Nhìn Trương Khác mở cửa xe, nam nhân kích động môi run rẩy, giao thừa tuyết lớn, đi bộ 50 km trên đường cao tốc không phải chuyện con người chịu đựng được, hắn cúi người định cởi đứa con bị buộc chặt đưa vào xe, vở hắn ở bên kéo một cái, nói nhỏ: - Tiếp Nhiếp nôn ra xe thì anh có đền được không?
Gió bắc thổi mạnh, nữ nhân tuy nói nhỏ, Trương Khác vẫn nghe rõ ràng, cười thân thiện: - Nôn ra xe thì kiếm chỗ rửa là xong, sao bắt hai người đền được.
- Vâng. Nam nhân hớn hở cùng vợ cởi con ra nhẹ nhàng đặt lên xe.
Vừa mới cử động, đứa bé không chịu nổi lại nôn ọe, đại khái là trước đó nôn hết mất rồi, chỉ có thứ nước màu vàng phun ra ghế bằng da thật đắt tiền, mùi rất nồng, đứa bé này buổi trưa có ăn tỏi.
Không ngờ nôn thật, nam nhân đưa tay sờ lớp da mềm, hơi sợ, bãi nôn trông rất rõ.
Nữ nhân oán trách: - Bảo anh rồi mà, chỉ còn lại 30 km, đi bộ có chết được không? Trương Khác thấy dáng vẻ tiến thoái lưỡng nan của bọn họ, lấy từ ngăn kéo một chiếc khăn đưa cho nam nhân: - Nôn thì cũng nôn rồi, anh lau đi, đợi xuống xe hai người rửa giúp tôi là được. Lúc này mới nhìn đưa bé bọc trong chăn, chừng 8 tuổi, sốt tới mặt đỏ bừng, mắt lờ đờ, liền đưa tay ra sờ thử, giật mình nói: - Đứa bé sốt quá, tôi đưa hai người vào bệnh viện khám cho nó đã.
Cách Tân Vu rất gần rồi, chỉ hơn 30 km, trên xe nói chuyện với hai vợ chồng họ một lúc đã xuống đường cao tốc, đôi vợ chồng này người Tân Huyện, tới Kiến Nghiệp làm công, người gia trong nhà sức khỏe không tốt, bọn họ vất vả đem con gái theo bên người, tới Kiến Nghiệp làm việc, hi vọng năm sau lập trường học con cháu nông dân có thể vào học, thế là bớt một phần lo.
Vào thành phố Trương Khác đưa hai vợ chồng họ và đứa bé tới Bệnh viện Nhân dân.
Cô bé vốn hơi sốt, ngồi xe lại bị say xe, lúc đuổi xuống xe bị nhiễm lạnh, cô bé sốt hơn 40 độ, lập tức được châm cứu truyền dịch.
- Tới Tân Vu là tốt rồi, đợi Tiểu Nhiếp truyền dịch xong, chúng tôi tự ngồi xe về Tân Huyện, không dám làm lỡ thời gian của cậu nữa. Nam nhân có chút bất an bảo Trương Khác đi trước.
Di động vang lên, Trương Khác thấy số điện thoại trong nhà, biết muộn như thế mình chưa về làm mẹ lo rồi, cô bé phải truyền dịch một thời gian nữa, liền nhận điện thoại lái xe về.
Tuyết rơi trời âm u, hơn ba giờ chiều mà như chập tối vậy, chưa lái xe tới khu tập thể thường ủy đã thấy một đội xe dài đỗ bên lề đường, rất đông người bị chặn ở cổng, không biết xảy ra chuyện gì, Trương Khác ấn còi mở cửa, thấy cảnh vệ nhìn mình rất xa lạ, xe y lại không có giấy thông hành, thò đầu ra nói: - Ba tôi là thị trường...
- Mấy ngày qua số kẻ giả mạo con trai thị trường, bí thư thành ủy không phải mỗi mình cậu đâu. Cảnh vệ nhếch miệng cười, đưa tay chặn đầu xe không cho Trương Khác đi vào: - Muốn vào chúc tết ai thì chúng tôi không cản, có điều tình hình năm nay hơi đặt biệt, không phải xe của khu không được vào, mang theo đồ không được vào, đó là mệnh lệnh của ba lão đại, cậu đừng làm khó chúng tôi.
