Trương Khác đấm hắn một cái: - Mày mèo khóc chuột cái gì, phải cắn răng cũng đâu tới lượt mày.
- Đúng là nhà dột gặp mưa rào, bọn tao vừa mới nhận được đơn kiện nói MICQ có tên sao chép ICQ nước ngoài, bọn tao đang định đưa ra phiên bản mới, rồi tiến hành đổi tên luôn, nếu mày có hứng thì bây giờ chưa quá muộn... Đỗ Phi chìa đồng hồ ra cho Trương Khác xem.
Trương Khác thấy thời gian còn sớm, nên cùng đám Đỗ Phi ngồi xe sang Sáng Vực Đông Đại.
Trương Khác thấy lúc này đổi phiên bản mới của MICQ sang QQ rất thích hợp, còn hơn kiện cáo vài năm, mà mấy năm nữa Tencent cũng đổi chương trình của bọn họ thành QQ.
Cho dù hiện đã là 9 giờ tối, phòng thực nghiệm phần mềm của Sáng Vực Đông Đại vẫn còn sáng đèn, đám Thi Tân Phi vẫn kiên trì ở cương vị công tác, Tạ Tử Gia cũng ở đó, cô nhóc thấy Trương Khác đi vào thì mắt mở to, nhưng tiếp đó thấy Tôn Tĩnh Mông, Trần Phi Dung đi sau y thì bĩu môi, tiếp tục thảo luận kế hoạch thư với nhân viên nghiên cứu, lờ Trương Khác đi.
Trương Khác quá biết tính khí của bà cô này cho nên không để ý, tài năng của cô được thể hiện trong quá trình khai phát MICQ, xem kế hoạch thư, ngoại trừ không tán đồng bên trong giao diện nhúng biển quảng cáo và chức năng tìm kiếm tránh quá rối rắm, còn những kiến nghị khác đều không có ý kiến gì.
Đỗ Phi gọi đám Thi Tân Phi, Tạ Tử Gia tới phòng hội nghị, dùng máy chiếu trình diễn cho Trương Khác xem.
- Kế hoạch của bọn tao là qua mùa hè sẽ đưa ra phiên bản mới, qua lần nâng cấp này, đem thương vụ điện tử, nền tảng game, diễn đàn, email tập trung lại, hình thành cục diện ngang ngửa với QICQ của Tencnet, MSN của Microsoft Trung Quốc. Đỗ Phi giới thiệu mục tiêu thời gian tới của Đông Đại Sáng Vực: - Bọn tao có phương án bàn bạc với Di Động Đông Hải phương án phục vụ giá trị gia tăng cho di động GPMS...
Tạ Tử Gia không đợi Đỗ Phi nói hết, sốt ruột hỏi thẳng: - Thời gian tới Cẩm Hồ có thể cung cấp cho Sáng Vực Đông Đại bao nhiêu tiền?
Đám Đỗ Phi, Mông Nhạc đều bật cười, không thể nói cho Tạ Tử Gia biết kế hoạch 5 năm của Cẩm Hồ với ĐH Đông Hải, bọn họ còn cho rằng Cẩm Hồ và Cao Khoa KV giới tuyết rạch ròi, tuy Tạ Tử Gia tham gia công tác và quản lý thường nhật của Sáng Vực Đông Đại, nhưng dù sao cô là em trai Tạ Ý, mấy năm trước mâu thuẫn Tạ Gia và Cẩm Hồ không nhỏ.
Trương Khác phồng mang đáp: - Cái đó phải xem bên này làm được cái nồi to tới đâu.
- Hiện cơ sở phục vụ trên mạng chúng tôi làm cơ bản là miễn phí, bị ảnh hưởng của bong bóng internet tan vỡ, sản nghiệp internet đang từng bước đi xuống, các doanh nghiệp internet đều phải đau đầu về vấn đề doanh lợi, chính sách miễn phí bị nghi ngờ. Lúc này nếu Sáng Vực Đông Đại giương cao ngọn cờ miễn phí sẽ nắm được tiên cơ ưu thế gây dựng người dùng. Tạ Tử Gia trình bày suy tính của mình.
Muốn giương cao ngọn cờ miễn phí thì cần có tài chính hùng hậu chống lưng.
