Mấy thành viên BHL gọi đám cầu thủ vào phòng, chửi mắng uy hiếp trở về sẽ treo giày vĩnh viễn kẻ gây sự, yêu cầu bọn chúng đứng trong phòng kiểm điểm, một mặt đợi phía Hong Kong phái người tới phối hợp giải quyết vấn đề. Nếu hôm nay để liên lụy phó chủ tịch hiệp hội bóng đã bị đuổi khỏi khách sạn, hậu quả không dám tượng tượng, trong nước người nhắm vào ghế BHL đội tuyển quốc gia rất nhiều.
Tào Chí Khanh tới nơi xin lỗi được vào, Tạ Viễn Long vẫn bị từ chối, ông ta trong lòng càng căm hận, nhưng Diệp gia quyền thế lớn, Tạ Viễn Long không thể làm gì, đem hết lửa giận trút lên đám ngôi sao bóng đá, đích thân ra trận giáo dục tư tưởng cho cầu thủ đội tuyển quốc gia.
Tào Chí Khanh đi xin lỗi quay về, tới phòng Tạ Viễn Long nói cho ông ta kết quả, đối phương không đòi khách sạn đuổi cả đội bóng đi nữa, nhưng nhất định không cho những kẻ gây sự kia ở lại.
- Hay là bảo bọn họ tới phòng cầu thủ khác ở tạm, mai còn thi đấu... Thành viên BHL kiến nghị:
- Bọn chúng còn mặt mũi nào thi đấu nữa, cho bọn chúng vào một phòng, viết kiểm điểm ngay trong đêm cho tôi, viết đến khi nào tôi hài lòng mới thôi. Tạ Viễn Long căn bản không coi trọng trận đấu này, trong mắt ông ta, dù có phải đội 3 ra cũng dễ dàng thắng đội Hong Kong, ông ta không dễ dàng tha cho đám gây chuyện như thế, phải lợi dụng cơ hội lập quyền uy trong làng bóng đá.
Tới hơn hai giờ chuyện mới lắng xuống đôi chút, chỉ là không ai biết có di chứng gì để lại không, lúc n ày còn ai ngủ nổi nữa? Sáng hôm sau khách sạn từ chối cung cấp bức ăn miễn phí, một bữa sáng kiểu Tây thu thêm 180 HKD, với đám ngôi sao bóng đá tiền là chuyện nhỏ, chỉ là sĩ khí bị hủy hoại ghê gớm.
Diệp Kiến Bân sáng sớm phải bay sang Kim Sơn, khi rời Ảnh Loan Viên, nhìn đám ngôi sao bóng đá lên xe đi thi đấu, thầm nghĩ với bộ dạng bọn chúng thế này đá thắng mới lạ.
Tới Kim Sơn đã là 12 giờ, Diệp Kiến Bân vẫn nhớ trận bóng, vừa xuống máy bay là gọi điện hỏi.
- 3 - 0. Trương Khác cười rất vui: - Đội Hong Kong thắng đội quốc gia 3 - 0, kết quả này anh đã hài lòng chưa?
- Tôi có gì mà hài lòng hay không? Diệp Kiến Bân cười lớn: - Tôi chỉ nghĩ, chọc ai chứ đừng chọc vào cậu, đám cậu thủ và hiệp hội bóng đá này về nước đợi giới truyền thông oanh tạc đi. Không quên thêm một câu: - Còn nữa, tôi nói cho cậu biết, thích thể hiện uy phong trước mặt tiểu cô nương thì tùy, đừng có lấy Tĩnh Hương ra làm cớ. Vừa nói xong thì nghe phía bên kia truyền tới tiếng cười của Giang Đại Nhi, Diệp Kiến Bân lắc đầu, Giang Đại Nhi và Trương Khác quen nhau cũng được 4,5 năm rồi, giữa bọn họ có nghiệt duyên hay không, chỉ trời mới biết.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Giang Đại Nhi là cô gái biết yêu muộn, vào đại học rồi mà với chuyện nam nữ còn rất ngây thơ, thường xuyên bị đám Lệnh Tiểu Yến, Lâm Băng trêu nữ sinh cao trung không thầm yêu ai thì quá bi thảm.
