Là một bộ phận trong kế hoạch chủ thể của công trình xây cảng đảo Đông Sơn, tân thành trước cảng từ lúc trước năm 98 đã được lên hình rồi. Mùa đông năm 98 mới cùng kế hoạch công trình chủ thể đưa lên Bộ uỷ quốc gia phê duyệt.
Bản phác thảo bởi vì muốn chiếm dụng gần vạn mẫu đồng ruộng, diện tích quy hoạch quá lớn nên bị Ủy phát triển kế hoạch quốc gia cắt bỏ. Trải qua hai đợt sửa chữa, phương án quy hoạch cuối cùng đến mùa đông năm ngoái mới có thể được phê duyệt thông qua.
Ngoại trừ công trình kỳ một trưng dụng 4000 mẫu đất, toàn bộ 8000 mẫu đất mà công trình kỳ hai cần thì phải yêu cầu phục hồi đất.
Dù vậy, kế hoạch tân thành trước cảng này cũng chỉ là khu vực tổng hợp làm việc, thương mậu, nhà ở có quy mô cho 20 vạn nhân khẩu, kém quá xa với quy mô hải cảng đô thị với trăm vạn nhân khẩu chủ đạo lúc ban đầu của Cẩm Hồ.
Trên vị trí lúc này của Trương Mai, cô rất rõ ràng tâm tính cả trên lẫn dưới. Mặc dù trong thành phố cũng không có lòng tin đặc biệt mãnh liệt đối với sự phát triển trong tương lai của cảng Đông Sơn, nhưng thân là người lãnh đạo ai không thích chỉ điểm giang sơn cho bản kế hoạch có quy mô vĩ đại?
Mặc dù bản thảo là lấy quy mô nhà ở, thương mại, làm việc chứa 20 vạn nhân khẩu làm tiêu chuẩn, vẫn để lại đủ không gian tưởng tượng cho phát triển vào tương lai, nghĩ qua 5-6 năm mới sửa chữa quy hoạch cũng không muộn.
Trong lòng các lãnh đạo Thành ủy cực kỳ bức thiết hy vọng bản kế hoạch cảng Đông Sơn có thể sớm ngày biến thành sự thực, vừa là hoành đồ vĩ nghiệp cho chức quan địa phương, cũng là cơ sở kiên cố để lên chức, hy vọng quy mô kiến tạo của các nhà đầu tư càng lớn càng tốt, tốc độ kiến tạo càng nhanh càng tốt.
Trước khi phương án kiến thiết kỳ một của Thế Kỷ Cẩm Hồ đưa ra, thậm chí ngay vào ngày hôm qua, nhóm lãnh đạo công trình xây cảng đảo Đông Sơn tổ chức hội nghị thường kỳ còn nhắc tới vấn đề khai phát tân thành trước cảng, Khám Duy Đào ở trên hội nghị thậm chí minh xác yêu cầu Mông Học Khánh trực tiếp khuyên bảo Trương Khác, bảo đảm quy mô khai phát thời kỳ đầu của Thế Kỷ Cẩm Hồ đối với tân thành trước cảng không được thấp hơn 1000 mẫu.
Tâm tình trong thành phố cực kỳ bức thiết, trước khi quy hoạch được phê duyệt thông qua, trưng thu 4000 mẫu đất của kỳ một, công trình tứ bình nhất thông sẽ toàn bộ hoàn thành, ai biết Thế Kỷ Cẩm Hồ lại đưa ra phương án kiến thiết kỳ một, thậm chí 4000 mẫu đất này cũng không đủ dùng kiến thiết cho hai năm, phải đồng thời tiến hành công trình phục hồi đất mới được. *tứ bình nhất thông(thông đường, thông điện, thông nước, thông thông tin)
Khám Duy Đào, Đào Thư Nghệ tự nhiên vui mừng ra mặt. Điều này đã vượt xa mong muốn của họ, liền nhìn nhau cười. Cẩm Hồ lấy hành động thực tế tát vào mặt Ủy phát triển kế hoạch đây mà: Anh nói kế hoạch của tôi viển vông, xa vời, không thực tế, ép giảm chỉ cho xây thành khu tổng hợp với quy mô 20 vạn nhân khẩu, hai năm nay tôi đã hoàn thành phân nửa kế hoạch, ánh mắt lâu dài của Ủy phát triển kế hoạch sẽ không chỉ nhìn vào 4 năm sau chứ?
