Đỗ Phi bĩu môi: - Đám cho vay nặng lãi này không dám chọc vào Hồ Tôn Khánh, nhưng tức lên, chưa chắc không dám chọc vào Trần Kỳ Bân.
Hồ Tôn Khánh là phó bí thư thành ủy, phó thị trưởng thường vụ, đám tam giáo cửu lưu, bàng môn tà đạo căn bản không có năng lực, không có gan chọc vào ông ta. Trần Kỳ Bân chỉ là một phó sở trưởng sở giáo dục, tuy mạng lưới quan hệ không ít, nhưng dù sao thời gian dài ở trong cơ quan, phương diện tiếp xúc tới ít, chỉ kém Hồ Tôn Khánh một cấp nhưng quyền lực khác nhau như trời đất, đám địa đầu xà chưa chắc không dám cắn.
- Nói không chừng có ẩn tỉnh khác. Trương Khác vẫn lắc đầu, hỏi Phó Tuấn: - Ai gọi điện tới?
Phó Tuấn đáp: - Là Cố Chúc Đồng, ông chủ địa ốc Khải Phượng, nghe nói có tham gia cổ phần ở công ty cho vay nặng lãi kia.
Trương Khác nghĩ một lúc không có ấn tượng gì với Cố Chúc Đồng, Kiến Nghiệp long xà hỗn tạp, có rắn to, rắn nhỡ, rắn nhỏ, làm sao mà y nhớ nổi? Bảo Phó Tuấn: - Tôi đoán chừng đằng sau còn có trò hay đằng sau, nghe ngóng xem lai lịch Cố Chúc Đồng ra sao... Phía bên sở giáo dục, sở trưởng Mã Uân sức khỏe kém, một năm thì nửa năm dưỡng bệnh, mấy phó sở trưởng đấu nhau dữ lắm.
~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~
- Mày bạn bè thật đấy! Cứ như toàn bộ không liên quan gì tới mày vậy, cuối cùng lại là người không liên quan giúp ta, mày nghĩ cái gì? Đừng tưởng vờ như không liên quan gì là không liên quan gì thật. Trần Dũng phẫn Hận nhìn Hồ Kim Tinh quát tháo, cổ hắn vẫn còn đau, nhìn vào gương xe, thấy cổ bị hai tên xã hội đen kịp cho hơi xưng đỏ, người thì không sao, nhưng bị đãi ngộ như thế trước đám đông, làm hắn nhục nhã vô cùng, càng muốn che dấu sợ hãi trong lòng, ra sức hét.
- Tao mặc kệ mày bao giờ? Hồ Kim Tinh cũng uất lắm, áp giọng nói: - Chuyện có nặng nhẹ nhanh chậm, cũng nói rõ với mày rồi, không phải hơi một chút là có thể lôi chú tao ra dọa dẫm được. Hơn nữa cha mày là phó sở trưởng mà người ta có bận tâm đâu? Tao đã nghĩ hết cách áp chuyện bên công ty chứng khoán rồi, chuyện tiền đảm bảo mày không nghĩ cách gì à?
- Tao nghĩ cách, tao có cách gì mà nghĩ? Trước kia chính mày thề sống thề chết nói chuyến này kiếm được mẻ lớn, mày xem giờ ra sao? Chuyện cổ phiếu bỏ mẹ nó qua một bên, trước tiên nói vấn đề tiền đảm bảo đã, tiền của Vương Hải Túc tạm chưa tính, khoản vay nặng lãi tổng cộng 3.2 triệu, không giải quyết đám người đó kéo tới đơn vị cha tao gây chuyện, lúc đó không ai sạch sẽ nổi đâu.