Tối qua Lệnh Tiểu Yến và Lâm Băng bay sang Hong Kong, bốn cô gái lại chui vào một gian phòng giống như thời đại học, hưng phấn trò chuyện cuộc đời sinh viên, cuối cùng Tôn Tĩnh Hương tức điên tới đuổi Lệnh Tiểu Yến, Lâm Băng, Hứa Duy sang phong khác ngủ, tránh Giang Đại Nhi hôm sau không giữ được trạng thái hưng phấn cần thiết.
Ký ức như một dòng suối bị khơi ra, nó đã chảy rồi khó mà ngăn lại được, Giang Đại Nhi đột nhiên cảm thấy ký ức mùa đông năm 94 ấy là khó quên nhất, bốn người chen chúc trong chiếc xe chật, cách lớp vải mỏng manh, mông cọ sát đùi Trương Khác. Đã sắp 5 năm trôi qua, ký ức vẫn còn như mới, như ngày nào ngồi sát bên nhau, tư vị đó mỹ diệu không nói lên lời, tượng tượng đôi tay ôm trước ngực là đôi tay của một người khác...
Giang Đại Nhi biết từ sau mùa đông đó, mình giống như đóa hoa nở rộn, không còn là thiếu nữ chưa biết yêu nữa... Có lẽ mối tính chớm nở đó giống như sự mến thương, giống như thiện cảm không rõ ràng của một cô thiếu nữ, thời gian trôi đi, mối tình chớm nở đó có lẽ sẽ phai nhạt dần, tựa như đám mây bay qua trước mắt, khi nhớ lại sẽ cảm thấy bản thân ngây thơ buồn cười, có lẽ nó âm thầm lặng lẽ ngấm vào xương tủy, tạo thành dấu ấn cả đời không thể phai mờ.
Dòng ký ức tiếp tục chảy, mùa hè năm 95 đơn thuần mà vui vẻ, bị xô đẩy thành cô gái quảng cáo, được gặp Hứa Tư, Tạ Vãn Tình, Tôn Tĩnh Hương, Diệp Kiến Bân... Hai năm trước, trong hoàng hôn ở Hong Kong, nhìn thấy Trương Khác và Hứa Tư ôm nhau trong mưa rời đi, ấn tượng và cảm giác trở nên hỗn loạn, hai năm qua chỉ biết theo đuổi ước mơ, không có thời gian suy nghĩ tới thứ vùi sâu tận đáy lòng, nhìn lại, tựa hồ bị rêu xanh phủ kín rồi.
Mỗi lần ở bên cạnh người đó, trong lòng luôn khao khát mãi mãi ở bên nhau, nhưng... Giang Đại Nhi nhìn ánh trăng chiếu vào cửa sổ, thầm nghĩ y có lẽ đã thuộc về rất nhiều nữ nhân rồi.
Vừa hưng phấn về cuộc biểu diễn sắp tới, lại nhớ về từng chút từng chút một chuyện xảy ra mấy năm qua, tới 2 giờ sáng Giang Đại Nhi mới miễn cưỡng ngủ được, hôm sau tỉnh lại, tập trung toàn bộ tinh thuần cho bước chuẩn bị cuối cùng trước buổi biểu diễn, không còn tâm tư nghĩ tới chuyện khác nữa.
Khi bán vé, rất nhiều người đã mang ghế hoặc cả lều tới xếp hàng trước cả một ngày rồi, nghe nói vé chợ đen đã bán với giá gấp 7 lần, mặc dù đã biễu diễn rất nhiều lần, nhưng live show cá nhân thì là lần đầu tiên, đây gần như là bước đi tới đỉnh cao phải qua với mỗi một ca sĩ thành công.
Trước buổi tối, Giang Đại Nhi theo Tôn Tĩnh Hương, Hứa Duy và rất nhiều nhân viên công tác tới nơi biểu diễn chuẩn bị, Lệnh Tiểu Yến và Lâm Băng cũng tới thẳng hậu đài, bọn họ tới Hong Kong là để chứng kiến sự thành công của cô bạn thân, cho dù thấy giọng ca Giang Đại Nhi mê người đến đâu, cảm giác vẫn khác với fan hâm mộ bình thường.
