Đến tối ăn bữa cơm đơn giải tại Kiến Nghiệp, Trương Khác liền suốt đêm chạy tới Kim Sơn.
Bởi không nán lại bao nhiêu thời gian tại Kiến Nghiệp, 9 giờ đã đến ngoại ô thành phố Kim Sơn.
Nước sông Ẩm Mã dưới bóng đêm tựa như một giải lụa đen rực rỡ, lấp lánh ánh sáng huyền bí, chiếc xe lặng yên chạy vào trang viên yên tĩnh dưới màn đêm.
Đê hồ Kim Sơn bị vỡ, tân thành Kim Sơn cùng khu công nghiệp mới kiến thiết bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Thấm Viên cũng vẫn bảo trì quy mô vốn có không vội vã xây dựng thêm, nó giống như một viên minh châu tại ngoại ô thành phố Kim Sơn.
Nếu Trương Khác gặp gỡ vị khách nào tại Kim Sơn, đa phần sẽ lựa chọn tại Thấm Viên; nhưng trong khoảng thời gian này, hạng mục nhà xưởng Kim Sơn của Trung Tinh Vi Tâm đã chính thức được duyệt, nhân viên lui tới Kim Sơn nhiều hơn, Thấm Viên cũng trở nên náo nhiệt.
Ban đêm, tổng giám đốc của Trung Tinh Vi Tâm Liễu Chí Thành, tổng giám đốc bộ phận linh kiện Trương Á Bình đều ở Thấm Viên. Trương Khác xuống xe, thấy bên cạnh bãi đỗ xe ngoại trừ Liễu Chí Thành cùng Trương Á Bình, ông chủ của điện khí Tân Nguyên Đinh Văn Tường cũng ở đây. Đứa cháu gái xinh đẹp của hắn Đinh Lỵ Hoa hôm nay cũng đã là người vợ, người mẹ, trong bộ áo gió màu quýt rất có khí chất của nữ cường nhân thương giới, tuyệt đối không thể tưởng tượng ra vẻ ngây ngô mấy năm trước bưng trà đưa nước ở trong phòng làm việc và còn khẩn trương suýt hắt phải người khác. Chỉ là so sánh với tổng giám đốc Khoa Vương liên hợp Úc Bình phong tình vạn chủng, trông vẫn có vẻ ảm đạm hơn.
Trương Khác xoa tay, cười nói: - Gió lớn thế này, sao mọi người đều ở ngoài ngắm cảnh hết vậy?
Mọi người cười theo, Trương Á Bình nói với y: - Biết đêm nay cậu có thể tới đây, Dương Dung Bình của Liên Thông (China Unicom) hy vọng ban đêm có thể nói chuyện. Họ đang từ nội thành chạy tới...
- Cũng không làm nên cơm cháo gì đâu. Trương Khác nói: - Mọi người cứ vào nhà trước đi, đêm đông lạnh lắm...
Ngay tại ngày hôm nay, tập đoàn thông tin di động Trung Quốc tại Bắc Kinh chính thức tuyên cáo thành lập, tổng tài sản thông tin di động chuyển từ nguyên tổng cục viễn thông thành lập xí nghiệp thông tin quốc hữu với tài chính đạt đến 51.8 tỷ, do nguyên cục trưởng tổng cục viễn thông Vương Thụ Kiến đảm nhiệm tổng giám đốc.
Mặc dù tất cả những điều này đều là làm từng bước, những việc trong dự liệu, nhưng cũng có thể mang đến rất nhiều biến hóa vi diệu.
Dương Dung Bình rất nhanh chạy qua đây, ngoại trừ Tiêu Thụy Dân của Liên Tín, đi cùng hắn còn có cao tầng của hai chi nhánh cấp tỉnh là Liên Thông Đông Hải cùng Liên Thông Giang Nam, còn có Thành tiểu thư lần trước gặp ở Bắc Kinh.
