Sony là một trong bốn nhà phát hành âm nhạc lớn trên thế giới, cấp quyền tiêu thụ âm nhạc bản quyền cho Âm nhạc toàn cầu cũng là âm nhạc thuộc sở hữu của Sony, vì thế mà Sony không tiện ra mặt kiện Cẩm Hồ xâm phạm bản quyền, RIAA là đại biểu tốt nhất. Chẳng ngờ, tưởng lấy RIAA có thể dọa Cẩm Hồ rút lui khỏi Bắc Mỹ, vậy mà các doanh nghiệp kinh doanh trên internet thế lực tư bản mới lại ngả theo phía Cẩm Hồ, khiến danh tiếng của thương hiêu Idea tăng vọt, lượng tiêu thụ Iplayr tăng lên theo, từ tháng 3 lượng tiêu thụ máy nghe nhạc của doanh nghiệp Nhật bắt đầu có sụt giảm nhỏ.
Sony và RIAA cuống cả lên, điều chỉnh sách lược, đem kiện cáo xâm phạm bản quyền chĩa vào các doanh nghiệp cung cấp nguồn âm nhạc miễn phí, không chỉ RIAA, Sony có thể quang minh chính đại ra trận, phát động hơn 10 vụ kiện ở Nhật.
Lần này thì bọn họ đánh đúng chỗ rồi, sau khi nguồn cung âm nhạc miễn phí giảm mạnh, lượng tiêu thụ Iplayr đang tăng vòn vọt tạm thời chững lại.
Trì Tá Tú Tàng hiểu rõ ngọn ngành toàn bộ sự việc này, còn dùng thế lực của Mitsui ngầm hỗ trợ, nhìn thấy lượng tiêu thụ của Iplayr bị trấn áp, bọn chúng đều cho rằng trận chiến đầu tiên đã thắng.
Trung Thôn Dụ Chi người ra mặt cho phía Sony ở việc này thì nhìn sự việc theo lập trường Sony, Trì Tá Tú Tàng xen lẫn ân oán cá nhân. Ai ngờ khoái cảm chiến thắng chưa duy trì được một tháng đã bị đánh tan, phát hiện ra thắng lợi chỉ là nhầm tưởng.
Áp chế được lượng tiêu thụ của Iplayr, nhưng các trang web âm nhạc trực tuyến bị Sony thanh trừng, khiến giá trị thị trường của Âm nhạc toàn cầu tăng vọt, đó mới là chỗ dựa căn bản để Cẩm Hồ dám lớn tiếng báo một cái giá không tưởng với Microsoft, tính ra Cẩm Hồ phải cám hơn Sony nhiều.
Từ đầu tới cuối Cẩm Hồ đều hưởng lợi lớn, nghĩ thấu điều này, Trì Tá Tú Tàng uất tới hộc máu.
Điều đầu tiên Trì Tá Tú Tàng nghĩ tới cũng là phá hỏng giao dịch giữa Cẩm Hồ và Microsoft, Toshiba và Samsung tham dự trận doanh của Iplayr đã khiến doanh nghiệp Nhật mất đi ngôi vương ở thị trường máy nghe nhạc cầm tay rồi, giờ có thêm Microsoft chẳng phải mọi nỗ lực trước kia của hắn đều uổng phí?
Trong mắt Trì Tá Tú Tàng, Cẩm Hồ quật khởi 5 năm qua hoàn toàn là được hưởng bóng mát từ cây đại thụ TI, chưa nói đâu xa, không có TI, Trung Tinh Vi Tâm muốn bằng vào năng lực của mình nâng cao trình độ chế tạo tinh viên mất 10 năm nữa, nếu để Cẩm Hồ dựa vào được Microsoft, còn khủng khiếp tới cỡ nào?
Kết thúc buổi lễ, mọi người hàn huyên qua loa rồi chuẩn bị qua cầu.
Lúc tới đây, Vương Hải Túc theo đằng sau, xe phải đỗ ngoài bãi; khi rời đi, phải nhường các quan viên và đại biểu phía Nhật đi trước, hắn ngồi trong xe, nhìn từng chiếc xe nối đuôi nhau đi qua.
Lúc này Vương Hải Túc mới chú ý tới phía trước là cơ sở sản xuất màn hình LCD của Cẩm Hồ, khởi động xe, theo đoàn xe qua Nhị Kiều, còn có thể nhìn thấy một góc của Trung Tinh Vi Tâm, quay đầu lại đằng sau, chỉ có vài cỗ xe đi sau mày, bất kể nói thế nào thì mình cũng đã chen chân vào hàng ngũ những người thực sự thao túng thế giới này rồi, hắn nghĩ như thế.
