Đối với đám Nghiêm Văn Giới và Lâm Tuyết mà nói, hiện phải tận dụng mọi khả năng có thể nâng cao giá cổ phiếu của Hải Túc, cho dù có khái niệm thương mại điện tử, nhưng trang web 8818 trong thời gian ngắn chẳng có năng lực lợi nhuận gì, không giống như nghiệp vụ quán nét của Sáng Vực, có hào quang của khái niệm công nghệ mới lại có năng lực lợi nhuận cực cao, tuyệt đối là vũ khí lợi hại tăng giá trị cổ phiếu. Trong giai đoạn hiện nay, Hải Túc khó tìm thấy chất liệu nào hoàn mỹ hơn thế nữa.
Chỉ cần Nghiêm Văn Giới, Lâm Tuyết không mất lòng tham, Trương Khác không sợ bọn chúng không đớp cái mồi này.
Đương nhiên, bản thân công ty Hải Túc chẳng có 300 triệu để thực hiện vụ thu mua này, không có điều kiện công khai phát hành cổ phiếu mới, chỉ có thể phát hành cổ phiếu cho đối tượng chỉ định đặc biệt kiếm 300 triệu này, cho dù Hải Túc không đưa ra công bố, Trương Khác cũng chẳng khó tưởng tượng ra đối tượng đặc biệt kia là địa ốc Hoành Tín, địa ốc Tinh Điển.
Đó là trò chơi của bọn chúng, người khác vì tránh bị bọn chúng nuốt cả xương nên không tùy tiện tham gia, hơn nữa hiện cổ phiếu mới phát hành định hướng hạn chế lưu thông, phải qua 12 -24 tháng mới có thể công khai giao dịch. Bọn chúng sẽ tiếp tục tìm cách đẩy cao giá trị của Hải Túc, đợi qua thời hạn sẽ tung bộ phận cổ phiếu này ra bán kiếm lợi.
Đó là kế hoạch tham lam, Trương Khác chẳng có lý nào không đẩy bọn chúng một cái, để bọn chúng càng tham lam càng điên cuồng hơn. Tạ Kiếm Nam thì học khôn rồi không tham gia.
Hồ Thế Thịnh, Nghiêm Văn Giới lần này tới Kiến Nghiệp trong lòng không thoải mái lắm, tới nơi gặp mặt Tiêu Minh Kiến, Hồ Tôn Khánh trước, sau đó mới tới khu sản nghiệp phần mềm bàn bạc bí mật với Lâm Tuyết, Vương Hải Túc.
Ba ngày trước Trương Khác đột ngột xen vào cuộc đàm phán đẩy giá lên cao, còn nhờ Vương Hải Túc về chuyển lời, Nghiêm Văn Giới ý thức được Trương Khác đã nhìn thấu ý đồ của mình, đương nhiên mọi người đều đang lợi dụng quy tắc cuộc chơi, Nghiêm Văn Giới cũng chẳng sợ Trương Khác bẫy mình.
Đứng sau Cẩm Hồ là Diệp gia, Cố gia, Từ Học Bình và quan viên địa phương tỉnh Đông Hải, chỗ dựa của Hoành Tín chẳng kém gì Cẩm Hồ, ở Kiến Nghiệp có Tiêu Minh Kiến và Hồ Tôn Khánh theo dõi hộ, chẳng sợ Cẩm Hồ giớ thủ đoạn.
Bị nhìn thấu ý đồ với Nghiêm Văn Giới mà nói chỉ có một cái bất lợi là phải tiếp nhận cái giá cao quá mức Trương Khác đưa ra mà thôi, nhưng trong mắt hắn 300 triệu vẫn chấp nhận được...
Nghiêm Văn Giới luôn cho rằng TTCK là bãi săn tốt, quan trọng là có tư cách có thực lực tham gia thao túng quy tắc cuộc chơi, hắn đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn khách sạn Kim Hải trước biệt thự.
Khách sạn 4 sao Kim Hải là một hạng mục thương nghiệp phụ trợ của khu sản nghiệp phần mềm, biệt thự Nghiêm Văn Giới đang ở được xây với danh nghĩa nơi làm việc tổng hợp của khu sản nghiệp phần mềm, chỉ có điều mấy chục tòa biệt thự gần hồ đều mang danh nghĩa công ty phần mềm tư nhân mua dùng làm chỗ ở riêng, bố cục của khu biệt thự hoàn toàn là kiểu nhà ở, biệt thự của Nghiêm Văn Giới hơn một mẫu.