Trương Khác vỗ đầu, mình mà còn cần giả mạo con trai người khác sao, cầm di động định bảo mẹ ra đón thì thấy Cố Hiểu Mai từ trong đi ra, liền gọi: - Chủ nhiệm Cố.
Cố Hiểu Mai đi ra chính là để đón y, nói với cảnh vệ: - Đây là con trai thị trưởng. Rồi quay sang Trương Khác: - Sao lại đổi xe rồi? Bà còn nhớ lần trước Trương Khác đi xe Mercedes, lần này đi Porsche.
Trương Khác thì chẳng nhớ lần trước mình về Tân Vu lái xe gì, thấy cảnh vệ vẻ mặt khẩn trương kính lễ với mình, cười nói: - Có chủ nhiệm Cố làm chứng, tin tôi không phải là đồ giả mạo rồi chứ? Chủ nhiệm Cố đi đâu thế?
- Vu Trúc còn đang ở nhà cậu đấy, tôi lo cảnh vệ không cho cậu vào nên ra đón.
Trương Khác đoán chắc cả nhà Cố Hiểu Mai tới chúc Tết, không biết có sách theo một đống quà bị chặn ở cổng không, bảo bà ta lên xe, từ cổng vào nhà y còn cách một quãng đường nữa, Cố Hiểu Mai lên xe, ngửi thấy mùi lạ, nhưng không tiện hỏi.
- Về nhà còn đi đâu thế? Lương Cách Trân đứng ở cửa giơ đồng hồ cho Trương Khác xem: - Chênh thời gian con nói một tiếng rồi đấy.
Nhìn Vu Vệ và Vu Trúc từ phòng khách đi ra, Trương Khác chẳng muốn giải thích: - Con lỡ chuyện trên đường, có người nôn ra xe, con lấy nước rửa đã, đợi khô rồi khó hết mùi lắm, ba con đâu? Thím Vệ đã về chưa ạ?
- Mẹ vừa bảo lái xe đưa thím Vệ về, ba con một lúc nữa mới về được. Lương Cách Trân đi tới mở cửa xe, bị mùi bên trong làm bịt mũi lại: - Sao lại có người nôn lên xe con.
Trương Khác đùa: - Mẹ nói nhiều quá, con vừa về đã thẩm vấn rồi.
- Á à, giờ chê mẹ lắm mồm à? Lương Cách Trân bợp gáy con: - Quanh năm suốt tháng không thấy về nhà được mấy lần, như gia súc vậy, nuôi mãi không quen nhà.
- Tôi đi lấy nước... Cố Hiểu Mai đoán Trương Khác không mốn để bọn họ biết, bà ta sớm đoán ra Trương Khác tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài, bất kể nói thế nào, xe con trai thị trưởng bị bẩn, bà phải tích cực rửa giúp.
- Không cần. Trương Khác ngăn cản: - Mọi người là khách, đâu có lý để khách giúp, mọi người cứ vào nhà đi, tôi phải rửa xe, không tiếp được.
Cố Hiểu Mai đương nhiên hiểu ý cự tuyệt xa cách của Trương Khác, bà ta dẫn chồng con tới, trừ chúc Tết, nghĩ Vu Trúc cũng học Đh Đông Hải, nên chính thức giới thiệu bọn họ, không ngờ Trương Khác lãnh đạm như thế. Nhìn Trương Khác đi vào, Cố Hiểu Mai cười với Lương Cách Trân: - Thị trưởng xưa nay đều đi làm đúng giờ nhưng lại chẳng về đúng giờ, chúng tôi không đợi nữa, sáng mai tôi còn phải cùng Tiểu Thành theo thị trưởng xuống nông thông, lúc đó sẽ chúc Tết thị trưởng... Rồi cáo từ về.
- Anh đã bảo mà, em xem nhiệt tình làm gì cho người ta ghét. Vu Vệ trách vợ.