Khai phát tổng thể khu vực trung tâm tân thành trước cảng, khai phát quy mô thật lớn, yêu cầu đối với công ty khai phát tự nhiên cũng phải cực cao. Điều kiện với công ty gọi thầu yêu cầu đầu tiên là tài chính đăng kí của Cty khai phát không dưới 500 triệu, tài chính khởi động dùng cho kiến thiết tân thành trước cảng không dưới 500 triệu, chỉ hai điều kiện này đã bắn chết sạch sẽ các xí nghiệp địa ốc trong tỉnh Giang Nam, Đông Hải.
Công trình xây cảng đảo Đông Sơn ảnh hưởng có lớn, dù sao cũng chỉ là một góc kinh tế kém phát triển của tỉnh Giang Nam, các công ty địa ốc lớn trong nước không quan tâm lắm tới các thành phố tuyến một, sao lại chạy tới cái só Tân Đình thử sâu cạn được? Ngoại trừ địa ốc Thế Kỷ Cẩm Hồ, cũng căn bản tìm không được công ty khác tiếp nhận.
Ăn cơm ở khách sạn Bắc Sơn, mọi người lại ngồi xe cùng Trương Khác, Thiệu Chí Cương đến tân thành trước cảng thị sát.
Tuy nói quy hoạch mùa đông năm ngoái đã được thông qua, trưng thu 4000 mẫu đất, nhưng công trình tam bình nhất thông trước đó cũng đã hoàn tất. Mặc dù có hiềm nghi trái luật, nhưng cũng có thể thấy được tâm tình bức thiết trên địa phương.
※※※※
Trăng sáng sao thưa, bầu trời quang đãng, vùng quê rộng bao la, bờ đê ngoài xa xa như một hình cung đen nổi lên giữa không trung.
Nơi đây là bờ nam của công trình thông đảo, dọc theo con đường thông cảng đã xửa xong chạy về phía trước, ở trước cầu dẫn có một tòa nhà cao 16 tầng nằm trơ trọi bên đường, ban đêm đèn đuốc sáng trưng, giống như một ngọn đèn pha giữa vùng quê.
Tòa nhà này là trước khi công trình xây cảng đảo Đông Sơn chính thức khởi động do xây dựng Hồng Viễn đầu tư xây nên, là tòa kiến trúc cao nhất của trấn Đông Sơn.
Nói đến cũng keo kiệt, tòa nhà 16 tầng này cũng là kiến trúc cao nhất của TP. Tân Đình, sau khi hoàn thành, liền xem như ban chỉ huy sở tại của công trình xây cảng đảo Đông Sơn. Công ty hữu hạn khai phát cảng Đông Sơn cùng với văn phòng liên lạc của các cổ đông đầu tư lớn cũng đều làm việc ở bên trong.
Khu vực trung tâm của tân thành trước cảng nằm ngay ở phía nam tòa nhà này, ở ban chỉ huy công trình có mô hình quy hoạch tân thành trước cảng, đứng ở mái nhà nhìn ra bãi đất rộng rãi dưới bóng đêm, cũng càng dễ tưởng tượng ra dáng dấp của tân thành trước cảng hai năm sau đó.
Một chiếc xe đậu ở phía trước, hai người đứng bên ngoài lề đường hình như cũng đang nhìn khu đất đằng xa dưới bóng đêm. Đèn đường hôn ám, đèn xe chiếu qua. Hai người kia xoay người lại, một người là nữ vóc người thon dài, mặc áo gió màu đỏ cao tới đầu gối, đình đình ngọc lập đứng trên vỉa hè, lộ ra hai cẳng chân thon thon, hình như đi tất chân màu da.
Đêm tháng ba mát lạnh, trần cẳng chân đứng trong cánh đồng bát ngát cũng thật là dễ chịu. Người còn lại là một ông già, mặc jacket, râu tóc bạc phơ. Đèn xe quét qua cũng không thấy rõ tướng mạo hai người, chỉ kịp thấy rõ chiếc xe đậu ở ven đường là Audi kiểu dáng cũ thuộc những năm 80, màu xanh sẫm, đường nét hơi thô.
