- Từ thành tích hôm nay mà xét thì hiệu quả rất tốt. Trần Tín Sinh mỉm cười, Dương Bình Dung tỏ ra chân thành, Trương Khác phối hợp tỏ vẻ động lòng, hắn phải chơi thái cực quyền.
Tiêu Thụy Dân tiếp xúc với Cẩm Hồ nhiều nhất, biết cái trò lấy tình cảm động lòng người với Trương Khác, Trần Tín Sinh là vô nghĩa. Có muốn lấy tình cảm làm động lòng người thì cũng không nên chọn chỗ xa hoa thế này, chỗ này chỉ thích hợp nhắc Cẩm Hồ mọi người hợp tác kỳ thực lấy lợi ích làm tiền đề.
Tiêu Thụy Dân gỡ gạc giúp: - Tình hình hôm nay xem như làm người ta hài lòng, có điều khó khăn hiện thực là Liên Tín mỗi tháng chỉ có được 2 vạn bộ chip cơ sở từ Cẩm Hồ, cho dù Liên Tín toàn lực hỗ trợ Liên Thông phát triển hộ dùng ở Bắc Kinh cũng không đủ.
Vì sao Cao Khoa KV và Liên Tín đưa ra di động tầm thấp lại không có bất kỳ sự tuyên truyền nào, chẳng phải vì không có lòng tin, mà là vì chướng ngại sản lượng không vượt qua được. Thị trường tầm thấp luôn là thị trường lớn nhất, mỗi tháng chỉ có 4 vạn chiếc thì sao mà đủ? Liên Tín và Cao Khoa KV căn bản không dám tuyên truyền.
Lấy Bắc Kinh ra mà nói, hôm nay là ngày bình thường mà điện thoại đặt làm của Liên Thông bán được 1000 chiếc, hoạt động này tiến hành tiếp, riêng ở Bắc Kinh phải chuẩn bị khoảng 6 vạn cái mới đủ.
Đó là nguyên nhân Trương Khác thấy Liên Thông và Liên Tín quá vội vã, lượng di động đặt làm của Liên Thông căn bản không đủ chống đỡ cho hoạt động trọng yếu thế này, hoạt động đang tiến hành tưng bừng thì đột nhiên phải ngừng lại, không khỏi thành thiếu hoàn mỹ.
Trương Khác biết Dương Dung Bình và Tiêu Thụy Dân không có dự liệu đầy đủ về cục diện hôm nay, nếu không đã chẳng vội vã như thế. Khi viết tin lượng tiêu thụ hôm nay đạt được 1000 chiếc, Trương Khác và Trần Tín Sinh đã biết thế nào cũng bị hai người kia bám lấy rồi.
Tiêu Thụy Dân đã nhắc tới vẫn đề quan trọng, Trần Tín Sinh liếc nhìn Trương Khác xem y có vờ hồ đồ đá bóng sang phía mình hay không, không ngờ Trương Khác xoa gáy nói: - Nhà máy mới của Ái Đạt ở Hải Châu sớm nhất phải hạ tuần tháng này mới có thể khởi động, trước đó còn kế hoạch đợi sau Tết mới suy nghĩ tăng cường sản lượng, sản lượng hiện tại bị Liên Tín và Cao Khoa KV phân chia hết rồi...
Ý của Trương Khác là, y hiểu khốn cảnh của Liên Tín và Liên Thông, nên mới đưa nhà máy mới vào sản xuất trước một tháng, nhưng cũng chỉ có thể làm tới đó mà thôi... Trần Tín Sinh tính hiện khốn cảnh của Liên Tín, Liên Thông là lượng hàng còn lại tối đa chỉ có thể chống đỡ được mười ngày.
Trần Tín Sinh biết với sản năng mỗi tháng gần 100 vạn bộ của bộ phận linh kiện, phối hợp làm ra 5 - 6 vạn chip cơ sở ứng phó khẩn cấp không phải là vấn đề, nhưng thỏa mãn yêu cầu của Liên Tín, Liên Thông quá dễ không phù hợp với lợi ích của Cẩm Hồ.
Trương Khác đã mở kim khẩu, Tiêu Thụy Dân không hi vọng còn đường thương lượng ở chỗ Trần Tín Sinh nữa, chuyện thiếu hàng ngoại trừ tìm Cẩm Hồ, còn có con đường khác để đi, đó là khẩn cấp điều số di động cùng quy cách từ Cao Khoa KV. Trong lời của Trương Khác cũng ám thị như thế, nhưng như thế tương đương với chủ động kéo Cao Khoa KV vào nghiệp vụ di động đặt làm rồi, hơn nữa vì Liên Thông chủ động đến tìm, thậm chí Cao Khoa KV có thể được ưu đãi hơn cả Liên Tín.
