Sau 9 giờ tối, điện thoại trong nhà vang lên liên hồi, muốn an tĩnh xem liên hoan văn nghệ cũng không được, Trương Khác thừa cơ trốn về phòng ngủ, di động của y cũng sắp không yên thân rồi, có một số cuộc điện thoại chỉ cần để mẹ y nghe một hai câu là nghi ngờ càng lớn.
Vừa gọi điện cho Địch Đan Thanh xong thì Lương Cách Trân đẩy cửa đi vào: - Con không nhớ người ta, nhưng người ta nhớ tới con đấy...
- Hả? Trương Khác ngạc nhiên: - Có người gọi điện tới nhà tìm con à? Ai thế ạ?
- Con ra nghe là biết. Lương Cách Trân cười thần bí đi trước:
Trái tim yếu ớt của Trương Khác đập loạn lên, nghĩ tới không thể là điện thoại của Trần Ninh được mới đi ra.
Thấy y đi ra, Trương Tri Hành chỉ chiếc điện thoại không giây ở góc tủ: - Con nói nhiều thêm một chút thì ba được nghỉ thêm một chút, nghe điện thoại cũng mệt.
Trương Khác không đoán ra là ai gọi điện vào điện thoại công tác của cha mình để gặp minh, cầm điện thoại lên, nghe thấy phía bên kia hình như có người nín thở, khẽ ho một tiếng: - A lô.
-... Phía bên kia vẫn im lặng, nhưng có tiếng hít hơi.
Trương Khác nghi hoặc nhìn cha mẹ, thấy hai bọn họ cười rất vui, nhịn không hỏi bên kia là ai, đợi đối phương nói.
Một lúc sau nghe thấy tiếng nói quen thuộc rất nhỏ: - Em nói đi chứ, em mà không nói, người ta cúp điện thoại đấy... Hình như đang nhắc người bên kia điện thoại, giọng nói đó quen thuộc vô cùng, khơi lên ký ức ẩn ở nơi sâu nhất trong đáy lòng y.
- Em cứ căng thẳng là không nói ra được, hay là chị nói với anh ấy đi. Thiếu nữ bên kia quên bịt ống nói, đang dùng ngữ khí cầu khẩn nói với người bên cạnh.
Trương Khác cảm thấy kỳ quái, nói chuyện với mình có gì mà căng thẳng.
- Chị chả nói, chị không tùy tiện sùng bái ai, lại không sùng bái anh ấy, hay là bảo tên ngốc Vu Trúc nói?
Như có ánh chớp lóe lên trong đầu, Trương Khác nhận ra phía bên kia điện thoại là Vu Tinh, Trần Ninh và Vu Trúc, chuyện đã nhiều năm, nhưng giọng nói ngây thơ kia giống như bàn tay nhỏ chạm tới chỗ yếu đuối nhất ở sâu trong tim y, bất kể cú điện thoại này xuất phát từ nguyên nhân nào, Trương Khác hết sức khao khát được nghe Trần Ninh ở phía bên kia nói thêm vài câu, dù là nói với người khác.
- Thật đúng là, vừa rồi còn om xòm muốn chúc tết người ta, giờ lại chẳng nói lên lời. Giọng Cố Hiểu Mai từ xa truyền tới gần, bà ta nhận lấy điện thoại, giọng rõ ràng từ điện thoại truyền ra: - Chào cậu, tôi là Cố Hiểu Mai, vừa gọi điện chúc tết thị trưởng Trương, chủ nhiệm Lương. Thị trưởng còn nói đùa người cùng bối phận cũng nên chúc tết nhau, Tiêu Tinh cầm lấy điện thoại nhưng xấu hổ không dám nói, tôi chúc tết cậu thay cho nó.
Trương Khác không nghe thấy Cố Hiểu Mai đang nói gì, y chỉ nghe thấy có hai âm thanh nhỏ thì thầm với nhau, không nghe rõ lắm, nhưng có nhu tình nhè nhẹ chảy trong lòng, càng thế y càng tỉnh táo nhắc nhở bản thân: Trần Ninh hiện chỉ là một cô bé ngây thơ lãng mạn, cho dù y có thế tìm thấy rất nhiều điều quen thuộc ở trên người trong linh hồn Trần Ninh, nhưng không còn liên quan tới y nữa, vì bên trong Trần Ninh không có bất kỳ hổi ức gì liên quan tới y.
