó... Bà ta và Vương Cầm tới trường giúp Trần Tĩnh chuyển KTX, còn Trần Dục và Vu Trúc ở lại bệnh viện cùng Trần Ninh kiểm tra, tình hình sơ bộ khá lạc quan, trong lòng bọn họ bớt đi không ít áp lực.
- Nhìn qua đâu rộng tới nửa mẫu nhỉ. Vương Cầm cũng ghé mặt vào cửa sổ nhìn lên, chỉ thấy ngoài lan can tầng thượng còn có cành cây chìa ra, đúng là một khu vườn trên không.
Chuông điện thoại vang lên, Cố Hiểu Mai lấy di động trong túi sách, là điện thoại do chính phủ Tân Vu gọi tới, Cố Hiểu Mai không dám chậm trễ nhận điện ngay, Vương Cầm nghe thấy bà ta nói chuyện, nhắc tới công nhân mất việc, đợi bà ta cúp điện thoại hỏi: - Có chuyện gì thế?
- Văn phòng gọi điện tới, chính phủ tỉnh vừa sáng sớm đã thông báo khẩn cấp cho các nơi phải nâng cao tiêu chuẩn hỗ trợ sinh hoạt cho các công nhân mất việc, chính phủ thành phố quyết định chấp hành theo tiêu chuẩn cao nhất chính phủ tỉnh, buổi chiều tôi phải về Tân Vu rồi.
- Á... Có phải liên quan tới việc nữ công nhân tự sát đêm qua không? Chính phủ đưa ra quyết sách nhanh thế từ khi nào vậy? Vương Cầm ngạc nhiên hỏi:
Cố Hiểu Mai cũng thấy hơi kỳ quái, đêm qua mới xảy ra chuyện kia, sáng nay đã có nghị quyết hữu quan rồi, cho dù biết giữa hai chuyện này ắt phải có liên hệ, nhưng cũng thấy ở TQ có hiệu suất thế này thì quá quỷ dị, huống hồ con trai Trương Tri Hành còn có quan hệ khó nói rõ với sự kiện này.
Việc giao tiếp giữa chính phủ và bên dân chính lại đúng trách nhiệm của Cố Hiểu Mai, theo lịch trình ngày mai bà ta mới về Tân Vu, nhưng đột nhiên có chuyện lớn này, Cố Hiểu Mai tất nhiên không thể đợi tới ngày mai mới lên đường, Trần Tĩnh kiếm tra xong, mọi người cùng tới ngõ Học Phủ ăn cơm, rồi ngồi xe về Tân Vu.
Trương Tri Hành sau khi lên làm thị trưởng việc đầu tiên là nâng cao tiêu chuẩn hỗ trợ cuộc sống của công nhân mất việc lên tới đồng, thế nào cũng phải kém Kiến Nghiệp một chút, nếu không làm chính phủ Kiến Nghiệp bẽ mặt, vật giá Tân Vu thấp hơn Kiến Nghiệp nhiều, nên số tiền đó miễn cưỡng duy trì được mức độ sinh hoạt cơ bản nhất.
Trương Tri Hành tới Tân Vu làm rất nhiều việc thực chất, đặc biệt là khiến ngành rượu và du lịch quật khởi, khai nguồn thu nhập trọng yếu cho chính phủ. Từ hai sản nghiệp này được nhận ân huệ thì đám người ăn không ngồi rồi ở cục tài chính cũng được hưởng lợi trực tiếp, ít nhất không còn phải nợ nần ai nữa, không cần phải hễ có chuyện lớn chuyện nhỏ gì là phải móc túi quyên góp, cho nên Trương Tri Hành lên làm thị trưởng, các cán bộ cơ sở đều ủng hộ.
Thời buổi này là thế, ai đem lại lợi ích cho người ta thì người ta mới ủng hộ anh.
Trừ nghành rượu và du lịch quật khởi ra, những sản nghiệp khác của Tân Vu vẫn rất yếu kém, thành phố có vạn nhân khẩu, hai năm qua có gần vạn công nhân mất việc, đấy là còn nhờ ngành rượu và du lịch tạo ra vô số công ăn việc làm rồi, nếu không người thất nghiệp ở Tân Vu đã đầy đường.
Lần này dựa theo tiêu chuẩn cao nhất của chính phủ tỉnh chấp hành phương án hỗ trợ công nhân mất việc, Cố Hiểu Mai tính toán sơ bộ, mỗi năm phải chi thêm ra triệu nữa.
Thu nhập tài chính của Tân Vu năm nay dự đoán hơn tỷ, đó là thành tích không tệ, tỷ trông có vẻ không ít, nhưng miếng bánh sớm bị các ban nghành phân chia hết trong dự toán cuối năm ngóa rồi, tài chính linh hoạt trong tay chính phủ không tới triệu.
Chính phủ thành phố còn biết bao việc phải làm, bỏ ra thêm ngay tức thì triệu, đúng là hơi giật gấu vá vai.