Hồ Kim Tinh nghe trong lời nói của Trần Dũng có vẻ uy hiếp rất ngứa tai, không nhịn được cũng quát lại: - Vương Hải Túc nể mặt ai mà không nhắc tới khoản tiền đó, bên công ty chứng khoán nể mặt ai áp khoản kia xuống... Hiện giờ xảy ra chút chuyện, tao có chạy không? Nhưng mày không thể bắt tao giải quyết hết tất cả mọi chuyện. Hắn đặt tay lên cửa xe: - Tao không thèm cãi nhau với mày, tao về nghĩ cách, mày cũng động não đi, vượt qua được lần này, thế nào cũng có cơ trở mình, chỉ cần chú tao, cha mày còn tại vị, người nhờ vả tới họ còn nhiều, vài triệu là cái mẹ gì. Vứt lại câu đó xong Hồ Kin Tinh xuống xe, bỏ một mình Trần Dũng trong chiếc xe Audi mới mua chưa lâu.
Trần Dũng nhìn Hồ Kim Tinh đi ra cửa ngõ, điên tiết đấm một phát xuống bảng điều khiển, rất lâu sau mới khởi động xe về nhà.
Nhà Trần Dũng ở đường Vệ Lăng, sở giáo dục tỉnh ở ngay đường Trung Sơn phía trước.
Tranh thủ trước khi cải cách nhà ở, sở giáo dục bỏ tiền mua lấy xưởng dầu ma dút đằng sau cơ quan để xây một tòa nhà 30 tầng gọi là tòa nhà Giáo Dục, cho công ty xí nghiệp thuê làm văn phòng, ngoài ra còn xây bốn chung cư cho công nhân viên. Trần Kỳ Bân được chia một căn hộ lớn rộng 180 mét vuông, danh nghĩa là hùn vốn, Trần Kỳ Bân chỉ phải bỏ ra 8 vạn đồng là sở hữu căn hộ, chưa bằng 1/5 giá nhà đất ở khu vực này.
Trần Dũng lái xe vào gara, thấy một chiếc Mercedes đi qua bên cạnh, cảm giác được người ngồi ghế sau chiếc Mercedes đang nhìn mình, không rõ trong xe là ai, hắn ngồi thêm một lúc, xác nhận không gặp phải người quen nào mới lén lút vào thang máy, vào nhà thấy cha hắn ngồi trong phòng khách, kỳ quái hỏi: - Sao hôm nay ba về sớm thế?
- Câu này ba hỏi con mới đúng. Trần Kỳ Bân mặt âm trầm nhìn con trai:
Trần Dũng thấy vẻ mặt cha khác lạ, chột dạ hỏi: - Sao thế, xảy ra chuyện gì ạ?
- Làm chuyện hay ho tự biết, còn cần hỏi à? Trần Kỳ Bân cầm quyển sách đè dưới tay ném vào mặt con.
Trần Dũng giật mình không né kịp, bị quyển sách đập vào miệng, không biết chuyện gì, không dám ho he nửa lời, quyển sách rơi xuống sàn, đồng thời có mấy tờ giấy rơi ra, hắn liếc mắt nhìn, là giấy vay nợ, nhớ lại chiếc Mercedes lúc nãy mới biết người ta tìm tới tận nhà rồi.
- Lần này là con nhìn nhầm, chỉ có 80 vạn, là cái gì đâu, mai con kiếm tiền trả họ là được... Trần Dũng ra vẻ ta đây, định gạt cho qua chuyện này: - Mẹ đâu rồi ạ?
- Chỉ có 80 vạn... Trần Kỳ Bân hừ một tiếng, nếu thằng con đi lại gần, ông ta sẽ không nhịn được tát cho hắn một cái, kím nén một lúc, thở hắt ra: - 80 vạn, nói nhẹ nhàng nhỉ, người ta nhìn trúng tòa nhà giáo dục đằng sau rồi.
"Có 80 vạn mà muốn lấy tòa nhà Giáo Dục, bọn chúng nằm mơ." Trần Dũng nghĩ, 80 vạn tất nhiên không thể lấy được tòa nhà Giáo Dục, đó chỉ là thù lao cho cha hắn để tác thành việc này, có điều cũng là gợi ý cho hắn, Trần Dũng mắt sáng lên, nghĩ ra cách thoát khỏi rắc rối hiện tại, vạch cổ áo lộ ra vết bầm tím trên cổ: - Con mắc lừa Hồ Kim Tinh, không trả được tiền, bọn chúng tới trường chặn được con.