Còn có cả Giang Đào cha Giang Đại Nhi đặc biệt từ Huệ Sơn tới, mặc dù chẳng giúp được gì, nhưng đứng sau sân khấu nhìn người khác bận rộn chuẩn bị cũng hết sức vui, đến khi sắp biểu diễn mới ra phía trước chuẩn bị nghe con gái hát.
Lý Nguyệt Như mấy năm qua theo con gái bôn ba, càng ngày càng giống một quản lý rồi, còn rất chuyên nghiệp còn làm công tác chuẩn bị tâm lý cho con trước khi biểu diễn.
Giang Đại Nhi lấy di động trong túi mẹ ra xem thời gian, buổi biểu diễn tới gần từng phút một, người đó còn chưa xuất hiện ở hậu đài, chẳng lẽ y sẽ hiền lành trà trộn vào đám fan hâm mộ xem biểu diễn sao? Cho dù là thế cũng nên ra hậu đài chào một tiếng chứ?
- Có phải khẩn trương lắm không? Lệnh Tiểu Yến thấy Giang Đại Nhi liên tục xem đồng hồ, hỏi:
- Vẫn ổn... Giang Đại Nhi cười gượng.
Cửa phòng hóa trang đột nhiên bị mở ra, Đường Thanh và Thịnh Hạ thò đầu vào nhìn rồi lách vào, Lệnh Tiểu Yến chú ý thấy ánh mắt Giang Đại Nhi sáng lên mừng rỡ, nhưng khi thấy chỉ có Đường Thanh và Thịnh Hạ, liền ảm đạm đi một chút, thầm nghĩ: Chẳng lẽ đang chờ tên đó?
- Oa, chị Đại Nhi hôm nay thật lộng lẫy. Đường Thanh thấy Giang Đại Nhi đã thay y phục biểu diễn, hưng phấn reo lên: - Bọn em sắp đi rồi, đột nhiên nhận được điện thoại, Tiêu Tấn Thành tới khách sạn bàn việc, em đành đi trước, Trương Khác có thể muộn một chút mới tới được, bạn ấy nhờ em đưa chị một tờ giấy...
- Ồ... Giang Đại Nhi chẳng biết Trương Khác có thể viết gì để bạn gái đưa tới cho mình, mở giấy ra nhìn bật cười mắng một câu: - Cái tên này! Rồi không để ý tới y nữa, chuyên tâm chuẩn bị lên sân khấu.
Lệnh Tiểu Yến nghiêng đầu qua nhìn tở giấy đặt trên bàn trang điểm, thấy viết "đừng đợi tôi, mọi người bắt đầu trước đi!" Cô cũng không nhịn được cười, y tưởng là ăn tối hay sao chứ.
- Cảnh sát có tin tức gì không? Trương Khác chuyển đề tài, nói chuyện với nữ nhân về đề tài khuôn mặt này, cảm giác cứ quai quái.
- Cảnh sát cũng rất khó tra rõ, cho dù cô gái phục trang có nhận hội lộ thương nghiệp làm thế, cũng chẳng thể đụng vào một cọng lông của kẻ đứng đằng sau. Tôn Tĩnh Hương nhụt chí nói: - Tôi cũng không hi vọng chuyện này bị làm xôn xao lên, sẽ bị cuốn vào trong tin đồn vô tận, rất bất lợi...
- Có nắm chắc xác nhận được Anh Vương giở trò đằng sau không? Diệp Kiến Bân hỏi:
- Có khả năng là Vĩnh Nghiệp. Tôn Tĩnh Hương trầm ngâm: - Thời gian trước Vĩnh Nghiệp mời Giang Đại Nhi đóng phim, bị bọn em từ chối.
- Điện ảnh Vĩnh Nghiệp à? Trương Khác nhếch mép cười, đại đa số học sinh sơ cao trung nội địa không xa lạ gì điện ảnh Vĩnh Nghiệp, băng đĩa từ Hong Kong truyền vào nội địa có gần một nửa là sản phẩm là của Vĩnh Nghiệp, đó là nhà đầu tư chủ yếu cho mấy phim cấp ba: - Bất kể là Vĩnh Nghiệp hay Anh Vương thì cũng cùng một giuộc, oan uổng kẻ nào cũng chẳng sao, bọn chúng đã vào nghiệp này là có giác ngộ chuẩn bị nhận oan uổng.