- Tên này ở trường cũng không thèm để ý tới người khác. Vu Trúc tất nhiên không thích thái độ lãnh đạm của Trương Khác, hai tay đút túi, nói: - Con mẹ làm gì có tư cách kết bạn với người ta.
- Được rồi, hai cha con sao thành lắm mồm như thế, coi nhà ta đi tản bộ không được à? Cố Hiểu Mai cười, một số suy đoán tầm quá rộng, liên quan quá sâu, sợ con còn nhỏ không biết giữ mồm, nên không nói, chồng thì lại không quan tâm mấy chuyện này nên gạt đi.
Cấp bậc Cố Hiểu Mai chưa đủ có xe riêng, năm hết tết đến không tiện sai bảo ban xe hơi, cà nhà đi bộ về khu Tân Áp, may mà Tân Vu không rộng, chỉ đi mất chưa tới nửa tiếng, hiếm khi trời có tuyết, lại hiếm khi cả nhà nhàn nhã đi với nhau như vậy.
Cố Hiểu Mai huých vai con trai, trêu: - Hay là hẹn Trần Ninh ra đi dạo?
- Lúc này chẳng biết Tiểu Tinh và bạn ấy giở trò điên khùng ở đâu. Vu Trúc cười: - Hay mẹ gọi điện về hỏi xem.
Cố Hiểu Mai lấy di động gọi về, con gái bà đang ở nhà Trần Dục, nghe nói bọn họ đang tản bộ trong tuyết, Vu Tinh liền ỏm tỏi muốn cùng Trần Ninh ra đón.
Lúc tới đường Thành Sơn, nhìn thấy xe Trương Khác từ phía sau vọt lên, người trên đường không nhiều, Cố Hiểu Mai tin rằng Trương Khác dễ dàng nhìn thấy ba người bọn họ, chỉ là chiếc Porsche đi qua không giảm tốc độ, tới đầu đường có mấy người dắt xe đạp mới giảm tốc độ, có người dắt xe đạp đứng lại, cả nhà Cố Hiểu Mai từ xa đều nhìn thấy.
Đó là một người trung niên hơn 40, mặc áo len dày, đầu xe đạp treo hai bình rượu, vừa rồi đèn xe cũng không thấy hắn ta đi, khi chiếc Porsche giảm tốc độ để rẽ, chiếc xe đạp đột nhiên ngã sang một bên, làm bình rượu vỡ nát.
Cố Hiểu Mai nghi hoặc không biết có phải mình hoa mắt không, chiếc Porsche lúc rẽ có chạm vào người kia đâu, sao xe đạp lại đổ.
++++
Tiếp tục vào ngày mai
Sau giờ tối, điện thoại trong nhà vang lên liên hồi, muốn an tĩnh xem liên hoan văn nghệ cũng không được, Trương Khác thừa cơ trốn về phòng ngủ, di động của y cũng sắp không yên thân rồi, có một số cuộc điện thoại chỉ cần để mẹ y nghe một hai câu là nghi ngờ càng lớn.
Vừa gọi điện cho Địch Đan Thanh xong thì Lương Cách Trân đẩy cửa đi vào: - Con không nhớ người ta, nhưng người ta nhớ tới con đấy...
- Hả? Trương Khác ngạc nhiên: - Có người gọi điện tới nhà tìm con à? Ai thế ạ?
- Con ra nghe là biết. Lương Cách Trân cười thần bí đi trước:
Trái tim yếu ớt của Trương Khác đập loạn lên, nghĩ tới không thể là điện thoại của Trần Ninh được mới đi ra.
Thấy y đi ra, Trương Tri Hành chỉ chiếc điện thoại không giây ở góc tủ: - Con nói nhiều thêm một chút thì ba được nghỉ thêm một chút, nghe điện thoại cũng mệt.
Trương Khác không đoán ra là ai gọi điện vào điện thoại công tác của cha mình để gặp minh, cầm điện thoại lên, nghe thấy phía bên kia hình như có người nín thở, khẽ ho một tiếng: - A lô.
