Trương Khác và Lý Hinh Dư đứng ở hành lang bên ngoài, mưa đã ngớt, nhưng chưa tạnh, bọn họ do dự không biết nên đội mưa về chung cư Thanh Niên hay đứng nói chuyện đợi mưa nhỏ thêm chút nữa hẵng về.
Sàn nhảy ở góc trong cùng trung tâm hoạt động, loáng thoáng nghe được tiếng nhạt, căn bản không nghe thấy tiếng đánh nhau ở cửa sàn nhảy, cho tới khi hai cô gái dìu nam sinh bị đánh ra Trương Khác mới biết bên trong đánh nhau.
Mặc dù biết bên trong có người đánh nhau, nhưng y không thể giữ nam sinh kia lại hỏi xảy ra chuyện gì, phía sau lại có một đôi nam nữ đi ra, đang mặt mày hưng phấn kể chuyện đó, hai người bọn họ mới biết ba người Hàn Quốc bắt nạt sinh viên Đh Đông Hải bị đánh hội đồng.
Kinh tế Hàn Quốc bị trọng thương trong cơn bão tình chính Châu Á, nhưng hồi sinh lại rất nhanh, Cty Hàn Quốc coi trọng phát triển thị trường Trung Quốc là một trong số nguyên nhân trọng yếu của sự hồi sinh đó. Hai năm qua không chỉ có rất nhiều nhân viên Hàn Quốc tới Kiến Nghiệp, mà còn có rất nhiều sinh viên du học, khu người Hàn Quốc ở Kiến Nghiệp có mấy nghìn người, chỉ riêng nhân viên của Samsung đã tới vài trăm.
Thấy mặt Lý Hinh Dư có vẻ đau khổ, Trương Khác nói với cô: - Chúng ta về nhé?
Lý Hinh Dư gật đầu, bất chấp mưa rả rích, theo sau lưng Trương Khác, dựa vào cơ thể cao lớn của Trương Khác che chắn mưa gió, Trương Khác né sang không để tránh mưa, nắm lấy tay cô la hét chạy vào màn mưa.
Đúng lúc này đám Kim Nam Dung tập tễnh từ bên trong đi ra, nhìn thấy dáng vẻ thân mật của hai người bọn họ, Kim Nam Dũng lòng cảm xúc ngổn ngang, hai tên thanh niên Hàn Quốc nhuệ khí mất hết, trong lòng tất nhiên phẫn nộ vô cùng nhưng tất nhiên không muốn để Lý Hinh Dư nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình.
- Có cần đưa hai cậu vào bệnh viện không? Kim Nam Dũng không bị ăn đòn nhiều mấy, nhưng vo duyên vô cơ bị đánh, trong lòng rất bất mãn với hai tên đồng nghiệp, chỉ là không nói ra miệng.
- Không sao, về tự xử lý vết thương là được, nhưng chuyện này bỏ qua như thế, chúng tôi không cam tâm.
- Đừng gây chuyện nữa. Kim Nam Dũng nghiêm khắc nói: - Kiến Nghiệp không giống những thành phố khác ở Trung Quốc... Hắn không thể đem chuyện xấu của hắn và Lý Tại Thù ra làm ví dụ, nếu không Lý Tại Thù sẽ lột da hắn, có lẽ vì ảnh hưởng của Trương Khác, sinh viên Đh Đông Hải rất khí thế, nhìn hai đồng nghiệp, lại thấy mắt mình đau đau, lòng bất mãn tới cực điểm, vẫn khắc chế nói: - Tôi đưa hai cậu về khu tập thể công ty.
Kim Nam Dũng nhìn bóng dáng Trương Khác và Lý Hinh Dư biến mất đằng xa mới cùng hai đồng nghiệp đi ra bãi đỗ xe, tới cổng trường Đh Đông Hải, một tên thanh niên Hàn Quốc nói với Kim Nam Dũng: - Hay là tới Kim Nam Động uống vài chén, bực bội thế này mà về, đêm cũng không ngủ được,
- Tôi không đi, các cậu cũng về sớm đi. Kim Nam Dũng hận không thể vứt bỏ hai tên chỉ biết gây thị phi này, thấy bọn chúng còn muốn đi uống rượu, vội thoát thân về chung cư.