Tiêu Thụy Dân không cam tâm.
Dưới điều kiện ngang hàng, Liên Thông chọn đối tượng hợp tác nghiệp vụ di động đặt làm, bị yêu cầu ngả về phía xí nghiệp quốc hữu, cho nên cuối cùng lựa chọn hợp tác với Liên Tín. Dương Dung Bình trong lòng hiểu rõ, rất nhiều người cũng hiểu rõ, Cẩm Hồ mới là đối tượng hợp tác tốt nhất, kỹ thuật của ESS căn bản tới từ Cẩm Hồ, hợp tác trực tiếp với Cẩm hồ sẽ có nhiều ưu thế về giá thành hơn nữa. Chỉ là rất nhiều người bao gồm cả nội bộ Liên Thông và cả cao tầng hơn nữa, đều không hi vọng Cẩm Hồ trở nên cường đại hơn, cho nên ngay từ đầu đã loại bộ Cẩm Hồ rồi.
Nhưng khi Liên Tín không đáp ứng được nhu cầu về sản lượng, Liên Thông không thể chết chùm được, nhưng trong lòng Dương Dung Bình vẫn muốn hi vọng Trương Khác, Trần Tín Sinh chủ động đưa yêu cầu tham gia nghiệp vụ đi động đặt làm, các vị quan lão gia không bỏ thể diện xuống được.
Di động dùng chip cơ bản của ESS, Liên Tín khống chế chi phí mỗi chiếc chừng 800 đồng, Liên Thông mua ở Liên Tín mỗi chiếc với giá 980 đồng. Di động cùng quy cách của Motorola, Nokia không thể rẻ hơn 1400 đồng, hợp tác với Liên Tấn, Đông Hưng chi phí càng cao hơn, Liên Thông chỉ đành hợp tác với Liên Tín.
Nếu như hợp tác với Cẩm Hồ, Dương Dung Bình tính mỗi một chiếc di động đặt làm có thể giảm giá xuống dưới 900 đồng.
Đừng chỉ nhìn chênh lệch chỉ có 80 đồng, lúc này phần tỉ lệ ròng của Liên Thông chưa tới 6%, nếu như tổ chức nghiệp vụ di động đặt làm trên toàn quốc, giá được giảm đi 80 đồng, dự kiến tỉ lệ lãi ròng của Liên Thông có thể tăng lên 2-3%, đó là thành tích khá đáng nể.
Liên Thông muốn lên TTCK Hong Kong, New York thì thành tích là nhân tố phải suy tính đầu tiên, cảm thụ cá nhân phải bỏ ra đằng sau. Dương Dung Bình thấy Cẩm Hồ không vội nhảy ra thế chân Liên Tín, cũng không có ý hỗ trợ Liên Tín, có vẻ ám thị có thể tìm Cao Khoa KV lấy hàng khẩn cấp.
Phục vụ mang đồ uống lên, cô gái xinh đẹp kia cũng theo vào.
Những lời nói chuyện ở đây không thể lọt vào tai phục vụ, Dương Dung Bình phất tay bảo bọn họ ra ngoài, cô gái xinh đẹp và giám đốc chi nhanh đích thân rót nước cho mọi người.
Trương Khác nhận lấy ly rượu, nhấp một ngụm, cảm thấy hơi chát, muốn pha thêm Sprite vào, cô gái xinh đẹp nhắc y: - Can Hồng vốn là rượu nho bỏ đường, anh cho Sprite vào, nó sẽ thành rượu vang rẻ bình thường rồi.
- Thế à, tôi thấy rượu vang bình thường dễ uống lắm mà. Trương Khác nhếch mép nói.
Cô gái xinh đẹp lúng túng, mỗi một nam nhân cô ta gặp đều tỏ vẻ cao thâm mạc trắc trước mặt cô ta, làm như không gì không biết, tuyệt đối không để cô ta hoặc người khác xem thường, không ngờ Trương Khác chẳng thèm bận tâm, không biết có nên ra mua cho y chai rượu vang rẻ tiền không.
Trương Khác cứ thản nhiên pha Sprite vào ly rượu, cười nói: - Tôi cũng chẳng hi vọng uống được rượu vang bình thường ở đây, không nhẫn tâm phiền tiểu thư đây ra ngoài giúp tôi mua rượu nữa, thôi thì tự lực cánh sinh vậy, mọi người nếu đường huyết không cao, pha thêm Sprite vào Can Hồng ngon lắm...