Nghiệp vụ chính của khu sản nghiệp vườn sổi là phát triển phần mềm, nhưng cái nghiệp vụ này chẳng ra làm sao, treo đầu dê bán thịt chó, lấy danh nghĩa xây dựng khu công tác, khu hội nghị để bán biệt thự cao cấp thì lại kiếm lớn, dù sao trước kia chính phủ gần như cấp miễn phí mảnh đất chất lượng cao này cho Hải Túc để phát triển phần mềm, khách sạn Kim Hải cũng thế, tiếng là hạng mục phụ trợ khu phần mềm, nhưng lại kinh doanh như khách sạn thương nghiệp.
Nghiêm Văn Giới qua người lại ngồi vắt chân trên ghế sô pha, nói với Lâm Tuyết: - Lần này định hướng phát hành cổ phiếu chỉ là 500 triệu, nhưng thực sự chấp hành phương án này số tiền thực tế cần dùng nhiều hơn hẳn, ngoài tầm tài chính chúng ta có thể cung cấp, cố bỏ ra 200 triệu muốn chiếm tới 40%, tôi về cũng khó ăn nói....
- Có gì mà khó ăn nói? Lâm Tuyết mặc chiếc váy xanh hở lưng, mép váy cách gối hơn mười phân, lúc ngồi lộ ra cả nửa cặp đùi trắng như tuyết, thi thoảng chuyển chân theo thói quen khéo léo để lộ ra chiếc quần lót màu đỏ bắt mắt gợi cảm, phối hợp cùng sống lưng đẹp tuyệt trần, không biết bao nhiêu nam nhân phải quỳ gối trước cô ta, nhưng cô ta chẳng hi vọng xa vời có thể dùng mỹ sắc mê hoặc Nghiêm Văn Giới, cùng lắm chỉ thêm vốn liếng khi giao thiệp: - Khi các anh ở Văn Chu cũng bắt đầu làm sản nghiệp quán net, các anh có thể để Hải Túc mua sản nghiệp đó với giá cao, lúc đó tôi có thể kêu ca với Nghiêm gia không? Hơn nữa các anh đẩy giá cổ phiếu lên, tôi không tin không thu được lợi ích gì thêm vào...
Ngày 18 tháng 9, Hải Túc phát công bố mở cuộc họp cổ đông đột suốt, thẩm duyệt thông qua phương án phát hành cổ phiếu trị giá 500 triệu cho địa ốc Tinh Điển và địa ốc Hoành Tín, lấy tài chính mua nghiệp vụ quán net của Sáng Vực.
Hải Túc đợi tới khi mở cuộc họp cổ đông mới giao dịch lại, công bố này lại làm ánh mắt của công chúng và giới truyền thông tập trung hết vào Sáng Vực. Do tin tức Hải Túc công bố rất mơ hổ, đại đa số mọi người đều nghĩ Hải Túc dùng 500 triệu mua quán nét của Sáng Vực, trong Đh Đông Hải cũng bàn tán xôn xao, sinh viên bình thường không quan tâm lắm tới TTCK, còn giáo viên cơ bản đã biết hết rồi, nhất là giáo viên của học viện ngoại thương đều nhớ ra dáng vẻ lúc lên lớp học tập của Đỗ Phi, Mông Nhạc. Bọn họ không tìm được hai sinh viên này, nhưng có thể tóm lấy Tần Cương hỏi chi tiết.
Lúc này không cần phải dấu diếm với bên ngoài nữa, Tần Cương giải thích giá thu mua là 300 triệu, Hải Túc huy động thêm 200 triệu là để phát triển nghiệp vụ sau này.
Cho dù chỉ có 300 triệu cũng đủ làm đám giáo viên trẻ há hốc mồm rồi, cứ nghĩ mà xem, năm nay bọn họ được điều chỉnh lương, mỗi tháng lương thưởng phụ phí chỉ có 1000 đồng, mặc dù hơn năm ngoái nhiều, nhưng nhìn sáng người khác đúng là thèm muốn cắn lưỡi, 2 năm trước thôi Tần Cương thảm hại thế nào, vậy mà giờ bay cao rồi.
Mặc dù Tần Cương vẫn đeo danh nghĩa giáo viên học viện ngoại thương, nhưng không còn làm bất kỳ việc gì trong trường nữa, chẳng so đo với giọng điệu ghen tị của đồng nghiệp, nếu nói tới cơ hội, trước kia Ngụy Đông Cường có cơ hội tốt hơn hắn nhiều, hiện chẳng còn ai biết hành tung nữa, chẳng biết sống tốt xấu thế nào.