Kim Nam Dũng đi rồi, hai tên thanh niên Hàn Quốc không có xe, một tên ra đường bắt taxi, tên còn lại hỏi: - Bỏ qua như thế sao? Năm ngón tay của hắn bị dẫm chảy máu, đau tới tận tim.
- Không thì làm được gì? Còn bắt được chúng sao?
- Anh xem đây, cái này lấy trên người tên bị chúng ta đánh, cứ tóm lấy nó là được. Tên đó đưa cho đồng nghiệp xem một tấm thẻ sinh viên.
~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
Phòng trà tầng thượng được che bởi kính trong suốt, những giọt nước mưa lộp độp nhỏ xuống, Lý Hinh Dư ngẩng đầu nhìn trời, tầng mây rất mong, cả bầu trời như bao phủ đường nét hổ phách. Phòng trà vô cùng sạch sẽ, bên trong trồng những cây xanh tốt không rõ tên, mặc dù không cao lớn lắm, nhưng cành lá rậm rạp, che phòng trà cách biệt hoàn toàn với trần thế, đây chỉ là một góc vườn hoa trên không thôi, Lý Hinh Dư và Trương Khác từ sàn nhảy về liền tới đây uống cà phê tán gẫu.
Lúc mới về, quần áo bị mưa làm ướt hết cả, có điều cả hai đều không thay y phục, nếu ai về phòng người nấy rồi, chẳng kiếm được cái cớ ở bên nhau nữa, buổi tối còn hơi lạnh, Trương Khác lấy áo khoác đưa cho Lý Hinh Dư, tránh cô bị cảm, áo sơ mi Lý Hinh Dư hơi ướt, dính trên người lành lạnh, ủ một lúc mới ấm.
Lúc này về ngủ còn sớm quá, lại chẳng có việc gì gấp cần xử lý, Trương Khác liền phát huy khả năng ba hoa mồm mếp của mình, cùng Lý Hinh Dư ngồi xuống kể những câu chuyện thú vị.
Không có không khí ám muội ở sàn nhảy kích động tình dục làm người ta tiêu hồn kia liền phai đi vài phần, cả hai đều biết trừ chuyện tình cảm, thân phận cùng lập trường mỗi bên đều quyết định một khi bọn họ phát sinh quan hệ, ắt sẽ gây ra sóng gió lớn. Lý Hinh Dư định sẵn là không thể ở lại Trung Quốc lâu dài, thậm chí nếu để tin tức qua lại với Trương Khác truyền về Hàn Quốc, là cô sẽ bị đưa về nước ngày.
Samsung lúc này nếu không có cảnh giác với Cẩm Hồ thì quá chậm chạp rồi.
Người Hàn Quốc rất chú trọng thiết kế sân vườn, Lý Hinh Dư kể cho Trương Khác nghe cha cô có một đình viện lớn kiểu viên lâm gần Seoul dùng làm nơi làm việc thường ngày và tiếp khách quý, diện tích tất nhiên lớn gấp Vườn hoa trên không cả chục lần: - Khi ông nội tôi còn, đó cũng là chỗ ở của ông, tôi thường qua đó chơi, đùa nghịch trên bãi cỏ, hoặc là nằm trên đó ngắm những cái cây cổ thụ cao hàng chục mét. Khi xem phim thường thấy ngôi nhà gỗ trong rừng cách xa hẳn cuộc sống, trong lòng tôi hết sức khao khát...
Do vườn hoa xây trên nóc chung cư, cho dù kết cấu được gia cố, nhưng không thể trồng những cái cây cổ thụ cao chọc trời, Trương Khác cười ngồi nghe ước mơ có phần hơi trẻ con cả Lý Hinh Dư.
Phòng trà chỉ bật một cái đèn tường, ánh sáng lờ mờ, Lý Hinh Dư hai tay ôm cốc cà phê, khuôn mặt của cô đẹp đẽ tới mưc không thể bới móc một chút nào, trắng nõn rạng ngời, đôi mắt long lanh như ánh sóng Yến Quy Hồ, mê ly mà tràn trề sức sống, hồi tưởng lại ký ức ấu thơ, vẻ mặt rất an tường.
Chẳng biết qua bao lâu, nghe thấy ở phía tây có tiếng ồn ào náo loạn, tòa chung cư này kề sát sân tennis Đh Đông Hải, tiếng huyên náo là từ đó phát ra, ban đầu Trương Khác và Lý Hinh Dư không để ý, một lúc sau thấy vẫn cứ ồn ào, mới ý thức được trong trường có chuyện gì đó rồi.