Tạ Tử Gia biết thực lực của Cẩm Hồ, nhưng cũng biết chỗ Cẩm Hồ cần tiêu tiền rất nhiều, có điều tài chính Sáng Vực Đông Đại cần cũng không phải là cần quá nhiều ngay một lúc, quan trọng là mức độ coi trọng của Cẩm Hồ ở mảng này, nếu trong chuối sản nghiệp của Cẩm Hồ, Sáng Vực Đông Đại được xếp vào danh sách hàng đầu thì không cần lo, nếu không sự hỗ trợ sẽ rất có hạn.
Trương Khác suy nghĩ một lúc rồi nói: - Hiện hộ dùng trong nước còn kém xa ở Âu Mỹ, quy mô thị trường nhỏ hẹp, nhưng chúng ta phải nhìn thấy, kinh tế trong nước sẽ tiếp tục trong trưởng, tiềm lực tiêu dụng thị trường internet sẽ tăng theo... Có lẽ thời gian sẽ dài một chút, nhưng chúng ta có đủ kiên nhẫn, đúng không?
Rất nhiều chuyện trước khi quyết định Trương Khác đều thảo luận với Trần Tĩnh, cho nên chẳng ngại cho Tạ Tử Gia biết, có điều ở trước mặt người khác phải giữ thái độ Cẩm Hồ là Cẩm Hồ, Cao Khoa KV là Cao Khoa KV, cho nên trao đổi sâu hơn phải đợi Tạ Tử Gia đi rồi mới tiến hành.
Trương Khác bảo với Đỗ Phi: - Đường lối của Tạ ma đầu chính xác đấy, tranh đoạt ưu thế hộ dùng là trọng tâm công tác của bọn mày trong thời gian này, thực ra tiền đầu tư cho Sáng Vực Đông Đại so với chỉnh thể của Cẩm Hồ không phải là lớn, các chỗ khác thắt chặt một chút, bên này không lo thiếu.
Buổi tối từ Sáng Vực Đông Đại về, Đỗ Phi hỏi chuyện nhà cửa của Tần Cương, lúc này Trương Khác mới biết Tần Cương đang đau đầu chuyện cha mẹ vợ tới Kiến Nghiệp định cư không tìm được nhà ở, liền nói: - Hai tòa nhà cổng phía đông trường đề trổng hai ba năm rồi, lão Tần có thể tới đó chọn một căn hộ mà ở...
Tần Cương hơi bất ngờ chung cư Thanh Niên có tổng cộng 12 tòa nhà, trong đó 2 tòa nhà sát cổng phía đông trường hình thành một khu độc lập, hiện chỉ có Trương Khác ở tầng thượng một tòa cùng cô gái Hàn Quốc ở tầng dưới, một tòa trước giờ luôn để trống, một là vì an toàn của Trương Khác, một là đảm bảo tính riêng tư của y. Hắn không cho rằng quan hệ của mình và Trương Khác thân mật tới mức có thể dọn vào đó ở, chẳng lẽ Trương Khác chuẩn bị đi nơi khác?
- Tôi chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp rồi... Trương Khác vì sao lại lựa chọn ở đó sau khi vào Đh Đông Hải, chẳng phải vì mong đợi không thể nói ra được kia sao? Nhưng cuối cùng y không thể đối diện được với nó, tới lúc phải hạ quyết tâm rồi: - Hai tòa nhà đó còn nhiều phòng trống lắm, tôi không thể chỉ biết nghĩ tới mình được, tôi sẽ bảo phòng hành chính an bài lại, anh cứ vào đó chọn nhà trước đi.
- Vậy tôi cũng không khách khí nữa. Mông Nhạc xen vào: - Tôi phải cùng Nhược Lâm tới chọn ngay mới được.
Mông Nhạc và Tịch Nhược Lâm vẫn chưa có nơi ở tại Kiến Nghiệp, nghe thấy Trương Khác bỏ lệnh phong tỏa, tất nhiên không thể bỏ qua, căn hộ trong đó chỉ có mấy cái diện tích lớn, chậm chút là mất ngay.
Trương Khác cười lớn: - Biết ngay là anh nhắm căn hộ tầng thượng, tặng anh và Tịch sư tỷ làm quà kết hôn vậy.