Trương Khác cực kỳ khắc chế tình cảm bản thân nói vài câu chúc tết cả nhà Cố Hiểu Mai rồi cúp điện thoại, tuy nhận ra có lẽ hơi thất lễ, nhưng sợ nói càng nhiều càng lộ sơ hở, kiếm cớ về phòng, đóng cửa lại thở hắt ra, lẩm bẩm: - Cô ấy chỉ là cô bé ngây thơ chẳng liên quan tới mình, hoảng cái gì chứ, vô dụng thật..
~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~
Sáng mùng 1 tết, Cố Hiểu Mai và Thành Dư Đông theo cùng Trương Tri Hành đi thị sát thăm hỏi các hộ gia đình cô quả, công nhân mất việc, đến trưa đưa Trương Tri Hành về nhà, nghĩ thuận đường chúc tết Lương Cách Trân, Trương Khác lần nữa, lễ nhiều ai trách được.
Xuống trước cửa nhà Trương Tri Hành, còn chưa đi lên bậc thềm đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của Giang Thượng Nguyên: - Xây cơ sở điện ảnh tốt mà, có thể tận dụng hết tài nguyên sơn thủy ở Tân Vu, cũng tăng cường kiết thiết khu phong cảnh, sau khi xây xong cơ sở điện ảnh, sẽ có hiệu ứng minh tinh khiến càng nhiều người dân các nơi trong cả nước tới Tân Vu du lịch.
Giọng Lưu Tước nhỏ hơn một chút: - Thị trường điện ảnh không thấy tương lai, trong nước đầu tư điện ảnh chưa bao giờ thấy quá 100 triệu, giờ dự toàn tới 400 triệu, liệu có chắc thu về được bốn không?
Phó thị trưởng Tần Sương Hoa giọng rất to: - Thế Kỷ Hoa Âm vừa mới giành lấy Tống Uyển Bội có phải là để chuẩn bị đầu tư cho bộ phim này không? Đừng lạ, con gái tôi nó là fan hâm mộ của Tống Uyển Bộ.
Cố Hiểu Mai thầm thắc mắc, Trương Tri Hành chưa về, ba người kia sao lại tới nhà, bọn họ đang nói chuyện với ai? Theo Trương Tri Hành vào nhà, thấy ba kẻ nghiện thuốc Giang Thượng Nguyên, Lưu Tước, Tần Sương Hoa đang ngối ở phòng khác nuốt may nhà khỏi, Trương Khác cầm một điếu thuốc nghiêng đầu sang định châm lửa thì bị Lương Cách Trân ở bên cạnh giằng lấy không cho hút, làm chủ đề vừa rồi đang nói bị cắt ngang.
- Ba vị lãnh đạo cũng ở đây à, vậy may quá tôi chúc Tết cả ba vị ở đây luôn vậy. Cố Hiểu Mai liền coi như không nghe thấy điều bọn họ thảo luận vừa mới rồi, biết bọn họ sẽ ở đây ăn cơm, ngửi thấy mùi thơm trong nhà bếp truyền ra, chúc Tết xong liền cáo từ, trong nhà còn đang đợi bà ta về ăn cơm.
- Chủ nhiệm Cố ở lại ăn cơm cùng đi. Trương Khác đột nhiên nói: - Làm phiền thư ký Thành thuận đường đưa thím Vệ về. Quay đầu nói về phía bếp: - Thím Vệ, chẳng còn nhiều nữa, để cháu và mẹ cháu làm là được rồi.