Trương Khác và Lý Hinh Dư đi tới bên hàng rào gỗ ướt nước mưa, chỉ thấy con đường giữa sân tennis và núi Hợp Hoan có rất nhiều người đi về phía nam, bên đường còn đỗ hai chiếc xe cấp cứu. Phía nam là KTX nữ, tiếp đó thì bị núi Họp Hoan che khuất mất rồi, hình như những tiếng huyên náo phát ra từ phía chung cư du học sinh, chẳng biết có chuyện gì xảy ra, qua khe hở hàng cây, nhìn thấy mấy chiếc xe cảnh sát đi qua cổng trường, hình như là tới chung cư du học sinh.
Lý Hinh Dư ngạc nhiên hỏi khẽ: - Xảy ra chuyện gì rồi?
Trong trường toàn là thanh niên tuổi trẻ xốc nổi, cho dù sinh viên Đh Đông Hải tố dưỡng cao, nhưng chuyện đánh nhau thậm chí một số sự kiện trị an ác tính thi thoảng vẫn xảy ra, sinh viên trả thù gây sự cũng không phải là tuyệt đối không có.
Chỉ là xảy ra những chuyện đó, phòng bảo vệ trường sẽ xử lý thỏa đáng, không để cho cảnh sát can dự, tránh đưa lên báo chí vào ngày mai, hiện chuyện xảy ra có vẻ hơi lạ, hình như đã mất kiểm soát.
- Chúng ta lên mạng xem có nói chuyện gì xảy ra không... Trương Khác nói, trong trường nếu xảy ra sự kiện gì lớn, thường lập tức có người phát tán trên BBS Đông Đại, đương nhiên ban đầu chỉ có nói tới sự kiện, còn chân tướng và những tin đồn liên quan sẽ nhanh chóng bị bộ phận tuyên truyền hoặc công đoàn trường ra lệnh xóa bỏ.
Trương Văn Tín thấy đám Nghiêm Văn Giới, Lâm Tuyết tỏ ra nghi hoặc, biết bọn họ không đủ kiến thức về sản nghiệp internet, giải thích: - Đáng lẽ nói ra thì Trác Vực không phải là uy hiếp của mới đúng, nhưng trong một tháng qua Sáng Vực Đông Đại và Côn Đằng Online tiến hành điều chỉnh tài nguyên internet với quy mô lớn, được trong nghề khá chú ý...
- Ừ, anh nói tiếp đi... Nghiêm Văn Giới thường lo Cẩm Hồ chen ngang phá hỏng chuyện tốt của mình, mặc dù giờ chuyện tốt đã bị phá quá nửa, nhưng vẫn không thể lơ là với Cẩm Hồ.
- Sáng Vực Đông Đại dùng % cổ phần và triệu USD mua nghiệp vụ MICQ của Côn Đằng Online, tuần trước, Trác Vực mở một kênh mua sắp hoàn toàn mới trên Côn Đằng Online, lợi dụng Côn Đằng Online làm nền tảng thúc đẩy thương mại điện tử, mỗi năm Trác Vực chỉ phải trả cho Côn Đằng Online triệu đồng phí quảng bá...
- Hả, sao lại ít thế? Trước kia Yahoo đúng là tham lam. Lâm Tuyết ngạc nhiên kêu lên:
Bọn chúng từng đề xuất kế hoạch hợp tác tương tự với Yahoo TQ, nhưng Yahoo TQ đòi triệu, chiếm % chi phí quảng cáo mỗi năm của , bọn chúng đành phải hợp tác với Yahoo TQ.
- Côn Đằng Online ra giá thấp như thế một mặt vì bong bóng internet đã vỡ, ngoài ra Côn Đằng Online còn là Cổ Đông của Trác Vực. Trương Văn Tín giải thích: - Ngoài ra Trác Vực cũng có điều chỉnh nghiệp vụ trên quy mô lớn vào thượng tuần tháng , mô phỏng Ebay mở hai cửa hàng trên mạng, đồng thời đưa MICQ vào trong trang web, thành công cụ trao đổi trực tiếp giữa người mua và người bán.
- Có lẽ bọn chúng cho rằng phát triển kho hàng có chi phí quá cao, nên chuyên tâm lập mạng bán lẻ... Lâm Tuyết suy đoán:
- Hành động của Trác Vực lớn thật. Nghiêm Văn Giới khẽ nói, nhắm mắt lại suy nghĩ, lại hỏi: - Đã nhìn ra hiệu quả gì chưa?