Tần Cương không hi vọng Trương Khác cũng tặng mình một căn hồ tầng thượng, có thể vào đó ở là may mắn lớn lắm rồi.
Tần Cương về nói với vợ, làm vợ hắn cả đêm không ngủ được, trời tờ mờ sáng đã gọi chồng dậy, bàn bạc phải bố trí nhà ra sao, còn bảo chồng mau chóng liên hệ với bên phòng hành chính, hiện nhân viên Cẩm Hồ ở Kiến Nghiệp thiếu nhà rất nhiều, chậm chân bị người khác cướp hết.
Buổi sáng Tần Cương phải cùng Trương Khác, Tôn Tĩnh Mông tới Tân Vu, không thoát thân được, nên kệ vợ làm nhảm, bảo vợ trực tiếp đi tìm phòng hành chính.
Kiến Nghiệp nóng nực bức bối, còn Tân Vu cho dù là mặt trời chói chang, giữa trưa cũng chỉ 30 -21 độ, trên Thiên Vân Sơn lại càng mát mẻ, buổi tối thậm chí phải mặc áo dài tay chống lại cái lạnh, hai nơi cách nhau chưa tới 200 km, rất nhiều người không hiểu vì sao nhiệt độ lại chênh lệnh rõ ràng như thế.
Tần Cương lần đầu tiên được gặp Trương Tri Hành, so với Trương Khác ẩn sau màn, trong tỉnh Trương Tri Hành có thanh danh rất lớn, ngoại trừ chính tích chói lọi, sự thăng tiến của ông cũng làm người ta nhắc đi nhắc lại, 6 năm từ phó thư ký trưởng chính phủ lên tới thị trưởng là sự thuận lợi hiếm có.
Lần đầu tiên tới nhà Trương Khác làm khách, Tần Cương có chút gò bó, hắn vốn tưởng Tôn gia và Trương gia quan hệ vô cùng mật thiết, không ngờ Tôn nhị tiểu thư thường ngày đanh đá thẳng thắn như vậy trước mặt cha mẹ Trương Khác còn câu nệ hơn hắn, ngược lại Trần Phi Dung lại thoải mái như ở nhà, làm Tần Cương không sao hiểu nổi.
Chuyến này bọn họ tới Tân Vu là để đàm phán sơ bộ chuyện đầu tư thành phố điện ảnh, đi cùng còn có một phó tổng giám đốc của Thế Kỷ Cẩm Hồ, tên Tiết Thạch.
Cha của Tiết Thạch là Tiết Quốc Hoa trưởng phòng nghiên cứu bảo tồn kiến trúc cổ thuộc cục viên lâm văn vật Hải Châu, gia học uyên tâm, công trình tu bổ kiến trúc cổ Đông Sa Điền cũng là do Tiết Thạch phụ trách, ở mặt quy hoạch thiết kế hắn là chuyên gia.
Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương cuối cùng cũng có nhà của mình ở vịnh nước nông, mặc dù địa ốc Hong Kong sau cơn bão tài chính Châu Á chưa phục hồi, biệt thự ven biển tụt giá tới %, tòa biệt thự diện tích mẫu Anh vẫn có giá tới triệu HKD. Có điều Diệp Kiến Bân không phải bỏ xu nào, Tôn Thượng Nghĩa vốn nhìn trúng chỗ này từ lâu, khi Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương tới Hong Kong báo tin kết hôn, ông lập tức mua nơi này làm phòng tân hôn tặng vợ chồng họ.
Ngoại trừ nhà chính ra thì ở sát núi còn có một tiểu lâu dùng làm phòng khách, Trương Khác lần này tới Hong Kong không ở khách sạn mà ở trong tiểu lâu hai tầng dựa núi trông ra biển này, có thể ngắm bãi biển náo nhiệt nhất vịnh nước nông từ trên xuống, chỉ tiếc núi hơi cao, người bãi biển nhỏ như con kiến. Nếu chẳng phải mấy ngày qua có ba con tiểu yêu tinh Đường Thanh, Trần Phi Dung, Tôn Tĩnh Mông ở bên cạnh, y nhất định không nhịn được bảo Phó Tuấn bất chấp mọi giá mua một cái ống nhòm tầm xa có chức năng nhìn trong đêm mang về đặt trên ban công tầng hai. Đường Thanh, Trần Phi Dung buổi tối đều ngủ ở đây, Tôn Tĩnh Mông sáng tới đây chơi, tối vẫn về nhà, mặc dù Tôn gia ở cách đây không xa, đi xe chỉ tốn năm ba phút, chỉ có điều khách đã tới rồi, không thể lái xe về lấy quần áo thay.