Cố Hiểu Mai hơi sửng sốt, loại trường hợp này bà ta không có tư cách ở lại, đặc biệt đây là mùng 1 tết, nếu chẳng phải Tần Sương Hoa là thân tín cùng người đi theo Trương Tri Hành kiên định nhất thì cũng chẳng có tư cách ở lại đây, nhưng nghe lời Trương Khác mời mình ở lại không giống như lời khách náo, nếu không đã chẳng bảo Thành Dư Đông thuận đường đưa thím Vệ vệ.
Chỉ là nếu giữ mình ở lại thì Trương Tri Hành lên tiếng sẽ thích hợp hơn, nhưng rõ ràng Trương Tri Hành không biết việc này, Cố Hiểu Mai do dự nhìn Trương Tri Hành, không biết phải làm sao.
- Vậy chủ nhiệm Cố ở lại ăn cơm đi. Lưu Tước nói:
Bí thư thành ủy đã nói thế, Cố Hiểu Mai tất nhiên không chối từ nữa.
Thành Dư Đông lòng đầy nghi hoặc, có điều Cố Hiểu Mai có thể ở lại ăn cơm trưa với ba vị lão đại vào ngày mùng 1 tết là một chuyện tốt, trong lòng hắn có chút ghen tị cùng lái xe đưa thím Vệ về, nghĩ Cố Hiểu Mai chưa chắc có thời gian nói cho người nhà biết, liền tới nói hộ.
Thành Dư Đông gõ cửa, thấy trong nhà Cố Hiểu Mai người đầy một bàn.
Cố Tinh reo lớn: - Mẹ cuối cùng cũng về rồi, hi vọng sau này không phải chỉ được thấy mẹ trên TV. Mở cửa ra ngạc nhiên hỏi: - Chú Thành tới nhà cháu làm khách à? Mẹ cháu đâu? Rồi thò đầu ra ngó nghiêng, không thấy bóng dáng mẹ đâu.
- Thư ký trưởng Cố ở lại nhà thị trưởng Trương ăn cơm, chủ nhiệm Giang, bí thư Lưu cũng có mặt, điểm danh thư ký trưởng Cố ở lại, bảo chú thuận đường lái xe đưa thím Vệ về.
Thành Dư Đông mò trong túi lấy ra hai phong bao đỏ: - Cái này cho cháu và anh trai cháu. Nhìn thấy thiếu nữ kiều diễm như hoa hôm qua cùng Cố Hiểu Mai và con gái lộ mặt trên TV, hỏi Vu Trúc: - Ai thế?
- Con gái nuôi của mẹ cháu, chị ấy cũng có phong bao chứ ạ? Vu Tinh lém lỉnh nói: - Mẹ cháu không cho cháu nhận phong bao năm mới đâu, hay là cháu giữ lại phong bao, còn tiền trả chú?
- Phong bao của chú Thành khác với của người khác, lần này chú không cần nghe mẹ con, cũng không được chê phong bao của chú không đủ dày. Thành Dư Đông lại lấy một cái phong bao nữa đưa cho Vu Tinh, chào Vu Vệ: - Vậy tôi đi trước đây, không quấy rầy mọi người ăn cơm nữa.
Xưởng ĐTDĐ của Khoa Vương Cao Khoa cùng Tân Nguyên chọn phía tây nhà xưởng Kim Sơn của Khoa Vương, vì mấy ngày trước điển lễ đặt móng đã mở mang một vùng đất trống bên cạnh đường cái, còn đặt một cái bàn, đêm hôm qua lại trải thêm tấm thảm đỏ, chỉ là vẫn chưa công bố tin tức gì, ngày hôm nay lái xe đi qua nơi đó, nhìn ven đường đứng một đám người, Tạ Kiếm Nam biết hoạt động của họ xem như chính thức khởi động rồi.
Xem từ tư liệu công khai, Khoa Vương Cao Khoa cùng với điện khí Tân Nguyên đều muốn xây dựng nhà xưởng lắp ráp ĐTDĐ với tổng năng suất một năm triệu máy, tuy nhiên nhìn từ quy mô chi cho kỳ thứ nhất, cùng với quy mô chi phí dự lưu kiến thiết cho kỳ thứ hai của Phủ thị chính, dã tâm thực tế của Khoa Vương Cao Khoa cùng điện khí Tân Nguyên chỉ sợ to lớn hơn rất nhiều so với những gì họ công bố ra bên ngoài.