-... Phía bên kia vẫn im lặng, nhưng có tiếng hít hơi.
Trương Khác nghi hoặc nhìn cha mẹ, thấy hai bọn họ cười rất vui, nhịn không hỏi bên kia là ai, đợi đối phương nói.
Một lúc sau nghe thấy tiếng nói quen thuộc rất nhỏ: - Em nói đi chứ, em mà không nói, người ta cúp điện thoại đấy... Hình như đang nhắc người bên kia điện thoại, giọng nói đó quen thuộc vô cùng, khơi lên ký ức ẩn ở nơi sâu nhất trong đáy lòng y.
- Em cứ căng thẳng là không nói ra được, hay là chị nói với anh ấy đi. Thiếu nữ bên kia quên bịt ống nói, đang dùng ngữ khí cầu khẩn nói với người bên cạnh.
Trương Khác cảm thấy kỳ quái, nói chuyện với mình có gì mà căng thẳng.
- Chị chả nói, chị không tùy tiện sùng bái ai, lại không sùng bái anh ấy, hay là bảo tên ngốc Vu Trúc nói?
Như có ánh chớp lóe lên trong đầu, Trương Khác nhận ra phía bên kia điện thoại là Vu Tinh, Trần Ninh và Vu Trúc, chuyện đã nhiều năm, nhưng giọng nói ngây thơ kia giống như bàn tay nhỏ chạm tới chỗ yếu đuối nhất ở sâu trong tim y, bất kể cú điện thoại này xuất phát từ nguyên nhân nào, Trương Khác hết sức khao khát được nghe Trần Ninh ở phía bên kia nói thêm vài câu, dù là nói với người khác.
- Thật đúng là, vừa rồi còn om xòm muốn chúc tết người ta, giờ lại chẳng nói lên lời. Giọng Cố Hiểu Mai từ xa truyền tới gần, bà ta nhận lấy điện thoại, giọng rõ ràng từ điện thoại truyền ra: - Chào cậu, tôi là Cố Hiểu Mai, vừa gọi điện chúc tết thị trưởng Trương, chủ nhiệm Lương. Thị trưởng còn nói đùa người cùng bối phận cũng nên chúc tết nhau, Tiêu Tinh cầm lấy điện thoại nhưng xấu hổ không dám nói, tôi chúc tết cậu thay cho nó.
Trương Khác không nghe thấy Cố Hiểu Mai đang nói gì, y chỉ nghe thấy có hai âm thanh nhỏ thì thầm với nhau, không nghe rõ lắm, nhưng có nhu tình nhè nhẹ chảy trong lòng, càng thế y càng tỉnh táo nhắc nhở bản thân: Trần Ninh hiện chỉ là một cô bé ngây thơ lãng mạn, cho dù y có thế tìm thấy rất nhiều điều quen thuộc ở trên người trong linh hồn Trần Ninh, nhưng không còn liên quan tới y nữa, vì bên trong Trần Ninh không có bất kỳ hổi ức gì liên quan tới y.
Trương Khác cực kỳ khắc chế tình cảm bản thân nói vài câu chúc tết cả nhà Cố Hiểu Mai rồi cúp điện thoại, tuy nhận ra có lẽ hơi thất lễ, nhưng sợ nói càng nhiều càng lộ sơ hở, kiếm cớ về phòng, đóng cửa lại thở hắt ra, lẩm bẩm: - Cô ấy chỉ là cô bé ngây thơ chẳng liên quan tới mình, hoảng cái gì chứ, vô dụng thật..
~~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~
Sáng mùng tết, Cố Hiểu Mai và Thành Dư Đông theo cùng Trương Tri Hành đi thị sát thăm hỏi các hộ gia đình cô quả, công nhân mất việc, đến trưa đưa Trương Tri Hành về nhà, nghĩ thuận đường chúc tết Lương Cách Trân, Trương Khác lần nữa, lễ nhiều ai trách được.