Di động trên bảng điều khiển rung lên, Vương Hải Túc cầm lấy xem, là điện thoại của Lâm Tuyết.
- Anh cùng tôi tới sân bay tiễn người, Trì Tá Tú Tàng hôm nay không rời Kiến Nghiệp, thư ký của hắn gọi điện, nói muốn gặp nhau tối nay...
Ở Kiến Nghiệp số người Nhật thường trú lên tới 12000 người, vì thế ngõ Trường Thanh có rất nhiều clb, quán bar, quán rượu kiểu Nhật, hết sức phồn vinh.
Nơi này thường chỉ tiếp khách Nhật, hoặc là khách do người Nhật mời, Tạ Kiếm Nam đỗ xe trước quán rượu Tiên Thai, bảo lái xe đỗ xe xa xa một chút, nhìn thấy đám gái gọi dựa hai bên cửa dùng thứ tiếng Nhật không sõi chào hỏi, hắn cau mày lại.
- Xin lỗi, nơi này không tiếp đãi người Trung Quốc... Tên giám đốc tựa hồ nhìn thấu thân phận của hắn, chạy ra ngăn cản.
Tạ Kiếm Nam muốn quay người bỏ đi ngay, so với người Nhật Bản, cái bản mặt đám nô tài Trung Quốc này càng làm người ta căm ghét hơn, hắn hít một hơi lấy lại bình tĩnh, thong thả nói: - Tôi là khách Trì Tá Tú Tàng mời tới đây. Hắn cố ý gọi thẳng tên chứ không dùng cách xưng hô tôn kính.
- A, là khách của ngài Trì Tá. Tên giám đốc nhiệt tình hẳn lên: - Tôi dẫn anh tới đó.
Tạ Kiến Nam cởi giày trước cửa phòng bao, nhân lúc đó quan sát người trong phòng, Lâm Tuyết, Vương Hải Túc, Chu Hưng Đông, cả Nghiêm Văn Giới không tham gia buổi lễ ban sáng cũng có mặt, không hiểu hắn tới lúc nào. Bên phía Nhật Bản có Trì Tá Tú Tàng, Tiểu Trạch Hùng của NEC, Trung Thôn Dụ Chi củ Sony, toàn là khuôn mặt quen thuộc. Trì Tá Tú Tàng không rời Kiến Nghiệp mà ở lại mời tiệc mọi người, đúng là khiến người ta phải nghi ngờ.
Tạ Kiếm Nam đi vào nói: - Có chuyện đột xuất nên tới trễ, xin lỗi mọi người.
- Chúng ta bắt đầu thôi. Trì Tá Tú Tàng vỗ tay, rèm cửa trong phòng vén lên, một hàng thiếu nữ mặc kimono đi vào, tới bên từng người dùng tiếng Nhật chào hỏi, rót rượu.
Tạ Kiếm Nam đưa chén rượu trên môi, nhưng mắt quan sát người ngồi quanh: Đều là những kẻ bị khả năng hợp tác giữa Cẩm Hồ và Microsoft dọa cho sợ vỡ mật?
Tạ Kiếm Nam lại nhìn Chu Hung Đông, tên hoàn khố kinh thành tới Kiến Nghiệp này đang cau mày, hắn đang nghĩ gì không biết?
Khoa Vương muốn tồn tại bị ép phải chấp nhận việc NEC và Hoa Hạ đầu tư, lúc này Chu Hưng Đông đại biểu Hoa Hạ đảm nhận vị trí BQT của Khoa Vương.
Có phục vụ tiếp rượu ở đây, theo thông lệ mọi người chỉ uống rượu, tán chuyện gió trăng không nói chuyện khác.
Tạ Kiếm Nam thực sự nghĩ không thông vì sao NEC Hoa Hạ lại vội đi vào sản xuất, hoàn cảnh ác liệt như thế, đi vào sản xuất cũng có nghĩa là lỗ lớn, Trung Tinh Vi Tâm cũng nhờ Cẩm Hồ cung cấp thị trường nội địa cho nên mới đứng vững chân được.
Chu Hưng Đông thấy Tạ Kiếm Nam nhìn mình, cười miễn cưỡng, giơ lý rượu lên mời.