Thành Ánh Hà nhìn khuôn mặt anh tuấn của Trương Khác dưới ánh đèn hành lang, khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn như thế dưới bóng đêm nhìn qua rất có màu sắc thần bí, chỉ là nam nhân như thế sẽ chỉ bị nữ nhân tuyệt sắc như Tống Uyển Bội mê hoặc. Thành Ánh Hà thấy y nhìn sang, chỉ nở cụ cười thân thiết kiểu công việc.
Trước tết âm lịch sau khi bí mật gặp nhau tại Bắc Kinh (thật ra cũng không thể nói là bí mật gặp nhau, bởi vì nguyên do Tống Uyển Bội làm ầm lên, một số người quả thật đã bị dời đi tầm mắt), Cẩm Hồ cũng không ra mặt hoạt động, nhưng Bộ Thông tin cùng với nội bộ Liên Thông đã có chuyển biến vi diệu đối với sách lược phát triển cấp tiến đã định trước, không còn cố nhấn mạnh toàn diện phát triển người dùng GSM mới nữa.
Chipset băng tần cơ sở ESS thế hệ thứ hai mà Cẩm Hồ cung cấp trước tết âm lịch cũng hoàn toàn thông qua kiểm tra tính năng của nội bộ Liên Thông, nếu Cẩm Hồ ở trên chip ĐTDĐ đã ôm ưu thế thành phẩm lớn như vậy, nghiệp vụ ĐTDĐ định chế của Liên Thông toàn diện nghiêng về kỹ thuật của Cẩm Hồ cũng là xu thế tất yếu. Liên Thông cũng mở rộng năng suất dựa vào Cẩm Hồ, trước tiên trọng điểm tập trung lực lượng vào các thành phố trung tâm cùng khu vực kinh tế phát triển có điều kiện hệ thống GSM tốt, mở rộng nghiệp vụ ĐTDĐ định chế phát triển người dùng mới, tăng thêm đầu tư vào phương tiện cơ sở hệ thống GSM.
- Toàn bộ điều kiện hợp tác chúng tôi cũng tỉ mỉ suy nghĩ qua. Dương Dung Bình sóng vai đi vào trong với Trương Khác. Hắn nhẹ giọng nói: - Thời gian rất cấp bách, mọi người đều hy vọng toàn bộ điều kiện có thể mau chóng bàn bạc thỏa đáng, muốn thực thi kế hoạch này, tôi ở chỗ này đại biểu Liên Thông đưa ra một yêu cầu với Cẩm Hồ...
- Mời giám đốc Đương nói. - Trương Khác cười nói.
- Bộ nghiên cứu phát triển của Liên Thông trong kiểm tra tình báo Khoa học Công nghệ gần đây đã phát hiện Cẩm Hồ đã sớm phát triển ra kỹ thuật đa sim, cũng đã xin độc quyền tại nhiều khu vực ở trong nước và hải ngoại. Liên Thông muốn thu được kỹ thuật độc quyền tương quan...
Dương Dung Bình dừng chân lại và trịnh trọng đưa ra yêu cầu.
- À. Trương Khác biết Liên Thông cuối cùng vẫn không bỏ qua quyết tâm phát triển hệ thống CDMA, điều này ý nghĩa tương lai không lâu sau, Liên Thông sẽ đồng thời đưa vào hoạt động hai mạng thông tin di động GSM, CDMA, tuy nhiên y không muốn trả lời trực tiếp Dương Dung Bình vấn đề này, quay đầu hỏi Trương Á Bình: - Trong tay chúng ta có độc quyền kỹ thuật đa sim không?
Y lại chuyển sang ngả hai tay, nói với Dương Dung Bình: - Năm ngoái đã xin nhiều độc quyền thế rồi, tôi không nhớ được nhiều lắm.
- Đây là độc quyền kỹ thuật Cẩm Hồ xin năm 98, vừa đến thời kỳ tiết lộ, chúng tôi mới có thể kiểm tra được. Dương Dung Bình quay đầu lại hỏi Trương Á Bình: - Giám đốc Trương có ấn tượng gì không?
- Có chút ấn tượng.