Trần Kỳ Bân liếc nhìn một cái, không nói gì.
Lúc này vợ Trần Kỳ Bân nấp sau cửa không đành lòng nhìn con trai chịu khổ, chạy ra nói: - Mã Uân nghỉ bệnh, anh có khẳng định mình ngồi lên được cái ghế sở trưởng không? Em chỉ có một đứa con trai, nếu nó có gì không hay, anh và con điếm Trương Lệ kia đừng hòng sống yên ổn.
- Nói lung tung gì đấy, về phòng đi. Trần Kỳ Bân quát lớn:
- Anh tưởng em không biết gì à? Chuyện con điếm Trương Lệ đó em đã nhịn rồi, chuyện của Tiểu Dũng anh định bỏ mặc sao? Đám người đó là dân xã hội đen, chuyện gì bọn chúng cũng dám làm, chúng muốn tòa nhà đó thì cho chúng là được, cái nhà đó anh giữ cho mình à? Hiện Mã Luân không nắm quyền, trong tay anh khó khăn lắm mới kiếm được chút quyền lực, đợi sở trưởng mới lên, anh lại mèo vẫn hoàn mèo, anh không biết nhân lúc này mà nghĩ cho Tiểu Dũng à? Bà vợ vật vã khóc lóc:
Trần Dũng giờ mới biết đám người kia tới bỏ lại hợp đồng vay tiền, hẳn đã nói vài câu uy hiếp.
- Em thì biết cái gì, hiện giờ ai cũng đang nhìn cái ghế sở trưởng, chỉ mong người khác phạm sai lầm trước. Trần Kỳ Bân vất vả giải thích cho vợ:
- Ba, cùng lắm thì ba không tranh cái ghế đó nữa, có kẻ nào sạch sẽ đâu? Trần Dũng thấy cha mình mềm xuống thì lấy dũng khí khuyên: - Lần này con mắc bẫy Hồ Kim Tinh, không phải chỉ có khoản vay 80 vạn này...
- Cái gì? Trần Kỳ Bân nghe thế thì máu xộc lên đầu, thấy vợ làm ra vẻ chuẩn bị lăn ra ăn vạ, hậm hực thở dài, đi thẳng vào thư phòng đóng sầm cửa lại.
Trần Dũng thấy cha không hi vọng gì, tưởng là hết hi vọng, làm vẻ tội nghiệp nhìn mẹ.
- Để cha con nghĩ thêm đã, con làm việc sao không suy nghĩ gì cả, thiên hạ làm gì có đồng tiền nào dễ kiếm như thế?
Trần Dũng ngồi phịch xuống ghế sô pha, lấy thuốc lá ra.
- Tí tuổi đầu chỉ biết hút thuốc.
Trong quán bar náo loạn, mấy nhân viên công tác quán bar tới giữ lấy thiếu phụ nổi điên kia, mời cả cô ta lẫn chồng ra ngoài, tránh làm ảnh hưởng tới những người khách khác.
Động tĩnh phía quán bar, đặc biệt là sự xuất hiện của Lâm Tuyết và vệ sĩ của cô ta trước quán bar làm kinh động tới Phó Tuấn và các vệ khác đợi bên ngoài, vội vàng chạy tới.
Trương Khác vẫy tay gọi Phó Tuấn, giải thích qua chuyện vừa rồi: -... Đại khái là Lâm Tuyết coi hắn ta thành chỗ xả giận, lấy di động của hắn gọi cho người nhà rồi cúp máy thình lình, rồi lấy di động của cô ta báo tin, dẫn dụ vợ thanh niên đó vội vàng tới đây, rồi xảy ra chuyện này... Anh đi giải thích với phía quán bar, đừng làm khó cô vợ kia.
- Đều tại đám người như bạn thế giới mới phúc tạp như thế. Trần Phi Dung hạ thấp giọng nói với Trương Khác: - Nếu bạn không cố tình trêu ghẹo Lâm Tuyết đã không xảy ra chuyện này.