Đường Thanh rất muốn dứt khoát quay đầu đi, rốt cuộc không chịu nổi ánh mắt tội nghiệp của Tôn Tĩnh Mông, mím môi nói: - Tôi và Phi Dung vừa mua mấy bộ y phục, không biết có hợp với cô không, cô chọn một cái đi.
- Biết ngay Tiểu Thanh tốt nhất mà. Tôn Tĩnh Mông cười lấy lòng, cầm lấy túi, chọn một bộ váy xanh lam vội vàng chạy vào phòng vệ sinh thay đồ.
Phòng vệ sinh ngăn cách phòng ở bằng tường pha lê mờ, Tôn Tĩnh Mông bật đèn lên, cởi y phục ra, thân hình mạn diệu hiện lên trên tường như tranh giấy cắt, Trương Khác nghĩ cho dù mời họa sĩ giỏi nhất tới cũng chưa chắc vẽ được những đường cong tuyệt diệu như vậy.
- Có cần mình mở cửa ra nhìn cho sướng mắt không? Đường Thanh lại từ sau vòng tay qua cổ Trương Khác, nâng cằm y lên, nghiến răng hỏi.
- Hả, nhìn cái gì? Bạn bảo mình mở cửa sổ ngắm nhìn mỹ nữ mặc áo bơi trên bãi biển à? Bạn và Phi Dung nhận lời buổi tối đi bơi cùng mình mà, mình cần gì nhìn những thứ tầm thường đó. Trương Khác quay đầu nhanh ra ban công, nói rất là nghiêm chỉnh, sau đó nhìn sang Trần Phi Dung, trừng mắt nhìn cô, không để cô cười trên đau khổ của người khác.
-... Tôi mặc vừa khít, mắt chọn đồ của hai cô tuyệt thật, tôi mua đồ chẳng vừa ý tẹo nào, toàn chọn bừa để mặc, sau này nhất định kéo hai cô đi dạo phố. Tôn Tĩnh Mông vừa đẩy cửa ra vừa vuốt phẳng váy trên người, chỉ là trong lúc vội vàng, không để ý nhãn hiệu vẫn còn đeo trên cổ, hai cô gái vờ không thấy, Trương Khác lúc này cũng chỉ có thể làm bộ không nhìn thấy.
Nghe thấy tiếng Diệp lão và Tôn Thượng Nghĩa nói chuyện ngoài sân, Trương Khác giục ba cô gái xuống lầu, thừa lúc Trần Phi Dung và Đường Thanh không chú ý, đi tụt lại phía sau nhét nhãn hiệu vào trong cổ áo Tôn Tĩnh Mông, đến lúc này Tôn Tĩnh Mông mới chú ý là chưa tháo nhãn hiệu ra, cũng không nghĩ gì nhiều.
Đến khi xuống cầu thang, Đường Thanh khoác tay Trương Khác, "vô ý" dẫm trúng chân y, Trương Khác đau méo mặt nhưng vẫn phải tươi cười đi về phía Diệp lão: - Ngồi máy bay lâu như thế, cháu tưởng mọi người về khách sạn nghỉ ngơi trước chứ... Trong lòng thì kỳ quái, cô nàng này hôm qua còn cùng Tôn Tĩnh Mông thân như chị em ruột, sao hôm này lại chuyên môn nhắm vào Tôn Tĩnh Mông rồi? Buổi chiều đi dạo phố cũng bỏ Tôn Tĩnh Môn lại, chỉ kéo Trần Phi Dung đi.