Trương Á Bình nói. Mấy ngày trước khi tại Hải Châu còn đặc biệt họp thảo luận qua ứng dụng của kỹ thuật tương quan vào tương lai. Trương Khác cũng có dự thính, thậm chí y ở trên hội nghị nhắc tới kỹ thuật tương quan có thể xem như vốn sau cùng để đàm phán cùng Liên Thông. Trương Á Bình cũng không thể vạch trần Trương Khác, tay nâng cằm nói: - Chúng ta cứ vào phòng nói chuyện trước đi, tư liệu gì thì tôi có thể bảo bên Kiến Nghiệp truyền tới ngay bây giờ, lúc này chắc có thể tìm được người thôi.
Kỹ thuật đa sim ở nước ngoài không có thị trường bao nhiêu, trước mắt tại Trung Quốc cũng là kỹ thuật yếu.
Cho dù ngành di động Trung Quốc từ cơ sở hệ thống GSM vốn có thăng cấp thành hệ thống GPRS, cuối cùng chỉ tồn tại một mạng lưới thông tin, không tồn tại vấn đề cắt bỏ giữa các mạng lưới khác nhau, rất ít có người ở trong ĐTDĐ sẽ tiến hành cắt bỏ hai hoặc nhiều sim điện thoại hơn.
Bởi ngành thông tin di động trong nước lũng đoạn kinh doanh, cước phí giữa các thành phố rất mắc, những nhân sĩ thương vụ bình thường đi lại giữa các thành phố khác nhau thông thường sẽ chuẩn bị nhiều sim ĐTDĐ giữa các khu vực khác nhau, thậm chí chuẩn bị mấy chiếc ĐTDĐ để tiết kiệm cước phí, kỹ thuật đa sim cũng sở hữu thị trường ứng dụng nhất định. Lúc trước Cẩm Hồ chính là khảo sát nhu cầu của thị trường này, mới phát triển ra kỹ thuật đa sim, mặt khác, thị trường của nhu cầu này còn chưa đủ lớn, tạm thời không đủ để làm cho Cẩm Hồ nghiêm túc đi phát triển một mẫu mã ĐTDĐ thương vụ hai sim cao cấp.
Tân Đình vào đầu mùa xuân mưa phùn kéo dài, giống như sương mù đột nhiên từ nơi hoang dã bao phủ lấy, làm cho gió từ ngoài khơi thổi qua lúc nổi lúc tắt.
Trên con đường đi thông đến cảng từ nội thành Tân Đình đến cảng Đông Sơn đã xảy ra vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, hai chiếc xe đâm vào nhau, bốn xe tông vào đuôi xe, làm cho con đường bị tắc nghẽn. Trương Khác liền thay đổi ý nghĩ ban đêm đến Đông Sơn, chuyển hướng bắc, qua sông về Hải Châu.
Hải Châu cũng mưa phùn triền miên, mặt đường nhựa như được trải một tầng dầu sáng bóng.
Trường tư thục quốc tế Hải Dụ nằm ở ngay tại bờ sông. Qua bến đò, vòng qua khu dân cư Nam Uyển của tân thành quốc tế Cẩm Hồ là có thể thấy được trường tư thục quốc tế Hải Dụ thấp thoáng sau rừng quế.
Bờ sông nằm san sát hơn biệt thự kiểu trang viên, ba chiếc xe dừng lại sau tòa biệt thự nằm ngoài cùng phía tây bắc. Trương Khác xuống xe, bảo Phó Tuấn đến trường đón hai con bé nhà hắn về nhà.
Biệt thự bên Tân Cẩm Uyển còn chưa qua sông được, sau khi biệt thự mới khánh thành, Trương Khác đã chiếm cho nhà y một ngôi biệt thự ở chỗ này, thỉnh thoảng về Hải Châu đều sẽ ở trong biệt thự mới.