- Trác Vực mới điều chỉnh tuần trước, hiện chưa thấy hiệu quả, nhưng một loạt điều chỉnh này làm xong, được nhà đầu tư Mỹ rất hưởng ứng, trong khi cổ phiếu internet liên tục suy giảm thì cổ phiếu của Côn Đằng Online đã liên tục ngày phục hồi với mức độ nhỏ rồi.
Nghiêm Văn Giới chẳng thèm quan tâm dân Mỹ nghĩ thế nào, cũng chẳng cần biết giá cổ phiếu của Côn Đằng Online lên xuống, hắn chỉ cần biết một khi phương hướng điều chỉnh của Trác Vực là chính xác, sẽ được Cẩm Hồ cuồn cuộn đổ tiền vào hỗ trợ, thành một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ của .
Đương nhiên trong đầu hắn cũng lóe lên một ý nghĩ, hay là bắt chước Trác Vực.
Nghiêm Văn Giới thấy Lưu Kỳ Tuấn người ngả về phía trước nghe chăm chú, hẳn là đã ý thức được vấn đề này, Trương Văn Tín phí nhiều nước bọt đến thế chắc cũng có suy nghĩ như vậy. Ở trong nước Hải Túc vẫn có thể tìm đủ đối tác cho kế hoạch này, quan trọng là đây có phải con đường chính xác không?
- Tôi thấy có thể thử một chút. Lưu Kỳ Tuấn trầm ngâm: - Dù sao chúng ta không có tài chính hùng hậu như Amazon, nên tránh chọi cứng với với Liên Thương. Hiện tài chính của sung túc, người dùng còn hơn Trác Vực và Liên Thương, nếu điều chỉnh bây giờ vẫn kịp nắm chủ động...
Cuối cùng thì vẫn đi theo đường bắt chước Cẩm Hồ, Vương Hải Túc biết Nghiêm Văn Giới tuy chưa lên tiếng, nhưng đã phải cúi cái đầu kiêu ngạo của hắn xuống rồi, không có đủ tự tin, chỉ đành theo sát phía sau đối thủ, mãi mãi bắt chước để tránh đi nhầm bước.
Vương Hải Túc lúc này mới thực sự nhận ra Nghiêm Văn Giới vẫn thua kém Trương Khác quá nhiều, lúc này di động trong túi hắn rung lên, lấy ra xem thì ra Hồ Kim Tin gửi tin nhắn tới, thản nhiên bỏ lại vào túi.
Trần Dũng là Hồ Kim Tinh vay triệu đồng, mua cổ phiếu Hải Túc ở giá đồng, định nương cơ hội Hải Túc phát hành cổ phiếu công khai kiếm mẻ lớn cuối cùng, ai ngờ gió đổi chiều nhanh như thế, hiện giá cổ phiếu chưa tới đồng. Nếu bọn chúng không kịp nhờ Hồ Tôn Khánh đánh tiếng với chứng khoán Nguyên Giang đóng băng tài chính, thì cả tiền đẩm bảo cũng bù vào đó rồi, hiện thua lỗ tới triệu...
Vương Hải Túc mặc kệ bọn chúng sống chế, hắn cho bọn chúng vay triệu tiền đảm bảo không đòi lại, đã là trọn tình trọn nghĩa lắm rồi.
~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~
Nửa tháng sau khi sau khi Trác Vực đưa ra cửa hàng trên mạng, cũng đưa ra dịch vụ tương tự, chỉ là hơi gấp gáp một chút, không có công tụ thông tin tức thì đưa vào trang web, càng không hợp tác với các cổng web site khác quảng cáo.
Cho dù như thế đám Đỗ Phi, Thời Học Bân, Mã Lực vẫn rất căm phẩn, cảm thấy như quả chín của mình bị người ta hái trộm.
Trương Khác trong một lần hiếm hoi tham dự cuộc họp của Sáng Vực Đông Đại, nghe bọn họ than vãn về việc này.