Phó Tuấn bảo tài xế dừng xe lại, rồi nói với Trương Khác: - Xe của bên bí thư Khám phía sau đã dừng rồi...
Trương Khác quay xe nhìn thoáng qua, xe phía sau đều đã ngừng lại: xe của nhóm Khám Duy Đào dừng lại, trong xe đậu ở ven đường lập tức đi xuống hai thanh niên mặc quân phục, nhìn tình hình như là cảnh vệ của ông già và cô gái.
- Ông đấy là ai?
Trương Khác kinh ngạc hỏi. Hai cảnh vệ hình như còn đeo súng, đại biểu thân phận của ông già rất cao. Y cùng với Thiệu Chí Cương cũng vội vàng xuống xe đi qua, nhìn Khám Duy Đào đã đi qua đó thân thiết nắm tay với lão nhân: - Giang lão đến Tân Đình, sao không báo trước một tiếng, để chúng tôi có một chuẩn bị chứ?
- Tôi tùy tiện qua đây xem thôi. Trên địa phương không dễ dàng, mỗi lần đều phải chuẩn bị, lão già như tôi có thể làm mọi người phiền chán hay không chứ?
Lão nhân cười sang sảng, còn tự xưng là "lão già".
Trương Khác thấy ông già họ "Giang", tức thì nhớ ra ông này là ai.
Trương Khác không truy hỏi, chỉ nói: - Để anh lái xe cho, ở Kiến Nghiệp nếu thấy buồn anh thường tới một nơi, anh đưa em tới đó.
- Ừ... Trần Tĩnh đổi chỗ với Trương Khác trong xe, ngồi sát bên y, đau khổ nói: - Xem thật không ngờ bà ta tới tranh với em....
- Lúc này đừng nghĩ gì cả... Trương Khác cũng không hỏi tình nhân của Trần Gia Thiện tới tranh giành cái gì, ôm Trần Tĩnh vào lòng, áp má lên mái tóc suôn mềm của cô một lúc mới gian nan nhích người sang ghế lái, khởi động xe đi về phía bờ bắc Tân Phổ.
Đỗ xe trên đê, Trương Khác và Trần Tĩnh ngồi trên đê, ngắm nhìn cảnh đêm ở bãi đá trắng.
Ánh trăng như nước, bãi đá trắng tỏa ánh sáng lấp lánh như ánh sóng, đằng xa mặt sông như có vô số viên ngọc vỡ dập đềnh, bóng dáng núi Sư Tử mập mờ giữa chừng không, phía phải là Nhị Kiều và đường cái Tân Phố rực rỡ ánh đèn, mỗi cảnh sắc một khác biệt riêng, không hề hòa lẫn vào nhau.
Cho dù nghe thấy tiếng gió đập vào cửa kính, ngồi trong xe vẫn cảm thấy bốn bề tĩnh mịch, Trần Tĩnh dễ chịu hơn một chút, cô cởi giày, áo khoác ra, ném vào ghế sau, co chân lên, ôm lấy chân, cằm gác lên gối, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, váy trượt xuống, lộ ra cặp đùi đi tất lụa màu da, thấy Trương Khác nhìn mình ngơ ngẩn, xấu hổ bỏ chân xuống, vuốt thẳng mép váy: - Nếu không có ai ở bên, em sẽ một mình ngồi trên giường ngẩn ra với tư thế này....
Trương Khác cười: - Em cũng có thể làm thế này, anh hay làm thế... Y ngả ghế ra sau, thoải mái gác chân lên bảng điều khiển.
- Ư, chân anh có mùi, nam nhân các anh có phải thường không rửa chân hay không? Trần Tĩnh bịt mũi nói:
- Chân anh chưa bao giờ thối. Trương Khác đưa chân tới trước mũi Trần Tĩnh: - Không tin em ngửi đi.
Trần Tĩnh hét lên lấy tay gạt đi, lại co chân đặt cằm lên gối, kệ cho mép váy trượt xuống, lộ ra cặp đùi tròn trịa đầy sức sống, nhưng cô không nhìn ra bên ngoài cửa sổ nữa, mà chăm chú nhìn Trương Khác.