Phía đông khu biệt thự là công viên Tân Giang, cả khu biệt thự cũng có thể nói là một bộ phận của công viên Tân Giang, thiết kế trên vườn hoa còn khéo léo hơn. Ngôi biệt thự nhà Trương Khác chiếm là nhà đầu tiên từ tây hướng về đông. Có thể trước mặt thấy được con sóng sông đầu tiên từ Tượng Sơn lăn qua, tầm mắt rộng rãi. Ngoại trừ điều đó, tòa biệt thự này còn nằm sát bên khu dân cư của giáo viên trường tư thục quốc tế Hải Dụ. Căn biệt thự của Vãn Tình nằm ở đầu phía đông khu dân cư.
Vừa mới nấu cafe xong thì nghe tiếng chuông cửa vang lên, Trương Khác thò đầu qua song cửa sổ, thấy Vãn Tình đang ở trước cửa sắt. Trong tay Vãn Tình có cầm chìa khóa, cô thấy Trương Khác thò đầu ra, liền giơ chìa khóa trong tay lên, ra hiệu để mình mở cửa được rồi.
- Mấy đứa Chỉ Đồng đến vườn bách thảo vẽ tranh rồi. Vãn Tình từ trong nhà đi ra không cầm dù, bị nước sối hơi ướt, vài sợi tóc dính trên trán. Cô dựa vào trước quầy rượu ở phòng bếp nhìn Trương Khác pha cafe cho hai người, hỏi y: - Không phải nói qua đêm ở Tân Đình sao, sao đột nhiên về Hải Châu rồi?
- Đường đến cảng Đông Sơn xảy ra tai nạn giao thông, lại không muốn đi vòng, nên em mượn cớ trở về Hải Châu. Trương Khác cười nói: - Buổi chiều em ở Kim Sơn, có chuyện sẽ khiến chị không ngờ được đâu...
- Tiểu Lục gọi điện thoại cho chị rồi.
Vãn Tình thuỳ mị nhìn Trương Khác. Cô không phải là phụ nữ có thù tất báo, cũng không hy vọng thấy được Tạ gia sụp đổ, mọi người kết quả thê thảm. Đây cũng không phải là huyết hải thâm cừu không giải đượ. Lúc trước căn nguyên chủ yếu ân oán dây dưa là Chu Cẩn Tỳ đã sớm tạ thế, lúc nào quan hệ có thể trì hoãn thì trì hoãn mới tốt. Người sống một đời cũng không dễ dàng, dù sao cô cũng là người Tạ gia, là chị cả: - Đứa trẻ cũng có lúc lớn lên...
- Chị nói em hay là Tiểu Lục của Tạ gia? - Trương Khác cười hỏi.
- Em cần phải lớn sao? Vãn Tình lườm y: - Tuổi còn trẻ mà như lão quái vật, từ đầu tới đuôi đùa cho người ta bước vào bẫy của ngươi chứ gì.
- Em có xấu như vậy sao?
- Sao không có? Băng ghi hình em giả bộ say còn đang nằm trong tay chị đây nè. Vãn Tình đi tới véo lên đùi Trương Khác một cái. Cảnh hoang đường ba người cùng giường hoan ái đêm hôm đó làm hại cô và Hứa Tư mấy ngày liền xấu hổ không gặp mặt. Cô biết Trương Khác đột nhiên trở lại Hải Châu liền gọi điện thoại cho Hứa Tư, Hứa Tư nhăn nhó không chịu qua đây.
- Khụ... Trương Khác ho khan một tiếng, muốn lái sang chuyện khác: - Hôm nay Khoa Vương đã bị NEC và điện tử Hoa Hạ thâm nhập vào sâu, nhà xưởng vật liệu linh kiện của màn hình cùng TV đều bị NEC khống chế nghiêm mật. Nếu Khoa Vương không đấu tranh nữa thì sẽ rất khó đấu tranh. Dù sao đều là xí nghiệp trưởng thành lên từ Hải Châu, không thể nào thấy chết không kéo một cái. Vì bảo vệ lợi ích của xưởng ĐTDĐ trong nước hiện tại, Bộ Thông tin rất khả năng trong thời gian mấy năm sau sẽ không phát giấy phép ĐTDĐ mới nữa. Xí nghiệp như Khoa Vương còn muốn tiến vào thị trường ĐTDĐ, hoặc là làm OEM cho các xí nghiệp có giấy phép ĐTDĐ, hoặc là thu mua xí nghiệp sở hữu giấy phép ĐTDĐ, hoặc là bắt đầu từ thị trường hải ngoại trước... Tình huống khôi phục kinh tế của Đông Nam Á cũng không lý tưởng, nhưng phần lớn các khu vực cũng không có cánh cửa đi vào như trong nước, cũng rất thích hợp cho những xí nghiệp có con đường doanh tiêu nhất định tại địa phương như Khoa Vương để phát triển nghiệp vụ ĐTDĐ từ đầu.