- Đừng có thấy ta tuổi mà nhầm, ta chưa vô dụng như cậu nghĩ đâu... Diệp Tổ Phạm ưỡn thẳng lưng, giọng sang sảng nói:
Diệp Kiến Bân giới thiệu cha mẹ mình cho Trương Khác, năm Diệp Khánh Dân điều tới quân khu Thẩm Dương làm phó tham mưu trưởng quân khu, không có cơ hội gặp Trương Khác, chủ động bắt tay y, nói: - Tôi nghe kể về cậu từ năm rồi, chớp mắt đã năm qua đi, cảm nhận thực sự được thế nào là thế giới thuộc về tuổi trẻ, làm được thành tích đó thật không đơn giản, hơn đám cả đợi trong bộ đội chúng tôi nhiều...
- Bác Diệp nói thế là muốn cháu trốn vào phòng không ra gặp ai nữa rồi. Trước mặt Diệp Khánh Dân, Trương Khác thế nào cũng phải giả bộ vãn bối nhút nhát, theo sau mọi người đi tham quan phòng tân hôn.
Trương Khác cứ bận lòng tới chuyện Đường Thanh và Tôn Tĩnh Mông, nhìn vẻ mặt Trần Phi Dung hình như là biết chút gì đó, từ khi Trần Phi Dung tới Hong Kong, suốt ngày đi với Đường Thanh, chẳng hề có ý thức tự giác làm trợ lý cho y, thậm chí hai cô gái còn thương lượng chuyện Trần Phi Dung ở lại tổng bộ Thương vụ Cẩm Hồ công tác một năm tích lũy kinh nghiệm rồi mới tới phòng hành chính Kiến Nghiệp một năm, nói trắng ra là ở lại Hong Kong một năm với Đường Thanh, cũng chẳng thèm hỏi qua ý kiến của y.
Trương Khác nghĩ hôm nay không có cơ hội nói chuyện riêng với Trần Phi Dung rồi, lúc tham quan phòng tân hôn, Đường Thanh hào hứng chạy vào phòng em bé xem, đúng lúc có điện thoại tìm Trương Khác gọi vào máy Trần Phi Dung, Trương Khác đi ra cửa sổ nhận điện thoại, nói chuyện xong trả máy cho Trần Phi Dung, đánh mắt vào phòng em bé, hỏi nhỏ: - Sao thế?
Trần Phi Dung mím hôi cười, nhưng chột dạ quay đầu lại nhìn, không ngờ ánh mắt nhìn vào lưng vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa, hạ giọng hết mức có thể chỉ để Trương Khác nghe thấy: - Buổi trưa ăn cơm xong, mình và Tiểu Thanh đi tìm dao gọt hoa quả, nghe thấy giám đốc Tôn và dì Cát nói chuyện với nhau ngoài hành lang, bạn biết họ nói gì không?
- Nói gì?
- Giọng giám đốc Tôn rất cảm khái. Trần Phi Dung bắt chước giọng điệu của Tôn Thượng Nghĩa, chỉ là không giống chút nào: - "Chuyện đứa lớn coi như yên tâm rồi", đây chắc là nói chuyện anh Diệp với chị Tĩnh Hương, dì Cát đáp lại một câu, bạn đoán xem? Cô bắt chước giọng Cát Minh Ngọc rất giống: - Đứa nhỏ lại lỗ vốn, cha em khi còn sống nói, với cái tính đứa nhỏ, thế nào làm nhỏ cho người ta, anh xem xem, chẳng sai sút nào... Nói tới đó cười lém lỉnh: - Có biết đứa nhỏ là nói ai không?
Nghe Trần Phi Dung thuật lại lời tâm sự của vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa và Cát Minh Ngọc mà cô và Đường Thanh vô tình nghe được, lúc này cửa sổ đang mở, gió biển thổi vào, Trương Khác cảm thấy mồ hôi lạnh lưng, dù cho y mặt dầy đến đâu, khi tới trước mặt Tôn Thượng Nghĩa cũng thấy mặt nóng lên. Trương Khác vốn định kiếm cơ hội vượt qua tầng cuối cùng quan hệ nam nữ với Tôn Tĩnh Mông, ai ngờ vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa ánh mắt lão luyện sớm cảnh giác rồi? Đã thể lại còn truyền tới tai Đường Thanh, chả trách thái độ cô vợ nhỏ khác hẳn với thường ngày.