Mấy ngày qua Tần Cương chạy về trường liên tục.
Căn cứ vào hiệp nghị với Hải Túc, một phần tài sản vô hình bao gồm cả thương hiệu "Sáng Vực" phải tách ra, trong 2 năm, cao tầng quản lý bên này không được bước vào sản nghiệp quán nét, ngoài ra công ty đầu tư cũng không thể dùng "Sáng Vực" nữa, phải đổi tên.
Mọi người đều cho rằng cái tên Cty đầu tư Sáng Vực Đông Đại không tệ, công ty này trước kia lấy danh nghĩa mở lớp bồi dưỡng mạng internet thành lập, vì thế Đh Đông Hải năm 30% cổ phần, muốn sang tên, cần phải trao đổi với trường.
Sáng Vực Đông Đại trước kia thuê chỗ của trường làm cơ sở bồi dưỡng, giờ nghiệp vụ làm lớn, cần Đh Đông Hải cung cấp nhiều diện tích hơn, chuyện này cũng cần trao đổi với trường.
Những chuyện này đều do Tần Cương phụ trách, việc phải làm rất nhiều, còn bị giáo viên trong trường giữ lấy hỏi này hỏi nọ, trong lòng Tần Cương rất khó chịu, nhưng chẳng thể để lộ ra, nếu không thế nào cũng bị người ta rỉa rói sau lưng, thói đời là vậy, người ghen ăn tức ở không bao giờ thiếu.
Di động trong túi vang lên, Tần Cương lấy máy ra, là Đỗ Phi gọi tới.
- Anh đến tòa nhà Thế Cẩm một chút, có chuyện cần thương lượng với anh... Tòa nhà Thế Cẩm là tổng bộ của Thế Kỷ Cẩm Hồ đặt phía đông khu sáng nghiệp, trung tâm nghiên cứu kinh tế Cẩm Hồ cũng đặt ở đó.
Tần Cương chẳng hiểu Đỗ Phi tìm mình có việc gì, tức tốc đạp xe tới cổng nam trường.
Sáng Vực Đông Đại có hai chiếc xe khá mới, một là chiếc Passat nhập khẩu, một là Santana sản xuất trong nước, nhưng làm việc trong trường đi xe đạp thuận tiện hơn.
Thời gian qua biểu hiện của Hải Túc trên TTCK trong nước hết sức nổi bật, cổ phiếu tăng giá gấp bội, làm rất nhiều dân chơi cổ phiếu vừa và nhỏ tự YY: Trước kia mà mua một tờ cổ phiếu này thì giờ đã...
Trương Khác hiểu rõ hiện chưa tới lúc TTCK điên cuồng nhất, tạm gạt chuyện đó qua một bên, hỏi: - Đàm phán song phương Trung - Mỹ có tin tức gì truyền ra chưa?
- Ài, cũng mười ba năm rồi.. Diệp Kiến Bân than: - Mới vừa rồi lão gia tử còn muốn đưa tôi vào ủy ban ngoại thương, đường đã rải xong... Chỉ là lúc này nghĩ thôi đã thấy sợ, dẫm một chân vào, nếu vì một chuyện thối tha thôi mà bị hành hạ năm như thế, cuộc đời chẳng phải bi ai cực điểm sao?
- Làm gì quá mức thế, giờ chẳng phải nhìn thấy ánh bình minh rồi sao? Trương Khác cười lớn, từ năm Trung Quốc chính thức đề xuất khôi phục địa vị Trung Quốc trong Hiệp định chung về Thuế quan và Thương mại giữa các nước, đàm phát suốt năm trời rồi, GATT cũng đã bị WTO thay thế, hổi trước gọi là "nhập quan" hiện giờ gọi là "nhập thế".
- Kháng chiến cũng chỉ tốn năm, mà nhập quan tốn mất năm, tôi thấy, hiện giờ nói tới ánh bình minh còn sớm lắm, đàm phán Trung Mỹ có thể tan vỡ bất kỳ lúc nào, tùy tiện kiếm chút va chạm là ngừng đàm phán đợi đàm phán lại, bên Trung Quốc quyết tâm nhập thế càng lớn, khả năng bị phía Mỹ chèn ép càng cao. Diệp Kiến Bân lắc đầu:
- Việc gì cũng có hai mặt, thời cơ mẫn cảm, chính quyền Mỹ có khả năng nơi lỏng điều kiện thẩm tra kỹ thuật của TI cho Trung Tinh Vi Tâm.