Mấy cô bạn không biết trước khi họ tới đã xảy ra chuyện gì, muôn miệng một lời: - Loại nam nhân đó bị thế là đáng đợi, rõ ràng có vợ trong nhà còn ra ngoài ba lăng nhăng...
Trần Phi Dung lườm Trương Khác, trong ánh mắt đó chứa mấy phần hờn oán, làm cô muôn phần quyến rũ, Trương Khác cười ngượng, không nói thêm gì nữa, một vài chuyện không phải y tự cho mình làm kín như bưng là có thể giấu được tâm tư mẫn cảm của các cô gái.
Lâm Tuyết ra ngoài bảo thủ hạ đi trước, cô ta vào xe, xoay vô lăng lái xe đi qua quán bar âm nhạc, nhìn tấm biển quán bar đèn nê ông xanh đỏ nhấp nháy, môi hơi cong lên, nhìn không ra vui buồn.
Trong lòng Lâm Tuyết cũng chẳng hề có khoái cảm gì đặc biệt, mặt dù trút giận được lên thanh niên kia, cũng chỉ là giận lây thôi, có can hệ gì tới Trương Khác đâu? Trong mắt y, mình từ đầu tới cuối chỉ là một nhân vật nhỏ cho y đùa bỡn mà thôi, mối hận này không sao nuốt trôi được.
"Tin, tin, tin.." Lâm Tuyết dồn căm hận lên cái còi xe, đạp ga phóng vọt về Nam Thúy Viên, cầm điện thoại gọi cho Nghiêm Văn Giới; - Tôi sẽ lập tức thông báo cho người phụ trách tài vụ của Tinh Điển tới Tín Thông thế chấp vay tiền...
Nghiêm Văn Giới đang bàn việc với Lưu Kỳ Tuấn, Trương Văn Tín ở biệt thự, nhận được điện thoại của Lâm Tuyết đều hết sức bất ngờ.
Nghiêm Văn Giới vốn tưởng rất khó thuyết phục được Lâm Tuyết, dù cho hắn có nói khoác vung trời, nhưng trong vụ này vẫn tồn tại nguy hiểm thất bại, vận mệnh Tinh Điển sẽ hoàn toàn gắn liền với lần phát hành cổ phiếu công khai này của Hải Túc, nếu thất bại, Tinh Điển không lấy đâu ra tiền trả ngân hàng nữa, sẽ hết sức nguy ngập.
Lâm Tuyết tuy không tinh thông nghiệp vụ tài chính, nhưng tuyệt đối không phải là nữ nhân dễ lừa gạt.
- Lâm Tuyết đúng là nữ nhân rất có dã tâm. Nghiêm Văn Giới đặt điện thoại xuống nói: - Có dã tâm tất nhiên dám mạo hiểm, chỉ cần lần này chúng ta thành công, có thể phục chế ở rất nhiều lĩnh vực khác, lúc đó Hoành Tín không lo thiếu tài chính phát triển nữa.
~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~
Trần Phi Dung sau khi tốt nghiệp muốn về Hải Châu một thời gian mới chính thức đi làm, Trương Khác cũng hẹn Đường Thanh tháng về Hải Châu nghỉ ngơi, buổi tối mời các cô bạn trong KTX của Trần Phi Dung tới quán bar tụ họp là đêm cuối cùng ở Kiến Nghiệp trong kế hoạch, đợi sáng hôm sau cùng Đường Thanh tới rồi cùng về Hải Châu.
Ở quán bar tình cờ gặp Lâm Tuyết, Trương Khác ra tay khiêu khích là muốn có khả năng thúc đẩy chuyện phát triển theo hướng y mong muốn, sau khi Lâm Tuyết đi, Trương Khác cùng Trần Phi Dung ở lại quán bar âm nhạc cùng các cô bạn một lúc nữa, tới khi sắp đi thì nhận được điện thoại của Tôn Tĩnh Mông.
- Chị em có mang rồi.
- Hả, anh đảm bảo không liên quan gì tới anh hết, không phải con anh đâu. Trương Khác vừa há miệng ra đã nói đùa theo thói quen, tiếp đó óc khựng lại, ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, miệng há ra hồi lâu không nói được câu nào.
