Là một trong những công trình chủ thể xây cảng của đảo Đông Sơn, công trình thông đảo cũng đã bước vào thời kỳ cuối, đang tiến hành khâu cuối cùng trải mặt cầu. Tranh thủ trước khi vào đầu xuân năm tới sẽ chính thức thông xe. Đến lúc đó sẽ có chiếc tàu hàng viễn dương đầu tiên bỏ neo đến cảng Đông Sơn, quặng sắt sẽ thông qua cầu số 1 của cảng trực tiếp đưa vào trong lò luyện của Đông Sơn, càng nhiều hàng hóa sẽ cuồn cuộng không ngừng tụ lại phân tại cảng Đông Sơn.
Trương Mai cùng Cao Tình mang nón bảo hộ đi theo Trương Khác qua lại trong công trường, một bước không rời. Trương Khác người cao bước chân rộng, họ còn phải hơi chạy bộ đi theo sát.
Mỗi lần cao tầng Cẩm Hồ thị sát công trường, cách vài ngày văn phòng liên lạc của Cẩm Hồ sẽ đệ trình Uỷ ban kiến thiết công trình cảng Đông Sơn một số ý kiến cải cách. Trong thành phố, trong khu sẽ nghĩ hết mọi khả năng tranh đua với kỳ hạn công trình, xem kỳ hạn công trình là sinh mệnh.
Ý kiến cải cách phía đầu tư lại không thể không nghe, đặc biệt là ý kiến của Cẩm Hồ se càng trực tiếp quyết định tiến triển của công trình chỉnh thể, cho nên mỗi lần cao tầng Cẩm Hồ qua đây thị sát, trong thành phố đều tận khả năng phái người để ý sát một chút, có vấn đề nhỏ gì tùy thời tùy chỗ giải quyết, đừng đưa đến hội nghị công trình phải tốn hơi thừa lời nói.
Trương Mai thấy Trương Khác thỉnh thoảng sẽ dừng chân lại móc ra quyển sổ nhỏ nhanh chóng ghi lại chút gì, cũng không thấy y tìm người hỏi, hoặc cùng Đàm Thiên giao lưu cái gì, tự nhiên không rõ lắm tới cùng y viết cái gì lên quyển sổ.
Cô cũng không thể làm bộ phong tao vô biên ghé người qua nhìn lén. Trương Mai biết kiểu này không hữu hiệu với Trương Khác. Vài lần tiếp xúc không nhiều trước đó, cô biết mấy vị oanh oanh yến yến bên người Trương Khác mỗi người đều là tuyệt sắc, chỉ sợ làm khẩu vị của y càng kén chọn hơn rồi.
Cao Tình vẫn có phần thận trọng.
Trời sắp tối, ngồi xe đến trấn Đông Sơn, Trương Mai còn tưởng rằng Trương Khác sẽ trực tiếp đến khách sạn Bắc Sơn ăn cơm nghỉ ngơi. Khi đi qua cầu Sư Phạm, Trương Khác thấy đầu ngõ người đến người đi có phần náo nhiệt, y liền bảo tài xế chạy xe đến đầu ngõ.
Bởi trước đó Trương Khác minh xác nói không muốn quan viên trong thành phố đi cùng, Trương Mai cũng không tiện nhắc nhở y có các quan viên như phó bí thư Thành ủy, bí thư Công ủy đảng khu Đào Thư Nghệ cùng khu trưởng Điền Mưu Đông, phó khu trưởng Mông Học Khánh đều đang ở khách sạn Bắc Sơn chờ y qua cùng nhau dùng cơm.
Quẹo vào ngõ nhỏ, Trương Mai mới phát hiện nơi đây là xóm làng chơi của trấn Đông Sơn, con hẻm dài cả sáu bảy trăm mét, hai bên hẻm đều là các tiệm gội đầu tỏa ra ánh đèn đỏ đầy ái muội, các cô gái trẻ trong bộ quần áo thiếu vải ngồi ở sau cánh cửa thủy tinh nhìn có người đi qua liền gõ vào thủy tinh để khiến cho người qua đường chú ý.