Xuống trước cửa nhà Trương Tri Hành, còn chưa đi lên bậc thềm đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của Giang Thượng Nguyên: - Xây cơ sở điện ảnh tốt mà, có thể tận dụng hết tài nguyên sơn thủy ở Tân Vu, cũng tăng cường kiết thiết khu phong cảnh, sau khi xây xong cơ sở điện ảnh, sẽ có hiệu ứng minh tinh khiến càng nhiều người dân các nơi trong cả nước tới Tân Vu du lịch.
Giọng Lưu Tước nhỏ hơn một chút: - Thị trường điện ảnh không thấy tương lai, trong nước đầu tư điện ảnh chưa bao giờ thấy quá triệu, giờ dự toàn tới triệu, liệu có chắc thu về được bốn không?
Phó thị trưởng Tần Sương Hoa giọng rất to: - Thế Kỷ Hoa Âm vừa mới giành lấy Tống Uyển Bội có phải là để chuẩn bị đầu tư cho bộ phim này không? Đừng lạ, con gái tôi nó là fan hâm mộ của Tống Uyển Bộ.
Cố Hiểu Mai thầm thắc mắc, Trương Tri Hành chưa về, ba người kia sao lại tới nhà, bọn họ đang nói chuyện với ai? Theo Trương Tri Hành vào nhà, thấy ba kẻ nghiện thuốc Giang Thượng Nguyên, Lưu Tước, Tần Sương Hoa đang ngối ở phòng khác nuốt may nhà khỏi, Trương Khác cầm một điếu thuốc nghiêng đầu sang định châm lửa thì bị Lương Cách Trân ở bên cạnh giằng lấy không cho hút, làm chủ đề vừa rồi đang nói bị cắt ngang.
- Ba vị lãnh đạo cũng ở đây à, vậy may quá tôi chúc Tết cả ba vị ở đây luôn vậy. Cố Hiểu Mai liền coi như không nghe thấy điều bọn họ thảo luận vừa mới rồi, biết bọn họ sẽ ở đây ăn cơm, ngửi thấy mùi thơm trong nhà bếp truyền ra, chúc Tết xong liền cáo từ, trong nhà còn đang đợi bà ta về ăn cơm.
- Chủ nhiệm Cố ở lại ăn cơm cùng đi. Trương Khác đột nhiên nói: - Làm phiền thư ký Thành thuận đường đưa thím Vệ về. Quay đầu nói về phía bếp: - Thím Vệ, chẳng còn nhiều nữa, để cháu và mẹ cháu làm là được rồi.
Cố Hiểu Mai hơi sửng sốt, loại trường hợp này bà ta không có tư cách ở lại, đặc biệt đây là mùng tết, nếu chẳng phải Tần Sương Hoa là thân tín cùng người đi theo Trương Tri Hành kiên định nhất thì cũng chẳng có tư cách ở lại đây, nhưng nghe lời Trương Khác mời mình ở lại không giống như lời khách náo, nếu không đã chẳng bảo Thành Dư Đông thuận đường đưa thím Vệ vệ.
Chỉ là nếu giữ mình ở lại thì Trương Tri Hành lên tiếng sẽ thích hợp hơn, nhưng rõ ràng Trương Tri Hành không biết việc này, Cố Hiểu Mai do dự nhìn Trương Tri Hành, không biết phải làm sao.
- Vậy chủ nhiệm Cố ở lại ăn cơm đi. Lưu Tước nói:
Bí thư thành ủy đã nói thế, Cố Hiểu Mai tất nhiên không chối từ nữa.
Thành Dư Đông lòng đầy nghi hoặc, có điều Cố Hiểu Mai có thể ở lại ăn cơm trưa với ba vị lão đại vào ngày mùng tết là một chuyện tốt, trong lòng hắn có chút ghen tị cùng lái xe đưa thím Vệ về, nghĩ Cố Hiểu Mai chưa chắc có thời gian nói cho người nhà biết, liền tới nói hộ.
Thành Dư Đông gõ cửa, thấy trong nhà Cố Hiểu Mai người đầy một bàn.