- Anh muốn ăn đòn à? Tôn Tĩnh Mông mắng một câu: - Tìm anh bàn chuyện, anh mà còn nói năng linh tinh, em không để ý tới anh nữa.
- Anh Diệp đã biết chưa? Trương Khác không dám đùa nữa hỏi:
- Chị em thường ngày rất trấn định, lúc này đã cuống cả lên rồi, nếu chẳng phải em thấy chị ấy lúc ăn cơm nôn tới lần nên sinh nghi thì chị ấy cũng chẳng nói với em, hiện giờ chỉ em và Hứa Duy biết, chị em không muốn nói cho anh Kiến Bân biết, thai đã ba tháng rồi, chính là do lần chị ấy và anh Kiến Bân ở Bắc Kinh nửa tháng gây chuyện, em nghĩ nên nói với anh một tiếng.
Hứa Duy hiện giờ làm trợ lý của Tôn Tĩnh Hương, tất nhiên chuyện Tôn Tĩnh Hương có mang không thể dấu cô được, không ngờ cô giúp Tôn Tĩnh Hương che dấu mọi người, Trương Khác gãi đầu gãi tai:" Chuyện này khó giải quyết đây!"
- Anh nói xem phải làm thế nào? Tôn Tĩnh Mông lo lắng hỏi:
- Thế này đi, ngày mốt anh kiếm cớ đón anh Diệp sang Singapore, em giữ chị em ở lại đó, tới khi ấy chúng ta tùy cơ ứng biến.
- Liệu có lộ quá không? Nếu chị em mà biết em tiết lộ bí mật thì em thảm mất. Tôn Tĩnh Mông giọng rất tội nghiệp:
Trương Khác trấn an: - Yên tâm, anh sẽ kiếm được cớ hợp lý sang đó mà.
- A, chị em gọi em rồi, em không nói chuyện với anh nữa, em ở Singapore đợi mọi người tới, nếu anh không giúp em giải quyết vấn đề này thì cứ cẩn thận đấy.
Trương Khác nghe giọng điệu uy hiếp của Tôn Tĩnh Mông, có thể tưởng tượng ra điệu bộ nhe nanh múa vuốt của cô, còn định trêu vài câu thì Tôn Tĩnh Mông đã cúp điện thoại.
Thấy Trần Phi Dung nghi hoặc nhìn mình, Trương Khác giải thích: - Bên phía Singapore xảy ra chút chuyện, mình phải qua đó một chuyến.
- Nếu đã xảy ra chuyện, vì sao còn phải kiếm cớ để xảy ra đó? Trần Phi Dung càng nghi ngờ, cô biết là điện thoại của Tôn Tĩnh Mông, nhưng nghe Trương Khác nói thì không đoán ra được phía Singapore xảy ra chuyện gì, cô chỉ thuận miệng hỏi thôi, lại nói thêm: - Mình giúp bạn liên hệ chuyện đi Singapore, ngày mai mình đợi Tiểu Thanh qua rồi về Hải Châu.
Trương Khác sờ mũi, chuyện này chẳng có gì để dấu, có điều nói với Trần Phi Dung, cảm giác giống như chính mình làm chuyện trái lòng vậy: - Chị Tĩnh Hương có mang rồi, bạn và Tiểu Thanh cùng mình sang Singapore đi.
Diệp Kiến Bân và Đinh Văn Di kết hôn nhiều năm không có con, Diệp lão gia tử thường ngày nhẫn nại không nói gì, nhưng đến khi Diệp Tiểu Đồng sinh được con trai thì ông hưng phấn quá độ nói mình là ông già truyền thống, cực kỳ coi trọng chuyện nối dõi tổ tông. Diệp Kiến Bân là cháu trai trưởng đời ba, năng lực và địa vị cực cao, tất nhiên được gửi gắm kỳ vọng lớn, hắn mãi không có con, là tâm bệnh của Diệp gia.