Tốc độ kiến thiết nhà xưởng lắp ráp tương đối nhanh, khi kiến thiết nhà xưởng, công tác tuyển dụng cùng huấn luyện công nhân cũng đồng thời khởi động, nhìn từ quy mô thông báo tuyển dụng trước đó của Khoa Vương Cao Khoa cùng với điện khí Tân Nguyên tại TP.Kim Sơn, chỉ sợ một năm sau, quy mô năng suất của hai xí nghiệp tại Kim Sơn sẽ đột phá triệu máy.
Tạ Kiếm Nam đứng trước cửa sổ phòng họp ở phía tây ký túc xá, nhìn hiện trường điển lễ đặt móng phía tây.
Năm ngoái sau khi Khoa Vương Cao Khoa nhận được giấy phép, bằng vào seri ĐTDĐ bảo thạch, sản lượng tiêu thụ trong năm đột phá triệu máy, doanh thu đạt được tỷ, lợi nhuận gần triệu. Xem như là một chú ngựa ô mới xuất hiện trong ngành điện tử trong nước vào năm ngoái, cũng dựa vào thành tích xuất sắc này chen chân vào vị trí trước trong top của ngành điện tử.
Lúc này Khoa Vương Cao Khoa theo ánh mắt nhìn từ bên ngoài, xây dựng nhà xưởng lắp ráp với năng suất mỗi năm triệu máy đã tương đối có tầm nhìn xa rồi.
Điện khí Tân Nguyên không thể nhận được giấy phép ĐTDĐ, nhưng tham gia sản xuất linh kiện điện thoại cũng được thời gian hai năm. Vào năm ngoái sau khi Ái Đạt không đủ năng suất, nhưng không nóng lòng mở rộng quy mô nhà xưởng lắp ráp, mà giao bộ phận đơn đặt hàng cho điện khí Tân Nguyên. Điện khí Tân Nguyên bởi vậy tiến vào hàng ngũ xí nghiệp OEM ĐTDĐ.
Bởi điện khí Tân Nguyên có thể từ Cẩm Hồ thu được lượng nhất định linh kiện chính như màn hình tinh thể lỏng cùng chip ĐTDĐ nên tự thân cũng có năng lực sản xuất lắp ráp. Bắt đầu từ cuối năm trước, một số xưởng ĐTDĐ trong nước bị tình hình cung ứng linh kiện khan hiếm gây khó khăn nên cũng giao một bộ phận đơn đặt hàng sản xuất cho điện khí Tân Nguyên hoàn thành. Ngay cả như vậy, quy mô của bộ phận sản xuất ĐTDĐ của điện khí Tân Nguyên vẫn rất có hạn, xây dựng nhà xưởng lắp ráp ĐTDĐ với năng suất hàng năm triệu máy tại Kim Sơn, đã bộc lộ hoàn toàn dã dâm của nó.
Rất đáng tiếc, bên ngoài nhìn không thấy dã tâm lớn hơn nữa cất giấu sau kế hoạch mở rộng năng suất công khai đối với bên ngoài của Khoa Vương Cao Khoa và điện khí Tân Nguyên, phía sau dã tâm này chính là Cẩm Hồ.
Đến buổi trưa, Tạ Kiếm Nam vẫn là từ trên ti vi mới biết được nghi thức đặt móng tiến hành vào buổi sáng. Cty Liên Kỳ phía dưới Liên Thông chuyên môn phụ trách nghiệp vụ ĐTDĐ định chế cùng Khoa Vương Cao Khoa, Liên Tín ký tên trên hiệp ước mua bán định chế với tổng sản lượng đạt triệu máy. Liên Tín cùng điện khí Tân Nguyên ký tên trên hiệp nghị sản xuất OEM ĐTDĐ với tổng sản lượng đạt triệu máy.