Dương Dung Bình, Tiêu Thụy Dân đều cười lớn nhận lấy *** Sprite pha vào rượu, Trần Tín Sinh càng thích vị chát của Can Hồng, đám Diêu Kiên, Lưu Minh Phong không góp vui, bọn họ không cho rằng mình có tư cách tham gia trêu ghẹo mỹ nhân này.
Trương Khác nhấp một ngụm rượu, chép miệng, cho thêm đá, uống ực một ngụm, đặt ly xuống nói: - Giám đốc Dương vừa rồi chân thành nói với tôi một số tình hình của Liên Thông ở giai đoạn hiện tại, tôi không thể không nói những lời tận đáy lòng trao đổi ý kiến với giám đốc Dương.
Dương Dung Bình tin Trương Khác đem lời từ dưới đáy lòng ra nói mới là lạ, nhưng vẫn vô cùng phối hợp nói: - Hết sức hoan nghênh, thời buổi này không một ai dám nói ý kiến của mình chất lượng hơn của cậu nữa.
- Có lẽ không dễ nghe lắm đâu. Trương Khác cười híp mắt: - Thành tích hôm nay nghe thì rất đáng cổ vũ, nhưng theo tôi biết mạng GMS của Liên Thông không thể so với Di Động, cho dù Bắc Kinh là khu vực có mạng hoàn thiện nhất của Liên Thông, thì vẫn có những khu vực không được phủ sóng, vấn đề băng thông hẹp còn chưa bại lộ ra, một khi số lượng người dùng tăng vọt, Liên Thông ứng phó vấn đề này ra sao?
Dương Dung Bình không ngờ Trương Khác vừa lên tiếng đã chọc vào chỗ đau của Liên Thông, thậm chí Liên Thông muốn cố ý né tránh vấn đề này khi huy động vốn trên TTCK, nhưng không phải bưng tai trộm chuông là có thể che dấu được vấn đề, do dự một chút nói: - Đây đúng là vấn đề khá khó giải quyết, Khác thiếu gia nếu như nói ra, hắn là có suy nghĩ về nó, tôi đang muốn thỉnh giáo Khác thiếu gia...
++++
Xong rồi, xong rồi, đi chơi thôi
"Cộc cộc cộc.." Có tiếng gõ cửa, Diêu Kiên đẩy cửa đi vào, qua khe cửa nhìn thấy trung niên xấu xí Tống Tổ Dự và Tống Uyển Bội vẻ đẹp trời ban đứng bên ngoài.
- Tống Tổ Dự là ông chủ thứ hai của Tinh Huy, ông ấy đưa Tống Uyển Bội tới xin lỗi. Diêu Kiên nói với Trương Khác:
- Bảo bọn họ vào nói chuyện.
Tống Tổ Dự và Tống Uyển Bội đi vào, vừa định nói vài câu giảng hòa với Trương Khác thì nhìn thấy giám đốc chi nhánh đứng đó, niềm nờ chào hỏi: - Giám đốc Cung ở đây tiếp khách quý phải không? Vậy ngài Trương là khách quý của giám đốc Cung, đúng là quân ta đánh quân mình, người nhà không nhận ra nhau, vừa rồi xảy ra chút hiểu lầm nhỏ, mong giám đốc Cung nói đỡ cho tiểu đệ vài câu, chỉ hi vọng ngài Trương bớt giận... Cười nịnh bợ vợi Trương Khác: - Nghe nói ngài Trương thích khiêu vũ, hay là để Uyển Bội nhảy với ngài Trương vài khúc xem như xin lỗi.
- Mong ngài Trương đại nhân không chấp tiểu nhân... Tống Uyển Bội nhỏ nhẹ nói:
Trên bàn có giấy và bút, Trương Khác viết lên lên một tờ giấy, đẩy tới góc bàn, nhìn Tống Uyển Bội nói: - Đây là nơi ở tạm thời của tôi ở Bắc Kinh, Tống tiểu thư nếu có ý xin lỗi, ngày mai tới một mình là được.
Tiểu Thanh kinh ngạc:" Thế chẳng phải là muốn Tống Uyển Bội tới hiến thân sao? Còn tưởng y không động lòng với mỹ sắc, xem ra chỉ là khẩu vị cao một chút mà thôi."
Trương Khác chẳng bận tâm người khác nghĩ gì, xem đồng hồ rồi đứng dậy: - Thời gian không còn sớm nữa, hôm nay tới đây thôi chứ!