Thấy được xe jeep thân xe đều dính bùn đi qua, họ càng vui mừng, bạo dạn hơn dạng chân ra, lộ ra chỗ thần bí giữa hai chân sau lớp váy như ẩn như hiện. Cũng có rất nhiều bé gái đứng ở bên đường bán hàng.
Sắc trời còn chưa hoàn toàn vào đêm, buôn bán cũng không quá phát đạt.
Phó Tuấn ngồi ở vị trí phó lái, Trương Mai cùng Cao Tình ngồi với Trương Khác ở ghế sau. Trương Mai ngồi ở chính giữa. Ghế sau của xe Jeep Bắc Kinh không phải là quá rộng rãi, người cô hơi dán vào người Trương Khác. Trương Mai vẫn chỉ coi như Trương Khác chỉ lầm đường mới quẹo vào con hẻm này, cô cũng không nói cái gì.
Thấy y nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như có phần thích thú thưởng thức các cô gái trẻ bán sắc tướng mà sống sau cánh cửa thủy tinh. Trương Mai nghĩ thầm đàn ông đều là đức hạnh này, cô cũng ngoảnh mặt về phía Cao Tình đang làm bộ chỉnh lý tư liệu trong tay, không trở ngại y thưởng thức diễm sắc ở đầu đường.
Từ khi công trình xây cảng đảo Đông Sơn khởi động tới nay, đầu tư hơn 1 tỷ USD cũng có thể nói trực tiếp xếp trấn Đông Sơn thành Kim Sơn rồi. Ngoại trừ đại quân kiến thiết với quy mô gần 10 vạn, nhà cung cấp vật liệu xây dựng, nhà thầu xây dựng, nhà cung cấp máy móc, thương nhân cũng phải lấy hàng vạn đổ vào trong trấn Đông Sơn nguyên là thị trấn Bắc Hà với tổng nhân khẩu không đến 5 vạn, tự nhiên cũng có vô số các cô gái trẻ hoặc chủ động hoặc bị ép đến trấn Đông Sơn kiếm tiền. Loại xe mà nhóm Trương Khác ngồi liếc mắt nhìn qua biết là xe jeep của công trường, nên rất được các cô gái trẻ này hoan nghênh.
- Dừng một chút!
Trương Mai nghe Trương Khác phân phó tài xế dừng lại thì giật mình, cô vô ý thức nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một cô gái trẻ đẹp mặc váy da đen đứng bên đường. Khí trời tháng ba còn hơi lạnh, cặp đùi trắng trẻo của cô gái dưới lớp váy da thật mê người, vóc người thon dài, khuôn mặt xinh đẹp, cổ áo đơm kim tuyến lóng lánh rất thấp, lộ ra nửa bộ ngực trắng tinh. Trang điểm cũng không đậm, có vài phần thanh thuần. Trương Mai nghĩ thầm: dạng phụ nữ nào mà anh ta không chộp vào tay được, lại đi thích loại gái đứng đường? Cho dù có loại sở thích này, hình như nên lén lút mới thỏa đáng.
Thấy Cao Tình kinh ngạc lại thất lễ nghiêng người nhìn chằm chằm vào Trương Khác, Trương Mai nhẹ nhàng véo cô một cái, nhắc nhở cô đừng thất lễ, cho dù Trương Khác có loại ưa thích đặc biệt này mà không tránh mặt họ, họ cũng chỉ có thể làm bộ mắt mù tai điếc.
Nghe có người gõ cửa sổ xe, cách cửa sổ xe nói vọng vào: - Trọn gọi một trăm, song phi hai trăm...
Trương Mai nghiêng đầu nhìn thoáng qua, cô gái đứng đường kia chủ động đi tới mời chào khách, mặt cô gái dán vào cửa sổ xe. Một cô gái xinh đẹp như vậy, không ngờ lại đứng ở đầu đường mời khách. Cô gái đó có lẽ thấy được hai người phụ nữ ngồi trong xe, cho rằng là bị đồng nghiệp nhanh chân cướp hàng rồi, cô bĩu môi thất vọng bỏ đi.