Cố Tinh reo lớn: - Mẹ cuối cùng cũng về rồi, hi vọng sau này không phải chỉ được thấy mẹ trên TV. Mở cửa ra ngạc nhiên hỏi: - Chú Thành tới nhà cháu làm khách à? Mẹ cháu đâu? Rồi thò đầu ra ngó nghiêng, không thấy bóng dáng mẹ đâu.
- Thư ký trưởng Cố ở lại nhà thị trưởng Trương ăn cơm, chủ nhiệm Giang, bí thư Lưu cũng có mặt, điểm danh thư ký trưởng Cố ở lại, bảo chú thuận đường lái xe đưa thím Vệ về.
Thành Dư Đông mò trong túi lấy ra hai phong bao đỏ: - Cái này cho cháu và anh trai cháu. Nhìn thấy thiếu nữ kiều diễm như hoa hôm qua cùng Cố Hiểu Mai và con gái lộ mặt trên TV, hỏi Vu Trúc: - Ai thế?
- Con gái nuôi của mẹ cháu, chị ấy cũng có phong bao chứ ạ? Vu Tinh lém lỉnh nói: - Mẹ cháu không cho cháu nhận phong bao năm mới đâu, hay là cháu giữ lại phong bao, còn tiền trả chú?
- Phong bao của chú Thành khác với của người khác, lần này chú không cần nghe mẹ con, cũng không được chê phong bao của chú không đủ dày. Thành Dư Đông lại lấy một cái phong bao nữa đưa cho Vu Tinh, chào Vu Vệ: - Vậy tôi đi trước đây, không quấy rầy mọi người ăn cơm nữa.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhìn Trương Khác mở cửa xe, nam nhân kích động môi run rẩy, giao thừa tuyết lớn, đi bộ 50 km trên đường cao tốc không phải chuyện con người chịu đựng được, hắn cúi người định cởi đứa con bị buộc chặt đưa vào xe, vở hắn ở bên kéo một cái, nói nhỏ: - Tiếp Nhiếp nôn ra xe thì anh có đền được không?
Gió bắc thổi mạnh, nữ nhân tuy nói nhỏ, Trương Khác vẫn nghe rõ ràng, cười thân thiện: - Nôn ra xe thì kiếm chỗ rửa là xong, sao bắt hai người đền được.
- Vâng. Nam nhân hớn hở cùng vợ cởi con ra nhẹ nhàng đặt lên xe.
Vừa mới cử động, đứa bé không chịu nổi lại nôn ọe, đại khái là trước đó nôn hết mất rồi, chỉ có thứ nước màu vàng phun ra ghế bằng da thật đắt tiền, mùi rất nồng, đứa bé này buổi trưa có ăn tỏi.
Không ngờ nôn thật, nam nhân đưa tay sờ lớp da mềm, hơi sợ, bãi nôn trông rất rõ.
Nữ nhân oán trách: - Bảo anh rồi mà, chỉ còn lại 30 km, đi bộ có chết được không? Trương Khác thấy dáng vẻ tiến thoái lưỡng nan của bọn họ, lấy từ ngăn kéo một chiếc khăn đưa cho nam nhân: - Nôn thì cũng nôn rồi, anh lau đi, đợi xuống xe hai người rửa giúp tôi là được. Lúc này mới nhìn đưa bé bọc trong chăn, chừng 8 tuổi, sốt tới mặt đỏ bừng, mắt lờ đờ, liền đưa tay ra sờ thử, giật mình nói: - Đứa bé sốt quá, tôi đưa hai người vào bệnh viện khám cho nó đã.
Cách Tân Vu rất gần rồi, chỉ hơn 30 km, trên xe nói chuyện với hai vợ chồng họ một lúc đã xuống đường cao tốc, đôi vợ chồng này người Tân Huyện, tới Kiến Nghiệp làm công, người gia trong nhà sức khỏe không tốt, bọn họ vất vả đem con gái theo bên người, tới Kiến Nghiệp làm việc, hi vọng năm sau lập trường học con cháu nông dân có thể vào học, thế là bớt một phần lo.
Vào thành phố Trương Khác đưa hai vợ chồng họ và đứa bé tới Bệnh viện Nhân dân.