Tiêu Thụy Dân, Dương Dung Bình đều đứng dậy tiễn Trương Khác, bỏ lại Tống Uyển Bội xấu hổ nhục nhã, luống cuống chân tay cùng Tống Tố Dự không rõ thái độ thể nào. Khi rời đi Dương Dung Bình không nhịn được quay đầu nhìn Tống Uyển Bội, nữ nhân đúng là không thể đặt cạnh nhau so sánh được, Thành Ánh Hà bông hoa của tổng bộ đứng cạnh Tống Uyển Bội hoàn toàn thua sút, thực sự xứng đáng để cô ta một mình tới xin lỗi, chỉ tiếc là Trương Khác đã nhanh chân đi trước, lúc đi còn bấm vai giám đốc chi nhánh một cái đầy thâm ý: - Tôi và giám đốc Tiêu đi trước, chuyện còn lại anh và Tiểu Thành xử lý.
Cung Chí Bằng cười hiểu ý, Thành Ánh Hà không hiểu chuyện còn lại là cái gì, nếu là tính tiền thì chi phí hôm nay tính vào hóa đơn của chi nhánh, Dương Dung Bình đâu cần nhắc thêm. Thành Ánh Hà vừa đi vừa nghĩ, đi theo bọn họ, nhìn những người kia tiễn chân Trương Khác, thấy y khuôn mặt tuấn lãng, dáng cao thẳng, nói cười tự nhiên, giám đốc chi nhánh chỉ có phận đứng bên cười bồi, thầm nghĩ nam nhân như vậy chắc có rất nhiều mỹ nữ tranh nhau leo lên giường của y, chỉ có điều thủ đoạn yêu cầu Tống Uyển Bội tới "xin lỗi" cưỡng ép quá mức, chẳng lẽ đây là bản mặt của kẻ có tiền?
Trương Khác trước khi vào xe chẳng hề quay đầu lại, làm Thành Ánh Hà có chút thất vọng, nghĩ chắc người ta chẳng biết tới cái tên mình. Dương Dung Bình và Tiêu Thụy Dân đưa mắt tiễn xe Trương Khác đi lên đường cái mới nối nhau rời đi, Thành Ánh Hà và Cung Chí Bằng quay lại phòng bao, Tống Tổ Dự và Tống Uyển Bội vẫn ở bên trong, lúc nãy thấy mấy nhân viên của Tinh Huy ghé tai thì thầm với nhau ở đại sảnh không biết là nói cái gì, Tống Uyển Bội mắt đỏ hoe, hết sức tội nghiệp, nữ nhân nhin cũng thương. Người thường chỉ thấy mặt rực rỡ của Tống Uyển Bội, ai biết đằng sau dơ bẩn chua chát ra sao.
- Giám đốc Cung, anh nói chuyện này là sao? Tống Tổ Dự nhìn Cung Chí Bằng đi vào, oan khuất nói:
Đừng thấy Tống Chí Bằng chỉ là giám đốc chi nhánh Liên Thông Bắc Kinh, ở Bắc Kinh được coi là nhân vật hạng một rồi.
Liên Thông mấy năm qua đầu tư ở Bắc Kinh vô cùng lớn, dù sao Bắc Kinh là bộ mặt của bọn họ, Liên Thông có kém tới đâu, cũng phải tranh thủ chút gì đó cho Bắc Kinh, đem so với chi nhánh Bắc Kinh của Di Động, chi nhánh của Liên Thông Bắc Kinh không kém bao nhiêu, so với các công ty khác thì hơn rất nhiều.
Giám đốc chi nhánh công ty chỉ cấp cục, nhưng ở Bắc Kinh đừng so quan lớn quan nhỏ, Cung Chí Bằng có tài hơn các quan viên cùng cấp khác, sống thư thái hơn nhiều.
Điều duy nhất làm Cung Chí Bằng khó chịu là chi nhánh công ty và tổng bộ cùng ở Bắc Kinh, thi thoảng lại phải cúi đầu khúm núm với lãnh đạo tổng bộ, không được làm thổ hoảng đế như các giám đốc chi nhanh khác.
Cung Chí Bằng ngồi xuống, chân vắt lên, phải khom lưng cả tối rồi, giờ mới tìm lại cảm giác ăn trên ngồi chốc, phán: - Chuyện này dù sao bên anh sai trước, tới xin lỗi đâu có gì quá.