- Lui về phía sau một chút...
Trương Khác bảo tài xế vòng xe ra sau. Trương Mai kéo Cao Tình giả câm vờ điếc tiếp tục nhìn tài liệu trong tay, lẽ nào còn muốn giúp y xuống xe trả giá sao.
- Không ngờ bên này rẻ hơn bên Hải Châu nữa... Trương Khác nói với Phó Tuấn cùng ngồi ở hàng ghế trước.
Trương Mai nghĩ thầm: nếu như anh cao hứng bao cả gái ở trong hẻm này, còn tính toán đắt rẻ với Hải Châu sao? Thấy Cao Tình đưa tay chỉ vào một chữ "đức" trong tư liệu, một ngón tay khác dọc theo tư liệu tìm xuống dưới, dừng ở trên chữ "tính".
Trương Mai nhịn không được muốn cười, đàn ông đúng là loại đức tính này, cái gì quá dễ đạt được chưa hẳn quý trọng. Trương Mai nghĩ dạng phụ nữ nào mà Trương Khác không bắt vào tay được. Kim ốc tàng kiều tám mười người cũng được, nhưng lại có ưa thích này!
- Có muốn xuống xe xem không? - Trương Khác lại hỏi Phó Tuấn.
Trương Mai nghĩ thầm Trương Khác muốn chọn hai cô gái phong trần lên xe. Cô và Cao Tình có nên đến khách sạn Bắc Sơn hay không? Trong chiếc xe jeep phía sau ngoại trừ Đàm Thiên còn có ba bảo tiêu.
Những cô gái đứng đường thấy xe Trương Khác sắp mở cửa, cho rằng còn có cơ hội, liền như ong vỡ tổ ùa qua chào hàng bản thân: - Trọn gói một trăm, song phi hai trăm, kỹ thuật có tốt không, thử qua so sánh mới biết...
Ngày hôm qua Giang Mi mặc áo gió màu đỏ cùng y phục chỉ thêu màu cà phê bên trong, cùng váy ngắn, váy ngắn bị vạt áo gió che khuất, nhìn qua tựa như một cô gái thành thị rạng rỡ. Ngày hôm nay Giang Mi thay bằng quần jean và áo thun bó sát người, làm nổi bật đường cong bắt mắt và đôi chân thon dài, mái tóc dài mượt mà. Trông cô dạt dào khí tức thanh xuân.
Dân chúng trong nước rất ít người biết diễn viên điện ảnh Lâm Cẩn nổi tiếng với vai diễn miêu tả hình tượng nữ địa hạ đảng viên là vợ của Giang Mẫn Chi. Giang Mi cũng kế thừa mỹ mạo của mẹ cô, ban đêm hôm qua đặt lực chú ý trên người Giang Tĩnh Hàm, lúc này mới cảm giác được trên người Giang Mi có một loại vẻ đẹp áp bách nhân tâm.
Đẹp là một chuyện, nếu như che khuất đi khuôn mặt xinh đẹp của Giang Mi, nhìn qua càng giống như một đống phiền phức khiến người đau đầu.
Trương Khác mời Giang Mi cùng nhau dùng bữa sáng, rồi cùng chạy tới vội vã gặp mặt Đào Thư Nghệ một lần mới chuẩn bị ngồi xe đến Đông Sơn. Mới ra khỏi trấn Đông Sơn, Trương Khác nhận được một cuộc điện thoại, y liền xin lỗi nói với Giang Mi: - Thực sự là xin lỗi, không thể đích thân đưa Giang tiểu thư đến sân bay Kim Sơn được. Tôi tạm thời có việc phải về Hải Châu xử lý một chút, tôi sẽ bảo viên đưa Giang tiểu thư đến cửa an ninh sân bay. Nếu Giang tiểu thư có yêu cầu gì thì cứ việc phân phó họ đi làm là được...
Trương Khác cũng không quản Giang Mi bị bỏ lại trong xe có tức giận đến giậm chân hay không, y cùng Phó Tuấn ngồi vào xe thương vụ phía sau rồi quay đầu xe lại chạy về hướng bến đò.