- Bộ Thông tin thật sự đóng lại cánh cửa này, đối với Cẩm Hồ, Khoa Vương Cao Khoa thì có lẽ là một chuyện tốt...
- Có thể đối với toàn bộ xí nghiệp đã nắm được giấy phép ĐTDĐ đều phải xem như là một chuyện tốt, nhưng tình hình thực tế lại không thấy được là chuyện tốt.
Trương Khác khẽ thở dài một hơi: - Tiền năm ngoái rất dễ kiếm, mọi người đều kiếm đến mỏi cả tay, lúc nào thấy qua các xí nghiệp quốc hữu có tính chất Khoa học Công nghệ có được lợi nhuận năm gần tỷ chưa? Lúc này càng nên mở rộng lỗ hổng đã ổn định, để cho họ có cảm giác gấp gáp bị người khác đuổi kịp, bảo vệ hành chính với tính chất lũng đoạn sẽ chỉ làm cho các xí nghiệp nắm được giấy phép ĐTDĐ sinh ra kiêu căng, buông thả việc cạnh tranh. Giống như nghiệp vụ ĐTDĐ định chế quan trọng của Liên Thông, Liên Tấn, Đông Hưng đều ngại lợi nhuận quá thấp, có hơi chướng mắt. Cẩm Hồ cùng Bộ thông tin thỏa hiệp, đáp ứng cung cấp cho họ chipset băng tần cơ sở ESS, họ vẫn đợi qua ngày nghỉ tết âm lịch mới nghĩ đến yêu cầu tư liệu kỹ thuật của chúng ta. Lần này chỉ phái hai kỹ sư mới tốt nghiệp không lâu đến Vườn Sồi tiếp nhận huấn luyện. Thực sự là rất khó đoán trước họ cần thời gian bao lâu mới có thể lợi dụng chip băng tần cơ sở ESS mà chúng ta cung cấp để phát triển ra mẫu ĐTDĐ mới... Thị trường sẽ khiến cho họ nếm trải vị đắng, chỉ là họ ăn vị đắng rồi, càng sẽ khóc đòi sữa của Bộ Thông tin. Chị xem đi, vòng luẩn quẩn này khẳng định phải tiếp tục mấy năm, mãi đến khi tình huống không thể thối nát hơn, mới có thể được triệt để uốn nắn cho đúng.
- Liên Tín là cọc tiêu mà bọn em dựng lên, không phải là có tác dụng thủ thuật che mắt sao? Miễn cho tương lai mọi người đều đặt ánh mắt lên Cẩm Hồ.
- Tiêu Thụy Dân là một con hồ ly giảo hoạt, nhìn thấu triệt, hắn cũng dám đánh cược một ván. Trương Khác khẽ lắc đầu: - Hắn cũng là đi trên một cọng dây thép, có thể rơi xuống hay không, lúc này quả thật không dễ nói. Nhưng chính loại gấp gáp muốn gây ra bệnh tim này lại có thể làm cho Liên Tín có không gian trưởng thành rất tốt. Chỉ sợ Tiêu Thụy Dân không duy trì được. Cho dù Liên Tín có thể gầy dựng một cơ sở tốt, cũng tránh không được kết cục phá sản về sau.
Điện thoại trong lòng bàn tay Vãn Tình vang lên, cô nhìn dãy số liền nói với Trương Khác: - Có thể là bên Chỉ Đồng về rồi...
- Đi ra ngoài ăn cơm đi, em lái xe đưa mọi người đi... Trương Khác nói.