- Thương mại điện tử trong nước mô phỏng cơ sở của Amazon và Ebay phát triển dựa vào tình hình trong nước còn gì nữa, tham khảo lẫn nhau có là gì đâu. Trương Khác lại chẳng để ý, nói với bọn họ: - Tôi biết mọi người lo lắng cái gì, đang có thị phần lớn nhất trong nước, bọn họ bám sát Trác Vực tiến hành điều chỉnh sách lược, cơ hội quật khởi của Trác Vực sẽ ít đi. Nhưng hiện người dùng internet trong nước chưa bằng % tổng nhân khẩu, còn lâu lắm mới tới lúc phân thắng bại, bất kỳ một sai lầm nhỏ nhất nào cũng có thể khiến cả xí nghiệp đi xuống..
Gần đây hứng trí của Tạ Tử Gia bị bên này hút hết, Cao Khoa KV đầu tư vào Sáng Vực Đông Đại, đảm nhận đại biểu thành viên hội đồng quản trị, mặc dù không đảm nhận chức vụ cụ thể gì trong Sáng Vực Đông Đại, nhưng cuộc họp trọng yếu đều tham gia.
Nghe Trương Khác nói thế, Tạ Tử Gia chỉ hơi phùng mang trợn mắt lên, không cho ý kiến, mà cũng chẳng thể nói gì, Trác Vực tìm Thịnh Hâm hợp tác lập mạng lưới kinh doanh, cũng bắt chước theo, tìm tới Hải Thái để hợp tác.
Vì Thịnh Hâm đi trước bố cục, Hải Thái khó mà vượt qua sự phong tỏa của Thịnh Hâm, đối diện với một nền tảng thương nghiệp hoàn toàn mới như internet, Tạ Ý cũng rất kích động.
Đương nhiên mưu đồ của Tạ Ý còn cao xa hơn, hắn muốn Hải Thái thành lập web site độc lập sau đó hợp tác kinh doanh thương mại điện tử, như thế tiến có thể đánh, lui có thể thủ. Dã tâm xa hơn nữa của hắn là đợi hoàn cảnh thương mại điện tử trong nước chín muồi, Hải Thái sẽ tách ra khỏi , chuyên kinh doanh đồ điện tử. Nhưng hiện nghiệp vụ mảng này quá hẹp, thậm chí còn chưa tới thời điểm khởi đầu, Thịnh Hâm hợp tác với Trác Vực chẳng hi vọng mau chóng nhờ vào mảng này gia tăng nghiệp vụ.
Tạ Tử Gia đảo mắt qua bàn hội nghị, Tạ Ý đã tìm cô thương lượng chuyện này, hơn nữa ở chuyện này Tạ Ý cũng đã có tinh toán kỹ càng, không bao lâu nữa sẽ có hành động cụ thể, che dấu không còn ý nghĩ gì nữa, do dự một lúc rồi kể chuyện Trương Văn Tín tìm Tạ Ý bàn việc hợp tác kể ra.
Trương Khác chỉ "ừm" một tiếng, coi như chuyện rất bình thường.
Nếu chẳng phải Trác Vực là xí nghiệp dưới cờ Cẩm Hồ, nếu chẳng phải vì xét tới quan hệ phức tạp hai bên, Thịnh Hâm tìm có lẽ thích hợp hơn, nên Hải Thái hợp tác với chẳng có gì lạ.
Ánh chiều tà chiếu qua cửa sổ, Trương Khác xem đồng hồ, hỏi nhỏ Đỗ Phi: - Đám Mông Nhạc chắc là tới Kiến Nghiệp rồi chứ?
- Kệ họ có đến hay chưa, bọn mình đi trước thôi. Đỗ Phi phất tay nói:
Đám Đỗ Phi thời gian qua bận tối mắt, ngoại trừ chỉnh hợp tài nguyên internet, địa điểm làm việc của Sáng Vực Đông Đại cũng chuyển vào trong khu thương nghiệp đông hồ.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Tạ Tử Gia đi trước, Trương Khác và Đỗ Phi tới văn phòng mới của Sáng Vực Đông Đại, tới nơi mới phát hiện Mông Nhạc và Tịch Nhược Lâm đã tới thẳng đó rồi.
Tỏa nhà văn phòng nằm phía đông khu thương nghiệp, cao tầng, tường màu đỏ sẫm, ánh mặt trời chiếu xuống, tạo ra cái bóng cực lớn trải dài trên đường, học theo phong cách của tòa nhà Ái Đạt Bắc Kinh, dùng pha lê đỏ sẫm hình tam giác dựng trước tòa nhà, góc trái viết "Sáng Vực Đông Đại".