※※※※
Trương Khác trở lại Hải Châu liền đến tìm Vãn Tình trước, lại cầm ĐTDĐ của Vãn Tình nhắn tin cho Hứa Tư, gạt cô đến căn nhà trong hẻm Đan Tỉnh cùng nhau ăn cơm trưa. Ba người ở trên lầu hai uống rượu đỏ, ăn thịt quay tự chế, và nói đến việc xảy ra tại Tân Đình.
- Giang Mi thật giống Lâm Cẩn lúc còn trẻ như đúc. Đúng là đẹp thật, ba chị cũng là fan của Lâm Cẩn.
Hứa Tư tay nâng cầm mỉm cười nhìn Trương Khác.
- Giang tiểu thư người ta chủ động như thế, em tùy tiện bỏ người ta trên xe đến Kim Sơn, có phải hơi đáng tiếc rồi không? - Vãn Tình trêu ghẹo.
- Đáng tiếc gì chứ, chị không thể nghĩ em hiên ngang lẫm liệt một chút sao? Trương Khác đưa tay khẽ gõ lên trán Vãn Tình: - Lẽ nào cứ phải thỏa mãn tâm hiếu kỳ của thiếu nữ, phải chán nản đồng hành cùng đến Kim Sơn?
- Đó cũng không cần phải thay đổi hành trình mà.
Ở trước mặt Hứa Tư bị Trương Khác gõ một cái, Vãn Tình hơi ngại ngùng. Cô chung quy muốn biểu hiện càng thận trọng hơn, cùng Trương Khác yêu đương vụng trộm đã rất khó xử rồi, còn phải trở thành tiểu cô nương để y "khi dễ". Vãn Tình chuyển đề tài lại chính sự: - Em không phải là muốn đến Kim Sơn mời một số người ăn cơm trưa sao?
- Đó càng không được, đã điện thoại liên hệ qua đó, sửa lại nhật trình rồi.
Trương Khác nói: - Gặp mặt Giang Tĩnh Hàm có thể xem như là không hẹn mà gặp, nghĩ lảng tránh cũng tránh không được, cũng không cần phải lảng tránh, nhưng tạm thời vẫn không cần phải tiến thêm một bước có tiếp xúc cá nhân với Giang Mẫn Chi, hoặc là nói người của Giang gia. Trên đời này sẽ không có bức tường không lọt gió, bằng không thì sự tình truyền tới tai Lý Viễn Hồ, trong lòng ông ta sẽ nghĩ sao?
- Mỗi ngày Kim Sơn chỉ có hai chuyến bay đến Bắc Kinh, hoặc là là buổi sáng, hoặc là xế chiều. Chắc là không bắt kịp chuyến bay buổi sáng rồi. Trương Khác đồng hành cùng Giang đại tiểu thư thật thì cũng không thể đến được Kim Sơn, sau đó lại bỏ người ta lại trong sân bay.
Hứa Tư không để ý tới Trương Khác, đang phân tích cho Vãn Tình: - Em thấy Trương Khác là lo lắng chuyện khác...
- Ừm, ừm, chị cũng nghĩ như vậy. Tâm tư của tiểu tử này còn phức tạp hơn so với chúng ta phỏng đoán cả trăm lần...
Vãn Tình phụ họa nở nụ cười, "châm chọc khiêu khích" Trương Khác một trận, mới nghiêm chỉnh đí nói chuyện chính sự, hỏi Trương Khác: - Lẽ nào sau khi Giang Mẫn Chi đến Đông Hải nhậm chức, Cẩm Hồ phải phòng ngừa hắn sao?
- Không thể trêu vào mình còn tránh được mà.
Trương Khác ngáp một cái: - Ngày hôm qua nói điện thoại đến giờ sáng mới đi ngủ... Sự tình phải phức tạp hơn so với tưởng tượng, cho dù vợ chồng tân hôn sống cũng phải có thời kỳ làm quen mà. Cẩm Hồ tạm thời cứ an phận thủ thường, cũng không phải khiến người khác khó có thể chịu được.