Cô bé vốn hơi sốt, ngồi xe lại bị say xe, lúc đuổi xuống xe bị nhiễm lạnh, cô bé sốt hơn 40 độ, lập tức được châm cứu truyền dịch.
- Tới Tân Vu là tốt rồi, đợi Tiểu Nhiếp truyền dịch xong, chúng tôi tự ngồi xe về Tân Huyện, không dám làm lỡ thời gian của cậu nữa. Nam nhân có chút bất an bảo Trương Khác đi trước.
Di động vang lên, Trương Khác thấy số điện thoại trong nhà, biết muộn như thế mình chưa về làm mẹ lo rồi, cô bé phải truyền dịch một thời gian nữa, liền nhận điện thoại lái xe về.
Tuyết rơi trời âm u, hơn ba giờ chiều mà như chập tối vậy, chưa lái xe tới khu tập thể thường ủy đã thấy một đội xe dài đỗ bên lề đường, rất đông người bị chặn ở cổng, không biết xảy ra chuyện gì, Trương Khác ấn còi mở cửa, thấy cảnh vệ nhìn mình rất xa lạ, xe y lại không có giấy thông hành, thò đầu ra nói: - Ba tôi là thị trường...
- Mấy ngày qua số kẻ giả mạo con trai thị trường, bí thư thành ủy không phải mỗi mình cậu đâu. Cảnh vệ nhếch miệng cười, đưa tay chặn đầu xe không cho Trương Khác đi vào: - Muốn vào chúc tết ai thì chúng tôi không cản, có điều tình hình năm nay hơi đặt biệt, không phải xe của khu không được vào, mang theo đồ không được vào, đó là mệnh lệnh của ba lão đại, cậu đừng làm khó chúng tôi.
Trương Khác vỗ đầu, mình mà còn cần giả mạo con trai người khác sao, cầm di động định bảo mẹ ra đón thì thấy Cố Hiểu Mai từ trong đi ra, liền gọi: - Chủ nhiệm Cố.
Cố Hiểu Mai đi ra chính là để đón y, nói với cảnh vệ: - Đây là con trai thị trưởng. Rồi quay sang Trương Khác: - Sao lại đổi xe rồi? Bà còn nhớ lần trước Trương Khác đi xe Mercedes, lần này đi Porsche.
Trương Khác thì chẳng nhớ lần trước mình về Tân Vu lái xe gì, thấy cảnh vệ vẻ mặt khẩn trương kính lễ với mình, cười nói: - Có chủ nhiệm Cố làm chứng, tin tôi không phải là đồ giả mạo rồi chứ? Chủ nhiệm Cố đi đâu thế?
- Vu Trúc còn đang ở nhà cậu đấy, tôi lo cảnh vệ không cho cậu vào nên ra đón.
Trương Khác đoán chắc cả nhà Cố Hiểu Mai tới chúc Tết, không biết có sách theo một đống quà bị chặn ở cổng không, bảo bà ta lên xe, từ cổng vào nhà y còn cách một quãng đường nữa, Cố Hiểu Mai lên xe, ngửi thấy mùi lạ, nhưng không tiện hỏi.
- Về nhà còn đi đâu thế? Lương Cách Trân đứng ở cửa giơ đồng hồ cho Trương Khác xem: - Chênh thời gian con nói một tiếng rồi đấy.
Nhìn Vu Vệ và Vu Trúc từ phòng khách đi ra, Trương Khác chẳng muốn giải thích: - Con lỡ chuyện trên đường, có người nôn ra xe, con lấy nước rửa đã, đợi khô rồi khó hết mùi lắm, ba con đâu? Thím Vệ đã về chưa ạ?
- Mẹ vừa bảo lái xe đưa thím Vệ về, ba con một lúc nữa mới về được. Lương Cách Trân đi tới mở cửa xe, bị mùi bên trong làm bịt mũi lại: - Sao lại có người nôn lên xe con.
Trương Khác đùa: - Mẹ nói nhiều quá, con vừa về đã thẩm vấn rồi.