- Nếu mà đàm phán có lợi, lại có thể ký hiệp nghị mậu dịch song phương, tuyệt đối mà nói là tin tức tốt, nếu có thể, chuyển nhượng cổ phần của Âm nhạc trực tuyến có thể trì hoãn tới sau khi hiệp nghị Trung - Mỹ đạt thành mới tiến hành, chúng ta có thể nắm nhiều quyền chủ động hơn. Diệp Kiến Bân đề nghị:
- Ừm. Trương Khác gật đầu:
Cẩm Hồ trước đó cùng TI ký hiệp nghị chuyển nhượng kỹ thuật chế tạo tinh viên micron và mircron đã ảnh hưởng tới đàm phán Trung Mỹ, thậm chí tổ đàm phán phía Trung Quốc thúc giục chính quyền Mỹ mau chóng thông qua thẩm duyệt kỹ thuật.
Trung - Mỹ có thể đạt thành hiệp nghị song phương hay không sẽ là bước quan trọng để Trung Quốc gia nhập WTO, cũng là bước đi có tính chất dấu mốc, có ảnh hưởng lớn mà sâu sắc. Trương Khác còn nhớ sau khi tổ đàm phán tuyên bố đạt thành hiệp nghị song phương, ở các TTCK chủ yếu Âu Mỹ và Hong Kong, chứng khoán TQ tăng giá mạnh, làn sóng này nhanh chóng lan tới trong nước, mới khiến cổ phiếu công nghệ trong nước đón nhận đợt sóng điên cuồng mới, đợi sóng điên cuồng cuối cùng.
Đương nhiên, đạt thành hiệp nghị song phương không phải là chuyện có tính ngẫu nhiên, và khả năng bị sự kiện ngẫu nhiên ảnh hưởng không lớn, ít nhất Cẩm Hồ không có sức xoay chuyển đại cục quan hệ kinh tế Trung - Mỹ, Trương Khác tin hai nước Trung Mỹ sẽ đạt thành hiệp nghị song phương vào cuối năm.
Cơn bão tài chính Châu Á ảnh hưởng tới kinh tế Hong Kong, đặc biệt là TTCK và địa ốc Hong Kong rất lớn, tới giờ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, Ảnh Loan Viên vì cải tạo tình hình tài vụ, đem một bộ phận căn hộ ra kinh doanh như khách sạn sao.
Clb nằm ở tầng của Ảnh Loan Viên, nơi này chỉ có khách ở tại Ảnh Loan Viên mới có tư cách đi vào.
Đám Trương Khác ngồi trong góc đại sảnh clb ngồi uống rượu tán gẫu, có thể nhìn nước biển dần chìm vào trong bóng đêm, đại sảnh rất yên tĩnh, không có âm nhạc ồn ào, Trương Khác ngồi kề bên cửa sổ, có thể nghe thấy tiếng sóng biển.
Đột nhiên thấy ánh sáng phía cửa vào tối lại, Trương Khác ngẩng đầu lên nhìn, thấy có bảy tám người đi vào, đều là thanh niên trên , vóc người cao lớn, vạm vỡ, lại có ba bốn người quen mặt, nhưng không nhớ ra bọn họ là ai.
Đám người đó đứng ở cửa nhìn khắp đại sảnh một lượt, đại khái là nhìn thấy vẻ đẹp hớp hồn của Giang Đại Nhi và Đường Thanh, cho nên dù cả đại sảnh chẳng có mấy người, bọn chúng vẫn đi về phía chỗ ngồi bên cạnh đám Trương Khác. Vừa mới ngồi xuống đã tranh nhau hò hét gọi phục vụ mang rượu tới, giọng rất lớn, cười đùa chẳng coi ai ra gì, ồn ào làm Trương Khác và Diệp Kiến Bân nhíu mày liên tục.
Nghe nội dung bọn chúng ba hoa khoác lác, Trương Khác liền nhớ ra vì sao thấy bọn chúng quen mắt như thế, thì ra bọn chúng là thành viên đội bóng đá nam quốc gia đang luyện tập tại Thâm Quyến, chính là những ngôi sao bóng đá trong nước. Quốc Khánh sắp đến, cục TDTT Hong Kong mời đội bóng đá nam quốc gia tới Hong Kong đá một trận giao hữu, Trương Khác mặc dù chẳng quan tâm tới bóng đá trong nước, nhưng truyền thông trong nước suốt ngày đang tin ngôi sao bóng đá, nên cũng thấy qua vài lần trên TV, báo chí.