Tôn Tĩnh Hương bao năm qua đi theo Diệp Kiến Bân, Diệp gia không phải là mù cả, Đinh Văn Di không sinh nở đã đành, Tôn Tĩnh Hương cũng không có động tĩnh gì, mọi người đều nghi vấn đề ở Diệp Kiến Bân, có điều với địa vị cua rhawns, không ai trực tiếp bàn luận với hắn chủ đề này.
Nếu Đinh Văn Di có con, thì Tôn Tĩnh Hương mang thai có thể xử lý nhẹ nhàng, giờ thì đau đầu rồi, quan trọng là Tôn Tĩnh Hương không muốn người khác biết, còn phía Tôn Thượng Nghĩa phải giải thích ra sao? Lúc này chỉ đành kéo Diệp Kiến Bân sang Singapore trước rồi tính sau.
Về chung chư Thanh Niên, Trương Khác gọi điện cho Đường Thanh, y không nói rõ chuyện qua điện thoại, chỉ nói: - Đột nhiên có chuyện phải đi Singapore, mai mình và Phi Dung bay sang Hong Kong, sau đó ba chúng ta tới Singapore, thuận tiện ở đó chơi vài ngày.
Tiếp đó gọi điện cho Diệp Kiến Bân, Trương Khác thấy diễn kịch phải diễn cho trọng, vả lại phải chiếu cố cảm thụ của Tôn Tĩnh Hương, càng không thể nói với hắn: - Hợp đồng mua sắt thép Đại Chúng sắp ký rồi, tôi muốn sang Singapore xem lần cuối.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đỗ Phi bĩu môi: - Đám cho vay nặng lãi này không dám chọc vào Hồ Tôn Khánh, nhưng tức lên, chưa chắc không dám chọc vào Trần Kỳ Bân.
Hồ Tôn Khánh là phó bí thư thành ủy, phó thị trưởng thường vụ, đám tam giáo cửu lưu, bàng môn tà đạo căn bản không có năng lực, không có gan chọc vào ông ta. Trần Kỳ Bân chỉ là một phó sở trưởng sở giáo dục, tuy mạng lưới quan hệ không ít, nhưng dù sao thời gian dài ở trong cơ quan, phương diện tiếp xúc tới ít, chỉ kém Hồ Tôn Khánh một cấp nhưng quyền lực khác nhau như trời đất, đám địa đầu xà chưa chắc không dám cắn.
- Nói không chừng có ẩn tỉnh khác. Trương Khác vẫn lắc đầu, hỏi Phó Tuấn: - Ai gọi điện tới?
Phó Tuấn đáp: - Là Cố Chúc Đồng, ông chủ địa ốc Khải Phượng, nghe nói có tham gia cổ phần ở công ty cho vay nặng lãi kia.
Trương Khác nghĩ một lúc không có ấn tượng gì với Cố Chúc Đồng, Kiến Nghiệp long xà hỗn tạp, có rắn to, rắn nhỡ, rắn nhỏ, làm sao mà y nhớ nổi? Bảo Phó Tuấn: - Tôi đoán chừng đằng sau còn có trò hay đằng sau, nghe ngóng xem lai lịch Cố Chúc Đồng ra sao... Phía bên sở giáo dục, sở trưởng Mã Uân sức khỏe kém, một năm thì nửa năm dưỡng bệnh, mấy phó sở trưởng đấu nhau dữ lắm.
~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~
- Mày bạn bè thật đấy! Cứ như toàn bộ không liên quan gì tới mày vậy, cuối cùng lại là người không liên quan giúp ta, mày nghĩ cái gì? Đừng tưởng vờ như không liên quan gì là không liên quan gì thật. Trần Dũng phẫn Hận nhìn Hồ Kim Tinh quát tháo, cổ hắn vẫn còn đau, nhìn vào gương xe, thấy cổ bị hai tên xã hội đen kịp cho hơi xưng đỏ, người thì không sao, nhưng bị đãi ngộ như thế trước đám đông, làm hắn nhục nhã vô cùng, càng muốn che dấu sợ hãi trong lòng, ra sức hét.