Chủ tịch điện khí Tân Nguyên Đinh Văn Tường trong buổi phỏng vấn trên TV tuyên bố sẽ tập trung làm tốt nghiệp vụ OEM ĐTDĐ, điện khí Tân Nguyên trong thời gian mấy năm sau sẽ bỏ cố gắng trực tiếp tiêu thụ nhãn hiệu ĐTDĐ của riêng mình.
Trong thời gian mấy năm nay, điện khí Tân Nguyên phát triển thuận lợi hơn so với Khoa Vương. Từ năm đã bắt đầu chen vào hàng ngũ top của ngành điện tử. Điện khí Tân Nguyên tự biết thế yếu trên kỹ thuật, không có thực lực đi theo con đường phát triển kỹ thuật của Cẩm Hồ, nên hết sức chuyên chú tăng cường quy mô nhà xưởng lắp ráp tầm trung và thấp.
Trong hai năm nay, lượng tiêu thụ đầu đĩa hàng năm của điện tử Ái Đạt đều trên triệu máy, nhà xưởng sở hữu thực tế chỉ gánh chịu không được / nhiệm vụ sản xuất, còn lại đều giao cho Tân Nguyên làm OEM, ngay cả đầu đĩa của C-Cube tiêu thụ tại khu vực Âu Mỹ cũng đều giao cho Tân Nguyên làm OEM. Điện khí Tân Nguyên ngoại trừ sản phẩm điện tử tiêu dùng truyền thống, còn là xí nghiệp duy nhất trong nước được trao quyền kỹ thuật sản phẩm iplayer cùng USB flash drive của Cẩm Hồ.
Quy mô nhà xưởng của Tân Nguyên tại Hải Châu thậm chí còn khổng lồ hơn cả nhà xưởng dưới cờ tập đoàn Ái Đạt, lần này Cẩm Hồ lại kéo cả điện khí Tân Nguyên cùng ra trận, bởi sự lạc hậu của các xưởng ĐTDĐ trong nước trên phát triển, năng lực sản xuất lắp ráp, điện khí Tân Nguyên thu được Cẩm Hồ ủng hộ chưa hẳn không khả năng thành công trên nghiệp vụ OEM ĐTDĐ.
Cuối cùng đã vén cái màn ra!
Tạ Kiếm Nam khẽ thở dài, từ trong màn hình TV nhìn thấy phía Cẩm Hồ chỉ có tổng giám đốc bộ phận linh kiện Trương Á Bình dự thính, những cũng có thể nhìn ra manh mối: Cẩm Hồ cung ứng chủ yếu linh kiện, do Khoa Vương Cao Khoa, Liên Tín, điện khí Tân Nguyên ở phía trước xông trận.
Phát xong tin tức điển lễ đặt móng, màn hình TV chuyển sang tin tức bí thư Thành ủy Kim Sơn được mời tham gia điển lễ tham quan khu dân cư Thần Hi bên bờ tây sông Ẩm Mã. Xưởng giấy Tân Quang cũng xuất hiện ở trên màn hình. Tạ Kiếm Nam từ trong đám người thấy được bóng hình của Trương Khác. Thì ra y cũng ở Kim Sơn, không tham gia điển lễ đặt móng bên này, lại chạy tới tham quan khu dân cư Thần Hi.
Tạ Kiếm Nam đột nhiên cầm lấy điện thoại trên bàn, tìm số của Trương Khác.
Dãy số này cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng gọi qua, nhưng hắn biết gọi vào số này thì có thể trực tiếp liên lạc được Trương Khác. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào dãy số hết hai giây. Hắn cắn răng ấn nút.
Tạ Kiếm Nam nghĩ thầm Trương Khác có thể sẽ mặc kệ, có thể sẽ giao giao cho cho người bên cạnh xử lý, càng có thể y hoàn toàn không biết là ai đang gọi tới. Chỉ thoáng qua, trong đầu Tạ Kiếm Nam nghĩ tới rất nhiều chuyện, mãi đến khi giọng nói quen thuộc lại hơi trầm của Trương Khác truyền tới: - Tôi là Trương Khác, giám đốc Tạ tìm tôi có chuyện gì?