Hiệp nghị chuyển nhượng kỹ thật giữa Cẩm Hồ và TI luôn là tiêu điểm mọi người chú ý, NEC Hoa Hạ đi vào sản xuất, trừ được Trì Tá Tú Tàng hứa giải quyết đơn đặt hàng, nguyên nhân cốt tử là nằm ở đó. Khi cái hiệp nghị kia được chính quyền Mỹ thông qua, có nghĩa là cảnh cửa phong tỏa kỹ thuật đã hé mở, Hoa Hạ NEC muốn có được kỹ thuật cùng quy cách từ Nhật cũng không khó, tới lúc đó Trung Tinh Vi Tâm có kỹ thuật của TI, NEC Hoa Hạ có kỹ thuật của xí nghiệp Nhật, TW sẽ ngả về phía ai là chuyện quá hiển nhiên.
Cho nên NEC Hoa Hạ nhất định đánh liều tiến tới, nếu không đến lúc đó lấy cớ gì để cướp được ưu đãi chính sách ngả về phía Trung Tinh Vi Tâm.
Không có ưu đãi chính sách, Trung Tinh Vi Tâm dù có được kỹ thuật của TI thì cũng lấy gì huy động vốn xây nhà máy mới.
Tuy nói thị trường chip cơ sở đang sa sút, nhưng các doanh nghiệp chip có thực lực của Âu Mỹ đều nhân cơ hội đáy vực này khuếch đại sản lượng, làm chi phí chế tạo không ngừng tăng lên. Trung Tinh Vi Tâm muốn đầu tư một nhà máy chế tạo chip 25 micron, hiện 1.4 tỷ USD là đủ xây dựng 6 dây chuyển, sản xuất, sang năm sau 1.4 tỷ USD chỉ đủ xây 4 dây chuyền chính sách thôi.
Trung Tinh Vi Tâm lại liền một lần có 2 kỹ thuật lớn từ TI, chi phí còn tăng vọt.
Không có chính sách TW hỗ trợ, tỉnh Đông Hải dù có dốc toàn lực hỗ trợ Cẩm Hồ cũng chẳng giúp được mấy.
Tổng quy mô vốn vay tỉnh Đông Hải năm 98 còn chưa tới 70 tỷ, nơi cần hỗ trợ vốn quá nhiều, cho dù có tiền dư cũng phải ưu tiên liên hợp tỉnh Giang Nam hỗ trợ cảng Đông Sơn, cho hạng mục siêu cấp cơ sở sản xuất sắt thép có sản lượng 14 triệu tấn.
Vì nhắm trúng vào điểm yếu của Cẩm Hồ về huy động vốn, nên Hoa Hạ mới liều mình thúc đẩy NEC Hoa Hạ đi vào sản xuất.
- Nhanh nhanh thôi việc ở cái công ty rách nát đó đi, tao bảo Hồ Kim Tinh cho mày cái chức ở Hải Túc, theo bọn tao chuyên môn chơi cổ phiếu là được. Nếu như một năm mày không kiếm được vạn, tao dù bảo Đình Đình giới thiệu mấy em trong đội của cô ấy cho mày, thì mày cũng không giữ nổi, cái miệng phía dưới của nữ nhân, chỉ có nhét tiền vào mới thực sự thỏa mãn được thôi.
Trần Dũng nói oang oang, chẳng ngại Trương Khác ngồi bàn bên cạnh có thế nghe thấy lới mình, tay vừa nói vừa sờ mông cô gái ở bên, cô gái đó nói hắn ăn nói thô tục, ngúng nguẩy đưa tay ra véo hắn, chẳng biết Trần Dũng thì thầm gì đó vào tai cô ta, làm cô ta bật cười, mặt còn ửng đỏ, cái mông đẫy đà ngồi lên tay Trần Dũng, mặt quay sang nói chuyện với cô gái đi cùng.
Cô gái còn lại sau khi đi vào cởi áo khoác ra, mặc áo chun màu cà phê ngồi đó có vẻ thiếu tự nhiên, ánh mắt u oán, đại khái phản cảm với kiểu nói chuyện cố ý thô bỉ của Trần Dũng và thái độ phóng túng khinh người của hắn, nhưng lại cực kỳ khao khao thủ đoạn kiếm tiền thần kỳ cùng cuộc sống xa hoa của hắn, đại khái là loại muốn buông thả nhưng lại không cam tâm.
Nhìn hai cô gái xinh đẹp đó chân rất dài, Trương Khác đoán chắc là học vũ đạo ở Học viện Âm nhạc, hoặc là học viên ca vũ đoàn quân đoàn. Cả xã hội đang vật chất hóa, Trương Khác nhớ lại thời mình còn đơn thuần, cứ nghĩ những cô gái xinh đẹp, bản tính nhất định cũng đoan chính lương thiện, nhớ lại thật buồn cười.