Trương Khác cảm thấy đau đầu hết sức, y không thể thẳng thắn khai nhận với Đường Thanh, cũng chẳng thể phủ nhận được, hơn nữa lần này y tới Hong Kong là vì còn muốn trao đổi với Tôn Thượng Nghĩa, Diệp Kiến Bân việc phân công trong nội bộ Cẩm Hồ ra sao.
Khi quan hệ giữa Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương chưa làm rõ, Diệp Kiến Bân làm tổng giám đốc phụ trách vận hành thường nhật của Thương vụ Cẩm Hồ, còn Tôn Thượng Nghĩa phụ trách việc huy động vốn bên ngoài, điều này không vấn đề gì. Nhưng sau khi Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương kết hôn, cho dù công việc thực chất không có ảnh hường gì, nhưng quan hệ cha vợ con rể nắm quyền như thế trong ngoài công ty nhìn vào ít nhiều có chút quái dị.
Lấy tài chính làm nghiệp vụ hạch tâm luôn là một đặc chưng rõ ràng của hệ thống tập đoàn tài chính, Cẩm Hồ ngoài trừ rất nhiều xí nghiệp thành viên còn có rất nhiều ngân hàng thương nghiệp ở hai tỉnh Giang Nam và Đông Hải. Bị ảnh hưởng của chính phủ trong nước, trừ số ít ngân hàng như Tín Thông, ngân hàng thương nghiệp mang tính chất địa phương mới cho vốn dân doanh tiến vào, còn quy định giới hạn cổ phần của xí nghiệp dân doanh.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trương Khác đấm hắn một cái: - Mày mèo khóc chuột cái gì, phải cắn răng cũng đâu tới lượt mày.
- Đúng là nhà dột gặp mưa rào, bọn tao vừa mới nhận được đơn kiện nói MICQ có tên sao chép ICQ nước ngoài, bọn tao đang định đưa ra phiên bản mới, rồi tiến hành đổi tên luôn, nếu mày có hứng thì bây giờ chưa quá muộn... Đỗ Phi chìa đồng hồ ra cho Trương Khác xem.
Trương Khác thấy thời gian còn sớm, nên cùng đám Đỗ Phi ngồi xe sang Sáng Vực Đông Đại.
Trương Khác thấy lúc này đổi phiên bản mới của MICQ sang QQ rất thích hợp, còn hơn kiện cáo vài năm, mà mấy năm nữa Tencent cũng đổi chương trình của bọn họ thành QQ.
Cho dù hiện đã là 9 giờ tối, phòng thực nghiệm phần mềm của Sáng Vực Đông Đại vẫn còn sáng đèn, đám Thi Tân Phi vẫn kiên trì ở cương vị công tác, Tạ Tử Gia cũng ở đó, cô nhóc thấy Trương Khác đi vào thì mắt mở to, nhưng tiếp đó thấy Tôn Tĩnh Mông, Trần Phi Dung đi sau y thì bĩu môi, tiếp tục thảo luận kế hoạch thư với nhân viên nghiên cứu, lờ Trương Khác đi.
Trương Khác quá biết tính khí của bà cô này cho nên không để ý, tài năng của cô được thể hiện trong quá trình khai phát MICQ, xem kế hoạch thư, ngoại trừ không tán đồng bên trong giao diện nhúng biển quảng cáo và chức năng tìm kiếm tránh quá rối rắm, còn những kiến nghị khác đều không có ý kiến gì.
Đỗ Phi gọi đám Thi Tân Phi, Tạ Tử Gia tới phòng hội nghị, dùng máy chiếu trình diễn cho Trương Khác xem.
- Kế hoạch của bọn tao là qua mùa hè sẽ đưa ra phiên bản mới, qua lần nâng cấp này, đem thương vụ điện tử, nền tảng game, diễn đàn, email tập trung lại, hình thành cục diện ngang ngửa với QICQ của Tencnet, MSN của Microsoft Trung Quốc. Đỗ Phi giới thiệu mục tiêu thời gian tới của Đông Đại Sáng Vực: - Bọn tao có phương án bàn bạc với Di Động Đông Hải phương án phục vụ giá trị gia tăng cho di động GPMS...
Tạ Tử Gia không đợi Đỗ Phi nói hết, sốt ruột hỏi thẳng: - Thời gian tới Cẩm Hồ có thể cung cấp cho Sáng Vực Đông Đại bao nhiêu tiền?