- Tao mặc kệ mày bao giờ? Hồ Kim Tinh cũng uất lắm, áp giọng nói: - Chuyện có nặng nhẹ nhanh chậm, cũng nói rõ với mày rồi, không phải hơi một chút là có thể lôi chú tao ra dọa dẫm được. Hơn nữa cha mày là phó sở trưởng mà người ta có bận tâm đâu? Tao đã nghĩ hết cách áp chuyện bên công ty chứng khoán rồi, chuyện tiền đảm bảo mày không nghĩ cách gì à?
- Tao nghĩ cách, tao có cách gì mà nghĩ? Trước kia chính mày thề sống thề chết nói chuyến này kiếm được mẻ lớn, mày xem giờ ra sao? Chuyện cổ phiếu bỏ mẹ nó qua một bên, trước tiên nói vấn đề tiền đảm bảo đã, tiền của Vương Hải Túc tạm chưa tính, khoản vay nặng lãi tổng cộng 3.2 triệu, không giải quyết đám người đó kéo tới đơn vị cha tao gây chuyện, lúc đó không ai sạch sẽ nổi đâu.
Hồ Kim Tinh nghe trong lời nói của Trần Dũng có vẻ uy hiếp rất ngứa tai, không nhịn được cũng quát lại: - Vương Hải Túc nể mặt ai mà không nhắc tới khoản tiền đó, bên công ty chứng khoán nể mặt ai áp khoản kia xuống... Hiện giờ xảy ra chút chuyện, tao có chạy không? Nhưng mày không thể bắt tao giải quyết hết tất cả mọi chuyện. Hắn đặt tay lên cửa xe: - Tao không thèm cãi nhau với mày, tao về nghĩ cách, mày cũng động não đi, vượt qua được lần này, thế nào cũng có cơ trở mình, chỉ cần chú tao, cha mày còn tại vị, người nhờ vả tới họ còn nhiều, vài triệu là cái mẹ gì. Vứt lại câu đó xong Hồ Kin Tinh xuống xe, bỏ một mình Trần Dũng trong chiếc xe Audi mới mua chưa lâu.
Trần Dũng nhìn Hồ Kim Tinh đi ra cửa ngõ, điên tiết đấm một phát xuống bảng điều khiển, rất lâu sau mới khởi động xe về nhà.
Nhà Trần Dũng ở đường Vệ Lăng, sở giáo dục tỉnh ở ngay đường Trung Sơn phía trước.
Tranh thủ trước khi cải cách nhà ở, sở giáo dục bỏ tiền mua lấy xưởng dầu ma dút đằng sau cơ quan để xây một tòa nhà 30 tầng gọi là tòa nhà Giáo Dục, cho công ty xí nghiệp thuê làm văn phòng, ngoài ra còn xây bốn chung cư cho công nhân viên. Trần Kỳ Bân được chia một căn hộ lớn rộng 180 mét vuông, danh nghĩa là hùn vốn, Trần Kỳ Bân chỉ phải bỏ ra 8 vạn đồng là sở hữu căn hộ, chưa bằng 1/5 giá nhà đất ở khu vực này.
Trần Dũng lái xe vào gara, thấy một chiếc Mercedes đi qua bên cạnh, cảm giác được người ngồi ghế sau chiếc Mercedes đang nhìn mình, không rõ trong xe là ai, hắn ngồi thêm một lúc, xác nhận không gặp phải người quen nào mới lén lút vào thang máy, vào nhà thấy cha hắn ngồi trong phòng khách, kỳ quái hỏi: - Sao hôm nay ba về sớm thế?
- Câu này ba hỏi con mới đúng. Trần Kỳ Bân mặt âm trầm nhìn con trai:
Trần Dũng thấy vẻ mặt cha khác lạ, chột dạ hỏi: - Sao thế, xảy ra chuyện gì ạ?
- Làm chuyện hay ho tự biết, còn cần hỏi à? Trần Kỳ Bân cầm quyển sách đè dưới tay ném vào mặt con.
Trần Dũng giật mình không né kịp, bị quyển sách đập vào miệng, không biết chuyện gì, không dám ho he nửa lời, quyển sách rơi xuống sàn, đồng thời có mấy tờ giấy rơi ra, hắn liếc mắt nhìn, là giấy vay nợ, nhớ lại chiếc Mercedes lúc nãy mới biết người ta tìm tới tận nhà rồi.