"..." Tạ Kiếm Nam đột nhiên cảm thấy đưa ra yêu cầu gặp mặt thì có vẻ miễn cưỡng quá, do dự vài giây, xác định Trương Khác cũng không có gì khó chịu, hắn mới hỏi: - Vừa mới xem ti vi biết ngày hôm nay cậu đến Kim Sơn, không biết có thể gặp mặt cậu hay không?
- Tôi đang ăn cơm trưa ở xưởng giấy, cũng sắp xong thôi, rất xin lỗi không thể mời anh ăn cơm, nếu tiện thì tôi ở chỗ này chờ anh...
Xem tin tức thì giờ sáng sau khi Triệu Hữu Luân cùng cao tầng của Liên Thông, Úc Bình, Đinh Văn Tường tham quan khu dân cư Thần Hi liền trở về trong thành phố ăn cơm, Tạ Kiếm Nam không ngờ Trương Khác còn ở lại xưởng giấy, cũng không cự tuyệt thỉnh cầu gặp mặt của hắn.
Tạ Kiếm Nam lập tức cầm lấy áo khoác, thông báo tài xế lái xe đưa hắn đến bờ bên kia sông Ẩm Mã.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau 9 giờ tối, điện thoại trong nhà vang lên liên hồi, muốn an tĩnh xem liên hoan văn nghệ cũng không được, Trương Khác thừa cơ trốn về phòng ngủ, di động của y cũng sắp không yên thân rồi, có một số cuộc điện thoại chỉ cần để mẹ y nghe một hai câu là nghi ngờ càng lớn.
Vừa gọi điện cho Địch Đan Thanh xong thì Lương Cách Trân đẩy cửa đi vào: - Con không nhớ người ta, nhưng người ta nhớ tới con đấy...
- Hả? Trương Khác ngạc nhiên: - Có người gọi điện tới nhà tìm con à? Ai thế ạ?
- Con ra nghe là biết. Lương Cách Trân cười thần bí đi trước:
Trái tim yếu ớt của Trương Khác đập loạn lên, nghĩ tới không thể là điện thoại của Trần Ninh được mới đi ra.
Thấy y đi ra, Trương Tri Hành chỉ chiếc điện thoại không giây ở góc tủ: - Con nói nhiều thêm một chút thì ba được nghỉ thêm một chút, nghe điện thoại cũng mệt.
Trương Khác không đoán ra là ai gọi điện vào điện thoại công tác của cha mình để gặp minh, cầm điện thoại lên, nghe thấy phía bên kia hình như có người nín thở, khẽ ho một tiếng: - A lô.
-... Phía bên kia vẫn im lặng, nhưng có tiếng hít hơi.
Trương Khác nghi hoặc nhìn cha mẹ, thấy hai bọn họ cười rất vui, nhịn không hỏi bên kia là ai, đợi đối phương nói.
Một lúc sau nghe thấy tiếng nói quen thuộc rất nhỏ: - Em nói đi chứ, em mà không nói, người ta cúp điện thoại đấy... Hình như đang nhắc người bên kia điện thoại, giọng nói đó quen thuộc vô cùng, khơi lên ký ức ẩn ở nơi sâu nhất trong đáy lòng y.
- Em cứ căng thẳng là không nói ra được, hay là chị nói với anh ấy đi. Thiếu nữ bên kia quên bịt ống nói, đang dùng ngữ khí cầu khẩn nói với người bên cạnh.
Trương Khác cảm thấy kỳ quái, nói chuyện với mình có gì mà căng thẳng.
- Chị chả nói, chị không tùy tiện sùng bái ai, lại không sùng bái anh ấy, hay là bảo tên ngốc Vu Trúc nói?
Như có ánh chớp lóe lên trong đầu, Trương Khác nhận ra phía bên kia điện thoại là Vu Tinh, Trần Ninh và Vu Trúc, chuyện đã nhiều năm, nhưng giọng nói ngây thơ kia giống như bàn tay nhỏ chạm tới chỗ yếu đuối nhất ở sâu trong tim y, bất kể cú điện thoại này xuất phát từ nguyên nhân nào, Trương Khác hết sức khao khát được nghe Trần Ninh ở phía bên kia nói thêm vài câu, dù là nói với người khác.