Giới biểu diễn và thế lực ngầm Hong Kong có quan hệ mật thiết với nhau, Vĩnh Nghiệp và Anh Vương luôn thích dùng thế lực ngầm đả kích uy hiếp đối thủ cạnh tranh, hôm nay thủ đoạn bọn chúng dùng với chúng mà nói có thể coi như là "ôn hòa" rồi.
Sở dĩ bọn chúng dùng thủ đoạn "ôn hòa" không phải bọn chúng còn muốn giữ miếng, vì công ty Thế Kỷ Hoa Âm của Tôn Tĩnh Hương mặc dù chỉ là công ty nhỏ, nhưng cha cô ở Hong Kong và ĐNÁ là nhân vật rất có tiếng tăm và sức ảnh hưởng, làm bọn chúng không dám làm quá, nếu không cách thức bọn chúng thích dùng là bắt cóc, gây thương tích, đe dọa khủng bố tinh thần...
Di động của Tôn Tĩnh Hương vang lên, cô nhận điện thoại rồi nói: - Ba tôi đợi chúng ta ở Ành Loan Viên.
Tôn Tĩnh Hương đổi sang chiếc xe khác, trước mặt cha cô, cô tránh xuất hiện thành đôi thành cặp với Diệp Kiến Bân.
Trương Khác đem một số tin đồn về chuyện liên quan giữa thế lực ngầm và giới biểu diễn Hong Kong kể cho Đường Thanh nghe: - Cho dù ở phạm vi toàn cầu, phim bẩn của Hong Kong có cấp độ rất cao, đằng sau nó không thể thiếu thế lực xã hội đen thao túng.
- Giới biểu diễn Hong Kong đen tối vậy sao? Đường Thanh há hốc mồm.
- Bất kể là Hong Kong hay bất kỳ đâu, đều có góc tối mà ánh sáng không chiếu tới được. Trương Khác gật đầu.
- Ai được may mắn như bạn chứ? Thịnh Hạ cười ôm vai Đường Thanh: - Ai dám chọc vào Bạn, Trương Khác lại chẳng cho hắn biến thành tro bụi.
Nhà cô ở Hải Châu trước kia cũng có thể tính là thế lực ngầm, lần đầu cô quen Đỗ Phi và Trương Khác còn là khi hai bọn họ bị coi là "dê béo" xẻo thịt trong quán bar nhà cô, dẫn tới đánh nhau, lúc đó Trương Khác và Đỗ Phi thái độ lưu manh nha nội hết sức, dựa bào quan thế quan uy bắt nạt người khác.
Trương Khác gãi đầu, nói với Diệp Kiến Bân: - Tw hiện đang yêu cầu cố gắng không trực tiếp xen vào chuyện của Hong Kong, mấy tên chủ của Anh Vương, Vĩnh Nghiệp bản chất là nhân vật gì chưa nói, nhưng bê ngoài người ta là quý ông thời thái bình, hơi khó chơi.
Diệp Kiến Bân nhún vai, biểu thị tạm thời không có cách gì.
Muốn cảnh cáo đối phương chú ý không khó, Anh Vương và Vĩnh Nghiệp có quan hệ mật thiết với thế lực ngầm là bí mật công khai rồi, cảnh sát Hong Kong có cơ cấu chuyên môn điều tra thế lực ngầm, mời ông chủ đằng sau Anh Vương, Vĩnh Nghiệp tới uống trà vài chuyến, là có thể khiến bọn chúng ngoan ngoãn hơn.
Chuyện xảy ra hôm nay tạm thời việc có thể làm rất hữu hạn, thủ đoạn bọn chúng dùng tuy hèn, nhưng chưa vượt giới hạn, cùng lắm chỉ có thể dùng tội nhẹ là hối lộ thương nghiệp để trừng trị mấy tên tiểu lâu la.
Sức ảnh hưởng của Diệp Trăn Dân không thể lạm dụng, muốn ỷ thế hiếp người thì phải có cái cớ danh chính ngôn thuận, hơn nữa Tôn Tĩnh Hương cũng không muốn để Giang Đại Nhi cuốn vào vòng xoáy scandal của giới giải trí, chuyện xảy ra hôm nay càng phải xử lý êm đẹp.. Dù muốn chiến, cũng không thể để Giang Đại Nhi bị cuốn vào.