- Vấn đề không nghiêm trọng như thế chứ? Em cũng không biết yêu quý danh dự của mình, việc mới không lâu, em còn ở Bắc Kinh vì nữ minh tinh mà tranh giành với đám công tử ca. Bọn chị biết em ở bên ngoài gây sự đều là rất có chừng mực. Nhưng việc này truyền tới tai người ngoài, tự nhiên là một chuyện khác. Giang Tĩnh Hàm không phải là sợ em trẻ tuổi khí thịnh sẽ khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt mà không thể vãn hồi mới chạy đến dùng châm dự phòng sao? Nếu có thể có chút ăn ý, sau đó hẳn là không có vấn đề lớn chứ?
- Khó nói. Trương Khác lắc đầu: - Đại nhân vật trời sinh sẽ có một loại dục vọng muốn nắm trong tay tất cả. Giang Mẫn Chi cũng sẽ không ngoại lệ, nếu hắn muốn tại Đông Hải dựng căn cơ vững chắc, sẽ phải làm sự tình rối lên, có thể cuốn Cẩm Hồ vào trong hay không, lúc này quả thật không dễ phán đoán —— em thà rằng trước tiên bi quan một chút.
- Có thể, nam nhân xoay quanh quyền lực sẽ sản sinh tâm tư thế nào, có đôi khi, chúng ta không thể nào đoán ra được. - Vãn Tình nói.
Từ nhỏ Tạ Vãn Tình đã lớn lên trong hoàn cảnh đó, lại là con dâu của Từ gia, quy tắc ngầm trên quan trường cô vẫn tương đối lý giải. Lính nhảy dù cùng thế lực địa phương chung quy sẽ không dễ dàng hài hòa ở chung được.
- Có đôi khi, không ngẫm nghĩ không được, nghĩ nhiều cũng không được. Trương Khác nói: - Ngày hôm qua thiếu ngủ quá, em phải ngủ một giấc mới suy nghĩ những việc đau đầu này, hai chị có muốn cùng ngủ trưa hay không?
- Chị về trường học còn có chuyện phải xử lý. Vãn Tình trốn mất dạng còn không kịp, đâu thể bị mắc lừa của Trương Khác: - Buổi chiều Hứa Tư không có chuyện gì, rủ Hứa Tư đi...
Vãn Tình cầm lấy điện thoại liền thông tri cho trợ thủ lái xe đến con hẻm Đan Tỉnh đón mình.
Hứa Tư muốn chạy đã không kịp, ỡm ờ bị Trương Khác tóm vào trong phòng ngủ cùng nhau ngủ trưa. Hứa Tư nằm trên khuỷu tay của Trương Khác, hơi nghiêng đầu, nhìn ánh mắt thâm thúy của Trương Khác hỏi: - Phụ nữ thế nào mới có lực hấp dẫn với cậu?
- Có một số phụ nữ cho dù rất đẹp, nhưng không hấp dẫn!
Trương Khác xoay người lại, nhẹ tay ôm lấy eo Hứa Tư, để cô dán sát người vào mình, cảm thụ được cảm giác mềm mại đặc hữu, thâm tình nhìn vào mắt cô. Vẻ đẹp của Hứa Tư có một loại trong suốt cực hạn, khiến người khác mê say: - Chị không biết mình hấp dẫn thế nào đâu...
※※※※
Trương Khác ở Hải Châu ba ngày mới về Kiến Nghiệp, y cũng không lo lắng Giang Mi sẽ đến Kiến Nghiệp đón đầu mình. Trong thời gian ba ngày này, Lưỡng hội TW cũng thuận lợi tổ chức tại Bắc Kinh.
Trên kỳ họp Quốc hội, Đào Tấn đảm nhiệm Phó Ủy viên trưởng Uỷ ban Quốc hội, nhưng hắn tạm thời sẽ tiếp tục kiêm nhiệm hai chức bí thư Tỉnh ủy Đông Hải, chủ nhiệm Hội đồng nhân dân tỉnh, mãi đến khi thuận lợi hoàn thành quyền lực quá độ, sau đó mới có thể triệt để rời khỏi tỉnh Đông Hải.