Thấy Trần Dũng khoe khoang đặt di động màn hình của Ái Đạt lên bàn, Trương Khác đang buồn chán, có ý chọc hắn một phen, lấy di động của mình ra, di động lam bảo thạch dưới ánh tịch dương tỏa ánh sáng long lanh, cùng vỏ máy kim loại hàng không phát ra ánh kim mịn màng hết mức.
Di động màn hình của Ái Đạt giá thị trường đều trên , thuộc về hàng cao cấp, tinh tế thời thượng, nhưng đem so với chiếc điện thoại di động chuyên dụng của Trương Khác, làm Trần Dũng hận không thể dấu chiếc di động của mình đi ngay lập tức.
- À, chào... Trần Dũng bắt chuyện với Trương Khác: - Chiếc di động đó cậu mua ở đâu thế?
Mặc dù Hồ Kim Tinh cảnh cáo hắn không được trêu vào Trương Khác, bản thân hắn cũng biết Trương Khác không thể đụng vào được, hoàn khố cũng chia đẳng cấp, Trương Khác được liệt vào hạng hoàn khố cực đỉnh rồi, trước đó thậm chí vì chuyện Thời Học Bân thiếu chút nữa ra tay, nhưng cũng chưa tới mức gặp mặt không có cả dũng khí hỏi một câu.
Loại xuất thân gia đình như Trần Dũng rất thực tế, da mặt dầy, cho rằng Hồ Kim Tinh từ bỏ Trần Phi Dung là có thể tới gần Trương Khác rồi.
- Mua? Trương Khác ngạc nhiên nhìn hắn: - Tôi chưa bao giờ mua di động, chiếc di động này do một nhà thiết kế và công ty di động làm riêng cho tôi... Thấy mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc di động, liền đưa cho hắn xem.
Nghe Trương Khác nói vậy, Trần Dũng không khỏi sinh ra sự tự ti, cẩn thận nhận lấy chiếc di động, cứ như sợ không may làm rơi hỏng, cầm lấy xem mới càng nhận ra chỗ đắt giá của nó, hai cô gái bên cạnh cũng tròn mắt ghé đầu vào ngắm nghĩa.
- Em là học viên ca vũ đoàn à? Trương Khác hỏi:
- Dạ.. Cô gái kia ngẩng đầu lên: - Anh hỏi em sao?
- Ừ, em tên là gì.
- Hồ Duy Giai, bọn em đều ở ca vũ đoàn quân khu. Hồ Duy Giai dè dặt nói, cô ta sớm chú ý Trương Khác ngồi đó xem sách một mình rồi, khí chất nhàn nhã tỏa ra trên người y giống như mặt nước Yến Quy Hồ, tuyệt đối không phải hạng thô lô cố ý ra vẻ như Trần Dũng có thể bỉ được.
Cũng giống như thiếu nam hoài xuân nhìn cô gái xinh đẹp ngồi điềm tĩnh đọc sách, trong lòng sinh ra tình cảm, thiếu nữ hoài xuân với chàng trai anh tuần, khí chất hơn người cũng sinh thiện cảm diễn tả.
- Anh tên là Trương Khác, trước lạ sau quen, nếu anh còn nhớ trước kia đã gặp em ở đâu như thế chúng ta được coi là bạn chưa? Trương Khác cười mê hoặc:
- Anh đã gặp rồi à? Sao em không nhớ nhỉ? Cô gái cười có chút thẹn thùng lại có chút hưng phấn hỏi:
- A, anh có việc phải đi đây. Trương Khác đột nhiên đứng dậy bỏ đi:
Trần Dũng chẳng hiểu ra sao, gọi với theo: - Di động của cậu...
Trương Khác ra cửa rồi quay lại, nhìn Hồ Duy Giai làm bộ ngạc nhiên: - Ồ, em cũng uống cà phê với bạn ở đây sao? Rồi ung dung ngồi xuống chỗ cũ: - Anh còn nhớ trước kia đã gặp em ở đâu như thế chúng ta được coi là bạn chưa?
Cô gái bật cười, vẻ mặt thùy mị hết sức dễ thương, nũng nịu nói: - Chưa thấy ai vô lại như anh... Được rồi, coi như chúng ta là bạn.