Đám Đỗ Phi, Mông Nhạc đều bật cười, không thể nói cho Tạ Tử Gia biết kế hoạch 5 năm của Cẩm Hồ với ĐH Đông Hải, bọn họ còn cho rằng Cẩm Hồ và Cao Khoa KV giới tuyết rạch ròi, tuy Tạ Tử Gia tham gia công tác và quản lý thường nhật của Sáng Vực Đông Đại, nhưng dù sao cô là em trai Tạ Ý, mấy năm trước mâu thuẫn Tạ Gia và Cẩm Hồ không nhỏ.
Trương Khác phồng mang đáp: - Cái đó phải xem bên này làm được cái nồi to tới đâu.
- Hiện cơ sở phục vụ trên mạng chúng tôi làm cơ bản là miễn phí, bị ảnh hưởng của bong bóng internet tan vỡ, sản nghiệp internet đang từng bước đi xuống, các doanh nghiệp internet đều phải đau đầu về vấn đề doanh lợi, chính sách miễn phí bị nghi ngờ. Lúc này nếu Sáng Vực Đông Đại giương cao ngọn cờ miễn phí sẽ nắm được tiên cơ ưu thế gây dựng người dùng. Tạ Tử Gia trình bày suy tính của mình.
Muốn giương cao ngọn cờ miễn phí thì cần có tài chính hùng hậu chống lưng.
Tạ Tử Gia biết thực lực của Cẩm Hồ, nhưng cũng biết chỗ Cẩm Hồ cần tiêu tiền rất nhiều, có điều tài chính Sáng Vực Đông Đại cần cũng không phải là cần quá nhiều ngay một lúc, quan trọng là mức độ coi trọng của Cẩm Hồ ở mảng này, nếu trong chuối sản nghiệp của Cẩm Hồ, Sáng Vực Đông Đại được xếp vào danh sách hàng đầu thì không cần lo, nếu không sự hỗ trợ sẽ rất có hạn.
Trương Khác suy nghĩ một lúc rồi nói: - Hiện hộ dùng trong nước còn kém xa ở Âu Mỹ, quy mô thị trường nhỏ hẹp, nhưng chúng ta phải nhìn thấy, kinh tế trong nước sẽ tiếp tục trong trưởng, tiềm lực tiêu dụng thị trường internet sẽ tăng theo... Có lẽ thời gian sẽ dài một chút, nhưng chúng ta có đủ kiên nhẫn, đúng không?
Rất nhiều chuyện trước khi quyết định Trương Khác đều thảo luận với Trần Tĩnh, cho nên chẳng ngại cho Tạ Tử Gia biết, có điều ở trước mặt người khác phải giữ thái độ Cẩm Hồ là Cẩm Hồ, Cao Khoa KV là Cao Khoa KV, cho nên trao đổi sâu hơn phải đợi Tạ Tử Gia đi rồi mới tiến hành.
Trương Khác bảo với Đỗ Phi: - Đường lối của Tạ ma đầu chính xác đấy, tranh đoạt ưu thế hộ dùng là trọng tâm công tác của bọn mày trong thời gian này, thực ra tiền đầu tư cho Sáng Vực Đông Đại so với chỉnh thể của Cẩm Hồ không phải là lớn, các chỗ khác thắt chặt một chút, bên này không lo thiếu.
Buổi tối từ Sáng Vực Đông Đại về, Đỗ Phi hỏi chuyện nhà cửa của Tần Cương, lúc này Trương Khác mới biết Tần Cương đang đau đầu chuyện cha mẹ vợ tới Kiến Nghiệp định cư không tìm được nhà ở, liền nói: - Hai tòa nhà cổng phía đông trường đề trổng hai ba năm rồi, lão Tần có thể tới đó chọn một căn hộ mà ở...
Tần Cương hơi bất ngờ chung cư Thanh Niên có tổng cộng 12 tòa nhà, trong đó 2 tòa nhà sát cổng phía đông trường hình thành một khu độc lập, hiện chỉ có Trương Khác ở tầng thượng một tòa cùng cô gái Hàn Quốc ở tầng dưới, một tòa trước giờ luôn để trống, một là vì an toàn của Trương Khác, một là đảm bảo tính riêng tư của y. Hắn không cho rằng quan hệ của mình và Trương Khác thân mật tới mức có thể dọn vào đó ở, chẳng lẽ Trương Khác chuẩn bị đi nơi khác?