- Sao thế? Bị em nhìn rờn rợn... Trương Khác rùng mình nói:
- Anh có biết nữ nhân kia tới tranh cái gì không?
- Không biết. Trương Khác lắc đầu, hai tay vòng sau gáy, nghe Trần Tĩnh kể chuyện nhà.
- Nhiều năm rồi, bà ta sinh cho cha em một đứa con trai, hiện học năm thứ năm tiểu học, em biết từ lâu, mẹ em hẳn biết còn lâu hơn nữa, cuộc sống là như thế, chẳng gây ra sóng gió mấy, cha em có ngày hôm nay, bà ta không có công thì cũng bỏ sức, phòng sự nghiệp của tập đoàn Đại Nhã trước giờ do bà ta phụ trách, đó là nguyên nhân về nước tới giờ em không làm việc ở Tân Thái. Trần Tĩnh giọng buồn man mác: - Lúc em mới về nước, sức khỏe cha em không được tốt lắm, còn vào bệnh viện cấp cứu một lần, về sau phẫu thuật, bình phục cũng được, nhưng tâm tư không còn như trước nữa, trước kia không hề nghĩ tới chuyện già, không tính đến an bài về sau, đem một phần cổ phần Cao Khoa KV đặt dưới tên em, rồi bỏ tiền cho em đầu tư, cũng bàn bạc với em, bộ phận cổ phần ở Đại Nhã đã đứng tên bà ta. Anh cũng biết đấy, hai năm qua thị trường tẩy rửa trong nước cạnh tranh tàn khốc, đối thủ hải ngoại quá mạnh, hai năm trước thành tích của Đại Nhã chỉ miễn cương, năm ngoái còn thua lỗ, vậy mà Hải Thái và Cao Khoa KV lại ăn nên làm ra, bà ta không cam tâm, tới nói điều kiện với em, bảo đầu tư vào Cao Khoa KV vẫn tính là Đại Nhã đầu tư, bà ta muốn có phần, bà ta tranh cái đó, Tử Gia nóng tính, liền cãi nhau với bà ta.
- Nha đầu Tạ gia sao không đi cùng em?
- Ba em khuyên nữ nhân kia rời Kiến Nghiệp, Tử Gia nói sợ bà ta ăn cắp đồ trong nhà, ở lại trông. Trần Tĩnh cười khổ:
Trương Khác lắc đầu, cô bé Tạ Tử Gia này thông minh thái quá, đầu óc lại bất thường, sau này ít đụng vào thì hơn, nữ nhân của Trần Gia Thiện cũng chẳng phải hạng vừa, loại chuyện này y cũng không thể kiến nghị gì với Trần Tĩnh, vì tranh gia sản, huynh đệ tương tàn rất phổ biến.
Năm ngoái tập đoàn Đại Nhã xuất hiện thua lỗ, không nhiều, nhưng nó là tín hiệu nguy hiểm, đối diệp với cự đầu hải ngoại đang tràn vào trong nước, lòng tin của tầng quản lý Đại Nhã sa sút. Trần gia nắm cổ phần ở Hải Thái không cao, mấy năm qua điều chỉnh chỉ còn %, có điều Hải Thái dưới sự quản lý của Tạ Ý hoạt động xuất sắc, năm ngoái được phân chia hoa hồng gần triệu.
Cho dù nhiều năm qua xảy ra nhiều chuyện, quan hệ giữa Tạ gia và Trần gia cũng gập ghềnh, ít nhất rạn nứt giữa thế hệ già khó mà bù đắp lại được, nhưng đầu tư vào Hải Thái vấn tính là một vụ đầu tư thành công. Cao Khoa KV năm ngoái là con ngựa ô bất ngờ, doanh lợi năm hơn triệu, hơn nữa tình hình càng ngày càng đi lên, biểu hiện quý một năm nay cực kỳ xuất sắc, có khả năng đột phá triệu.
Tranh chấp là vì Trần gia nắm quá nửa số cổ phần ở Cao Khoa KV, thế là tập đoàn Đại Nhã ru rú ở Tân Thái trở thành chẳng là gì nữa.