- Thật đúng là, vừa rồi còn om xòm muốn chúc tết người ta, giờ lại chẳng nói lên lời. Giọng Cố Hiểu Mai từ xa truyền tới gần, bà ta nhận lấy điện thoại, giọng rõ ràng từ điện thoại truyền ra: - Chào cậu, tôi là Cố Hiểu Mai, vừa gọi điện chúc tết thị trưởng Trương, chủ nhiệm Lương. Thị trưởng còn nói đùa người cùng bối phận cũng nên chúc tết nhau, Tiêu Tinh cầm lấy điện thoại nhưng xấu hổ không dám nói, tôi chúc tết cậu thay cho nó.
Trương Khác không nghe thấy Cố Hiểu Mai đang nói gì, y chỉ nghe thấy có hai âm thanh nhỏ thì thầm với nhau, không nghe rõ lắm, nhưng có nhu tình nhè nhẹ chảy trong lòng, càng thế y càng tỉnh táo nhắc nhở bản thân: Trần Ninh hiện chỉ là một cô bé ngây thơ lãng mạn, cho dù y có thế tìm thấy rất nhiều điều quen thuộc ở trên người trong linh hồn Trần Ninh, nhưng không còn liên quan tới y nữa, vì bên trong Trần Ninh không có bất kỳ hổi ức gì liên quan tới y.
Trương Khác cực kỳ khắc chế tình cảm bản thân nói vài câu chúc tết cả nhà Cố Hiểu Mai rồi cúp điện thoại, tuy nhận ra có lẽ hơi thất lễ, nhưng sợ nói càng nhiều càng lộ sơ hở, kiếm cớ về phòng, đóng cửa lại thở hắt ra, lẩm bẩm: - Cô ấy chỉ là cô bé ngây thơ chẳng liên quan tới mình, hoảng cái gì chứ, vô dụng thật..
~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~
Sáng mùng 1 tết, Cố Hiểu Mai và Thành Dư Đông theo cùng Trương Tri Hành đi thị sát thăm hỏi các hộ gia đình cô quả, công nhân mất việc, đến trưa đưa Trương Tri Hành về nhà, nghĩ thuận đường chúc tết Lương Cách Trân, Trương Khác lần nữa, lễ nhiều ai trách được.
Xuống trước cửa nhà Trương Tri Hành, còn chưa đi lên bậc thềm đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của Giang Thượng Nguyên: - Xây cơ sở điện ảnh tốt mà, có thể tận dụng hết tài nguyên sơn thủy ở Tân Vu, cũng tăng cường kiết thiết khu phong cảnh, sau khi xây xong cơ sở điện ảnh, sẽ có hiệu ứng minh tinh khiến càng nhiều người dân các nơi trong cả nước tới Tân Vu du lịch.
Giọng Lưu Tước nhỏ hơn một chút: - Thị trường điện ảnh không thấy tương lai, trong nước đầu tư điện ảnh chưa bao giờ thấy quá 100 triệu, giờ dự toàn tới 400 triệu, liệu có chắc thu về được bốn không?
Phó thị trưởng Tần Sương Hoa giọng rất to: - Thế Kỷ Hoa Âm vừa mới giành lấy Tống Uyển Bội có phải là để chuẩn bị đầu tư cho bộ phim này không? Đừng lạ, con gái tôi nó là fan hâm mộ của Tống Uyển Bộ.
Cố Hiểu Mai thầm thắc mắc, Trương Tri Hành chưa về, ba người kia sao lại tới nhà, bọn họ đang nói chuyện với ai? Theo Trương Tri Hành vào nhà, thấy ba kẻ nghiện thuốc Giang Thượng Nguyên, Lưu Tước, Tần Sương Hoa đang ngối ở phòng khác nuốt may nhà khỏi, Trương Khác cầm một điếu thuốc nghiêng đầu sang định châm lửa thì bị Lương Cách Trân ở bên cạnh giằng lấy không cho hút, làm chủ đề vừa rồi đang nói bị cắt ngang.