- Lần này là con nhìn nhầm, chỉ có 80 vạn, là cái gì đâu, mai con kiếm tiền trả họ là được... Trần Dũng ra vẻ ta đây, định gạt cho qua chuyện này: - Mẹ đâu rồi ạ?
- Chỉ có 80 vạn... Trần Kỳ Bân hừ một tiếng, nếu thằng con đi lại gần, ông ta sẽ không nhịn được tát cho hắn một cái, kím nén một lúc, thở hắt ra: - 80 vạn, nói nhẹ nhàng nhỉ, người ta nhìn trúng tòa nhà giáo dục đằng sau rồi.
"Có 80 vạn mà muốn lấy tòa nhà Giáo Dục, bọn chúng nằm mơ." Trần Dũng nghĩ, 80 vạn tất nhiên không thể lấy được tòa nhà Giáo Dục, đó chỉ là thù lao cho cha hắn để tác thành việc này, có điều cũng là gợi ý cho hắn, Trần Dũng mắt sáng lên, nghĩ ra cách thoát khỏi rắc rối hiện tại, vạch cổ áo lộ ra vết bầm tím trên cổ: - Con mắc lừa Hồ Kim Tinh, không trả được tiền, bọn chúng tới trường chặn được con.
Trần Kỳ Bân liếc nhìn một cái, không nói gì.
Lúc này vợ Trần Kỳ Bân nấp sau cửa không đành lòng nhìn con trai chịu khổ, chạy ra nói: - Mã Uân nghỉ bệnh, anh có khẳng định mình ngồi lên được cái ghế sở trưởng không? Em chỉ có một đứa con trai, nếu nó có gì không hay, anh và con điếm Trương Lệ kia đừng hòng sống yên ổn.
- Nói lung tung gì đấy, về phòng đi. Trần Kỳ Bân quát lớn:
- Anh tưởng em không biết gì à? Chuyện con điếm Trương Lệ đó em đã nhịn rồi, chuyện của Tiểu Dũng anh định bỏ mặc sao? Đám người đó là dân xã hội đen, chuyện gì bọn chúng cũng dám làm, chúng muốn tòa nhà đó thì cho chúng là được, cái nhà đó anh giữ cho mình à? Hiện Mã Luân không nắm quyền, trong tay anh khó khăn lắm mới kiếm được chút quyền lực, đợi sở trưởng mới lên, anh lại mèo vẫn hoàn mèo, anh không biết nhân lúc này mà nghĩ cho Tiểu Dũng à? Bà vợ vật vã khóc lóc:
Trần Dũng giờ mới biết đám người kia tới bỏ lại hợp đồng vay tiền, hẳn đã nói vài câu uy hiếp.
- Em thì biết cái gì, hiện giờ ai cũng đang nhìn cái ghế sở trưởng, chỉ mong người khác phạm sai lầm trước. Trần Kỳ Bân vất vả giải thích cho vợ:
- Ba, cùng lắm thì ba không tranh cái ghế đó nữa, có kẻ nào sạch sẽ đâu? Trần Dũng thấy cha mình mềm xuống thì lấy dũng khí khuyên: - Lần này con mắc bẫy Hồ Kim Tinh, không phải chỉ có khoản vay 80 vạn này...
- Cái gì? Trần Kỳ Bân nghe thế thì máu xộc lên đầu, thấy vợ làm ra vẻ chuẩn bị lăn ra ăn vạ, hậm hực thở dài, đi thẳng vào thư phòng đóng sầm cửa lại.
Trần Dũng thấy cha không hi vọng gì, tưởng là hết hi vọng, làm vẻ tội nghiệp nhìn mẹ.
- Để cha con nghĩ thêm đã, con làm việc sao không suy nghĩ gì cả, thiên hạ làm gì có đồng tiền nào dễ kiếm như thế?
Trần Dũng ngồi phịch xuống ghế sô pha, lấy thuốc lá ra.