Trương Khác thấy Trần Tĩnh nói xong còn chăm chú nhìn mình, sờ má hỏi: -Mặt anh có gì à?
- Sau này anh làm thế nào?
Nghe Trần Tĩnh hỏi thế, Trương Khác hận không thể kiếm cái búa đập vỡ đầu mình, Trần Gia Thiện mới có nữ nhân đã vì tranh gia sản mà náo loạn cả lên, chẳng trách Trần Tĩnh hỏi sau này y làm thế nào?
Trương Khác không dám nhìn Trần Tĩnh, nghĩ cô ấy có lẽ muốn rút lui, khẽ thở dài, mặc dù mọi người đều rất trẻ, không cần nghĩ tới chuyện hai ba chục năm sau, nhưng cũng không thể né tránh câu hỏi của Trần Tĩnh, mình tham lam vô độ, chẳng lẽ còn yêu cầu các cô ấy thân thiết như chị em, dù các cô ấy không tham tiền cũng không muốn cô gái khác được nhiều hơn mình, rồi khi có con, tất cả sẽ thay đổi ….
Trương Khác nhìn thấy Trần Tĩnh lại dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói nhẹ: - Anh có thể quy hoạch năm thậm chí xa hơn cho Cẩm Hồ, nhưng cuộc đời lại khó quy hoạch... Em muốn quan hệ của chúng ta khôi phục lại bình thường cũng tốt.
- Anh nói cái gì? Trần Tĩnh quay ngoắt lại, nhìn thẳng vào Trương Khác: - Anh biết em nghĩ gì không, em nói với anh những chuyện này... Nói em muốn khôi phục quan hệ bình thường là sao?
Trương Khác thấy Trần Tĩnh kích động, khó trả lời được.
Lúc này di động Trần Tĩnh đặt trên bàn reo vang, cả hai giật mình, gạt đề trài nặng nề mà xấu hổ kia đi, Trần Tĩnh cầm di động lên xem: - Là cha em.
Xe rất yên tĩnh, Trương Khác loáng thoáng nghe thấy tiếng Trần Gia Thiện, ông ta chẳng nói gì, chỉ có cùng nữ nhân kia về Tân Thái trong đêm.
Trần Tĩnh vừa cúp điện thoại thì Tạ Tử Gia gọi tới, vẫn hung hăng như cũ: - Sao chị kém cỏi như thế, cha chị và nữ nhân kia vừa bị em đuổi đi rồi, chị ở đâu?
- Chị ra ngoài thoáng khí, chuyện này chị sẽ xử lý tốt, em đừng nói với Úc Bình vội, về sau chị sẽ nói với chị ấy, những người khác càng đừng để lộ ra chút gì. Trần Tĩnh dặn dò Tạ Tử Gia, xảy ra chuyện xấu trong nhà này, sẽ liên quan tới vấn đề tranh quyền khống chế Cao Khoa KV, sẽ làm lòng người hoang mang: - Nhà cũng chẳng ra sao, chị kiếm khách sạn ngoài để ngủ, yên tĩnh nghĩ chuyện này, em không cần đợi chị về nữa đâu.. Rồi dừng điện thoại.
- Hay là đêm nay em tới nhà gỗ bên hồ. Trương Khác hỏi: - Chung cư Thanh Niên cũng có phòng trống.
- Anh chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của em, quan tâm em ngủ đâu làm gì, ngủ xe cũng được. Trần Tĩnh lần nữa nhìn thẳng vào Trương Khác: - Vừa rồi anh nói thế là ý gì?
Trương Khác nương theo ánh trăng nhìn Trần Tĩnh, muộn khuôn mặt tinh tế mỹ lệ, cằm thanh tú hơi nhọn, má trắng như ngọc, dưới ánh trăng trông có chút mỏi mệt, đôi mắt đẹp nhìn y ánh lên vẻ kiên định, Trương Khác bị cô nhìn cho chột dạ, thu hai chân trên bảng điều khiển lại, muốn ngồi thẳng dậy nghiêm túc trả lời Trần Tĩnh, trong xe lan tỏa không khí thương cảm.