- Tôi chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp rồi... Trương Khác vì sao lại lựa chọn ở đó sau khi vào Đh Đông Hải, chẳng phải vì mong đợi không thể nói ra được kia sao? Nhưng cuối cùng y không thể đối diện được với nó, tới lúc phải hạ quyết tâm rồi: - Hai tòa nhà đó còn nhiều phòng trống lắm, tôi không thể chỉ biết nghĩ tới mình được, tôi sẽ bảo phòng hành chính an bài lại, anh cứ vào đó chọn nhà trước đi.
- Vậy tôi cũng không khách khí nữa. Mông Nhạc xen vào: - Tôi phải cùng Nhược Lâm tới chọn ngay mới được.
Mông Nhạc và Tịch Nhược Lâm vẫn chưa có nơi ở tại Kiến Nghiệp, nghe thấy Trương Khác bỏ lệnh phong tỏa, tất nhiên không thể bỏ qua, căn hộ trong đó chỉ có mấy cái diện tích lớn, chậm chút là mất ngay.
Trương Khác cười lớn: - Biết ngay là anh nhắm căn hộ tầng thượng, tặng anh và Tịch sư tỷ làm quà kết hôn vậy.
Tần Cương không hi vọng Trương Khác cũng tặng mình một căn hồ tầng thượng, có thể vào đó ở là may mắn lớn lắm rồi.
Tần Cương về nói với vợ, làm vợ hắn cả đêm không ngủ được, trời tờ mờ sáng đã gọi chồng dậy, bàn bạc phải bố trí nhà ra sao, còn bảo chồng mau chóng liên hệ với bên phòng hành chính, hiện nhân viên Cẩm Hồ ở Kiến Nghiệp thiếu nhà rất nhiều, chậm chân bị người khác cướp hết.
Buổi sáng Tần Cương phải cùng Trương Khác, Tôn Tĩnh Mông tới Tân Vu, không thoát thân được, nên kệ vợ làm nhảm, bảo vợ trực tiếp đi tìm phòng hành chính.
Kiến Nghiệp nóng nực bức bối, còn Tân Vu cho dù là mặt trời chói chang, giữa trưa cũng chỉ 30 -21 độ, trên Thiên Vân Sơn lại càng mát mẻ, buổi tối thậm chí phải mặc áo dài tay chống lại cái lạnh, hai nơi cách nhau chưa tới 200 km, rất nhiều người không hiểu vì sao nhiệt độ lại chênh lệnh rõ ràng như thế.
Tần Cương lần đầu tiên được gặp Trương Tri Hành, so với Trương Khác ẩn sau màn, trong tỉnh Trương Tri Hành có thanh danh rất lớn, ngoại trừ chính tích chói lọi, sự thăng tiến của ông cũng làm người ta nhắc đi nhắc lại, 6 năm từ phó thư ký trưởng chính phủ lên tới thị trưởng là sự thuận lợi hiếm có.
Lần đầu tiên tới nhà Trương Khác làm khách, Tần Cương có chút gò bó, hắn vốn tưởng Tôn gia và Trương gia quan hệ vô cùng mật thiết, không ngờ Tôn nhị tiểu thư thường ngày đanh đá thẳng thắn như vậy trước mặt cha mẹ Trương Khác còn câu nệ hơn hắn, ngược lại Trần Phi Dung lại thoải mái như ở nhà, làm Tần Cương không sao hiểu nổi.
Chuyến này bọn họ tới Tân Vu là để đàm phán sơ bộ chuyện đầu tư thành phố điện ảnh, đi cùng còn có một phó tổng giám đốc của Thế Kỷ Cẩm Hồ, tên Tiết Thạch.
Cha của Tiết Thạch là Tiết Quốc Hoa trưởng phòng nghiên cứu bảo tồn kiến trúc cổ thuộc cục viên lâm văn vật Hải Châu, gia học uyên tâm, công trình tu bổ kiến trúc cổ Đông Sa Điền cũng là do Tiết Thạch phụ trách, ở mặt quy hoạch thiết kế hắn là chuyên gia.