Tôn Tĩnh Mông sáng lập Thế Kỷ Hoa Âm không muốn có dính líu chút gì tới Cát gia, thậm chí còn không dựa vào sức ảnh hưởng của cha ở Hong Kong, buổi biểu diễn hôm nay cô cũng không mời cha mẹ tham gia.
Xe tới Ảnh Loan Viên, vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Ngọc đã đợi một lúc, nhìn vẻ hầm hầm tức giận của Cát Minh Ngọc, ắt là biết chuyện xảy ra tối nay rồi, nhìn đám Trương Khác, Diệp Kiến Bân, Tôn Tĩnh Hương, Giang Đại Nhi, Hứa Duy lần lượt từ những chiếc xe khác nhau đi ra, tức giận nói: - Dám dùng cả thủ đoạn đê tiện này với Cát gia, đúng là tức chết đi, không cho bọn chúng biết tay, bọn chúng lại tưởng Cát gia dễ bắt nạt.
Mặc dù mâu thuẫn giữa Cát Minh Ngọc và anh trai Cát Minh Tín rất sâu, đã triệt để đổ vỡ, nhưng thường ngày bà vẫn coi mình là người Cát gia, dù sao Cát gia từng hưởng thụ huy hoàng chưa từng có ở Hong Kong, Cát Minh Ngọc là thiên kim đại tiểu thư thực thụ, từ nhỏ sống trong nhung lụa, được người ta xúm quanh xun xoe nịnh bợ hôm nay xảy ra chuyện này, cảm giác như hổ bị sờ mông, khi cha bà tại thế, người Hong Kong đều gọi là "Tứ thúc", tới thập niên mặc dù rất nhiều phú hào mới Hong Kong quật khởi, trong giới phú hào Hong Kon, địa vị Cát gia hơi đi xuống, nhưng dư uy vẫn còn.
Sau khi Cát lão gia tử qua đời, Cát gia chia rẽ, cha con Cát Minh Tín, Cát Ấm Quân kế thừa phần lớn sản nghiệp Cát gia bị thiệt hại lớn trong cơn bão tài chính Châu Á, Cát gia xem như hoàn toàn suy bại rồi, không ai có thể xoay chuyển được.
Tôn Thượng Nghĩa là con rể Cát gia, Cát Minh Đức là chi phụ của Cát gia, mặc dù không tránh khỏi bị ảnh hưởng xấu của việc Cát gia suy bại, nhưng còn là nhân vật đại biểu phú hào đời mới. Như vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Ngọc trước khi cơn bão tài chính bùng phát toàn diện bán cổ phần đổi ra gần tỷ tiền mặt thành giai thoại truyền kỳ, xong ảnh hưởng ở Hong Kong vẫn không so được với thời đỉnh thịnh của Cát gia, không thể kế thừa vinh quang của Cát gia.
Nguyên nhân căn bản nhất là thương vụ Cẩm Hồ mặc dù đặt tổng bộ ở Hong Kong, nhưng đầu tư trực tiếp vào Hong Kong rất hữu hạn, khiến sức ảnh hưởng hữu hạn, ngoài ra giới thương nhân người Hoa ĐNÁ cũng chuyển trọng tâm ra ngoài Hong Kong.
Nhìn Cát Minh Ngọc nổi đóa, thành ra Tôn Tĩnh Hương còn phải đi tới an ủi mẹ.
Trương Khác và Diệp Kiến Bân vội vạch rõ giới hạn, vờ như chuyện này hoàn toàn không liên quan tới mình, chào hỏi Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức rồi vào Ảnh Loan Viên.
Đám Tôn Tĩnh Hương, Giang Đại Nhi, Đường Thanh muốn về phòng thay trang phục dạ tiệc trước, Trương Khác và Diệp Kiến Bân, Tôn Thượng Nghĩa tới clb tên tầng thượng, mặc dù đêm khuya, nhưng nhiều chuyện quấn vào với nhau, làm ai nấy tâm trạng kích động, khó tĩnh tâm nghỉ ngơi được.