- Á à, giờ chê mẹ lắm mồm à? Lương Cách Trân bợp gáy con: - Quanh năm suốt tháng không thấy về nhà được mấy lần, như gia súc vậy, nuôi mãi không quen nhà.
- Tôi đi lấy nước... Cố Hiểu Mai đoán Trương Khác không mốn để bọn họ biết, bà ta sớm đoán ra Trương Khác tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài, bất kể nói thế nào, xe con trai thị trưởng bị bẩn, bà phải tích cực rửa giúp.
- Không cần. Trương Khác ngăn cản: - Mọi người là khách, đâu có lý để khách giúp, mọi người cứ vào nhà đi, tôi phải rửa xe, không tiếp được.
Cố Hiểu Mai đương nhiên hiểu ý cự tuyệt xa cách của Trương Khác, bà ta dẫn chồng con tới, trừ chúc Tết, nghĩ Vu Trúc cũng học Đh Đông Hải, nên chính thức giới thiệu bọn họ, không ngờ Trương Khác lãnh đạm như thế. Nhìn Trương Khác đi vào, Cố Hiểu Mai cười với Lương Cách Trân: - Thị trưởng xưa nay đều đi làm đúng giờ nhưng lại chẳng về đúng giờ, chúng tôi không đợi nữa, sáng mai tôi còn phải cùng Tiểu Thành theo thị trưởng xuống nông thông, lúc đó sẽ chúc Tết thị trưởng... Rồi cáo từ về.
- Anh đã bảo mà, em xem nhiệt tình làm gì cho người ta ghét. Vu Vệ trách vợ.
- Tên này ở trường cũng không thèm để ý tới người khác. Vu Trúc tất nhiên không thích thái độ lãnh đạm của Trương Khác, hai tay đút túi, nói: - Con mẹ làm gì có tư cách kết bạn với người ta.
- Được rồi, hai cha con sao thành lắm mồm như thế, coi nhà ta đi tản bộ không được à? Cố Hiểu Mai cười, một số suy đoán tầm quá rộng, liên quan quá sâu, sợ con còn nhỏ không biết giữ mồm, nên không nói, chồng thì lại không quan tâm mấy chuyện này nên gạt đi.
Cấp bậc Cố Hiểu Mai chưa đủ có xe riêng, năm hết tết đến không tiện sai bảo ban xe hơi, cà nhà đi bộ về khu Tân Áp, may mà Tân Vu không rộng, chỉ đi mất chưa tới nửa tiếng, hiếm khi trời có tuyết, lại hiếm khi cả nhà nhàn nhã đi với nhau như vậy.
Cố Hiểu Mai huých vai con trai, trêu: - Hay là hẹn Trần Ninh ra đi dạo?
- Lúc này chẳng biết Tiểu Tinh và bạn ấy giở trò điên khùng ở đâu. Vu Trúc cười: - Hay mẹ gọi điện về hỏi xem.
Cố Hiểu Mai lấy di động gọi về, con gái bà đang ở nhà Trần Dục, nghe nói bọn họ đang tản bộ trong tuyết, Vu Tinh liền ỏm tỏi muốn cùng Trần Ninh ra đón.
Lúc tới đường Thành Sơn, nhìn thấy xe Trương Khác từ phía sau vọt lên, người trên đường không nhiều, Cố Hiểu Mai tin rằng Trương Khác dễ dàng nhìn thấy ba người bọn họ, chỉ là chiếc Porsche đi qua không giảm tốc độ, tới đầu đường có mấy người dắt xe đạp mới giảm tốc độ, có người dắt xe đạp đứng lại, cả nhà Cố Hiểu Mai từ xa đều nhìn thấy.
Đó là một người trung niên hơn 40, mặc áo len dày, đầu xe đạp treo hai bình rượu, vừa rồi đèn xe cũng không thấy hắn ta đi, khi chiếc Porsche giảm tốc độ để rẽ, chiếc xe đạp đột nhiên ngã sang một bên, làm bình rượu vỡ nát.
Cố Hiểu Mai nghi hoặc không biết có phải mình hoa mắt không, chiếc Porsche lúc rẽ có chạm vào người kia đâu, sao xe đạp lại đổ.