- Mẹ nó chứ, mời chúng ta tới Hong Kong làm khỉ cho bọn chúng xem, xem xem cho chúng ta ăn thứ bỏ mẹ gì, tưởng rằng chúng ta là ăn mày à, hoạt động ban đêm còn bắt chúng ta tự bỏ tiền. Có một tên thanh niên hơi lớn tuổi tóc húi cua duỗi người dựa vào lưng ghế, hai tay đặt lên tay ghế, trong tư thế của hắn, chẳng biết nên nói hắn đang nằm hay đang ngồi: - Các anh em, mai đá đừng nể nang gì, đá chết cha chúng nó đi, ghi bàn cho chúng nó biết ai mới là khỉ...
Trương Khác còn nhớ tên ngồi không ra ngồi, nằm không ra nằm này họ Đan, hình như là đội trưởng đội bóng địa phương của Thượng Hải, thường vào đội tuyển quốc gia, xem như một trong số ngôi sao bóng đá nổi tiếng nhất rồi, nhếch mép nói nhỏ với Diệp Kiến Bân: - Bằng vào đám người này mà Dương Vân còn kiến nghị với tôi sử dụng đội tuyển quốc gia quảng cáo cho di động dòng D, nói Ái Đạt cũng có thể tài trợ thành lập một câu lạc bộ, tôi bảo hắn đi xem đá bóng mỗi tuần một trận, hắn xem được bốn trận thì về cúi đầu nhận sai với tôi...
- Cậu thật hung tàn. Diệp Kiến Bân bật cười, nhìn những kẻ kia cũng lắc đầu: - Đám đó thì có đầu óc gì, thói xấu cả đống, toàn do nuông chiều mà ra...
Tên họ Đan kia tay đặt trên lưng ghế sô pha còn vung vây lung tung, ngồi sau lưng hắn là Tôn Tĩnh Hương, chẳng biết có phải hắn cố ý không, chỉ thấy tay hắn sờ vào lưng cô.
Tôn Tĩnh Hương bảo hắn bỏ tay ra, hắn còn bày ra vẻ mặt vô tội quay lại xin lỗi: - Xin lỗi nhé, chẳng may động vào em, trông bọn em, có phải là từ nội địa tới không, làm quen một cái, sau này mọi người là bạn, thế nào? Anh tên Đan Chí Vĩ, hôm nay các em cứ gọi đồ, anh mời. Bắt chuyện với Tôn Tĩnh Hương, mắt thì lại đảo về phía Giang Đại Nhi và Đường Thành ngồi ở phía đối diện, Đường Thanh kiều diễm như hoa như ngọc, khuôn mặt thanh thuần nhưng đôi dài quyến rũ, quả thực chẳng khác thuốc kích thích với nam nhân. Giang Đại Nhi đeo kính sẫm màu, che đi nửa khuôn mặt, chỉ lộ làn ra trắng mịn như tuyết, môi hồng như hoa anh đào, mũi dọc dừa, cái cằm xinh xắn, dù không nhìn toàn dung mạo cũng có thể phán đoán là một tuyệt thế mỹ nữ. Hứa Duy mặt hơi cương nghị một chút, cũng là mỹ nhân đáng kể, Tôn Tĩnh Hương thành thục đầy đặn, khí chất nhàn nhã như hoa lan... Ánh mắt tên này loại bộ thẳng thừng hai nam nhân.
Diệp Kiến Bân nhíu mày, đánh mắt về phía bảo vệ, bảo bọn họ cử một người tới, cảnh cáo tên đó an phận một chút.
Một vệ sĩ đi tới, vỗ vai Đan Chí Vĩ nói: - Xin đừng quấy nhiễu các vị khách khác...
- Cái gì, cái gì mà bảo quấy nhiễu, gặp đồng hương thân thiết một chút không được à? Đan Chí Vĩ chỉ nghĩ vệ sĩ mặc so mi dài tay chỉnh tề, cúc cài tới cổ kia là một nhân viên công tác của clb, bực mình giáo huấn vệ sĩ tới chọc giận hắn, còn chỉ Tôn Tĩnh Mông nói lớn: - Anh các bọn họ đi, xem tôi có quấy nhiễu bọn họ không? Chẳng may chạm vào một cái, tôi còn xin lỗi cô ấy rồi, tôi có thể tố cáo anh quấy nhiếu tỗi đấy.
Mấy tên ngôi sao bóng đá đi cùng hắn đứng dậy giúp đỡ: - Con mắt nào của anh thấy bọn tôi quấy nhiễu người khác, hay sợ chúng tôi không có tiền trả, biết bọn tôi là ai không?