Tối hôm kia hành hạ đội tuyển bóng đá quốc gia và quan viên cục TDTT Hong Kong, ít nhất nhân viên công tác Ảnh Loan Viên biết đám Trương Khác, Diệp Kiến Bân thân phận tôn quý, tiếp đãi tận tâm hết mức.
Đám Trương Khác đi vào phòng bao xa hoa, không ai nói một lời tới chuyện buổi biểu diễn tối nay, nói tới chuyện Microsoft muốn mua cổ phần của Âm Nhạc Toàn Cầu trước.
Diệp Kiến Bân, Tôn Thượng Nghĩa không tham dự cuộc họp điện thoại trước đó, mọi người ai nấy có chức trách riêng, nếu chuyện gì của Cẩm Hồ cũng tham dự vào thì ba cái đầu cũng chẳng đủ.
Tiêu Tấn Thành phụ trách bộ phận vận hành hải ngoại, mặc dù về tài vụ, doanh lợi tính về thương vụ Cẩm Hồ, mục đích làm như thế là cải thiện kết cấu tài vụ của thương vụ Cẩm Hồ, nhưng về nghiệp vụ thuộc về tập đoàn Ái Đạt.
Kết cấu quản lý này thoạt nhìn có hơi hỗn loạn, nhưng cơ chế này khiến cấu quyết sách gồm người của Cẩm Hồ phát huy tín năng phối hợp rất tốc, nếu không riêng việc điều phối giữa các thành viên này đủ làm Trương Khác gãi rách đầu, tuyệt đối không thể nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mấy thành viên BHL gọi đám cầu thủ vào phòng, chửi mắng uy hiếp trở về sẽ treo giày vĩnh viễn kẻ gây sự, yêu cầu bọn chúng đứng trong phòng kiểm điểm, một mặt đợi phía Hong Kong phái người tới phối hợp giải quyết vấn đề. Nếu hôm nay để liên lụy phó chủ tịch hiệp hội bóng đã bị đuổi khỏi khách sạn, hậu quả không dám tượng tượng, trong nước người nhắm vào ghế BHL đội tuyển quốc gia rất nhiều.
Tào Chí Khanh tới nơi xin lỗi được vào, Tạ Viễn Long vẫn bị từ chối, ông ta trong lòng càng căm hận, nhưng Diệp gia quyền thế lớn, Tạ Viễn Long không thể làm gì, đem hết lửa giận trút lên đám ngôi sao bóng đá, đích thân ra trận giáo dục tư tưởng cho cầu thủ đội tuyển quốc gia.
Tào Chí Khanh đi xin lỗi quay về, tới phòng Tạ Viễn Long nói cho ông ta kết quả, đối phương không đòi khách sạn đuổi cả đội bóng đi nữa, nhưng nhất định không cho những kẻ gây sự kia ở lại.
- Hay là bảo bọn họ tới phòng cầu thủ khác ở tạm, mai còn thi đấu... Thành viên BHL kiến nghị:
- Bọn chúng còn mặt mũi nào thi đấu nữa, cho bọn chúng vào một phòng, viết kiểm điểm ngay trong đêm cho tôi, viết đến khi nào tôi hài lòng mới thôi. Tạ Viễn Long căn bản không coi trọng trận đấu này, trong mắt ông ta, dù có phải đội 3 ra cũng dễ dàng thắng đội Hong Kong, ông ta không dễ dàng tha cho đám gây chuyện như thế, phải lợi dụng cơ hội lập quyền uy trong làng bóng đá.
Tới hơn hai giờ chuyện mới lắng xuống đôi chút, chỉ là không ai biết có di chứng gì để lại không, lúc n ày còn ai ngủ nổi nữa? Sáng hôm sau khách sạn từ chối cung cấp bức ăn miễn phí, một bữa sáng kiểu Tây thu thêm 180 HKD, với đám ngôi sao bóng đá tiền là chuyện nhỏ, chỉ là sĩ khí bị hủy hoại ghê gớm.
Diệp Kiến Bân sáng sớm phải bay sang Kim Sơn, khi rời Ảnh Loan Viên, nhìn đám ngôi sao bóng đá lên xe đi thi đấu, thầm nghĩ với bộ dạng bọn chúng thế này đá thắng mới lạ.