Trương Khác vẫy tay gọi phục vụ tới, dặn vài câu rồi nói với Hồ Duy Giai: - Em mặc áo chun màu cà phê, trông nhu hòa tinh tế, giống như phong cách cà phê Lam Sơn thuần hương vừa miệng. Mái tóc em dưới ánh hoàng hôn có sắc màu như cà phê Mạn Gia Đặc, anh bảo phục vụ pha thêm cà phê Mạn Gia Đặc vào cà phê Lam Sơn, Lam Mạn, Lam Mạn, cái tên này tựa hồ vô cùng họp với em...
màu xanh mềm mại.
Trần Dũng mắt trố ra, nhìn Hồ Duy Giai thẹn thùng phấn khích đứng dậy đi qua bàn Trương Khác, trong lòng trừ chua chát tự ti, ngay cả chút ghen tị cũng chẳng có. Hắn tán tỉnh Hồ Duy Giai lâu lắm rồi, cuối cùng đưa được Tạ Đình Đình bạn thân của Hồ Duy Giai lên giường, định đi đường vòng nói không chừng có cơ hội P, nào ngờ chỉ năm phút thôi Trương Khác đã lấy mất nửa hồn vía của Hồ Duy Giai rồi.
Trương Khác mỉm cười mời Hồ Duy Giai ngồi, đang định nói chuyện thì lưng bị Lý Hinh Dư cầm bút chọc một cái, Trương Khác quay đầu lại nhìn, Lý Hinh Dư vẫn ngồi xoay lưng lại phía y, bàn tay trắng nõn giơ cao qua đầu kẹp một tờ giấy, Trương Khác nhận lấy xem, bên trên Lý Hinh Dư dùng tiếng Hàn viết:" Anh là đồ vô lại, người ta chưa đọc cuốn tiểu thuyết đó!"
Hồ Duy Giai lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Lý Hinh Dư, chỉ là Lý Hinh Dư ngồi quay về phía cửa sổ, thêm vào mái tóc dài buông xuống, che đi bên mặt, từ chiếc áo đỏ thẫm bó sát người, có thể nhìn ra vóc dáng gợi cảm nóng bỏng của cô, Hồ Duy Giai nghi hoặc nhìn Trương Khác.
Trương Khác cầm lấy bút chì, dải tờ giấy ra bàn cho Hồ Duy Giai xem, lấy một cái bút chì vờ vịt phiên dịch, vừa viết vừa nói: - Cô ấy bảo, hôm qua gặp anh ở đây, cuốn sách anh đọc, cô ấy cũng thích, muốn mượn anh đọc... Nhún vai giang tay ra: - Tiếng Hàn ngắn gọn đa nghĩa như vậy đấy, chỉ vài ký tự thôi có thể biểu đạt được rất nhiều, phiên dịch ra mệt lắm... Đại khái ý từ cũng giống như vừa rồi anh nói với em ấy, đó gọi là trước lạ sau quen...
Hồ Duy Giai nửa tin nửa ngờ nghiêng đầu qua nhìn Lý Hinh Dư, lúc này Lý Hinh Dư hai tay ôm đầu mặt gần như vùi vào trong đống sách.
Trần Dũng tâm tình ủ rũ, không ngờ chẳng sinh nổi căm hận với Trương Khác, trả di động cho Trương Khác, bảo với phục vụ không cần mang nước tới nữa rồi bỏ đi, cô gái khoác tay hắn trước khi đi còn gọi Hồ Duy Giai một tiếng, Hồ Duy Giai hơi do dự, theo lý cô phải nên đi cùng bạn, trong lòng lại không muốn.
Trương Khác mỉm cười nói: - Em tới quán net Sáng Vực phải không? Uống cà phê xong anh cũng qua đó.
Hồ Duy Giai lúc này mới nói với bạn: - Một lát nữa mình tới.
Đám Trần Dũng đi rồi Lý Hinh Dư mới quay lại, còn không quay lại sẽ cười tới đau hàm mất.
Bất ngờ nhìn thấy khuông mặt thuân thuần kiềm diễm, tuyệt mỹ vô song của Lý Hinh Dư, Hồ Duy Giai sững người, các cô gái nếu quá tự tin vào dung mạo của mình, khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp hơn quá nửa sinh ra tự ti. Quan trọng nhất là dáng vẻ thùy mị phát tán ra khí chất thanh thuần và quyến rũ cực kỳ tự nhiên, làm Hồ Duy Giai tự thẹn vì thua kém người khác, nhìn vẻ mặt của Trương Khác, hiểu ra cô gái này và Trương Khác rất thân thiết, có lẽ là một cặp đôi chưa biết chừng, xấu hổ tức giận vì bị trêu đùa, muốn đứng dậy đi ngay...