- Ba vị lãnh đạo cũng ở đây à, vậy may quá tôi chúc Tết cả ba vị ở đây luôn vậy. Cố Hiểu Mai liền coi như không nghe thấy điều bọn họ thảo luận vừa mới rồi, biết bọn họ sẽ ở đây ăn cơm, ngửi thấy mùi thơm trong nhà bếp truyền ra, chúc Tết xong liền cáo từ, trong nhà còn đang đợi bà ta về ăn cơm.
- Chủ nhiệm Cố ở lại ăn cơm cùng đi. Trương Khác đột nhiên nói: - Làm phiền thư ký Thành thuận đường đưa thím Vệ về. Quay đầu nói về phía bếp: - Thím Vệ, chẳng còn nhiều nữa, để cháu và mẹ cháu làm là được rồi.
Cố Hiểu Mai hơi sửng sốt, loại trường hợp này bà ta không có tư cách ở lại, đặc biệt đây là mùng 1 tết, nếu chẳng phải Tần Sương Hoa là thân tín cùng người đi theo Trương Tri Hành kiên định nhất thì cũng chẳng có tư cách ở lại đây, nhưng nghe lời Trương Khác mời mình ở lại không giống như lời khách náo, nếu không đã chẳng bảo Thành Dư Đông thuận đường đưa thím Vệ vệ.
Chỉ là nếu giữ mình ở lại thì Trương Tri Hành lên tiếng sẽ thích hợp hơn, nhưng rõ ràng Trương Tri Hành không biết việc này, Cố Hiểu Mai do dự nhìn Trương Tri Hành, không biết phải làm sao.
- Vậy chủ nhiệm Cố ở lại ăn cơm đi. Lưu Tước nói:
Bí thư thành ủy đã nói thế, Cố Hiểu Mai tất nhiên không chối từ nữa.
Thành Dư Đông lòng đầy nghi hoặc, có điều Cố Hiểu Mai có thể ở lại ăn cơm trưa với ba vị lão đại vào ngày mùng 1 tết là một chuyện tốt, trong lòng hắn có chút ghen tị cùng lái xe đưa thím Vệ về, nghĩ Cố Hiểu Mai chưa chắc có thời gian nói cho người nhà biết, liền tới nói hộ.
Thành Dư Đông gõ cửa, thấy trong nhà Cố Hiểu Mai người đầy một bàn.
Cố Tinh reo lớn: - Mẹ cuối cùng cũng về rồi, hi vọng sau này không phải chỉ được thấy mẹ trên TV. Mở cửa ra ngạc nhiên hỏi: - Chú Thành tới nhà cháu làm khách à? Mẹ cháu đâu? Rồi thò đầu ra ngó nghiêng, không thấy bóng dáng mẹ đâu.
- Thư ký trưởng Cố ở lại nhà thị trưởng Trương ăn cơm, chủ nhiệm Giang, bí thư Lưu cũng có mặt, điểm danh thư ký trưởng Cố ở lại, bảo chú thuận đường lái xe đưa thím Vệ về.
Thành Dư Đông mò trong túi lấy ra hai phong bao đỏ: - Cái này cho cháu và anh trai cháu. Nhìn thấy thiếu nữ kiều diễm như hoa hôm qua cùng Cố Hiểu Mai và con gái lộ mặt trên TV, hỏi Vu Trúc: - Ai thế?
- Con gái nuôi của mẹ cháu, chị ấy cũng có phong bao chứ ạ? Vu Tinh lém lỉnh nói: - Mẹ cháu không cho cháu nhận phong bao năm mới đâu, hay là cháu giữ lại phong bao, còn tiền trả chú?
- Phong bao của chú Thành khác với của người khác, lần này chú không cần nghe mẹ con, cũng không được chê phong bao của chú không đủ dày. Thành Dư Đông lại lấy một cái phong bao nữa đưa cho Vu Tinh, chào Vu Vệ: - Vậy tôi đi trước đây, không quấy rầy mọi người ăn cơm nữa.