Tới Kim Sơn đã là 12 giờ, Diệp Kiến Bân vẫn nhớ trận bóng, vừa xuống máy bay là gọi điện hỏi.
- 3 - 0. Trương Khác cười rất vui: - Đội Hong Kong thắng đội quốc gia 3 - 0, kết quả này anh đã hài lòng chưa?
- Tôi có gì mà hài lòng hay không? Diệp Kiến Bân cười lớn: - Tôi chỉ nghĩ, chọc ai chứ đừng chọc vào cậu, đám cậu thủ và hiệp hội bóng đá này về nước đợi giới truyền thông oanh tạc đi. Không quên thêm một câu: - Còn nữa, tôi nói cho cậu biết, thích thể hiện uy phong trước mặt tiểu cô nương thì tùy, đừng có lấy Tĩnh Hương ra làm cớ. Vừa nói xong thì nghe phía bên kia truyền tới tiếng cười của Giang Đại Nhi, Diệp Kiến Bân lắc đầu, Giang Đại Nhi và Trương Khác quen nhau cũng được 4,5 năm rồi, giữa bọn họ có nghiệt duyên hay không, chỉ trời mới biết.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Giang Đại Nhi là cô gái biết yêu muộn, vào đại học rồi mà với chuyện nam nữ còn rất ngây thơ, thường xuyên bị đám Lệnh Tiểu Yến, Lâm Băng trêu nữ sinh cao trung không thầm yêu ai thì quá bi thảm.
Tối qua Lệnh Tiểu Yến và Lâm Băng bay sang Hong Kong, bốn cô gái lại chui vào một gian phòng giống như thời đại học, hưng phấn trò chuyện cuộc đời sinh viên, cuối cùng Tôn Tĩnh Hương tức điên tới đuổi Lệnh Tiểu Yến, Lâm Băng, Hứa Duy sang phong khác ngủ, tránh Giang Đại Nhi hôm sau không giữ được trạng thái hưng phấn cần thiết.
Ký ức như một dòng suối bị khơi ra, nó đã chảy rồi khó mà ngăn lại được, Giang Đại Nhi đột nhiên cảm thấy ký ức mùa đông năm 94 ấy là khó quên nhất, bốn người chen chúc trong chiếc xe chật, cách lớp vải mỏng manh, mông cọ sát đùi Trương Khác. Đã sắp 5 năm trôi qua, ký ức vẫn còn như mới, như ngày nào ngồi sát bên nhau, tư vị đó mỹ diệu không nói lên lời, tượng tượng đôi tay ôm trước ngực là đôi tay của một người khác...
Giang Đại Nhi biết từ sau mùa đông đó, mình giống như đóa hoa nở rộn, không còn là thiếu nữ chưa biết yêu nữa... Có lẽ mối tính chớm nở đó giống như sự mến thương, giống như thiện cảm không rõ ràng của một cô thiếu nữ, thời gian trôi đi, mối tình chớm nở đó có lẽ sẽ phai nhạt dần, tựa như đám mây bay qua trước mắt, khi nhớ lại sẽ cảm thấy bản thân ngây thơ buồn cười, có lẽ nó âm thầm lặng lẽ ngấm vào xương tủy, tạo thành dấu ấn cả đời không thể phai mờ.
Dòng ký ức tiếp tục chảy, mùa hè năm 95 đơn thuần mà vui vẻ, bị xô đẩy thành cô gái quảng cáo, được gặp Hứa Tư, Tạ Vãn Tình, Tôn Tĩnh Hương, Diệp Kiến Bân... Hai năm trước, trong hoàng hôn ở Hong Kong, nhìn thấy Trương Khác và Hứa Tư ôm nhau trong mưa rời đi, ấn tượng và cảm giác trở nên hỗn loạn, hai năm qua chỉ biết theo đuổi ước mơ, không có thời gian suy nghĩ tới thứ vùi sâu tận đáy lòng, nhìn lại, tựa hồ bị rêu xanh phủ kín rồi.
Mỗi lần ở bên cạnh người đó, trong lòng luôn khao khát mãi mãi ở bên nhau, nhưng... Giang Đại Nhi nhìn ánh trăng chiếu vào cửa sổ, thầm nghĩ y có lẽ đã thuộc về rất nhiều nữ nhân rồi.