Tống Tổ Dự ngạc nhiên, không ngờ Cung chí Bằng hoàn toàn không nói giúp mình, bảo Tống Uyển Bội một mình tới xin lỗi, mà cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì, vừa rồi còn gọi điện thăm dò Thành Cường, chẳng ngờ chưa nói được một hai câu, đối phương đã ném điện thoại rồi, có thể thấy Thành Cương tuy căm giận, nhưng không có gian xen vào chuyện này, Tống Tổ Dự hỏi: - Giám đốc Cung, ngài Trương đó là ai?
Tống Tổ Dự đoán không ra, trong phòng bao của bọn họ, Trương Khác cực kỳ khí thế làm người ta câm như thóc, còn làm nhục Thành Cường một phen, vội kém Tống Uyển Bội tới xin lỗi, thấy phòng bao bên này toàn là rượu rẻ tiền trong nước, nên không chắc lắm.
- Hả? Cung Chí Bằng ngớ ra: - Anh không biết thân phận cậu ấy?
- Xảy ra chút hiểu lầm, cậu ấy giáo huấn con trai Thành Tấn Kiệt một vố, để lại một người nói muốn mua Tinh Huy, người đó bảo tôi báo giá, nhưng không nói thân phận của họ. Tống Tổ Dự mặt mày rầu rĩ kể khổ, ngay cả người đắc tội cũng không rõ, biết phải xin lỗi thế nào.
- Vậy anh và Trần Tín Đạt cùng bán Tinh Huy cho người ta là xong, không phải các anh suốt ngày kêu ca cái nghề này vừa bận vừa mệt, chẳng hứng thú gì sao? Anh lo người ta không trả nổi à? Cung Chí Bằng phất tay:
- Ài, giám đốc Cung đừng làm khó tôi nữa, hôm nay tôi thanh toán, chỉ mong giám đốc Cung chỉ cho một đường sáng... Tống Tổ Dự cầu khẩn, ông ta chỉ biết đối phương mạnh hơn phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch Phát triển, còn sở hữu tài phú khổng lồ tùy tiện mua được Tinh Huy. Tinh Huy mặc dù không so được với các công ty quản lý thế giới, cũng không thể so với Anh Vương ở Hong Kong, nhưng trong nước cũng thuộc lại công ty quản lý nghệ sĩ số một, ít nhiều cũng phải bỏ vài trăm triệu tiền mặt mới mua được. Thời buổi này đám thái tử gia kinh thành hống hách lắm, nhưng mấy kẻ có năng lưng ném mấy trăm triệu ra kèn cựa nhau? Không rõ nội tình ông ta sao dám báo giá, đòi nhiều đắc tội với người ta, đòi ít thì.... đắc tội với bản thân.
- Cứ tới nhà xin lỗi đi. Cung Chí Bằng quay sang nhìn Tống Uyển Bội, thầm nghĩ:" Mỹ nhân quốc sắc thiên hương thế này, mình không có khả năng tranh đêm đầu với Trương Khác rồi, kéo cô ta xuống bùn, sau này còn có cơ hội chấm mút được." Chút thất vọng chỉ thoáng qua, lại cười nói: - Tới xin lỗi tương lai có lợi cho cả giám đốc Tống và Tống tiểu thư...
Nếu Tống Uyển Bội chấp nhận, Tống Tổ Dự càng không có vấn đề gì, ra ngoài kiếm cơ, chẳng phải mong bán được cái giá cao sao? Người tự xưng là Trương Khác kia rõ ràng có phân lượng hơn Thành Cường nhiều, chỉ là nếu dâng Tống Uyển Bồi cho y, thì đắc tội với Thành Cương, hơn nữa Trương Khác thái độ quá kém, Tống Tổ Dự không bỏ thể diện xuống được.
- Chuyện này... Chả lẽ cứ tới xin lỗi thế sao? Tống Tổ Dự cười nịnh, thái độ nhũn nhặn hết mức có thể, chỉ mong biết xin lỗi sau này có lợi ra sao.
- Tống tiểu thư ngày mai tới xin lỗi, tất nhiên có giao lưu, có trao đổi, tôi không dám vượt quyền. Cung Chí Bằng xoa cái trán hói: - Giám đốc Tống, vừa rồi ngồi đây là phó tổng giám đốc Dương Dung Bình của tổng bộ Liên Thông, ngồi bên là tổng giám đốc Tiêu Thụy Dân của Liên Tín. Giám đốc Tống nếu thấy không cần xin lỗi là làm khó chúng tôi đấy, tôi rất mong tiến hành hợp tác vui vẻ với Tinh Huy mà.