Vừa hưng phấn về cuộc biểu diễn sắp tới, lại nhớ về từng chút từng chút một chuyện xảy ra mấy năm qua, tới 2 giờ sáng Giang Đại Nhi mới miễn cưỡng ngủ được, hôm sau tỉnh lại, tập trung toàn bộ tinh thuần cho bước chuẩn bị cuối cùng trước buổi biểu diễn, không còn tâm tư nghĩ tới chuyện khác nữa.
Khi bán vé, rất nhiều người đã mang ghế hoặc cả lều tới xếp hàng trước cả một ngày rồi, nghe nói vé chợ đen đã bán với giá gấp 7 lần, mặc dù đã biễu diễn rất nhiều lần, nhưng live show cá nhân thì là lần đầu tiên, đây gần như là bước đi tới đỉnh cao phải qua với mỗi một ca sĩ thành công.
Trước buổi tối, Giang Đại Nhi theo Tôn Tĩnh Hương, Hứa Duy và rất nhiều nhân viên công tác tới nơi biểu diễn chuẩn bị, Lệnh Tiểu Yến và Lâm Băng cũng tới thẳng hậu đài, bọn họ tới Hong Kong là để chứng kiến sự thành công của cô bạn thân, cho dù thấy giọng ca Giang Đại Nhi mê người đến đâu, cảm giác vẫn khác với fan hâm mộ bình thường.
Còn có cả Giang Đào cha Giang Đại Nhi đặc biệt từ Huệ Sơn tới, mặc dù chẳng giúp được gì, nhưng đứng sau sân khấu nhìn người khác bận rộn chuẩn bị cũng hết sức vui, đến khi sắp biểu diễn mới ra phía trước chuẩn bị nghe con gái hát.
Lý Nguyệt Như mấy năm qua theo con gái bôn ba, càng ngày càng giống một quản lý rồi, còn rất chuyên nghiệp còn làm công tác chuẩn bị tâm lý cho con trước khi biểu diễn.
Giang Đại Nhi lấy di động trong túi mẹ ra xem thời gian, buổi biểu diễn tới gần từng phút một, người đó còn chưa xuất hiện ở hậu đài, chẳng lẽ y sẽ hiền lành trà trộn vào đám fan hâm mộ xem biểu diễn sao? Cho dù là thế cũng nên ra hậu đài chào một tiếng chứ?
- Có phải khẩn trương lắm không? Lệnh Tiểu Yến thấy Giang Đại Nhi liên tục xem đồng hồ, hỏi:
- Vẫn ổn... Giang Đại Nhi cười gượng.
Cửa phòng hóa trang đột nhiên bị mở ra, Đường Thanh và Thịnh Hạ thò đầu vào nhìn rồi lách vào, Lệnh Tiểu Yến chú ý thấy ánh mắt Giang Đại Nhi sáng lên mừng rỡ, nhưng khi thấy chỉ có Đường Thanh và Thịnh Hạ, liền ảm đạm đi một chút, thầm nghĩ: Chẳng lẽ đang chờ tên đó?
- Oa, chị Đại Nhi hôm nay thật lộng lẫy. Đường Thanh thấy Giang Đại Nhi đã thay y phục biểu diễn, hưng phấn reo lên: - Bọn em sắp đi rồi, đột nhiên nhận được điện thoại, Tiêu Tấn Thành tới khách sạn bàn việc, em đành đi trước, Trương Khác có thể muộn một chút mới tới được, bạn ấy nhờ em đưa chị một tờ giấy...
- Ồ... Giang Đại Nhi chẳng biết Trương Khác có thể viết gì để bạn gái đưa tới cho mình, mở giấy ra nhìn bật cười mắng một câu: - Cái tên này! Rồi không để ý tới y nữa, chuyên tâm chuẩn bị lên sân khấu.
Lệnh Tiểu Yến nghiêng đầu qua nhìn tở giấy đặt trên bàn trang điểm, thấy viết "đừng đợi tôi, mọi người bắt đầu trước đi!" Cô cũng không nhịn được cười, y tưởng là ăn tối hay sao chứ.